Diệp Thạch Sinh hiểu ý của Thôi Hướng là muốn qua đó hái trái ngọt, ông ta quơ tay nói:
- Không ổn, không ổn, điều chỉnh kết cấu sản nghiệp là chuyện của chính phủ, lại được Phó thủ tướng Hà đặc biệt quan tâm, chúng ta không nên ôm đồn quá nhiều nếu không sẽ để lại ấn tượng xấu cho cấp trên. Lúc đầu khi phó thủ tướng Hạ để xuất tôi tỏ thái độ không mấy tích cực, bây giờ thấy có chút thành tích thì vội đưa tay đi lấy như vậy rất khó coi. Thành lập phòng Tổng hợp 3 cũng được nhưng bên tỉnh ủy không được nhúng tay vào, ít nhất không được cho tổ phó vào đó.
- Vậy có cần phải báo cáo thành tích cho Phó thủ tướng Hà biết không?
Thôi Hướng vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn làm rối tình thế để mượn gió bẻ măng.
- Không cần đâu.
Tuy bây giờ Diệp Thạch Sinh có ấn tượng tốt với Thôi Hướng, nhưng tính bảo thủ vốn đã ăn sâu vào trong người nhất thời khó có thể thay đổi được.
- Làm việc gì cũng không nên quá nóng vội, càng không thể tùy tiện. Thành phố Đan Thành và thành phố Bảo vừa có được chút thành tích, bây giờ mà báo lên trên nếu chẳng may những đợt điều chỉnh tiếp theo gặp thất bại thảm hại thì phải làm sao? Chẳng phải trở thành trò cười sao?
Thôi Hướng thấy Diệp Thạch Sinh đã quyết tâm nên cũng không miễn cưỡng.
Hắn biết sự việc không thể hấp tấp, chỉ có thể từ từ bày mưu.
Ra khỏi phòng làm việc của Diệp Thạch Sinh, Thôi Hướng bỗng cảm thấy tác phong làm việc của ông ta ngày càng giống Hạ Tưởng. Hắn lắc đầu cười, bản thân là một phó bí thư tỉnh ủy mà còn phải học tập cách đối nhân xử thế của một tên cấp Cục như Hạ Tưởng đúng là mất mặt. Nhưng nghĩ lại, chỉ cần đạt được mục đích thì học từ thủ đoạn của ai cũng được. Mục đích mới là chính, thủ đoạn chỉ là đường đi, đi theo cách của ai cũng là đi. Chỉ cần đạt được mục đích của mình là được.
Không ngờ muốn áp chế Hạ Tưởng thì lại bị hắn mượn danh nghĩa của tổ lãnh đạo để chạy thoát. May là mình cũng học được rất nhiều điều từ thủ đoạn của hắn, cũng là gặt hái ngoài ý muốn. Nghĩ lại, nếu thành lập phòng Tổng hợp 3 thì nên phái ai đi? Nhất định phải sắp xếp người của mình vào, một công đôi chuyện, vừa kiềm chế được Hạ Tưởng vừa có thể kiếm hời.
Sau khi báo cáo xin cấp vốn của thành phố Đan Thành bị trì hoãn, Hạ Tưởng biết nhất định là do Thôi Hướng gây rối từ bên trong.
Gần đây quan hệ của Thôi Hướng và Diệp Thạch Sinh chẳng những dịu đi mà còn có chiều hướng ngày càng thân thiết, khiến Hạ Tưởng cũng đoán được ý của Thôi Hướng. Sau vài lần đụng độ, Thôi Hướng cũng hiểu Diệp Thạch Sinh tuy có tính cách mềm yếu nhưng cũng có giới hạn. Hơn nữa Diệp Thạch Sinh dù sao cũng là Bí thư Tỉnh ủy, là nhân vật đứng đầu nếu muốn gây chuyện thì ai cũng phải nhượng bộ. Vả lại cũng có vài việc do Thôi Hướng xử lý hơi khinh suất, chẳng những không được lòng người mà còn khiến người khác có cảm giác chuyên quyền độc đoán. Có lẽ Thôi Hướng cũng đã cảm thấy ở trong hội nghị thường vụ không có mấy ai chung tiếng nói với hắn, nên hắn lui để tiến chuyển sang thân thiết với Diệp Thạch Sinh để từ từ có được sự tin tưởng của ông ta, rồi từ từ ảnh hưởng đến quyết định của ông ta.
