Nói xong, lão Tiền xông lên như định nhảy vào trong dòng lũ, đám công nhân còn lại vội vàng giữ chặt lại. Mặc dù mọi người sau khi nghe được chân tướng sự việc cũng đều tức giận lão, nhưng mọi người cũng biết, bây giờ mà nhảy xuống nước thì ngoại trừ mất mạng ra, chẳng còn tác dụng gì khác.
Trải qua một khoảng thời gian ở chung với nhau, hình tượng hiền hòa của Hạ Tưởng đã xâm nhập vào trong lòng mọi người. Tất cả mọi người đều rất kính trọng hắn, kính hắn là Phó Chủ tịch huyện, quý hắn như anh em trong nhà, nhất là lúc Hạ Tưởng dùng sức đẩy Hùng Hải Dương rồi thốt ra một câu, lại giống như búa tạ giã vào trong trái tim của mọi người.
- Các anh em, bắt lấy.
Một Phó Chủ tịch huyện ở thời khắc mấu chốt lại thốt ra tiếng hô lớn phát ra từ phế phủ "Các anh em", đây là sự biểu hiện của sự đối xử bình đẳng, thật lòng, rất tôn trọng bọn họ. Hạ Tưởng là một Phó Chủ tịch huyện, thế mà với mọi người đã biểu lộ ra một tấm lòng chân thật, xem mọi người như là anh em của hắn. Các công nhân ở đây, người nào cũng đều có dòng lệ nóng trên đôi mắt, chăm chú nhìn trong dòng nước của cơn lũ, trong tâm khảm đang âm thầm cầu nguyện Phó Chủ tịch huyện Hạ bình an, thậm chí không ít người còn nguyện ý dùng tính mạng của bản thân ra để đổi lấy sự bình an cho Hạ Tưởng.
Tiếng gió rít ầm ầm bên tai, tiếng mưa xối xả, hơn một trăm công nhân cứ như một trăm cây cột đứng sừng sững trong mưa, mắt mọi người đều chằm chằm về dòng lũ, tất cả đều đang chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
- Kia kìa!
Đột nhiên, không biết là mắt người nào đó rất tinh hô to lên:
- Phó Chủ tịch huyện Hạ. Mau nhìn xem, Phó Chủ tịch huyện Hạ có phải nơi đó không?
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng người đó chỉ, chỉ thấy bên ngoài có một cái cây nhỏ, có một người lộ ra, trên đầu y đầy bùn đất. Cái đầu vừa mới nhô lên khỏi dòng lũ thế mà đã ngoan cường nhìn mọi người cười cười. Sau đó, truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc:
- Các anh em bình tâm, không cần lo lắng, tôi không sao cả.
Đúng là Hạ Tưởng!
Text được lấy tại http://truyen360.comHạ Tưởng bị dòng lũ cuốn đi, dưới tình thế cấp bách như vậy vội vàng nín thở, để mặc cho dòng nước cuốn đi, cả người không ngừng bị xoay lộn. Hắn rất vất vả mới ổn định được thân mình nhưng lúc đó lại không cẩn thận uống vào mấy ngụm nước, bị sặc rất là khó chịu. Hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ mạng nhỏ của hắn phải bỏ ở đây? Tiếp theo, hắn tỉnh táo lại, trước kia hắn tập luyện qua môn lặn không tệ, tuy rằng dòng lũ bất ngờ cuốn đến thật lợi hại, dòng nước mạnh nhưng không sâu, chỉ cần đủ bình tĩnh ứng đối là có thể cứu được tính mạng của mình.
Đúng là do tính cách Hạ Tưởng bình tĩnh một cách thần kỳ, gặp chuyện không hoảng hốt nên mới cứu hắn được một mạng. Nếu không với dòng nước lũ như thế này, nếu không bị chết đuối thì cũng sẽ va đập vào các chướng ngại vật mà chết.
Bị dòng nước cuốn đi, thân thể không khống chế được, nhất thời mắt sắc nên nhìn thấy được bên trong dòng nước có một gốc cây nhỏ bị dòng nước cuốn thế mà vẫn hết uốn trái rồi lượn phải, không bị cuốn theo. Hạ Tưởng cố gắng bơi tới, tốn bao nhiêu sức lực mới túm được thân cây nhỏ, đồng thời lúc này âm thầm cầu nguyện cây nhỏ ngàn vạn lần đừng để bị cuốn đi, phải dũng cảm đấu tranh với cơn lũ dữ, không được dễ dàng thỏa hiệp.
