- Nhưng nếu lương thực chính trong nước đều biến đổi gien, chính là một thảm họa. Lương thực chính của người Trung Quốc là lúa mì, gạo và cây ngô, hiện tại gạo và cây ngô đã mở rộng biến đổi gien với diện tích lớn, không thể không nói tất cả đều là công lao của chuyên gia nông nghiệp và người Mỹ ở sau lưng, nhưng vì sao lúa mì trong nước không biến đổi gien? Có nghĩ qua nguyên nhân trong đó hay không?
Trương Anh Tịch hoàn toàn bị lời phát biểu của Hạ Tưởng thu hút, vội hỏi:
- Vì sao?
Ở Trung Quốc một loạt hoạt động mở rộng lương thực chính biến đổi gien, là do quỹ John Locke của Mĩ bồi dưỡng, kết hợp cùng con nhà quan của Trung Quốc, còn có tập đoàn tinh anh của hai bên là công nghệ sinh học Mỹ và giá trị phổ thông Trung Quốc ủng hộ làm việc cụ thể, lực lượng này rất mạnh mẽ, mạng lưới quan hệ rất phức tạp, có thể nói là vượt qua sự tưởng tượng của bất kỳ ai.
Đừng nói với sức lực của bản thân Hạ Tưởng, dù là không ít cấp cao trong nước đều đối với điều này không có cách nào khác.
Kỳ thật từ những năm 80, quỹ John Locke của Mĩ bắt đầu ở Trung Quốc bắt tay vào làm bố cục. Người Trung Quốc thích nhất là bố cục, cũng rất giỏi về bố cục, lại thường coi khinh người Mỹ không có lịch sử gì. Lại không biết người Mỹ cũng là dân tộc giỏi về bố cục nhất trên thế giới, hơn nữa so với người trong nước hiện nay còn giỏi hơn nhiều.
Quỹ John Locke đầu tư trong nước không phải là hạng mục, mà là nhân tài, bọn họ biết rõ điểm mấu chốt nhân sự nằm trên con người, trước có người, sau có việc, nắm giữ người, thì nắm giữ được sự việc.
Trải qua sau 20 năm dài bồi dưỡng nhân tài, quỹJohn Locke đình chỉ đầu tư ở Trung Quốc, tất cả vốn nghiên cứu và phát triển đã có thể toàn bộ đến từ chính tài chính quốc gia trợ cấp. Nhiệm vụ chủ yếu của quỹ còn lại, chính là thao túng người cải tạo gien mới đã được bồi dưỡng qua 20 năm, tất cả các mặt khác như là hạng mục chính sách vốn…vv, sẽ do nhân tài đã được bồi dưỡng đi hoàn thành. Lúc này tinh tường biểu lộ cái gọi là thu hút đầu tư, không phải là chúng ta lợi dụng đầu tư bên ngoài, mà là quỹ John Locke đang lợi dụng tài chính Trung Quốc và nhân tài Trung Quốc, dùng tiền của bọn họ ở trên lãnh thổ Trung Quốc, hoàn thành sự nghiệp vĩ đại mà lâu dài của bọn họ mà thôi.
Người Mỹ không phải Lôi Phong sống, sự nghiệp của bọn họ không phải là để trợ giúp quốc gia của người khác hùng mạnh, sau đó lại tạo thành sự uy hiếp đối với chính quốc gia bọn họ. Mục đích duy nhất của việc mở rộng đối ngoại của người Mỹ chính là muốn đảm bảo tất cả người Mỹ ở lãnh thổ nước Mĩ có cuộc sống giàu có không chịu ảnh hưởng khủng hoảng kinh tế thế giới, thì giống như bọn họ tấn công Iraq là vì khống chế tài nguyên dầu mỏ, kỹ thuật biến đổi gien, cũng là chiến tranh sinh học mà bọn họ bành trướng với bên ngoài.
Hiển nhiên, là sản phẩm của sự phát triển khoa học, kỹ thuật biến đổi gien cũng không phải là hoàn toàn không đúng,cây bông biến đổi gien quả thật coi như là thể hiện của tiến bộ khoa học, nhưng sự mở rộng của lương thực chính biến đổi gien, thì không thể không làm cho người ta hoài nghi lòng lang dạ sói của thế lực nước ngoài.
