Hạ Tưởng kính cẩn trả lời:
- Thật ra tôi cũng là từ sau khi vào tổ lãnh đạo có nghiên cứu về hướng phát triển của rất nhiều các tỉnh duyên hải nên mới phát hiện ra. Các tỉnh phát triển, nhất là các tỉnh phát triển ở vùng duyên hải, tỉ suất thành thị hóa ngày càng nâng cao, nhưng chủ yếu không hướng về thành phố lớn mà là không ngừng hình thành các thành phố vừa và nhỏ. Có nơi nào thích hợp hơn để phát triển ngành bất động sản chứ? Có nơi nào có thể khiến sản nghiệp bất động sản hình thành quy mô và hiệu quả nhất đây? Không phải là thành phố lớn mà là các thành phố vừa và nhỏ đang trên đà phát triển mới trỗi dậy. Tỉnh Yến có tổng cộng có mười một thành phố mà thị xã lại rất ít. Điều chỉnh kết cấu sản xuất công nghiệp không chỉ điều chỉnh kết cấu lạc hậu của các doanh nghiệp quốc dân, còn có một số nhà máy sản xuất lạc hậu gây tiếng ồn lớn và ô nhiễm nghiêm trọng. Biện pháp tốt nhất là chuyển các nhà máy đó ra khỏi nội thành, phân chia một khu vực chuyên môn sắp xếp các nhà máy gây ô nhiễm nặng như nhà máy chế tạo giấy và nhà máy thép để ô nhiễm tránh xa nội thành. Đồng thời lại phân chia địa điểm mới bởi vì xây dựng nhà xưởng cần phải có một lượng công nhân rất đông nên cần phải xây thêm rất nhiều nhà ở và các cơ sở hạ tầng phụ trợ khác. Đây cũng chính là sản nghiệp bất động sản mà Chủ tịch Thành đã nghĩ đến. Có người ở thì sẽ có nhu cầu, về lâu về dài sẽ hình thành một thành phố qui mô nhỏ.
Khó có thể tưởng tượng được là Hạ Tưởng lại có thể liên hệ được việc điều chỉnh kết cấu sản xuất công nghiệp và sản nghiệp bất động sản lại với nhau, Diệp Thạch Sinh nghe xong khẽ gật đầu tỏ ra tán thành:
- Ý tưởng không tệ, có ý thức đi trước thời đại. Tuy có mục tiêu hơi cao nhưng vẫn có thể xem là một ý tưởng.
Cho đến lúc này, trong lòng ông ta đã hoàn toàn chấp nhận Hạ Tưởng rôi, cho rằng Hạ Tưởng đúng là một người tài có thể sử dụng.
- Bí thư Diệp, tôi muốn cho Hạ Tưởng đến Tập đoàn Đạt Tài đảm nhiệm chức Phó tổng, ý ngài thế nào?
Thành Đạt Tài bây giờ ngày càng thích Hạ Tưởng. Ông ta mới chỉ nghĩ đến sản nghiệp bất động sản, nhưng chẳng qua mới chỉ là một ý tưởng đại khái. Hạ Tưởng thì không ngờ lại có ý tưởng sơ bộ, đúng thật khiến người khác kinh ngạc. Mọi người nói hắn là kỳ tài trong kinh doanh, thật ra Hạ Tưởng cũng xứng danh thiên tài kinh doanh lại có con mắt tinh tường hơn người.
Thành Đạt Tài lại một lần nữa thực sự động lòng vì mến người tài.
- Không được, tôi không thể đồng ý được.
Diệp Thạch Sinh cười ha hả, với tay lấy ly trà ý muốn Hạ Tưởng rót trà cho ông ta rồi nói:
- Hạ Tưởng bây giờ là nhân vật trung tâm trong tổ lãnh đạo, cùng với sự thành công bước đầu trong việc thí điểm thay đổi chế độ xã hội của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, tiếp theo đây còn có rất nhiều việc phải làm. Hơn nữa, nói không chừng nửa năm sau sẽ có thêm nhóm các thành phố thí điểm thứ hai, công việc của cậu ta sẽ rất nặng nề. Với lại, nói không chừng Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh còn có nhiệm vụ quan trọng hơn giao cho cậu ta hoàn thành. Để cậu ta đến Tập đoàn Đạt Tài của anh là không thể đâu.
