Quả thật là Hạ Tưởng đã đoán trúng. Mấy ủy viên thường vụ vốn không phát biểu những quan điểm bất đồng thì hiện tại tất cả đều có những phát biểu rất hùng hồn.
Diệp Thạch Sinh đề nghị triệu tập cuộc họp hội nghị thường vụ, các vấn đề cần thảo luận là: thảo luận về việc thành phố Đan Thành xin cấp thêm kinh phí, về việc tổ lãnh đạo xin bổ sung thêm phòng Tổng hợp 3, về việc thành phố Đan Thành đệ trình việc xây dựng tuyến đường sắt nối ra biển lên Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, tổng cộng là sẽ có ba vấn đề cần phải thảo luận. Trong đó có hai việc liên quan đến thành phố Đan Thành. Lần đầu tiên trên hội nghị thường vụ, Thành phố Đan Thành lại trở thành tiêu điểm.
Sau khi Diệp Thạch Sinh đưa ra ba vấn đề cần phải thảo luận, hội trường lập tức có những tiếng xì xào. Diệp Thạch Sinh và Thôi Hướng nhìn nhau cười, cảm giác ý muốn của mình đã đạt được hiệu quả. Ông ta chính là muốn đưa ra vấn đề thảo luận khiến mọi người kinh ngạc một chút, từ đó có thể cho thấy ông ta là nhân vật số một nắm trong tay tất cả quyền uy và sự tự tin, đương nhiên, cái này cũng là chủ ý của Thôi Hướng vì ông ta mà nghĩ ra.
Diệp Thạch Sinh ban đầu cũng biết chiều hướng trên hội nghị thường vụ, nên trước khi họp cũng đã hội ý nghiên cứu một chút, khi Thôi Hướng lại liệt kê ra ba lý do đã khiến Diệp Thạch Sinh thay đổi chủ ý.
Thứ nhất, ba vấn đề đưa ra thảo luận thì hai vấn đề liên quan đến thành phố Đan Thành. Trong đó việc tuyến đường sắt nối ra biển thì tất cả các ủy viên thường vụ đều đã tiếp xúc qua một số tài liệu, không cần thiết phải mở lại cuộc họp hội ý nghiên cứu, thật lãng phí thời gian. Thứ hai, tổ lãnh đạo bổ sung thêm phòng Tổng hợp 3 chính là muốn tăng cường sức mạnh lãnh đạo của Tỉnh ủy đối với tổ lãnh đạo, mở cuộc họp cũng là muốn thảo luận với Phạm Duệ Hằng, người được Tỉnh ủy trao cho quyền về nhân sự. Việc bổ sung thêm phòng tổng hợp 3 thì không nhất thiết phải liên tục mở đến hai hội nghị để nghiên cứu, chỉ cần trực tiếp đề nghị lên hội nghị thường vụ là được. Thứ ba, thành phố Đan Thành xin cấp thêm kinh phí cũng không phải là việc đại sự gì, có thể trên hội nghị thường vụ tranh thủ một chút thời gian đề cập tới, chắc không ai có ý kiến phản đối.
Diệp Thạch Sinh cũng nghĩ rằng, mặc dù cùng một lúc mà thảo luận tới ba vấn đề cũng không phải ít, thực ra cũng không phải chuyện gì lớn lắm, hẳn là có thể thông qua ở hội nghị thường vụ. Vừa lúc đó lại chợt nghe lời nói của Thôi Hướng, không có báo cáo hay hội ý trước với Phạm Duệ Hằng về việc mở cuộc họp, chỉ chính thức mời ông ta tới dự họp ở hội nghị thường vụ, sau đó ông ta và Phạm Duệ Hằng gặp gỡ ở hành lang, chỉ nói mấy câu về vấn đề hôm nay sẽ thảo luận mà thôi.