Phải thừa nhận Thôi Hướng rất thông minh, để đạt được thì trước tiên phải cho đi.
Đối với việc Thôi Hướng tiếp cận với nhà họ Phó, lại lôi kéo, chia rẽ các ủy viên thường vụ, và chiến lược từng bước tiến gần Diệp Thạch Sinh, thì Hạ Tưởng càng cảnh giác hơn đối với Thôi Hướng. Bất cứ một nhân vật chính trị nào nắm vị trí cao nếu nhìn thấy được sự rắc rối phức tạp trong các mối quan hệ thì sẽ có lợi, từ đó biến những cái lợi đó thành điểm tựa cho mình thì có thể giữ thế chủ động đạt tới mục đích.
Trước mắt trong Tỉnh ủy người có thể lợi dụng nhất là Diệp Thạch Sinh.
Diệp Thạch Sinh tính nhu nhược, dễ xiêu lòng, nếu cứng rắn thì có thể chạm đến giới hạn chịu đựng của ông ta, nhưng nếu dùng chiến lược vu hồi, trước là tiếp cận, làm việc gì cũng nghe theo, từ từ sẽ có được sự tin tưởng của ông ta. Sau đó dựa vào trí thông minh và thủ đoạn của Thôi Hướng từng bước dùng sự giả dối để mê hoặc Diệp Thạch Sinh, dùng lời ngon ngọt để xỏ mũi ông ta mà dắt đi, cuối cùng Diệp Thạch Sinh trở thành loa truyền thanh của Thôi Hướng mà ông ta hoàn toàn không biết.
Nếu chính Phó bí thư nói cùng một tiếng nói thì sẽ có quyền uy rất lớn.
Điểm làm Hạ Tưởng đau đầu là các ủy viên thường vụ khác trong tỉnh ủy ngoài Tiền Cẩm Tùng ra thì những người khác đều xa cách với Diệp Thạch Sinh, ngoài mặt thì có tỏ ra kính nể nhưng quan hệ riêng tư thì bình thường. Cũng không biết con người của Diệp Thạch Sinh có phải không thích có quan hệ riêng tư hay không, hay là vì khi ông ta đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh bị Cao Thành Tùng chèn ép quá nên bị các ủy viên thường vụ khác xem thường, không ai xem ông ta ra gì. Như bây giờ lại tốt, Diệp Thạch Sinh đã trở thành nhân vật số một, khi các ủy viên thường vụ khác còn chưa kịp phản ứng thì Thôi Hướng đã hoàn toàn lợi dụng khuyết điểm trong tính cách của Diệp Thạch Sinh cùng ông ta đứng cùng một chiến tuyến.
Làm cách nào để Tiền Cẩm Tùng chen chân vào sự liên minh của Diệp Thạch Sinh và Thôi Hướng để có thể chia rẽ mối quan hệ của họ? Hạ Tưởng trầm ngâm suy ngẫm, cảm thấy trong đám mây mù trước mắt dần dần lộ ra một tia sáng.
Có thể hợp tác với Diệp Thạch Sinh thành đồng minh, con người cũng tốt, lại không có dã tâm quá lớn, chỉ là bị Thôi Hướng nhanh một bước chiếm thế thượng phong. Cho dù Tiền Cẩm Tùng và Diệp Thạch Sinh có trở nên mật thiết vẫn tốt hơn là Thôi Hướng. Thôi Hướng có dã tâm rất lớn, hắn là ứng cử viên sáng giá để tranh chức Chủ tịch tỉnh nhiệm kỳ sau của Mã Vạn Chính và Tống Triều Độ, không có khả năng hợp tác.
Hạ Tưởng biết rõ, nếu Thôi Hướng lên làm Chủ tịch Tỉnh, thì những kế hoạch mà mình dày công chuẩn bị ở tỉnh Yến như dự án huyện An, dự án thành phố Đan Thành và thành phố Bảo thậm chí sự phát triển của tập đoàn Viễn Cảnh ở thành phố Yến và tỉnh Yến đều trở thành mục tiêu của Thôi Hướng. Hái trái ngọt trong chính trị là chuyện nhỏ, không chừng lại có thủ đoạn khác đem các dự án chuyển đến tay y, chính trị và kinh tế đều có gặt hái lớn.
Tháng sáu ở thành phố Yến, thời tiết chuyển nóng, cùng với khí nóng thổi vào thành phố Yến còn có thêm một mạch nước ngầm. Khi sự việc của Thôi Hướng còn chưa giải quyết, Hạ Tưởng cuối cùng cũng phát hiện di chứng trong sự việc của Cố Tăng lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy!
