Kim Hồng Tâm đa mưu túc trí, chuyển biến nhanh, ngay lập tức suy đoán lãnh đạo âm thầm trở về chính là muốn khảo sát một chút xem bọn họ có làm việc chăm chỉ giống như lúc hắn có mặt ở đấy hay không. Y thấy hết sức may mắn vì bình thường quản lý cấp dưới rất nghiêm khắc, vẫn giống như lúc Hạ Tưởng có mặt, liền hi vọng Hạ Tưởng xem trọng y hơn một chút.
Kim Hồng Tâm đứng ở trong hành lang, thấy xung quanh đều là người đi ăn cơm về, nghĩ nhanh, dùng giọng ngạc nhiên mừng rỡ hô to một tiếng:
- A, Chủ tịch quận Hạ đã trở về đấy à?
Mặc dù tiếng kêu không lớn nhưng có tiếng vọng trở lại trong hành lang khiến mọi người không khỏi giật mình. Chỉ nghe một hồi tiếng loong coong vang lên khắp nơi, không ít người kinh động đến rơi cả cặp lồng cơm trong tay xuống đất!
Oai danh của Hạ Tưởng giống như tiếng sấm bên tai, khiến không ít cán bộ nhân viên Quận ủy khiếp sợ, hoảng hốt lúng túng! Nguồn truyện:
Truyện FULLĐương nhiên, cũng có người bình tĩnh như thường, không để tâm, chẳng hạn như Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi.
Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi sau khi ăn xong không có việc gì làm, đang chơi cờ ở trong văn phòng, tiếng Kim Hồng Tâm truyền tới tai, hai người nhìn nhau cười, Mộ Duẫn Sơn cười nói:
- Kim Hồng Tâm thật là khôn khéo.
Đằng Phi gật đầu:
- Khôn khéo không bằng sự quỷ quyệt của Hạ Tưởng. Con người Hạ Tưởng rất thâm sâu khó lường.
Mộ Duẫn Sơn lại không tán thành nhận định của Đằng Phi:
- Hạ Tưởng thông minh đúng là thông minh, cũng có thủ đoạn, nhưng hắn có một điểm khiến tôi khâm phục nhất, đó là chí ít hắn làm việc rất theo phép tắc, không hành động vô lý, không ngầm chơi bẩn, cũng rất ít khi chủ động hãm hại người khác.
- Cái này đúng.
Đằng Phi như thoáng suy nghĩ trong chốc lát:
- Anh nói xem ván cờ này của chúng ta, có khả năng hòa hay không?
Mộ Duẫn Sơn biết điều Đằng Phi nói tới là cái gì, lắc đầu cười:
- Thật ra nếu một bên cứ khăng khăng muốn phân chia thắng bại, thì trên thế giới đã không có thế cờ hoà. Cho dù đến cuối cùng chỉ còn lại mỗi Tư lệnh, cũng có thể bắt đầu lại. Cứ nhất thiết phải phân thắng bại, cờ hoà là kết quả hai bên cùng thỏa hiệp, một bên mà không thỏa hiệp, nhất định không chết không thôi.
Đằng Phi biết nhận định của Mộ Duẫn Sơn về thế cục, nói:
- Chúng ta chỉ còn cách ngồi xem hai con hổ đánh nhau sao?
- E rằng không được.
Mộ Duẫn Sơn khoát tay, vươn tay xuất ra một quân cờ, là "quân xe", nói:
- Lúc cả hai quân giao chiến, anh và tôi đều là đại tướng ngồi trong xe ngựa pháo. Nếu cả hai bên muốn phải phân định thắng bại, làm sao có chuyện đại tướng không ra trận?
- Điều quan trọng là, chúng ta đứng ở bên nào?
Mộ Duẫn Sơn đem "quân xe" đặt ở giữa ranh giới Sở Hán, ha hả cười:
- Ở đây an toàn nhất, nhưng theo quy tắc, ở đây không thể hạ cờ. Cho nên chúng ta khi cần vẫn phải tỏ rõ lập trường.
Đằng Phi trầm tư một lát:
- Duẫn Sơn, sau lưng sự kiện cao ốc Hỏa Thụ, thực sự có bóng dáng Bạch Chiến Mặc?