Phạm Duệ Hằng nghe xong chỉ gật gật đầu, không tỏ vẻ gì, Diệp Thạch Sinh liền nghĩ rằng Phạm Duệ Hằng có thái độ ngầm thừa nhận nên cũng không có nghĩ nhiều.
Sau khi Diệp Thạch Sinh thông báo về vấn đề cần thảo luận, liền nhìn quanh chỗ các vị ủy viên thường vụ đang ngồi nói:
-Mời các vị ủy viên thường vụ thoái mái phát biểu, hãy phát biểu quan điểm của mình về ba vấn đề cần phải thảo luận trên.
Thôi Hướng có dáng vẻ như một Lã Vọng buông cần, quan sát mỗi ủy viên thường vụ đang ngồi từng chút một. Giống như trước đây, Mã Vạn Chính cúi đầu không nói, Tống Triêu Độ có chút trầm tư suy nghĩ, Trần Phong có rất nhiều tâm sự, Hình Đoan Đài mặt cười nhạt, Mai Thái Bình chỉ ngẩng đầu nhìn trần nhà, dường như trần nhà giống với vườn hoa tươi, hơn nữa ông ta còn nhìn vô cùng say mê, hoàn toàn không quan tâm đến tình hình xung quanh.
Trong lòng Thôi Hướng liền cười lạnh, thế càng tốt, càng làm theo ý mình càng tốt, càng chia bè phái lại càng có thể khiến hắn chứng tỏ được sức ảnh hưởng. Giai đoạn hiện nay hắn chính là đang muốn lợi dụng sự bảo thủ và nhượng bộ của Phạm Duệ Hằng, lại lợi dụng sự chia năm xẻ bảy của các ủy viên thường vụ, họ không còn là đồng minh với nhau nữa, thật là có lợi cho tình hình. Trước tiên khiến Diệp Thạch Sinh chậm rãi nắm giữ đại cục, sau đó chỉ cần hắn đứng ở sau lưng Diệp Thạch Sinh thúc đẩy mọi việc phát triển an toàn thì về cơ bản Diệp Thạch Sinh và hắn sẽ kết thành đồng minh, không gì phá vỡ được. Lại bởi vì thực chất Diệp Thạch Sinh khó có thể thay đổi tính cách nhu nhược đã có từ lâu, Thôi Hướng còn nắm chắc tới mười phần khiến Diệp Thạch Sinh mọi chuyện đều nghe theo đề nghị của hắn.
Đến lúc đó, một người ở ngoài mạnh mẽ, cứng rắn, còn mọi chuyện sẽ âm thầm nghe theo sự sắp xếp của hắn, hắn sẽ khiến Bí thư Tỉnh ủy đứng thẳng lên. Ngay cả các ủy viên thường vụ cũng không có ai dám khiêu chiến với quyền lực của bí thư.
Thôi Hướng tràn đầy sự tin tưởng mà liếc mắt nhìn Mã Tiêu một cái. Mã Tiêu đã phối hợp với hắn hành động để áp chế tin tức Tống Triêu Độ đi thị sát, hắn thật hết sức vừa lòng. Quả nhiên là đông người thì sức mạnh, bởi vậy, hắn và Phó gia hợp tác với nhau thật là quyết định anh minh vô cùng. Nếu không chỉ với sức mạnh của hắn còn không thể chỉ huy được ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo.
Điều khiến Thôi Hướng thật không ngờ chính là, người luôn luôn khiêm tốn, thích phát biểu cuối cùng như Phạm Duệ Hằng hôm nay không ngờ lại lên tiếng đầu tiên, hơn nữa ông ta lên tiếng với âm thanh vang vọng đanh thép.
