Vẻ mặt lão Cổ ngạc nhiên nhìn Hạ Tưởng, lúc lâu sau mới nói:
- Không ngờ cháu trẻ như vậy lại có thể am tường văn hoá Trung Quốc. Ngũ phúc bác cũng nghe nói qua, nhưng nghe phía cháu một cách nhìn nhận khác, thấy cũng đúng là có lý. Lẽ nào nói, có thể sống lâu hay không cũng phải tuỳ phúc phận rồi?
- Tuy rằng đúng là quan cao quyền quý có thể được hưởng những điều kiện trị liệu, sự ấm áp, ở khu vực tốt mà người thường không hưởng được, nhưng trong số những người trường thọ, gần như không có quan lớn.
Hạ Tưởng lời ngay nói thật, cũng do hắn dạo này nhàn hạ, vừa lúc xem được trên ti vi có tiết lộ màn lừa đảo của một người giả mạo mình là thần tiên, lại có rất nhiều ngôi sao, người nổi tiếng là đệ tử của ông ta, giúp cho tên tuổi của ông ta dễ dàng trở nên nổi tiếng. Vị thần tiên này sau khi bị vạch trần, các minh tinh tranh nhau cải chính. Rằng họ không có liên quan gì với vị thần tiên này cả, nhưng vô số bằng chứng đã chứng minh quan hệ giữa họ với nhau, có muôn vàn nút thắt giữa họ. Do đó mà Hạ Tưởng đã có cảm nhận nói ra những lời đó.
- Người trường sinh cũng ít người là minh tinh, người nổi tiếng…
Hạ Tưởng thấy lão Cổ rất hứng thú khi nghe mình nói, trong lòng nghĩ dù sao cũng là nói chuyện phiếm nên tiếp tục:
- Người phàm trần cầu trường thọ, cho nên tin tưởng các chuyên gia dưỡng sinh mang vẻ ngoài đạo mạo. Người nổi tiếng tin vào trường sinh, nên sự theo đuổi càng cao quý hơn người bình thường như chúng ta, trực tiếp dựa vào thần tiên. Có lẽ trong tiềm thức của người nổi tiếng, thần nhân cũng ham danh lợi, cho nên thần tiên sẽ đặc biệt chiếu cố họ. Cổ nhân từng cảm thán, hoá ra Lưu Bang, Hạng Vũ không được học hành. Bây giờ chúng ta cũng cảm than, người nổi tiếng hoá ra không đọc sử! Lịch sử chứng minh rằng, cái gọi là thần tiên mà toàn thế gian này theo đuổi, toàn là kẻ lừa đảo. Từ Tần Thuỷ Hoàng bắt đầu cho đến mấy ông vua theo đuổi sự trường sinh triều đại nhà Minh đến nỗi tẩu hảo nhập ma. Bọn họ vì theo đuổi trường sinh bất lão, nhưng lại mang ý nghĩa châm chọc chính là, đều chết bởi cái được gọi là tiên đan bất lão.
Lão Cổ rất có đồng cảm, chậm rãi gật đầu:
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m- Tiểu Hạ nói có lý, người trên thế gian đều cho rằng tiền bạc có thể mua được tất cả, nhưng thực chất lại không biết rằng thanh tâm quả dục - giữ cho lòng trong sáng mới có thể trường thọ.
Hai người đàm luận một lúc về trường sinh và dưỡng sinh, cảm giác thân thiết hơn không ít, lão Cổ lại hỏi:
- Bây giờ tiểu Hạ cấp bậc bao nhiêu?
Hạ Tưởng cũng không giấu diếm, nói ra chức vụ của mình, Lão Cổ nghe xong, mặt nghiêm lại nói:
- Cậu nhờ cửa của ai mà được vào nằm phòng bệnh của cán bộ cấp cao?
Hạ Tưởng phát hiện ra lão Cổ là người cũng thú vị đấy chứ, nói đến vấn đề ông ấy có hứng thú thì cười tươi roi rói, nhưng tính cách, nguyên tắc của ông ấy lại rất mạnh, cứ nói đến vấn đề ông ta không thích thì lập tức nghiêm mặt, sắc mặt biến hoá cực nhanh, nếu là người bình thường đúng là không chịu nổi.
