Gần đến tháng mười một rồi, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, các dự án cũng theo đó mà hạ nhiệt dần. Cũng may là nhờ có thời gian Hạ Tưởng lên kế hoạch và quảng bá, mức thu hoạch của làng du lịch đã đem về thành tích đáng để ăn mừng, hoàn toàn vượt qua cả dự tính của Thẩm Lập Xuân, đến cả Thành Đạt Tài cũng bị làm kinh động, đích thân gọi điện cho Hạ Tưởng, cùng hắn bàn luận về tính khả thi nếu xây dựng thêm làng du lịch tại huyện du lịch khác.
Mức độ kinh doanh của làng du lịch đầy triển vọng thúc đẩy tính tích cực của Phòng Ngọc Huy. Bất động sản Cát Thành cũng nhiệt tình không kém, đầu tư một lượng cực lớn về người và của, tăng ca thêm giờ mà thi công. Kiều Bạch Điền cũng đến huyện An vài lần, Hạ Tưởng cũng gặp từng qua hắn ta. Hai người chỉ nói chuyện qua loa, khách sáo vài câu, chứ chẳng có gì để mà nói. Hạ Tưởng không thích con người của Kiều Bạch Điền., với lại cũng chẳng có gì để nói với hắn ta. Kiều Bạch Điền ỷ thế có Đàm Long làm chỗ dựa, gần đây lại thân cận với vài vị lãnh đạo trên Tỉnh nên không coi Hạ Tưởng một Phó chủ tịch thường trực huyện bé nhỏ ra gì cả.
Nửa câu nói chuyện cũng không hợp, Hạ Tưởng cũng không thèm phải chấp hắn. Sau khi biết mình sắp phải rời xa huyện An, mà vẫn còn dồn toàn tâm toàn lực lo liệu hoàn tất mọi chuyện đã là cố gắng không dễ gì rồi.
Một tuần sau, tin bắt đầu được lan truyền đi. Đầu tiên là mấy vị lãnh đạo Thành uỷ thành phố Yến mở một cuộc hội ý. Sau cuộc hội ý, Trần Phong giận đến nỗi quăng vỡ cốc chén, rồi gọi điện đến Tỉnh tranh cãi một trận nhưng không đạt được kết quả gì, nên đành bất lực chấp nhận sự thật.
Hồ Tăng Chu ngồi yên lặng, lắc đầu thở dài:
- Tiểu Hạ, cậu đành phải tự lo cho mình thôi.
Phương Tiến Giang và Vương Bằng Phi ngồi trong văn phòng hội ý với nhau, hai người ngồi nói chuyện một lúc. Trước khi đi, Phương Tiến Giang nói:
- Phó Bí thư Vương phân tích rất có lý, Bí thư Trần hơi kích động quá rồi.
Vương Bằng Phi xua tay, cười:
- Tiến Giang, Bí thư Trần kích động, giả làm thật thì thật cũng thành giả, không thể coi đó là thật được. Ông ấy lại không nhìn xa hơn chúng ta sao? Sự thật chứng minh rồi, tất cả những người coi thường Bí thư Trần đều có lúc phải hối hận.
Phương Tiến Giang hiểu ra, nói:
- Tôi thì phục nhất cái kiểu thật thật giả giả của Bí thư Trần, toàn làm người khác không phân biệt được dụng ý thật sự của ông ấy.
Vương Bằng Phi mỉm cười:
- Chuyện thật giả có ai lại có khả năng phân biệt được rõ ràng đâu? Có những lúc, thời gian giả quá lâu thì cũng có thể coi là thật luôn.
- Hạ Tưởng có suy nghĩ gì không?
Phương Tiến Giang lại hỏi thêm.
- Suy nghĩ thì đương nhiên là có rồi, nhưng nếu để nghĩ thông được thì còn phải dựa vào chính cậu ta nữa. Chút thất bại này mà không vượt qua được thì sau này sao thành việc lớn?
Vương Bằng Phi thể hiện rõ có khuynh hướng để Hạ Tưởng tự mình thích ứng, tự mình tiếp nhận.
Thật ra thì Hạ Tưởng đã thản nhiên chấp nhận sự thật rồi.
Chuyện trên chính trường, có những lúc phải biết chấp nhận những sự thật bất đắc dĩ. Chính là việc quan lớn hơn một cấp thì có thể chèn ép người khác, chỉ có chấp nhận rồi thì mới có suy nghĩ mới để nghĩ tới. Vả lại, Hạ Tưởng không bao giờ tin có người muốn xử lý hắn thế nào thì có thể tuỳ ý động đến hắn.
