Quan Thần

Chương 383: Ai mới là chim sẻ

Tống Triêu Độ cũng hiểu một chút về Phạm Duệ Hằng. Phạm Duệ Hằng sẽ không làm cái chuyện nhàm chán đó là phái người tới chỉ để xem ai tới dự hôn lễ. Thân là người đứng đầu tỉnh, ngay cả một thủ hạ tin tưởng cũng không có, chính là biểu hiện của việc không có năng lực. Hành động này của Phạm Duệ Hằng, chỉ sợ lại vừa nâng cao thể diện của Hạ, cũng lại muốn làm cho người khác phải suy nghĩ đến mê muội.

Ngay từ việc ông ta đưa tới hộp gấm đã làm người ta phải suy nghĩ đến mê muội, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ không vô tri đến mức mở hộp gấm ra ngay tại chỗ. Nhìn Chủ tịch tỉnh đưa tới lễ vật, lại không được mở ra, khiến tất cả mọi người đều tò mò trong hộp gấm ấy có cái gì, muốn mượn vật trong hộp lễ vật để phán đoán xem rốt cuộc Chủ tịch tỉnh Phạm có dụng ý gì. Mà Hạ Tưởng lại không ngốc, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, mà càng không nói, càng làm sự nghi ngờ trong lòng mọi người ngày càng lớn. Lại càng có thể khiến người ta nghi ngờ, làm cho người ta không biết là mình đang nghĩ gì.

Chủ tịch tỉnh Phạm cũng không đơn giản, dùng một chiêu rất hay.

Hạ Tưởng lại không nghĩ giống như Tống Triêu Độ, trực giác mách bảo cho hắn rằng, Phạm Duệ Hằng làm việc này rất có thể đây mới chỉ là đòn gió mà thôi, muốn cho Thôi Hướng và Diệp Thạch Sinh nhìn thấy, làm cho bọn họ không hiểu được thái độ thật sự mà Chủ tịch tỉnh Phạm đối với mình là thế nào.

Mặc kệ là như thế nào, nghi ngờ không có căn cứ thì cứ nghi ngờ vô căn cứ đi, khó hiểu thì cứ khó hiểu đi. Hạ Tưởng vẫn nên cung kính mà tiếp nhận hộp quà, khách khí nói:

- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh Phạm, cảm ơn thư ký Trương

Nói không nhiều, chỉ điểm đến là thôi.

Trương Chất Tân cười ha hả, thân mật bắt tay mà vỗ vỗ vai Hạ Tưởng:

- Đừng khách khí, Chủ tịch tỉnh Phạm nói, nếu Tiểu Hạ khách khí thì đừng tặng quà cho cậu ta nữa, ha hả.

Lại là một ý không thể hiểu được, Hạ Tưởng không khỏi cười khổ, nhìn mọi người xung quanh đang có nhìn mình với ánh mắt thật phức tạp, nghi ngờ, nghĩ thầm rằng không thể không ngăn cái miệng của Trương Chất Tân lại được, nhưng chẳng lẽ không cho gã nói chuyện? Hắn đành phải khách khí nói:

-Thư ký Trương đã ăn cơm chưa? Tôi bảo khách sạn làm cho anh chút đồ ăn nhé, lát nữa tôi sẽ uống hai chén với anh, anh cũng đã vất vả rồi.

Trương Chất Tân khoát tay, rộng lượng nói:

- Không cần đâu, tôi chỉ thay lãnh đạo làm việc, còn phải vội trở về báo cáo kết quả công việc một chút. Tôi cũng không kịp chuẩn bị được quà gì cho cậu, vậy thì chúc cậu tiền đồ giống như gấm, gia đình hạnh phúc.

Tiền đồ giống như gấm? Lại từ miệng Thư ký của Chủ tịch tỉnh nói ra, chắc chắn là có ý không bình thường. Lại nhìn thấy ánh mắt mọi người, chuyện này phức tạp không ít rồi. Hạ Tưởng liền âm thầm kêu khổ, hôm nay Trương Chất Tân đến hiển nhiên là có dụng ý khác. Đưa tặng hộp gấm rồi nói lời tốt lành, thật đúng là muốn nhét một cái đinh vào giữa hắn và mạng lưới quan hệ của hắn.