May mắn là Hạ Tường không phải người bình thường, sớm đã luyện được khả năng chịu đựng, hắn biết người được nằm phòng bệnh cán bộ cấp cao đều là những người có lai lịch, nên cũng không giấu diếm, nói:
- Là Phó Chủ tịch tỉnh Tống muốn sắp xếp cháu vào đây bằng được, chứ thực chất cháu dễ tính, tuỳ tiện nằm phòng bên ngoài càng tốt hơn, nằm phòng cán bộ cấp cao áp lực quá.
Sắc mặt lão Cổ dịu đi chút ít, có điều nghe tới cái tên Tống Triêu Độ lại không có phản ứng gì, lại hỏi:
- Có phải tự thấy mình cấp bậc thấp quá, ở cùng đám cấp cao thật kia không thoải mái không?
- Không phải như vậy.
Hạ Tưởng cười hì hì:
- Cháu thấy mọi người đều sống đến sáu bảy mươi tuổi, thậm chí còn có bảy tám mươi tuổi, cháu nghĩ chắc mình phải nỗ lực nhiều lắm mới sống được đến độ tuổi đó? Nghĩ đến vậy thì cảm thấy nằm phòng bệnh ngoài kia thoải mái hơn nhiều, ít nhất ngoài kia tuổi nào cũng đều có.
- Ha ha… Ý cháu là chê bai chúng ta là mấy ông già rồi?
- Cháu không dám, chỉ là cháu nghĩ phải tôn kính mỗi người một lần, vậy thì mệt lắm.
Cười một lúc, lão Cổ lại hỏi:
- Tiểu Hạ bị bệnh gì vậy? Nhìn cháu tinh thần rất tốt, chẳng giống mắc bệnh gì cả.
Tống Nhất Phàm không vừa ý:
- Anh Hạ người rất cường tráng, khoẻ như vâm vậy làm gì mà mắc bệnh. Anh ấy vì cứu người, bị nước lũ cuốn đi đó.
- Ồ?
Mặt lão Cổ hiện vẻ hiếu kỳ:
- Tình huống gì vậy? Kể bác nghe coi.
Hạ Tưởng không muốn nhắc lại, Tống Nhất Phàm thì không phân bua, đã đem sự tích hào quang của Hạ Tưởng một năm một mười kể ra.
Mới đầu sắc mặt lão Cổ vẫn bình thường, nghe đến đoạn sau thần sắc dần dần ngưng đọng. Khi ông ta nghe kể đến đoạn hơn một trăm người vì cứu Hạ Tưởng, đội mưa đội gió cõng hắn đến bệnh viện thì đứng dậy, thần sắc kích động, cuống quít nói:
- Hảo hán, dũng cảm, có tâm huyết.
Trong nháy mắt thần sắc ông ta toát ra khí thế dũng cảm tiến tới.
Nghe liền một lúc Tống Nhất Phàm sinh động tự thuật, lão Cổ nhìn Hạ Tưởng, vẻ mặt thêm phần thân thiết, vỗ vỗ vai Hạ Tưởng, nói:
- Đúng là đồng chí tốt một lòng vì dân, cán bộ tốt. Lão Cổ nhìn nhầm cháu rồi, với hành động cháu làm đủ tư cách xứng đáng nằm phòng bệnh cán bộ cấp cao.
Buổi tối, nói thế nào Tống Nhất Phàm cũng không chịu đi về. Hạ Tưởng không thể làm gì khác hơn liền cầm điện thoại gọi cho Tống Triêu Độ. Tống Triêu Độ cũng khuyên không nổi con gái, chỉ còn cách căn dặn cô ở đó phải ngoan, không nên làm rối, vừa dịp cuối tuần coi như đang cho cô nghỉ. Tống Nhất Phàm vì muốn được ở lại nên phải đồng ý nghe lời.
Phòng bệnh Hạ Tưởng nằm có hai phòng ngủ, mỗi phòng đều được trang bị đầy đủ, không khác mấy khách sạn ba sao. Hạ Tưởng để Tống Nhất Phàm nghỉ tại phòng bên cạnh, Tống Nhất Phàm ngoài miệng vâng, dạ, đợi Hạ Tưởng ngủ say liền len lén đi ra, ngồi bên cạnh giường chăm chú nhìn Hạ Tưởng, cũng không biết cô nhìn cái gì. Dù sao nhìn cũng không lâu thì bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Nửa đêm y tá đến kiểm tra phòng làm Hạ Tưởng tỉnh giấc. Lúc này hắn mới phát hiện Tống Nhất Phàm đang nằm bò bên giường ngủ, bộ dạng rất đáng yêu. Cổ nghiêng sang một bên, môi nhếch lên, lông mi hơi động động. Xuyên thấu qua ánh đèn, có thể nhìn rõ lông măng trên mặt dài, nhỏ phát sáng, làn da mịn màng, lóng lánh, sáng bóng như da em bé.