Cho dù đến Văn phòng Tỉnh uỷ làm việc đi chăng nữa thì đã sao? Cho dù bị bỏ đó không được người khác coi trọng tài năng nữa thì cũng đã sao? Tống Triều Độ mất hai năm nằm phục còn có thể tự đứng lên, huống chi mình được rút ngắn thăng chức, thăng lên cấp Cục trưởng. Tuổi tác còn trẻ, lo gì không có ngày ngẩng cao đầu.
Hạ Tưởng nghĩ thông rồi, nghĩ rất thông nên hàng ngày mới có thể vui vẻ bận với công việc. Thần thái của hắn khiến cho Phòng Ngọc Huy sau khi đã biết tin cảm thấy kinh ngạc và nghi ngờ.
Hạ Tưởng không làm sao chứ? Hắn ta có đúng là chỉ nghĩ mình được thăng chức nên vui không?
Đầu tháng mười hai, người của Ban tổ chức cán bộ đến tìm Hạ Tưởng bàn chuyện, truyền đạt việc Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ đã có quyết định điều động hắn đến Phòng tin tức Tỉnh uỷ đảm nhận vị trí Trưởng phòng. Ban tổ chức chỉ thông báo kết quả cho đương sự, còn lý do thì tự mình suy đoán, chứ không có ai chịu trách nhiệm giải thích cho.
Phải đợi đến ra năm Nguyên đán ngày rộng tháng dài mới bắt đầu tính chuyện được, nói cách khác, lý tưởng nhất là có thể thoải mái nghỉ ngơi một thời gian. Hạ Tưởng còn khá cao hứng, tính đi tính lại thời gian, nhân cơ hội hiện tại có thời gian rảnh rỗi, kết hôn với cô bé, cũng là làm cho cô bé cảm thấy yên tâm.
Cô tự nhiên cao hứng gọi điện thoại cho Tào Thù Lê thương lượng. Cô không có ý kiến gì với sự điều nhiệm của Hạ Tưởng cả, ngược lại cô cảm thấy hắn không tồi, ít nhất là không có gì nguy hiểm cả. Đối với chuyện kết hôn, chỉ có một điểm nhỏ:
- Anh còn chưa chính thức cầu hôn với em thì em đã được gả cho anh rồi, như vậy chẳng phải quá tùy tiện hay sao? Nghe nói, đàn ông sẽ không quý trọng những cô gái quá tùy tiện.
- Anh tìm cơ hội, nghĩ ra sáng kiến, phải có một kế hoạch thật chu đáo, sau đó chính thức cầu hôn em. Được không?
- Được
- Được cái gì mà được. Anh và em đều đã đính hôn rồi, nếu em không lấy anh thì em lấy ai? Em lập tức đồng ý lấy anh, nếu không anh sẽ cho em đẹp mặt.
- Thôi được rồi, em đã xinh rồi, nếu còn xinh hơn nữa thì quá mê hồn rồi phải không? Nhìn anh quả thật đáng thương, đến nhà cũng không có để về, em chấp nhận anh và lấy anh, cho anh một mái ấm gia đình. Nhưng từ nay về sau anh phải ngoan ngoãn một chút, phải chăm chỉ tắm rửa, thay quần áo, phải làm vệ sinh thật tốt, phải ngủ sớm dậy sớm. Không được tùy tiện lên giường và ngồi lên ghế sô pha.
Hạ Tưởng giận dữ:
- Anh không phải con cún!
Hai người cùng nhau cười to.
Khâu Tự Phong triệu tập một cuộc họp cán bộ huyện, tuyên bố Hạ Tưởng sắp sửa bị điều đi chỗ khác, lập tức làm cả huyện chấn động. Rất nhiều người sau khi nghe được tin tức này cảm thấy không thể chấp nhận được. Phó chủ tịch huyện Hạ làm tốt như vậy, vì sao phải điều đi chỗ khác chứ? Phó chủ tịch huyện Hạ đã có những cống hiến to lớn đối với huyện An, ai lại không muốn nhân dân huyện An có một có một vị phó chủ tịch huyện tốt cơ chứ, hà cớ gì mà phải điều hắn đi chỗ khác?
Âm thanh tranh cãi trong cuộc họp hết sức hỗn loạn, thiếu một chút nữa thì không thể khống chế được.
Rất nhiều cán bộ cơ quan chịu ân huệ của Hạ Tưởng, rất nhiều người có trách nhiệm ở các ban ngành hưởng lợi từ đầu tư do Hạ Tưởng đem tới. Nhiều người biết đến thành tích của Hạ Tưởng, biết hắn là một nhân viên có trách nhiệm của huyện ủy và chính phủ vì dân mà công tác rất nhiệt tình. Rất nhiều ánh mắt hướng về Hạ Tưởng ở trên khán đài, trong lòng đồng loạt thốt lên:
- Vì sao vậy, Phó chủ tịch huyện Hạ?