Mộ Duẫn Sơn vỗ vỗ trán:
- Không ai dám khẳng định là có hay không. Có, có thể cuối cùng cũng là không có. Không có, cũng có thể sẽ vu oan cho ông ta. Cuối cùng vẫn phải xem ai thủ đoạn cao hơn.
- Tuy nhiên tôi thấy tâm trạng của Bí thư Bạch gần đây có vẻ hơi lo lắng, có phải bởi vì bị người ta tra được cái gì hay không?
- Ha ha, tôi thấy không phải. Tâm trí của Bí thư Bạch dường như không đặt vào chính trị. Nhìn dáng vẻ của ông ta, giống như có liên quan đến phụ nữ.
Mộ Duẫn Sơn giỏi về nhìn mặt đoán lòng hơn so với Đằng Phi, nhìn ra tâm tư Bạch Chiến Mặc ngẩn ngơ như là bởi vì kết quả của rung động tình cảm.
- Không thể nào?
Đằng Phi cường điệu mỉm cười:
- Bao nhiểu tuổi rồi vẫn còn rung động tình cảm sao? Tìm đại một cô nào chẳng tốt sao?
- Nhìn xem, không phải chuyên gia chưa?
Đôi mắt Mộ Duẫn Sơn giấu sau cặp kính khẽ lóe chớp. Đừng thấy y đeo một cặp kính vô cùng điềm đạm nho nhã, thực ra đối với việc nghiên cứu mối quan hệ nam nữ thì khá sâu sắc tinh túy.
- Mỗi người có một tiếng nói, mỗi người có một sở thích riêng. Có người thích một tay trao tiền, một tay quan hệ, xong việc thì rũ áo ra đi, giấu kín bản thân và tên tuổi, người xưa gọi đó là chơi bời trăng hoa. Kẻ phong lưu mà người xưa thường gọi, có kẻ thích tìm một người trong biển người, dù có nhiều phụ nữ thì ta cũng chỉ cần có một mình em. Có kẻ trong nhà có phụ nữ, ngoài kia cũng có phụ nữ, cái gọi là hoa hồng đỏ hoa hồng trắng chính là vậy thôi. Người xưa gọi là khách chơi hoa Lạc Dương... Bí thư Bạch của chúng ta, cũng có ý định muốn làm một gã chơi hoa quý.
Đằng Phi vô cùng thán phục:
- Duẫn Sơn quả nhiên có tài, nếu ở thời ngày xưa cũng phải xuất thân tiến sĩ.
- Ha ha!
Mộ Duẫn Sơn ngửa mặt lên trời cười to:
- Văn nhân theo chính trị, dù sao cũng có khí phách hơn kiến trúc sư theo chính trị.
…
Mộ Duẫn Sơn nói Bạch Chiến Mặc làm khách chơi hoa, gần đây tâm trạng bất định, quả thật là bởi vì kết quả của tình cảm rung động, không vì người nào khác, chỉ vì Chu Hồng.
Chu Hồng từ sau lần gặp mặt trước, bỗng chốc biến mất như chưa bao giờ có, bặt vô âm tín. Lúc đầu, Bạch Chiến Mặc còn tưởng rằng Chu Hồng rụt rè, không tiện liên hệ với y trước. Y liền bỏ qua sự kiêu ngạo của Bí thư Quận ủy, dựa vào số điện thoại di động Chu Hồng để lại gọi tới, nhưng lần nào gọi cũng tắt máy. Bạch Chiến Mặc không từ bỏ ý định, trong vòng một ngày gọi rất nhiều lần, vẫn tắt máy.
Trong lòng Bạch Chiến Mặc suy nghĩ không yên, cái nhíu mày và nụ cười của Chu Hồng vẫn hiện hữu ở trước mắt, khiến y mong nhớ ngày đêm. Cũng khó trách, Bạch Chiến Mặc từ lúc theo chính trị tới nay, vẫn luôn cẩn thận dè dặt, tình cảm yêu mến với vợ con bởi vì chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nên dần dần trở nên có khoảng cách, y sớm đã không còn cảm giác yêu thương. Mặc dù hiện tại là thời kỳ quan trọng, trong lòng y lại dấy lên tình cảm mãnh liệt chưa từng có bao giờ. Lại nhớ tới hành động khiêu khích, ánh mắt ám chỉ của Chu Hồng, y liền càng nóng lòng sốt ruột khó nhịn.
Chỉ có điều là tại sao đột nhiên lại không có tin tức gì nữa?
Bạch Chiến Mặc cũng không tiện gọi điện thoại cho Lưu Đại Lai hỏi thăm tung tích của Chu Hồng. Thân là Bí thư Quận ủy, đâu có rảnh rỗi để đi quan tâm đến bà chủ thẩm mỹ viện như vậy? Y cũng không rõ lắm con người của Lưu Đại Lai, không dám để Lưu Đại Lai có bất kỳ nghi ngờ gì đối với ý đồ của y.
Lại qua một ngày, Bạch Chiến Mặc vẫn không nối được liên lạc điện thoại, trong lòng liền cảm thấy hơi lo lắng, bảo thư ký hỏi thăm Cục Quy hoạch một chút, có phải trên đại lộ Viễn Cảnh có một viện thẩm mỹ vì vấn đề quy hoạch nên bị yêu cầu dừng hay không. Phí Lập Quốc làm việc nhanh nhẹn, sau một hồi trả lời nói, Cục Quy hoạch phủ nhận.
Cục Quy hoạch không thừa nhận, Bạch Chiến Mặc cũng không nghi ngờ Chu Hồng lừa gạt y, mà là cho rằng Cục Quy hoạch ứng phó cho xong việc. Vốn định sẽ tìm vấn đề rắc rối của Cục Quy hoạch, lại nhớ ra Phó Tiên Phong dặn dò gần đây phải làm việc khiêm tốn, ít gây ra thị đoan, y liền kìm lòng lại.
Hạ Tưởng đi vắng, Bạch Chiến Mặc cảm nhận được áp lực giảm đi nên nhẹ nhõm ung dung hơn rất nhiều, bởi vậy trong lòng càng thêm nhớ nhung vẻ đẹp của Chu Hồng, sự duyên dáng và phong tình của cô đều khiến y nhớ mãi không quên.
Muốn tìm cũng tìm không thấy, trăn trở, tinh thần Bạch Chiến Mặc không chút khí thế, không lòng dạ nào làm việc. Cũng may công việc hiện tại cũng không nhiều lắm, ngược lại càng khiến cho y có thời gian nhàn rỗi mà phân tâm.
Chỉ có điều kỳ lạ quá. Rõ ràng Chu Hồng cũng giống tiểu yêu tinh, làm sao mà thoáng cái đã mai danh ẩn tích? Bạch Chiến Mặc đắn đo suy nghĩ, rút ra được một kết luận, Chu Hồng là một người phụ nữ am hiểu sâu sắc tâm lý đàn ông, biết dùng phương pháp chợt gần chợt xa để khiến cho tâm trí đàn ông ngứa ngáy khó chịu. Càng dễ đạt được, đàn ông sẽ càng không quý trọng. Quá khó khăn để đạt được, đàn ông cũng sẽ biết khó mà lui. Chợt nóng chợt lạnh, khiến cho tâm tư đàn ông thấp thỏm chợt thấp chợt cao nhất.
Bạch Chiến Mặc lại cố lấy lại ý chí chiến đấu, thấy hứng thú săn bắn, thay vào đó càng làm cho lòng y dấy lên ham muốn chinh phục.
Buổi trưa sau khi cơm nước xong xuôi, y gọi điện thoại cho Chu Hồng như thường lệ, vẫn tắt máy. Y trái lại không lo lắng nữa, ngầm cười chế giễu bản thân mình có phần nóng vội, mới có hai ba ngày, gấp cái gì? Nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, huống hồ đậu phụ tươi ngon như Chu Hồng, phải chậm rãi chưng chậm rãi hấp mới có được hương vị không giống như bình thường.
Bạch Chiến Mặc vừa mới ngồi xuống, chuẩn bị ngủ một lát, Phó Hiểu Bân gõ cửa tiến vào báo cáo công việc, là về việc Quận ủy điều chỉnh công tác vài nhân viên. Bạch Chiến Mặc thấy đều là việc nhỏ, cao nhất mới đến Phó phòng, liền chẳng muốn can thiệp, lại là điều chỉnh trong nội bộ, chỉ đảo mắt xem qua bản báo cáo vài lần đã gật đầu.
Phó Hiểu Bân thấy mọi việc xong xuôi, xoay người định đi, Bạch Chiến Mặc chớp mắt, gọi Phó Hiểu Bân lại, thử thăm dò hỏi thăm tình hình gia đình gã vài câu, giọng điệu cấp trên quan tâm cấp dưới, tỏ vẻ quan tâm, định thử lôi kéo Phó Hiểu Bân.
Khang Thiếu Diệp đi vắng, Chánh văn phòng Quận ủy lại không một lòng với y, Bạch Chiến Mặc liền cảm thấy quanh mình lạnh lẽo buồn tẻ. Không có phụ tá đắc lực cảm giác thật sự khó chịu, liền nghĩ vừa vặn lúc Hạ Tưởng đi vắng, chi bằng bày tỏ ý lôi kéo Phó Hiểu Bân một chút, xem gã phản ứng như thế nào.
Bạch Chiến Mặc cho rằng Phó Hiểu Bân mặc dù khá gần gũi Hạ Tưởng, nhưng quan hệ cũng không phải rất chắc chắn thân thiết, cảm giác lúc gần lúc xa, lại không trung thành với Hạ Tưởng bằng Trần Thiên Vũ. Hơn nữa, con người Phó Hiểu Bân khôn khéo, nói không chừng y có thể nhân cơ hội câu kéo "bức tường" quanh Hạ Tưởng.
Không ngoài dự tính của Bạch Chiến Mặc, Phó Hiểu Bân tỏ vẻ cảm tạ từ đáy lòng đối với sự quan tâm của y, chủ động kể tình hình gia đình, giống như tâm sự với bằng hữu. Mới nói mấy câu, Bạch Chiến Mặc đã cảm thấy gần gũi hơn nhiều với Phó Hiểu Bân, trong lòng vui mừng, có thêm chút tự tin, nghĩ thầm rằng nếu y thả lỏng thái độ, tạo mối quan hệ tốt với mấy Ủy viên thường vụ đứng giữa, thì chưa chắc đã thua Hạ Tưởng trong Hội nghị thường vụ.
Dù sao y mới là người nhân vật số một.
Không ngờ vừa mới nói vài câu tri kỷ, bên ngoài đã truyền đến tiếng của Kim Hồng Tâm. Phó Hiểu Bân mặc dù không biểu hiện ra bên ngoài, vẫn cười nói với y như cũ, nhưng Bạch Chiến Mặc lại nhìn ra Phó Hiểu Bân tâm trạng bứt rứt, người không còn tâm trí, lỗ tai cũng lưu ý nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Trong lòng Bạch Chiến Mặc thở dài một tiếng, vẫn là sức hấp dẫn của Hạ Tưởng lớn. Xem ra y nhìn lầm Phó Hiểu Bân, muốn lôi kéo gã sang đây cũng không phải là chuyện dễ.
Phó Hiểu Bân nói thêm vài câu, vốn lúc đầu chỉ nghĩ đối phó qua loa với Bạch Chiến Mặc, không ngờ Bạch Chiến Mặc lại nói không ngừng. Gã nghe tin Hạ Tưởng trở về, tâm tư đã sớm bay đến bên người Hạ Tưởng, làm sao còn muốn phí thời gian ở chỗ Bạch Chiến Mặc? Nói tiếp hai câu, thấy Bạch Chiến Mặc không lên tiếng liền chủ động nói:
- Bí thư Bạch, tôi còn có việc, không quấy rầy anh nữa.
Phó Hiểu Bân vừa ra khỏi cửa, liền vội vã đi xuống lầu, không hề chú ý tới Bạch Chiến Mặc đứng ở cửa dõi theo bóng dáng gã đang xuống lầu, ánh mắt nham hiểm.
Lúc Phó Hiểu Bân tới phòng làm việc của Hạ Tưởng, văn phòng Chủ tịch quận đã kín hết chỗ.
