Hắn chớp mắt, trong lòng nghĩ Hạ Tưởng đã trưởng thành lên bao nhiêu, không những biết nhẫn nhịn oan ức, phân biệt tốt xấu mà còn biết nói những lời có cánh trong các tình huống. Cho dù những lời đó không xuất phát từ lòng chân thực thì ít nhất trên nét mặt người ta cũng không hề có ý bắt bẻ, xoi mói. Trong đầu hắn bỗng nảy ra một suy nghĩ, rằng việc điều Hạ Tưởng về Tỉnh ủy là một sai lầm, bởi theo hắn, không những không để Hạ Tưởng đó không dùng mà còn vô tình tạo cho Hạ Tưởng một sân chơi rộng lớn hơn.
Tuy vậy, hắn lập tức loại bỏ ngay suy nghĩ thiếu tự tin đó của mình. Cho dù lần trước, trong sự việc với Khâu Tự Phong kết thúc với thất bại thuộc về hắn thì việc anh tiến tôi lùi trên quan trường cũng là điều hết sức bình thường. Hơn thế, hắn còn nhanh nhạy nắm lấy được những thời cơ đang bày ra trước mắt. Đó là việc Phó thủ tướng Hà đã có ý đặt mọi việc lên vai Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng. Hai người họ giờ còn đang bận bịu ứng phó với những áp lực từ trên giáng xuống, không chừng chẳng có thời gian phân tâm đến việc tiến hành chỉnh đốn trong Tỉnh uỷ. Hắn có thể nhân cơ hội này để lôi kéo bè phái, tạo dựng liên minh cho chính hắn.
Bất cứ người nào cũng luôn cho những gì mình nghĩ mình làm đều là đúng đắn, cả khi thất bại đã ở trước mắt, họ vẫn còn nghĩ tới khà năng dành thắng lợi, nhất là khi ở vào mức độ này thì mọi mánh khoé đều có thể thông thiên. Khi đã có cấp trên hậu thuẫn vững chắc, lại có thêm cam kết của Phó gia, hắn dám tin chắc mình sẽ đứng yên vị và còn hình thành đảng phải cho riêng hắn trong cái Tỉnh uỷ này.
Lần trước, sau sự kiện Khâu Tự Phong, hắn nghe tin Khâu Tự Phong kết hôn với Phó Đóa Đóa mà toát mồ hôi lạnh. Sau khi vội vội vàng vàng liên lạc với Phó gia, hắn nhận được câu trả lời rất thuyết phục, rằng " hôn nhân là hôn nhân, chính trị là chính trị, hai việc hoàn toàn khác nhau; đừng tính toán đến chuyện hôn nhân mà lo tranh thủ cho lợi ích đi." Nghe xong Thôi Hướng mới yên lòng, vậy là nhận thức về mối quan hệ phức tạp trong các đại gia tộc kia đã tiến thêm được một bước.
Quan hệ với Phó gia còn khiến Thôi Hướng hay tiếp xúc với chính uỷ quân khu tỉnh Trương Kiến Quốc. Quan hệ giữa Trương Kiến Quốc và Phó gia cũng không tồi, có khả năng còn hỗ trợ cho Thôi Hướng trong hội nghị thường vụ. Họ còn đề nghị Thôi Hướng nhanh chóng gây dựng lực lượng của mình trong Tỉnh ủy. Chí ít cũng tìm trong cái Tỉnh uỷ này vài ba người có thể giúp hắn nói chuyện trong những thời điểm then chốt. Khi nào cần thiết, Phó gia sẽ ra mặt giúp đỡ hắn.
Thêm một lần nữa, Thôi Hướng khi đã nhận được lời hứa hẹn của Phó gia thì tất cả những buồn chán, thất vọng sau sự thất bại của sự kiện Khâu Tự Phong ngay lập tức biến mất. Hắn bắt đầu hi vọng về những lần tiếp xúc với Trương Kiến Quốc và thế cục sau này khi Phó Tiên Phong đến thành phố Yến nhậm chức sẽ đi theo hướng có lợi cho sự phát triển của hắn. Cùng lúc, hắn còn nghe được một tin vui là Trưởng Ban tuyên giáo Lô Uyên Nguyên có thể sẽ bị điều đi làm Trưởng ban tổ chức cán bộ ở một tỉnh nào đó phía tây bắc. Cái ghế Trưởng ban tuyên giáo sắp tới có thể sẽ bị Phó gia nắm trong tay.