Hạ Tưởng đón ánh mắt của mọi người, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Hắn không khát vọng gì che ô cho vạn dân, chỉ hy vọng trước khi hắn đi có thể đón nhận ánh mắt công nhận của tất cả mọi người. Nếu như trong ánh mắt đó mọi người có chút gì đó vấn vương và lưu luyến là hắn cảm thấy không hổ thẹn với lương tâm.
Hắn nhìn thấy trong ánh mắt của mọi người có sự lưu luyến.
Hạ Tưởng nói một cách chân tình:
- Các vị lãnh đạo, các vị đồng sự, trong hai năm tôi công tác tại huyện An, tôi đã được sự ủng hộ mạnh mẽ của Chủ tịch huyện Mai và của bí thư Khâu. Tôi đã có được sự tương trợ to lớn của đồng sự, tôi cảm thấy vô cùng cảm tạ các vị. Tôi đảm nhiệm chức phó chủ tịch huyện An tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ và cũng là vinh dự và trách nhiệm của tôi. Tổ chức điều động tôi đến văn phòng tỉnh uỷ công tác, tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của Tỉnh ủy và Thành ủy. Càng gần tới ngày ly biệt, tôi càng cảm thấy khó giữ được bình tĩnh. Mấy ngày liền, bà con thân thích của huyện An, cán bộ huyện An, và sự nghiệp tôi đã từng phấn đấu lúc nào cũng quanh quẩn trong tâm trí tôi, hiển hiện trước mắt tôi như một bức tranh vậy. Nó giống như một bức tranh thủy mặc, một cảnh tượng thật chi tiết, thật khó quên, làm tôi cảm thấy xao xuyến, và nhớ nhung khôn nguôi.
Quả thực huyện An là một nơi vô cùng quan trọng trong con đường làm quan của Hạ Tưởng. Từ ngày hắn làm phó chủ tịch huyện, đến ủy viên thường vụ, rồi đến phó chủ tịch thường trực huyện, có thể nói là làm đến đâu là để lại dấu ấn thành tích đến đó, cứ thế mà tiến cho tới ngày hôm nay. Huyện An đã được hắn tiến cử đầu tư hàng trăm triệu tệ để xây dựng thêm khu du lịch Tam Thạch, xây dựng công viên, cải tạo nhà khách huyện ủy, xây dựng đường Sơn Thủy. Từng sự kiện xâu chuỗi lại, như mới xảy ra ngày hôm qua làm sao có thể nào quên?
- Những năm tháng ở huyện An là những năm tháng khó quên nhất trong cuộc đời của tôi, là những trải nghiệm quý báu trong sự nghiệp của tôi, là vầng hào quang trong quá trình công tác của tôi. Đội ngũ cán bộ của huyện An rất tốt, rất có trình độ và giác ngộ chính trị. Họ là những người dám nghĩ, dám làm và làm được việc. Họ là những người bình thường và vĩ đại và đã tạo nên sự phát triển và tiến bộ của huyện An. Hai năm qua, mỗi sự hình thành quyết sách, mỗi sự thúc đẩy thuận lợi trong quá trình công tác của chúng ta đều là biểu hiện của tinh thần đoàn kết cao của toàn thể bộ máy lãnh đạo.
- Tôi cùng đại đa số các cán bộ quen biết và không quen biết đã cùng nhau sớm chiều, đồng cam cộng khổ, cùng chèo chống con thuyền trong bão tố, viết nên bản anh hùng ca vì sự phát triển của huyện An và hạnh phúc của nhân dân. Chúng ta đã cùng nhau chịu trách nhiệm, chịu áp lực, cùng nhau chia ngọt xẻ bùi, cùng nhau thức suốt đêm hôm, sát cánh bên nhau, cùng nhau chia xẻ vui buồn, chúc mừng thành công của chúng ta. Chúng ta cùng chung sự nghiệp, cùng chung mục tiêu phấn đấu. Tất cả những điều này đã làm cho chúng ta trở thành đồng chí, đồng sự, bạn bè rất tốt của nhau. Tình nghĩa này đã trở thành tài sản quý giá nhất trong cuộc đời của tôi. Tình cảm đồng chí cùng chung chí hướng còn quý báu hơn cả tay chân, tình cảm đồng chí chân thành, chất phác còn cao thượng hơn cả Kim lan. Tôi sẽ nhớ mãi những năm tháng đẹp đẽ công tác ở huyện An. Tôi vô cùng quý trọng và nhớ mãi sự ủng hộ giúp đỡ của các đồng chí. Tôi càng quý trọng và nhớ gấp đôi tình cảm nồng hậu thắm thiết của các đồng chí ở huyện An.