Mặc dù Hạ Tưởng tin tưởng, mặc kệ là Mã Vạn Chính hay là Tống Triêu Độ, hoặc là đám người Trần Phong, Hồ Tăng Chu, bọn họ cũng đủ sức phán đoán, cũng có thể đoán được dụng ý của Phạm Duệ Hằng, nhưng còn có rất nhiều người có quan hệ không thân thiết với mình, không hiểu rõ về mình, sẽ hoài nghi lập trường của mình, càng vì vậy mà tâm sẽ sinh những hiềm nghi với mình.

Nếu như vậy thật, thì chắc Phạm Duệ Hằng đã đạt được mục đích chính.

Tiễn Trương Chất Tân, Hạ Tưởng đi về phía Mã Vạn Chính và Tống Triêu Độ với ánh mắt bất đắc dĩ. Hai người nhìn Hạ Tưởng lắc đầu cười, nhẹ nhàng khoát tay áo. Hạ Tưởng biết, bọn họ nói với mình rằng đừng lo lắng, nên làm thế nào thì cứ làm như thế.

Hắn lại nhìn về đám người chỗ Trần Phong cười xin lỗi, Trần Phong đứng lên, đi đến bên cạnh Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói:

- Tôi mới phát hiện, thực ra tỉnh Yến đúng là ngọa hổ tàng long, trình độ diễn kịch của Chủ tịch tỉnh Phạm so với tôi còn cao hơn một bậc. Ông ta không tự thân xuất mã đã đạt được hiệu quả mà tôi phải cố gắng mất nửa ngày.

Hạ Tưởng mỉm cười, lời nói của Trần Phong như cho hắn ăn một viên thuốc an thần. Ít nhất trong lòng hắn biết, những người có quan hệ thân thiết nhất với hắn sẽ không vì vậy mà tin mình sẽ đứng về phía Phạm Duệ Hằng.

Nếu Hạ Tưởng nông cạn như vậy thì không phải là Hạ Tưởng.

Hộp gấm được giao cho Phương Cách bảo quản, mặt trên còn có một cái khóa rất tinh xảo.

Tuy rằng trong lòng Phương Cách tò mò, cũng không dám mở ra ở ngay trước mặt mọi người.

Về cơ bản hôn lễ được cử hành hết sức thuận lợi, cuối cùng mọi người ra về. Bỗng nhiên có một bước chân ồn ào truyền đến, có một gã quân nhân rất cao ở dưới lầu chạy tới, gã đi tới trước mặt Hạ Tưởng, chào theo nghi thức quân đội một tiếng: "Xin chào" rồi hỏi:

- Xin hỏi anh có phải là đồng chí Hạ Tưởng không?

Hạ Tưởng buồn bực, mình chưa bao giờ quen biết bộ đội, như thế nào lại có một quân nhân xuất hiện? Hắn khẽ gật đầu, nói:

- Chính là tôi, xin hỏi có chuyện gì không?

Quân nhân lấy tay chỉ xuống dưới lầu đáp:

- Thủ trưởng có lệnh, đặc biệt chuyển tới một món quà, mời anh kiểm tra và nhận.

Nói xong, cũng không chờ Hạ Tưởng tỏ thái độ gì, xoay người đi xuống lầu, chỉ chớp mắt đã chạy biến mất không thấy. Nguồn: http://truyen360.com

Hạ Tưởng sợ ngây người, ai là thủ trưởng? Thế nào hôm nay lại có ý như vậy

Lúc này những người có quan hệ xa hơn một chút đã đi rồi, những người ở lại đều có mối quan hệ gần gũi. Trần Phong lại cảm thấy hứng thú:

- Đi, xem cái đó có gì lạ không.

Mã Vạn Chính, Tống Triêu Độ, Mai Thái Bình cùng với Hồ Tăng Chu, Vương Bằng Phi, Phương Tiến Giang theo sát sau đó, lần lượt xuống lầu.

Trong đại sảnh lầu một, ở giữa bày đặt một khối điêu khắc gốc cây cải trắng trong veo như nước. Trên cây có một chú ve cất giọng ca vàng. Mặt sau có một con bọ ngựa giơ cẳng tay cao lên, như đang chuẩn bị thưởng thức một món ăn ngon. Nhưng phía sau con bọ ngựa còn có con chim nhỏ đang giương cao cổ, nhìn thấy tất cả trước mắt, trong ánh mắt lại toát ra một sự tự tin.