Diệp Thạch Sinh bây giờ lại xem Hạ Tưởng là người của mình, trong lời nói tỏ rõ tình cảm và ý bênh vực.
Thành Đạt Tài lắc đầu thở dài:
- Đây là lần thứ hai tôi muốn mời Tiểu Hạ đến Tập đoàn Đạt Tài, đáng tiếc là con đường trong quan trường của cậu ta ngày càng vững chãi. Tôi vẫn nghĩ có khi nào cậu ta không muốn ở trong quan trường nữa thì đến Tập đoàn Đạt Tài của tôi, tôi trả lương một năm vài triệu tệ cũng không thành vấn đề. Xem ra mỗi người có chí riêng không thể cưỡng ép, Tiểu Hạ vẫn hy vọng có thể làm được việc lớn lao trong quan trường, muốn tạo ra thành tích lớn hơn nữa.
- Chủ tịch Thành đã quá lời, tôi chỉ ngẫu hứng nói ra ý kiến mà thôi, nghĩ ra chiến lược còn được chứ ngài để tôi đảm nhiệm chức Phó tổng thì đề cao tôi quá rồi. Tôi tự biết bản thân mình, thật sự không thể đảm nhiệm được đâu.
- Tôi chỉ mong là dưới sự quan tâm của Bí thư Diệp và sự lãnh đạo của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, được làm việc trong tổ lãnh đạo, có thể đóng góp một chút sức lực trong việc điều chỉnh kết cấu sản xuất công nghiệp của tỉnh Yến thì cũng thấy mãn nguyện rồi.
- Có nghe thấy không Đạt Tài? Đừng hòng bắt mất Hạ Tưởng trước mặt tôi, cậu ta là người có khả năng nhất trong tổ lãnh đạo chúng tôi.
Diệp Thạch Sinh cười nhìn Hạ Tưởng một cái và rất vừa ý với câu trả lời của Hạ Tưởng lúc nãy.
Buổi trưa, ở lại nhà của Thành Đạt Tài ăn bữa cơm đạm bạc, sau đó Hạ Tưởng lại cùng Diệp Thạch Sinh đi dạo một lát, nói về công việc trọng điểm tiếp theo của tổ lãnh đạo. Sau dự án đường sắt nối ra biển và du lịch thành ngữ của thành phố Đan Thành, còn có các nhà máy lông vũ, nhà máy linh kiện Hán Quang, nhà máy năng lượng Tân Hưng đều là những nhà máy trọng điểm cần phải tiến hành điều chỉnh. Thành phố Đan Thành là một nơi chuyên sản xuất bông vải, lại lần lượt có mấy nhà máy bông vải đóng cửa. Nếu có thể làm cho các nhà máy bông vải chuyển hình thành công, chuyển sang sản xuất các đồ dùng trên giường cấp trung và thấp hoặc trở thành nhà máy sản xuất khăn mặt cũng không phải là không thể. Nhưng là vì tạo dựng thương hiệu mới nên cũng rất mạo hiểm, có lẽ không nên nhập thêm vốn mà cần phải tìm kiếm cơ hội.
Còn về thành phố Bảo đã bước đầu đạt được thỏa hiệp là ô tô Vạn Lý và rau ngâm Mậu Thịnh. Phim nhựa Đạt Phú cũng đã có chút hy vọng. Hắn và Khâu Tự Phong cuối tuần sẽ đến Mỹ tiến hành đợt đàm phán thứ hai cùng Kodak. Mục tiêu của Hạ Tưởng là hy vọng Kodak tăng mạnh vốn đầu tư và kịp thời chuyển hình sản xuất màn hình tinh thể lỏng LCD. Nếu có thể, thậm chí có thể thuyết phục Kodak bỏ ra một số tiền lớn để nghiên cứu, chế tạo máy ảnh kỹ thuật số để đảm bảo sau này trong trào lưu máy ảnh kỹ thuật số có thể chiếm một vị trí nhỏ. Kết quả tốt nhất là Kodak sẽ bị thuyết phục và đầu tư xây dựng nhà máy ở thành phố Bảo. Nếu thành công thì phỏng chừng có thể thu hút được năm trăm triệu đôla vốn đầu tư nước ngoài.