Khâu Tự Phong trong lòng rất cảm phục, không đành lòng nghe tiếp. Hắn hơi cúi đầu, sự đột ngột rời đi của Hạ Tưởng, đối với hắn là một sự đả kích không nhỏ. Từ chỗ đối đầu và phản cảm, đến mức không thể hợp tác với Hạ Tưởng thì hiện tại lại trở nên tin tưởng và ỷ lại hắn, thậm chí còn dẫn tới tình bạn lý tưởng. Hạ Tưởng đã dần dần cải biến con người hắn rất nhiều, thậm chí lại là người dẫn đường đưa hắn lên phía trước.
Hạ Tưởng phát biểu một cách hùng hồn, ảnh hưởng đến tất cả những người xung quanh hắn.
Hạ Tưởng vừa đi, Khâu Tự Phong có cảm giác sẽ lâm vào cảnh tứ cố vô thân, không người chi viện.
Hắn và Mai Hiểu Lâm luôn bằng mặt nhưng không bằng lòng, khi Hạ Tưởng còn ở đó, gã là cây cầu nối chắc chắn gắn kết giữa ba người. Hạ Tưởng đi rồi, nói không chừng hắn và Mai Hiểu Lâm sẽ trở thành kẻ thù của nhau một ngày nào đó.
Khâu Tự Phong nhìn sang bên cạnh thấy sắc mặt hơi biến đổi của Hạ Tưởng, trong lòng hắn như có một tia nắng chiếu, cảm giác giống như một cuốn tiểu thuyết đọc xong rồi bỏ đi. Sự ảnh hưởng của Khâu gia đối với tỉnh Yến là không đủ, nếu không thì đã có thể kéo mình lên tỉnh ủy? Ít nhất về sau có thể tìm một cơ hội nhảy ra bên ngoài, lại đi cùng với Hạ Tưởng, đồng cam cộng sự với Hạ Tưởng, thì cũng không phải lo lắng bị hắn âm thầm tính kế. Chỉ cần một lòng vì làm tốt kinh tế địa phương, Hạ Tưởng có thể phối hợp công tác tốt và là một người bạn đồng hành hợp tác hiếm có
Nguồn: http://truyen360.com- Trong thời gian công tác tại huyện An hai năm, tôi thực sự cống hiến hết mình vì nhân dân huyện An. Người thiên hạ là của thiên hạ, người huyện An vẫn là của huyện An. Huyện An có một lịch sử lâu đời, có một nền văn hóa rực rỡ và một phong cảnh hữu tình. Nhân dân huyện An thông minh cần cù, chịu khổ chịu khó. Đây là một nơi thật tốt, làm tôi thực sự lưu luyến. Thời gian tôi công tác ở huyện An tuy không dài, nhưng tôi thật sự yêu mến nơi đây. Nhân dân huyện An đã làm nên trí tuệ quyết sách và khoa học của tôi. Nhân dân huyện An đã giúp đỡ tôi vượt qua những năm tháng khó khăn nhất trong cuộc đời. Nhân dân huyện An đã cho tôi những động lực mãnh liệt và những sáng tạo tuyệt vời trong công việc. Chỉ nghĩ tới những điều này đã làm cho tôi có một tinh thần làm việc không mệt mỏi, và một nghị lực phi thường không nề hà bất cứ việc gì. Trong hai năm này, cá nhân tôi mà nói, mặc dù có một chút đau khổ, mệt nhọc, mờ mịt và chờ đợi, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự sung sướng, thoải mái, tự tin và kiên định. Đây là những điều nhân dân huyện An đã cho phép và ban cho tôi. Sự thiết tha chân tình của nhân dân huyện An đã ăn sâu vào mạch máu của tôi, khiến tôi càng thêm tỉnh táo nhận thức đến trọng trách của mình. Nó như một nguồn lực giúp tôi vì đảng vì dân mà làm tốt hơn.
Hạ Tưởng ăn nói rất có khí phách, nói xong câu cuối cùng, ánh mắt hắn kiên định nhìn vào từng người một.
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên kéo dài không dứt, rất nhiều người nước mắt rưng rưng.
Hạ Tưởng đứng dậy, cúi đầu nói:
- Cuối cùng, tôi muốn nói với mọi người ba câu từ đáy lòng: Tôi chân thành mà cảm tạ nhân dân huyện An! Tôi thật sự rất quyến luyến mảnh đất huyện An này! Từ đáy lòng tôi mong ước huyện An ngày mai sẽ tốt đẹp hơn!!
Toàn thể mọi người đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt, tiếng vỗ tay vang xa tận cuối chân trời.
Khâu Tự Phong cuối cùng đôi mắt cũng đỏ hoe, hắn vỗ tay đầu tiên, và hăng say hơn bất cứ kẻ nào. Mai Hiểu Lâm mắt cũng chớp chớp, lại một lần nữa cô bị tình cảm mãnh liệt của Hạ Tưởng làm cho cảm động.