Đến lúc đó, hắn sẽ có ít nhất hai đồng minh trong nội bộ tỉnh uỷ. Hơn thế, lúc này mối quan hệ của hắn với Bí thư Đảng uỷ Sở Công an Lý Bỉnh Văn rất tốt, cũng có thể xây dựng liên minh. Nếu có hắn trong đó nữa thì khi cả bốn người có chung tiếng nói, sức mạnh quả là không thể coi thường.
Bởi hiện tại, hội nghị thuờng vụ Tỉnh uỷ ai cũng muốn làm theo ý mình. Phe phái không có thế lực đã xuất hiện, ngoại trừ Mã Vạn Chính, Tống Triêu Độ, Hình Đoan Đài cùng với Trần Phong, Mai Thái Bình.
Mã Vạn Chính và Tống Triều Độ quan hệ hơi gần, mà Tống Triều Độ và Hình Đoan Đài quan hệ cá nhân cũng có vẻ tốt lắm, Trần Phong và Mã Vạn Chính coi như chơi thân, còn Tống Triều Độ và Hình Đoan Đài cùng với Mai Thái Bình thì không hay qua lại. Mai Thái Bình và mấy người đó về cơ bàn không có mối quan hệ cá nhân nào, về lý mà nói không có khả năng mấy người đó liên kết với nhau, nhưng giữa bọn họ lại có một điểm duy trì chung.
Ngoại trừ Hình Đoan Đài dường như không có mấy qua lại với Hạ Tương ra, những người khác đều có ý qua lại với hắn. Mấy người đó tuy cũng có mưu cầu lợi ích cá nhân, song nếu Hạ Tưởng là người ở giữa biết vận dụng một cách hợp lý thì việc liên kết cũng không phải là không có khả năng, chí ít là cũng duy trì được sự đồng nhất trong những trường hợp quan trọng.
Hạ Tưởng chính là cầu nối quan trọng nhất!
Tết đến, trại an dưỡng hoạt động thí điểm dù chỉ có số ít người biết, không mấy ai nói ra ngoài nhưng Thôi Hướng bằng cách nào đó vẫn biết được danh sách lãnh đạo hai cấp Tỉnh và Thành phố sẽ đến thăm viện dưỡng lão, điều này làm hắn thêm phần lo lắng. Hạ Tưởng, tuy hiện tại chỉ là một cán bộ cấp Cục nay lại trở thành chướng ngại lớn nhất cho kế hoạch của hắn..
Điều mà Thôi Hướng hiểu rõ hơn nữa là năm đó, về chuyện Cao Thành Tùng, hắn cũng đã từng bỏ phiếu tính nhiệm cho Hạ Tưởng. Dù đó là trong tình thế bức bách, nhưng bên trong cũng có sự cam nguyện của hắn, ủng hộ Hạ Tường nhằm mục đích đả kích Cao Thành Tùng. Vì thế, Thôi Hướng nghĩ đến chuyện Hạ Tưởng đủ sức tìm cho mình một điểm tựa, tìm được điểm ích lợi chung của mọi người nhằm đối phó với Cao Thành Tùng, cũng có thể liên kết với mấy người Mã Vạn Chính, Tống Triều Độ… để ứng phó với ông ta.
Đường đường là Phó bí thư Tỉnh uỷ mà lại coi cán bộ cấp Cục là kẻ địch, nếu nói ra ngoài thì thế nào cũng khối kẻ không tin hoặc thậm chí, coi là chuyện nực cười. Thôi Hướng cũng phá lệ mà chấp nhận chuyện này một cách thành thực, vết xe đổ của Cao Thành Tùng không thể không xoá. Hạ Tưởng bình thường tỏ ra không có gì đặc biệt, nhưng một khi xảy ra chuyện, có nhiều người sẽ không tiếc sức lực mà ra tay giúp đỡ, ủng hộ hắn
Trước chỉ có Trần Phong, nay lại xuất hiện thêm Tống Triều Độ và Mã Vạn Chính, thậm chí còn có cả Mai Thái Bình, Hạ Tưởng làm thế nào mà có thể thu hút được nhiều người như vậy? Hắn ta dựa vào cái gì?