Nghe được ý tưởng của Hạ Tưởng, thấy hắn cất bước vững chắc, tuy không mất đi sự kính cẩn nhưng lại thản nhiên ứng phó, Diệp Thạch Sinh lại càng có cảm tình với Hạ Tưởng hơn. Một người trẻ tuổi như vậy dũng cảm sáng tạo cái mới, dám làm dám chịu, không những chủ động khuyên thành phố Đan Thành và thành phố Bảo xin làm thành phố thí điểm mà còn thay họ nghĩ ra cách thực hiện điều chỉnh kết cấu sản xuất công nghiệp cụ thể, nói là làm, một lòng đặt vào công việc, là một hạt giống tốt.
Tâm lý của con người thật kỳ lạ, trước đây Diệp Thạch Sinh không biết Hạ Tưởng như thế nào, hôm nay tiếp xúc gần gũi, lại được người bạn thân của mình là Thành Đạt Tài khen ngợi và còn muốn lấy người trước mặt ông ta thì khiến ông ta càng cảm thấy Hạ Tưởng có thể đào tạo thêm, nếu kết hợp với lời nói của Phạm Duệ Hằng và Tiền Cẩm Tùng thì ý nghĩ cố gắng tiến thêm một bước lớn của ông ta càng dâng lên mãnh liệt.
Tiến thêm một bước là được hưởng chế độ đãi ngộ cấp Phó Thủ tướng, là được đến Bắc Kinh phóng tầm mắt ra cả nước, nở mày nở mặt đến thế nào chứ? Cả một đời người chẳng phải là quá trình cố gắng leo lên từng bước sao?
Khi thấy phía trước không còn đường để đi thì ai cũng nghĩ chỉ cần làm tốt những việc trước mắt là được, còn những bước phát triển kế hoạch về lâu về dài thì không nghĩ đến cũng vậy mà thôi. Đừng nghĩ làm cách nào để làm mọi thứ càng thêm lớn mạnh hơn, bởi vì làm càng lớn, càng mạnh thì sẽ gặp phiêu lưu và trả giá không nhỏ, nhưng cũng không có được gặt hái lớn hơn nữa.
Tỉnh Yến từ trước đến giờ rất khó lên chức, người có hy vọng lên tới Bắc Kinh nhất là Cao Thành Tùng thì cuối cùng lại thân bại danh liệt. Diệp Thạch Sinh tự biết mình đã có tuổi mà kinh tế của tỉnh Yến lại nửa vời, thủ thành thì dễ, tiến lên thì khó. Ông ta đã nghĩ rằng nếu đã không thể thăng tiến thì chi bằng yên ổn làm Bí thư vài năm, cuối cùng để lại một thanh danh không cao không thấp rồi về nhà dưỡng già. Đột nhiên lại xuất hiện sự việc điều chỉnh kết cấu sản xuất công nghiệp, lại được thúc đẩy bởi phần đông ủng hộ và cấp trên tạo áp lực nên mới có cục diện hôm nay.
Điều làm cho mọi người càng cảm thấy khó tin hơn chính là ông ta vẫn luôn cho rằng dù có để các thành phố thí điểm thi hành điều chỉnh kết cấu sản xuất công nghiệp thì cũng khó mà thành công được. Không ngờ chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, thành phố Đan Thành và thành phố Bảo lần lượt có tin vui truyền đến. Hơn nữa theo như lời Hạ Tưởng nói thì đó chỉ mới là khởi đầu, tiếp theo sau sẽ đưa ra một loạt biện pháp, có thể sẽ có thành công lớn hơn nữa.