Hạ Tưởng bị dòng nước cuốn đã lâm vào tình trạng sức cùng lực kiệt, hắn miễn cưỡng cười với mọi người ở chỗ xa xa kia, nghĩ thầm rằng cũng phải cách hơn mấy chục mét, cũng không có người nào đủ sức tới cứu hắn được. Có lẽ cho dù cây nhỏ có thể chống chọi được cho đến khi cơn lũ chấm dứt thì sức lực hắn cũng không chịu đựng được tới lúc đó. Chẳng lẽ hôm nay phải bỏ mạng ở đây? Xem ra đúng là ông trời đố kỵ người tài, mình còn chưa cưới Tào Thù Lê làm vợ, còn chưa sinh ra đứa con trai nào, còn chưa cảm nhận được cuộc sống nhân tình thế thái, còn rất nhiều mục tiêu mà chưa thực hiện được.
Nhưng mà khiến Hạ Tưởng thấy một cảnh tượng xúc động xuất hiện, đầu tiên là lão Tiền nhảy "Bùm" một cái vào trong dòng nước, ngay sau đó là Hùng Hải Dương, rồi là Tiểu Đinh, Đỗ lão tam, rồi kẻ lỗ mãng như là Tiểu An Tử, Ngả Phong… tất cả đều nhảy xuống nước, tất cả mọi người kết lại thành một bức tường thành bằng người lại.
Bức tường thành càng lúc càng dài, chậm rãi đi về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cảm động, đây là những người anh em thật tốt, mạo hiểm sinh mạng để tiến ra cứu hắn. Tuy rằng bọn họ cũng không được học hành nhiều, tuy rằng cách ăn nói đều thô tục, tuy rằng luôn luộm thuộm, không vệ sinh, có đủ loại khuyết điểm. Nhưng vào thời điểm mấu chốt, bọn họ so với những kẻ hào hoa phong nhã thì càng đáng tin cậy hơn. Sự chất phác, hiền lành của bọn họ lại càng đáng yêu hơn một kẻ luôn thể hiện nhân nghĩa, đây mới là của cải quý báu nhất của thế gian, làm lay động lòng người.
Mấy khoảng cách mấy chục mét từng lúc ngắn lại, mười mét, tám mét… Mặc dù bức tường bằng người này đã không ít hơn hai lần suýt tan vỡ, còn có một người công nhân thiếu chút nữa bị dòng nước lũ cuốn đi, nhưng không ai lùi bước, ánh mắt của tất cả mọi người kiên định, vẻ mặt kiên nghị, mỗi một bước tiến về phía trước đều dường như tiến đến một nơi nào đó cực kỳ thần thánh.
Rốt cuộc, cái cây nhỏ không chịu nổi gánh nặng, "Rắc", trong nháy mắt khi tiếng gãy vang lên thì Hạ Tưởng đã nắm được bàn tay của lão Tiền duỗi đến.
Đã được cứu!
- Phó Chủ tịch huyện Hạ đã được cứu!
Mọi người đồng loạt hoan hô, âm thanh như sét đánh, dường như tiếng chúc mừng trong dịp lễ hội. Hạ Tưởng được lão Tiền nắm chặt, nhìn thấy ông ta hai mắt tràn đầy dòng lệ nóng, lại nhìn thấy phía sau lão Tiền là Hùng Hải Dương, cũng không biết trên mặt y là mưa hay là nước mắt, cũng không biết là đang tươi cười hay đang khóc, nội tâm Hạ Tưởng tràn đầy cảm động, hắn cảm thấy tất cả những gì hắn đã làm đều rất đáng giá.
Lúc này hắn cảm thấy khí lực cả người dường như bị mất hết, sau đó cảnh vật trước mắt tối sầm, lập tức bất tỉnh.
