Rất có lỗi với khát vọng lý tưởng của chính mình, rất có lỗi với kỳ vọng của người dân thành phố Lang. Tuy rằng nói nhiệt huyết tuổi trẻ cùng với sự tăng lên của tuổi tác và trách nhiệm nâng cao sẽ bị mai một và có sự nhẫn nhịn, nhưng Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, cái không thay đổi chính là tình cảm vì nước vì dân của hắn, và một lòng theo đuổi một đất nước lý tưởng.
- Quan điểm của Trưởng ban thư ký cũng rất có lý, tuy nhiên tôi làm việc luôn đến nơi đến chốn, Thị trưởng thành phố Thiên Trạch là một chức vụ rất hấp dẫn...
Hạ Tưởng bất chợt dừng lại, do dự không biết có nên nói ra suy nghĩ thật trong lòng hay không, ngẩng đầu thấy vẻ mặt mỉm cười của Vương Bằng Phi, thì cảm thấy tự tin.
- Tôi hy vọng ngài ủng hộ tôi ở lại thành phố Lang, tiếp tục hoàn thành những việc còn dở dang.
Vương Bằng Phi ha hả cười:
- Tốt, nếu anh có tự tin để tiếp tục làm nốt tôi sẽ ủng hộ sự lựa chọn của anh.
Vương Bằng Phi cũng là giữ thái độ thăm dò để trưng cầu ý kiến của Hạ Tưởng, nếu Hạ Tưởng còn muốn ở lại thành phố Lang, y sẽ ủng hộ.
Vì ở lại văn phòng của Vương Bằng Phi đã làm trễ giờ, nên Hạ Tưởng không kịp đến gặp Tống Triêu Độ mà đi thẳng đến văn phòng Phạm Duệ Hằng.
Sau khi Phạm Duệ Hằng nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy đã không dọn đến văn phòng của Diệp Thạch Sinh trước đó, mà chọn hẳn ra một gian phòng rồi tiến hành chỉnh trang lại. Phong cách chỉnh trang khác hoàn toàn với phong cách của Diệp Thạch Sinh, cũng ám chỉ phong cách nắm quyền của Phạm Duệ Hằng khác xa so với Diệp Thạch Sinh.
Kỳ thật bình tĩnh mà xem xét, tính tình của Phạm Duệ Hằng và Diệp Thạch Sinh lại có những điểm tương đồng, quý trọng danh dự, coi trọng thanh danh, không quá cường thế, nhưng nếu đem so sánh thì tính cách của Diệp Thạch Sinh lại mềm mỏng hơn một chút và coi trọng tình cảm. Phạm Duệ Hằng làm việc chú trọng phương pháp sách lược, khá khắc nghiệt.
Hạ Tưởng dưới sự dẫn dắt của Thư ký, lần đầu tiên bước vào phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy Phạm Duệ Hằng. Trước kia hắn cũng từng đến văn phòng Chủ tịch tỉnh của y nhưng sau khi Phạm Duệ Hằng nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy thì là lần đầu tiên Hạ Tưởng vào văn phòng để gặp mặt và bàn công việc với Phạm Duệ Hằng.
Hạ Tưởng tiến vào, Phạm Duệ Hằng chỉ hơi gập người, gật đầu một cái:
- Đến rồi sao, ngồi xuống đi.
Hạ Tưởng liền cung kính mà chào một tiếng:
- Bí thư Phạm.
Sau đó ngồi trên ghế sô pha, kiên nhẫn chờ đợi chỉ thị của Bí thư Tỉnh ủy.
Trên thực tế với cấp bậc của Hạ Tưởng, muốn gặp Bí thư Tỉnh ủy không phải là một chuyện dễ dàng. Có không ít Bí thư Thành ủy và Thị trưởng xếp hàng muốn gặp mặt Phạm Duệ Hằng mà không được toại nguyện, hắn thì hay thật, trực tiếp được Bí thư Tỉnh ủy triệu tập đến, coi như là vinh hạnh hiếm có.
Phạm Duệ Hằng đang gọi điện thoại, cũng không biết là ai đang báo cáo công tác, nói qua nói lại, Phạm Duệ Hằng liền nổi cáu, mắng vào điện thoại, sau đó tức giận mà cúp máy.
Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ thất thố của Phạm Duệ Hằng, Hạ Tưởng có phần hiểu được, Bí thư Phạm có lẽ là cố ý nổi cáu cho hắn thấy, chính là muốn cho hắn một lời cảnh cáo hàm súc.
- Tỉnh ủy vô cùng hài lòng đối với công tác của anh ở thành phố Lang, cho rằng anh ở thành phố Lang đã tận tụy làm ra những cống hiến xuất sắc cho sự phát triển kinh tế của thành phố Lang.
Không ngoài dự tính, mở đầu đã tặng cho hắn vài câu tâng bốc, rõ ràng là ngữ điệu nâng cao, sau đó Phạm Duệ Hằng lại mỉm cười.