Khi tổ lãnh đạo vừa mới thành lập, đài truyền hình tỉnh Yến, nhật báo tỉnh Yến cũng đều chú trọng đưa tin và tuyên truyền. Còn việc ký kết hiệp nghị du lịch văn hóa của thành phố Đan Thành thì giới truyền thông toàn tỉnh đều im lặng, thì Hạ Tưởng biết đây nhất định là do Mã Tiêu.
Nhà máy ô tô Vạn Lý của thành phố Bảo và doanh nghiệp Ngọc Linh ký kết hiệp nghị hợp tác, ủy viên thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh Tống Triều Độ cũng đích thân đến thành phố Bảo tham dự cắt băng khánh thành. Giới truyền thông toàn thành phố Bảo đều đến thay nhau đưa tin, liên tục phát sóng. Đồng hành cùng việc Tống Triều Độ đến tham dự có đài truyền hình và các tòa soạn trong tỉnh, băng hình đã được biên tập xong, bản thảo cũng đã hoàn chỉnh, nhưng khi đưa lên tổng bộ thì lại không được phát sóng, giống như ném đá xuống đáy biển.
Đường đường là một ủy viên thường vụ tỉnh ủy, dự án góp vốn lớn được phó chủ tịch tỉnh tham dự làm chấn động cả tỉnh Yến, đài truyền hình và các tờ báo tin tức của tỉnh lại không đồng bộ chú trọng đưa tin, thật không bình thường chút nào, có lẽ dân chúng không cảm thấy gì nhưng những người trong tỉnh ủy thì rất rõ tin tức và chính trị có mối quan hệ mật thiết với nhau. Nếu hoạt động của các nhân vật quan trọng lại không được nhắc tới trong tin tức, không hiện diện trên đài truyền hình thì rõ ràng đã xuất hiện vấn đề lớn, nói không chừng cuộc sống chính trị của người này rất có thể sẽ kết thúc.
Từ việc này Hạ Tưởng nghĩ ngay đến việc cách đây không lâu Cố Tăng bị điều khỏi Báo chiều tỉnh Yến. Mã Tiêu vừa nhậm chức đã bắt lấy một việc nhỏ không tha, chuyện bé xé ra to để loại bỏ chủ nhiệm, thay đổi tổng biên tập. Bây giờ xem ra sự việc lúc đó chỉ là một cái cớ, mục đích của Mã Tiêu rất rõ ràng là muốn nắm giữ cả giới tuyên truyền trong tay.
Thời gian Hạ Tưởng vào làm trong trụ sở tỉnh ủy không ngắn, nhưng vẫn chưa từng vào phòng làm việc của Tống Triều Độ, hôm nay là lần đầu tiên vào phòng làm việc của Tống Triều Độ để bàn luận công việc. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLPhòng làm việc của Tống Triều Độ bài trí rất gọn gàng sạch sẽ, nhìn vào rất trật tự, không có nhiều thứ linh tinh. Hạ Tưởng ngồi xuống ghế sô pha, thấy Tống Triều Độ hơi nhíu mày đang hút từng hơi thuốc.
Khói thuốc bay ra ngoài theo hướng cửa sổ, dưới ánh nắng của tháng sáu, cây bạch dương bên ngoài đã hồi phục sức sống cành lá xum xuê, gió thổi qua tiếng lá xào xạc. Trong ấn tượng của Hạ Tưởng lá cây bạch dương khi bị gió thổi qua có âm thanh rất êm tai.
Tống Triều Độ không có lòng nào để thưởng thức âm thanh tuyệt vời của lá cây, trong lòng ông ta đang bất mãn, tức giận và khuất mắc.
Qua nhiều nguồn tin ông ta cũng đã rõ nội tình, theo chỉ thị nội bộ của ban Tuyên giáo tỉnh ủy, những tin tức về điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của thành phố thí điểm đều phải đưa lên cho ban Tuyên giáo tỉnh ủy xét duyệt, các đơn vị truyền thông đều không được tự ý phát sóng. Nếu không được ban Tuyên giáo tỉnh ủy phê chuẩn mà tự ý phát sóng sẽ bị truy cứu trách nhiệm chính trị.
Truy cứu trách nhiệm chính trị là có thể dọa được rất nhiều người. Cho dù là trưởng ban đài truyền hình tỉnh hay là trưởng ban tòa soạn của báo tỉnh đều là những nhân vật chính trị có độ nhạy cảm về chính trị rất cao. Họ không phải là người trong giới truyền thông mà là cán bộ Đảng, nắm giữ chức vụ có tiếng nói quan trọng trong Đảng, ai cũng không dám đem tiền đồ chính trị của mình ra làm trò đùa. Làm việc trong ban Tuyên giáo, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị phá hủy tương lai, văn chương có thể nhào nặn một người vô danh thành một anh hùng, và cũng có thể khiến một người nổi tiếng bị chê bai thậm tệ, giết người không cần vũ khí.
Sau khi nhân được thông báo, giới truyền thông cấp tỉnh có đem tin tức Tống Triều Độ đến thành phố Bảo đưa cho ban Tuyên giáo tỉnh ủy chờ phê duyệt, không ngờ sau khi đưa lên lại không thấy trả lời, bắt đầu có người hối thúc, tin tức thì phải phát sóng kịp thời thì mới có giá trị nếu không thì thành tin tức cũ, cuối cùng ban Tuyên giáo trả lời là:
- Lãnh đạo đang thẩm duyệt, khi nào xong sẽ trả lời, có hối thúc cũng vô ích.
Kết quả kéo dài cả một tuần.
Thời gian một tuần, cái gì cũng nguội lạnh. Người làm trong giới truyền thông ai cũng có đầu óc chính trị, liền hiểu rõ một chuyện là bên trong tỉnh ủy có mâu thuẫn nội bộ, ban Tuyên giáo tỉnh ủy cố tình gây khó dễ một ai đó.
Một ai đó, đương nhiên là chỉ Tống Triều Độ. Tống Triều Độ không rõ thực tâm của Mã Tiêu rốt cuộc là chĩa mũi nhọn vào mình hay là thành phố thí điểm. Rốt cuộc là ý của mình Mã Tiêu hay còn có Diệp Thạch Sinh bày mưu tính kế. Trong lúc ông ta đang suy nghĩ mà vẫn chưa có câu trả lời thì Hạ Tưởng gọi điện nói là đến báo cáo công việc, ông ta biết được Hạ Tưởng cũng đã cảm thấy ở ban Tuyên giáo có vấn đề.
Trước kia khi Lô Uyên Nguyên còn đảm nhiệm chức trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy thì không cảm thấy sự quan trọng của phương diện tuyên truyền, bây giờ đổi tên Mã Tiêu lập tức có một tên dùng thủ đoạn mềm dẻo để giết người, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?
Hạ Tưởng cũng không đoán được ý đồ thật sự của Mã Tiêu. Tuy nói Mã Tiêu là người nhà họ Phó nhưng việc tuyên truyền kề dao vào cổ của thành phố thí điểm và Tống Triều Độ chưa chắc là ý của Phó Tiên Phong, Phó Tiên Phong cũng sẽ không làm việc rỗi hơi như vậy. Nếu có nguyên nhân khác thì trước tiên nên tìm hiểu Tống Triều Độ, dù sao ông ta cũng là ủy viên thường vụ tỉnh ủy.
Hạ Tưởng nghĩ một chút rồi nói:
- Trưởng ban Mã từ một tỉnh ở Đông bắc điều đến, không biết có phải vì ông ta có tính cách quá bảo thủ hay không? Cảm thấy giai đoạn này tuyên truyền về sự thành công của thành phố thí điểm không mấy thích hợp, chờ đạt được thành tích cao hơn mới tuyên truyền cũng không muộn. Nhưng dù thế nào thì ông ta cũng nên báo trước chứ không phải trực tiếp đè ép xuống.
Tống Triều Độ hơi có chút tức giận, dùng tay gõ nhẹ lên bàn nói:
- Mã Tiêu thật chẳng biết làm việc, việc này phải tìm bí thư Diệp nói chuyện. Tuyên truyền theo không kịp thì cũng như không được tỉnh ủy tán thành, sẽ khiến người khác nghi ngờ có nên để tổ lãnh đạo tồn tại hay không?
Tống Triều Độ nhìn nhận vấn đề nặng hơn Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng cảm thấy ông ta hơi quan trọng hóa vấn đề, có lẽ Tống Triều Độ cảm thấy bị mất mặt, không được đối đãi đúng mức, có thể hiểu được tâm tư của ông ta. Bây giờ Tống Triều Độ đang nóng lòng chứng tỏ bản thân, vốn là kiêm chức tổ trưởng tổ lãnh đạo đã là một mạo hiểm chính trị, để chia bớt gánh nặng cho tỉnh ủy, bây giờ bị tên Mã Tiêu dùng lời nói bâng quơ để giết chết những chiến tích của ông ta thì không giận mới là lạ.