Đến Phòng Ngọc Huy cũng vỗ tay đến đỏ cả bàn tay, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thán phục. Nếu không phải Hạ Tưởng đứng sai chỗ thì hắn đã muốn kết giao với gã rồi. Hạ Tưởng còn trẻ tuổi, tràn đầy sức sống, có trí tuệ chính trị, hơn nữa còn có tài ăn nói hạng nhất. Tất cả nhưng ưu điểm hắn có đều là ưu điểm của một cán bộ ưu tú nên có.
Người như vậy, trừ khi có người chèn ép, nếu không một khi hắn có cơ hội sẽ bay thẳng lên trời.
Trận diễn thuyết vừa rồi ít nhiều cũng cho hắn ấn tượng tốt đẹp đối với kẻ mà bình thường y chỉ có ấn tượng rất bình thường. Đó là sự đấu sức chính trị và cũng là sự cạnh tranh lòng người.
Sau khi tan họp, rất nhiều người vây quanh Hạ Tưởng, rất lâu mà không chịu ra về. Mọi người đều mồm năm miệng mười hỏi đến các vấn đề cần quan tâm, Hạ Tưởng vẻ mặt rất ôn hoà, nhất nhất kiên nhẫn trả lời vấn đề của từng người một. Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, đám người mới chậm rãi giải tán dưới sự tận lực khuyên bảo của Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm.
Hạ Tưởng trên thực tế đã làm xong tất cả thủ tục, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi huyện An. Khâu Tự Phong cũng biết tâm tình của hắn, liền thả hắn đi trước, hiện tại huyện An hết thảy đều đã đi vào quỹ đạo, trên cơ bản đi vào đường lối phát triển tốt.
Trở lại văn phòng, Khâu Tự Phong nắm chặt tay Hạ Tưởng, nói một cách tâm huyết:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, quen biết cậu hơn hai năm nay, tôi hôm nay lần đầu tiên nói với cậu một câu trong lòng. Làm đối thủ, tôi khâm phục cậu. Làm đồng sự, tôi kính nể cậu. Làm bằng hữu, tôi cảm tạ cậu. Nếu cậu coi tôi là một người bạn, tôi cảm thấy vinh hạnh là bạn của cậu.
Khâu Tự Phong ít khi chân tình biểu lộ ra ngoài, Hạ Tưởng cũng thực sự bị y cuốn hút, liền vồn vã nói:
- Có thể quen biết được bí thư Khâu, dưới sự lãnh đạo của bí thư Khâu, trong thời gian công tác ở huyện An hai năm, cũng là hai năm tôi cảm nhận mình trưởng thành rất nhanh. Có thể trở thành bằng hữu của bí thư Khâu là một thu hoạch rất lớn của tôi ở huyện An.
Mai Hiểu Lâm cũng lập tức biểu lộ thái độ:
- Yên tâm đi Hạ Tưởng. Sau khi anh đi, tôi sẽ tận lực cùng bí thư Khâu cố tìm ra cái chung, gác lại những cái bất đồng, cùng nhau làm tốt kinh tế huyện An.
Hạ Tưởng thấy Mai Hiểu Lâm có thể chủ động ý thức được vấn đề, liền nghĩ thầm, cô ta quả nhiên trưởng thành không ít, trước kia còn lo lắng cô ta ở vị trí chủ tịch huyện sẽ bị cười chê. Không ngờ, gánh nặng nhân vật số một của chính phủ giao vào tay cô đã làm cô ta trưởng thành lên rất nhiều.
Có thể nói cực khổ tạo nên con người và trọng trách cũng tạo nên người.
Hạ Tưởng còn quan tâm thế cục về sau của huyện An:
- Không biết đã chọn và định ra Phó chủ tịch thường trực huyện chưa?
Sau khi Đặng Tuấn Kiệt bị điều đi, người ta điều từ nơi khác đến một gã Phó chủ tịch huyện, đồng thời là ủy viên thường vụ. Gã phó chủ tịch huyện mới đến là người thuộc phái trung gian, có lẽ là bởi vì không quen với tình huống nên trên cơ bản mọi việc đều đồng tình với ý kiến của bí thư và chủ tịch. Tạm thời còn chưa nhìn ra có gì uy hiếp.
Mấu chốt là tân phó chủ tịch thường trực huyện là ai? Hiện tại huyện An có mấy người là phó chủ tịch huyện, nhưng người có thể một bước lên tới phó chủ tịch thường trực huyện đều không có đủ tư cách. Có lẽ là phải ở thành phố hoặc người từ nơi khác điều đến.
- Thành ủy trưng cầu ý kiến của tôi. Là một phó cục trưởng của văn phòng tỉnh ủy, là người của Phó bí thư Vương. Ý kiến của tôi là, chấp nhận sự an bài của Thành ủy.