Trần Thiên Vũ, Tạ Nguyên Thanh, Biện Tú Linh, Hoàng Kiến Quân đều nghe được tiếng hô cố ý của Kim Hồng Tâm, cũng chạy đến đây trước tiên, bao vây Hạ Tưởng ở bên trong. Niềm vui bất ngờ, hạnh phúc, vui sướng, cao hứng, các loại cảm xúc đan xen vào nhau đều được viết trên mặt mỗi người.
Thậm chí Biện Tú Linh còn lặng lẽ lau nước mắt, cô tự nhận lớn hơn Hạ Tưởng vài tuổi, âm thầm tự cho mình là chị lớn hơn Hạ Tưởng. Hạ Tưởng bị thương, cô tất nhiên là lo lắng không nguôi, căm thù đến tận xương tuỷ kẻ hành hung, cũng thấm thía sự hiểm ác trong chính trị. Trước đây cô công tác ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cũng thấy nhiều sự trả thù giữa các cán bộ, một số còn sử dụng bất cứ thủ đoạn nào có thể, thậm chí còn có trường hợp dùng nguyên tử phóng xạ chết người lắp ở trên bóng đèn, làm cho cán bộ bị hại rụng hết tóc, hệ thống miễn dịch bị phá hỏng mà dẫn đến tử vong.
Nhưng dù sao những việc đó có vô cùng tồi tệ cũng không có can hệ gì đến bản thân cô. Hiện tại Hạ Tưởng bị thương, là sự việc xảy ra ngay bên cạnh, cô lại coi Hạ Tưởng là bằng hữu có quan hệ vô cùng tốt, về công thì hắn là lãnh đạo, về tư thì hắn giống như em trai, trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tâm tư mấy người khác cũng như vậy, thấy Hạ Tưởng bình an trở về đều cảm thấy vui mừng, đều cảm thấy có chỗ dựa tin cậy rồi.
Mọi người sau khi xúc động bùi ngùi mới bất chợt phát hiện, vô tình, Hạ Tưởng kém bọn họ nhiều tuổi, cũng là Chủ tịch quận Hạ đã từng khiến cho bọn họ không tình nguyện công nhận lắm, hiện tại đã làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục, trở thành người lãnh đạo mà tất cả bọn họ đều một lòng thừa nhận.
Hạ Tưởng nhìn mấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc và tràn đầy niềm nở, trong lòng cũng xúc động, vẻ mặt phấn khởi:
- Các đồng chí, tôi Hồ Hán Tam đã trở lại rồi!
Mọi người cho rằng Hạ Tưởng sẽ nói một câu nào đó tràn trề cảm xúc, không ngờ vừa mở miệng lại là một câu nói trêu đùa, lập tức cười vang.
Trong tiếng cười, mọi người biết, người chỉ huy bình tĩnh, tự tin Hạ Tưởng kia đã trở lại. Hắn đánh không đổ, ép không cong, dọa không sợ, từ đầu chí cuối vẫn là Hạ Tưởng điềm tĩnh như thường, hắn là trung tâm của mọi người!
Tin tức Hạ Tưởng trở về như một làn gió mát đảo qua. Sau khi mọi người ở trụ sở Quận ủy nghe được, tinh thần lập tức trở nên hăng hái, không ai dám lười biếng nữa, bởi vì tất cả mọi người đều biết, Chủ tịch quận Hạ làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Khi hắn trở lại, bầu không khí việc ít người nhiều của quận Hạ Mã hiện tại chắc chắn sẽ bị quét sạch.
Quả nhiên mọi người đoán không sai. Từ lúc Hạ Tưởng vừa mới trở về, quận Hạ Mã liền lần lượt liên tục truyền ra tin tức khiến người ta kinh ngạc.
Tin tức thứ nhất chính là Khang Thiếu Diệp khỏi bệnh xuất viện rồi.
Hạ Tưởng xuất hiện ở trụ sở Quận ủy lúc buổi trưa, buổi chiều chưa tan sở Khang Thiếu Diệp đã làm thủ tục xuất viện xong rồi, và thông báo với Quận ủy. Phía Quận ủy, dẫn đầu là Bạch Chiến Mặc, điều động ba chiếc ô tô cùng bốn, năm người đi tới bệnh viện số hai đón y xuất viện. Phía Chính phủ không ai đi cùng, bởi vì Bạch Chiến Mặc căn bản là không chào đón.
Trước giờ tan tầm, được Bạch Chiến Mặc đích thân nghênh đón, được mọi người chào mừng, Khang Thiếu Diệp xuất viện giống như anh hùng về tới Quận ủy. Phía Quận ủy cử hành nghi thức chào đón long trọng, so sánh với sự trở về lặng lẽ không một tiếng động của Hạ Tưởng, Khang Thiếu Diệp xuất viện nhận được sự đối xử trọng đại như người anh hùng.
Hạ Tưởng rất phóng khoáng, cũng dẫn đầu một nhóm người thuộc bộ máy Chính phủ xuống lầu nghênh đón Khang Thiếu Diệp. Hạ Tưởng chủ động bắt tay với Khang Thiếu Diệp, còn nhẹ nhàng mà vỗ sau lưng y, nói thâm ý sâu xa:
- Đồng chí Thiếu Diệp đã vất vả rồi. Tuổi đã lớn, nếu sức khỏe không chịu đựng nổi có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày, không cần xuất viện vội. Nếu tôi không phải cũng bị thương, thì cũng muốn đích thân đến bệnh viện mà thăm hỏi anh.
Trong lòng Khang Thiếu Diệp tức giận, Hạ Tưởng đúng là cố ý chọc giận y. Rõ ràng buổi sáng mới từ bệnh viện trở về, ngay tại phòng bên cạnh còn lôi việc nhà ra nói với lão Tiền, quay lưng liền nói dối không chớp mắt, rõ ràng là có ý khiến y khó chịu. Tuy nhiên tức giận thì tức giận, vẫn phải duy trì hòa khí trên mặt, liền cười ha hả nói:
- Vì nhiệm vụ cách mạng, có nghiến răng cũng phải trụ vững. Đảng và nhân dân đã nuôi dưỡng và dạy dỗ tôi, thì khi cần tôi, không thể lúc nào cũng mượn cớ ốm đau. Đa tạ Chủ tịch quận Hạ quan tâm, tôi cảm thấy còn khỏe, còn có thể vì sự nghiệp của Đảng mà cống hiến vài chục năm sức lực.
Ý là tôi chưa già, về hưu còn quá sớm.
Hạ Tưởng lách người, không nói lại mà đến bắt tay với Bạch Chiến Mặc.
Không ít người cấp bậc chưa đủ đứng ở xa xa, nhìn thấy hai phe phía Chính phủ và Quận ủy, không, phải nói là hai phe do Hạ Tưởng và Bạch Chiến Mặc cầm đầu, chia hàng hai đội bắt tay nhau, phân biệt rõ ràng, cũng không khỏi nghĩ thầm rằng, xem ra, không đứng vào hàng không được rồi, muốn làm phe trung gian, chỉ sợ cuối cùng sẽ không được lòng cả hai bên.
Trước kia không ít người vẫn không quá xem trọng lực lượng của Hạ Tưởng, lòng người thay đổi, cảm thấy Hạ Tưởng khỏi bệnh trở về, tuy rằng lặng yên không một tiếng động, nhưng rõ ràng lực lượng càng gắn kết. Mà Khang Thiếu Diệp xuất viện mặc dù rầm rộ, trên thực tế hơi có cảm giác khoe mẽ. Nếu so sánh cao thấp mà nói, không ít người cho rằng Hạ Tưởng mới là người nắm chắc thắng lợi.
Sau khi tan tầm, Hạ Tưởng từ chối khéo đề nghị tiếp đón của mọi người, trở về nhà. Đã lâu không về nhà rồi, hắn rất nhớ Tào Thù Lê và con trai.
Vừa vào cửa, đã bị Tào Thù Lê ôm chặt lấy, cô bé khóc như hoa lê gặp mưa, oán giận nói:
- Anh thật đúng là chỉ một lòng vì công việc, về mà không về nhà gặp gia đình trước, cứ muốn quay lại cơ quan làm thêm nửa ngày. Chẳng lẽ rời anh ra thì quận Hạ Mã sẽ không động đậy nổi?
Thật đúng là nói đúng, Quận Hạ Mã giai đoạn vừa rồi không có Hạ Tưởng, thật đúng là bất động.
Hạ Tưởng không thể làm gì khác hơn là ôm chặt lấy cô bé Lê, an ủi cô nói:
- Đã là mẹ của trẻ con rồi mà động một tí là khóc nhè, cẩn thận để con nhìn thấy nó cười cho.
- Mặc kệ nó, em muốn giữ chặt lấy anh. Nó sớm muộn gì cũng là chồng người khác, anh mãi mãi là chồng của em!
Nói chưa dứt lời, vừa nói, cô bé Lê đã càng tựa đầu vào sâu trong lồng ngực Hạ Tưởng:
- Anh mãi mãi là số một trong lòng em, nhưng em hiểu rõ, em không phải là vị trí số một trong lòng anh.
Lam Miệt từ trong phòng đi ra, đang ôm Hạ Đông trong lòng, chỉ liếc mắt nhìn hai người một cái, lè lưỡi:
- "Thật buồn nôn!"
Sau đó lại nhanh chóng quay trở vào.
Hạ Tưởng nói:
- Xem kìa, Lam Miệt cũng cười chúng ta buồn nôn, đừng làm trò cười cho cô ấy nữa. Thôi được rồi, đừng khóc.
- Không cần để ý cô ấy, phụ nữ sẽ không chê cười phụ nữ. Cô ấy và Phương Cách mà tình cảm với nhau, em thiếu chút nữa cũng ghen tỵ với cô ấy, cô ấy còn không biết xấu hổ nói em? Hơn nữa, phụ nữ việc gì mà phải làm khó phụ nữ.
Lời cô bé Lê nói hiện giờ có vẻ rất triết lý, lời nói cũng hàm ý sâu sắc:
- Em chỉ hỏi anh, ngoại trừ em và chị Liên ra, trong lòng anh còn có người phụ nữ nào khác hay không?
- Có, đương nhiên là có.
Hạ Tưởng vẻ mặt kinh ngạc:
- Cả đời của một người đàn ông, làm sao trong lòng chỉ có thể có mỗi vợ?
- Ý anh là, còn muốn có tình nhân nữa?
Cô bé Lê tỏ vẻ rất bất mãn với vẻ mặt đương nhiên của Hạ Tưởng.
- Nhìn kìa, lại nghĩ sai lệch chưa, tư tưởng của em không thể tử tế hơn một chút à?
Hạ Tưởng liền châm biếm cô bé Lê, chẳng những châm biếm bằng ngôn ngữ, còn dùng tay cốc đầu cô:
- Ngốc ạ, mẹ anh là số một trong lòng anh, giống như em là số một trong lòng của Hạ Đông ấy.
- Thật biết ăn nói, mạnh hơn cái người kia của nhà tôi rồi.
Tào Thù Lê còn chưa kịp cười ra tiếng, tiếng Lam Miệt từ trong phòng vang lên:
- Cô bé Lê, tôi thật ghen tị với chị. Có được người chồng như thế, còn cầu gì hơn nữa?
Hóa ra cô ấy vẫn giỏng tai lên nghe hai người nói chuyện.
Cũng may một lát sau, cô bé Lê lại lấy lại tính tình hoạt bát đáng yêu, bắt đầu nói về tình hình gần đây của Hạ Đông. Hạ Tưởng đã lâu không được hưởng thụ sự ấm áp gia đình rồi, liền mỉm cười nhìn cô bé Lê vẫn còn giống như hồi còn con gái, nghiêng đầu, diện mạo chưa thay đổi, tính tình chưa thay đổi, kể lể với hắn về ngọt bùi cay đắng của cuộc sống.
Hạ Tưởng bị đắm chìm vào trong đó.
Chỉ tiếc, sự say sưa của hắn không kéo dài được bao lâu, lúc ăn cơm, điện thoại lại gọi tới.
Là lão Cổ.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy số điện thoại lão Cổ, trong lòng Hạ Tưởng liền giật mình. Một ý niệm trong đầu vô thức hiện lên, nhanh thật, Vương Đại Pháo đã có tin tức!