Trong quan trường, không dễ dàng nói ra tên một người, Lý Hiểu Mẫn trực tiếp nói thẳng tên Trương Vưu, hiển nhiên, y có gì bất mãn với Trương Vưu, đến mức không thể dễ dàng nhẫn nhịn. Còn có một điều cũng khiến Hạ Tưởng buồn bực, Bao Đại Quang thuộc phòng hành chính lại là đối thủ của Phó trưởng ban thư ký Lý Hiểu Mẫn, nếu xem xét thật kỹ, ngay cả hắn cũng không thể gánh vác nổi trách nhiệm này, Lý Hiểu Mẫn như vậy là có tính toán gì?
Hạ Tưởng giật mình thứ nhất vì Lý Hiểu Mẫn trực tiếp nhắc đến những mưu mẹo của Ủy ban nhân dân thành phố trong việc xây dựng tu bổ, thứ hai không hiểu dụng ý đích thực của Lý Hiểu Mẫn. Nếu y không phải người của nhà họ Phó, hắn sẽ cho rằng y đến để dựa dẫm, nhưng vì y là người nhà họ Phó, nên khó tránh khỏi Hạ Tưởng lại suy đoán nhiều hơn.
- Tình hình cụ thể tôi vẫn chưa biết…
Hạ Tưởng qua loa. Nếu không phải Lôi Nhất Đại sau khi uống rượu nên mới nói thật, thì hắn quả thật không biết nội tình,
- Hiểu Mẫn, anh nói rõ thử xem.
Lý Hiểu Mẫn không cho rằng Hạ Tưởng nói dối, Thị trưởng Hạ cũng mới chỉ đến đây khoảng một tuần, sao có thể biết được những chuyện của Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Trạch, trong những chuyện trước đây, lại có những mối quan hệ nhập nhằng khó tháo gỡ?
Mặc dù y bị một người ngồi đối diện kém y đến vài tuổi - Hạ Tưởng - gọi thân thiết bằng tên Hiểu Mẫn, hơi có chút không phù hợp, nhưng cũng thật sự phù hợp với giọng điệu của cấp trên đối với cấp dưới. Y cũng không thể yêu cầu Thị trưởng Hạ gọi y một cách tôn trọng Thị trưởng Lý. Thật ra y cũng biết rất rõ, Thị trưởng Hạ gọi y là Hiểu Mẫn cũng đã là một cách gọi khá thân mật, gọi y là Thị trưởng Lý ngược lại lại cảm thấy xa cách.
- Ủy ban nhân dân thành phố tuy cũ kỹ biến chất rồi, tuy nhiên phần lớn cũng còn có thể sử dụng bình thường. Nhưng hàng năm phòng Hành chính vẫn báo cáo lên chính phủ số tiền trùng tu lên đến hơn bốn triệu tệ. Tiền bỏ ra không ít, nhưng những chỗ hỏng vẫn còn đó, những chỗ chưa hỏng hàng năm vẫn báo lên để trùng tu, nhưng vẫn không thấy trùng tu đâu, chỉ thấy tiêu tiền, năm nào cũng vậy. Hơn nữa còn tồn tại hiện tượng nhân viên ăn xén, những con ông cháu cha của những cán bộ lớn không đi làm nhưng vẫn lấy tiền lương đâu đâu cũng thấy, những chi tiêu không xác định hàng năm cũng lên đến hai triệu tệ. Đều là số tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, đều bị chi tiêu vô ích như vậy, thật khiến người ta đau xót.
Lý Hiểu Mẫn tức giận,
- Tôi cũng đã nhiều lần phản ánh tình hình này với Thị trưởng Mao, nhưng ông ta lúc nào cũng ừ ừ cho qua lệ, nói sẽ giảm bớt chi tiêu, năm nào cũng nói, nhưng năm nào cũng tăng. Điều nực cười nhất là toàn bộ trụ sở Thành ủy có một cái thang máy, còn cử một người ngồi trông thang máy, họ làm gì suốt cả ngày chứ? 7h sáng đi làm, cầm chìa khóa bấm một cái, mở thang máy. 11h đêm lại đi làm, lại bấm một cái, đóng thang máy. Thời gian làm việc hàng ngày còn chưa đến một phút, một tháng cũng mất 1500 tệ.