Phạm Duệ Hằng bình thường vẻ mặt luôn bình tĩnh, hôm nay cũng vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm mặt nói:
- Việc tuyến đường sắt nối ra biển tôi nghĩ đó không phải là vấn đề quan trọng. Ủy ban nhân dân tỉnh có thể trực tiếp báo cáo Bộ Giao thông là xong. Đan Cương (nhà máy thép Đan Thành) là cơ sở sản xuất sắt thép quan trọng của cả nước, không chỉ là vấn đề của một mình thành phố Đan Thành, mà là vấn đề của toàn bộ tỉnh Yến chúng ta, đó cũng là vấn đề của quốc gia, Bộ Giao thông chắc chắn sẽ xử lý cẩn thận, có thể còn báo cáo lên tận Quốc vụ viện.
Ông ta hướng ánh mắt bắt đầu từ Thôi Hướng, nhất nhất đảo qua từng người ở đây. Chủ tịch tỉnh không để lỡ dịp này để bộc lộ quyền lực của mình, cũng là làm cho mọi người cảm thấy chấn động trong lòng, đều không hẹn mà cùng hiểu được rằng, Chủ tịch tỉnh Phạm là Phó bí thư thứ nhất của Tỉnh ủy, là Chủ tịch tỉnh, là nhân vật danh chính ngôn thuận thứ hai ở tỉnh.
Thôi Hướng thấy Phạm Duệ Hằng tự tin, mắt uy nghiêm đảo qua, từ trong suy nghĩ thấy kinh ngạc, nghĩ thầm rằng sao lại thế này, Phạm Duệ Hằng luôn luôn khiêm tốn chẳng lẽ hôm nay mới thể hiện rõ lập trường đối lập với Diệp Thạch Sinh? Nguồn truyện:
Truyện FULLPhạm Duệ Hằng không làm Thôi Hướng thất vọng, ông ta tiếp tục nói:
- Nếu Thành phố Đan Thành đưa ra đề nghị xin cấp thêm kinh phí, nên lập tức chuyển thêm kinh phí, không thể khiến mọi người chê cười thành phố Đan Thành, rồi lại cho rằng Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh nói mà không làm. Khi thành phố Đan Thành và thành phố Bảo chủ động đề xuất trở thành thành phố thí điểm, tỉnh chẳng những không khen ngợi, còn cố ý đề xuất phải thành lập được nguồn vốn riêng để đối phó với tình hình tài chính thiếu hụt của hai thành phố này. Hiện tại cũng đã nhìn thấy thành phố Đan Thành có một chút thành tích, đúng là cần được tỉnh cổ vũ và ủng hộ, tỉnh lại không biểu dương còn không cho thêm tài chính, thử hỏi, uy tín của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh ở đâu, ở chỗ nào? Các địa phương khác nhìn thấy sẽ nghĩ rằng thành phố Đan Thành đang nhảy xuống hố, ở thời điểm cần tỉnh nhất thì lại bị chối bỏ. Cho dù họ không chê cười thì cũng nghĩ rằng lời nói của tỉnh ủy là không có uy tín và chỉ là trò cười.
Từ trước tới nay Phạm Duệ Hằng chưa từng có khí thế như vậy, lời nói dõng dạc, tiếng nói oang oang, giống như một khối đá lớn ném xuống ao, Bùm, một tiếng nổ qua đi, bắn tung lên rất nhiều sóng nước.
Mã Vạn Chính vẻ mặt vẫn buồn ngủ, lập tức tỉnh lại, hai mắt hơi hơi trợn to, toát ra vẻ mặt kinh ngạc và không thể tin nổi. Tống Triêu Độ cũng hơi hơi nhếch miệng cười, vẻ mặt trấn tĩnh mà nhìn Diệp Thạch Sinh và Thôi Hướng.
Trần Phong vẫn dáng vẻ cũ, vẻ mặt không có chút thay đổi, chẳng qua bút ở trong tay theo bản năng mà ghi gì đó trên giấy, ánh mặt lại không tự chủ được cũng nhìn về phía Diệp Thạch Sinh.