Toàn bộ khối điêu khắc thì điểm sáng ở trên người con chim nhỏ. Bởi vì thần thái của nó rất thật, dáng vẻ rất viên mãn, nhất là ánh mắt nó như coi thường tất cả, trông rất sống động, làm cho người ta không kìm nổi phải đập bàn khen ngợi.

Mã Vạn Chính có nghiên cứu rất nhiều về đá quý, sợ hãi mà lên tiếng:

-Thật là một khoản lớn, đây chính là đá Thọ Sơn tốt nhất, chẳng những giá trị rất xa xỉ, là một vật phẩm tốt, ngàn dặm mới tìm được một, có tiền chưa chắc đã mua được. Tiểu Hạ, rốt cuộc là ai ngưỡng mộ cậu như vậy, ra tay như vậy dọa người?

Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười, hai tay nhất quán:

- Cháu mà biết là ai thì cũng không có bộ dạng thế này. Việc này thật là có phần hơi cổ quái, cháu chưa bao giờ quen biết với người trong quân đội cả.

Từ lúc Mai Thái Bình tới đây cho tới nay, vẫn trầm mặc không nói, đột nhiên liền nói một câu:

- Có người mang lễ tới, tất có người muốn nhờ vả. Tiểu Hạ, cậu phải cẩn thận.

- Lễ vật nếu đã đưa đến, không nhận, cũng là không kính trọng người tặng quà.

Tống Triêu Độ cũng chen vào nói

- Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chờ ở phía sau, đá Thọ Sơn tuy rằng quý báu, nhưng ngụ ý của bức điêu khắc này mới là vấn đề. Mọi người đoán, ai là con bọ ngựa, ai là chim sẻ?

Thực ra mọi người vừa rồi cũng đã nghĩ tới điểm này, lại nghe Tống Triêu Độ phân tích, cũng hiểu quả thật có chút vấn đề. Lễ vật quý giá như thế, lại là bộ điêu khắc điển cổ bọ ngựa bắt ve, so với chiếc hộp gấm mà Chủ tịch tỉnh Phạm đưa thì ý tứ lộ rõ hơn gấp nhiều lần.

Người tặng lễ vật chắc cũng gần như tương đương nói với mọi người, ai là con ve cũng không quan trọng, quan trọng là…, y mới là chim sẻ lớn nhất ở sau lưng.

Ở tỉnh Yến rốt cuộc có ai ở trong quân đội mà thâm hậu như vậy? Tất cả mọi người đều trầm tư suy nghĩ, không cần nghĩ mọi người cũng biết, nếu có thể đưa ra một lễ vật quý như vậy, người đó không nhất định phải đang ở quân đội, khẳng định là một cán bộ cấp cao. Chỉ có điều quân khu trong phạm vi tỉnh Yến không phải là quân khu lớn, cho nên quân đội ở tỉnh Yến cũng có ảnh hưởng không lớn ở tỉnh.

Đương nhiên tỉnh Yến cũng nổi tiếng với bộ đội tên lửa, nhưng họ cũng không đóng quân tại thành phố Yến, bởi vì đặc thù tính chất của bọn họ là ở trong núi. Tất cả mọi người suy nghĩ mãi, lại càng không thể hiểu rõ.

Hạ Tưởng lắc lắc đầu:

- Nếu người ta đưa lễ vật đến, lại không để lại danh tính, mà cháu quả thật không biết là cao nhân phương nào, thôi quên đi, thứ tốt không thể lãng phí, cứ mang về nhà trước rồi nói sau.

Tất cả mọi người mỉm cười, Trần Phong giơ tay sờ soạng mấy chỗ nói:

- Tiểu Hạ, lần sau mà gặp được chủ nhân của lễ vật, nhớ phải bảo người đó cho tôi một khối đá Thọ Sơn để tôi thưởng thức.

Bí thư Trần lên đã tiếng, Hạ Tưởng chắc chắn phải nghe lệnh:

- Tuy nhiên có hai vấn đề khó khăn không nhỏ là. Một là chủ nhân giấu mặt, cháu quả thật không biết là ai, hai là sau khi người ấy lộ diện, cháu muốn đề nghị hắn làm, nếu hắn không làm, thì Bí thư Trần cũng đừng trách cháu không suy nghĩ.

- Không trách cậu không có suy nghĩ, cũng phải trách cậu không đủ mặt mũi khiến người ta nể.

Trần Phong mỉm cười.