Hạ Tưởng quá mệt mỏi, liên tiếp trong một tháng vừa qua hắn ăn ở tại công trường, lại ngâm người trong mưa to hơn nửa ngày, thời tiết thay đổi, ở trong núi không khí vừa âm u lại vừa lạnh, lại bị ngâm nước trong dòng nước lũ, cố hết sức lực vùng vẫy, thiếu chút nữa là chết. Tâm lực cũng như khí lực của Hạ Tưởng bị lao lực quá độ, lúc biết được mình được cứu, rốt cuộc đã không kiên trì được nữa, liền hôn mê bất tỉnh.
Mọi người cứu được Hạ Tưởng, sau khi quá trình hoan hô đã qua đi liền phát hiện ra Hạ Tưởng hôn mê bất tỉnh, sờ vào trán của hắn thấy nóng đến dọa người, biết Hạ Tưởng bị sốt rất cao. Hùng Hải Dương lập tức quyết định đưa Phó Chủ tịch huyện Hạ đến bệnh viện thị trấn, mọi người ba chân bốn cẳng kiếm xe, đi được một đoạn thì lại phát hiện ra đường núi đã bị cơn lũ chia cắt, làm sao bây giờ? Công trường còn cách thị trấn hơn mười km lận.
Tất cả mọi người đều đồng thanh nói:
- Cõng, cho dù thế nào thì chúng ta cũng phải đưa được Phó Chủ tịch huyện Hạ đến thị trấn.
- Cõng!
Hơn một trăm công nhân cùng hô lên.
Đoạn thứ nhất là do lão Tiền, Hùng Hải Dương đi bên cạnh che ô cho Hạ Tưởng. Lão Tiền vừa cõng vừa chảy lệ nói:
- Phó Chủ tịch huyện Hạ, ngài phải cố gắng chịu đựng, ngàn vạn lần không được gặp chuyện chẳng may. Nếu ngài có chuyện gì không may xảy ra thì lão Tiền tôi làm sao sống được?
Hùng Hải Dương trong lòng cũng nức nở, Hạ Tưởng nếu không cứu y thì Hạ Tưởng hoàn toàn có thể thong dong nhảy tới bãi đất. Nhưng lúc đó ở trong thời khắc ngàn cân treo trên sợi tóc, thế mà Hạ Tưởng lại cố gắng hết sức nhường cơ hội sống cho mình. Mỗi lần nghĩ tới thời khắc Hạ Tưởng quay người lại ném y về phía trước thì yết hầu y lại lên xuống liên tục, hai mắt đỏ lên, là một nam nhân đại trượng phu thế mà không kìm nổi dòng lệ.
Phó Chủ tịch huyện Hạ, ngài hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Phó Chủ tịch huyện tốt nhất của nhân dân! Hùng Hải Dương đi ở một bên, vừa che ô vừa lau lệ, thiếu chút nữa thì tiếng khóc phát thành tiếng.
Mọi người thay phiên nhau cõng Hạ Tưởng đi được mấy kilomét, lúc này mới có người nghĩ ra một chủ ý kiếm đồ vật làm một cái cáng, bốn người khiêng Hạ Tưởng bước nhanh như bay chạy vội về phía thị trấn. Vì thế, người dân ở các thôn nhìn thấy một cảnh tượng bình sinh khó gặp, một đám người hơn một trăm người tạo thành một đội ngũ, ai nấy cũng như các vì sao vây quanh một mặt trăng là một người bị bất tỉnh, trên mặt người nào người nấy đều ửng hồng, vẻ mặt kiên định. Mặc dù trời mưa tầm tã, nhưng không ai lau nước mưa trên mặt, bọn họ chỉ vùi đầu vào để đi, bước chạy như bay, không ai chỉ huy nhưng không ai kêu khổ kêu mệt, lại càng không ai bị tụt lại phía sau.
Chỉ vì bọn họ cảm nhận được người đang ốm là người Phó Chủ tịch huyện Hạ đáng kính của bọn họ.
Lúc hơn đội ngũ hơn một trăm người đưa Hạ Tưởng đến bệnh viện huyện thì toàn bộ bệnh viện huyện rơi vào sự náo loạn.
Lúc đầu, Viện trưởng bệnh viện còn tưởng là ai đến gây rối, ông ta sợ tới mức ở tịt trong văn phòng không dám ló mặt ra, sau đó một y tá vội vội vàng vàng chạy tới, nói cho ông ta biết người bệnh bên ngoài là Phó Chủ tịch huyện Hạ.