Các ủy viên thường vụ khác cũng lộ vẻ kinh ngạc. Có người khe khẽ nói nhỏ, có người vẻ mặt phẫn nộ, cũng có người khép hờ hai mắt, ngồi chờ Diệp Thạch Sinh phản kích lại.
Diệp Thạch Sinh có chút kích động, ông ta cũng thật không ngờ Phạm Duệ Hằng vốn luôn đi theo con đường ổn thỏa, thà rằng nhượng bộ chứ không muốn ra mặt bỗng nhiên hăng hái, nói những câu nói thẳng vài việc Tỉnh ủy đã nhúng tay vào một số công việc hành chính, hơn nữa còn đưa vấn đề lên cao độ, rằng Tỉnh ủy nói không giữ lời, khiến mọi người chê cười.
Ông ta suýt chút nữa đã đập bàn đứng lên.
Nhưng mà Phạm Duệ Hằng lại dường như cũng không e ngại việc ông ta phẫn nộ, tiếp tục nói:
- Tôi cho rằng, thành phố Đan Thành xin cấp thêm kinh phí, nếu không có vấn đề gì thì lập tức cấp. Về phần tổ lãnh đạo muốn bổ sung thêm phòng Tổng hợp 3, tôi xem trước mắt thì không cần. Trước mắt chỉ có hai đô thị làm thí điểm, cơ cấu sản xuất còn mới phải điều chỉnh mới có hiệu quả, bước tiếp theo có thể phát triển hơn nữa nhưng cũng có thể thất bại, điều đó khó có thể nói trước được. Không cần nói điều gì khác, riêng tại thành phố Đan Thành thời điểm này đang rất cần sự giúp đỡ, tỉnh chẳng những không có trợ giúp, lại đè ép tài chính. Đáng ra ở trong lúc này tỉnh cần phải biểu dương, nhưng tỉnh lại không biểu dương, khen ngợi. Các đồng chí, chúng ta đang muốn nâng đỡ chính sách cho bọn họ hay là cố ý cản trở? Với tình hình như vậy, tôi cảm thấy không cần bổ sung thêm phòng Tổng hợp 3, nếu bổ sung sẽ chỉ làm cơ cấu lãnh đạo càng cồng kềnh, càng phức tạp. Mà hơn nữa cũng sẽ không giúp được gì cho công việc hiện tại.
Lời nói của Phạm Duệ Hằng không thể sắc bén hơn, phản bác như nói trúng tim đen, Diệp Thạch Sinh sắc mặt xanh mét, vẻ mặt Thôi Hướng cũng đỏ bừng lên. Y vạn lần không ngờ, người đầu tiên nhảy ra phản đối không ngờ lại là Chủ tịch tỉnh Phạm, hơn nữa lời nói của Phạm Duệ Hằng không nể mặt chút nào, câu nào cũng đánh vào tâm người ta.
Thật là khinh người quá đáng. Thôi Hướng giận không thể át được, cố gắng bình tĩnh một chút không thể để tâm trí bị kích động, cố gắng hết sức chậm rãi nói:
- Chủ tịch tỉnh Phạm không cần kích động, có chuyện gì thì cứ từ từ nói.
Lời nói vừa ra khỏi miệng Thôi Hướng liền hối hận. Bởi vì đột nhiên y ý thức được, Phạm Duệ Hằng đột nhiên mạnh mẽ, cứng rắn, y mới nói những câu có ý yếu thế, có ý nhượng bộ như vậy.