Buổi tối, Tào Vĩnh Quốc làm chủ, mời các bằng hữu cùng nhau ăn một bữa tiệc rượu thân mật tại nhà, lúc này các lãnh đạo tỉnh đang ngồi đã ít đi nhiều.

Mã Vạn Chính, Tống Triêu Độ ở lại, Mai Thái Bình và Cao Tấn Chu cáo từ rồi đi. Trần Phong tự nhiên không đi, Hồ Tăng Chu có việc đi trước nên rời đi, Vương Bằng Phi do dự một chút, cũng ở lại, Phương Tiến Giang không cần phải nói, căn bản là không có ý đi đâu, Lý Đinh Sơn và Cao Hải càng không cần phải nói, chắc chắn là sẽ ở lại.

Lại nói về Lý Đinh Sơn. Từ trước tới giờ ông ta chưa bao giờ có dịp ăn cơm với Tào Vĩnh Quốc. Hôm nay là ngày vui của Hạ Tưởng, giữa trưa có lúc người ông ta hơi hơi có men say, buổi tối lại buông thả, uống nhiều chén, đến bảy tám phần là có men say rồi, liền không kiềm chế được kích động ở trong lòng.

- Tiểu Hạ đi từng bước một cho tới hôm nay, thật sự là không tồi, lòng tôi hết sức vui mừng. Năm đó chúng ta tới huyện Bá, lòng tôi còn bất ổn, cảm giác như bị đi đày. Không nghĩ tới, năm đó mạo hiểm bước đi thật là đi đúng rồi. Hôm nay nhân cơ hội này, tôi trịnh trọng nói với Tiểu Hạ một câu, Tiểu Hạ, cảm ơn cậu, nếu không phải cậu năm đó ra sức khuyên tôi tham gia con đường chính trị, tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay.

Lý Đinh Sơn đứng lên, toàn thân hơi đong đưa, Cao Hải vội vàng giúp đỡ, nhỏ giọng nói:

- Đinh Sơn, ông uống ít thôi, ít nói đi một chút.

Lý Đinh Sơn khoát tay:

- Rượu làm ra thì phải uống, nhưng thật sự đầu óc tôi rất tỉnh táo. Vài năm nay ở trong lòng có chút buồn bực, hôm nay nếu không nói ra, chỉ sợ về sau không tìm ra cơ hội tốt để nói, cho phép tôi khi đầu óc tỉnh táo, giữ lại một chút dè dặt của một văn nhân.

Cao Hải ngậm miệng, y không muốn Đinh Sơn thất lễ, dù sao ở ngay trước mặt hai Phó chủ tịch tỉnh và một Bí thư Thành ủy, lo rằng bọn họ sẽ có ấn tượng không tốt. Tuy nhiên đã nhiều năm kết giao, y cũng hiểu rõ tính tình của Lý Đinh Sơn, đôi khi ông ta lại là một người ương ngạnh và cố chấp.

Lý Đinh Sơn tiếp tục nói.

- Mọi người có lẽ không biết năm đó tôi một lòng muốn kinh doanh, nhưng lại thất bại, thất bại thê thảm. Tôi đã nghĩ phải từ nơi ngã xuống mà đứng lên, ai nói cũng không nghe. Lúc ấy Triêu Độ khuyên tôi nên theo con đường chính trị, tôi không nghe, cho rằng cục diện rối ren phía trước nếu tham gia thật mất mặt. Hơn nữa tôi cũng cho rằng, dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn của tôi rất có triển vọng, chắc chắn có thể thành công. Cũng chính vì có suy nghĩ hoành tráng cho rằng lúc đó có thể triển khai một kế hoạch lớn, nhưng Tiểu Hạ lại khéo léo đề xuất với tôi về kế hoạch màn hình tinh thể lỏng.

Mặc dù Lý Đinh Sơn mắt say lờ đờ, mơ màng, nói chuyện biểu lộ rõ vẻ say nhưng tất cả mọi người đều biết: Trong quan trường mọi người đều giỏi về ngụy trang. Bình thường đem mình chôn giấu thật sâu sau lớp mặt nạ, chưa bao giờ để lộ ra sự chân thực của bản thân. Bởi vì sự chân thực chính là bản thân mình, chính là sự yếu đuối nhất của chính mình, ai muốn đem sự chân thực và yếu đuối của mình để lộ ra trước mặt người bên ngoài, như thế chẳng khác nào để cho người khác nắm được khuyết điểm của chính mình.