Lúc này, vị Viện trưởng cứ như bị lửa đốt vào đít, nhảy dựng cả lên, khẩn trương tự mình đích thân tiến ra nghênh đón. Vừa ra đến sân thì phát hiện ra tất cả mọi người ở đây đều lâm vào tình trạng kiệt sức, Hạ Tưởng thì nằm ở trên một cái cáng, đang hôn mê bất tỉnh, nước ở trên người còn chảy ra, dường như mò ra ở trong vũng nước nào đó.
Viện trưởng sửng sốt, không hiểu được đang có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên ông ta ý thức được hình tượng của mình đang che ô không tốt lắm, lập tức ném cái ô xuống, tiến lên nâng một góc của cáng, liên tiếp truyền đạt một loạt mệnh lệnh:
- Triệu tập tất cả mọi người lại, khám gấp. Tìm các bác sỹ giỏi nhất, đưa hết các loại thuốc tốt nhất tới đây, mau, nhanh lên.
Viện trưởng Văn không để ý tới phản ứng vừa rồi theo bản năng của ông ta đã tạo ra một ấn tượng thật tốt trong lòng mọi người. Hơn một trăm người đứng ở trong mưa, không nhúc nhích, chỉ có Hùng Hải Dương và lão Tiền đi theo vào phòng cấp cứu rồi cũng bị y tá đuổi ra ngoài. Vị viện trưởng Văn sau khi hỏi thăm liền hiểu biết sơ qua tình huống phát sinh liền tự mình mặc blue trắng để khám và chữa bệnh cho Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng chỉ là do mưa to quá làm phát bệnh thương hàn, thêm phần cảm mạo nên bị phát sốt, lại bị thoát lực nên mới dẫn đến tình trạng hôn mê bất tỉnh. Viện trưởng Văn liền tự mình trị liệu cho Hạ Tưởng, chờ thu xếp hồi sức cho Hạ Tưởng xong, mới đang định lau chút mồ hôi, còn chưa kịp ngồi xuống thì lập tức có một y tá tìm tới ông ta, vội vàng nói:
- Viện trưởng Văn, ngài mau đi ra một chút, hơn một trăm người kia ở trong bệnh viện, nói thế nào cũng không đi, cứ đứng lỳ ở giữa sân, làm dọa người ta sợ chết khiếp.
Viện trưởng bệnh viện vội vàng chạy ra bên ngoài, thấy cảnh tượng trước mắt lập tức sợ tới ngây người.
Lúc này ông ta thấy hơn một trăm người, giống như thân cây bạch dương đứng sừng sững ngoài sân, không ai dùng ô mà che cả, cũng không ai động đậy, tất cả đứng thẳng tắp dưới mưa, một chút thanh âm cũng không có. Hơn một trăm người không tạo ra một âm thanh nào cả, điều này tạo ra áp lực về thị giác và tâm lý rất lớn cho người khác. Vị viện trưởng thấy vậy sợ tới mức thiếu chút nữa phải ngồi bệt xuống đất, vội hớt ha hớt hải nói:
- Tại sao mọi người còn chưa đi? Mọi người, mọi người còn muốn thế nào? Nơi này là bệnh viện.
Viện trưởng bệnh viện phải tự mình khuyên nhủ, bảo nhóm công nhân về trước đi, chuyện tình của Phó Chủ tịch huyện Hạ thì để tĩnh dưỡng một khoảng thời gian sẽ tốt lên, còn hiện tại thì cũng chưa thể tỉnh lại. Không ngờ lời nói của ông ta cũng không làm ai lay động cả, không ai di động dù chỉ bước chân, ánh mắt tất cả mọi người nhìn thẳng về lầu hai, nơi Hạ Tưởng tĩnh dưỡng, giống như đang nhìn về phía một nơi rất thần thánh.
Thấy cảnh này, vị Viện trưởng bệnh viện chấn động về mặt tâm lý.
Ông ta làm Viện trưởng cũng đã nhiều năm, gặp tới rất nhiều loại người bệnh, có người khi tới đây cũng khóc lóc thảm thiết, cũng gặp những người giả vờ ân cần quan tâm. Nhưng một trăm người trước mắt thì khác hẳn, bọn họ không nói câu nào nhưng ánh mắt và động tác tỏ ra rất thành kính Hạ Tưởng, đây là sự biểu lộ thực lòng phát ra từ phế phủ, không có chút nào giả dối.