Diệp Thạch Sinh bỗng nảy sinh một cảm giác cấp bách không chờ đợi được, cảm thấy mình là một Bí thư Tỉnh ủy đã rất ít quan tâm đến tổ lãnh đạo. Một phòng ban có thành tích như vậy lại bỏ mặc để cho Ủy ban nhân dân tỉnh toàn quyền nắm giữ thật đúng là đã quá không làm tròn bổn phận rồi.
- Đồng chí Hạ Tưởng, công việc của cậu rất vững chắc, tác phong vững vàng, phải đề xuất khen thưởng.
Diệp Thạch Sinh hơi trầm tư, rồi vẫn nói tiếp:
- Tuy tổ lãnh đạo do Ủy ban nhân dân tỉnh chỉ đạo chính, nhưng thực tế vẫn do sự quan tâm của cả Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh mới có thể trưởng thành lên được. Có khó khăn gì phải kịp thời báo cho Tỉnh ủy, tôi vẫn luôn cực kỳ quan tâm đến tiến triển công việc của tổ lãnh đạo.
Hạ Tưởng sao lại không hiểu ngụ ý của Diệp Thạch Sinh, liền cung kính trả lời:
- Tôi sẽ báo cáo công việc cho Bí thư Diệp nhiều hơn. Tôi cũng vẫn luôn cảm thấy tổ lãnh đạo dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh mới có thể triển khai công tác tốt hơn, hoàn thành trước mục tiêu đặt ra.
Diệp Thạch Sinh gật gật đầu không nói lời nào ánh mắt nhìn về nơi xa xăm chìm trong suy nghĩ.
Thứ Hai đi làm, tổ lãnh đạo có tin vui, xét thấy tổ lãnh đạo làm việc xuất sắc, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định thông báo khen ngợi. Hạ Tưởng mỉm cười, ngoài mặt là khen ngợi, là việc tốt nhưng thực tế đã chứng tỏ lập trường của Diệp Thạch Sinh, ông ta muốn thâu tóm quyền hành.
Nhưng thâu tóm quyền lực cũng không phải việc xấu, nếu Thôi Hướng đã có thể bày mưu tính kế để ảnh hưởng đến quyết định của Diệp Thạch Sinh, Hạ Tưởng tin bằng năng lực của hắn cũng có thể tiếp cận được ngày càng gần hơn với Bí thư Diệp. Dù sao Bí thư Diệp rất kỳ vọng vào tổ lãnh đạo, mọi người đều có chung mục đích, Bí thư Diệp muốn thành tích, Hạ Tưởng muốn thành tích.
Việc Diệp Thạch Sinh ủng hộ tổ lãnh đạo Hạ Tưởng thấy rất lạc quan. Xung đột mâu thuẫn của Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng không quá lớn, Phạm Duệ Hằng muốn tiếp nhận chức Bí thư, Diệp Thạch Sinh muốn thăng tiến, chỉ cần hai người cố gắng tìm đến cái chung gác lại bất đồng, thì điều chỉnh kết cấu sản xuất công nghiệp là cơ hội chung của hai người, nhưng đối với Thôi Hướng thì tình thế sẽ không lạc quan.
Nếu điều chỉnh kết cấu sản xuất công nghiệp đạt được thành công, công lao là của Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, Tống Triều Độ cũng mượn cơ hội này để nổi trội hẳn lên, trên cơ bản không có phần của Thôi Hướng. Sự việc này sau khi kết thúc dù Diệp Thạch Sinh có thăng chức hay lui xuống thì Phạm Duệ Hằng cũng sẽ nhân cơ hội này tiếp nhận chức Bí thư một cách hợp lý. Và ứng cử viên cho chức Chủ tịch Tỉnh, Tống Triều Độ do quá trình đảm nhiệm tổ trưởng của tổ lãnh đạo trong việc điều chỉnh kết cấu sản xuất công nghiệp đã có biểu hiện xuất sắc cũng sẽ ghi được nhiều điểm trong mắt của cấp trên. Nếu lại có sự vận động thỏa đáng, cũng không phải là không có khả năng Tống Triều Độ được ủng hộ tiếp nhận chức Chủ tịch Tỉnh sẽ hơn cả Thôi Hướng.
Những người khác thì không đáng lo, mối đe dọa lớn nhất của Tống Triều Độ là Mã Vạn Chính. Mã Vạn Chính đang là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, nếu tính theo thứ bậc thì ông ta là ứng cử viên số một. Nhưng sự việc trên quan trường có rất nhiều biến đổi, Hạ Tưởng khẳng định chỉ cần điều chỉnh kết cấu sản xuất công nghiệp đạt được thành công, cũng không cần phải thành công lớn, chỉ cần hai thành phố Đan Thành và thành phố Bảo hoàn thành trước mục tiêu đặt ra thì tiếng tăm của Tống Triều Độ sẽ lấn ép Mã Vạn Chính.
Là một sự kiện mới, điều chỉnh kết cấu sản xuất công nghiệp là một thử thách nhưng cũng là một cơ hội lớn.
Đem so với Mã Vạn Chính thì Hạ Tưởng đương nhiên muốn Tống Triều Độ tiếp nhận chức Chủ tịch tỉnh hơn.
Thứ tư, Hạ Tưởng sắp xếp xong công việc đang dang dở, cùng Khâu Tự Phong và người phụ trách của phim nhựa Đạt Phú bay đến trụ sở chính của Kodak ở Rochester, Mỹ.
Sau khi xuống máy bay, Hạ Tưởngđầu tiên là gọi điện cho Liên Nhược Hạm, được biết cô vẫn bình thường, tạm thời vẫn chưa có dấu hiệu sinh nên cũng yên tâm.
Hạ Tưởng và người của phim nhựa Đạt Phú tiến hành trao đổi với nhau. Vốn ban đầu, Tập đoàn Kodak muốn thu mua bốn mươi phần trăm cổ phần của Đạt Phú, vì xét đến vấn đề bảo vệ thương hiệu quốc hữu nên Đạt Phú không đồng ý.
Đến khách sạn dừng chân, sau khi nghỉ ngơi một lát Hạ Tưởng cùng Khâu Tự Phong và người của Đạt Phú mở một cuộc hội ý nhỏ.
Người phụ trách của Đạt Phú tên Thường Thanh Tùng là một Phó tổng chừng 40 tuổi. Nghe nói trước đây từng du học ở Mỹ, thông thạo tiếng Anh và kỹ thuật đàm phán. Thường Thanh Tùng người như cây tùng, khi đi ngẩng đầu ưỡn ngực, chí ít không thua người khác về khí thế.
Hạ Tưởng cũng không nói lời thừa thãi đi thẳng vào vấn đề:
- Phó tổng Thường, khi trẻ ông đến học tại Mỹ có lẽ cũng đại khái biết về xu thế phát triển sau này của sản phẩm kỹ thuật số, theo ông thị trường của máy ảnh phim nhựa còn lâu dài không?
Thường Thanh Tùng khẽ lắc đầu:
- Triển vọng không mấy lạc quan, nhưng trong thời gian ngắn vẫn là chủ đạo, dự tính vẫn còn tuổi thọ hơn mười năm. Ưu thế của máy ảnh kỹ thuật số rất rõ ràng nhưng phải kết hợp sử dụng với máy tính, trước mắt máy tính ở trong nước vẫn chưa thông dụng.
- Trung Quốc đã lạc hậu hơn thế giới rất nhiều, cái duy nhất không lạc hậu là trào lưu máy tính, trào lưu kỹ thuật số và mạng truyen360.com. Trước mắt, tính phổ biến của máy tính vẫn còn thua xa nước Mỹ nhưng tôi tin sẽ không lâu máy tính sẽ đến với mọi nhà. Vì tính phổ biến của máy tính từ đó kéo theo sản phẩm kỹ thuật số và ứng dụng truyen360.com, sẽ như cơn thủy triều trở thành trào lưu lớn. Tôi nghĩ là đồng ý yêu cầu của Kodak cho nắm giữ bốn mươi phần trăm cổ phần, và điều kiện của chúng ta là đòi Kodak bỏ ra một tỉ đôla vốn đầu tư, trong đó một nửa rót vào phim nhựa Đạt Phú, một nửa dùng để đầu tư dây chuyền sản xuất màn hình tinh thể lỏng LCD.