Tất cả mọi người trong lòng đều thấy ngạc nhiên, nếu không phải Lý Đinh Sơn có một trái tim cảm kích sâu nặng đối với Hạ Tưởng, tuyệt đối sẽ không mượn cơ hội này nói ra những điều ở trong lòng.

- Ngay từ đầu tôi cũng không ủng hộ quan điểm của Tiểu Hạ, cho rằng cậu ta trẻ tuổi như vậy, làm sao có tầm nhìn lâu dài được? Nhưng cậu ấy không nóng nảy, vội vàng mà còn phân tích triển vọng về thị trường cho tôi hiểu một chút, đồng thời lại đưa ra những nhân tố hiện tại bất lợi sẽ nổi lên, khiến tôi dần dần thay đổi cách nhìn, chậm rãi tiếp nhận sự thật là đã thất bại, đổi một cách thức khác để sống một cách tinh ranh hơn. Vừa lúc Triêu Độ vẫn còn đang khuyên tôi theo con đường chính trị, vì thế tôi liền cùng Tiểu Hạ đi huyện Bá, bắt đầu những bước đi khó khăn đầu tiên.

Cả Mã Vạn Chính và tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng không nghĩ đến việc Lý Đinh Sơn say rượu, ở ngay trước mặt mọi người lại nói ra những chuyện cũ năm đó. Trong lòng cũng xúc động không ngừng. Trong nháy mắt, đã ba năm trôi qua, Lý Đinh Sơn cũng không phải là một giám đốc truyền thông năm đó hăng hái, nhân hòa nữa. Mà hiện tại đã là một người điềm đạm, chắc chắn, là một thường vụ Thành ủy lão thành, Trưởng ban thư ký Thành ủy. Ông ấy đã trưởng thành rất nhiều, cũng thay đổi rất nhiều, tuy nhiên vẫn có điểm không thay đổi đó là, vẫn là một văn nhân khí tiết, một người văn nhân khí khái.

Cho nên hôm nay ông ta mới mượn rượu nói ra tiếng lòng.

Hạ Tưởng muốn khuyên ông ấy, ngẫm nghĩ một chút, hay là không nên nói ra. Hắn cũng biết rằng Lý Đinh Sơn có chút nghẹn ngào để trong lòng đã lâu, nếu không cho ông ấy nói ra, ông ấy sẽ khó chịu lắm.

-Mặc kệ là ở huyện Bá, hay là tại huyện An, tôi đều đạt được thành tích tốt, đã đấu tranh với những đối thủ để giành vị trí cao, trong đó đều có hơn nửa công lao là của Tiểu Hạ. Thậm chí có thể nói, đều là Tiểu Hạ giúp tôi vạch ra sách lược, tôi mới có khả năng đi từng bước một qua từng cửa ải khó khăn cho tới ngày hôm nay.

Lý Đinh Sơn giơ tay vỗ vai Hạ Tưởng,

- Tiểu Hạ, tôi kính cậu một ly.

Hạ Tưởng vẫn đứng bên cạnh Lý Đinh Sơn, thái độ vô cùng kính cẩn. Hắn biết, càng là lúc này, càng không thể có chút đắc ý, ở trước mắt đang có vài lão quan đã trải qua vài thập niên trong quan trường đang ngồi đó, hắn vẫn phải có thái độ khiêm tốn. Lý Đinh Sơn đề cao mình là chuyện của ông ấy, nếu mình chỉ vì được người khác đề cao mà dương dương tự đắc, chính là mình đã kiêu ngạo rồi.

Hạ Tưởng giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch nói:

- Bí thư Lý, ngài thật là say quá nói nhiều rồi. Không nói nữa, trước đây cháu làm việc là vì kính trọng ngài, trước kia ở bên cạnh ngài, những gì cháu đã làm là tất cả những việc mà một cấp dưới phải làm, ngài coi cháu là bằng hữu, mới cảm thấy cháu không có làm sai điều gì. Thực ra cũng không có gì, tất cả chỉ là công việc mà thôi.

Mã Vạn Chính hít thật sâu mà liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, lại thở phào một cái. Nhớ lại từ trước cho tới nay, Hạ Tưởng thay mình che giấu chuyện bí mật giữa mình và Phùng Húc Quang, thời gian dài đến vậy, mà chưa từng có chuyện gì phong thanh truyền ra, không cần phải nói thêm điều gì, nhân phẩm của Hạ Tưởng tuyệt đối có thể tin cậy được.