Nhưng không hài hòa với khuôn mặt xinh đẹp kia lại chính là chút nước miếng điểm ở khoé miệng, lại thêm không ít thần thái ngây thơ, hồn nhiên.
Y tá cười:
- Em gái anh xinh quá, khi ngủ nhìn cũng rất xinh. Cô ấy trắng hơn anh.
Hạ Tưởng nhờ cô y tá giúp đỡ bế Tống Nhất Phàm trở về phòng.
Ai ngờ lúc trời sáng tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy cô bé nằm bò ngay bên cạnh giường say ngủ. Hạ Tưởng đành cười, cô nhóc này khá là cố chấp, nhưng cũng khá là đáng yêu. Thật là khiến người ta không bớt lo lắng.
Tiếp sau đó mấy ngày, Hạ Tưởng liên tục đến sau viện nói chuyện với lão Cổ. Hai người càng nói càng hợp ý, như là tiếc cho sự gặp mặt muộn màng này. Có điều khiến Hạ Tưởng trước sau vẫn khó thích ứng được, là tính khí của lão Cổ hơi bướng một chút, chỉ cần bàn luận đến vấn đề mà ông ta không thích thì lập tức thay đổi sắc mặt. May ở chỗ qua tiếp xúc nhiều Hạ Tưởng cũng hiểu rõ tính khí của ông ấy, biết tính ông ta bướng rất bướng, nhưng lại là người thẳng tính. Lúc ông ấy vui thì vui cùng ông ấy. Lúc ông ta thay đổi sắc mặt, Hạ Tưởng lập tức chuyển chủ đề.
Mấy ngày sau, Hạ Tưởng rốt cục lấy được giấy phê chuẩn xuất viện. Lòng phấn khởi, Hạ Tưởng đến từ biệt lão Cổ, lão Cổ có chút buồn, nói:
- Không ngờ thời gian qua nhanh quá, nháy mắt đã đến lúc tạm biệt rồi. Hạ, cháu nói xem chúng ta còn có cơ hội gặp lại không? Cháu còn muốn ở bên cạnh bác, nói chuyện với bác không?
Hạ Tưởng chỉ coi như lão Cổ tuổi già, con người một khi già đi rất dễ trở nên hoài niệm, liền an ủi ông ấy:
- Có, nhất định còn cơ hội. Cháu cũng rất sẵn lòng được nói chuyện với bác.
Lão Cổ lập tức vui trở lại:
- Được, bác tin lời cháu nói. Nói lời phải giữ lời.
Khiến Hạ Tưởng bất ngờ chính là người đón Hạ Tưởng xuất viện là Lý Đinh Sơn và Cao Hải.
Lý Đinh Sơn thấy tinh thần Hạ Tưởng khá tốt, cực kỳ vui mừng:
- Tiểu Hạ cuối cùng cũng xuất viện rồi, nhìn cậu khoẻ thế kia, xem ra tĩnh dưỡng cũng không tệ đó chứ.
Cao Hải cũng thêm vào:
- Sau này bản thân phải chú ý an toàn, may là mạng cậu lớn, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi. Tiểu Hạ, cậu bây giờ một người lại tác động lên nhiều người lắm, lần sau không thể không coi an toàn của bản thân mà làm chuyện như vậy nữa.
Hạ Tưởng cảm ơn Lý Đinh Sơn và Cao Hải đón hắn ra viện. Tào Thù Lê ngồi bên cạnh, cũng cảm ơn hai người.
Trong thời gian Hạ Tưởng nằm viện, Mã Vạn Chính, Vương Bằng Phi và Phương Tiến Giang đều dùng các cách khác nhau hỏi thăm hắn, đồng thời hắn cũng nghe được Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố có quyết định biểu dương, khiến hắn trong lòng vô cùng cảm động. Đương nhiên, càng làm hắn vui hơn cả chính là tiến độ công trình đường Sơn Thuỷ tiến triển nhanh chóng, tất cả công nhân đều tăng ca thêm giờ, vất vả nhưng vẫn làm, không có ai than lấy một câu khổ. Thậm chí thôn làng cạnh đó sau khi nghe kể chuyện Hạ Tưởng xong, liền chủ động góp người góp sức, miễn phí dọn dẹp đá sỏi, chướng ngại vật trên đường.