Nhất là việc cố hết sức lực mở rộng kỹ thuật biến đổi gien trên lương thực chính là lúa nước và cây ngô…vv, lại không mở rộng lúa mì, nguyên nhân nói trắng ra cũng rất đơn giản, bởi vì gạo là lương thực chính của người Trung Quốc, từ nam ra bắc ngày ngày đều ăn gạo, mà lúa mì tuy rằng cũng là lương thực chính, nhưng chỉ là một trong các lương thực chính của người trong nước, không khổng lồ bằng gạo, đây không phải là máu chốt của vấn đề, mấu chốt của vấn đề ở chỗ Âu Mĩ ít ăn gạo, toàn là ăn lúa mì.
Chính là vì phòng ngừa diện tích lớn mở rộng lúa mì biến đổi gien ở Trung Quốc sẽ tạo thành đột biến gien, từ đó ảnh hưởng tới lương thực chính của Âu Mĩ, bởi vậy thế lực Mĩ sớm đã có kỹ thuật lúa mì biến đổi gien, nhưng vẫn luôn khống chế sự mở rộng của kỹ thuật lúa mì biến đổi gien.
Thẳng cong, phải trái, hoặc là dụng tâm của thế lực nước ngoài, người trong nước không ngốc, nhất là người ngồi trên địa vị cao, người nào không phải tâm sáng như gương?
Biết là một chuyện, có ngăn cản hay không, lại là một việc khác.
Hạ Tưởng cũng biết chưa chắc có thể thuyết phục được Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc, nhưng hắn phải nói ra sự thật, cần phải cho thấy ý kiến kiên quyết phản đối của hắn, cho nên sau khi hắn rất kiên định nói ra vấn đề lương thực chínhbiến đổi gien, biểu lộ rõ lập trường:
- Nếu làm thí điểm mở rộng cây bông biến đổi gien, tôi ủng hộ. Nếu là lúa mì và cây ngô, tôi kiên quyết phản đối!
- Tôi toàn diện phản đối làm thí điểm mở rộng kỹ thuật biến đổi gien ở thành phố Lang!
Trương Anh Tịch lập trường càng bảo thủ.
- Sự tiếp nhận sự kiện mới phát thì phải có một quá trình, năm xưa vì để cho con người chấp nhận sự thật Địa Cầu không phải trung tâm vũ trụ, người theo chủ nghĩa tôn giáo cực đoan còn thiêu chết nhà khoa học!
Đồ Quân nắm bắt được một điểm công kích Hạ Tưởng và Trương Anh Tịch,
- Đối với một số người có tư tưởng cổ xưa và lạc hậu mà nói, cái bọn họ cần không chỉ là đề cao giác ngộ chính trị, còn phải học tập lý luận biện chứng của chủ nghĩa Mác nhiều hơn. Tôi hoàn toàn ủng hộ Bộ Nông nghiệp làm thí điểm mở rộng ở thành phố Lang!
Đồ Quân châm chọc khiêu khích vài câu, vẻ mặt đắc ý. Hạ Tưởng mắt điếc tai ngơ, cũng không thèm để ý, Trương Anh Tịch cười lạnh một tiếng:
- Lấy sự phát triển của khoa học để nói chuyện ư? Nhân loại phát minh năng lượng hạt nhân ngay từ đầu là vì tìm kiếm nguồn năng lượng mới, kết quả thì sao? Kết quả chính là toàn bộ thế giới chế tạo mấy chục ngàn quả bom nguyên tử, bất cứ lúc nào cũng có thể san bằng trái đất! Khoa học trong quá trình tiến bộ của nhân loại, cho tới bây giờ đều là dùng sai lầm mới để bù đắp cho sai lầm cũ!
Nếu muốn tranh luận vấn đề phát triển của khoa học, tranh luận hết một ngày một đêm cũng sẽ không có kết luận, Hạ Tưởng vốn định chen vào khuyên giải, Cổ Hướng Quốc lại không kìm nổi nhè nhẹ đập bàn: Nguồn truyện:
Truyện FULL- Đủ rồi, đủ rồi, không bàn cãi nữa. Hội nghị công việc bí thư là nơi thảo luận vấn đề, không phải là chỗ cãi nhau. Bộ Nông nghiệp làm thí điểm mở rộng, tôi cảm thấy lợi lớn hơn hại, đáng để thử một lần.
Hai người phản đối, hai người tán thành, ánh mắt mấy người đều dừng ở trên người Ngả Thành Văn.
Ngả Thành Văn do dự một lát, cuối cùng vẫn không dám quyết định:
- Chuyện này còn cần phải xâm nhập nghiên cứu thêm, quan hệ đến kế hoạch miếng cơm của hàng triệu người dân, không thể qua loa. Cá nhân tôi hơi nghiêng về phía đề nghị của Phó thị trưởng Hạ, kế tiếp tôi sẽ tìm các nhà chuyên gia liên quan tìm hiểu thêm về ứng dụng và mở rộng của kỹ thuật biến đổi gien ở các nơi trên thế giới, vừa không có thể qua loa cự tuyệt, cũng không thể dễ dàng quyết định, phải căn cứ vào thái độ phụ trách đối với toàn thể nhân dân thành phố Lang, cẩn thận thêm cẩn thận.
Ngả Thành Văn nói chuyện tuy rằng không có kiên quyết phản đối, nhưng ít nhất không có tình cảm cá nhân, có thể coi như là quyết định lý trí. Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng rõ ràng, trước khi còn chưa có áp lực ngoại giới tham gia, tạo ra quyết định dễ dàng phù hợp với ích lợi của thành phố Lang, nếu một khi có nhân tố khác quấy nhiễu, thì khó mà nói.
Tóm lại, triển vọng của việc này không lạc quan mấy.
Cổ Hướng Quốc hơi bất mãn nói:
- Trưởng phòng Bạch của Bộ Nông nghiệp nói, vốn là Bộ Nông nghiệp chuẩn bị lựa chọn một thành phố giữa thành phố Lang và thành phố Tần Đường để mở rộng làm thí điểm, trưởng phòng Bạch đứng vững trước mọi áp lực khác, chủ trương đặt chân ở thành phố Lang, bởi vì thành phố Lang gần thủ đô. Nhưng nếu kéo dài quá lâu, cũng không bài trừ khả năng Bộ Nông nghiệp cuối cùng sẽ lựa chọn thành phố Tần Đường.
Nói xong, Cổ Hướng Quốc xoay người rời đi.
Cổ Hướng Quốc vừa đi, Đồ Quân cũng đứng lên, hướng về Ngả Thành Văn khẽ gật đầu, cũng không thèm để ý Hạ Tưởng và Trương Anh Tịch, theo sát sau đó rời khỏi.
- Vẫn xin Bí thư Ngả thận trọng suy xét, không nên làm ra quyết định di hại hậu thế.
Hạ Tưởng không nhẹ không nặng mà nói một câu, bởi vì hắn nhìn ra, Ngả Thành Văn kỳ thật vẫn là đồng ý nhận làm thí điểm mở rộng. Hơn nữa lời vừa rồi của Cổ Hướng Quốc, rõ ràng khiến gã sinh ra dao động.
Thành phố Tần Đường cách thủ đô khá xa, so với thành phố Lang thì xa hơn gấp hai lần, nếu Bộ Nông nghiệp có ý chọn thành phố Tần Đường, cũng sẽ không âm thầm khảo sát ở thành phố Lang. Sách lược lấy lợi ích làm lời hứa quá sơ cấp chẳng lẽ Cổ Hướng Quốc không rõ? Gã đương nhiên rõ, tuy nhiên ở trước mặt ích lợi, không phải mất đi sức phán đoán, mà là mất đi sự công chính mà thôi.
Ngả Thành Văn không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.
Hạ Tưởng và Trương Anh Tịch sóng vai đi ra khỏi văn phòng bí thư, Hạ Tưởng đang muốn quay về văn phòng, Trương Anh Tịch lại rất có hứng thú mà nói một câu:
- Phó thị trưởng Hạ, hôm nay nghe lý luận của anh khá mới lạ, có hứng thú cùng tôi tham thảo thêm một chút hay không? Tôi muốn xâm nhập nghiên cứu thêm quan hệ giữa kỹ thuật biến đổi gien và lương thực chính biến đổi gien…
Hạ Tưởng suy nghĩ, nhớ tới lời Triệu Tiểu Phong đã nói có liên quan lập trường của Trương Anh Tịch, liền gật đầu đồng ý:
- Cũng tốt, tôi cũng đang muốn cùng Bí thư Trương trao đổi thêm.
Sau đó thấy thời gian đã hơn 11h, lại nói,
- Hay là, giữa trưa cùng nhau ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện?
Trương Anh Tịch cảm nhận được nhiệt thành của Hạ Tưởng, ngẫm lại cũng quả thật không có sự tình gì, hơn nữa vừa rồi tại hội nghị công việc bí thư, y cùng Hạ Tưởng ý kiến nhất trí, có tiếng nói chung, cũng liền gật gật đầu:
- Được, tuy nhiên tôi nói trước, tôi là người mời, nếu không tôi không đồng ý.
Trương Anh Tịch coi như có sự đáp lại tích cực, Hạ Tưởng cũng cảm thấy cao hứng:
- Nói rồi đó, vậy tôi đây không khách khí đâu, chuẩn bị ăn no một bữa.
- Ha ha.
Trương Anh Tịch đối với sự vui đùa của Hạ Tưởng rất thích thú,
- Tôi tiền không nhiều lắm, nhưng vẫn không đến mức để anh ăn đói.
Hạ Tưởng đi theo Trương Anh Tịch tới một khách sạn quy mô bậc trung, tên đặt ra rất có ý tứ: Ngũ Quân Đô Đốc Phủ, người không ít, thời điểm tới nơi đã ngồi đầy người. Tuy nhiên Trương Anh Tịch rõ ràng là khách quen, vừa vào cửa đã được đón tiếp dẫn đến một gian phòng.
Gian phòng của Ngũ Quân Đô Đốc Phủ được thiết kế cũng rất thú vị, tương tự như doanh trại cổ xưa, sau khi đi vào, mọi thứ đều trang trí bằng gỗ thô, rất mang vẻ tiêu điều xơ xác.
Hạ Tưởng và Trương Anh Tịch kêu lên vài món, như là mấy món khá nổi tiếng ở thành phố Lang, một nồi thịt tươi Cổ Oa và Thái Bình Yến, khiến cho Hạ Tưởng ăn uống ngon miệng. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, ăn khoảng hơn 1 giờ, tri thức uyên bác và giải thích độc đáo của Hạ Tưởng khiến Trương Anh Tịch rất là thán phục.
Kỳ thật bình tĩnh mà xem xét, Hạ Tưởng là toàn diện phản đối kỹ thuật biến đổi gien, không chỉ có phản đối lương thực chính biến đổi gien. Nhưng y cũng biết, nếu ngay từ đầu đã phủ định toàn bộ, ngược lại dễ dàng kích động đối phương tạo áp lực trên toàn bộ phương vị, chi bằng lui mà cầu tiếp theo, với ý đồ có cái giảm xóc.
Trương Anh Tịch đối với kỹ thuật biến đổi gien là phủ định toàn bộ, tuy nhiên sau khi nghe xong Hạ Tưởng phân tích sâu sắc mà dễ hiểu, cây bông biến đổi gien cũng coi như là tiến bộ nho nhỏ, mặc dù nói là về sau cũng không nhất định sẽ có hậu quả nghiêm trọng gì, nhưng dù sao không phải đồ ăn, không vào miệng, ảnh hưởng sẽ ít hơn nhiều, liền không miễn cưỡng gật đầu tán thành.
Lại nghe Hạ Tưởng nói vầ sự nguy hại của lương thực chính biến đổi gien, nói đến lương thực chính biến đổi gien có khả năng là nhằm vào khuyết tật di truyền của người da màu đặc biệt người da vàng, mà đặc biệt tiến hành cải tiến, thậm chí có nhà khoa học nghiên cứu, một số khoai tây biến đổi gien bị người Trung Quốc sau khi ăn vào, sẽ bị dạ dày trong cơ thể cho rằng là đồ ăn rác thải mà không thể hấp thu, trực tiếp bài xích ra ngoài cơ thể, chẳng khác nào ăn như là không ăn, không có bất cứ dinh dưỡng gì. Trương Anh Tịch liền nắm chặt nắm tay, trong mắt lửa giận ùn ùn.