Lại liên tưởng đến vừa rồi chính miệng Lý Đinh Sơn nói ra tất cả, mới biết được hóa ra ngay từ đầu đã xảy ra nhiều chuyện khó có thể tin như vậy. Nói Lý Đinh Sơn là người dẫn đường cho Hạ Tưởng vào quan trường, còn không đúng bằng nói đúng ra là vì Hạ Tưởng chu toàn, mới có Lý Đinh Sơn hôm nay.

Trên thực tế thậm chí có thể nói là Hạ Tưởng ở phía sau tạo dựng nên Lý Đinh Sơn ngày hôm nay.

Mã Vạn Chính vô cùng kinh ngạc.

Mình vẫn cho rằng Hạ Tưởng dựa vào thế lực, đầu tiên là dựa vào Lý Đinh Sơn, sau đó là dựa vào Trần Phong, lúc này lại là Tống Triêu Độ, đương nhiên, còn có Tào Vĩnh Quốc, nhưng không nghĩ tới, chính miệng Lý Đinh Sơn nói ra là Hạ Tưởng ở phía sau giúp ông ta đi tới ngày hôm nay, hơn nữa khi Lý Đinh Sơn mới vào quan trường cũng là lúc phải trải qua một giai đoạn phức tạp.

Mã Vạn Chính hoàn toàn tin tưởng Lý Đinh Sơn, theo như những lời nói đó không phải là lời nói khi say, mà thật sự là ở trong lòng nói ra. Hạ Tưởng có thể đem việc này giấu không nói, càng chứng minh hắn có nhân phẩm đáng tin cậy, về phương diện khác cũng có thể chứng minh Hạ Tưởng biết đối nhân xử thế, kiên định, trung thực và chưa bao giờ kể công. Không kể công là phẩm chất đáng quý của người ở trong quan trường, người nào làm lãnh đạo mà không thích cấp dưới chăm chỉ làm việc chứ? Nhưng một lãnh đạo chân chính, thông minh, thì có ai lại không thích một trợ thủ vừa có năng lực, có tài, khiêm tốn? Hạ Tưởng thông minh là ở chỗ đó. Cái gì nên thuộc về hắn thì hắn sẽ tranh thủ. Cái gì không thuộc về hắn, hắn chắc chắn sẽ không nói ra. Vấn đề quan trọng là, mặc kệ là lãnh đạo khen ngợi hắn cỡ nào, hắn được gì và không được gì, chỉ cần lãnh đạo không nói, hắn chưa bao giờ nói ra.

Nếu Hạ Tưởng lấy việc mình là chú của Phùng Húc Quang, cố ý hoặc không cố ý tìm cách xin mình hỗ trợ, mình cho dù không vui, nhưng cũng nể mặt Phùng Húc Quang sẽ đồng ý. Nhưng Hạ Tưởng lại chưa từng như vậy, chưa từng cảm thấy mình đang là lãnh đạo, còn có thể nhờ cậy, hơn nữa Hạ Tưởng còn không có ý định mở miệng muốn xin mình làm việc gì, vì sao lại như vậy?

Trước kia dù sao Mã Vạn Chính cũng cảm thấy Hạ Tưởng vẫn hơi xa cách với mình. Hôm nay nghe Lý Đinh Sơn nói như vậy, rốt cuộc ông ta đã bừng tỉnh, mới hiểu được vì sao Hạ Tưởng lại rất ít chủ động mở miệng, chính là hắn nghĩ không muốn mình hiểu lầm nghĩ rằng hắn cò kè mặc cả với mình.

Mã Vạn Chính cảm thấy xúc động vô cùng.

Chính trị là cái chảo nhuộm, có bao nhiêu người vào đến bên trong mà không bị nhuộm thành hỗn tạp, vậy mà Hạ Tưởng vẫn suy nghĩ chu toàn khắp mọi nơi, vì nghĩ tới tình hình thực tế của mình mà không đưa ra yêu cầu gì, thậm chí có chuyện còn phải thông qua Phùng Húc Quang truyền đạt. Chính là nghĩ muốn ngầm nói với mình, quan hệ giữa hắn và mình là bởi vì hắn và Phùng Húc Quang có quan hệ thân thiết chứ không phải vì hắn có điều gì muốn yêu cầu mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất