Giá nhà ở quận Hạ Mã, Hạ Tưởng cũng không cần phải áp chế không cho nó tăng lên, như vậy không phù hợp với quy luật thị trường. Trung Quốc người đông, đất chật, người ta bảo đất rộng thì của nhiều không phải giả, nhưng như vậy cũng có nghĩa là nhân khẩu đông, nếu chia đều ra thì thành thiếu ăn. Đất thì ít, lại có hạn, nhưng dân số hàng năm cứ tăng cao, tất nhiên là giá nhà sẽ tăng lên.
Như nước Nga thì đất rộng của nhiều, nhưng dân cư lại thưa thớt một cách đáng thương, hơn nữa mức tăng dân số còn âm, khẳng định là không có chuyện giá nhà tăng cao gây ra rắc rối.
Xã hội loài người đã phát triển mấy ngàn năm, dường như đến tận bây giờ cũng vẫn chưa thực sự giải quyết được vấn đề nghèo khó. Cho dù là triều đại nào, cho dù những kẻ có địa vị cao thổi phồng, ba hoa chích chòe đến thế nào, vấn nạn nghèo khổ vẫn luôn tồn tại, hơn nữa dường như vĩnh viễn không xóa bỏ được. Mấy ngàn năm nay, nhà ở vẫn là nỗi đau trong lòng bách tính.
Lý tưởng của Hạ Tưởng ở quận Hạ Mã chính là gây dựng nên một quận mới thích hợp cho cư ngụ và văn minh nhất ở thành phố Yến, khống chế giá nhà một cách hợp lý, tạo ra một khu vực nội thành nhàn hạ kiểu mới, chính là toàn bộ hy vọng hắn gửi gắm vào quận Hạ Mã.
Buổi tối, Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong đều từ Bắc Kinh quay về thành phố Yến, muốn gặp mặt Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cùng hai người đi ăn cơm tối, nói chuyện ở Bắc Kinh đã nảy sinh một chuyện chấn động lòng người.
Hạ Tưởng, Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong gặp nhau ở Khách sạn Hào Môn, ba người vừa vào cửa, đồ ăn vừa lên, Mai Thái Bình đã cười ha hả đầu tiên:
- Tiểu Hạ, khẳng định là cậu không thể tưởng tượng được sắc mặt của Ngô Tài Dương khó coi đến mức nào đâu, cậu cũng không rõ là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để tôi nói cho cậu biết, thật sự là một cảnh tượng làm người ta vui sướng tột cùng.
Khâu Tự Phong cười mà không nói, nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt, vẻ mặt kinh ngạc, ý là Mai Thái Bình cũng hơi thiếu chừng mực quá phải không? Hạ Tưởng cũng cười đáp lại sự kinh ngạc của Khâu Tự Phong. Khâu Tự Phong không biết Mai Thái Bình nhiều lắm, thực ra tính tình của Mai Thái Bình khá phức tạp, hay thay đổi, có lẽ là một mình một kiểu ở Ban Tổ chức cán bộ, nhưng nói lý ra thì mặt khác lại là một hình tượng.
- Sau khi tôi và Khâu Tự Phong trở về Bắc Kinh, gặp được Phó Tiên Phong, Khâu Tự Phong và Phó Tiên Phong khá ăn nhịp với nhau, cuối cùng nhất trí đạt được thỏa thuận, cùng nhau liên kết đối phó với áp lực từ Ngô gia.
Khi nói chuyện Mai Thái Bình còn liếc mắt nhìn Khâu Tự Phong một cách không hài lòng, đừng thấy ông ta hợp tác với Khâu Tự Phong một lần mà tưởng, thực ra ông ta vẫn không thay đổi ấn tượng với Khâu Tự Phong là mấy
- Sau đó ba người chúng tôi liền gọi điện thoại ra ngoài.
Khâu Tự Phong lờ đi ánh mắt không thân thiện của Mai Thái Bình. Mấy ngày qua tiếp xúc với Mai Thái Bình không ít, anh ta đã quen với việc Mai Thái Bình vô ý mà lộ ra thái độ kinh khỉnh. Nếu là trước kia, khẳng định là anh ta sẽ tức giận, nhưng bởi vì tiếp xúc nhiều với Hạ Tưởng, bị sự điềm tĩnh của Hạ Tưởng ảnh hưởng, thái độ của anh ta với Mai Thái Bình mờ nhạt đi rất nhiều, liền tiếp nhận lời nói của Mai Thái Bình:
- Sau khi ba người chúng tôi thương lượng xong xuôi, liền đều tự thông báo về nhà, ba ông cụ đều lập tức gật đầu, lúc đó đã là hơn mười một giờ đêm, có thể nói là mấy chục năm nay lần đầu tiên ba ông cụ ngồi với nhau vào buổi tối…
Mai Thái Bình không khách sáo mà quẳng một câu:
- Nói một cách chuẩn xác hơn là cho đến tận bây giờ ba ông cụ chưa từng ngồi với nhau vào cái giờ quá nửa đêm như vậy, lúc đó xem như là lần đầu tiên phá lệ, tuy nhiên, có lẽ đây cũng là lần duy nhất.