Tuy nhiên lại tưởng tượng ra, Phạm Duệ Hằng dù sao cũng chỉ là nhân vật số hai, luận về xếp hạng, về quyền hành y không bằng ông ta, lại kém nhiều lắm, nhượng bộ là cách hợp lý nhất, vì thế mới có thể tốt cho sự phát triển. Thôi Hướng tự an ủi mình xong, mới nói thêm:
- Chuyện thành phố Đan Thành xin cấp thêm kinh phí, và bổ sung thêm phòng Tổng hợp 3, trước khi diễn ra hội nghị thường vụ, Bí thư Diệp và tôi cũng tiến hành trao đổi. Thật ra ý Bí thư Diệp cũng không phải là muốn khống chế không phê duyệt việc cấp thêm kinh phí cho thành phố Đan Thành, mà tỉnh cũng không mất gì khi thiếu chút tiền ấy. Bí thư Diệp cũng đứng trên toàn cục mà suy xét, chính là muốn đầu tiên là muốn khống chế một chút, sau đó sẽ phê duyệt. Bởi vì nếu mà ở dưới cứ xin, mà tỉnh đã lập tức phê duyệt, sẽ tạo tiền lệ xấu cho các thành phố khác, sẽ cho rằng chỉ cần xin tỉnh sẽ chi. Như vậy tỉnh sẽ không còn cái uy của mình nữa. Phòng Tổng hợp 3 cần được bổ sung thêm là chuyện hợp tình hợp lý, mà tổ lãnh đạo đang muốn đi sâu mở rộng thêm công việc, chỉ có mười mấy người ở tổ lãnh đạo, hiển nhiên là không đủ người. Hơn nữa ý kiến của bí thư Diệp và tôi là, nhóm đô thị làm thí điểm thứ hai hẳn là sẽ lên chương trình rất nhanh chóng, nên mọi việc mới cần chuẩn bị sớm như vậy. Cho nên việc thành lập phòng tổng hợp 3 là hết sức cần thiết.
Thôi Hướng giải thích chẳng những không tỏ ra mạnh hay yếu, ngược lại còn mơ hồ để lộ ra rằng ý của y và Diệp Thạch Sinh đều giống nhau. Tương đương với việc nâng ra quyền uy của nhân vật số một để muốn khống chế Phạm Duệ Hằng một chút.
Tất cả mọi người chờ xem Phạm Duệ Hằng phản bác như thế nào. Nhưng Phạm Duệ Hằng không có nói gì, Tống Triêu Độ lại nhẹ nhàng cười, nói:
- Phó Bí thư Thôi nói tỉnh không thiếu tiền, tôi thân là Phó chủ tịch tỉnh, thế nào mà lại cảm thấy ở khắp nơi vấn đề tài chính đều có lỗ hổng? Dường như cho tới bây giờ nguồn vốn tài chính của bộ máy chính quyền cũng không quá dư dật.
Tống Triêu Độ vừa nói đã tạo ra một trận cười khẽ.
Mã Vạn Chính cũng cười:
- Nếu thực sự không thiếu tiền thì tốt rồi. Thành phố Vĩnh Hằng xin tiền bảo trì, cải tạo di tích lịch sử đề nghị với tỉnh đã hơn hai năm mà vẫn không phê duyệt, chính là do nguồn tài chính không đủ. Không biết theo như lời Phó Bí thư Thôi nói là không thiếu tiền, liệu có căn cứ gì không?
Ba thành viên trong bộ máy chính quyền của tỉnh, thay nhau chất vấn Thôi Hướng, Thôi Hướng lại trấn tĩnh, ung dung, vẫn là vẻ mặt đỏ bừng nói ra một câu:
- Tôi, tôi chỉ ví dụ như vậy mà thôi.
- Phó Bí thư Thôi thuận miệng mà nói vậy thôi, chứ ai chẳng biết là tiền luôn luôn không đủ? Mọi người chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà không thể bỏ qua sao.