Phó Chủ tịch huyện Hạ làm ra việc lớn gì long trời lở đất mà nhóm công nhân này lại thành kính và kính trọng đến như vậy?
Trong nháy mắt, Hạ Tưởng trong mắt vị Viện trưởng cao hẳn lên. Một Phó Chủ tịch huyện mà khiến nhóm công nhân thay phiên nhau cõng, trên dọc quãng đường núi hơn mười kilomét chỉ dùng sức người để cõng, mạo hiểm chịu khổ dưới trời mưa to thế mà bọn họ một nửa câu oán hận cũng không có. Bọn họ còn nghĩ Phó Chủ tịch huyện Hạ giống như trở thành chính thân nhân của bọn họ. Vị Viện trưởng bệnh viên huyện An này làm việc ở đây không dưới mười mấy năm cũng chưa từng gặp qua một lãnh đạo của huyện nào có được sự kính yêu của dân chúng đến thế.
Ánh mắt của ông ta ươn ướt, tiếng hô như nghẹn lại:
- Xin mọi người an tâm, nếu chữa trị không dứt bệnh của Phó Chủ tịch huyện Hạ thì bộ xương cốt của tôi đây cũng sẽ cấp cho mọi người.
Một câu nói vừa rồi làm rất nhiều người rơi lệ, lão Tiền rốt cuộc không kìm nổi, "Bịch" một tiếng quỳ rạp trước mặt vị Viện trưởng:
- Viện trưởng, xin ngài nhất định phải cứu chữa Phó Chủ tịch huyện Hạ cho tốt. Nếu cần truyền máu thì chúng tôi xin hiến tặng. Nếu chúng tôi có cái gì có thể cứu sống được Phó Chủ tịch huyện Hạ thì xin cứ lấy, kể cả mạng tôi cũng được.
- Tôi cũng có máu!
- Tôi cũng có!
- Tất cả chúng tôi đều có thể cho máu.
Hai tay của vị Viện trưởng run rẩy nâng lão Tiền lên, ông ta là người sinh trưởng tại huyện An nên biết tính cách của của người huyện An, nếu không phải Hạ Tưởng thực sự làm cho bọn họ cảm động, thực sự làm cho bọn họ tôn kính thì cho dù có người tới thuyết phục bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không làm như vậy tại bệnh viện.
Tấm lòng của những người này đã bị Phó Chủ tịch huyện Hạ thuyết phục, cảm hóa.
Mặc kệ vị Viện trưởng khuyên bảo như thế nào nhưng không người nào chịu rời đi, đến lúc không còn cách nào khác ông ta đành gọi điện thoại thông báo cho Ủy ban huyện.
Không bao lâu sau, Khâu Tự Phong, Mai Hiểu Lâm cùng với một số ủy viên thường vụ khác đi đến. Cùng đi còn có Trưởng huyện công an Kỷ Khải Đông dẫn theo hơn mười cảnh sát, nhanh chóng như điện chớp đuổi tới. Kỷ Khải Đông thấy hơn một trăm người tụ tập ở đây, lập tức trong lòng hoảng sợ, e rằng sẽ gặp chuyện không may vội vàng gọi điện gọi tiếp viện nhưng lại bị Khâu Tự Phong ngăn lại.
Khâu Tự Phong giọng điệu trầm trọng nói:
- Không cần, Trưởng công an huyện Kỷ, cậu chẳng lẽ không nhìn ra bọn họ đứng ở đó là vì cái gì? Bọn họ là vì chờ tin tức Phó Chủ tịch huyện Hạ tỉnh lại, bọn họ không phải là người xấu, mà thực ra là người rất tốt.
Khâu Tự Phong nói tới đây liền ngừng lại, hắn năm nay từng này tuổi rồi thế mà đây là lần đầu tiên gặp một cảnh cực kỳ xúc động đến thế.