Trong lúc Khâu Tự Phong nói chuyện không khỏi liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng hiểu ý tứ của hắn:
- Nếu là người của Phó bí thư Vương thì sẽ không là người ngoài. Để sau này tôi nói chuyện với Phó bí thư Vương, hết thảy lấy đại cục làm trọng.
Khâu Tự Phong biết có lời nói của Hạ Tưởng là tương đương với Phó chủ tịch thường trực huyện mới tới cũng sẽ đứng một bên cùng với hắn, hắn lập tức mừng rỡ:
- Cảm ơn phó chủ tịch huyện Hạ.
Một tiếng cảm tạ này được nói vô cùng rõ ràng.
Thế cục về sau của huyện An hẳn là cũng vững vàng hơn rất nhiều. Đã không còn Đặng Tuấn Kiệt thì Phòng Ngọc Huy chỉ có một bàn tay không vỗ nên tiếng. Hơn nữa bây giờ hắn đang tập trung toàn bộ tinh lực đầu tư vào làng du lịch mới, lại còn nhận thêm trọng trách làm đảng uỷ viên xã Đán Bảo, cũng sẽ không cố ý gây chuyện. Có một phó chủ tịch huyện thuộc phái trung gian, có một phó thường vụ là người một nhà, chỉ cần Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm không tráo trở, người khác nhất định sẽ không có cơ.
Có thể nói Huyện An có một thuận lợi phía trước.
Hạ Tưởng thấy thời gian không còn sớm, đồ đạc ở văn phòng hắn cũng thu dọn xong, liền cáo từ Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm, chuẩn bị về thành phố Yến. Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm cũng không miễn cưỡng, thông báo các ủy viên thường vụ khác, yêu cầu toàn thể bọn họ tập trung, tiễn đưa Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng biết lễ tiết trong quan trường, cũng không có ý định cự tuyệt. Toàn thể hơn mười người ủy viên thường vụ huyện An, cùng với một số nhân viên công tác trong bộ máy chính phủ đưa Hạ Tưởng xuống lầu. Ở dưới lầu, tất cả mọi người đều ngây người ra.
Chỉ thấy không biết lúc nào đầy người đông nghìn nghịt đứng ở tòa nhà huyện ủy, mọi người đều có vẻ mặt đen thui, người đầy bùn, tuy rằng mỗi người đều bẩn thỉu không ra sao, nhưng bọn họ đều có dáng người cao ngất đứng ở trong sân không nhúc nhích. Trông có vẻ họ như là những binh lính, cho dù chiều cao của họ cao thấp khác nhau, quần áo lôi thôi, nhưng ở họ đều toát ra khí thế sấm đánh cũng không sợ.
Cầm đầu bọn người đó là Hùng Hải Dương.
Hùng Hải Dương vừa nhận được tin, nghe nói Phó chủ tịch huyện Hạ hôm nay sẽ từ biệt huyện An, lập tức chuyển thông báo tất cả công nhân. Nhóm công nhân nhóm lập tức buông tay công việc, ngồi trên xe tải chạy như điên đi vào tòa nhà huyện ủy để tiễn đưa Hạ Tưởng.
Cuối cùng thì xe đến cũng kịp thời gian.
Hạ Tưởng bị thâm tình hậu ý của đám công nhân làm cho cảm động. Hắn chẳng qua chỉ một lần giơ tay cứu giúp những người công nhân. Nhưng đối với công nhân, hắn luôn ở vị trí thứ nhất và đưa hắn trở thành anh hùng vĩnh viễn, cho nên hắn không muốn phải đối mặt với đám công nhân quá mức nhiệt tình và chân thành.
Không ngờ, chỉ cần nghe tin là bọn họ lập tức chạy đến, không cần phải thông báo gì hết, tất cả đều đến đầy đủ không thiếu một người.
Hạ Tưởng giả bộ nghiêm sắc mặt, phê bình bọn họ:
- Ông Hùng, ông hay thật đấy. Làm sao có thể ngưng công trình để chạy đến tòa nhà huyện ủy chứ? Là công trình quan trọng hơn hay tiễn đưa tôi quan trọng hơn?
Hùng Hải Dương muốn đi về phía trước bắt tay Hạ Tưởng, nhưng lại phát hiện ra hai tay bị dơ bẩn liền rụt tay trở về, nói một cách mạnh mẽ:
- Nếu không tự mình tiến đến đưa Phó chủ tịch huyện Hạ, tất cả công nhân đều không đồng ý, tôi không dẫn bọn họ đến, chính tôi sẽ là người có lỗi với họ!
- Phó chủ tịch huyện Hạ, không đi được không?
- Phó chủ tịch huyện Hạ, ở lại được không? Chúng tôi cần anh.
- Phó chủ tịch huyện Hạ, bà xã nhà tôi nói anh thích ăn bánh lạc, cô ấy đang muốn làm cho anh vài cái bánh. Lẽ nào anh nói đi là đi chứ?
- Phó chủ tịch huyện Hạ, con tôi còn hỏi tôi, khi nào thì chú phó chủ tịch huyện có thể đến trường học thăm hỏi bọn nó? Bọn nó nói, bọn nó hy vọng chú phó chủ tịch sẽ đến thăm chúng nó, bởi vì lần trước chú phó chủ tịch huyện vừa đi thì bọn nó có bàn ghế mới cho năm học mới.
- Phó chủ tịch huyện Hạ,…
Hạ Tưởng cảm thấy mắt ươn ướt. Hắn và nhóm công nhân đã cùng đồng cam cộng khổ hai tháng, chẳng những xâm nhập vào đời sống của họ mà còn hiểu biết gia cảnh của từng người bọn họ. Hắn thăm viếng rất nhiều gia đình và người già và bọn họ gần như không nói ra, nhưng đã coi như bạn bè tri kỷ của nhau.
Khâu Tự Phong ánh mắt cũng đã ươn ướt. Làm bí thư huyện lâu năm, là quan phụ mẫu cả một huyện, nhìn dân chúng kính yêu từ đáy lòng một gã phó chủ tich huyện, cũng khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy ba chữ Quan phụ mẫu này thật đầy trọng trách.
Mai Hiểu Lâm ánh mắt đã ươn ướt, tuy rằng cô không hiểu tình cảm giữa những người đàn ông với nhau, cũng không hiểu được sự nặng tình nặng nghĩa giữa những người chiến hữu với nhau, nhưng trong xã hội chân tình đều là tương thông, cô có thể cảm nhận được trước mắt mình là tình cảm nồng nhiệt của đám người dành cho Hạ Tưởng, một người mà bọn họ cảm thấy rất kính yêu.
Làm quan một chốn, tạo phúc một phương, không chỉ là nói không mà thôi, mà phải làm cho dân chúng phục tùng vui vẻ và nhất nhiết là phải làm cho họ thành một khối, thành tâm suy nghĩ cho họ, lấy chân thành đổi lấy chân thành, thì mới có được tình yêu không chút pha tạp của dân chúng.
Hạ Tưởng đi sâu vào đám người, bắt tay bọn họ và gọi họ tên từng người. Hắn nói ra ưu khuyết điểm của từng người. Rất nhiều người đều khóc. Bởi vì Hạ Tưởng nhớ rất rõ khó khăn của từng gia đình và sự khó xử của bọn họ. Gã đã vì bọn họ mà giải quyết rất nhiều khó khăn thực tế, thậm chí hắn còn bỏ cả tiền túi ra cải thiện điều kiện sống cho rất nhiều người. Tuy Phó chủ tịch huyện Hạ còn trẻ nhưng trong mắt họ, hắn xứng đáng là Quan phụ mẫu
Bọn họ cũng có cha mẹ, cũng có anh chị em. Bọn họ tương truyền tai nhau những thành tích của phó chủ tịch huyện Hạ, đó là những ảnh hưởng rất sâu xa. Hạ Tưởng phải vất vả lắm mới tách khỏi đám người. Vừa ra khỏi sân của toà nhà huyện ủy lại phát hiện trước mặt là một biển người đều là bạn bè thân thích và dân chúng. Dân chúng đều biết Phó chủ tịch huyện Hạ đã vì dân chúng mà xây công viên Tử Cao cho khu dân cư, họ đều đi đến tòa nhà huyện ủy tiễn đưa Phó chủ tịch huyện Hạ.
Hạ Tưởng cảm thấy rất là cảm động, gã dùng lực hướng về phía hướng quần chúng mà vẫy tay.
- Thưa bà con, cảm tạ thâm tình hậu ý của bà con. Trong thời gian tôi ở đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện rất tiếc là tôi đã không làm được những thành tích lớn hơn để báo đáp bà con, rất xin lỗi sự mến mộ cuồng nhiệt của bà con.
Trong đám âm thanh hỗn độn, nghe thấy không ít người hô to:
- Phó chủ tịch huyện Hạ là người tốt, không thể để anh ấy đi.
- Phó chủ tịch huyện Hạ đã làm những điều thực sự, anh là một phó chủ tịch huyện tốt
- Phó chủ tịch huyện Hạ thật là đẹp trai, thật hiếm có người điển trai như vậy, không thể nào đi được.
- Phó chủ tịch huyện Hạ đã vì huyện An làm rất nhiều chuyện tốt, là phúc tinh của nhân dân chúng tôi, phó chủ tịch đừng mặc kệ chúng tôi mà đi.
Hạ Tưởng không ngừng vẫy tay quần chúng, vẫy đến không còn sức lực, vẫy không ngừng nghỉ và dưới sự trợ giúp của mọi người, hắn lên xe.