Thường Thanh Tùng kinh ngạc há to miệng:
- Trưởng… trưởng phòng Hạ, lúc đầu Kodak chỉ đồng ý bỏ ra ba trăm triệu đôla cho hai mươi phần trăm cổ phần mà bây giờ còn vẫn chưa thương thảo xong. Bây giờ lại mở miệng đòi một tỷ đôla mới chuyển nhượng bốn mươi phần trăm cổ phần thì có tham quá không? Đối phương nhất định sẽ từ chối.
- Đàm phán là một quá trình thỏa hiệp.
Hạ Tưởng tự tin cười, hắn rất rõ tâm trạng nóng lòng muốn chiếm lĩnh thị trường Trung Quốc của Kodak, vì trên thị trường quốc tế Kodak đã bị các hãng của Nhật Bản ép đến từng bước thoái lui. Bây giờ đã nhìn thấy Trung Quốc là một thị trường khổng lồ, ai giành quyền chiếm lĩnh thị trường trước thì sẽ giành được giấy phép để mở cánh cửa vào Trung Quốc. Hạ Tưởng căn cứ vào cuộc đàm phán của Kodak và Đạt Phú ở đời sau, Kodak sẽ không ngừng nhượng bộ và cũng biết được rằng Kodak nhất định cảm thấy được nguy cơ mãnh liệt. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Đàm phán, ai nắm giữ được điểm yếu của đối phương thì sẽ nắm chắc phần thắng, Kodak bây giờ đã có ý thức về mối nguy cơ, đồng thời cũng đang đối mặt với lần chuyển hình quan trọng. Tiếc là trong tương lai Kodak đã chọn con đường bảo thủ không kịp thời nắm bắt trào lưu kỹ thuật số, bị loại ra khỏi cuộc chơi. Máy ảnh kỹ thuật số của Nhật Bản nhân cơ hội nổi dậy chiếm hơn tám mươi phần trăm thị trường.
Càng không phải nói về lĩnh vực màn hình tinh thể lỏng LCD lại càng không có phần của Kodak. Kodak từng là một trong ba thương hiệu phim nhựa lớn, chỉ vì một chốc suy bại mà thậm chí những lớp trẻ sinh sau không ai biết đến tên Kodak nữa!
Tất cả đó đều là do quyết định chính sách sai lầm của Kodak, không bắt lấy cơ hội lần này.
Hạ Tưởng tin rằng chỉ cần thuyết phục được Kodak thay đổi ý định thì hắn có thể moi thêm càng nhiều tiền của Kodak hơn!
- Chỉ cần Phó tổng Thường cứ theo ý kiến của tôi mà đàm phán với Kodak, nói không chừng có thể lấy được một tỷ rưỡi vốn đầu tư.
Hạ Tưởng liếc nhìn Khâu Tự Phong một cái rồi nói tiếp:
- Cứ thử nghĩ nếu các anh có thể thu hút được một tỷ rưỡi đôla vốn đầu tư vào thành phố Bảo thì các anh sẽ là người có công lớn nhất của thành phố Bảo.
Một câu nói có thể khiến Khâu Tự Phong nhiệt huyết sục sôi.
Một tỷ rưỡi đôla là một con số đáng kinh ngạc, việc này nếu thật như Hạ Tưởng nói có thể thu hút được một tỷ rưỡi đôla thì Thường Thanh Tùng sẽ được tập đoàn Đạt Phú khen thưởng. Khâu Tự Phong thì chẳng quan tâm đến cái gì khác, điều y luôn quan tâm chính là y có thể trở thành một ngôi sao chính trị sáng chói của thành phố Bảo.
Một tỷ rưỡi đôla sẽ là một số vốn đầu tư nước ngoài lớn nhất từ trước tới giờ của tỉnh Yến. Có được thành tích lớn lao này, Khâu Tự Phong dù sau này không làm việc gì thì cũng được làm Thị trưởng trong nhiệm kỳ tiếp theo.