Thôi Hướng thậm chí còn cho rằng hắn có thể ngấm ngầm đối phó được với Diệp Thạch Sinh, có thể lôi kéo thêm Phạm Duệ Hằng vào cuộc. Nhưng đối với Hạ Tưởng mà nói, lúc nào cũng có cảm giác như có sức mạnh mà không có đất dụng võ. Bởi Hạ Tưởng hành sự rất điềm đạm, chắc chắn, nói năng kín kẽ, bình thường trông có vẻ nhịn nhục nhưng luôn có khả năng chớp lấy thời cơ, để người khác ra mặt giải quyết vấn đề mà thu lại được hiệu quả ngàn vàng.
Đã là một người vốn không cho người khác nắm được sai sót thì cho dù đó có là Phó bí thư Tỉnh uỷ thì cũng không thể nào kiếm chuyện được. Nhất là khi Thôi Hướng biết tin Hạ Tưởng đến thủ đô dự đám cưới Khâu Tự Phong, không hẹn mà gặp Phó Tiên Phong, lại có cả Ngô gia và Mai gia, dường như mối quan hệ giữa những người này và Hạ Tưởng rất tốt, điều này làm cho Thôi Hướng rất ngạc nhiên, sự đề phòng trong lòng hắn đối với Hạ Tưởng ngày càng dâng lên. Nhưng từ Hạ Tưởng, Thôi Hướng cũng học hỏi được một điều, đó là Hạ Tưởng vốn chỉ xuất thân là một cán bộ nhỏ cấp Cục nhưng lại gây dựng được cho mình những mối quan hệ tốt đẹp với mấy đại gia tộc đó. Còn hắn, là Phó bí thư Tỉnh ủy, nếu biết chủ động tiếp cận các đại gia tộc thì không biết chừng chỉ trong thời gian ngắn hắn sẽ tạo ra được một mạng lưới các mối quan hệ khổng lồ, từ đó chắc chắn sẽ thu được thu hoạch lớn.
Hạ Tưởng vốn đã là người có mạng lưới quan hệ quảng đại, vậy mình là Phó bí thư Tỉnh uỷ thì càng có thêm cơ hội tung hoành ngang dọc. Đứng giữa các đại gia tộc, nếu có đất dụng võ và biết phát huy ưu thế thì sẽ đạt được mọi sự ủng hộ mình muốn và tất cả.
Lúc đó, Thôi Hướng càng khẳng định việc điều Hạ Tưởng đến tỉnh uỷ là đúng đắn, ít nhất hắn lúc nào cũng có thể gọi điện cho Hạ Tưởng đến để báo cáo tình hình, lại còn có thể theo dõi mọi động tĩnh của hắn từ cự ly gần, có thể hỏi bóng gió được hắn một số chuyện. Không tin là hắn không có lúc nào nói hớ làm lộ chuyện.
Vả lại, từ con người Hạ Tưởng, Thôi Hướng chắc chắn mình cũng làm được như hắn, đạt được sự ủng hộ và tin tưởng của các đại gia tộc, có địa vị và sức ảnh hưởng tới các thế lực xung quanh, và cuối cùng là đạt được mục đích cần thiết.
- Cậu muốn ở lại tỉnh uỷ làm việc, điều này không tồi, tôi ủng hộ cậu!
Thôi Hướng tươi cười không chút khách khí,vỗ vỗ vai Hạ Tưởng.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL- Sau này có công việc gì thì chăm đến bảo với tôi. Đừng có nghĩ vì tôi là Phó bí thư tỉnh uỷ mà khó gần. Ngày còn ở phố Yến, chúng ta coi như là đã quen nhau. Tôi thấy cậu đã trưởng thành lên rồi đó. Đừng câu nệ, có suy nghĩ gì, cậu cứ nói, chỉ cần trong phạm vi hợp lý thì tôi sẵn sàng giúp cậu giải quyết khó khăn, về công tác cũng như đời sống.