Hạ Tưởng nằm viện hơn một tuần, đường Sơn Thuỷ đẩy nhanh chín kilômét, cộng thêm mấy kilômét hoàn thành trước đó, nếu có thêm cùng đoạn thời gian như vậy thì có thể hoàn kết nối lại với huyện Cảnh rồi. Thời gian thi công nhanh hơn so với dự tính vừa tròn một tháng.
Tấm gương về sức mạnh là vô cùng, quả nhiên là như vậy.
Khiến cho Hạ Tưởng cảm động nhất chính là trong thời gian nằm viện không chỉ có tất cả bạn bè đến thăm hắn, Tào Thù Lê cũng rất tận tâm chăm sóc hắn, mặc cho mệt mỏi không oán lấy một câu. Khiến hắn vui mừng nhất chính là cô bé không vì chuyện xả thân cứu người chỉ trích hắn câu nào, cũng không hỏi chi tiết lúc xảy ra chuyện, giống như mọi chuyện chưa từng được xảy ra. Thật ra cô ấy không muốn nghĩ tới, không muốn nhắc tới, muốn đem sự hoảng loạn, lo lắng giấu kín trong tim, không dám xúc động, sợ mình không kìm nổi sẽ bật khóc, chạm vào vết thương của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng rất hiểu sự im lặng của cô.
Cô bé người lớn rồi, trưởng thành rồi, cũng bắt đầu tiếp nhận gánh nặng của cuộc sống. Hạ Tưởng cảm thấy từ lúc bác Tào đi rồi, cô bé nhanh chóng trưởng thành, từ lúc là thiên kim của Phó Thị trưởng, dần dần trở thành kỹ sư thiết kế, tự lực cánh sinh kiếm sống, là người vợ cẩn thận, không nề hà chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho hắn, từ sâu trái tim hắn cảm nhận cái tốt từ cô ấy.
Đồng thời, Hạ Tưởng hiểu sự im lặng và né tránh hợp lý của Liên Nhược Hạm. Từ lúc lần trước cô ấy xuất hiện cùng Cao lão, sau đó cũng không thấy xuất hiện thêm lần nữa, điện thoại cũng ít khi gọi, nhưng trong lòng Hạ Tưởng hiểu rất rõ, cô ấy nhất định là đang đợi Hạ Tưởng chủ động tìm mình. Cô ấy không muốn làm cho hắn thêm phiền, cũng không muốn xuất hiện nhiều khiến người ta thị phi. Dù sao Hạ Tưởng đã đính hôn rồi, cô ấy chỉ là nhẫn nại chờ đợi Hạ Tưởng xuất hiện.
Thực ra mà nói, Tiếu Giai tuy ít gặp hắn nhất, Tiếu Giai cũng ít lo lắng cho hắn nhất, rất nhiều chuyện cô ấy không được biết, thôi thì để cô ấy làm người con gái đơn giản, tránh xa những chuyện phiền não, cuộc sống đã mang đến cho cô ấy không ít bất hạnh, nên để cô ấy sống đơn giản một chút. Việc không đáng để lo, không đáng để phiền, không biết cũng vậy. Không biết cũng là một kiểu hạnh phúc.
Hạ Tưởng về đến huyện An, nhận được sự hoan nghênh như vị anh hùng.
Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm vốn muốn tự mình đích thân đến bệnh viện đón Hạ Tưởng, nhưng nghe nói có lãnh đạo thành phố đón rồi, nên cũng biết điều không ra mặt nữa. Ai ngờ Lý Đinh Sơn và Cao Hải đích thân đưa Hạ Tưởng tới tận huyện An, khiến cho lãnh đạo to nhỏ của huyện An đều kinh ngạc. Tuy rằng quan hệ của Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn rất tốt, nhưng để cho một Thường vụ Thành uỷ, Trưởng ban thư ký Thành ủy đích thân tiễn về huyện An, thể diện hẳn phải lớn lắm.
Sự kinh ngạc qua đi sau đó, là sự đón chào sôi nổi Lý Đinh Sơn trở về huyện An. Lý Đinh Sơn cũng có tình cảm với huyện An, không ra vẻ tự cao, bắt tay tất cả mọi người, thái độ dễ gần, bình dị. Cao Hải cũng rất ôn hoà, gật gật đầu biểu thị ý chào với từng người, không có chút gì là kiểu cách Phó thị trưởng.
Lý Đinh Sơn sau đó tuyên bố quyết định của Thành uỷ trước đại chúng, biểu dương hành động xả thân cứu người của Chủ tịch huyện Hạ, Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố còn đặc biệt phái người đến huyện An mở đại hội biểu dương đồng chí Hạ Tưởng. Thời gian, nội dung cụ thể sẽ do Phó Thị trưởng Đàm tiếp xúc bàn bạc với Huyện uỷ huyện An.
Cái gì? Phó Thị trưởng Đàm đại diện Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố biểu dương Phó Chủ tịch huyện Hạ?
Người thông minh sẽ lập tức đoán ra ngay chuyện này là do có người cố ý làm khó Đàm Long, liên tưởng tới chuyện Đặng Tuấn Kiệt bị ghi tội xử phạt, lại bị điều đến huyện Hải xa xôi, mọi người nhìn lại Hạ Tưởng, ánh mắt biểu lộ vẻ kính sợ.
Lần trước Hạ Tưởng bị bắt, kết quả lại tốt ngược lại, kẻ bắt hắn rớt đài thì người rớt đài, người bị bắt.
Lần này, Phó Thị trưởng Đàm chỉ là đứng sau bày ra chút chuyện, cuối cùng là Đặng Tuấn Kiệt bị điều đi, Phó Thị trưởng Đàm lại phải mở hội nghị biểu dương Hạ Tưởng, tiết lộ cho bên ngoài tin tức chính là, Phó Thị trưởng Đàm công khai xin lỗi.
Vì thế, ánh mắt của không ít người chuyển qua nhìn Phòng Ngọc Huy, nghĩ thầm không biết Phòng Ngọc Huy sẽ có kết cục như thế nào? Là Bí thư Đảng ủy xã, xếp gần sau cùng trong danh sách Uỷ viên Thường vụ.
Phòng Ngọc Huy đứng chen trong đám người, mắt híp lại nhìn Hạ Tưởng, mặt nở nụ cười không cho là đúng, trong lòng lại nghĩ, Phó Chủ tịch huyện Hạ, ngài có thể oai phong thêm được mấy ngày?
Đàm Long nói cho Phòng Ngọc Huy hay, công việc sắp tới của Hạ Tưởng có thể có thay đổi lớn, khả năng lớn nhất có thể là rời khỏi thành phố Yến, cho nên hắn không cần phải lo lắng. Ngày tháng Hạ Tưởng còn được ở lại huyện An, chắc chỉ còn đếm trên đầu ngón tay rồi.
Phòng Ngọc Huy đắc ý nghĩ, mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng đều ở thành phố Yến, một khi đi khỏi phạm vi quản hạt của thành phố Yến, hắn còn có thể gây ra sóng gió gì nữa? Nghe Đàm Long tiết lộ, có thể sẽ điều Hạ Tưởng đến Tỉnh uỷ đảm nhận chức vụ nhàn hạ, được, chờ xem hắn đến cơ quan Tỉnh uỷ rồi có còn oai phong, khí thế như hiện giờ không? Đến lúc đó xem hắn bị người khác chỉnh lên sửa xuống không còn ra hồn nữa. Phòng Ngọc Huy nghĩ đến vậy suýt nữa bật cười thành tiếng.
Thắng ván này không có nghĩa ván sau cũng thắng, xem ván tiếp theo ai mới là người cười cuối cùng!
Ba ngày sau, Đàm Long đại diện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tới thăm huyện An, mở đại hội mời cán bộ toàn huyện tới dự, công khai biểu dương Hạ Tưởng. Thần sắc Đàm Long tự nhiên, tuyên đọc quyết định của Thành uỷ và Ủy ban nhân dân thành phố, lại nhiệt tình phát biểu, cũng được coi là có tài năng biểu diễn tốt, một chút xấu hổ, ngại ngùng cũng không có, dường như hắn chưa bao giờ chống đối Hạ Tưởng vậy.
Đàm Long thực hiện các trình tự xong, quay về thành phố Yến. Trước khi đi, có nói vài lời sâu xa với Hạ Tưởng:
- Đồng chí Hạ Tưởng này, đồng chí làm được một việc rất có ích, có điều nên nghe tôi khuyên một câu, ưu tú quá sẽ bị người khác đố kỵ, nên là kiềm chế bớt đi một ít tốt hơn. Làm việc thật, lập thành tích nhưng không nhất thiết phải nổi danh mới được.
- Cám ơn Phó Thị trưởng Đàm chỉ bảo.