Khâu Tự Phong hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Tưởng:
- Trưởng phòng Hạ, anh đừng có vẽ chiếc bánh trước mặt chúng tôi rồi sau đó không có kết quả gì. Đừng nói là một tỷ rưỡi, mức mấu chốt của đợt đàm phán lần này là ba trăm triệu đôla với chuyển nhượng hai mươi phần trăm cổ phần thì đã là đạt được mục tiêu rồi. Tôi muốn biết làm cách nào để khiến cho Kodak tự nguyện bỏ ra một tỷ rưỡi ra đây?
Hạ Tưởng thản nhiên cười:
- Đàm phán là quá trình dò xét điểm yếu của đối phương, tôi tiến anh lui hoặc là anh tiến tôi lui, nói chung cả hai đều không ngừng tranh luận về lợi ích của riêng mình, đều muốn thuyết phục đối phương, khiến đối phương cảm thấy nếu trả giá sẽ được đền đáp thì đối phương sẽ bỏ tiền ra. Nếu anh hiểu rõ khó khăn và điểm yếu trước mắt của đối phương và đưa ra một ý kiến hay giúp họ thoát khỏi khó khăn,đương nhiên ý kiến đó phải có lợi cho ta mới được, thì như vậy trong đàm phán anh sẽ giữ thế chủ động, có thể từ từ làm hao mòn sự tự tin của đối phương, vượt qua giới hạn của họ để tiến tới.
Thường Thanh Tùng nghe đến chỗ mấu chốt tỏ ra khó hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ Trưởng phòng Hạ tin là sẽ thuyết phục được Kodak sao? Có phải đã biết điểm yếu của đối phương không?
Có Hạ Tưởng đi theo trong chuyến này Thường Thanh Tùng không suy nghĩ gì nhiều. Ông ta nghĩ Hạ Tưởng tuy là thành viên trong tổ lãnh đạo và là một trong những nhân vật quan trọng nhưng hắn quá trẻ chưa chắc có kiến thức gì nhiều. Tuy là trong kinh doanh có chút hiểu biết và có chút thông minh nhưng khác nghề như khác núi, chắc chắn hắn chưa hiểu rõ hết về phim nhựa, và cũng chưa chắc đã thấu đáo về hiện trạng phim nhựa của thế giới và trong nước, cùng lắm chỉ là một tên quan liêu bình thường, cùng theo đến Mỹ để thương thảo cũng là vì mục đích được thơm lây và vui chơi mà thôi.
Cho nên khi ông ta nghe Hạ Tưởng đưa ra mục tiêu một tỷ rưỡi đôla thì ngoài mặt tỏ ra cung kính mà thỉnh giáo nhưng thực chất trong lòng rất khinh thường Hạ Tưởng. Ông ta đã gặp qua rất nhiều quan viên là người ngoài ngành lại chỉ huy người trong ngành, không biết lại tỏ ra biết, cũng là lần đầu tiên gặp một tên quan viên như Hạ Tưởng chẳng những tuổi còn trẻ mà còn kiêu ngạo, ngông cuồng, bỏ qua tất cả. Lời nói của những quan viên khác dù sao cũng rập khuôn, còn lời nói của Hạ Tưởng quả thực ba hoa, thật khó tin.
Công ty Kodak là công ty có thương hiệu lâu năm của Mỹ, ai không biết người Mỹ rất khôn khéo, trong đàm phán không những ngạo mạn mà còn không chịu nhường bước. Đàm phán của Đạt Phú và Kodak đã tiến hành hơn một năm, Kodak đưa ra hai điều kiện, một là dùng năm trăm triệu đôla để thu mua năm mươi mốt phần trăm cổ phần, giữ quyền khống chế cổ phần, hai là dùng hai trăm triệu đôla để mua hai mươi phần trăm cổ phần nhưng có rất nhiều điều kiện hà khắc kèm theo. Cuối cùng đã đàm phán hơn chục lần nhưng vẫn chưa tìm đến tiếng nói chung.