- Cảm ơn bí thư Thôi, Hạ Tưởng lộ vẻ xúc động, lưng hơi khom lại
- Rất cảm ơn bí thư Thôi đã quan tâm, yêu mến, tôi sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Về việc có công văn điều công tác sang bộ Ngoại thương, tất cả đều do các sếp quyết định. Còn ý tôi thì vẫn muốn ở lại bên cạnh ngài.
Thái độ cung kính của Hạ Tưởng toát lên vẻ tôn sùng, nể trọng.
- Việc này, trực tiếp nói từ chối với bộ Ngoại thương cũng không phải là không được, nhưng xem ra họ có vẻ thích cậu nên mới gửi một lúc hai công văn. Nên nếu không trả lời người ta một cách thuyết phục thì e là không ổn lắm. Dù thế nào cũng phải để ý đến diện mạo của bộ Ngoại thương chứ. Không thì thế này: cậu về viết lấy một bài phát biểu cảm nghĩ về thời gian công tác ở tỉnh uỷ và mong muốn sẽ được tiếp tục ở lại làm việc. Sau đó đưa tôi xem qua, tôi sẽ gửi sang bộ Ngoại thương cho, bọn họ sẽ hết hi vọng.
Thôi Hướng bất ngờ đưa ra một ý kiến không mấy cần thiết. Hắn cười, nhìn Hạ Tưởng ra vẻ thân mật, gần gũi lắm, ánh mắt cũng toát vẻ đáng tin khó ai có thể ngờ.
Hạ Tưởng đã hiểu, Thôi Hướng biết rõ sau lưng Hạ Tưởng là Ngô gia, hắn cũng hiểu thêm một điều nữa là việc bộ Ngoại thương gửi công văn thuyên chuyển không đơn giản là điều hắn tới Bắc Kinh làm mà là một lời nhắc nhở cho tỉnh Yến này biết rằng thái độ Phó thủ tướng Hà là vô cùng kiên định ủng hộ bộ Ngoại thương. Có lẽ qua đây còn có ngầm ý cho Diệp Thạch Sinh biết tranh luận về điều chỉnh cơ cấu sản xuất còn chưa đến hồi ngã ngũ.
Việc điều hắn vào thành ban đầu chỉ đơn thuần là điều động nhân sự nay lại trở thành một tín hiệu chính trị. Hạ Tưỏng trở nên bất đắc dĩ. Công văn thuyên chuyển sang bộ Ngoại thương tuy cũng không có gì ràng buộc lắm, nhưng cũng không thể gửi đi gửi lại, không thành vấn đề. Xem ra, Dịch Hướng Sư cũng là người khá thú vị. Ông ta nhắc mãi tới Diệp Thạch Sinh, không biết là nhắc thật hay còn dụng ý nào khác?
Quan trọng là Thôi Hướng có dụng ý gì không đây? Ông ta bảo mình tự viết ra một bài suy nghĩ tâm đắc, nói là từ chối bộ Ngoại thương, sợ rằng mục đích thực sự là thử mình. Lẽ nào nhân cơ hội này mà bắt mình nói ra suy nghĩ, thể hiện lòng trung thành với ông ta?
Hạ Tưởng không chắc mục đích thực sự của Thôi Hướng, nhưng lệnh của Phó Bí thư Thôi không thể không làm theo, nên đã trả lời ngay:
- Sau khi về tôi sẽ viết liền, lúc nào viết xong tôi báo cáo ngài ngay.
- Được, cứ làm như vậy đi!
Thôi Hướng ra hiệu tiễn khách.