Một bữa cơm ăn xong, Trương Anh Tịch đối với ấn tượng của Hạ Tưởng lại sâu sắc thêm vài phần. Ban đầu y cho rằng Hạ Tưởng chỉ là một đóa hoa nhà kính chưa ra khỏi thành phố Yến, không chịu nổi gió táp mưa sa, cũng không có trình độ chính trị gì, sau khi xâm nhập tiếp xúc, mới biết được thành kiến hại chết người, Hạ Tưởng chẳng những tri thức phong phú, kiến giải chính trị sâu sắc, còn có thủ đoạn vu hồi và ánh mắt lâu dài, với độc tuổi của hắn mà nói, quả thật vô cùng hiếm cóc.
Hơn nữa còn có một điểm, hắn không phải không có tâm lo cho nước cho dân, mà là còn có được sự bình tĩnh và sách lược ứng đối cục diện phức tạp. Trương Anh Tịch đối với ấn tượng của Hạ Tưởng từ xa cách biến thành thân thiết, trong lúc đó đã kéo khoảng cách lại gần.
Khi chuẩn bị quay về Thành ủy, Hạ Tưởng và Trương Anh Tịch vừa mới ra tới cửa, đối diện đi tới hai người, khiến Hạ Tưởng có chút kinh ngạc, hơi sửng sốt.
Người tới là một nam một nữ, nữ thì ăn mặc khắp người màu bạc, dáng người nhiều vẻ, khuôn mặt tuyệt mỹ làm cho người ta không dám chú mắt vào, đúng là Hoa Nhài Bạc. Đương nhiên Hoa Nhài Bạc hiện thân lúc này không phải là nguyên nhân khiến Hạ Tưởng sững sốt, mà là người đàn ông bên cạnh cô vẻ mặt cười mỉa và ánh mắt cháy bỏng khiến hắn sửng sốt sau đó thì không khỏi cảm thán, đúng là trái đất tròn, không ngờ cách một năm, lại gặp được bạn cũ ở đây.
Bạn cũ đúng là hiện tại nhậm chức trưởng phòng ở Bộ Nông nghiệp - Bạch Chiến Mặc.
Bạch Chiến Mặc đôi mắt dán dính vào người Hoa Nhài Bạc, như là mọc rễ di chuyển không được nửa phần, nét tươi cười trên mặt cũng là nhiệt liệt mà nịnh nọt, quả thật cũng là vì Hoa Nhài Bạc quá đẹp quá mê người, so với Tùng Phong Nhi chỉ có hơn chứ không kém, hơn nữa Tùng Phong Nhi tuổi hơi lớn một chút, cùng cảnh xuân rạng rỡ của Hoa Nhài Bạc mà so, mới biết phụ nữ so với phụ nữ, thật sự là khiến đàn ông tức chết.
Hôm nay có Hoa Nhài Bạc đích thân cùng gã ăn cơm, Bạch Chiến Mặc mừng rỡ như điên, còn chưa ăn cơm cũng đã no rồi, người xưa nói sắc đẹp như cơm, tội gì không ăn.
Vừa mới đi tới cửa, Bạch Chiến Mặc bỗng nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, dường như trong khóe mắt có một bóng người quen thuộc, gã trong lòng cả kinh, không phải là Hạ Tưởng thì tốt.
Gã cùng mấy chuyên gia cùng nhau tới thành phố Lang âm thầm khảo sát, thăm hỏi một số hộ nông dân, cá nhân gặp mặt Nga Ni Trần, cũng cùng mấy lãnh đạo chủ yếu của Đảng và Chính quyền ở thành phố Lang trao đổi cách nhìn, có thể nói hai sợi dây một sáng một tối đều mở sẵn đường, chỉ chờ Thành ủy chính thức thông qua quyết nghị là có thể thi hành kế hoạch, hoàn toàn trái ngược với cách thực hiện của Hạ Tưởng.
Đối với việc Hạ Tưởng có khả năng tạo ra tác dụng phá hoại, Bạch Chiến Mặc đã sớm có tính toán, hơn nữa gã cũng đã cùng Nga Ni Trần thương lượng xong, sự giao chiến ở mặt ngoài, thì do Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc áp chế là được. Trong bóng tối, cũng có thể dùng thủ đoạn nào đó thích hợp mà đánh đòn cảnh báo cho Hạ Tưởng.