Khâu Tự Phong và Mai Thái Bình nói xong mới tiếp tục cười nói:
- Ba ông cụ đồng thời bắt tay hành động, uy lực không phải là nhỏ. Chuyện xảy ra đêm đó các cấp trên còn chưa nghe được, sáng sớm hôm sau, gần như đồng thời ba ông cụ đều gọi điện thoại, sau đó lực lượng của ba nhà toàn bộ được động viên. Ứng cử viên do Ngô gia đề xuất tên tuổi liền bị xếp xuống cuối cùng, kết quả chính là mời họp hội nghị cấp cao nhất, một giờ sau đã có kết quả, Ngô gia bị loại…
Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong cứ việc nói cho thoải mái, Hạ Tưởng là người ngoài cuộc, tuy rằng chuyện đã qua, nhưng vẫn còn cảm nhận được không khí khẩn trương và cảnh tượng khốc liệt lúc đó, đồng thời cũng sáng suốt mà nhận ra rằng lực lượng của bốn gia tộc lớn quả thật là không nhỏ. Cho dù không thể hoàn toàn thao túng chính sách của quốc gia, nhưng ở mặt nhân sự và các việc quan trọng, có một lực ảnh hưởng nhất định có thể thay đổi quyết định của cấp trên.
Đúng là câu than thở: lệnh của chính phủ không ra khỏi được Trung Nam Hải, không phải là một câu nói suông, mà là tiếng lòng thực sự của cấp trên ở trung ương phát ra một cách bất đắc dĩ. Liên tưởng đến sau này rất nhiều ngành sản xuất bị lũng đoạn, bị dân chúng dùng ngòi bút làm vũ khí, lên tiếng oán thán nhiều năm, nhưng vẫn như cũ giơ con dao mổ lũng đoạn lên cao, cắt lấy những khối lợi nhuận dày từ mỗi người dân, vì sao? Nói trắng ra chính là những thế lực khổng lồ của các gia tộc, hay nói cách khác là trung ương không thể lay chuyển được thế lực của các gia tộc!
Hạ Tưởng than thở, phát hiện ra một vấn đề, chính là khi ba ông cụ đồng thời bắt tay hành động, sự tấn công của Ngô Tài Dương lập tức sụp đổ, nhưng từ đầu đến cuối, đều chẳng liên quan gì đến ông cụ Ngô, chẳng lẽ ông cụ Ngô luôn giữ thái độ sống chết mặc bay, không có giúp đỡ Ngô Tài Dương một chút gì sao?
Thái độ của ông cụ Ngô về sự kiện lần này vẫn là ý vị sâu xa, vẫn khiến Hạ Tưởng suy nghĩ cả trăm lần mà không có lời giải đáp. Ba ông cụ Khâu – Mai – Phó đều ra uy, ông cụ Ngô lại không phải mèo ốm, mà ông ta không rên một tiếng nào, chưa hát ra được gì sao?
Không phải Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong không chú ý tới sự bất thường của Ngô gia, Khâu Tự Phong nói xong, liếc mắt nhìn Mai Thái Bình, Mai Thái Bình liền tiếp nhận nói:
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com- Ông cụ Ngô vẫn tránh ở phía sau màn, không có một chút động tĩnh nào. Tiểu Hạ, cậu có suy nghĩ gì không?
Hỏi hắn có suy nghĩ gì không, kỳ thật là hỏi hắn có từng liên hệ gì với ông cụ Ngô hay không thôi.
Hạ Tưởng lắc đầu:
- Tôi cũng vẫn không vui vì không rõ trong hồ lô của ông cụ có cái gì. Tôi với ông cụ Ngô vẫn là đơn phương liên hệ, ông ta không liên lạc với tôi, tôi cũng chưa bao giờ gọi điện thoại cho ông ta…
Lời nói của Hạ Tưởng khiến cho Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong hiểu rõ ràng, hắn cũng không biết rõ lắm hành động của ông cụ Ngô có ý nghĩa sâu xa gì.
Thực ra Hạ Tưởng có thể đoán được một chút về dụng ý của ông cụ Ngô, nhưng cũng không dám khẳng định, cũng không tiện để lộ ra, nên giấu không đề cập tới.
- Có phải còn đang đoán rốt cuộc là ai sẽ đảm nhiệm vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy phải không?
Khâu Tự Phong khẽ mỉm cười, nâng ly rượu lên ra hiệu với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng lấy một ly đáp lễ, cười trừ:
- Tôi cũng đoán được là ai rồi…
Khâu Tự Phong kinh ngạc:
- Đoán được sao?
Hạ Tưởng cười ha hả, lấy tay nhúng chút rượu viết một chữ lên bàn, cười hỏi:
- Có phải họ này hay không?
Mai Thái Bình cũng bị hành động của Hạ Tưởng lôi cuốn, cũng nghiêng đầu với sang nhìn, thấy rồi thì không khỏi mỉm cười:
- Cậu đoán đúng rồi, cậu đúng là, một cái đầu làm cho người ta nghĩ mãi không ra.
Khâu Tự Phong cũng cười ha hả, vỗ đầu:
- Lợi hại, tôi và Trưởng ban Mai đánh cuộc với nhau, nói là thế nào cậu cũng không thể đoán ra được là ai, không ngờ cậu lại đoán trúng, thật đúng là tà môn mà! Ông ta đã rời khỏi thành phố Yến nhiều năm, cậu còn có thể nghĩ đến ông ta, hơn nữa cũng có thể thấy được quan hệ giữa ông ta và Khâu gia, thật sự cậu đúng là… cậu tiết lộ chút đi, làm sao mà đoán ra được?
Lần này đến lượt Hạ Tưởng cố làm ra vẻ huyền bí, tay trái hắn cầm đôi đũa, tay phải cầm một lý rượu, ăn một miếng, uống một ngụm:
- Ăn đi, ăn đi, uống rượu, uống rượu!
Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong nhìn nhau, đều bị Hạ Tưởng chơi xỏ, không còn cách nào khác đành cười.
Buổi sáng thứ sáu, Hạ Tưởng mời họp hội nghị các cán bộ trung tầng quận Hạ Mã.
Đầu tiên Hạ Tưởng khẳng định thành tích công tác từ khi thành lập quận Hạ Mã đến nay, vạch ra những thành tích và khuyết điểm của quận Hạ Mã giai đoạn hiện nay. Về thành tích, thứ nhất là tăng trưởng kinh tế nhanh nhất lớn nhất so với các quận huyện anh em; thứ hai là thu hút được nhiều đầu tư, chất lượng các dự án đều tốt; thứ ba là, mấy dự án lớn ra đời đã được khởi công thành công; thứ tư là tình hình và bộ mặt quận đã có thay đổi lớn; thứ năm là tinh thần của cán bộ tốt. Nhưng đồng thời hắn cũng nói quá lên, trước mắt quận Hạ Mã đang đứng ở thế "yêu cầu cao, khó khăn nhiều", hoàn cảnh khó cả đôi đường, thể hiện thành tích nổi trội ở tỉnh, các cấp của thành phố gửi gắm hy vọng vào quận Hạ Mã, thay đổi chính sách nhanh chóng, nhiều yếu tố kìm hãm, xảy ra tình trạng nhiệm vụ hoàn thành không kịp thì tạo ra dư luận xã hội không tốt, đối với quận Hạ Mã mà nói là một thử thách khắc nghiệt.
Đồng thời, trước mắt quận Hạ Mã lấy bất động sản làm chủ thể kinh tế là kết cấu chưa hợp lý, mà hợp lý phải là lấy ngành bất động sản để đi đầu, lấy công nghiệp kỹ thuật cao để phụ trợ, lấy ngành dịch vụ du lịch để hệ thống lại kết cấu sản xuất, vậy quận Hạ Mã mới phát triển lâu dài và vững vàng theo chỉ đạo căn bản.
Sau đó Lý Hàm lên tiếng, đầu tiên là khẳng định lời nói của Hạ Tưởng. Vạch ra phải chỉ đạo theo tinh thần Bí thư Hạ đã nói, cố gắng trong năm nay tạo ra một quận Hạ Mã hoàn toàn mới, văn minh, vì thành phố Yến, cho lãnh đạo tỉnh và thành phố một lời giải bài thi hoàn hảo. Đồng thời, Lý Hàm lên tiếng khẳng định, bất động sản có tác dụng kéo toàn bộ nền kinh tế, đề xuất quận Hạ Mã phải tạo được một nơi cư ngụ thích hợp, một quận mới văn minh, như vậy mới có nhiều nhà đầu tư vào khai phá, mở ra các khu đô thị loại cao vừa và thấp ở quận Hạ Mã, thậm chí là các khu biệt thự hạng sang cũng có thể được triển khai, phải lợi dụng triệt để ưu thế của sông Hạ Mã, xây dựng quận Hạ Mã thành một khu vườn nhà mới hài hòa, xinh đẹp nhất.
Cuối cùng Lý Hàm lại nhấn mạnh, giai đoạn hiện giờ quận Hạ Mã phải làm cho tốt năm công tác: thứ nhất là làm cho tốt công tác thu hút đầu tư, kiên trì với nguyên tắc: "Không thay đổi lời hứa, không thay đổi chính sách, không thay đổi những người đàm phán chủ chốt", để đầu tư từ bên ngoài nhanh chóng vào ngân khố, bảo đảm hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ đúng hạn; thứ hai là tìm được các dự án thật tốt, tổ chức cuộc gặp cho các doanh nghiệp mới mỗi tuần một lần, hỗ trợ phối hợp giải quyết các vấn đề khó khăn trong quá trình khởi công và xây dựng các dự án; thứ ba là làm cho tốt các ngành công nghiệp đặc trưng không để bị đình trệ, dựa theo yêu cầu của Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, lập kế hoạch xây khu công nghiệp nhanh hơn cho ba loại hình công nghiệp đặc trưng là vật liệu mới, y sinh, thiết bị y tế và văn hóa sáng tạo; thứ tư là nắm bắt tốt việc xây dựng nền móng, tiếp tục hoàn thiện các công trình cơ sở hạ tầng, làm tốt công tác bố trí giải phóng mặt bằng, xây dựng mười công trình dân sinh lớn nhanh hơn nữa; thứ năm là hóa giải cho tốt tình cảnh thắt nút cổ chai.
Ngoài ra, Lý Hàm còn muốn phải làm tốt công tác ổn định xã hội trước, lấy công tác xây dựng Đảng và đội ngũ cán bộ làm chỉ thị quan trọng, ông ta kêu gọi toàn thể cán bộ quận Hạ Mã giữ vững lòng tin, hợp tác đoàn kết, tạo nên thành tích.
Trong hội nghị cán bộ trung tầng thường xuyên này, ý kiến của Hạ Tưởng và Lý Hàm đều chỉ là khúc nhạc dạo nhẹ nhàng, không có nhiều ý tưởng mới, dù sao chỉ là hội nghị thường lệ, nhưng những người có tâm thấy Hạ Tưởng và Lý Hàm thì đều tự nhận ra một chút gì đó phân tách rất nhỏ bên trong.
Theo như Bí thư và Chủ tịch quận nói thì họ không có cùng cái nhìn về vấn đề chính là coi bất động sản là ngành dẫn đầu. Ý của Bí thư Hạ là bất động sản chỉ nên đi đầu, không thể quá mải mê theo đuổi bất động sản mang lại lợi ích ngắn hạn. Còn trong lời nói của Chủ tịch quận Lý thì lờ mờ có ý phải toàn lực phát triển ngành bất động sản, có ý phải biến quận Hạ Mã thành một quận mới, tuy rằng về sau cũng nói vài câu theo ý của Hạ Tưởng, nói là phải phát triển công nghiệp kỹ thuật cao, nhưng về cường độ thì lại yếu đi rất nhiều.
Nếu nói ý tưởng của Bí thư Hạ cho quận Hạ Mã là phát triển bất động sản, đưa ra công nghiệp kỹ thuật cao, chú trọng khách du lịch thì Lý Hàm lại có kế hoạch với quận Hạ Mã là lấy bất động sản làm yếu tố thứ nhất, có thể không cần công nghiệp kỹ thuật cao, du lịch cũng không quan trọng, thậm chí quận Hạ Mã có thể hoàn toàn là những khu chung cư, cũng có thể hấp dẫn vô số người đến mua nhà định cư ở quận Hạ Mã, nâng cao tổng sản lượng kinh tế và hình tượng trong đối ngoại của quận Hạ Mã.
Tự nhiên Hạ Tưởng cũng nghe được ra viễn cảnh quy hoạch mà Lý Hàm muốn hướng quận Hạ Mã đến, hắn thản nhiên mỉm cười, không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thì hiểu rõ, lập trường của Lý Hàm dần dần đã rõ rệt, chứng minh một vấn đề, đó là sách lược của Phó Tiên Phong bắt đầu có hiệu quả.
Liên tưởng đến việc hiện tại Diệp Thạch Sinh và Thôi Hướng đang xích lại gần nhau, cố ý xa cách hắn, lại có tin đồn truyền ra nói quan hệ giữa Lý Hàm và Diệp Thạch Sinh cũng khá khăng khít, trong lòng Hạ Tưởng dường như hiểu ra một phần, lập trường của Lý Hàm càng rõ rệt, thái độ càng vững vàng, liền chứng minh quan hệ giữa anh ta, Diệp Thạch Sinh và Phó Tiên Phong càng gần nhau.
Lần trước hắn có thể ung dung sắp đặt, khiến mấy nhà đầu tư một lần nữa đi vào khai phá mà không gặp lực cản nào, cũng thuận lợi kéo Công ty bất động sản Văn Thái của Triệu Khang vào thị trường bất động sản quận Hạ Mã, hoàn toàn là bởi vì suy nghĩ muốn nhảy vào ghế Thị trưởng thành phố Yến của Phó Tiên Phong, nên mới chú ý đến cục diện quận Hạ Mã. Bây giờ thì tốt rồi, sau khi đã xác định, bước tiếp theo đương nhiên Phó Tiên Phong sẽ tăng mạnh khống chế quận Hạ Mã, tất nhiên sẽ tăng cường khống chế ngầm với Lý Hàm.
Có thể đoán được, cùng với việc Phó Tiên Phong nhậm chức, cục diện quận Hạ Mã lại một lần nữa trở nên căng thẳng, hơn nữa phân chia phe phái sẽ càng thêm rõ ràng, thế lực của Bạch Chiến Mặc trước kia khẳng định sẽ lại tụ tập đến xung quanh Lý Hàm, thậm chí thế lực của Lý Hàm ở quận Hạ Mã so với thời Bạch Chiến Mặc chỉ hơn chứ không có kém.
Bởi vì một khi tin tức Lý Hàm và Diệp Thạch Sinh xích lại gần nhau truyền ra, rất nhiều người đang ở thế dao động sẽ lập tức đảo hướng sang Lý Hàm. Nói đùa sao, một Chủ tịch quận có chỗ dựa vững chắc là Bí thư Tỉnh ủy, so với một Bí thư Quận ủy như hắn thì đúng là chói mắt hơn rồi, hơn nữa người bên ngoài còn thấy chỗ dựa lớn nhất của hắn là Trần Phong vừa đi, quầng sáng của hắn sẽ yếu bớt rất nhiều!
Hạ Tưởng cũng biết lòng người biến đổi, đương nhiên có không ít những nhân vật giống như cây leo trên tường, không đáng để lo nghĩ. Chuyện chính trị, luôn là ba phần là đấu tranh, ba phần là tình nghĩa, còn có ba phần để phát triển kinh tế, vậy là được rồi.
Còn lại thì phải xem ở vận may.
Tuy nhiên sau khi hắn chứng kiến ánh mắt của Mộ Duẫn Sơn đến rồi lại đi, thỉnh thoảng lại dừng lại ở chỗ Trang Thanh Vân và Lý Hàm, thì trong lòng cũng có hơi chút lo âu.
Tin tức thay đổi nhân sự ở tỉnh tuy rằng đã được truyền tụng đủ kiểu, nhưng muốn có tin chính xác thì phải chờ vài ngày sau. Cơ bản Hạ Tưởng đã rõ ứng cử viên vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, trong lòng cũng kiên quyết hơn rất nhiều. Cho tới bây giờ thường có kết quả cân bằng, có người mất có người được, ứng cử viên vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy đối với hắn mà nói là một tin tức tốt lành.
Thứ bảy, Lý Hàm tham dự nghi thức khởi công của Công ty bất động sản Văn Thái của Triệu Khang. Vốn dĩ Triệu Khang cũng có mời Hạ Tưởng, tuy rằng theo lý mà nói thì Triệu Khang là ở tuyến của Lý Hàm, nhưng trong lòng Triệu Khang thì vẫn có cảm giác quan hệ với Hạ Tưởng là gần nhất. Hạ Tưởng khéo léo từ chối Triệu Khang. Thứ nhất hắn phải tham gia nghi thức khởi công của Tập đoàn Viễn Cảnh, thứ hai hắn cũng cố ý muốn duy trì khoảng cách nhất định với Triệu Khang, để cho Lý Hàm và Nguyên Minh Lượng ôm một ảo tưởng:
Chính là quan hệ giữa hắn và Triệu Khang không có gì sâu sắc.
Quan hệ giữa hắn và Triệu Khang, người bình thường không điều tra ra được, bởi vì ở giữa có lão Cổ. Hắn và lão Cổ qua lại với nhau, người biết chuyện đó không ít, nhưng người biết rõ tin tức thì không nhiều lắm, lai lịch của lão Cổ tuy rằng ở bên ngoài có thể tra ra một ít, nhưng lập trường chính trị của ông ta thì không có mấy người hiểu rõ.
Một ngày thứ bảy, quận Hạ Mã có đến hai nơi bắt đầu phiên giao dịch, náo nhiệt lạ thường, cũng khiến người ta chú ý.
Khu đô thị của Công ty bất động sản Văn Thái của Triệu Khang được mệnh danh là khu đô thị Văn Thái, tổng cộng có mười tám tòa nhà cao tầng, chất lượng khu đô thị được đánh giá là ở tầm trung, giá khởi điểm là 2800 tệ, so với giá trung bình là 3000 tệ, trên cơ bản coi như xác định rõ ràng, không đến nỗi chói mắt, cũng phù hợp với phỏng đoán về tính cách của Triệu Khang của Hạ Tưởng.
Nghi thức khởi công của Công ty Bất động sản Văn Thái bắt đầu vào tám giờ tám phút sáng, khá là sớm, khi Hạ Tưởng đến Sơn Thủy Tương Liên Thành của Tập đoàn Đạt Tài đã là hơn chín giờ sáng, nghi thức khởi công của Công ty Bất động sản Văn Thái vừa kết thúc, hắn vừa đến được công trường của Sơn Thủy Tương Liên Thành thì điện thoại đổ chuông.
Không ngoài dự tính là điện thoại của Kim Hồng Tâm.
Làm đại quản gia của chính quyền, bước đầu Kim Hồng Tâm cũng đã đạt được sự tín nhiệm của Lý Hàm, tuy mọi người đều biết trước kia Kim Hồng Tâm và Hạ Tưởng ở Quận ủy qua lại rất gần, nhưng Kim Hồng Tâm đối nhân xử thế rất khéo léo, hơn nữa anh ta làm việc rất tốt, phỏng chừng cũng là dùng hành động và biểu hiện mà đạt được sự tán thành của Lý Hàm, khiến Lý Hàm cho rằng trước kia anh ta và Hạ Tưởng xích gần nhau là do quan hệ trong công việc. Mặc kệ rốt cục là anh ta làm thế nào để Lý Hàm tin anh ta, dù sao hiện tại bất kể là Lý Hàm đi đâu làm gì đều có Kim Hồng Tâm đi theo.
Bởi vậy, càng cho Kim Hồng Tâm nhiều cơ hội để tìm hiểu hướng đi và ý nghĩ của Lý Hàm hơn.
- Lãnh đạo, phiên giao dịch đầu tiên của Văn Thái khả năng là định giá hơi cao, tình hình tiêu thụ không được lý tưởng cho lắm.
Kim Hồng Tâm quả nhiên thông minh, biết vấn đề mà Hạ Tưởng quan tâm, liền báo cao ngay tình hình tiêu thụ cho Hạ Tưởng.
- Ừ, ước chừng sơ bộ có bao nhiêu người đến tư vấn?
Hạ Tưởng tính ra thì Triệu Khang cũng mới bước vào ngành bất động sản, tuy rằng cũng mời một ít nhân sĩ ở các ngành sản xuất, nhưng dù sao cũng coi là lính mới, hơn nữa anh ta định giá hơi quá cao. Kỳ thật theo quy mô khu chung cư của anh ta, nói về độ xanh hóa và cơ sở vật chất thì cũng không thể tính giá quá cao, nhưng bởi vì quận Hạ Mã có phần đông là các nhà đầu tư có thực lực nổi tiếng đến khai phá, cho dù là ngành sản xuất nào, cũng không thể bỏ qua thương hiệu, Công ty Bất động sản Văn Thái là một nhà đầu tư mới xuất hiện, nên không kêu gọi lực lượng lớn được.
Nhưng mấu chốt là đồng thời còn có mấy khu chung cư mới cũng bắt đầu phiên giao dịch, khiến người tiêu dùng càng có nhiều lựa chọn, từ đó làm yếu đi triển vọng tiêu thụ của Văn Thái, việc không có lượng tiêu thụ lý tưởng cũng là dễ hiểu.
Hạ Tưởng dự đoán, hoặc là Triệu Khang sẽ hỏi hắn kế sách hoặc là sẽ điều chỉnh sách lược, tóm lại, chính sách tiêu thụ của Công ty Bất động sản Văn Thái sẽ có thay đổi không nhỏ, nếu không sau khi Tập đoàn Đạt Tài bắt đầu phiên giao dịch, lại có Công ty bất động sản Thiên An, Công ty Bất động sản Giang Sơn và mà mấy nhà đầu tư quen thuộc ở thành phố Yến bắt đầu công bố giá cả ở phiên giao dịch đầu tiên của các khu chung cư mới đầu tư khai phá, thì triển vọng tiêu thụ của Công ty Bất động sản Văn Thái càng thêm khó khăn lo lắng.
Đối với vấn đề của Hạ Tưởng, Kim Hồng Tâm trầm ngâm một chút, hình như suy nghĩ trong chốc lát mới nói:
- Đại khái là có mấy trăm người, nhìn từ bên ngoài thì tương đối náo nhiệt, nhưng giao tiền đặt cọc thì không nhiều lắm…
Hạ Tưởng mỉm cười, Triệu Khang không học gì khác, lại học làm bộ tổ chức người ta đến mua nhà, thật ra náo nhiệt thì có náo nhiệt, nhưng những người giao tiền lại không có nhiều lắm đã nói lên vấn đề, ước chừng trong đó có không ít người là kẻ lừa gạt đã tốn tiền để thuê tới.
Mất tiền thuê người đến xếp hàng để tạo nên một sự náo nhiệt giả tạo, bảo mỗi công nhân của mình đều đến mua nhà chung cư, từ đòn bẩy tài chính của ngân hàng, dần dần các nhà đầu tư khai phá bất động sản đều có một thủ pháp tiếp thị tiêu thụ bất thành văn, chính là sự đồng thuận chung trong ngành. Còn có kỹ xảo bán hàng, trong thời kỳ đầu bất động sản thịnh vượng, trong một khoảng thời gian tương đối dài, đã lừa gạt được không ít người trong nước, cũng là một trong những thủ đoạn của những kẻ đứng phía sau muốn đẩy giá nhà tăng lên cao.
Tạm thời Hạ Tưởng ném chuyện của Công ty Bất động sản Văn Thái sang một bên, bởi vì hắn vừa xuống xe liền ngẩn người, đứng ở xa xa có một khuôn mặt tươi cười đang đón chào hắn đó chính là Thành Đạt Tài!
Thẩm Lập Xuân không nói cho hắn biết là Thành Đạt Tài sẽ tự mình đến nghi thức khởi công, Thành Đạt Tài công việc bận rộn, bình thường lại rất ít tham dự các loại nghi thức, cũng rất ít người mời được ông ta ra mặt. Cho nên Hạ Tưởng thấy được Thành Đạt Tài đích thân đến thì rất vui mừng.
Bởi vì hắn cũng một thời gian rồi không gặp Thành Đạt Tài.
Thành Đạt Tài bước về phía trước vài bước, không đợi Hạ Tưởng đến gần, liền chủ động đi đến phía trước Hạ Tưởng, xem như cũng là trọng đãi với Hạ Tưởng, lập tức ha hả cười:
- Bí thư Hạ, hôm nay tôi lại có hứng thú, đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn đến xem quận Hạ Mã, có chào đón hay không vậy?
- Không dám, không dám!
Hạ Tưởng cầm thật chặt tay Thành Đạt Tài, trong lòng vô cùng cảm động, bởi vì Thành Đạt Tài không phải là tâm huyết dâng trào mới tới tham gia nghi thức khởi công, mà bởi vì hắn đã tinh tường nhìn thấy ở phía sau Thành Đạt Tài, có tập hợp hai xe của đài truyền hình truyền thông cấp tỉnh và thành phố, còn có vô số phóng viên báo chí không ngừng láo liên giơ máy ảnh, máy quay, Thành Đạt Tài là đến có chuẩn bị, hơn nữa còn là chuẩn bị rất kỹ càng!
- Hoan nghênh ông tới!
Hạ Tưởng biết rằng Thành Đạt Tài tặng hắn một phần đại lễ, bên ngoài là vì hỗ trợ uy danh dự án của Tập đoàn Đạt Tài mà đến, nhưng trên thực tế là vì hỗ trợ uy danh cho quận Hạ Mã mà đến, hoặc là nói đến đây vì kế hoạch phất cờ hò reo của hắn, dụng tâm của Thành Đạt Tài, trong lòng hắn biết rõ ràng, âm thầm cảm kích.
Quả nhiên, Thành Đạt Tài nói nhỏ một câu:
- Lập Xuân đã thuật lại cho tôi những gì cậu đã nói trong hội nghị, tôi rất cảm động, không để cho người ngoài cuốn sạch đi số tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân thành phố Yến, đây mới là lời tâm huyết của một vị quan phụ mẫu, đây mới là tấm lòng vì nước vì dân đến cùng của người làm quan.
Hạ Tưởng nghe Thành Đạt Tài khen ngợi mà lắc đầu cười:
- Ở vị trí này thì tôi chỉ làm tất cả những gì mà một người cán bộ có thể, làm những hành động thường ngày mà một cán bộ cần làm thôi, không đáng để Chủ tịch Thành khen ngợi quá như vậy đâu!
Thành Đạt Tài đích thân đến dự án Sơn Thủy Tương Liên và còn mang theo rất nhiều người của giới truyền thông, thể hiện mức độ coi trọng của Tập đoàn Đạt Tài với dự án ở quận Hạ Mã này, đồng thời cũng là tuyên bố với bên ngoài, Tập đoàn Đạt Tài gửi gắm kỳ vọng cao vào dự án ở quận Hạ Mã, bản thân Thành Đạt Tài cũng kiên định ủng hộ lập trường này. Đương nhiên, còn mang hàm ý sâu xa ở bên trong.
Theo như thanh danh và địa vị của Thành Đạt Tài ở tỉnh Yến, ông ta có thể dễ dàng không cần phải tham dự nghi thức khởi công, nhưng hiện giờ lại đang xuất hiện tại dự án Sơn Thủy Tương Liên, liền truyền ra một tin tức khích lệ lòng người, bản thân Thành Đạt Tài vô cùng coi trọng triển vọng của dự án Sơn Thủy Tương Liên. Sự xuất hiện của ông ta giống như một cách tuyên truyền miễn phí mà lại quan trọng cho dự án, cũng khiến tất cả những người tiêu dùng tin tưởng vững chắc và nhận định rằng dự án Sơn Thủy Tương Liên tất nhiên sẽ thu được thành công.