Mã Tiêu nhảy ra vì Thôi Hướng giải vây. Năm nay Mã Tiêu đã 46 tuổi, là người Đông Bắc, thường ngày dáng người khôi ngô, mặt chữ điền, mày rậm, khi nói chuyện thanh âm tràn đầy mười phần chí khí, vang lên
- Nếu Chủ tịch tỉnh Phạm vừa rồi có nhắc tới vấn đề về phương diện biểu dương khen ngợi, tôi sẽ giải thích một chút. Tỉnh Yến từ trước đến nay luôn nổi tiếng với việc bước từng bước vững chắc. Tuy rằng khi nói đến việc thành phố Bảo liên doanh đã đạt được một chút thành tích, nhưng hiện tại nếu cứ biểu dương khen ngợi hàng loạt như vậy, sẽ tạo ra áp lực không cần thiết cho Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố Bảo, cũng sẽ gây ra những ảnh hưởng tiêu cực không thể lường trước được đối với nhà máy ô tô Vạn Lý. Vì sao phải nói như vậy? Bởi vì việc hùn vốn chỉ là bước đầu tiên, sau khi hùn vốn vấn đề doanh thu và mở rộng thị trường sẽ phải định mức được, cái đó mới là thành công quan trọng nhất. Mới là chuyện đặc biệt nổi bật cần được tuyên truyền.
- Biểu dương, khen ngợi sẽ mang đến những ảnh hưởng tiêu cực sao? Trưởng ban Mã nói không quá chứ?
Tiền Cẩm Tùng cười tủm tỉm nói, vẻ mặt như không có ác ý gì cười tươi.
- Tôi sẽ không nói tới việc tỉnh Yến như trước kia chỉ cần đưa vào được một chút tiền liền biểu dương, khen ngợi khắp nơi. Chỉ nói đến việc trước kia tôi làm ở các bộ và Uỷ ban trung ương ở Bắc Kinh, chỉ cần có bất cứ hoạt động quan trọng gì là sẽ đều được tuyên truyền rầm rộ. Không cần phải là hoạt động thành công rực rỡ mới cần tuyên truyền mạnh mẽ mà yêu cầu cần thiết là đưa tin tức đúng lúc đúng chỗ. Tại sao lại như vậy? Là bởi vì các Bộ và Uỷ ban trung ương đều hiểu rõ rằng, giới truyền thông tới nhiều hay không, có biểu dương khen ngợi rồi đưa tin khắp nơi hay, thì người người đại diện sẽ trực tiếp báo cáo với cấp trên. Lãnh đạo cấp trên đồng ý, giới truyền thông sẽ đưa tin che trời phủ đất. Còn lãnh đạo cấp trên không đồng ý, chắc chắn sẽ không biểu dương rồi khen ngợi. Trưởng ban Mã trước kia luôn công tác ở Ban tuyên giáo, nói như vậy chắc là cũng hiểu hết sức rõ ràng là sự biểu dương, khen ngợi đã thay đổi theo một chiều hướng khác. Không nói gạt ông, tôi trước kia đã công tác được một thời gian ở Ban tuyên giáo Trung ương.
Mã Tiêu bỗng nhiên cảm thấy Tiền Cẩm Tùng nhìn thì như chỉ cười tủm tỉm, nhưng lại cất dấu một tia nhìn lạnh thấu xương, hôm nay xem như mình có thêm kiến thức, hiểu được thế nào là khẩu phật tâm xà.
Diệp Thạch Sinh lại càng kinh ngạc, ông ta luôn cho rằng Tiền Cẩm Tùng và mình có quan hệ rất gần gũi, hơn nữa cho tới nay ở tỉnh Yến nói năng vừa nhu lại vừa cương, sao lại ngấm ngầm hại người mà chỉ thẳng vào Mã Tiêu như vậy?
Sau khi Tiền Cẩm Tùng nói xong, ra vẻ cười, còn nói:
- Việc biểu dương, khen ngợi không phải là vấn đề thảo luận của hôm nay, cũng không nên nhắc lại nữa. Về việc thành phố Đan Thành xin cấp thêm kinh phí, cứ căn cứ vào công văn, theo nguyên tắc hẳn là nên phê duyệt. Còn chuyện Tổ lãnh đạo muốn bổ sung thêm phòng Tổng hợp 3, nếu như Trưởng ban Mã nói, hiện nay thành phố Bảo và thành phố Đan Thành thành tích còn chưa toàn diện đến mức phải biểu dương, khen ngợi, như vậy cũng đủ để chứng minh công việc của tổ lãnh đạo không phải rất nặng nề, nhân viên cũng đủ dùng, cũng không đến mức cần phải bổ sung thêm một phòng ban mới, lại vừa lúc tỉnh cũng đang thiếu tiền, nên tiết kiệm chút nào hay chút đó, có đúng hay không?