- Tìm bí thư Diệp để nói chuyện thì không có vấn đề, nhưng tôi đoán là không có kết quả. Tôi dám nói bí thư Diệp nhất định biết chuyện này, và cũng đã biết phải làm gì. Nếu không thì tên Mã Tiêu vừa đến tỉnh Yến cũng không dám to gan tự làm theo ý mình. Dù bí thư Diệp không gật đầu thì cũng có thái độ ngầm chấp nhận, đồng thời cũng có thể khẳng định rằng Phó bí thư Thôi đã gật đầu.
Sau khi nghe lời nói của Tống Triều Độ, Hạ Tưởng như đã nắm bắt được một điều gì đó.
Suy cho cùng vẫn có liên quan đến Thôi Hướng. Có liên quan đến việc Thôi Hướng tiếp cận Diệp Thạch Sinh.
Xem ra ở trong Tỉnh ủy Thôi Hướng ngày càng có vai vế, rất có thể trở thành người cầm quyền giấu mặt.
Hạ Tưởng nghĩ Thôi Hướng không ngốc đến nỗi tìm cách chèn ép tổ lãnh đạo, vì nếu hắn và Mã Tiêu cùng hợp tác thì nhất định muốn nhân cơ hội đưa ra điều kiện để đổi lấy lợi ích lớn hơn!
Hạ Tưởng quả thật đã đoán đúng, sau khi Tống Triều Độ tìm được Diệp Thạch Sinh, ông ta giải thích rằng ông ta cũng biết việc này, Mã Tiêu đã báo cáo cho ông ta biết. Vì phải xét đến tình hình của các doanh nghiệp nhà nước lớn của thành phố Yến và các thành phố khác, đồng thời cũng là để cẩn thận, tạm thời không nên trọng điểm tuyên truyền thành tích của tổ lãnh đạo vả lại thành tích bây giờ đạt được vẫn chưa đủ, cũng để tránh những ý nghĩ buông thả của những thành viên trong tổ lãnh đạo. Ngoại trừ việc sau này lại đạt được thành tích lớn hơn, nếu không thì tin tức về điều chỉnh kết cấu kinh tế của thành phố thí điểm sẽ được khiêm tốn xử lý.
Diệp Thạch Sinh nói với giọng điệu chân thật đáng tin, hơn nữa nói cũng có lý, rõ ràng là đã nắm chắc quan điểm của mình. Tống Triều Độ cũng không có cách nào khác đành phải tỏ ra chấp nhận quyết định của Tỉnh ủy, hình thái ý thức vốn là do Đảng ủy kiểm soát, ông ta là Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh nên chỉ có thể phục tùng.
Hạ Tưởng cũng không nhàn rỗi. Hắn xem xét thời thế và cho rằng thời gian sau con đường sắt nối ra biển của thành phố Đan Thành sẽ đưa lên chương trình hội nghị, sau đó là dự án phim nhựa Đạt Phú và rau ngâm Mậu Thịnh của thành phố Bảo nếu được thông qua và tiến hành đầu tư thì về cơ bản thành tích của tổ lãnh đạo sẽ có cơ sở vững chắc. Nếu tiến hành đúng đắn thì cho dù ban Tuyên giáo của tỉnh ủy có giấu diếm thì hắn tin là sẽ kinh động đến Phó thủ tướng Hạ. Một khi đã đến tai Phó thủ tướng Hạ, giới truyền thông quốc gia sẽ đưa tin chính thức thì ban Tuyên giáo tỉnh ủy sẽ có phản ứng, nếu không thì sẽ là không làm tròn bổn phận.
Chỉ là phim nhựa Đạt Phú và rau ngâm Mậu Thịnh vẫn chưa tìm được doanh nghiệp đầu tư. Tuy nói việc thu hút đầu tư không phải là trách nhiệm của tổ lãnh đạo nhưng Hạ Tưởng nghĩ rằng hắn đã khuyên được thành phố Đan Thành và thành phố Bảo chủ động trở thành thành phố thí điểm thì hắn phải có trách nhiệm làm một khởi đầu tốt cho thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, giúp họ mở đường.