Mục đích thật sự của Thôi Hướng là muốn mượn suy nghĩ của Hạ Tưởng để níu hắn ở lại tỉnh uỷ. Y cũng lo rằng ngộ nhỡ sự việc có biến, Diệp Thạch Sinh bất thình lình thay đổi đồng ý để Hạ Tưởng đi thì y sẽ rơi vào thế vô cùng bị động. Nếu chuyện này có xảy ra, y sẽ lôi thư của Hạ Tưởng ra để trì hoãn thêm thời gian. Thôi Hướng lúc này càng cho rằng giữ Hạ Tưởng lại bên mình là lựa chọn tốt nhất, vừa có thể theo dõi hắn sát sao, vừa học được từ hắn cách giao thiệp, quan hệ với các đại gia tộc.
Hạ Tưởng gật đầu nói:
- Xin chào phó bí thư Thôi
Rồi quay lưng đi ra. Vừa đến cửa, Hạ Tưởng bỗng đứng lại, nhớ ra Diệp Thạch Sinh có dặn chuyển lời đến Thôi Hướng nên buồn bã vỗ vỗ vào đầu
- Ái chà, lúc nãy tôi có gặp Bí thư Diệp ngoài cổng, Bí thư bảo tôi nhắn hộ tới ngài là khẩn trương triệu tập hội nghị lâm thời, thế mà nãy giờ mải nói chuyện công việc, tôi quên mất.
Nét mặt Thôi Hướng hơi biến sắc:
- Bao giờ thế?
- Lúc gặp Bí thư Diệp, ông ấy nói một tiếng nữa.
Thôi Hướng giơ tay xem đồng hồ, ánh mắt có vẻ gì đó bực tức. Từ lúc Hạ Tưởng vào văn phòng đến giờ là vừa đúng một tiếng đồng hồ. Đang định nổi giận thì y chợt nghĩ nãy giờ y bắt Hạ Tưởng chờ mất ngót nghét hơn nửa tiếng nên biết không thể trách mình Hạ Tưởng được đành phất phất tay bảo Hạ Tưởng về, không nói năng gì thêm.
Hạ Tưởng thấy vẻ mặt không vui của Thôi Hướng đoán được ngay y đang bực dọc trong người, nghĩ bụng: biết làm sao được, tại ông lãng phí thời gian chứ đâu phải tại tôi. Hắn cũng biết Thôi Hướng sẽ không giải thích với Diệp Thạch Sinh là vì mình mà y bị muộn giờ. Nói năng trốn tránh trách nhiệm kiểu này không phải là thái độ đáng có của Phó bí thư tỉnh uỷ. Thôi Hướng chỉ có thể ngậm bồ hòn, không dám giải thích, chỉ còn cách tốt nhất là nói lời xin thứ lỗi với mọi người.
Hạ Tưởng về đến văn phòng, chẳng mấy chốc mà viết xong bài phát biểu tư tưởng. Viết xong, hắn cũng ít nhiều đoán được ý của Thôi Hướng, rằng ông ta vẫn sợ hắn đi khỏi tỉnh uỷ, hắn nghĩ thầm quả là nực cười. Hắn bây giờ cương quyết muốn ở lại tỉnh uỷ, không phải vì muốn tranh giành cao thấp với Thôi Hướng mà là chờ đợi một thời cơ, sau khi Phó thủ tướng Hà đi thị sát tỉnh Yến, phải xem xem Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng sẽ chọn lựa ra sao, và cục diện tương lai của cái tỉnh Yến này rút cuộc sẽ thế nào!
Xét từ góc độ cá nhân, Hạ Tưởng trước sau hi vọng tỉnh Yến sẽ tiến hành điều chỉnh cơ cấu, bởi vì kinh tế tỉnh Yến lạc hậu, tuy đã điều chỉnh nhưng lại động chạm đến lợi ích cá nhân của nhiều người, nên có thể sẽ gây ra những tranh chấp về quyền lợi, thậm chí còn thất bại. Nhưng cải cách phát triển bao giờ cũng phải từ trong khó khăn mà tìm ra hướng tiến lên, nếu không có quyết tâm, dũng khí và chí tiến thủ thì sao có hi vọng thành công.