Hạ Tưởng thấy Lý Hiểu Mẫn nói với vẻ dõng dạc, vẻ mặt phẫn nộ, thì mặt không có biểu hiện gì. Không phải nói những chuyện đầu thừa đuôi thẹo bên trong Ủy ban nhân dân thành phố hắn không hề biết gì, ít nhiều cũng biết một chút. Cũng không phải nói hắn thờ ơ với tất cả những việc đó, chỉ vì hắn là Thị trưởng, nên không thể chỉ có một chuyện nhỏ nhặt cũng phải tự mình chỉ thị. Càng không phải hắn không quan tâm đến sự tức giận của Lý Hiểu Mẫn. Vừa đến Thiên Trạch, hắn đã đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng quan trọng này, để phòng tránh việc bị người khác dụng tâm lợi dụng, trở thành điểm khiêu khích về lợi ích cho người khác, hắn cần phải xử sự thật cẩn trọng, cẩn thận quan sát, sau đó mới quyết định.
- Nhân viên trực thang máy, là người nhà của ai?
Vốn dĩ vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Tưởng khiến Lý Hiểu Mẫn không khỏi thất vọng, cho rằng Hạ Tưởng đã bị giới quan trường đào tạo đến nỗi trở thành một người quan liêu. Nhìn việc lạ cũng không màng quan tâm, trong mắt chỉ thấy đại sự, đối với những chuyện nhỏ nhặt phía sau cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, không thèm truy cứu. Không ngờ Thị trưởng Hạ vừa mở miệng đã hỏi ngay đến điểm mấu chốt của sự việc, khiến Lý Hiểu Mẫn mừng rỡ, lập tức nhìn Hạ Tưởng bằng ánh mắt khác.
Lãnh đạo vẫn là lãnh đạo, góc nhìn vấn đề rất chuẩn xác, cũng rất nhanh nhạy, vừa nhìn đã phát hiện điểm mấu chốt.
- Bà ta họ Mã, còn gọi là chị Mã, là em vợ của Bao Đại Quang.
- Bao Đại Quang, năm này đã năm mươi mấy rồi?
Hạ Tưởng không tiếp lời, đột nhiên hỏi đến một khía cạnh khác.
- 58, sắp về hưu rồi.
Mắt Lý Hiểu Mẫn sáng lên, Hạ Tưởng thật lợi hại, đừng thấy tuổi còn trẻ, trong mỗi câu nói đều rất hàm súc.
- Lý Thanh Bần hình như mới ngoài 40?
- Vâng, 42 tuổi.
Lý Hiểu Mẫn quan sát vẻ mặt Hạ Tưởng, muốn nhìn thấy sự dao động về cảm xúc của Hạ Tưởng. Nhưng đáng tiếc y lại thất vọng, từ đầu đến cuối sắc mặt Thị trưởng Hạ như một ao nước, không hề gợn sóng, mặt nước phẳng như gương.
- Huệ Mẫn, chuyện này anh phát hiện được bao lâu rồi?
Hạ Tưởng lại hỏi.
- Hơn một năm rồi.
Lời vừa nói ra, Lý Hiểu Mẫn liền biết đã bị Hạ Tưởng chụp mũ rồi, liền vội giải thích,
- Tôi quả thật là Phó thị trưởng chủ quản của Bao Đại Quang, nhưng nếu có chuyện gì thì Bao Đại Quang hoặc báo cáo với Thị trưởng An, hoặc sẽ báo cáo với Bí thư Trần, tôi cũng không còn cách nào khác…
Không có cách nào khác có nghĩa là y làm người đứng giữa, công việc của y vừa không được Bí thư Thành ủy giúp đỡ, cũng không được Phó thị trưởng thường trực ủng hộ, quả thật bất đắc dĩ.