Vạn sự khởi đầu nan, một khi giai đoạn đầu tạo được tấm gương thành công thì sau này mọi việc cũng dễ làm hơn.
Cuối tuần, Hạ Tưởng hẹn Nghiêm Tiểu Thì, muốn cùng cô ấy bàn việc đầu tư thành phố Đan Thành. Đương nhiên là hắn có ý nghĩ sâu hơn, phải thông qua Nghiêm Tiểu Thì để thực hiện.
Hai người hẹn gặp ở quán cà phê Hảo Sự.
Thời tiết ấm dần, Hạ Tưởng cảm thấy mặc quần áo có tay vẫn còn có cảm giác hơi lạnh thì trên đường các cô gái như trăm hoa đua sắc, tranh nhau mặc nhưng chiếc váy đầy màu sắc, để lộ ra cánh tay và đùi trắng nõn. Nghiêm Tiểu Thì cũng không ngoại lệ, cũng mặc một chiếc đầm trắng tinh, thướt tha như váy cưới, bồng bềnh như mây khói.
Không hiểu sao chiếc váy trắng của Nghiêm Tiểu Thì khiến Hạ Tưởng thoáng nhớ đến Liên Nhược Hạm, nghĩ đến lúc hắn và Liên Nhược Hạm mới đến thành phố Yến, khi Liên Nhược Hạm và hắn cùng nhau ở tòa cao ốc Quốc Tế cũng là mặc một chiếc đầm trắng tinh, đẹp như một đóa hoa sen trắng tinh khôi.
Mà bây giờ Liên Nhược Hạn đã sắp đến ngày sinh, Hạ Tưởng đang bắt tay vào chuẩn bị kế hoạch bay đi Mỹ. Khi Liên Nhược Hạm sinh, hắn nhất định phải ở bên cạnh cô ấy. Hắn cũng hy vọng khi đứa nhỏ lớn một chút Liên Nhược Hạm có thể về nước. Hắn muốn có hắn ở bên cạnh cô để có thể đối xử với cô ấy công bằng một chút.
Ngồi ở một chỗ bị vây quanh hết một nửa, Nghiêm Tiểu Thì thấy tinh thần Hạ Tưởng hơi hoảng hốt, liền cười hắn:
- Nhất định là đang nghĩ đến người phụ nữ nào đó phải không? Xem ra chỉ có phụ nữ mới khiến trong lòng anh không yên, việc chính trị và kinh tế anh đều có thể giải quyết dễ dàng.
Hạ Tưởng cười đau khổ, đây là lời khen hay châm chọc? Hạ Tưởng không trả lời Nghiêm Tiểu Thì nhìn thoáng qua cô ấy rồi nói:
- Vẻ đẹp của Tiểu Thì ngày càng có vẻ tự nhiên ngây thơ, chúc mừng cô từ người đẹp nhìn thoáng qua trở thành người đẹp nhìn mãi mà không chán, nguyên nhân chắc là vì ảnh hưởng của văn hóa.
- Sai, sai lầm.
Nghiêm Tiểu Thì được Hạ Tưởng khen cũng rất vui nhưng đôi mày hơi nhíu lại, tinh nghịch nói:
- Vẻ đẹp của phụ nữ, nhìn lần đầu là do bề ngoài, nhìn lần thứ hai là do tri tính, nhìn lần thứ ba là do có tình cảm, còn nhìn trăm lần không chán thì là tình yêu. Vô số các nữ diễn viên trên truyền hình có ai khiến cho anh nhìn mãi không chán không? Anh nói nhìn em mãi không chán có phải có ý ám chỉ gì không?
Hạ Tưởng đưa tay lên lau mồ hôi:
- Quán cà phê cũng keo kiệt quá, trời nóng vậy mà sao không mở máy điều hòa?
Nghiêm Tiểu Thì cười ha hả không ngừng:
- Giả tạo quá, Hạ Tưởng anh cũng có lúc mất tự nhiên trước phụ nữ sao?
- Thật ra cà phê uống không ngon mà có rất nhiêu người uống, tám phần là muốn chạy theo mốt, đúng không?
Hạ Tưởng nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt cười ngượng ngạo
- Tiểu Thì, em đúng là cô gái đẹp rất có sức hấp dẫn đối với đàn ông, nhưng đối với anh vẫn chưa đủ sức hấp dẫn, em biết vì sao không?
Nghiêm Tiểu Thì thay đổi sắc mặt:
- Là cái gì? Anh đừng nói lung tung, nếu không em sẽ giận đó.