Bạch Chiến Mặc ở tận đáy lòng vẫn còn hơi e ngại Hạ Tưởng, không muốn cùng Hạ Tưởng mặt đối mặt, lại không ngờ, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ăn một bữa cơm cũng có thể chạm trán, thật sự là bất bình thường.
Gặp mặt không chào hỏi cũng sẽ tỏ vẻ gã rất rụt rè, Bạch Chiến Mặc làm bộ niềm vui bất ngờ:
- Tôi tưởng là ai, hóa ra là Phó thị trưởng Hạ, hân hạnh, hân hạnh. Đã lâu không gặp, Phó thị trưởng Hạ lại lên chức rồi sao?
Có người đẹp ở bên không thể mất mặt, Hạ Tưởng hiểu nguyên do sau lưng Bạch Chiến Mặc chủ động nhiệt tình đón tiếp, chủ động giơ tay ra:
- Hóa ra là trưởng phòng Bạch, đã sớm nghe nói ông đã đến thành phố Lang, biết tôi ở thành phố Lang cũng không tới tìm tôi, sợ tôi không mời ông ăn cơm sao? Ha ha.
Bạch Chiến Mặc nghĩ rằng gã làm tới mức mặt không đổi sắc, tuy nhiên vừa nghe Hạ Tưởng xưng hô "trưởng phòng Bạch ", nghĩ đến việc mình từ Phó giám đốc sở giáng cấp xuống trưởng phòng, nói cho cùng đều là Hạ Tưởng ban tặng, không khỏi tức giận trong lòng, sắc mặt hơi biến đổi:
- Tôi từ Bí thư Quận ủy lưu lạc đến bước này, đều là bút tích của Phó thị trưởng Hạ, đã hơn một năm, vẫn không dám quên tình nghĩa của anh.
Hoa Nhài Bạc ở một bên khẽ chớp đôi mắt đẹp, càng không ngừng âm thầm đánh giá Hạ Tưởng. Cô vẫn nghĩ rằng Hạ Tưởng ở trước mặt cô và chị là giả bộ đứng đắn, hôm nay vừa gặp, lại có điểm nghi hoặc nho nhỏ, bởi vì ánh mắt Hạ Tưởng cũng không nhìn ngang liếc dọc, không giống Bạch Chiến Mặc, quét tới quét lui, vừa thấy chính là một bộ dạng tham lam xấu xa. Hạ Tưởng chỉ sau khi khẽ gật đầu với cô, ánh mắt liền không còn rơi trên thân thể của cô, hoàn toàn giống như cô không tồn tại.
Chẳng lẽ hắn không phải làm bộ, mà là thật sự là chính nhân quân tử? Tâm tư nho nhỏ của Hoa Nhài Bạc liền chuyển tới đổi lui, không thể lý giải.
Hạ Tưởng không bận tâm với lời nói đậm hận thù cá nhân của Bạch Chiến Mặc, khoát tay:
- Trưởng phòng Bạch khách khí rồi, lúc ấy mọi người chỉ là mạnh ai làm việc người ấy mà thôi, hơn nữa nếu một người không làm gì sai trái ổn định vững vàng, người khác muốn đẩy cũng đẩy không ngã. Nhưng nếu luôn đi bên cạnh vách núi, có đôi khi có cơn gió nhẹ thổi cỏ lay, thì chính mình sẽ bị ngã xuống.
Bạch Chiến Mặc rốt cục không kìm nổi sắc mặt biến đổi lớn:
- Giữa chúng ta còn món nợ chưa tính, đừng đắc ý quá sớm như thế.
Nói xong, gã quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoa Nhài Bạc một cái,
- Chúng ta đi ăn cơm, không nên để ý tới một số người nhàm chán.
Phía sau Bạch Chiến Mặc và Hoa Nhài Bạc còn có mấy người cùng đi, nhìn một cái là biết đó là người của Nga Ni Trần, vừa thấy Bạch Chiến Mặc tức điên, đều nóng lòng muốn thử sẽ gây bất lợi cho Hạ Tưởng. Tuy nhiên Hoa Nhài Bạc không mở miệng, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trương Anh Tịch cũng biết Bạch Chiến Mặc là ai, trêu ghẹo nói:
- Dường như vừa rồi là trưởng phòng Bạch chủ động nói chuyện với Phó thị trưởng Hạ, có được tính là tự làm bẽ mặt mình không vậy?
Bạch Chiến Mặc giận tím mặt:
- Anh là ai? Đâu tới lượt anh nói chuyện?
Trương Anh Tịch hai tay chắp ở sau lưng:
- Tôi là ai không quan trọng, dù sao nếu trên hội nghị thường vụ thảo luận việc làm thí điểm mở rộng, một phiếu của tôi khẳng định là phiếu chống!
Đợi Hạ Tưởng và Trương Anh Tịch đi xa, Bạch Chiến Mặc mới tỉnh ngộ lại, hỏi:
- Anh ta là Phó bí thư Thành ủy Trương Anh Tịch?
Hoa Nhài Bạc "Ừ" một tiếng, không có nhiều lời, cô đối với biểu hiện vừa rồi của Bạch Chiến Mặc khá thất vọng, tuy rằng cô cũng không phải là một người có tâm tư phức tạp, nhưng cũng rõ ràng nhìn ra trong cuộc đụng độ vừa rồi, Bạch Chiến Mặc bị lép vế.
Bạch Chiến Mặc một trận ảo não, trong lúc vô ý sao lại đắc tội Trương Anh Tịch, thật sự là thất sách. Không nghe nói Hạ Tưởng trong Thành ủy có đồng minh, sao trong nháy mắt, hắn cùng Trương Anh Tịch đã tiếp cận nhau?
Tuy nhiên nhớ tới thủ đoạn của Hạ Tưởng khi ở quận Hạ Mã, Bạch Chiến Mặc không tự chủ được rùng mình một cái, bỗng nhiên ý thức được đến thành phố Lang làm thí điểm mở rộng biến đổi gien, phỏng chừng gặp phải lực cản sẽ to lớn hơn so với trong tưởng tượng.
Quay về sẽ tìm Nga Ni Trần thương lượng kỹ hơn, khi tất yếu, cũng cần dùng một số thủ đoạn không sáng sủa để đánh gõ Hạ Tưởng một chút, dù sao hắn ở thành phố Lang không có gốc rễ, không ai bảo hộ hắn.
Hạ Tưởng và Trương Anh Tịch trở lại Thành ủy, ai quay về văn phòng của người ấy. Tuy nhiên tình cảnh hắn và Trương Anh Tịch đồng thời tiến vào tòa nhà bị Cổ Hướng Quốc trên lầu nhìn thấy hết, Cổ Hướng Quốc trong mắt hiện lên một tia cảnh giác.
Hạ Tưởng vừa vào văn phòng, Lý Tài Nguyên liền vẻ mặt thần bí mà tiếp cận lên phía trước:
- Lãnh đạo, hôm nay ngài và Bí thư Trương vừa ra khỏi cửa, tôi liền chú ý tới Dương Bân gọi một cuộc điện thoại, chỉ chốc lát sau Phó thị trưởng Đồ liền đi xuống lầu, đến bây giờ vẫn chưa trở về, cũng không biết đi đâu, tuy nhiên Trưởng ban thư ký Thang đã lén lút đi theo.
Nếu Đồ Quân đủ hung hăng càn rỡ, Hạ Tưởng sẽ quyết định lấy cô ra để khai đao trước, ai bảo trên người cô ta lỗ hổng nhiều nhất? Hơn nữa Dương Bân như một quả bom hẹn giờ ở bên người, cũng không an toàn, có thể một công đôi việc loại bỏ hai người, cũng là bước đầu tiên vô cùng quan trọng.
Trên người Dương Bân, nói không chừng cũng có bí mật gì đó không để người khác biết.
Hạ Tưởng vừa mới nghĩ tới điểm này, Lý Tài Nguyên lại nói:
- Tôi vừa cẩn thận suy đoán lại tai nạn xe cộ một năm trước, tôi hoài nghi, tài xế đụng người có khả năng chính là Dương Bân!
- Từ đâu phát hiện manh mối này?
Hạ Tưởng rất là ngạc nhiên mừng rỡ, nếu Dương Bân thật sự là lái xe đụng người, sẽ có một manh mối đem toàn bộ sự kiện liên kết lại với nhau.
Lý Tài Nguyên còn chưa trả lời vấn đề của Hạ Tưởng, Thang Hóa Lai vội vàng gõ cửa tiến vào:
- Phó thị trưởng Hạ, phát hiện tình huống trọng đại!