Quan Thần

Chương 848: Dao động, tranh thủ từng phút từng giây

Lời nói của Hạ Tưởng giống như một bạt tai đánh vào mặt của những Ủy viên thường vụ có quan hệ chặt chẽ với Nga Ni Trần, không ít người cảm thấy trên mặt hơi nóng rang lên, tuy là cơn giận dữ trong lòng nhưng không thể không công nhận lời nói của Hạ Tưởng tuy là khó nghe nhưng rất thực tế.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ ngầm đã lưu truyền trong dân gian từ lâu, trong Thành ủy ai ai cũng biết nhưng chưa từng được nhắc đến trong hội nghị thường vụ, tại vì sao? Nói trắng ra là bịt tai trộm chuông, là cách làm tự lừa mình dối người, không nói ra thì vờ như không tồn tại, không nghe thì vờ như không có mâu thuẫn.

Thực ra ai cũng đã biết rõ, tình hình trị an ở thành phố Lang gay gắt đến đâu, thế lực đen tối hung hăng ngang ngược đến đâu. Bình tĩnh mà suy xét, có không ít người bất mãn với việc làm ngang ngược của Nga Ni Trần ở thành phố Lang nhưng có thể làm gì được? Nga Ni Trần ăn cả hai phe đen trắng, về phía đen thì ông ta có thể uy hiếp tính mạng người khác, còn về phía trắng thì ông ta có thể huy động lực lượng của các lãnh đạo Thành ủy gây khó khăn trong công việc cho người khác. Cho nên, có một số người nhẫn nhục chịu đựng, có một số người dám giận nhưng không dám nói, đương nhiên cũng có người có được lợi ích, nếu Nga Ni Trần đã cho họ lợi ích thì tất cả những lợi ích khác của nhân dân và thành phố Lang hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của họ.

Vẻ mặt Ngả Thành Văn đau xót, liên tục gật đầu:

- Lời nói của đồng chí Hạ Tưởng rất đúng, các đồng chí, tôi đã bịt tai trộm chuông đã lâu rồi, nếu chúng ta đích thân đi vào giữa dân chúng nhìn xem và nghe thử, thì sẽ biết được có bao nhiêu dân chúng đang chửi rủa mình. Chửi thì không sợ, chỉ sợ là nếu người dân mất lòng tin vào Thành ủy và Ủy ban nhân dân thì công việc của chúng ta sẽ không được nhân dân ủng hộ, như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?

- Lời nói của Bí thư Ngả như lời cảnh báo cho chúng ta.

Hạ Tưởng vô cùng phối hợp thái độ của Ngả Thành Văn, nói tiếp lời:

- Nếu trong Thành ủy của thành phố Lang cần phải có một người dũng cảm đứng lên, không sợ bị uy hiếp đến tính mạng, không sợ thế lực đen tối, kiên quyết đấu tranh cùng các phần tử không tuân thủ pháp luật thì tôi hi vọng người đó sẽ là tôi. Khi tôi bị Tứ Tiểu Long uy hiếp đến tính mạng, tôi đã dựa vào sức mạnh của mình để đánh bại họ, khi tôi bị người khác mưu hại nhưng không có kết quả thì bạn của tôi đã bị thương thay tôi, bây giờ vẫn còn đang hôn mê trong bệnh viện, tôi vô cùng đau đớn. Lúc này đây tôi muốn cam đoan với các lãnh đạo ngồi ở đây, chỉ cần tôi còn ở thành phố Lang, chỉ cần tôi còn chút hơi thở, tôi nhất định sẽ đấu tranh cùng thế lực đen tối tới cùng, tuyệt đối không lùi bước.

Hạ Tưởng nói năng có khí phách, dõng dạc phát biểu tuyên ngôn chiến đấu.

Ngả Thành Văn vỗ tay đầu tiên, sau đó tiếng vỗ tay ầm vang, trong đó có người thật tâm cổ vũ, cũng có người bị ép buộc, Hạ Tưởng không thèm để ý, hắn chỉ muốn mượn cớ trịnh trọng báo cho những Ủy viên thường vụ đứng cùng phe Nga Ni Trần biết, dù có thể có ý nghĩ mờ ám, có thể làm rối kỉ cương, nhưng đứng trước vấn đề phải phân rõ đúng sai thì nhất định phải chọn đúng lập trường, nếu không có thể sẽ không có kết thúc tốt đẹp.