Cho tới bây giờ Tiền Cẩm Tùng nói chuyện không vội vàng, không hấp tấp, hơn nữa vẫn tươi cười, làm cho người ta có cảm giác rất thản nhiên, hiền hòa. Nhưng lời nói của Tiền Cẩm Tùng đọng lại ở trong tai Thôi Hướng và Mã Tiêu, hai người cảm giác như bị người khác giáp mặt đánh cho một bạt tai, chẳng những hết sức vang vọng, còn thấy nóng rát mà đau.
Thôi Hướng đang nổi trận lôi đình, nhưng rồi lại bị lời nói của Tiền Cẩm Tùng làm cho á khẩu, không trả lời được, nghĩ không ra phải nói thế nào để phản bác lại Tiền Cẩm Tùng. Bởi vì quả thật Tiền Cẩm Tùng nói rất có lý, trực tiếp công kích những điểm mâu thuẫn trong lời nói của y.
Thôi Hướng tính toán là y muốn mượn cơ hội lần này trên hội nghị thường vụ, tạo dựng quyền uy cho Diệp Thạch Sinh đồng thời cũng là để mình thể hiện một chút sức mạnh của mình và đồng minh, để mọi người cùng đồng ý với y sẽ bổ sung thêm phòng Tổng hợp 3, với mục đích xếp người cùng một nhà vào đó. Chủ ý của y là mượn việc biểu dương, khen ngợi trở thành lợi thế để đổi lấy việc xin cấp thêm kinh phí cho những hạng mục riêng của thành phố Đan Thành. Về sau có thể bớt hạn chế việc biểu dương khen ngợi nhưng đúng là hiện tại chưa thể duyệt tài chính cho thành phố Đan Thành, phải đợi sau khi người của y vào được tổ Lãnh đạo trước đã mới tính chuyện duyệt tài chính. Như vậy mới biểu hiện được quyền uy của y đối với tổ lãnh đạo, từng bước tiến tới đạt được quyền lực chính.
Thôi Hướng thậm chí còn nghĩ, nếu thấy Phạm Duệ Hằng có ý kiến phản đối không mạnh mẽ lắm, y còn muốn sẽ lại có thêm một người làm phó tổ trưởng thường trực, cũng muốn xếp người của mình vào vị trí đó, như vậy cũng sẽ gia tăng thêm sức mạnh của y đối với tổ lãnh đạo.
Y tin tưởng rằng dựa vào trí tuệ chính trị của mình, thể hiện ở bên ngoài là thái độ nhượng bộ sẽ đổi lấy được ích lợi thực tế, có thể chắc chắn rằng với sự chia năm xẻ bảy ở hội nghị, ý tưởng của y sẽ được thông qua. Hơn nữa bí thư Diệp cũng lên tiếng, ai còn dám có ý kiến phản đối?
Chỉ cần Phạm Duệ Hằng không phản đối lộ liễu, chỉ cần nhân vật số hai không gây chiến với quyền uy của nhân vật số một, các ủy viên thường vụ khác thấy cũng phải nhượng bộ Bí thư ba phần. Chỉ có điều khiến y thật không ngờ đó là, y tính toán từng tí như vậy mà lại bị sự phản đối mạnh mẽ. Đúng là vì Phạm Duệ Hằng bất ngờ lớn tiếng phát ra sự hoài nghi, mới khiến Thôi Hướng lần đầu tiên cảm thấy bất lực.