Hạ Tưởng không rõ lắm hàm ý của Đàm Long, chỉ coi như ông ta thuận miệng nói mà thôi. Thực chất lúc hắn cứu người, đâu có thời gian mà nghĩ đến nổi danh, nghĩ đến lợi ích mà mình sẽ đạt được trong chuyện này? Tất cả chỉ là bản năng mà thôi.
Nghĩ đến tin tức thời sự trên ti vi khi phỏng vấn một số anh hùng, các anh hùng thường khi tường thuật lại khoảnh khắc lúc cứu người, nào là đấu tranh suy nghĩ kịch liệt, nào là phát biểu hùng hồn thì hắn chỉ muốn cười. Giữa thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, căn bản không cho phép người ta nghĩ nhiều. Nhiều người cứu hay không cứu, chỉ là bản năng của bản năng, là phản ứng trong nháy mắt.
Lúc đó, bộ óc con người đa số đều trống rỗng.
Nháy mắt, quốc khánh đã tới.
Thời gian quốc khánh, Hạ Tưởng ngoài đi thăm bạn bè người thân xong, còn đưa Tào Thù Lê đi thành phố Bảo. Bác Tào vì bận công việc không thể dứt ra, không thể về nhà đón quốc khánh. Tào Thù Lê nhớ cha, Hạ Tưởng liền đưa cô đến thành phố Bảo hai ngày.
Công việc của bác Tào cũng được coi là thuận lợi. Dù sao Bí thư Thành ủy nắm toàn cục trong tay, Thị trưởng tuổi đã cao, đã không nghĩ được nhiều nữa nên rất phối hợp với công việc của bác Tào. Trên cơ bản, bộ máy thành phố Bảo cũng khá đoàn kết, không có mấy chỗ làm người ta phải lo lắng.
Trở lại thành phố Yến, Hạ Tưởng đến thăm mấy vị lãnh đạo. Cùng Phùng Húc Quang đến gặp Phó Chủ tịch tỉnh Mã, cùng Lý Đinh Sơn, Cao Hải, Tống Triêu Độ đi câu cá, cũng không quên cùng Vương Bằng Phi, Phương Tiến Giang và cả Tần Thác Phu đánh bài, cuối cùng là nhận lời mời của Cao lão, đến nghiệm thu hoàn thành viện an dưỡng và trung tâm hội nghị ở công viên Rừng Rậm.
Trung tâm hội nghị hoành tráng, lộng lẫy, viện an dưỡng ấm áp, đơn giản tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Hạ Tưởng. Trung tâm hội nghị mang hơi hướng phục cổ, thiết kế gạch xanh, ngói lục, như hóa trang hòa mình giữa tầng tầng lớp lớp cây xanh, thực sự mang được sự tao nhã, trong ồn ào có yên tĩnh. Màu sắc viện an dưỡng được thiết kế nhẹ nhàng, nhạt nhạt, mang đến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, dễ chịu. Mới đầu nhìn thiết kế không thấy có gì đặc sắc, nhìn kỹ lại thì phát hiện các căn phòng rải rác và các ngôi đình gấp khúc quanh co liên thông lại mang dụng ý đạm bạc, thanh tịnh.
Hạ Tưởng khen ngợi:
- Thiết kế, dùng tâm của người thợ thật tuyệt. Cao Llão, đây mới đúng là bút tích đại sư của chú.
Cao lão cười:
- Đúng là Hạ Tưởng, cậu nhìn kỹ lại xem thiết kế trước mắt, là bút pháp của ai?
Hạ Tưởng sững người, nhìn lại một lúc lâu, bỗng nhiên xấu hổ cười:
- Hình như là sáng kiến của cháu, Cao lão chỉ là thay đổi một số chi tiết thôi. Quái lạ, cháu từ lúc nào lại có mạch nghĩ trôi chảy vậy chứ?
- Tiểu Hạ, không phải tôi nói cháu, cháu không quan tâm đến tài hoa thiết kế của mình quá rồi. Quá lãng phí phần tư chất trời cho rồi. Thực ra viện an dưỡng và trung tâm hội nghị hoàn toàn là từ tay cháu mà ra, chỗ tôi thay đổi rất ít, chỉ là phần màu sắc là tự ý thay đổi theo ý của mình.
Cao lão hơi hơi cảm thán, có chút tiếc nuối, nói:
- Cháu từ lúc theo nghiệp chính trị, từ đó thế giới này đã mất đi một nhà thiết kế lớn.