Hạ Tưởng càng rõ ràng hơn, trải qua trận chiến này, giữa hắn và Nga Ni Trần không còn khả năng giản hòa, với Cổ Hướng Quốc cũng là không đội trời chung, với Ma Dương Thiên thì càng như nước với lửa, đã không còn cần phải dịu dàng nửa che nửa lộ nữa rồi, có mâu thuẫn thì không sợ phô bày ra ngoài.

Hạ Tưởng đứng dậy, cúi đầu chào mọi người:

- Thái độ của tôi là, đả kích thế lực đen tối tuyệt đối không nương tay, càng không thể lùi bước, bởi vì có một số người đã kề dao lên cổ của Thành ủy và Ủy ban nhân dân, chúng ta không có biểu hiện gì thì chúng ta thật có lỗi với sự phó thác của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, thật có lỗi với hơn 1 triệu người dân ở thành phố Lang.



Sau khi Nga Ni Trần nhận được điện thoại của Cổ Hướng Quốc, sau khi biết được ý đồ muốn áp chế Hạ Tưởng trong hội nghị thường vụ bị thất bại thì không khỏi thở dài. Một phần lớn lực lượng của ông ta bị áp chế ở Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa, căn bản không điều được người đến đối phó với thành viên nòng cốt của Hạ Tưởng, hơn nữa nói không chừng bây giờ họ đã trốn khỏi thành phố Lang.

Hiện tại chiếm đóng ở các cửa khẩu của thành phố Lang đều là người của Hạ Tưởng, thành viên nòng cốt của Hạ Tưởng muốn ra thành phố dễ như trở bàn tay.

Làm sao đây? Nga Ni Trần suy nghĩ một hồi lại gọi điện đến Bắc Kinh, nếu Ngả Thành Văn đã ra sức ủng hộ Hạ Tưởng thì tiếp tục ra tay từ chính diện, để Bắc Kinh tạo áp lực cho Ngả Thành Văn, ép Ngả Thành Văn phải lùi một bước.

Chỉ cần Ngả Thành Văn không tiếp tục ủng hộ Hạ Tưởng thì Hạ Tưởng sẽ không còn thế để mượn.

Sau khi gọi điện thoại, Nga Ni Trần mới nhớ tới cứu binh ở Bắc Kinh có thể cũng đã tới, tại sao giờ này lại chưa có tin tức gì? Có phải đã xảy ra vấn đề gì không? Ông ta lại gọi cho Ma Dương Thiên, nhưng gọi mãi đều bị máy bận, cũng không biết Ma Dương Thiên đang bận việc gì.

Lúc này Nga Ni Trần có chút hoảng loạn, nếu không có cách áp chế Hạ Tưởng từ chính diện, bên Bắc Kinh còn chưa có cứu binh thì ông ta không biết mình có thể chống cự được bao lâu. Có lúc nghĩ đi nghĩ lại, chỉ vì cứ giữ khư khư một tên như Dư Kiến Thăng lại khiến cho mình bị tổn thất lớn, Ma Dương Thiên chưa chắc chịu thua, người phải gánh chiu tổn thất lớn là ông ta, ông ta làm vậy có đáng hay không?

Hạ Tưởng ra tay cay độc, nguyên nhân là vì Ma Dương Thiên ra tay hãm hại Hạ Tưởng chưa toại nguyện, cũng có nhân tố Hạ Tưởng muốn mượn thời cơ làm suy yếu lực lượng của ông ta. Cứ mỗi phút trôi qua là lực lượng của ông ta lại giảm đi, nhưng Ma Dương Thiên cũng chưa chắc sẽ cảm kích, ông ta và Ma Dương Thiên không phải là đồng minh có lợi ích tương quan…

Làm sao đây? Lòng tin của Nga Ni Trần cuối cùng bị dao động, ông ta chỉ cảm thấy từng cơn choáng váng đầu óc, còn có biểu hiện huyết áp tăng cao. Chỉ cần đối thủ nắm giữ lực lượng chuyên chính dân chủ nhân dân sẽ là một ác mộng, chỉ có nắm trong tay mình mới có thể hô mưa gọi gió.