Dẫu có đầu rơi máu chảy mà học được nhiều lời chỉ bảo, nhiều kinh nghiệm và tiếp tục đột phá thì khả năng thành công luôn luôn xảy ra. Chỉ có điều hắn không phải người nắm quyền, hắn không có sức ảnh hưởng gì tới những quyết định của cấp trên. Đa số mọi người sẽ mong giữ yên hơn là muốn cải cách. Họ thà để mặc nội bộ yên ổn như thế còn hơn là phải thay đổi tình hình hiện tại, không thì lại tự chuốc thị phi vào mình, không chừng lại còn phải ngậm ngùi mà đi thu dọn hiện trường. Những thất bại thành tiền lệ trong thời gian giai đoạn đầu cải cách thực ra vẫn còn có hi vọng về một tiền đồ to lớn phía trước, và sự thật là cuối cùng dừng đã dừng chân ở cấp tỉnh.
Hơn nữa, dân tỉnh Yến nổi tiếng là bảo thủ, sức cạnh tranh của các doanh nghiệp kém, các doanh nghiệp công nghệ cao ít. Kể cả thành phố Yến, sau đợt điêu đứng vì nhà máy bông phá sản, đúng là không có lấy một nhà máy bông nào thoát được khủng hoảng, có tìm đường ra bằng cách đổi thành xưởng sản xuất đồ nội thất cho giường sập thì mười nơi như một gần như bị phá sản.
Nhưng tỉnh Yến lại vốn nổi danh về sản xuất bông vải, nên khi các nhà máy này phá sản, lượng bông thô đều bị rót về tỉnh Tề và miền Nam cả. Theo đó mà sản phẩm vải bông của tỉnh Tề và mấy tỉnh miền Nam cứ thế tấn công ra thị trường và bán chạy khắp cả nuớc.
Có vô số bài học đau đớn từ sự kiện này.
Cũng không biết được dũng khí của Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng có còn hay không? Hạ Tưởng không lạc quan lắm về điều này. Nhưng dù trong tình hình nào đi nữa thì trong đầu hắn dường như đã có đối sách.
Giờ ăn trưa, Hạ Tưởng định cùng Dương Thiên Khách ăn cơm nhà bếp, nhưng không ngờ vừa đến nơi lại gặp Tiền Cẩm Tùng.
Thường thì các lãnh đạo tỉnh thỉnh thoảng cũng có ăn cơm nhà bếp nhưng mà rất ít, vì họ đã có nhà ăn riêng. Chỉ có lúc nào tự nhiên hứng thú quan tâm một chút tới dân tình, tạo dựng một chút hình ảnh gần gũi quần chúng thì mới xuất hiện ở nhà ăn.
Tiền Cẩm Tùng đến trước cổng nhà ăn, thân mật đáp lại mọi lời hỏi thăm của từng người, xem ra rất kiên nhẫn. Dương Thiên Khách thì có vẻ do dự một chút nhưng vẫn cướp cơ hội chào hỏi Tiền Cẩm Tùng trước Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không so đo gì cử chỉ thất lễ của Dương Thiên Khách nên đã đợi cho hắn ta chào hỏi xong rồi mới hỏi thăm Tiền Cẩm Tùng. Tiền Cẩm Tùng chỉ khẽ gật đầu với Dương Thiên Khách nhưng lại mỉm cười với Hạ Tưởng, còn nói
- Hạ Tưởng sao khéo thế? Đúng lúc muốn hỏi cậu xem có rảnh không đây?
Lãnh đạo có việc, không rảnh cũng phải rảnh. Hạ Tưởng bèn nói:
- Có ạ, xin trưởng ban thư ký Tiền cứ nói.
Tiền Cẩm Tùng thoáng nhìn vào trong nhà ăn rồi nói
- Nhiều người quá, không tiện nói, ra ngoài ngồi chút đi?
Hạ Tưởng vội đưa hộp cơm cho Dương Thiên Khách:
- Phiền trưởng phòng Dương đem về văn phòng cho tôi với.
Dương Thiên Khách cuống quýt nhận lời, nét mặt lộ rõ sự hâm mộ nhưng cũng có phần ghen ghét nhìn Hạ Tưởng và Tiền Cẩm Tùng đi xa dần, trong lòng nghĩ Hạ Tưởng chẳng phải chó ngáp phải ruồi sao? Đến cả trưởng ban thư ký Tiền mà cũng có việc tìm hắn sao? Xem ra kiểu gì cũng có sự hay rồi.
Hạ Tưởng thì lại không nghĩ Tiền Cẩm Tùng tìm hắn là có chuyện vui, nên rất thản nhiên đi theo Tiền Cẩm Tùng đến sân tỉnh ủy. Đi mãi tới khách sạn Lam Thiên, Tiền Cẩm Tùng mới nói
- Trưa rồi, ăn với nhau bữa cơm được chứ?
Phòng ăn của khách sạn Lam Thiên là địa điểm chuyên dành cho tỉnh uỷ và uỷ ban, bình thường có tiệc hay hội họp thì đều tổ chức ở đây. Với cấp bậc của Tiền Cẩm Tùng, có thể ký thanh toán. Hạ Tưởng liền nói như tuân lệnh:
- Lãnh đạo định đoạt.
Hạ Tưởng theo Tiền Cẩm Tùng vào trong, người làm trông thấy Tiền Cẩm Tùng bước vào thì lập tức ra nghênh đón. Tiền Cẩm Tùng hơi nghểnh đầu lên nói
- Chỗ cũ, luật cũ.
Nhân viên tươi cười đi trước dẫn đường. Hạ Tưởng nghĩ bụng xem chừng nhân viên ở đây có vẻ rõ mồn một sở thích và phòng chuyên biệt của các lãnh đạo tỉnh uỷ. Không chỉ có cán bộ thường vụ tỉnh uỷ cấp cao như Tiền Cẩm Tùng mà ngay cả những người có chức vụ bình thường như Phó chủ tịch hay các các bộ cấp phó tỉnh trở lên đều có quyền miễn hóa đơn ở khách sạn này.
Hạ Tưởng theo Tiền Cẩm Tùng qua một lối đi dài, nghe thấy cả tiếng nước chảy róc rách từ hai bên. Đến một căn phòng cực kỳ sang trọng, nhân viên khách sạn mở cửa, khom lưng mời hai người vào trong rồi vội vàng cáo lui.
Khi khách và chủ đã ngồi xuống, Tiền Cẩm Tùng nhìn Hạ Tưởng một lúc rồi cười nói:
- Tuổi trẻ, thật đúng là tuổi trẻ. Năm xưa tôi cũng như cậu bây giờ, sung sức, mạnh mẽ lắm, làm đến chức phó chủ tịch huyện Vạn cũng là mãn nguyện lắm. Nay nghĩ lại thấy cứ như vừa hôm qua ấy. Người ta ai chẳng tiếc thời trẻ, nhưng có điều ai cũng muốn nghĩ đến quyền lực cao hơn mà không biết càng có quyền thì đồng nghĩa với tuổi tác ngày càng nhiều.
Hạ Tưởng cũng thấy đồng cảm với những lời đó của Tiền Cẩm Tùng:
- Ngài nói đúng, con người chúng ta cái quý nhất thì lại không biết trân trọng, ví dụ như thời gian. Thời gian dành cho mọi người có vẻ đều như nhau nhưng lại không hoàn toàn như thế. Có người thì tranh thủ từng phút giây, có kẻ lại lãng phí cả năm tháng.
Tiền Cẩm Tùng chuyển đề tài:
Tiểu Hạ năm nay 27 tuổi rồi nhỉ?
- Vâng ạ!
Hạ Tưởng thành thật trả lời. Dù biết Tiền Cẩm Tùng tìm mình chắc chắn có chuyện, nhưng mà có chuyện gì thì cũng chẳng nên đoán cho mệt người, chi bằng đợi hắn ta chủ động nói ra.
- 27 tuổi đã là cán bộ cấp Cục, cho dù xét trong cả nước ta thì tốc độ thăng cấp vẫn là nhanh đến chóng mặt. Nếu cứ thế này thì, Hạ Tưởng, cậu thử nói xem trước 30 tuổi cậu có lên được chức Giám đốc sở không? Tiền Cẩm Tùng bất thình lình hỏi.