Thông thường, cho dù là Phó thị trưởng chủ quản cũng không có quyền uy gì, Phó trưởng ban Thư ký cũng sẽ không báo cáo công việc vượt cấp, bởi vì những lãnh đạo cấp trên cũng không thích những cấp dưới báo cáo công việc vượt cấp, sẽ cho rằng anh không coi người lãnh đạo trực tiếp ra gì, không hiểu biết quy củ. Đương nhiên, việc gì cũng có ngoại lệ, nếu như quả thật cấp dưới và người lãnh đạo cấp trên bất hòa với nhau, nhưng lại có quan hệ rất tốt với cấp trên của cấp trên, thì có thể việc gì cũng sẽ qua mặt cấp trên trực tiếp để báo cáo vượt cấp.
- Nghe nói quan hệ của anh và Thị trưởng Mao cũng ổn?
Hạ Tưởng sẽ không dễ dàng tin Lý Hiểu Mẫn, y đến để hợp tác hay đến để châm ngòi ly gián, còn cần phải quan sát mới có thể rút ra kết luận.
- Thị trưởng Mao là người hiền lành, lão không thích quản việc.
Gộp mấy việc lại, Lý Hiểu Mẫn phát hiện Thị trưởng Hạ còn bình tĩnh và biết suy nghĩ hơn trong tưởng tượng của y nhiều. Y vốn nghĩ Hạ Tưởng thứ nhất là người trẻ tuổi, thứ hai nghe nói Thị trưởng Hạ lúc còn ở Thành phố Lang rất kích động và sôi nổi, sau khi đến Thiên Trạch, cũng có thể ghét những chuyện xấu như kẻ thù, nghe nói phía dưới có những chuyện bất hợp pháp như những cuộc giao dịch tiền và quyền, chắc chắn sẽ vỗ bàn đứng lên. Không ngờ, Thị trưởng Hạ không hề có biểu hiện gì, hơn nữa còn tìm hiểu rất kỹ những việc về y, khiến y cảm thấy kinh ngạc, không khỏi nói chuyện cẩn thận hơn,
- Lúc Thị trưởng Mao làm Thị trưởng cũng đã hơn 50 tuổi, chỉ dự định làm một nhiệm kỳ rồi thôi, lại thêm lão là một người tốt tính, chuyện gì cũng buông tay, thực tế trong bộ máy chính phủ, chỉ do Thị trưởng An quyết định là được.
An Hưng Nghĩa? Hạ Tưởng hơi nhíu mày. Hắn cũng không phải ác ý đối với việc đối nhân xử thế của An Hưng Nghĩa, hơn nữa An Hưng Nghĩa lạm dụng quyền lực hay bản thân lão không tốt, cũng không có liên quan gì đến hắn. Mặc dù An Hưng Nghĩa là người mà Tống Triệu Đô chú ý, nhưng không phải nói là ánh mắt nhìn người của Tống Triều Đô rất chính xác. Cái khiến hắn bất mãn là, Lý Hiểu Mẫn càng nói càng xa, càng đề cập đến nhiều người, vòng tròn mở ra quá lớn rồi, bắt đầu hiềm nghi đến một người khôn vặt.
Bởi cho đến bây giờ, Lý Hiểu Mẫn vẫn chưa thực sự nói rõ ý đồ của mình.
Ánh mắt Hạ Tưởng quét qua bả vai Lý Hiểu Mẫn, nhìn về phía sau lưng y.
Lý Hiểu Mẫn liền hiểu rằng Hạ Tưởng đã mất kiên nhẫn, trên bức tường phía sau lưng y treo một chiếc đồng hồ thạch anh. Lúc báo cáo công việc với cấp trên, nếu lãnh đạo cố ý nhìn đồng hồ, chứng tỏ đã hết kiên nhẫn với anh. Hoặc là công việc mà anh báo cáo lãnh đạo không có hứng thú, hoặc là có chỗ nào đó anh làm sai rồi, khiến cho lãnh đạo mất hứng.
- Thị trưởng Hạ…
Lý Hiểu Mẫn biết đã đến lúc hạ quyết tâm, nói ra ý đồ thật sự của mình. Đợi đến lúc Hạ Tưởng đuổi y đi, thì y sẽ không còn có cơ hội nữa,
- Tôi muốn bắt tay chấn chỉnh những điều không tốt ở phòng Hành chính, hy vọng cấp trên có thể ủng hộ công việc của tôi.
Là muốn dưới sự ủng hộ của hắn để thụ quyền? Thật ra Hạ Tưởng cũng đoán được ý đồ của Lý Hiểu Mẫn khi đến đây, nhưng hắn không chỉ điểm ra, mà chờ Lý Hiểu Mẫn tự mình nói ra.
Lý Hiểu Mẫn muốn nhận quyền, làm một Phó thị trưởng chủ quản, yêu cầu hợp tình hợp lý, về lý Hạ Tưởng nên ủng hộ. Còn có một điểm, trong quá trình Lý Hiểu Mẫn nhận quyền, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến quyền lợi nhiều người, một trong số đó chính là Trương Vưu. Hơn nữa sau lưng Trương Vưu, liên lụy đến một chuỗi người nữa. Đặc biệt trong trường hợp bộ máy chính phủ vẫn chưa có ý kiến thống nhất trong việc xây dựng nhà ở cho người thu nhập thấp, lại đụng tới lợi ích của Trương Vưu trong việc trùng tu các hạng mục của Ủy ban nhân dân thành phố, hơn nữa còn là một khâu đột phá không tồi.
Sự khác nhau giữa Thị trưởng và Phó thị trưởng thường trực vẫn là rất lớn. Cho dù là một Phó thị trưởng đứng đầu, cũng chỉ là một chức Phó, Thị trưởng mới là người đứng đầu trong bộ máy chính phủ, đồng thời có quyền quyết định, đương nhiên cũng có nhiều người muốn dựa dẫm. Nhưng chủ yếu vẫn là, có rất nhiều chuyện không cần tự mình làm, chỉ cần ám chỉ hoặc nói bóng gió gì đó, thì phía dưới sẽ có rất nhiều người hiểu dụng ý của lãnh đạo.
Hạ Tưởng còn chưa biết rõ về độ mẫn cảm chính trị của Lý Hiểu Mẫn, nên cũng muốn thăm dò một chút: Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
- Làn sóng bất chính nhất định phải ngăn chặn, Hiểu Mẫn, phòng Hành chính vốn dĩ thuộc phạm vi quản lý của anh, nên làm như thế nào thì anh đều có quyền.
Chỉ điểm một chút như vậy, liền đột nhiên hỏi một câu,
- Chị Mã mấy giờ đi làm?
Rời khỏi phòng làm việc của Hạ Tưởng, Lý Hiểu Mẫn cảm thấy đầu óc choáng váng. Thứ nhất Thị trưởng Hạ không tỏ rõ thái độ ủng hộ y, khiến y vô cùng thất vọng, thứ hai đột nhiên lại chuyển đề tài, hỏi giờ đi làm của chị Mã, rốt cuộc là có ý gì? Y nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần và kết luận, lãnh đạo hỏi chắc chắn không có câu nào là thừa, nhưng lại không hiểu nổi ý đồ của lãnh đạo, thì đừng nghĩ đến việc lãnh đạo sẽ ủng hộ công việc của anh.
Y quay trở lại văn phòng, nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nổi, suýt chút nữa đầu cũng nổ tung. Càng nghĩ không rõ, trong lòng lại càng không thoải mái. Thị trưởng Hạ thật lợi hại, nhỏ hơn y vài tuổi, đã rất am hiểu chốn quan trường rồi, một lần gặp mặt đã khiến y thất bại thảm hại. Y còn nghĩ muốn mượn tay Hạ Tưởng để có được lợi ích tốt nhất, không ngờ lại bị Hạ Tưởng đùa giỡn một phen.
Trước tiên là gọi điện thoại cho Phó Tiên Phong báo cáo một chút về tiến triển công việc của Hạ Tưởng ở Thiên Trạch, Phó Tiên Phong cũng không có chỉ thị gì, chỉ nhạt nhẽo ừ mấy tiếng, rồi cúp máy. Sau đó đột nhiên Lý Hiểu Mẫn lại nhớ đến Bành Vân Phong, chuyện san bằng sân lần trước, Bành Vân Phong làm rất tốt đẹp, chắc chắn gã có thể đoán được lời của Thị trưởng Hạ nói.
Lý Hiểu Mẫn bước khoan thai đến phòng làm việc của Bành Vân Phong, đầu tiên là giả vờ hỏi về công việc, nói chuyện mấy câu, y liền nhắc đến chuyện giờ làm việc của chị Mã giữ thang máy.
Bành Vân Phong là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân kiêm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, quan hệ giữa gã và Lý Hiểu Mẫn cũng tốt, chỉ nghe vài câu, đã đoán được dụng ý của Lý Hiểu Mẫn, liền cười nói:
- Mỗi ngày làm việc một phút, tiền lương là 1500 tệ, còn cao hơn so với tiền lương của tôi nữa. Lúc bình thường chắc chắn không thấy người đâu rồi, cũng không biết có còn ở trụ sở Thành ủy hay không. Cũng thật là, trụ sở Thành ủy chỉ có một thang máy, người đi cũng ít, chỉ có Bí thư Trần và Thị trưởng Hạ thường đi lên lầu Ủy viên thường vụ, nhưng cũng thường đi thang bộ hơn. Lợi ích quá thấp, cũng đã mấy năm rồi, vẫn giống như mới vậy, lại thêm năm nào cũng trùng tu, cho đến nay cũng không có gì trục trặc…
Mắt Lý Hiểu Mẫn sáng rực lên, vui vẻ ra mặt vỗ vỗ vai Bành Vân Phong:
- Vân Phong, nói ra chúng ta còn là đồng hương, tối nay, tôi mời anh uống rượu.
Bành Vân Phong liền khách sáo:
- Sao lại có thể không biết xấu hổ để anh mời? Khách sáo quá, không cần đâu.
- Không thể được, nhất định phải ngồi cùng nhau một lúc. Nếu không, chính là không nể mặt đồng hương.
Không nhắc đến chức vụ, chỉ nói đến đồng hương, Lý Hiểu Mẫn đánh chiêu bài tình thân.
Bành Vân Phong liền đồng ý:
- Nhất định phải nể mặt Thị trưởng Lý rồi. Rượu của Thị trưởng Lý, cũng nhất định phải uống. Chuyện đồng hương, không thể chối từ được.
Lý Hiểu Mẫn cười ha ha, trong lòng nghĩ từ trước đến nay không ngờ Bành Vân Phong lại hiểu chuyện như vậy, lại biết suy nghĩ như vậy? Thị trưởng Hạ vừa đến, đầu óc chính trị của gã dường như được nâng cao lên không ít. Lẽ nào do gần mực thì đen gần đèn thì sáng, đi theo Thị trưởng Hạ, trình độ chính trị cũng có thể tăng?
Chiều ngày hôm sau vừa hết giờ làm, Hạ Tưởng cùng với Bành Vân Phong, Từ Tử Kỳ, đi dạo trong tòa nhà Thành ủy, cũng để tăng thêm hiểu biết. Vô tình liền đi đến tòa nhà Ủy viên thường vụ - cũng không phải Hạ Tưởng cố ý đi đến đây, mà do Bành Vân Phong vô ý dẫn đường.
Phần lớn các kiến trúc của Tòa nhà Thành ủy đều được xây dựng vào những năm chín mươi, chỉ có tòa nhà Ủy viên thường vụ là mới xây, hơn nữa còn lắp thêm một thang máy. Nhưng cũng không biết vì sao, sau khi tòa nhà Ủy viên thường vụ được xây dựng, chỉ mở một lần Hội nghị thường vụ rồi bỏ đó không dùng đến nữa. Có người nói Bí thư Trần không thích tòa nhà Ủy viên thường vụ, cho rằng phong thủy không tốt, đi vào đó liền cảm thấy đau đầu.
Kết quả là sau này tất cả các Hội nghị thường vụ đều họp ở tòa nhà cũ, mấy triệu tệ đầu tư để xây một tòa nhà, liền bỏ không suốt hơn hai năm. Còn nghe nói có một vị Trưởng phòng Thành ủy từng đề nghị cải tạo tòa nhà Ủy viên thường vụ thành phòng làm việc, giải quyết tình hình văn phòng làm việc ngày càng căng thẳng của tòa nhà Thành ủy. Ai ngờ ý kiến vừa mới được nêu ra, người đó bị điều từ một cơ quan quan trọng đến bộ phận dưỡng lão nhàn hạ, từ đó không còn ai dám đưa ra đề nghị gì về tòa nhà Ủy viên thường vụ nữa.
Tòa nhà Ủy viên thường vụ là tòa nhà mới nhất trong những tòa nhà Thành ủy, cũng là tâm bệnh của tất cả mọi người ở Thiên Trạch.
Ba người bọn Hạ Tưởng đi đến tòa nhà Ủy viên thường vụ, vào thang máy, thang máy vừa lên đến tầng ba, đột nhiên bị hỏng, không lên không xuống mà đứng im ở đó. Từ Tử Kỳ và Bành Vân Phong liền nóng nảy, vội vàng gọi điện cho phòng Hành chính.
Lý Thanh Bần đang họp, đang bàn đến chuyện tiết kiệm chi tiêu, thật sự không thể cắt giảm nhân viên hay chi tiêu nữa. Đang nói đến đoạn cao hứng, đột nhiên điện thoại reo, lão ghét nhất là bị người khác làm phiền lúc đang ở trong phòng họp, liền cầm điện thoại nhìn một cái, không quen, liền không nghe. Nhưng không nghe, điện thoại lại reo, gã bực tức:
-Alo, ai vậy? Đang họp, đợi lát nữa hẵng gọi.
- Trưởng phòng Lý, tôi là Từ Tử Kỳ.
Từ Tử Ký vừa mới nhậm chức thư ký của Hạ Tưởng, số điện thoại của y nhiều người vẫn chưa biết. Giọng nói của y không kiêu ngạo không nịnh nọt, thực tế làm thư ký cho một nhân vật đứng hàng thứ hai, y hoàn toàn có tư cách dùng giọng điệu người trên kẻ dưới để nói chuyện với Lý Thanh Bần. Tuy rằng y mới là Phó phòng, nhưng Lý Thanh Bần tuy là Trưởng phòng, nhưng trên thực tế quyền lực cũng rất thấp,
- Thị trưởng Hạ bị nhốt bên trong thang máy ở Tòa nhà Ủy viên thường vụ, mau cho người đến đi.
Trước tiên Lý Thanh Bần sửng sốt, không thể được, thang máy ở tòa nhà Ủy viên thường vụ suốt năm cũng không dùng được mấy lần, sao có thể hỏng được? Sau đó đột nhiên ý thức được điều gì, liền than thầm, chuyện không hay rồi.
Lão không kịp dặn dò gì, liền kêu nhân viên bảo trì, vội vội vàng vàng chạy đến tòa nhà Ủy viên thường vụ, chạy đến nửa đường dường như lại nghĩ ra điều gì đó, lại gọi điện thoại cho Bao Đại Quang.
Lúc Lý Thanh Bần chạy đến tòa nhà Ủy viên thường vụ, Thị trưởng Hạ đã thoát khỏi đó, lão vội vàng nhận lỗi với Thị trưởng Hạ. Trước tiên tự phê bình, Thị trưởng Hạ cũng sẽ không nổi nóng nữa, chỉ tùy ý hỏi một câu:
- Chẳng phải có người phụ trách quản lý thang máy sao?
Sau đó nhìn đồng hồ, quay người đi.
Từ Tử Kỳ liền đi theo Hạ Tưởng, còn Bành Vân Phong nán lại, nghiêm chỉnh phê bình Lý Thanh Bần một lúc. Lý Thanh Bần khó lòng giãi bày, trong lòng liền than thầm thang máy sao sớm không hỏng muộn không hỏng, lại hỏng ngay lúc Thị trưởng Hạ đang đi? Thật xui xẻo.
Nhưng chuyện xui xẻo còn ở phía sau.
Nghe tin này Phó thị trưởng Lý Hiểu Mẫn liền đến hiện trường, sau khi biết được sự việc liền giận tím mặt, lập tức đuổi việc chị Mã, đồng thời trùng tu thang máy thêm một lần nữa.
- Bây giờ lãnh đạo chỉ bị nhốt bên trong mấy phút, nhưng lần sau nếu kẹt phải chân lãnh đạo thì làm thế nào? Hử? Ai gánh nổi trách nhiệm này? Phải đứng trên lập trường chính trị thật cao để nhìn nhận vấn đề, lão Lý, nếu Thị trưởng Hạ lại hỏi chi tiết năm triệu tệ một năm để trùng tu thang máy chảy đi đâu, thì ông phải giải thích rõ ràng với Thị trưởng Hạ.
Lý Hiểu Mẫn phẩy tay áo bỏ đi.
Bành Vân Phong cũng vỗ vai Lý Thanh Bần vẻ thâm trầm:
-Lão Lý à lão Lý, hồ đồ quá hồ đồ…
Nói một nửa, liền lắc đầu, rời đi.
Lý Thanh Bần ngây ra như phỗng, nửa ngày cũng không bước nổi một bước chân, cho đến khi Bao Đại Quang gọi điện đến, lão mới tỉnh lại, báo cáo tình hình cụ thể với Bao Đại Quang.
Bao Đại Quang trầm ngâm thật lâu sau, cắn răng nói:
- Chị Mã không thể giữ lại, khai trừ. Chi phí trùng tu năm nay, phải ép xuống một chút, đừng quá chướng mắt. Có người muốn chống lại chúng ta rồi, lão Lý, ông nhất định phải kiên định lập trường.
Trong lòng Lý Thanh Bần cảm thấy khó chịu, trên có Thị trưởng Hạ, giữa có Phó thị trưởng Lý và trưởng ban Thư ký Bành, bây giờ lại có Phó trưởng ban thư ký Bao, đều tạo áp lực cho một Trưởng phòng nho nhỏ như lão, lão nào có thể chạy thoát? Lợi lộc cũng không phải một mình lão hưởng, Trưởng ban thư ký Bao đi đầu lại không gánh trọng trách, đều giao cho lão, lão phải giao cho ai đây?
Lý Thanh Bần vốn nghĩ khai trừ chị Mã, sự việc dần dần cũng được êm xuôi, nhưng không ngờ, lão muốn êm xuôi nhưng có người lại muốn lớn chuyện…
Lãnh đạo không quản việc nhỏ, nhưng phải xem người bên cạnh biết vận dụng để phát huy như thế nào. Một chuyện nhỏ như chuyện thang máy, sau này lại trở thành một sự kiện chính trị về việc phân chia quyền lực rất lớn trong Thành ủy.