Nhưng người hô mưa gọi gió bây giờ là Hạ Tưởng, còn ông ta là người bị gió thổi mưa dầm.

Nga Ni Trần đầu óc choáng váng, đã bao nhiêu năm chưa từng có thời điểm gian khổ như bây giờ. Hiện tại, ông ta bị Hạ Tưởng làm cho không còn đường tiến lui, đúng là một đối thủ có thủ đoạn mạnh mẽ cao minh.

Hoa Nhài Vàng và Hoa Nhài Bạc thấy ba mình trong lòng nóng như lửa đốt, đều lo lắng nếu ba cứ tiếp tục buồn rầu sẽ sinh bệnh, liền khuyên giải Nga Ni Trần. Tính tình của Hoa Nhài Vàng hơi mềm mỏng, cô ấy khuyên Nga Ni Trần hãy nhượng bộ, không cần vì một tên như Dư Kiến Thăng mà tự mình phải gánh chịu tổn thất.

Hoa Nhài Bạc quyết không phục:

- Ba, con sẽ đi tìm Hạ Tưởng để tranh luận, y dựa vào đâu mà dám niêm phong việc kinh doanh của chúng ta, con… con sẽ không để yên cho hắn.

Nga Ni Trần vẻ mặt miễn cưỡng cười:

- Thật tiếc, nếu ta có hai đứa con trai thì sẽ không bị Hạ Tưởng ức hiếp đến mức như thế này. Tiểu Mạc, tiểu Lỵ, sau này các con phải tìm được một người đàn ông có bản lĩnh, hãy nhớ, nhất định phải mạnh hơn Hạ Tưởng, kém hơn Hạ Tưởng một chút cũng không được.

Cuối cùng, Ma Dương Thiên đã gọi điện thoại đến, câu nói đầu tiên đã khiến cho Nga Ni Trần lạnh từ đầu tới chân:

- Lão Trần, người của tôi không đến được, trên đường cao tốc đã bị một toán quân đội chặn lại, đành phải quay về, lai lịch của đối phương rất lớn, tôi không thể dấy vào, rất khó giải quyết. Vậy đi, ông cứ kiên trì thêm một chút, tôi sẽ cho người áp chế Ngả Thành Văn từ chính diện, cứ đợi thêm vài ngày Hạ Tưởng sẽ rút lui, sau đó mới tính sổ với hắn.

Giọng điệu của Ma Dương Thiên rất nhẹ nhàng, dường như đã nắm chắc trong tay, thực ra ông ta đã che giấu chân tướng, bởi vì hiện tại ông ta cũng đã sứt đầu mẻ trán.

Sở dĩ phải ổn định Nga Ni Trần là vì sợ Nga Ni Trần không chịu nổi áp lực tặng Dư Kiến Thăng cho Hạ Tưởng, công sức ông ta không những đổ sông đổ biển, hơn nữa còn dẫn theo một loạt phản ứng dây chuyền. Sai lầm, đúng là một sai lầm lớn, Dư Kiến Thăng không giết chết Hạ Tưởng thì thôi, lại còn ngốc đến nỗi không nhanh chóng rời khỏi thành phố Lang, khiến cho mọi người vô cùng thất vọng.

Quá khinh địch, quá coi thường thủ đoạn chính trị của Hạ Tưởng, không ngờ Hạ Tưởng đã nhanh chóng bày bố thiên la địa võng ở thành phố Lang, Dư Kiến Thăng đành phải chật vật trốn ở thành phố Lang, muốn rời khỏi thành phố Lang một bước cũng không dễ.

Hạ Tưởng đáng sợ hơn ông ta nghĩ.

Nhưng làm cho Ma Dương Thiên đau đầu nhất không phải là Dư Kiến Thăng mà là Thường Quốc Khánh. Bởi vì sau khi xảy ra chuyện ở thành phố Lang, khi ông ta đang ở Bắc Kinh điều khiển chỉ huy các phương diện lực lượng, đột nhiên truyền đến một tin tức vô cùng khiếp sợ, Thường Quốc Khánh mất tích.

Thường Quốc Khánh đã mất tích từ lâu, chỉ công bố ra bên ngoài là mất tích, hành tung của gã luôn nằm trong tay ông ta. Nhưng sau khi thành phố Lang xảy ra chuyện được vài tiếng, Thường Quốc Khánh đột nhiên mất liên lạc, đã mất tích thật sự, khiến cho ông ta lo sợ, chẳng lẽ nói bàn tay của Hạ Tưởng đã với đến Bắc Kinh? Chẳng lẽ nói, Thường Quốc Khánh mất tích là do Hạ Tưởng?

Nếu chẳng may Thường Quốc Khánh lọt vào tay của Hạ Tưởng thì sẽ là một vở kịch lớn không có hồi kết. Trên người Thường Quốc Khánh có quá nhiều bí mật, nếu gã mở miệng khai, không những tăng thêm tội cho Đồ Quân mà còn có thể nguy hại đến cuộc sống chính trị của ông ta. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nếu quả thật là do Hạ Tưởng âm thầm gây ra thì hoàn toàn được giải quyết tận gốc, Thường Quốc Khánh mà nói ra sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, trong lòng ông ta hoàn toàn hiểu rõ. Thật không ngờ đúng thật không ngờ, trong lúc Hạ Tưởng tìm được đường sống từ chỗ chết còn nhanh chóng nghĩ tới việc phản kích, trực tiếp đánh trúng điếm yếu của ông ta, đúng là một chàng thanh niên điềm tĩnh đến đáng sợ, và kỹ lưỡng đến kinh ngạc.

Càng khiến cho Ma Dương Thiên kinh ngạc là, người của ông ta trong phút chốc đã bị chặn lại, đàm phán không có kết quả liền động thủ, kết quả sau mấy hiệp đã có mười mấy người bị thương, thấy tình thế không hay, đối phương lại có chuẩn bị từ sớm, biết là đấu không lại nên đành phải quay về.

Hạ Tưởng không những rất bình tĩnh, kỹ lưỡng, mà còn không lộ chút sơ hở, đã tạo thành một cái khung sắt che kín cả thành phố Lang không còn chút kẽ hở, những người bên trong muốn ra ngoài và những người bên ngoài muốn vào, nếu không có Hạ Tưởng giơ cao đánh khẽ thì kể cả một con chim cũng khó mà ra vào.

Ma Dương Thiên cuối cùng cũng có chút hối hận lúc đó vì nhất thời kích động đã không có trói buộc Thường Quốc Khánh, kết quả là để cho Thường Quốc Khánh gây ra chuyện lớn, gây xôn xao cả dư luận, không những khiến ông ta bị lún chân vào trong mà còn khiến Nga Ni Trần hao binh tổn tướng. Đúng rồi, Hạ Tưởng còn mượn cớ Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa để cưỡi lên đầu đánh vào mặt Nga Ni Trần.

Hiện tại đã là đâm lao phải theo lao, hối hận cũng đã muộn, Ma Dương Thiên biết rất rõ thế cục của thành phố Lang, biết hiện tại Cổ Hướng Quốc một cây chẳng chống được nhà, hơn nữa Hạ Tưởng sở dĩ có thể hô mưa gọi gió là bởi vì hắn rất thông minh mượn được thế lực của Ngả Thành Văn.

Hậu thuẫn của Ngả Thành Văn là ai, Ma Dương Thiên biết rất rõ, chỉ cần thuyết phục được hậu phương của Ngả Thành Văn, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, Ngả Thành Văn lập tức sẽ buông lỏng lập trường, Hạ Tưởng mất đi sự chống đỡ, chỉ có thể rút lui. Nếu rút lui, sau khi Dư Kiến Thăng thoát khỏi thành phố Lang thì những hành động rầm rộ của Hạ Tưởng trong giai đoạn trước sẽ trở thành điều bị người khác lên án, có thể quay ngược lại chỉ trích hành động của hắn gây nên ảnh hưởng tồi tệ.

Thời gian, là điểm mấu chốt để quyết định ai thắng ai thua.

Ma Dương Thiên lập tức gọi điện cho một nhân vật quan trọng, sau khi nghe được câu trả lời thiết thực của nhân vật quan trọng mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đi nghĩ lại, lại gọi điện cho người quen ở bộ Công an, ông ta làm cho bộ Công an tạo áp lực cho sở Công an Tỉnh, mau chóng thả Lộ Hồng Chiêm quay về thành phố Lang.

Lộ Hồng Chiêm vừa về đến thành phố Lang, quản lý lại cục Công an thành phố, thiên la địa võng mà Hạ Tưởng bày ra sắp bị phá bỏ, không những có thể để Dư Kiến Thăng ung dung rời khỏi thành phố Lang mà còn có thể bắt được thành viên nòng cốt của Hạ Tưởng.

Thời gian, rốt cuộc sẽ đứng về phía ai? Ma Dương Thiên biết rõ, ông ta đã huy động lực lượng lớn nhất, việc đọ sức duy nhất là xem Ngả Thành Văn thỏa hiệp trước, hay là Lộ Hồng Chiêm về thành phố Lang trước, hoặc là Nga Ni Trần không chịu nổi áp lực trước.

Nếu Nga Ni Trần có thể đứng vững trước áp lực trước khi Ngả Thành Văn thỏa hiệp và Lộ Hồng Chiêm quay trở về thì cuộc chiến lần này Hạ Tưởng sẽ có kết thúc thảm hại.

Ma Dương Thiên lập tức lại gọi điện cho Cổ Hướng Quốc, để Cổ Hướng Quốc ra mặt trấn an Nga Ni Trần, nhất định phải chống đỡ được áp lực, không thể khuất phục trước thủ đoạn của Hạ Tưởng, nếu không hậu quả sẽ khó lường.



Văn phòng Bí thư Thành ủy thành phố Lang.

Ngả Thành Văn đang xử lý công việc, đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên, điện thoại nối với phía Bắc Kinh, thông thường là thủ trưởng gọi đến, trong lòng ông ta liền căng thẳng, biết được phần lớn là vì những dư luận xôn xao ở thành phố Lang.

Sau khi bắt máy, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói êm dịu:

- Thành Văn, thành phố Lang cách Bắc Kinh gần như vậy, gây xôn xao dư luận, không tốt lắm đâu? Hạ Tưởng tuổi trẻ nóng tính, cũng dễ nổi nóng, thấy đủ thì dừng lại được rồi.

Không đợi cho Ngả Thành Văn có thái độ gì, cuộc gọi đã ngắt.

Ngả Thành Văn đứng lên với vẻ mặt bất đắc dĩ, trước mắt là một cơ hội tốt để làm Nga Ni Trần bị thương nặng hơn nữa làm cho Cổ Hướng Quốc suy yếu, chỉ tiếc là suy xét từ góc độ cân bằng, dù cấp trên có người không muốn ông ta một mình độc chiếm cũng được, hoặc là hậu thuẫn của Cổ Hướng Quốc ra mặt thỏa hiệp cũng thế, tóm lại, dường như vở kịch này phải kết thúc sớm.

Thật đáng tiếc, thật tiếc cho một bữa tiệc lớn được chuẩn bị tỉ mỉ, cuối cùng cũng không bắt được Dư Kiến Thăng.

Trong lòng Ngả Thành Văn tiếc hận, ông ta cũng không ngờ Nga Ni Trần lại kiên cường như thế, vẫn khăng khăng không chịu thả người, Hạ Tưởng coi như cũng đã tận tâm tận lực, ông ta cũng đã ủng hộ hết sức, bây giờ thủ trưởng cũng đã lên tiếng thì nhất định phải dừng tay lại.