- Vừa lúc có chức Thị trưởng thành phố Thiên Trạch, đồng chí Mã Tiêu đã kiến nghị lên Tỉnh ủy muốn điều anh đến thành phố Thiên Trạch đảm nhiệm chức Thị trưởng. Hôm nay tìm anh đến Tỉnh ủy chính là muốn trưng cầu ý kiến của anh một chút.
Đánh giá cán bộ là trách nhiệm của Ban Tổ chức cán bộ, trưng cầu ý kiến của hắn cũng phải do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ra mặt mới đúng, thậm chí ngay cả Mã Tiêu cũng không cần phải tự mình ra mặt, cùng lắm là Phó trưởng ban là cũng đủ nể mặt hắn lắm rồi. Hiện tại lại thật tốt, Bí thư Tỉnh ủy trực tiếp ra mặt nói chuyện với hắn, thật đúng là vinh dự vô cùng lớn lao.
Hạ Tưởng lại không có cảm giác được sủng ái mà lo sợ, bởi vì hắn biết rõ, Phạm Duệ Hằng sở dĩ xuống nước, hạ thấp thái độ đều không phải là sự gần gũi thật sự, mà do sự kiện Lưu Tuấn lần trước đã mang đến ảnh hưởng khá lớn, khiến Bí thư Phạm hiểu rõ một sự thật, hắn không phải là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở bình thường mặc cho người khác điều khiển, mạng lưới quan hệ của hắn tại tỉnh Yến rất phức tạp, muốn tùy ý bắt chẹt hắn sẽ có rất nhiều người không hài lòng.
Cho dù Phạm Duệ Hằng là Bí thư Tỉnh ủy cũng có thể rõ ràng mà cảm nhận được Hạ Tưởng là một người khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn, chỉ một mình Tống Triêu Độ cũng đã đủ khiến y đau đầu, huống chi bây giờ còn có Vương Bằng Phi và Cao Á Chu.
Cũng có cả Lý Ngôn Hoằng.
Đầu tiên Phạm Duệ Hằng tung ra mồi nhử, không đợi Hạ Tưởng bày tỏ thái độ, lại thành khẩn nói:
- Gần đây có một vài ý kiến không hay, tôi cũng không quá tin nhưng có vài lãnh đạo ở tỉnh lại cho rằng cần phải điều tra thêm... Chuyện này có thể anh cũng đã nghe nói, chính là đồng chí Bạch Chiến Mặc chỉ trích anh ở sau lưng xúi giục người khác hãm hại ông ấy. Nếu là thật, đồng chí Hạ Tưởng, hãm hại người đứng đầu Đảng ủy là một vấn đề chính trị vô cùng nghiêm trọng, kỷ luật Đảng và luật pháp nhà nước cũng không thể dễ dàng tha thứ cho những hành vi như vậy.
Văn võ chi đạo vừa thắt chặt vừa thả lỏng, đạo làm quan có thưởng có phạt. Phạm Duệ Hằng trước thì hứa hẹn ưu đãi, đưa ra một củ cải đỏ rực rỡ làm mồi nhử, xoay qua lại đưa Bạch Chiến Mặc ra, rõ ràng là uy hiếp và gây áp lực.
Thủ đoạn dụ dỗ đe dọa được vận dụng vô cùng thành thạo.
Phạm Duệ Hằng tưởng rằng y hạ thấp tư thế nói chuyện mặt đối mặt với Hạ Tưởng, lại bày tỏ đủ thành ý thì Hạ Tưởng nhất định sẽ lập tức thỏa hiệp, bày tỏ sự kính trọng đáng có đối với một Bí thư Tỉnh ủy như y. Không ngờ câu trả lời của Hạ Tưởng khiến y giận tím mặt, quyết định cưỡng ép, thông qua đề nghị để đẩy Hạ Tưởng khỏi thành phố Lang.
Ngọn lửa chiến tranh từ thành phố Lang đã lan tràn tới thành phố Yến, đã khiến rất nhiều người cháy đến thương tích đầy mình.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comThành thật mà nói, Hạ Tưởng rất muốn nhận lời của Phạm Duệ Hằng, giữa hắn và Phạm Duệ Hằng không phải quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần, cũng có tình cảm cá nhân ở bên trong. Hơn nữa tình bạn giữa hắn và Phạm Tranh vẫn duy trì rất tốt, từ sâu trong đáy lòng hắn ít nhiều cũng cảm kích Phạm Duệ Hằng đã từng trợ giúp hắn.
Kể cả lần này Phạm Duệ Hằng hạ mình, lấy thân phận Bí thư Tỉnh ủy nói chuyện mặt đối mặt với hắn.
Nhưng tình nghĩa là tình nghĩa, nguyên tắc là nguyên tắc.
Hắn không thể vô nguyên tắc mà nhượng bộ, đó là thứ nhất. Thứ hai, lập trường giữa hắn và Phạm Duệ Hằng chưa bao giờ tương đồng, nếu Phạm Duệ Hằng đã chấp nhận lời thỉnh cầu của Cổ Hướng Quốc, ra mặt gây áp lực với hắn thì chứng tỏ là hậu trường của Phạm Duệ Hằng và Cổ Hướng Quốc đi cùng một con đường. Nhưng hiển nhiên nhân vật đứng sau điều hắn đến thành phố Lang và hậu thuẫn của Cổ Hướng Quốc có sự khác biệt về quan niệm.
Hắn không chỉ muốn chứng minh cho nhân vật phía sau màn thấy mà còn là nguyên tắc hắn đã kiên trì từ đầu đến cuối và giới hạn không thể lùi bước.
Về phần Phạm Duệ Hằng vì sao lại hứng gió mà ra mặt, muốn gây khó dễ cho hắn một phen, Hạ Tưởng tạm thời không nghĩ nhiều và cũng không thèm tìm hiểu nội tình phía sau...
Cổ Hướng Quốc nhất định phải rớt đài, thành phố Lang phải khôi phục lại bầu không khí thanh bình, Nga Ni Trần cũng phải thất bại mà bỏ chạy, càng về sau công việc càng khó khăn, hắn lao tâm tổn sức làm việc ở thành phố Lang cho tới ngày hôm nay chính là vì muốn người dân thành phố Lang có được một mảnh trời trong xanh.
"Cẩu lợi quốc gia sinh tử dĩ, khởi nhân họa phúc tị xu chi" (TN: Chỉ cần có lợi cho đất nước, cho dù hy sinh bản thân mình cũng cam lòng, tuyệt đối không vì bản thân có thể sẽ gặp tai họa mà trốn tránh) đó là quan điểm chính trị của hắn, cũng là điểm mấu chốt chính trị mà hắn theo đuổi. Nếu chỉ bởi vì áp lực từ phía trên mà dễ dàng từ bỏ lý tưởng và hoài bão thì Hạ Tưởng sẽ không còn là Hạ Tưởng, hắn cũng sẽ không còn lăn lộn ở trong quan trường, chi bằng lợi dụng sự thông minh tài trí của hắn kiếm chác những món hời lớn, sống một cuộc sống ung dung tự tại.
- Trước hết phải cảm ơn ý tốt của Bí thư Phạm, tôi cảm thấy kinh nghiệm lý lịch của tôi còn thấp, không thể đảm nhiệm trọng trách Thị trưởng thành phố Thiên Trạch.
Hạ Tưởng cũng không để Phạm Duệ Hằng chờ lâu, trực tiếp nói ra ý định ban đầu của hắn.
- Về phần đồng chí Bạch Chiến Mặc tố cáo tôi hãm hại, tôi tin bộ máy tổ chức sẽ trả lại cho tôi sự trong sạch. Tôi cây ngay không sợ chết đứng, một vài người bản thân họ có vấn đề còn muốn kéo người khác xuống nước, thủ đoạn rất xấu xa... Xin Bí thư Phạm tin tưởng vào nhân cách của tôi.
Sắc mặt của Phạm Duệ Hằng liền trầm xuống, đảo mắt mấy vòng, cuối cùng lại không cam lòng mà nói một câu:
- Đồng chí Hạ Tưởng, phải tin tưởng vào năng lực của chính anh, càng phải tin tưởng vào sự công bằng chính trực của tổ chức, cũng phải phục tùng sự sắp đặt của tổ chức.
Lúc rời khỏi văn phòng của Phạm Duệ Hằng, mặc dù mặt trời nóng rực ở trên cao, trong lòng Hạ Tưởng lại cảm thấy có một luồng gió mát. Trải qua chuyện này, giữa hắn và Phạm Duệ Hằng tuy rằng còn chưa đến mức trở mặt ngay tại chỗ nhưng cũng không khác người xa lạ là bao.
Mặc dù đã sớm đoán trước sẽ có ngày như vậy nhưng khi thật sự xảy đến trong lòng Hạ Tưởng lại không cảm thấy dễ chịu chút nào. Càng lên cao, sự bất hòa trong quan điểm chính trị càng dễ dàng tạo thành sự đối lập, hiện giờ khoảng cách giữa hắn và Phạm Duệ Hằng càng ngày càng xa, cũng là bởi vì giữ vững nguyên tắc, đó là tất cả mọi bất đồng trong quan điểm chính trị đều có thể trao đổi.
Đồng thời, cũng có những suy tính về lập trường hàng ngũ của mình ở trong đó.
Ủy ban nhân dân Tỉnh ủy vào giữa hè, cây cao bóng cả, cây bạch dương cao lớn khiến cho người ta cảm thấy vừa tĩnh lặng vừa xa xăm, Hạ Tưởng không còn lòng dạ nào mà thưởng thức khoảnh khắc yên lặng hiếm có trong Ủy ban nhân dân ủy cổ kính. Hắn đi vào văn phòng của Tống Triêu Độ, sau khi nói chuyện chân thành một hồi với Tống Triêu Độ, hắn rảo bước ra khỏi Ủy ban nhân dân Tỉnh ủy, rất kiên định mà trước nay chưa từng thấy.
Hạ Tưởng cũng không ở lại Tỉnh ủy bao lâu, buổi chiều cùng ngày liền quay trở về thành phố Lang. Hắn vừa mới đi, lập tức tin tức từ Tòa án Nhân dân tỉnh và sở Công an tỉnh liền truyền đến, vụ án Tiêu Điện đã có được tiến triển mới nhất, thu thập được bằng chứng mới nhất, sắp tới sẽ mở phiên toà thẩm tra xử lý một lần nữa.
Tương đương như một hành động phản kích rất sắc bén của Tống Triêu Độ nhằm vào Phạm Duệ Hằng.
Tin tức truyền tới thành phố Lang, Cổ Hướng Quốc ngồi thừ ra cả nửa ngày, ủ rủ không nói gì. Vết thương trí mạng của y ở chỗ nào, y biết rất rõ. Dùng hai chiêu một lúc còn không bắt được Hạ Tưởng, làm sao lại như thế?
Sau đó lại gọi một cú điện thoại lên tỉnh, được biết tài liệu tố cáo của Bạch Chiến Mặc đã tới bàn Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, trong lòng y yên tâm phần nào. Lại nhận được một tin vui là, Mã Tiêu đã chính thức đề nghị Tỉnh ủy điều Hạ Tưởng đến đảm nhiệm chức Thị trưởng thành phố Thiên Trạch, Phạm Duệ Hằng đã bước đầu tỏ vẻ đồng ý và tổ chức hội nghị Bí thư tiến hành thảo luận.
Tình hình, đã bước vào giai đoạn căng thẳng.
Hạ Tưởng sau khi trở về từ Tỉnh ủy vẫn làm việc bình thường giống như mọi ngày, không có bất kỳ điều gì bất thường, khiến cho Cổ Hướng Quốc cũng âm thầm khâm phục sự điềm tĩnh của Hạ Tưởng. Tuy nhiên dù rất khâm phục, cũng rất đắc ý mà nghĩ rằng bất kể như thế nào, thời gian Hạ Tưởng ở thành phố Lang sẽ không được bao lâu nữa, mọi cố gắng nỗ lực của hắn cuối cùng cũng sẽ phải uổng phí.
Hạ Tưởng mà đi, thành phố Lang sẽ là thiên hạ của y, Hạ Tưởng không cam lòng cũng không thể làm được gì? Chính trị vốn chính là một trò chơi chú trọng thực lực, không thể lật đổ anh thì có thể dẹp bỏ anh.
Còn bằng chứng của Bạch Chiến Mặc có thể mang đến ảnh hưởng tiêu cực gì cho Hạ Tưởng hay không? Cổ Hướng Quốc cũng không để ý. điều y muốn hiện tại không phải là lật đổ Hạ Tưởng mà chính là khiến Hạ Tưởng thu tay lại hoặc nhường đường, bất kể là loại nào, chỉ cần có thể để y bình yên vượt qua cơn khủng hoảng là được.
Hạ Tưởng sau khi thu hút được vốn đầu tư của Triệu Tiểu Phong, lại dưới sự giới thiệu của Dương Uy đã gặp vài nhà đầu tư đến từ Bắc Kinh, thảo luận một chút về ý định hợp tác, dự định đầu tư liên quan đến thuốc lá, thông tin điện tử, bất động sản cùng với ngành sản xuất chế tạo linh kiện, lại kéo đến khoản đầu tư gần 4 trăm triệu tệ cho thành phố Lang.
Mặc dù vẫn còn chưa thực sự thực hiện nhưng những gì Hạ Tưởng đã làm đã mang đến danh tiếng và sự tôn kính cho hắn, khiến hắn ở trong Ủy ban nhân dân thành phố trở thành người thứ hai thật sự xứng đáng, thậm chí ở trong mắt một số người, hắn còn quyết đoán hơn so với Cổ Hướng Quốc.
Giữa trưa cùng ngày, Vệ Tân từ Mĩ bay về nước, chỉ dừng lại ở Bắc Kinh một tiếng rồi vội vàng chạy đến thành phố Lang gặp mặt với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng gặp lại Vệ Tân có một loại cảm giác hạnh phúc và may mắn giống như sống sót sau tai nạn.
Đón Vệ Tân về nhà, vừa mới sắp xếp ổn thỏa, còn chưa nói được gì thêm Hạ Tưởng đã nhận được điện thoại của Tỉnh ủy, là Cao Tấn Chu. Cao Tấn Chu gọi đến rất ngắn gọn, thông báo cho Hạ Tưởng biết về một hội nghị có tính chất quyết định đến vận mệnh của hắn:
- Hội nghị Bí thư lập tức sẽ được triệu tập...
Bất chợt dừng lại, lại bổ sung một chút về tình hình liên quan đến tài liệu tố cáo của Bạch Chiến Mặc.
- Bằng chứng của Bạch Chiến Mặc không đầy đủ, nhưng sẽ có ảnh hưởng tiêu cực nhất định, phỏng chừng là sẽ bị người ta lấy đó để làm to chuyện, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Hạ Tưởng đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, sau khi cảm ơn Cao Tấn Chu xong hắn đã xin nghỉ nửa ngày để đi cùng Vệ Tân.
Trạng thái tinh thần của Vệ Tân khá tốt, không có bất kỳ biểu hiện bệnh lý gì, thần sắc cũng coi như bình thường, chỉ có điều sự quyến luyến thỉnh thoảng lộ ra trong đôi mắt khiến Hạ Tưởng đau lòng. Khi được gặng hỏi thì Vệ Tân đem kết quả cụ thể về bệnh tình của cô nói ra, kỳ thật vẫn giống như trước đây, không có kết luận gì chính thức.
Nhưng có một điều, bác sĩ sau khi biết Vệ Tân từng bị va chạm mạnh thì đưa ra đáp án là có khả năng bởi vì bị cú va chạm mạnh bất ngờ đã dẫn tới bệnh tình của Vệ Tân. Nói cách khác, đầu sỏ gây nên chính là Ma Dương Thiên.
Ma Dương Thiên đã đền tội nhưng Cổ Hướng Quốc có quan hệ phức tạp với Ma Dương Thiên thì vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Trong lúc Hạ Tưởng như không có chuyện gì xin nghỉ ở nhà, thì ở thành phố Lang có một tin tức dở khóc dở cười cứ như dịch bệnh mà lan truyền khắp hang cùng ngỏ hẻm. Trần Đại Đầu bị chứng bất lực, Nga Ni Trần bị nói lắp, hai anh em nhà họ Trần là một cặp tàn tật.
Tin tức truyền với tốc độ nhanh đến chóng mặt, trong thời gian nửa ngày đã ồn ào huyên náo khắp thành phố Lang.
Nga Ni Trần đang bắt tay vào tìm cách để làm như nào đưa Trần Đại Đầu ra, không ngờ cách vẫn chưa nghĩ ra mà đã bị người khác bóc trần chuyện riêng tư, y lập tức nổi trận lôi đình.
Y cũng biết rõ tin tức không hẳn là do Hạ Tưởng có ý tung ra, dù sao với tính cách của Hạ Tưởng cũng chưa đến mức lấy căn bệnh kín của Trần Đại Đầu và của y ra làm chuyện để nói, cục Công an thành phố hẳn là ngọn nguồn tin tức. Trước kia y và Lộ Hồng Chiêm không ít lần chèn ép không ít cảnh sát trong cục Công an thành phố, đắc tội không ít cảnh sát, hiện tại người ta trở mặt, trả thù y một chút cũng có thể hiểu được.
Là có thể hiểu nhưng nuốt không nổi cục tức này.
Tin đồn khiếm nhã cỏn con nhưng có lực sát thương, hậu quả trực tiếp chính là một lần nữa ảnh hưởng tới doanh số bán hàng của sơn Occupy và tâm lý của các đại lý bán hàng lại thấp thỏm, đồng thời cũng khiến những sự việc lộn xộn trong địa bàn của Nga Ni Trần tăng lên đột biến. Một vài băng nhóm nhỏ vốn vẫn bị y áp chế nay lại đang rục rịch muốn giành lại một vài địa bàn vốn trước đây thuộc về bọn họ.
Nga Ni Trần lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác sứt đầu mẻ trán.
So sánh với sự sứt đầu mẻ trán của Nga Ni Trần, cảm nhận của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Mã Tiêu cũng không tốt hơn là bao, bởi vì y thật không ngờ, hội nghị Bí thư ngày hôm nay thiếu chút nữa lại trở thành hội nghị phê bình nhằm vào y.
Trước đó, Mã Tiêu đã liên lạc với Mai Thái Bình, Phạm Duệ Hằng và cũng đạt được sự ưng thuận ngầm của cả hai người. Hội nghị Bí thư vừa được triệu tập y liền đưa ra ý kiến sau khi qua kiểm tra đánh giá của ban Tổ chức cán bộ muốn điều đồng chí Hạ Tưởng đi đảm nhiệm chức Thị trưởng thành phố Thiên Trạch.
Vừa mới dứt lời, Tống Triêu Độ liền đưa ra ý kiến phản đối với lời lẽ cứng rắn, mạnh mẽ:
- Tôi cho rằng hiện tại quyết định thuyên chuyển đồng chí Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch quá cẩu thả. Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, thời gian công tác ở thành phố Lang lại quá ngắn, vừa mới gầy dựng được một chút thành tích ở thành phố Lang đã phải chuyển nơi công tác, Trưởng ban Mã, việc kiểm tra đánh giá của ban Tổ chức cán bộ có phải quá là trò đùa trẻ con hay không?
Được lắm, vừa bắt đầu Tống Triêu Độ đã bắt chẹt một câu, trong lòng Mã Tiêu tức giận không nguôi. Bình thường Chủ tịch tỉnh Tống nói chuyện khá để ý tác phong, hôm nay lại làm sao vậy? Đương nhiên mọi người ai cũng có lúc nổi giận, nhưng đừng có lần đầu tiên nổi giận đã nhắm ngay đến y có được không?
Nhưng rất không may, điều Mã Tiêu lo lắng đã trở thành sự thật. Hôm nay, Tống Triêu Độ thật sự đã đem toàn bộ hỏa lực nhắm vào y.
Phạm Duệ Hằng cũng nghĩ Tống Triêu Độ sẽ qua loa mà giảng đạo lý, cũng không ngờ cuộc họp vừa bắt đầu Tống Triêu Độ đã liền trực tiếp nã pháo vào Mã Tiêu, khiến cho y hiểu ra một điều, thủ đoạn chính trị của Hạ Tưởng có phải cùng một dòng với Tống Triêu Độ hay không thì khó mà nói được, nhưng thủ đoạn chính trị của Tống Triêu Độ so với Hạ Tưởng chỉ có hơn chứ không kém.
Phạm Duệ Hằng vốn định nói chen vào nhưng lại nghĩ, Tống Triêu Độ chỉ trích trực tiếp chính là ban Tổ chức cán bộ, y ra mặt hoà giải thì lại có vẻ như bảo vệ Mã Tiêu, muốn nói ra miệng liền lại nuốt vào trong.
Hội nghị Bí thư ngày hôm nay có tổng cộng năm người tham gia, Phạm Duệ Hằng, Tống Triêu Độ, Mai Thái Bình, Mã Tiêu và Vương Bằng Phi. Mã Tiêu thấy không ai tiếp lời đành phải kiên trì lý luận đến cùng với Tống Triêu Độ:
- Chủ tịch tỉnh Tống, ban Tổ chức cán bộ kiểm tra đánh giá đồng chí Hạ Tưởng cũng phải trải qua một loạt trình tự, hoàn toàn phù hợp với nguyên tắc dùng người của ban Tổ chức cán bộ. Quá trình kiểm tra sát hạch cẩn thận, nghiêm túc, có mức độ, tôi cho rằng không tồn tại vấn đề sơ sài. Dù sao thành tích của đồng chí Hạ Tưởng ở thành phố Lang rõ như ban ngày, mang đến đầu tư, đả kích thế lực đen tối ác độc, có thành tích nổi bật, hoàn toàn phù hợp với điều kiện đề bạt.
- Nói không sai, nhưng đồng chí Mã Tiêu chớ quên, phần lớn công việc của đồng chí Hạ Tưởng ở thành phố Lang chỉ vừa mới bắt đầu.
Bộ dạng Tống Triêu Độ dường như rất tức giận, sắc mặt không tốt.
- Đề bạt cậu ấy là chuyện tốt, là tổ chức coi trọng cậu ấy. Tôi rất hiểu đồng chí Hạ Tưởng, cũng tin là cậu ấy sẽ biết ơn sự tín nhiệm của tổ chức, nhưng Hạ Tưởng là một đồng chí làm việc đến nơi đến chốn, anh bảo cậu ấy từ bỏ công tác mới có chút khởi sắc đang phụ trách để đi đến thành phố Thiên Trạch, thì từ góc độ tình cảm cá nhân cậu ấy không thể tiếp nhận, đồng thời nói sâu xa thêm vừa không có lợi cho sự phát triển kinh tế của thành phố Lang về sau, cũng không có lợi cho việc triển khai công tác của thành phố Thiên Trạch. Đồng chí Mã Tiêu anh nghĩ xem, cá nhân phải phục tùng quyết định của tổ chức, nhưng nếu quyết định của tổ chức không thể đồng thời mang đến lợi ích cho cả thành phố Lang và thành phố Thiên Trạch thì cần gì phải làm việc thừa thãi là điều động Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch?
- Tôi cho rằng đồng chí Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch, phù hợp với lợi ích của thành phố Lang, cũng phù hợp với lợi ích của thành phố Thiên Trạch...
Mã Tiêu còn định tiếp tục phản biện nhưng đã bị Tống Triêu Độ mạnh mẽ cắt ngang.
- Tôi cho rằng suy nghĩ của anh quá ỷ lại.
Lời nói của Tống Triêu Độ không chút khách khí, chẳng khác nào hoàn toàn phủ định quyền uy của một Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
- Điều động một cán bộ cấp Phó giám đốc sở là việc lớn, phải trưng cầu ý kiến cá nhân người đó. Nếu để cho cán bộ chính đảng mang tâm trạng ưu tư đi làm việc thì đối với quốc gia, đối với nhân dân cũng như đối với sự trưởng thành của bản thân người đó đều không có lợi. Ban Tổ chức cán bộ không phải cái máy tổ chức sắp xếp cán bộ, vừa phải xuất phát từ lập trường khách quan công chính, cũng phải suy xét đến từng tình huống cụ thể, phải có tình người, phải hiểu suy nghĩ của cán bộ chính đảng chứ không phải giống như khuôn sáo mà đối chiếu với tiêu chuẩn. Nếu mọi việc đều dựa theo tiêu chuẩn, biên soạn thẳng ra một vài chương trình máy tính là được rồi, còn cần gì đến ban Tổ chức cán bộ.
Mã Tiêu mặt nóng bừng, già mồm nói:
- Đề bạt cán bộ là việc tốt, Chủ tịch tỉnh Tống không cần chỉ trích lung tung, tôi cũng vì trân trọng đồng chí Hạ Tưởng...
- Được rồi, được rồi, đồng chí Mã Tiêu không cần ầm ĩ.
Phạm Duệ Hằng đành phải giơ tay ngăn cản Mã Tiêu tiếp tục tranh luận thêm, y nhìn ra tình thế, Tống Triêu Độ chính là muốn giải quyết dứt khoát, vừa bắt đầu đã đè đầu Mã Tiêu về khí thế, y không thể không đứng ra chống lưng cho Mã Tiêu.
- Tôi cũng đã trưng cầu ý kiến cá nhân của Hạ Tưởng, cậu ta nói là kinh nghiệm lý lịch của bản thân chưa đủ nhưng đồng thời cũng tỏ vẻ phục tùng sự sắp đặt của tổ chức...
- Đồng chí Hạ Tưởng mong muốn được tiếp tục ở lại thành phố Lang công tác.
Vương Bằng Phi lên tiếng, không chút để ý liếc mắt nhìn Mai Thái Bình một cái, ánh mắt rất phức tạp.
- Thành phố Lang cũng cần đồng chí Hạ Tưởng, không hề nói quá, bây giờ điều Hạ Tưởng đi sẽ hủy hoại tình hình tốt đẹp hiện tại của thành phố Lang chỉ trong một sớm một chiều. Khi Ban Tổ chức cán bộ suy xét vấn đề phải tổng hợp lại toàn bộ rồi mới suy xét, bồi dưỡng một cán bộ không dễ dàng, đả kích sự tích cực của cán bộ thì rất dễ dàng. Đồng chí Hạ Tưởng rõ ràng ở thành phố Lang làm việc rất năng động, rất tốt, vì sao phải đột ngột điều cậu ấy đi? Đồng chí Mã Tiêu, lý do của anh rất khiên cưỡng.
Lời nói của Vương Bằng Phi trầm bổng du dương, rất đặc sắc, đồng thời tốc độ lời nói không nhanh, tiếng Quan thoại mang chút âm điệu miền nam, tuy rằng không chuẩn mực nhưng ngôn từ rất sắc bén.
Mã Tiêu bị sốc trong chốc lát.
Y đã hiểu được, Tống Triêu Độ chính là đòn bẩy gió, vừa mở đầu đã đem hỏa lực nhắm ngay vào y, Vương Bằng Phi cũng nối gót theo sau, chỉ trích y thân là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, thứ nhất là làm việc không nghiêm túc, thứ hai là xuất phát điểm không chính đáng.
Mã Tiêu liền nổi giận:
- Đồng chí Bằng Phi, xin mời bàn việc chính sự, không nên công kích cá nhân.
- Tôi công kích cá nhân người nào đâu? Đồng chí Mã Tiêu, không cần quá nhạy cảm.
Vương Bằng Phi ngược lại mỉm cười.
- Là người xuất thân từ tuyên truyền nên thích đi sâu vào chữ nghĩa.
- Anh...
Mã Tiêu tức giận đến thiếu chút nữa đập bàn dựng lên, lại bị ánh mắt Phạm Duệ Hằng ngăn lại, y cố nén sự tức giận trong lòng xuống.
- Đồng chí Bằng Phi, xin anh tôn trọng công việc của ban Tổ chức cán bộ.
Vương Bằng Phi không tiếp tục tranh luận với Mã Tiêu, mà tung ra một đề tài thảo luận:
- Kỳ thật tôi cho rằng, đồng chí Cao Hải thích hợp đảm nhiệm chức Thị trưởng thành phố Thiên Trạch hơn.
Cao Hải hiện tại là Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến, là Giám đốc sở, đảm nhiệm chức Thị trưởng thành phố Thiên Trạch chỉ coi như là điều chuyển ngang nhưng dù sao cũng là chức vị chính, hơn nữa kinh nghiệm lý lịch Cao Hải cũng thâm hậu, quá độ một chút ở vị trí Thị trưởng thành phố Thiên Trạch, về sau có thể đưa lên làm Bí thư Thành ủy, thậm chí còn có hi vọng tiến lên cấp phó tỉnh trước khi nghỉ hưu.
Tính cách Cao Hải cẩn thận chín chắn, rất thích hợp quá độ sang thành phố Thiên Trạch, không mong có công trạng, chỉ mong không phạm sai lầm. Mà Hạ Tưởng lại có tính cách cấp tiến, thành phố Thiên Trạch… không phải là nơi tốt để hắn đến.
Từ sau khi hội nghị bắt đầu Mai Thái Bình ko nói một lời nào, và cũng giống như mọi ngày, mắt dán chặt lên trần nhà, dường như đang nghiên cứu phía sau trần nhà rốt cuộc đang cất dấu cái gì rất huyền bí. Kỳ thật y không giống như trước kia, trước kia y quả thật hoàn toàn không them đếm xỉa đến, nhưng hiện tại người thuộc phe phái Phạm Duệ Hằng muốn xử lý Hạ Tưởng, còn nhóm người do Tống Triêu Độ cầm đầu lại đang ra sức ủng hộ Hạ Tưởng, y đứng ở trung gian, ở vào thế khó xử.
Bình tĩnh mà xem xét, y lại rất có cảm tình với Hạ Tưởng, một lòng nhận định Hạ Tưởng là một người bằng hữu có thể kết giao, là một cán bộ trẻ tuổi có tiền đồ. Nhưng, đứng trên lập trường gia tộc, y cảm thấy vô cùng thất vọng đối với việc Hạ Tưởng đang đi trên con đường càng ngày càng rời xa thế lực gia tộc.
Lúc Hạ Tưởng đang quan hệ mật thiết với nhà họ Mai và nhà họ Khâu, Mai Thái Bình còn tưởng rằng Hạ Tưởng cho dù không phải là người ủng hộ thế lực gia tộc ít nhất cũng là người đồng hành, không đến mức đứng ở phía đối lập. Nhưng từ sau khi Hạ Tưởng điều chuyển công tác đến thành phố Lang, những gì hắn đã làm càng ngày càng cho thấy rõ vị trí của hắn càng cao càng có khả năng bất lợi cho thế lực gia tốc, thậm chí còn có thể áp dụng thủ đoạn để chèn ép.
Về lâu dài, Mai Thái Bình hiển nhiên không muốn giúp đỡ một người có khả năng gây tổn hại đến lợi ích của chính mình, cho dù hắn là Hạ Tưởng cũng không được.
Nhưng suy xét từ góc độ khác, Hạ Tưởng lại có sự gần gũi tự nhiên đối với thế lực gia tộc về mặt cảm tình, mặt khác hắn lại không giống với người mà thế lực gia tộc căm thù đến tận xương tuỷ, giữa hắn và thế lực gia tộc có quan hệ rắc rối phức tạp, muốn cắt đứt cũng không có khả năng. Nếu một mực mà chèn ép Hạ Tưởng, không cho Hạ Tưởng lên chức thì cũng có người khác thừa cơ mà nhảy vào, nếu chẳng may thay vào đó là người kiên định phản đối thế lực gia tộc thì chi bằng để Hạ Tưởng ở lại vị trí. Ít nhất Hạ Tưởng còn ôn hòa một ít, đồng thời cũng sẽ nghĩ đến tình nghĩa, sẽ không làm quá đáng.
Mai Thái Bình gặp khó khăn trong vấn đề không biết làm thế nào đối đãi với Hạ Tưởng, không thể quyết được chủ ý.
Điều khiến cho y lo lắng hơn là, trước kia Hạ Tưởng và nhà họ Phó đối nghịch tới mức ngươi chết ta sống, hiện tại đã gần một năm, giữa hắn và nhà họ Phó vẫn bình an vô sự, khiến cho trọng lượng của nhà họ Mai và nhà họ Khâu ở trong cảm nhận của hắn giảm đi. Mấu chốt còn có nhà họ Ngô hiện giờ lại có xu hướng tiếp cận Hạ Tưởng, càng khiến cho Mai Thái Bình không thể lần ra được lập trường chính trị của Hạ Tưởng rốt cuộc có khuynh hướng như thế nào?
Bàn tay đứng phía sau việc điều chuyển Hạ Tưởng khỏi thành phố Lang chắc chắn là nhân vật đại diện cho phía đối lập với thế lực gia tộc.
- Phó bí thư Mai, xin mời nói ra quan điểm của ngài.
Đang lúc tinh thần Mai Thái Bình phiêu du tận chỗ nào, lời nói của Mã Tiêu đã cắt ngang suy nghĩ của y.
Sau khi Mai Thái Bình bừng tỉnh lại mới phát hiện bốn người tám mắt đều đang nhìn y không chớp mắt. Y biết, thế lực song phương đang ngang nhau, đã đến lúc y phải một lời định Càn khôn.