- Nói đúng.
Tống Triêu Độ rất yêu thích một điểm của Hạ Tưởng chính là, bất kỳ lúc nào, Hạ Tưởng đối với việc phân tích thế cục đều có cách nhìn chuẩn xác nhất và điểm khởi đầu tốt nhất, có lúc vẻ bề ngoài thế cục rối loạn nhưng thế cục có loạn có phân tranh cũng có một điểm tựa, cái gọi là nắm lấy mấu chốt, chỉ cần tìm được điểm khởi đầu mấu chốt nhất, cục thế xem có vẻ giống như rối như tơ vò thì có thể bị một điểm mấu chốt nhỏ đánh vỡ cân bằng
- Tình huống hiện tại là bí thư Diệp còn đang do dự chưa quyết, không quyết định được người được chọn làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, Thành ủy đối với người được chọn làm Chủ tịch quận Hạ Mã khẳng định còn phải cò kè mặc cả một phen, tạm thời vẫn là một cục diện bế tắc…Theo cậu cuối cùng sẽ là một kết quả như thế nào?
- Tôi cảm thấy, vì ứng cử viên Chủ tịch quận Hạ Mã, Phó Tiên Phong cuối cùng có khả năng sẽ hy sinh ứng cử viên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy để đổi lấy bí thư Diệp gật đầu, để thắng được ủng hộ của những người khác ở Thành ủy
Hạ Tưởng nói ra kinh người, lời vừa ra khỏi miệng, quả thật khiến Tống Triêu Độ giật mình kinh hãi.
- Sao có khả năng? Một Chủ tịch quận Hạ Mã có bao nhiêu quan trọng? Phó Tiên Phong hao hết khí lực vận dụng vị trí của Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, nghe nói còn chuẩn bị tăng cường sức lực. Bày ra tư thế nhất định phải chiếm được, ông ta làm sao có khả năng sẽ vì một chủ tịch quận, mà từ bỏ Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy? Cái nào nặng cái nào nhẹ, ông ta có thể phân không rõ?
Tống Triêu Độ không rõ lợi ích trung tâm của Phó Tiên Phong nên hỏi như vậy cũng là rất bình thường
Hạ Tưởng không có tiết lộ với Tống Triêu Độ về bố cục của Phó Tiên Phong ở quận Hạ Mã, Tống Triêu Độ hiển nhiên cũng nhìn không ra khoản kinh phí lớn của Phó Tiên Phong, chỉ sợ đưa mắt nhìn khắptỉnh Yến, cũng không mấy người biết mưu đồ thật sự của Phó Tiên Phong rốt cuộc là gì, nhưng Hạ Tưởng biết rõ điểm dừng chân của Phó Tiên Phong, cho nên hắn to gan suy đoán, đến thời khắc mấu chốt, Phó Tiên Phong thà rằng buông tha ngai vàng Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy cũng muốn lấy vị trí của chủ tịch quận Hạ Mã, chẳng những không phải ăn nói lung tung, hơn nữa còn là kết luận trải qua suy nghĩ cặn kẽ.