Hạ Tưởng khởi động xe hơi, gã mở ra cửa xe một lần nữa để hướng về đám người đang vẫy tay, gã hướng về đám người Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm vẫy tay tạm biệt. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua tòa nhà huyện ủy huyện An, một chân hắn đạp ga, hướng về phía trước chạy vội đi.
Buổi chiều mặt trời ngả về tây, Hạ Tưởng đi về hướng đông, bóng của chiếc ô tô đổ dài. Hôm nay, trời chiều thật đẹp, nhưng phải rời khỏi huyện An ngay bây giờ. Chỉ có điều không biết điều gì đang đợi chờ gã ngày mai.
---------------------
Một ngày mới bắt đầu. Ngoài cửa sổ tiếng chim hót líu lo. Hít thở không khí mát mẻ của buổi sáng mùa thu, cảm thấy tinh thần thoải mái vô cùng.
- Ra khỏi giường đi. Đồ lười.
Bên ngoài nghe tiếng Tào Thù Lê gõ cửa. Hạ Tưởng lười biếng đứng lên mở cửa. Cửa vừa mở, chợt nghe Tào Thù Lê kêu một tiếng:
- Thật là đồ xấu xa! Đại lưu manh!
Sau đó cô mặt mặt mũi đỏ gay đi xuống lầu.
Hạ Tưởng cúi đầu nhìn nhìn xuống dưới, bất đắc dĩ lắc đầu cười. Hắn nhìn bóng dáng cái eo uyển chuyển và dịu dàng của cô. Trong lòng gợn lên một chút thèm muốn. Dù sao cũng sắp kết hôn rồi, tha cho cô ấy vài ngày. Để cưới xong, ta sẽ xem làm thế nào để chiếm hữu em. Để xem em còn có dám chạy không.
Hạ Tưởng cuối cùng cũng cảm nhận được sự thoải mái của những ngày ở nhà không làm quan. Hôm nay là hôm thứ ba hắn nghỉ ở nhà rồi. Mang tiếng là nghỉ ngơi, nhưng hắn bận rộn lắm. Bận bố trí lại gian phòng, bận viết thiệp mời, bận mua đồ gia dụng …
Kết hôn là chuyện đại sự của đời người, cho nên phải tự mình làm lấy tất cả mọi việc. Cha mẹ hắn có đề nghị giúp đỡ, nhưng Hạ Tưởng không muốn phiền. Cha mẹ hắn lại không quen biết những người ở thành phố Yến này, nên hắn sẽ không phiền đến họ.
Bác Tào ở thành phố Bảo lại lại không thể về kịp. Thật buồn cười. Những người khác kết hôn đều có cha mẹ giúp đỡ. Hạ Tưởng và Tào Thù Lê kết hôn lại phải tự lo liệu hết mọi việc.
Cũng may, Hạ Tưởng và Tào Thù Lê càng ngày càng năng động, đặc biệt là Tào Thù Lê. Cô không còn dáng vẻ thiên kim tiểu thư con Phó thị trưởng nữa mà đã ra dáng một thiên kim bí thư rồi.
Cô không cần người khác hỗ trợ. Từ việc bố trí lại phòng, lựa chọn nội thất trong nhà, đến việc lựa chọn áo cưới cô đều tự tay làm lấy hết. Cô không hề kêu khổ, kêu mệt chút nào.Cô còn kiên trì ngày nào cũng vào bếp nấu cơm cho Hạ Tưởng. Nói một cách tốt đẹp là đã đi vào quỹ đạo trước thời hạn.
Hạ Tưởng cũng lười để ý đến cô, nếu cô không muốn nấu cơm thì ăn ở ngoài. Còn nếu muốn nấu cơm thì cô tự đi nấu lấy.
Tôn Hiện Vĩ cũng nói, để hắn tự đi mua tặng một bộ dụng cụ gia đình. Phùng Húc Quang cũng đề nghị tặng một bộ đồ gỗ tốt nhất bằng gỗ lim. Hạ Tưởng đều chưa cần đến. Nhà là nơi riêng tư, nên cô ấy thích tự mình bố trí, hãy để cô ấy bận rộn. Dù sao cũng phải để cho nữ chủ nhân cảm thấy vừa lòng.
Phòng mới được bố trí gần căn nhà Hạ Tưởng được phân ở Ủy ban nhân dân thành phố. Phòng không lớn, nhưng dưới sự sắp xếp khéo léo và tỉ mỉ của cô bé, nó trở nên ấm áp và rất vừa mắt. Hạ Tưởng ngày nào cũng đi cùng Tào Thù Lê để giúp cô xách đồ đạc như một tên cu li. Nhưng mượn cớ có Lam Miệt đi theo, Phương Cách cũng nhân cơ hội này không rời theo cô một bước, lại còn chủ động gánh vác tất cả mọi việc cực nhọc để giải phóng cho Hạ Tưởng.