Hạ Tưởng ban đầu thì bị y xem là cái đinh trong mắt, sau khi mấy lần giao phong với nhau đều bất lợi thì sau đó đành phải bất đắc dĩ cùng hợp tác với Hạ Tưởng, có thể nói y vẫn bị vây bởi trạng thái bị động. Cho dù hiện tại, y và Hạ Tưởng hợp tác rất ăn ý, nhưng ở tận sâu trong lòng thì y vẫn xem Hạ Tưởng là một đối thủ, ít nhiều đối với sự xuất thân của Hạ Tưởng thì còn có ý tứ khinh thị. Khâu Tự Phong vẫn thầm cảm thấy, cho rằng đây là do Hạ Tưởng có nhiều điều kiện ở thành phố Yến này, chứ thật ra hắn không có nhiều bản lĩnh chân chính.
Nhưng tới giờ phút này thì y hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, đã bị thuyết phục bởi sự hấp dẫn trong nhân cách của Hạ Tưởng.
Nếu nói trước kia y chỉ cảm thấy Hạ Tưởng tuy rằng thông minh nhưng mọi chuyện đều tính kế khôn khéo quá mức, nhưng hôm nay khi y biết được tại sao Hạ Tưởng lại hôn mê, nhìn thấy hơn một trăm người đứng sừng sững như những cột trụ trước mắt, vì Hạ Tưởng mà đứng đợi ở trong mưa thì trong tim hắn giống như bị kim đâm mà đau đớn, một sự áy náy và tự trách ở trong lòng càng lúc càng bùng lên. Đến tận giờ phút này, Khâu Tự Phong rốt cuộc thừa nhận quả thật y có rất nhiều chỗ không bằng Hạ Tưởng. Không bằng Hạ Tưởng ở biểu thị tấm lòng chân thành, không bằng Hạ Tưởng ở chỗ cảm hóa mọi người, không bằng Hạ Tưởng ở tấm lòng tha thứ, không bằng Hạ Tưởng ở điểm biết khó khăn mà vẫn xông lên, mà đã làm là làm tới cùng với mọi quyết tâm và dũng khí.
Lần đầu tiên, Khâu Tự Phong cảm thấy ướt át trong mắt của mình, cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, cảm thấy mình bại vì giá trị con người và lòng bất khuất của Hạ Tưởng, bại mà vẫn phải tâm phục khẩu phục.
Y đứng trong mưa, mặc cho mưa gió xối xả trên đầu y, mặc cho mưa gió làm ướt đi bộ quần áo đẹp đẽ được mặc trên người. Y ngăn người thư ký định che ô cho y, đứng cùng chỗ, cùng đối diện một cách gần gũi với nhóm công nhân. Y lớn tiếng nói:
- Các đồng chí, tôi là Bí thư huyện ủy Khâu Tự Phong, là người anh, là người bạn tốt của Phó Chủ tịch huyện Hạ. Vào lúc này đây, lấy tư cách là người bạn lâu năm, vào lúc này đây với tư cách là một Bí thư huyện ủy, tôi đảm bảo với mọi người, nhất định sẽ toàn lực cứu chữa, chữa trị cho Phó Chủ tịch huyện Hạ khỏi hẳn bệnh, phải làm cho anh ta mạnh mẽ như rồng như hổ rồi tới gặp mặt mọi người. Tôi hy vọng các đồng chí quay về công trường, Phó Chủ tịch huyện Hạ cũng không muốn nhìn thấy mọi người đứng dưới mưa như thế này, lại càng không muốn mọi người bị bệnh mà làm ảnh hưởng đến tiến độ của công trình. Là người anh của Phó Chủ tịch huyện Hạ, tôi cảm giác được sự hổ thẹn sâu sắc, đây là bởi vì tôi không chiếu cố tốt cậu ấy, để cậu ấy xảy ra việc đại sự như thế này thì bản thân tôi cũng có trách nhiệm. Lúc này, tôi xin hướng các đồng chí xin lỗi và cho tôi được kiểm điểm. Hy vọng các đồng chí tiếp nhận lời xin lỗi của tôi!
Nói xong, Khâu Tự Phong cúi đầu với mọi người.
Bí thư huyện ủy tự mình cúi đầu với mọi người làm tất cả nhóm công nhân trở nên xao động. Rốt cuộc, có người đánh bạo tiến về phía trươc một bước hỏi:
- Bí thư Khâu, ngài dám cam đoan Phó Chủ tịch huyện Hạ không có việc gì xảy ra chứ?