Ngả Thành Văn còn chưa kịp bảo Hạ Tưởng đến văn phòng của ông ta thì lại nhận được điện thoại của sở Công an Tỉnh, sở Công an Tỉnh thông báo vấn đề của đồng chí Lộ Hồng Chiêm đã được điều tra rõ, buổi chiều có thể trở về thành phố Lang.

Phản kích rất nhanh, trong lòng Ngả Thành Văn kinh ngạc, hai nơi ra tay cùng lúc, xem ra là nhất định phải thành công, ông ta lắc đầu, bố cục lần này của Hạ Tưởng phần thắng rất xa vời, cho dù ông ta có thể kéo dài thêm nửa ngày không bảo Hạ Tưởng rút lui thì đợi đến khi Lộ Hồng Chiêm trở về, Nga Ni Trần có đủ sức mạnh sẽ càng không chịu thả người.

Ngả Thành Văn cũng đành chịu, một cơ hội vốn lớn như vậy lại không có được kết cục tốt đẹp, đúng là không đủ thời vận.

- Trương Nghiêu, đi mời Phó thị trưởng Hạ đến văn phòng của tôi.

Ngả Thành Văn biết rằng trước mắt chỉ có thể rút lui, rút lui sớm thì có thể giảm bớt được hậu quả nghiêm trọng, còn có thể nghĩ cách khác để bù đắp.

Trương Nghiêu lên tiếng trả lời rồi đi mời Hạ Tưởng. Đến văn phòng của Hạ Tưởng, gõ cửa bước vào thì phát hiện ra Hạ Tưởng không ở đó, Lý Tài Nguyên nói, Phó thị trưởng Hạ đã đi đàm phán về vấn đề tiền lương với đại diện nông dân.

Trương Nghiêu lắc đầu, trên đường về còn suy nghĩ, đã là lúc nào rồi, Phó thị trưởng Hạ đúng là một người kì lạ, vấn đề của nông dân có gì quan trọng, bây giờ đã là việc khẩn cấp, y còn thanh thản đàm phán với đại diện nông dân sao? Một người lập dị, đúng thật là người lập dị.

Trương Nghiêu báo cho Ngả Thành Văn, Ngả Thành Văn cũng không dám tin, ngây người sửng sốt, đành phải xua tay bảo Trương Nghiêu ra ngoài, sau đó gọi điện cho Hạ Tưởng, lại gọi không được. Suy nghĩ một lúc, thôi vậy, cũng không nóng vội một giờ nửa khắc, cứ chờ xem sao.

Sau sự việc này, Ngả Thành Văn vô cùng may mắn vì đã không gọi điện bảo Hạ Tưởng rút lui, ông ta đã để lại làm ấn tượng tốt trong mắt Hạ Tưởng là một người biết dũng cảm chịu trách nhiệm.

Thật ra Hạ Tưởng đã đến gặp mặt Nhạn Vĩnh Lương, bởi vì Nhạn Vĩnh Lương gọi điện báo có việc quan trọng cần báo cáo. Hạ Tưởng cũng không dắt theo Lý Tài Nguyên, chỉ cùng Thang Hóa Lai đi đến chỗ hẹn.

Thực ra, Nhạn Vĩnh Lương chỉ muốn thử xem có gọi được Hạ Tưởng không, y không cho rằng Hạ Tưởng đường đường là một Phó thị trưởng thường trực lại có thể để y gọi đến là đến. Không ngờ, Hạ Tưởng không chỉ đến hơn nữa còn rất nhanh, khiến y vô cùng cảm động, và không còn hoài nghi lòng quyết tâm của Hạ Tưởng muốn giải quyết vấn đề tiền lương cho họ.

- Phó thị trưởng Hạ, có phải là tìm được Thường Quốc Khánh là có thể giải quyết được vấn đề tiền lương không?

Câu nói đầu tiên của Nhạn Vĩnh Lương khi vừa mới gặp mặt đã khiến Hạ Tưởng vừa kinh ngạc vừa vui.

- Có thể tìm được Thường Quốc Khánh, nội trong một tuần tôi có thể giải quyết vấn đề thiếu tiền lương cho các anh.