Việc này cũng đồng nghĩa với việc dự án Sơn Thủy Tương Liên được tiêm một liều thuốc trợ tim, đương nhiên điều kiện trước nhất là dự án Sơn Thủy Tương Liên bắt đầu với giá cả thấp ngoài dự kiến của mọi người, tất nhiên sẽ tạo thành chấn động không nhỏ, từ đó mang đến cho Nguyên Minh Lượng áp lực cực lớn!
Thử nghĩ, lấy thân phận người cao nhất trong giới thương nhân ở tỉnh Yến của Thành Đạt Tài, tự mình lại tham gia nghi thức khởi công, còn tuyên bố một giá cả bắt đầu phiên giao dịch thấp hơn mọi người mong đợi, sẽ tạo thành cảnh tượng đáng kinh ngạc như thế nào?
Thành Đạt Tài nhìn vẻ mặt Hạ Tưởng mà cũng đoán được ý nghĩ của Hạ Tưởng, cười nói:
- Lại bị cậu đoán trúng rồi, không sai, chính là tôi biết ý của cậu, đến để mang lại áp lực cho người khác, đi thôi, lên bục cắt băng nào. Đi trước đã rồi nói chuyện sau.
Trong vòng vây của mọi người, ánh đèn flash không ngừng chớp lên xung quanh, trước camera ghi hình trực tiếp của đài truyền hình tỉnh, Hạ Tưởng và Thành Đạt Tài tươi cười dắt tay nhau cùng lên bục cắt băng chính thức bắt đầu nghi thức khởi công…
…
Nguyên Minh Lượng đang ngủ say thì bị một hồi chuông điện thoại reo dồn dập đánh thức.
Vốn dĩ hôm nay Nguyên Minh Lượng cũng không định ngủ nướng, bởi vì gã biết hôm nay có những hai khu đô thị bắt đầu phiên giao dịch. Tuy rằng Công ty Bất động sản Văn Thái gã không để vào mắt, nhưng dự án Sơn Thủy Tương Liên của Tập đoàn Đạt Tài lại là dự án có mức đầu tư không nhỏ, điểm mấu chốt là thanh danh của Tập đoàn Đạt Tài truyền xa, có năng lực ảnh hưởng đến giá nhà ở quận Hạ Mã, gã phải cư xử cho thận trọng.
Nhưng đêm qua lại cùng nhau uống rượu với Lý Hàm và Phó Tiên Phong, không ngờ là uống hơi nhiều. Đừng nhìn Lý Hàm thoạt trông có vẻ bảo thủ, nhưng tửu lượng không nhỏ, nếu uống hết mình thì cả gã và Phó Tiên Phong đều không phải là đối thủ.
Cuộc tụ họp tối hôm qua thu hoạch về cũng không ít, chuyện Phó Tiên Phong lên nhậm chức Thị trưởng đã được quyết định, hơn nữa y lại âm thầm đưa ra ưu đãi cho Lý Hàm, Lý Hàm cũng rõ ràng thể hiện thái độ dựa giẫm vào Phó Tiên Phong. Dù rằng Lý Hàm cũng vẫn còn đôi chút rụt rè nhưng gã cũng nhìn ra được, Lý Hàm hoàn toàn đảo hướng về phía Phó Tiên Phong chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nguyên Minh Lượng đánh giá Lý Hàm là kẻ thích lên giọng, không thẳng thắn, luôn nhìn trước ngó sau, làm việc dây dưa không dứt khoát, không có có chừng mực, cũng khá là kiêu ngạo. Nhưng Lý Hàm cũng có ưu điểm, khá ngoan cố và thủ đoạn cũng cay nghiệt, sử dụng các mánh khóe thủ đoạn trong chốn quan trường một cách thành thạo. Nếu y và Hạ Tưởng đấu với nhau thì khẳng định là y có thể đánh bại Hạ Tưởng, nhưng chỉ bằng cách giống như là con nhím, co quắp xù lông lên, khiến Hạ Tưởng không có chỗ nào để ra tay.
Ít nhất y có thể tự tạo vỏ bảo vệ cho mình, không giống như Bạch Chiến Mặc, bị Hạ Tưởng đánh cho thất bại thảm hại.
Do uống hơi nhiều nên Nguyên Minh Lượng ngủ quên mất, sau khi bị điện thoại đánh thức dậy, đầu đau như búa bổ, giơ tay nghe điện thoại:
- Alo, ai đấy?