Hơn nữa với sự hiểu biết của hắn đối với Phó Tiên Phong, hắn cũng biết rõ Phó Tiên Phong trong lúc khẩn cấp cũng có dũng khí tráng sĩ tự chặt cổ tay
Nhưng đối với Tống Triêu Độ lại không thể giải thích quá nhiều, Hạ Tưởng liền ha hả cười:
- Hiện tại cạnh tranh của Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy rất kịch liệt, Phó Tiên Phong muốn đắc thủ, cần thiết phải tăng thêm sức lực, bỏ ra cái giá lớn hơn, ông ta có thể không chịu đựng được, nhưng lại không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nếu tiếp tục gắng sức chống đỡ, có khả năng thắng, nhưng cũng có khả năng thất bại thảm hại hơn. Nhưng nếu bây giờ lui một bước, lui mà cầu tiếp theo, lại giành vị trí chủ tịch quận Hạ Mã, không chỉ là bí thư Diệp sẽ đồng tình ông ta, sẽ ủng hộ ông ta, ngay cả bí thư Trần cũng không tiện nói thêm gì nữa…
Tống Triêu Độ vẫn là không quá tin phán đoán của Hạ Tưởng:
- Chuyện trên chính trị, lợi ích lớn nhất, tôi cảm thấy Phó Tiên Phong sẽ không lấy nhỏ bỏ lớn. Bây giờ người được chọn làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy còn chưa có quyết định, cậu lần trước sau khi cùng bí thư Diệp bàn bạc xong, cho dù bí thư Diệp do dự không quyết, bị cậu đả động không còn kiên trì ủng hộ Phó Tiên Phong, nhưng cũng không hạ quyết tâm ủng hộ Khâu Tự Phong, có thể thấy Phó gia cũng đang âm thầm gia tăng hoạt động…
Diệp Thạch Sinh lỗ tai mềm là sự thật không tranh cãi, Hạ Tưởng cũng biết hắn có thể nói động Diệp Thạch Sinh, Phó Tiên Phong cũng có thể. Hắn có thể đại diện Phạm Duệ Hằng và Khâu Tự Phong ra mặt, Thôi Hướng cũng có thể đại diện Phó gia ra mặt. Nếu như không phải trước đây khi hắn ở tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp cùng Diệp Thạch Sinh tiếp xúc không ít, có cơ sở tình cảm làm cho Diệp Thạch Sinh rất có thiện cảm đối với hắn, e rằng lần trước ra mặt thuyết phục sẽ vô công mà về
Nhưng bây giờ Diệp Thạch Sinh vẫn luôn kéo dài không quyết, cũng chứng minh ông lần nữa dao động. Hạ Tưởng không muốn chỉ trích Diệp Thạch Sinh cái gì, mỗi người đều có lập trường và lựa chọn của mình, cũng có cá tính của mình, Diệp Thạch Sinh lỗ tai có mềm, tính cách có chỗ thiếu hụt, ông cũng đường đường là bí thư tỉnh ủy, là nhân vật số một của tỉnh Yến. Ông có thể ngồi lên ngai vàng của bí thư tỉnh ủy thì đủ để chứng minh năng lực và trình độ của ông, vì vậy không cần phải lấy sự thiếu sót trong tính cách của ông mà chửi bới ông, chỉ có thể đáng tiếc mà nói, nếu như Diệp Thạch Sinh không có khuyết điểm không quả quyết, có lẽ ông bây giờ đã là người lãnh đạo quốc gia rồi
Gần đây Hạ Tưởng lo lắng về hàng loạt sự kiện gút mắc và cách hòa giải của quận Hạ Mã, sự quan tâm đối với trong tỉnh không nhiều, nhưng hắn cũng biết, cho dù hắn quan tâm nhiều hơn, Diệp Thạch Sinh không đề xuất cùng hắn gặp mặt, hắn cũng không có tư cách chủ động gọi điện cho bí thư tỉnh ủy, đề xuất yêu cầu gặp mặt. Cũng chính vì quan hệ giữa hắn và Diệp Thạch Sinh quen thuộc một chút, trên thực tế nghiêm khắc mà nói, đừng nói hắn là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cho dù là một Phó chủ tịch tỉnh bình thường, muốn gặp bí thư Tỉnh ủy cũng phải tìm thư ký hẹn trước thời gian, cũng không phải nói gặp thì gặp ngay được.
Hạ Tưởng cũng biết rõ, có lẽ hắn gọi một cuộc điện thoại, Ma Thu không dám áp chế không báo cho Diệp Thạch Sinh, Diệp Thạch Sinh cũng có khả năng sẽ vì quan hệ trước kia, đồng ý cùng hắn gặp mặt. Nhưng hắn không thể làm như vậy, một lần thì có thể, hai lần cũng miễn cưỡng có thể, sau đó ba lần bốn lần, ân tình dùng hết, chọc Diệp Thạch Sinh phản cảm thì từ giờ không còn ân tình có thể nói nữa. Đối phương là bí thư tỉnh ủy, hắn là bí thư quận ủy, vốn chính là giao tình không đối xứng. Cho dù Diệp Thạch Sinh đối với hắn xem trọng một chút, yêu thích hắn, cũng không thể không tự biết mình.
Bí thư Tỉnh ủy là nhân vật số một tỉnh Yến, quyền uy của ông không để cho xâm phạm
Hạ Tưởng không thể, Phó Tiên Phong cũng không thể
Bởi vậy Hạ Tưởng càng biết rõ chính là, gần đây hắn không cùng Diệp Thạch Sinh gặp mặt, Phó Tiên Phong cũng không có. Nhưng Phó Tiên Phong ưu thế ở chỗ, ông có Thôi Hướng làm người trung gian, có thể giao lưu với Diệp Thạch Sinh bất cứ lúc nào. Mà Phạm Duệ Hằng thì khác, Phạm Duệ Hằng không thể hạ thấp thân phận cùng Diệp Thạch Sinh giao lưu, đồng thời bởi vì cảnh giác tự nhiên giữa nhân vật số một và nhân vật số hai, giữa hai người cũng không thể thổ lộ tình cảm chân chính
Mà hắn thân là người phát ngôn của Phạm Duệ Hằng và Khâu Tự Phong, không có Diệp Thạch Sinh chủ động đề xuất, lại không tiện cùng Diệp Thạch Sinh tiếp tục đi sâu giao lưu, không thể không nói là bất lợi cực lớn
Ngày hôm qua Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong nói chuyện điện thoại, được biết Diệp Thạch Sinh đến thủ đô họp, đã cùng ba của Khâu Tự Phong gặp mặt, nhưng đồng thời ông cũng gặp mặt Phó Bá Cử. Bởi vậy Hạ Tưởng có thể kết luận, Diệp Thạch Sinh còn ở thế khó xử, chưa có hạ quyết tâm cuối cùng.
Phạm Duệ Hằng tuy rằng là Chủ tịch tỉnh, là nhân vật số hai, ý kiến của ông Diệp Thạch Sinh không thể không thận trọng suy xét, nhưng Diệp Thạch Sinh thân là Bí thư Tỉnh ủy, là nhân vật số một, ở vấn đề nhân sự tuyệt đối có quyền quyết định. Nếu như ông với Cao Thành Tùng có tính cách giống nhau, sớm đã chống lại áp lực của Phạm Duệ Hằng vỗ bàn quyết định rồi. Nhưng bây giờ có tài khống chế, một là Phạm Duệ Hằng đem đến cho ông không ít áp lực, hơn nữa Phạm Duệ Hằng sau này sẽ còn tiếp nhận bí thư tỉnh ủy, hai là điều kiện của Khâu gia phỏng chừng cũng rất động lòng người, Diệp Thạch Sinh còn đang cân nhắc lợi hại.
Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu nguyên nhân khách quan có Hạ Tưởng ở giữa chu toàn
Muốn phá cục cũng không dễ dàng, khi đứng trước sự lựa chọn quan trọng, Diệp Thạch Sinh cẩn thận tỉ mỉ thì có thể lý giải, chỉ có điều trước mắt lại có một cơ hội mới xuất hiện, chính là vị trí Chủ tịch quận Hạ Mã còn bỏ trống, Phó Tiên Phong vì bảo vệ lợi ích tài chính của y, tất nhiên sẽ có lựa chọn
Sau khi trải qua một loạt thất lợi, nghĩ chắc Phó Tiên Phong cũng trong lòng biết rõ, hiện tại bày ở trước mặt y có hai vấn đề khó, Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy và Chủ tịch quận Hạ Mã, hai chỉ được chọn một. Y muốn cả hai đều nắm trong tay, không có khả năng. Không nói hiện tại Diệp Thạch Sinh vẫn có cách nghĩ do dự chưa định, chỉ là trong Thành ủy, có Trần Phong phản đối, có Phương Tiến Giang không phối hợp, lại có Hồ Tăng Chu thái độ có lẽ là ba phải cái nào cũng được, Phó Tiên Phong muốn đồng thời thu hoạch hai vị trí mấu chốt, tuyệt đối không có khả năng.
Nếu giữa hai bên chỉ có thể lựa chọn một, đổi lại bất kỳ người nào, đều cho rằng Phó Tiên Phong sẽ đem tinh thần và sức lực chủ yếu dùng ở trên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, nhưng Hạ Tưởng lại vô cùng hiểu rõ tình cảnh trước mắt của Phó Tiên Phong. Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy kéo đến ngày hôm nay vẫn chưa giải quyết, cho dù sau cùng có rơi vào tay Phó gia, cái giá phải trả so với thiết tưởng ban đầu cũng nhiều hơn gấp đôi có thừa, hơn nữa còn vì vậy mà đắc tội với Khâu gia. Không bằng thuận nước đẩy thuyền, vừa nể mặt của Khâu gia, cũng làm cho Diệp Thạch Sinh mặt mũi dễ xem, hơn nữa dễ xử một chút. Nếu Phó Tiên Phong đề xuất rút lui khỏi cạnh tranh Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, nhường cho Khâu Tự Phong, đồng thời đề xuất với Diệp Thạch Sinh để cho người của ông đảm nhiệm chủ tịch quận Hạ Mã, Diệp Thạch Sinh chắc chắn sẽ đồng ý
Hơn nữa Diệp Thạch Sinh còn có thể âm thầm cảm kích Phó Tiên Phong, bởi vì Phó Tiên Phong làm như thế, coi như cho ông một bậc thang thật to, khiến ông hai bên cũng không đắc tội mà thuận lợi giải quyết được vấn đề khó khăn trước mắt. Mà một vị trí chủ tịch quận Hạ Mã, so với Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy mà nói thì tầm quan trọng không thể so sánh nổi, Diệp Thạch Sinh nhất định sẽ hết sức ủng hộ.
Đúng là bởi vì mọi người không rõ lợi ích trung tâm của Phó Tiên Phong, Phó Tiên Phong làm như vậy, chắc chắn sẽ thắng được thiện cảm của không ít người, cũng bao gồm Khâu gia
Có nhiều lợi ích như vậy đến tay, Phó Tiên Phong cũng không phải là người không thức thời, ông chắc chắn biết nặng nhẹ, chắc chắn sẽ nắm nhỏ thả lớn
Trên thực tế, nắm nhỏ thả lớn trong mắt người ngoài, trong mắt Hạ Tưởng chính là hành động thông minh nắm lớn thả nhỏ. Một Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy cho dù quyền cao chức trọng, nhưng vẫn còn xa kém không thể so sánh với lợi nhuận mấy tỷ, đổi lại là Hạ Tưởng, hắn cũng buông tay cạnh tranh Trưởng ban Tổ chức cán bộ để đổi lấy vị trí Chủ tịch quận Hạ Mã
Hạ Tưởng đứng ở trên góc độ của Phó Tiên Phong phân tích vấn đề, cho ra kết luận Phó Tiên Phong nhất định sẽ làm ra hành động bỏ lớn bắt nhỏ, không, bề ngoài bỏ lớn bắt nhỏ, trên thực tế vẫn là nắm bắt lợi ích lớn nhất
Tống Triêu Độ hiện tại không tin phán đoán của hắn cũng không có cách nào, hắn bây giờ cũng không muốn tiết lộ với Tống Triêu Độ về mục đích thật sự của Phó Tiên Phong, bởi vì Hạ Tưởng luôn có một chút băn khoăn trong đó. Tống Triêu Độ làm việc thận trọng, sau khi được biết kế hoạch mạo hiểm của hắn, có khả năng sẽ phản đối, vì vậy ngăn chặn kế hoạch của Thương mại Trường Cơ, càng ít người biết càng tốt
Hơi trầm tư, Hạ Tưởng liền lắc đầu cười:
- Tôi chủ yếu là cảm thấy Phó Tiên Phong có thể cảm thấy ngai vàng của Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy không dễ nắm bắt, các phương diện áp lực quá lớn, cho dù miễn cưỡng nắm lấy, cũng sẽ chịu áp lực quá lớn, mất nhiều hơn được. Không bằng lui mà cầu tiếp theo, đổi một người được chọn làm Chủ tịch quận Hạ Mã, cũng coi như không đến mức thất bại thảm hại. Dù sao Bạch Chiến Mặc là người của Phó Tiên Phong, từ đâu té ngã từ đó bò dậy
Tống Triêu Độ uống một ít trà, hơi lắc đầu:
- Sĩ diện quan trọng, cũng không quan trọng hơn lợi ích. Phó Tiên Phong sẽ bởi vì vấn đề sĩ diện mà từ bỏ ngai vàng Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy sắp tới tay, không có khả năng
Hạ Tưởng cũng không nghĩ đến nhất định muốn thuyết phục Tống Triêu Độ, thấy Tống Triêu Độ vẫn là vẻ mặt buồn bực, liền ha hả cười:
- Có lẽ ở trong mắt Thái Tử đảng, có đôi khi thể diện to hơn trời. Ngài có biết Thời Trang Hàng Hiệu là Phó Tiên Phong mở hay không?
Tống Triêu Độ giật mình kinh hãi:
- Thật đúng là không có nghe nói
- Thời Trang Hàng Hiệu đóng cửa rồi, Phó Tiên Phong càng không thừa nhận là y mở. Nghe nói tổn thất vượt hơn 10 triệu… cho dù đối với Phó gia mà nói, 10 triệu không cho là con số lớn, nhưng dù sao đã là tổn thất rồi. Ngậm bồ hòn to như vậy, không một tiếng động mà rút vốn, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, Phó Tiên Phong cũng thật coi trọng thể diện, thể diện còn quan trọng hơn tiền
Tống Triêu Độ ngây người sửng sốt, cười ha hả:
- Nếu như cậu kiên trì cách nghĩ của cậu, chúng ta cứ đánh cuộc. Nếu như Phó Tiên Phong thật giống như cậu nói, bắt nhỏ thả lớn thì là tôi thua, tôi đền cho cậu nửa cân trà cực phẩm. Ngược lại thì là cậu thua, cậu đền tôi cái gì?
Tống Triêu Độ đương nhiên là đang đùa với Hạ Tưởng, nhưng càng là đùa vui càng có thể thể hiện ra quan hệ mật thiết giữa hai người, Hạ Tưởng hơi suy nghĩ, cười:
- Nếu tôi thua, đến tết tôi mời ngài đi du lịch một chuyến
- Du lịch thì thôi đi, tôi bây giờ chẳng muốn đi ra ngoài, quá mệt rồi. Cậu thua rồi thì đem hết Kiếm Nam Xuân lâu năm mà Vĩnh Quốc ngâm tặng cho tôi được rồi, ha ha
- Được, không thành vấn đề
Hạ Tưởng là của người phúc ta, cho dù người đó là ba vợ của hắn, nhưng mà hắn lại không phải là người coi rượu như sinh mạng, đối với Kiếm Nam Xuân lâu năm không có tình cảm gì
Tống Nhất Phàm đột nhiên liền xông ra:
- Oa, tết này đi du lịch ở đâu? Dẫn con theo, con muốn theo anh Hạ đi đến chân trời góc biển, ba, ba nhất định phải hứa với con, nếu không, con sẽ giận
Tống Triêu Độ không còn cách nào đối với Tống Nhất Phàm:
- Đến tết, người ta cả nhà đoàn tụ, con đi theo làm loạn cái gì?
- Con phải đi, ba quản không được. Chỉ cần anh Hạ đồng ý, chỉ cần con tình nguyện, ba không có quyền can thiệp vào tự do của con
Tống Nhất Phàm trừng mắt, tức giận nói chuyện với Tống Triêu Độ
Hạ Tưởng liền vội chen vào nói:
- Được rồi, tiểu Phàm không được ầm ĩ, chuẩn bị xong cơm tối chưa? Nếu bữa cơm tối ăn ngon, anh sẽ suy xét đến tết dẫn em đi Hải Nam
- Anh nói đó, không được nuốt lời. Lần trước hứa với em dẫn em đi bơi, vẫn luôn không thực hiện. Lời nói của đàn ông, 10 câu có 9 câu không thể tin
Tống Nhất Phàm bộ dáng bà cụ non, nghiêm trang nói.
- Ha hả...
Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ nhìn nhau cười.
Sau cơm tối, Hạ Tưởng lái xe về nhà. Bởi vì trên đường còn tuyết đọng, không dám lái nhanh, liền bò với tốc độ 40 km/h
Khi đi ngang qua một nhà hàng tây mới mở, cách lớp kính cửa sổ trong suốt, Hạ Tưởng rõ ràng nhìn thấy hai người ngồi đối diện nhau, đang dùng bữa, chỉ đảo qua một cái, không ngờ là Cổ Ngọc và Trịnh Nghị
Hạ Tưởng nhất thời phân tâm, không lưu ý chiếc xe phía trước thắng gấp, đợi khi hắn phát hiện thì đã trễ, một phát đuổi theo đuôi
Chiếc xe bị hắn theo đuôi là một chiếc Audi, hoàn toàn mới, còn chưa có bảng số xe. Chiếc xe Land Rover cao to đụng vào sau đuôi chiếc Audi làm cho hoàn toàn lõm vào trong, phía trước Land Rover cũng có tổn thất nhỏ Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lái xe mấy năm trở lại đây, lần đầu tiên xảy ra tai nạn xe, nguyên nhân có ba, một là vô ý nhìn thấy Cổ Ngọc, hơi giật mình kinh hãi. Hai là tuyết rơi đường trơn, thắng xe khoảng cách quá gần. Ba là xe phía trước không hề có dấu hiệu báo trước thắng gấp, con đường tốt đẹp không chạy, vô duyên vô cớ mà thắng xe có chút không thể nào nói nổi.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Hạ Tưởng tông vào đuôi xe người khác, hắn là xe sau nên chịu toàn bộ trách nhiệm, hắn liền xuống xe, nhìn thấy xe trước cũng có một nam một nữ xuống xe
Nam 25 tuổi, áo vest giày da, ăn mặc rất lịch sự, nhưng khuôn mặt dữ tợn. Nữ khoảng 20 tuổi, cũng có chút nhan sắc, nhưng giữa chân mày có một chút vẻ quyến rũ mê hoặc
Hai người trước tiên nhìn xem đuôi xe Audi bị đâm tơi tả, nam thì vẻ mặt uể oải, hai mắt bốc lửa, không nói hai lời giơ tay muốn nắm cổ áo của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng sao có thể để gã nắm được, lui ra sau một bước, nói:
- Theo trình tự bảo hiểm bình thường là được rồi, nên đền bao nhiêu thì đền cho cậu bấy nhiêu…có chuyện thì nói, đừng có động thủ
- Mẹ nó, đụng phải xe của tao mày còn nói lý lẽ?
Người đàn ông áo vest dữ tợn giận không thể át, lại đưa tay tới bắt
- Tiền là cái thứ gì, ông đây không thiếu tiền, ông cần là thể diện
Hạ Tưởng phiền nhất là người há mồm câm miệng tự xưng "ông", người như vậy nếu không là thiếu gia giáo, nếu không thì ngạo mạn không chịu nổi, tóm lại đều là người cực kỳ tự đại, hắn lần nữa tránh qua một bên:
- Tôi cảnh cáo cậu, đừng động tay động chân, đừng trách tôi không khách khí với cậu
Người đàn ông áo vest dữ tợn ngây ngẩn cả người, chỉnh chang bộ đồ vest, lại sờ sờ đầu:
- Ha, giọng điệu không nhỏ, có chút lai lịch có phải hay không? Lái một chiếc xe có bảng số xe thủ đô chính là người thủ đô rồi? Xì, thành phố Yến có không ít người ở thủ đô mua xe gắn bảng số xe thủ đô, trở về thành phố Yến làm bộ ra vẻ, tao thấy một người đánh một người. Mẹ nó vốn là người nhà quê, lại giả vờ là người thành phố? Thằng nhóc, mày đừng tưởng rằng có tiền thì có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, chiếc xe này là ông sếp lớn của bọn tao mới mua về, tao vừa lái tới thì bị mày đụng rồi, mày nói tao làm sao giao cho ông chủ? Chiếc xe mới mua chưa có gắn bảng số xe thì phải sửa xe, xui!
Nói xong, gã "xì" một tiếng, một ngụm đàm phun xuống chân của Hạ Tưởng:
- Cứ như vậy, xe thì mày lái đi, đổi lại cho tao một chiếc hoàn toàn mới giống như vậy, giữa chúng ta coi như tính xong, bằng không, tao xử mày trước
Hạ Tưởng vui vẻ, thấy qua giở trò dữ tợn, chưa thấy qua ức hiếp người như vậy, đụng phải đuôi một cái thì phải mua chiếc mới, thế gian thật không có đạo lý như vậy
- Là vừa rồi cậu cố ý thắng xe, nếu không tôi cũng không đụng vào xe cậu
Hạ Tưởng muốn nói đạo lý với gã
- Vừa rồi anh ta nhìn người đẹp, thất thần rồi
Người nữ quyến rũ mê hoặc cười đùa nói
- Hắc lão tam, anh nhìn thấy người đẹp thì cũng phải thắng xe nhìn, không tiền đồ?
Hắc lão tam và người nữ quyến rũ mê hoặc cũng không biết là quan hệ gì, dường như có chút sợ người nữ quyến rũ mê hoặc, cười ha hả:
- Cái đó, cái đó cô em đừng có nói lại với đại ca, để anh ấy biết sẽ xé xác anh cho bằng được
Sau đó lại trừng mắt một cái, hướng về Hạ Tưởng la hét
- Có đền xe hay không? Nói mày đó, nhanh đi, xem mày chạy chiếc Land Rover khẳng định là có tiền, mua một chiếc Audi không thành vấn đề
Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói:
- Tôi lại muốn biết, ông chủ của cậu là ai?
- Ông chủ của tao, mày còn chưa có tư cách để biết. Nói tóm lại một câu, đền xe thì dễ thương lượng. Không đền xe thì đánh mày đến chết
Hắc lão tam không thuận theo không buông tha.
Khi nói chuyện, liền kinh động Cổ Ngọc và Trịnh Nghị. Cổ Ngọc thấy Hạ Tưởng đang tranh chấp với người ta liền bỏ lại Trịnh Nghị ra ngoài xem náo nhiệt. Trịnh Nghị thấy thế, cũng theo đi ra.
Cổ Ngọc đi tới trước mặt Hạ Tưởng, vẻ mặt cười xấu xa:
- Làm sao vậy lãnh đạo, sao lại đâm xe rồi?
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng còn không phải bởi vì cô, ăn cơm thì ăn cơm được rồi, nhất định phải chọn một vị trí gần cửa sổ, còn đối diện quốc lộ, đúng lúc cho hắn nhìn thấy thì thất thần