Hạ Tưởng chắc như đinh đóng cột.

- Tốt, tôi tin con người của Phó thị trưởng Hạ.

Nhạn Vĩnh Lương hạ quyết tâm:

- Tôi có vài người bạn ở Bắc Kinh, họ biết Thường Quốc Khánh có một nơi bí mật, có động tĩnh gì là trốn ở đó không ra ngoài. Bạn của tôi lúc trước có làm qua công trình cho gã, biết được một số chuyện xấu của Thường Quốc Khánh…

Hạ Tưởng mừng rỡ, dường như là một thu hoạch lớn bất ngờ, thực ra còn là vì hắn thành tâm đối đãi tốt với Nhạn Vĩnh Lương mới đổi được lòng tin của Nhạn Vĩnh Lương, hắn vỗ vỗ vào vai của Nhạn Vĩnh Lương:

- Vĩnh Lương, cứ đợi tin tốt của tôi, nhất định sẽ có tiền ăn tết cho các anh em, sẽ không để cho họ mang thất vọng và nước mắt mà về nhà.

Nhạn Vĩnh Lương cảm động bởi lời nói của Hạ Tưởng:

- Phó thị trưởng Hạ, nếu ngài không chê bai thì sau này cứ gọi tôi là Nhạn Cửu được rồi, trong nhà tôi xếp thứ 9, những người quen thân với tôi đều gọi tôi là Nhạn Cửu…

Hạ Tưởng cười ha hả:

- Nhạn Cửu, đúng là tên hay, sau này sẽ gọi cậu là Nhạn Cửu, đưa số điện thoại cho tôi và hãy chờ tôi gọi lại.

Cáo biệt Nhạn Cửu, Hạ Tưởng gọi ngay cho Dương Uy.

Dương Uy cũng mò tìm được vài chỗ Thường Quốc Khánh ẩn náu nhưng không chắc là cái nào, mò tìm từng nơi thì lại dễ dàng rút dây động rừng, đúng lúc không biết làm thế nào thì một cú điện thoại Hạ Tưởng gọi đến như giúp người đang trong cơn hoạn nạn.

Nửa tiếng sau, điện thoại của Dương Uy gọi đến, rất phấn khởi:

- Phó thị trưởng Hạ, đã có trong tay rồi.

Hạ Tưởng mừng rỡ:

- Tốt, canh giữ cho kỹ, tôi sẽ cho người đến đón.

Một cuộc điện thoại thông báo cho đại đội trưởng Lý biết bảo ông ta hành động khiêm tốn, dẫn theo bốn năm người đến Bắc Kinh đón người. Đại đội trưởng Lý lập tức chấp hành mệnh lệnh, đảm bảo trong hai tiếng sẽ đem người về thành phố Lang.

Lúc này, đã là 2 giờ chiều, Hạ Tưởng cũng nhận được tin tức, Lộ Hồng Chiêm ở thành phố Yến cũng đã khởi hành, bởi vì do mưa tuyết nên khoảng chừng 7 giờ tối sẽ về đến thành phố Lang.

Mà lúc này, Nga Ni Trần không có chút dấu hiệu thỏa hiệp.

Tranh thủ từng phút từng giây, đồng thời Hạ Tưởng cũng từ nguồn tin khác biết được bên phía Bắc Kinh cũng đã tạo áp lực cho Thành ủy thành phố Lang, mà hắn cũng không nhận được điện thoại của Ngả Thành Văn, phần lớn là Ngả Thành Văn cố ý kéo dài thời gian.

Hạ Tưởng vẫn âm thầm cảm kích việc ủng hộ to lớn của Ngả Thành Văn, hắn vừa về đến Thành ủy, vừa mới ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Nga Ni Trần, hắn cứ tưởng Nga Ni Trần đích thân gọi đến nhưng sau khi nghe mới biết là Hoa Nhài Vàng.

- Phó thị trưởng Hạ, tôi không biết phải như thế nào thì anh mới chịu tha cho ba tôi? Nếu anh muốn tôi… câu trả lời của tôi là, tôi đồng ý.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất