Thời gian trôi qua đã lâu, đến ngay cả lão Cổ cũng không nhớ rõ lúc ấy như thế nào lại trở thành đối thủ với ông cụ nhà họ Ngô, hai người đều thấy đối phương không vừa mắt. Lão Cổ trong một lần đề bạt quan trọng, mắt thấy sẽ thuận lợi thông qua, ông cụ nhà họ Ngô đột nhiên liền chặn ngang một tay, hống hách cản trở, kết quả khiến cho lão Cổ sắp thành lại bại.
- Nếu không có lão già nhà họ Ngô, tôi đã là Phó chủ tịch quân ủy, làm một Bộ trưởng Quốc phòng cũng không thành vấn đề, về sau tôi không trả thù lão là không sai lầm rồi...
Lão Cổ uống nhiều, nói không ít chuyện cũ năm xưa, cũng khiến Hạ Tưởng biết thêm một chút về ân oán giữa những người tiền bối đồng lứa.
Đối với mâu thuẫn giữa lão Cổ và ông cụ Nhà họ Ngô, Hạ Tưởng chỉ tạm thời nghe. Vài thập niên trôi qua, đã không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến hiện tại, không cần giữ mãi không tha. Điều hắn quan tâm nhất chính là thái độ của Thủ tướng, tuy nhiên lão Cổ hiển nhiên cố ý để đó không đâu, chính là không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi lại.
Trước khi chuẩn bị đi ngủ, lần lượt nhận được điện thoại của Từ Tử Kỳ và Bành Vân Phong, nói là Đổng Hiểu Minh bị đánh rất thảm, mặt mũi bầm dập, xương sườn cũng gẫy mấy cái, cái đầu tai to mặt lớn giờ trở thành giống như đầu heo, đã nằm viện, trên đường đưa đến bệnh viện, khóc lóc rối tinh rối mù, chỉ thiếu lăn lộn xuống đất. Hiện trường cũng đã được khống chế, Bí thư Trần giận tím mặt, Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng tham gia điều tra. Nghe nói, tiền mặt không chỉ 100 ngản, dường như có hơn 200 ngàn, hơn nữa còn có rất nhiều rượu xịn thuốc xịn, nghe nói trong đó có một loại thuốc lá gọi là "Bát tứ cao độ", giá lên tới 2000 tệ cho mỗi gói.
Cục trưởng thu nhập một tháng dưới 2000 tệ, trên xe có 200 ngàn tiền mặt, uống rượu 400 tệ một chai, rút ra thuốc lá 200 tệ một gói tương đương với 10 tệ một điếu, là cái khái niệm gì vậy? Quan trọng là ngay lúc tiền mặt rơi lả tả xuống đất, chẳng những bị quần chúng đang vây xem cướp đi một phần, còn bị vô số người và xe qua lại đúng lúc nhìn thấy.
Lão Cổ phỏng chừng cũng bao nhiêu năm không chấp nhặt với mấy nhân vật nhỏ nhặt, Đổng Hiểu Minh cũng là xui xẻo xúi quẩy, không chịu mở to mắt ra mà nhìn, dám đụng xe lão Cổ, quả thật là chán sống rồi. Hạ Tưởng vốn cũng không hoàn toàn hài lòng đối với điệu bộ màu mè của y, nhưng thật sự vẫn chưa nghĩ ra phải xử trí với y như thế nào. Hiện tại chính y tự rước lấy phiền phức, Hạ Tưởng liền quyết định giơ lưỡi đao lên.
Vốn sau khi Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch, tính tình đã kiềm chế không ít, cố hết sức không ghét những kẻ ác như ghét kẻ thù cá nhân, nhưng khí tiết chính trực vẫn luôn ở trong xương cốt khiến hắn sau khi chính mắt nhìn thấy sự kiêu ngạo và hủ bại của Đổng Hiểu Minh, vẫn khó có thể ức chế được sự phẫn nộ trong lòng. Một cán bộ quốc gia, trong giờ làm việc bình thường mà uống rượu say đến không ra bộ dạng gì, lái xe cũng là say rượu lái xe, sau khi đi ngược chiều đâm phải xe, còn kiêu ngạo, ngông cuồng mà chửi bới nhặng xị, làm sao có thể là hình tượng của một cán bộ Đảng viên? Rõ ràng là một thổ phỉ.
Hạ Tưởng không hy vọng cán bộ dưới quyền của hắn có bao nhiêu người liêm khiết phụng sự việc công, nhưng ít ra cũng phải tự hạn chế, cũng phải giữ gìn hình ảnh ở trước mặt công chúng. Hắn thậm chí có thể dễ dàng tha thứ cho những gì Bao Đại Quang đã làm, nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được một người mới là Cục trưởng Đất đai cấp Cục, một điếu thuốc phải 10 tệ, một chai rượu phải bốn năm trăm tệ, chỉ lên xe mà cũng mang theo 200 ngàn tiền mặt, không phải phần tử tham ô hủ bại thì hơi lạ.
Trách không được trăm họ thường nói, một bữa ăn một con bò, dưới mông là một tòa nhà. Rất hình tượng, một chai rượu đã bốn năm trăm tệ, ăn một bữa cơm có thể dưới hai ba nghìn tệ không?
Hơn nữa thành phố Thiên Trạch lại là thành phố nghèo thứ nhất thứ hai toàn tỉnh tính từ dưới lên.
Lửa giận trong lồng ngực Hạ Tưởng càng đốt càng vượng, hắn muốn chấn hưng kinh tế thành phố Thiên Trạch, muốn một lần làm quan tạo phúc, nhưng hắn càng cố gắng, càng nhân nhượng, lại càng không thỏa mãn cái miệng rộng lớn của mấy tên tham quan ô lại.
Điều tra, điều tra Đổng Hiểu Minh đến triệt để, giết gà dọa khỉ.
Vừa lúc cũng mượn cơ hội này thử thách năng lực làm việc và mức độ trung thành của Bành Vân Phong một chút, hắn liền trực tiếp đưa ra chỉ thị tinh thần:
- Chuẩn bị đệ trình hội nghị chính phủ, đề xuất thông báo phê bình đối với Đổng Hiểu Minh, đồng thời nhấn mạnh - thân là cán bộ Đảng viên, phải nghiêm khắc tự hạn chế, hễ có hành vi tham ô hủ bại, tuyệt đối không nhân nhượng.
Lại đột nhiên dừng lại, nói ra trọng điểm,
- Thiết lập hộp thư tố cáo trong chính phủ, hoan nghênh tố cáo hành vi tham ô hủ bại của nhau, phải đặc biệt chú ý đến những nơi trọng yếu, phát hiện một, xét xử một.
Cái gọi là nơi trọng yếu chính là chỉ Cục Đất đai, cục Thuốc lá, cục Công thương là những cục lớn có thực quyền, cũng là bộ phận dễ phát sinh hủ bại nhất.
Bành Vân Phong liền lập tức nghe ra ám chỉ của Thị trưởng Hạ, nhưng vẫn lo lắng, cẩn thận mà nhắc nhở một câu:
- Thị trưởng Hạ, ngài đừng trách tôi lắm miệng, Đổng Hiểu Minh chẳng những quan hệ rất tốt với Bí thư Trần, hậu trường của ông ta nghe nói là một vị Phó chủ tịch tỉnh...
- Vân Phong, ở bên người tôi chỉ phải nhớ kỹ một điều, đi nhanh về phía trước, không cần nhìn phía sau...
Hạ Tưởng không giải thích nhiều, dùng người, thì phải dùng người thông minh điểm cái là hiểu, điểm rồi mà còn không hiểu thì sẽ không dùng. Dù sao thân là Thị trưởng, ở trong trụ sở Thành ủy, chưa bao giờ thiếu người chủ động dựa dẫm.
Đêm lạnh như nước, trên thảo nguyên cuối mùa thu, yên tĩnh như vậy, chỉ có tiếng côn trùng và ánh trăng sáng tỏ, Hạ Tưởng khó có được thời khắc thư giãn giống như thế này, lại không ngủ được, liền đi ra ngoài tản bộ.
Bạt của Lão Cổ vừa vặn ngăn cách giữa hắn và Cổ Ngọc, hiện tại đã tắt đèn, hẳn là đã ngủ, bạt của Cổ Ngọc còn sáng đèn, lờ mờ dường như còn có bóng người đang cử động, xem ra còn chưa ngủ. Nghĩ ngợi một hồi, hắn không đi về phía lều của Cổ Ngọc, lão Cổ ở giữa, nếu chẳng may lão Cổ đột nhiên chui ra, thì sẽ mất mặt.
Đi dạo vài bước ở bên ngoài, cảm thấy tâm tình thư thả hơn rất nhiều, liền quay lại bạt. Vừa mới vào, đột nhiên một bóng đen hướng hắn đánh tới. Hạ Tưởng tự nhiên khẽ vặn người, vọt sang một bên, duỗi tay ra chặn ngang ôm lấy bóng đen:
- Không được nhúc nhích.
- Cứ nhúc nhích, xem anh có thể làm gì em?
Âm thanh quen thuộc và mùi thơm quen thuộc của cơ thể lọt vào tai nhập vào mũi, không phải Cổ Ngọc thì có thể là ai?
Thân thể Cổ Ngọc vừa khẽ cựa, Hạ Tưởng không đề phòng, đã bị cô làm lảo đảo, hai người liền lăn trên mặt đất, ở chỗ tiếp xúc với nhau, Cổ Ngọc chỉ mặc một chiếc áo ngủ, bên trong lại trong suốt, cũng như không.
- Em hiện tại có tính là mỹ nhân kế không?
Cổ Ngọc không phải không có ý khiêu khích, hai mắt mê đắm, giọng nói run nhè nhẹ.
- Tính, mỹ nhân như ngọc, mưu sự như nước biển, đàn ông đều khổ sở ở cửa ải mỹ nhân.
Hạ Tưởng chỉ duỗi tay ra, cởi chiếc áo ngủ trên người Cổ Ngọc, da thịt trắng mịn như ngọc lộ ra bên trong.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, vừa lúc dừng ở trên cơ thể khỏa thân của Cổ Ngọc, đẹp như mộng ảo, khiến cả người của cô đều toả ra ánh hào quang tinh khiết. Đêm trăng, dã ngoại, sự yên lặng, Hạ Tưởng chưa bao giờ từng trải qua như thế, chỉ cảm thấy như rơi vào trong mộng.
Tiếng Cổ Ngọc như đang nói mơ:
- Chúng mình cùng nhau một đêm, được không? Có lẽ đây là lần cuối cùng em được ở cùng anh, em xuất ngoại rồi, sẽ rất khó gặp lại anh, em sẽ vô cùng nhớ anh.
Cổ Ngọc rơi lệ, cũng là lần đầu tiên cô rơi lệ ở trước mặt Hạ Tưởng, buồn và cô đơn, đẹp hơn nhiều so với pháo hoa.
Hạ Tưởng lại dùng lực siết chặt Cổ Ngọc, cảm thấy thân hình mềm mại và ấm áp của người con gái trong lòng, đã có một loại cảm giác lạnh lẽo dần dần rời xa hắn. Trong lòng hắn cũng không muốn từ bỏ, nhưng lại thật sự không thể cho Cổ Ngọc bất kỳ hứa hẹn gì. Cổ Ngọc khác Liên Nhược Hạm, cũng khác với Tiếu Giai, trong lòng cô không mang nhiều trách nhiệm nặng nề, cô muốn một cuộc sống tản mạn mà tùy ý, có lẽ giống như một đóa hoa, chỉ trong nháy mắt được rạng rỡ, vui sướng, vui vẻ, như vậy đủ rồi.
Một đêm, Hạ Tưởng và Cổ Ngọc liều chết triền miên, không ai lo sợ làm kinh động lão Cổ, trong màn đêm yên tĩnh mà trống trải, trời đất dường như hòa hợp làm một, thời gian cũng nhất thời đi xa, chỉ có hai người gắn bó vuốt ve lẫn nhau.
Trời hửng sáng, không nghĩ lão Cổ thức dậy sớm, Cổ Ngọc còn chưa kịp quay trở về bạt của chính mình, chợt nghe thấy lão Cổ ở bên ngoài nói:
- Tiểu Ngọc, đã dậy chưa?
Chết rồi, lộ rồi... Cổ Ngọc khẩn trương mặc quần áo, hướng Hạ Tưởng nhăn nhó, trong mắt đầy căng thẳng và nghi vấn. Hạ Tưởng bình tĩnh suy nghĩ, nhỏ giọng nói vài câu với Cổ Ngọc, Cổ Ngọc vội vàng gật đầu.
Lão Cổ đang ở bên ngoài thắc mắc, Hạ Tưởng liền từ trong lều đi ra, còn làm bộ trấn tĩnh mà duỗi duỗi người:
- Lão Cổ, Đổng Hiểu Minh ngày hôm qua bị ngài ném đi, có hiềm nghi tham ô nhận hối lộ trọng đại. Tôi quyết định trừng trị nghiêm hơn, tuyệt không nương tay, tuy nhiên nghe nói ông ta có Phó chủ tịch tỉnh làm hậu trường?
Lão Cổ quả nhiên bị Hạ Tưởng thành công mà đánh lạc hướng sự chú ý, liền tiến về bên cạnh Hạ Tưởng, vừa đi vừa nói chuyện:
- Phó chủ tịch tỉnh? Cậu sợ một Phó chủ tịch tỉnh? Tôi thấy cậu ngay cả Phạm Duệ Hằng cũng dám va chạm, nếu ngay cả một Phó chủ tịch tỉnh cũng có thể khiến cho cậu lùi bước, cậu không phải Hạ Tưởng mà tôi biết. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
- Nhưng tôi vừa tới thành phố Thiên Trạch, không muốn làm sự tình lớn chuyện, yên ổn đoàn kết là quan trọng nhất...
- Ở cái nơi nghèo như thế này, vẫn còn yên ổn đoàn kết? Tôi thấy là một vũng nước lặng mới đúng.
Lão Cổ không biết chính là, ngay giữa lúc ông và Hạ Tưởng nói chuyện, Cổ Ngọc giống như một con thỏ nhỏ, vội vã mà chạy về bạt của mình...
Ăn xong điểm tâm, Hạ Tưởng lại cùng lão Cổ và Cổ Ngọc du ngoạn đến trưa, bởi vì nguyên nhân tự thể nghiệm, hắn cũng có kinh nghiệm cá nhân đối với du lịch thảo nguyên của thành phố Thiên Trạch, cảm thấy ưu điểm không ít, khuyết điểm cũng có rất nhiều.
Nhất là quy mô không đủ lớn, ngoại trừ các hạng mục đặc sắc như cưỡi ngựa, bò kéo xe, bắn tên rồi trò lượn trên không sau đó ra, các hạng mục khác có rất nhiều chỗ trùng lặp và thiếu ý tưởng. Nói cách khác, độ hấp dẫn chưa đủ, ngoại trừ thời tiết mát mẻ có thể nghỉ hè ra, mùa hoàng kim vừa hết, lập tức sẽ một mảnh tiêu điều.
Hiện tại đã là mấy đoàn khách du lịch cuối cùng, cây cỏ bắt đầu khô vàng, thảo nguyên đang tiến tới thời kỳ tiêu điều.
Làm thế nào để khiến thảo nguyên mùa đông cũng thành điểm nóng du lịch, là một vấn đề nan giải đầy khiêu khích. Trượt tuyết là một ý tưởng không tồi, đồng thời, lễ hội văn hóa du lịch thảo nguyên có thể mở rộng tính chất hạn chế về mùa của du lịch thảo nguyên, bởi vì lễ hội băng đăng hàng năm ở Đông Bắc cũng có thể hấp dẫn một số lượng lớn du khách, có thể thấy được rét lạnh cũng không ngăn cản được nhiệt tình du lịch.
Thảo nguyên mùa đông không có du khách không phải bởi vì rét lạnh, mà là bởi vì không có hạng mục vui chơi.
Hạ Tưởng dần dần có một suy nghĩ đại khái.
Buổi trưa ăn một bữa thịnh soạn, sau khi ăn xong, nhận được điện thoại của Từ Tử Kỳ, hoãn lại mấy cuộc gặp mặt xin chỉ thị lại một hai ngày. Bên trong thành ủy không có việc gì lớn, sự kiện Đổng Hiểu Minh hiện tại là việc lớn ưu tiên hàng đầu mà mỗi người trong thành ủy Thiên Trạch đều đang bàn luận. Văn phòng Thành ủy và văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố đoán chừng cũng đều nhận được tinh thần chỉ thị của Bí thư Trần, cấm truyền bá, cấm phóng viên phỏng vấn, cấm bịa đặt sinh sự.
Từ giọng điệu của Từ Tử Kỳ Hạ Tưởng nghe ra, sự kiện Đổng Hiểu Minh, quả thật mang đến cho thành phố Thiên Trạch yên bình một đợt sóng to gió lớn, giống như một hòn đá lớn rơi vào trong một vũng nước lặng, sau một tiếng vang, sẽ nổi lên một ít cặn từ đáy nước, còn cần một thời gian mới có thể nhìn rõ chân tướng.
Buổi chiều, lão Cổ chuẩn bị quay về Bắc Kinh, Hạ Tưởng liền tiễn ông đến đường cao tốc, tới đầu đường cao tốc, gặp xe chuyên dụng của Hạ Tưởng dưới sự chỉ đạo của Từ Tử Kỳ, chờ ở đó đã lâu. Lão Cổ bắt tay Hạ Tưởng, vỗ vỗ vai của hắn, nói một câu đầy thâm ý:
- Nghe lời nói, xem hành động. Làm việc thì nhìn ở hiện tại, đúng sai sẽ để cho đời sau. Lúc làm nhớ kỹ một chút, tất cả thuộc về nhân dân, tất cả vì nhân dân, tất cả dựa vào nhân dân, tất cả công lao thuộc về nhân dân...
Hạ Tưởng hiểu, lời nói trên, là lời chỉ bảo đơn thuần của Thủ tướng, cũng là lập trường của Thủ tướng.
Trọng tâm của câu nghe lời nói, xem hành động này, tổng thể mà nói, Thủ tướng vẫn là lập trường khoan dung và bàng quan, vừa có ý khoan dung đối với hắn, cũng có ý buông tay. Tất cả mọi việc, toàn bộ xem chính hắn lựa chọn như thế nào, hoàn toàn khác với ông cụ nhà họ Ngô cực lực lôi kéo. Lập trường Thủ tướng, chỉ sợ vẫn là ít nhiều hơi thất vọng đối với hắn, hoặc là nói, không quá yên tâm.
Cũng không có cách nào, hắn đang đi trên một dây thép, hiện tại mới bước đi bước đầu tiên, phải duy trì một sự cân bằng, nếu không sẽ dễ dàng đi sai, sẽ rớt xuống vách núi.
Cổ Ngọc không nói gì, chỉ ra sức vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, trong đôi mắt đẫm lệ, tựa hồ như đang phải từ biệt một một phần của quá khứ. Hạ Tưởng tâm tình không tốt lắm, tiễn bước lão Cổ và Cổ Ngọc, lên xe đi không nói được một lời.
Từ Tử Kỳ ít nhiều cũng hiểu thấu một chút tâm tư Hạ Tưởng, cũng không hỏi nhiều, bảo lái xe trực tiếp lái xe quay về Thành ủy.
Vừa đến Thành ủy, Hạ Tưởng liền cảm nhận được bầu không khí khẩn trương gió thổi mưa giông trước cơn bão. Hắn còn chưa ngồi yên, đã bị một cú điện thoại gọi đến văn phòng bí thư.
Hôm nay cán bộ tham dự hội nghị bí thư khá đông, ngoài Trần Khiết Văn, Hạ Tưởng, Ngô Minh Nghị ra, còn có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bì Bất Hưu, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an Bùi Nhất Phong, đồng thời Trưởng ban thư ký Thành ủy Trần Thiên Vũ cũng tham gia hội nghị. Mọi người ai cũng vẻ mặt ngưng trọng, có thể thấy được tình thế nghiêm trọng.
Hạ Tưởng ngồi ở hàng thứ hai, mới đến đã hỏi một câu:
- Có phải bởi vì sự việc Đổng Hiểu Minh? Bí thư Trần có ý kiến gì?
- Xử lý trong nội bộ, khống chế tình thế mở rộng, xuất phát cao độ từ việc giữ gìn sự yên ổn đoàn kết chính trị của thành phố Thiên Trạch, ai làm to chuyện, người đó chính là tội nhân của thành phố Thiên Trạch.
Thái độ của Trần Khiết Văn vô cùng kiên định, giọng điệu không nghi ngờ gì nữa.
Hạ Tưởng luôn luôn tránh xung đột trực tiếp với Trần Khiết Văn, cho rằng mọi việc đều có thể có chỗ để giải quyết, nhưng hiện tại đã biết, có một số việc phải kiên trì nguyên tắc không lay động, nếu không sẽ trái với những nguyên tắc đối nhân xử thế của hắn. Bí thư Trần oai phong lẫm liệt nói là tất cả vì đại cục, đúng là tác phong quan liêu điển hình, thật sự là vì đại cục, vì ích lợi của dân chúng, sẽ không xảy ra chuyện lập tức che đậy lập tức nghĩ cách dàn xếp ổn thoả.
Bùi Nhất Phong cũng vội vàng phụ họa:
- Sự tình truyền ra ngoài, ảnh hưởng không tốt, bất lợi cho hình ảnh đối ngoại của thành phố Thiên Trạch. Thành phố Thiên Trạch vốn là một thành phố nghèo, người ngoài mà nghe được, hay thật, một Cục trưởng cục Đất đai mang theo mình 200 ngàn tiền mặt, còn hút thuốc 10 tệ một điếu, dân chúng Thiên Trạch rồi người ngoài sẽ nhìn Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Trạch như thế nào? Lãnh đạo tỉnh sẽ xem chúng ta như thế nào? Chiếc mũ nghèo nàn mà chúng ta đội hàng năm cũng đã đủ mất mặt, đừng tự phơi bày vết sẹo của chính mình.
Bì Bất Hưu cầm trong tay một điếu thuốc, vẫn đặt ở dưới mũi ngửi, nhưng không châm lửa, phỏng chừng cũng là lý do Trần Khiết Văn không cho phép hút thuốc trong lúc họp. Y bày ra một vẻ mặt đã quá quen thuộc:
- Hiện tại cục trưởng các cục, kể cả lãnh đạo cơ quan, ai chẳng có quỹ đen? Ai bình thường không có lúc hút thuốc xịn uống rượu ngon? Bởi vì một chút việc nhỏ mà đả kích tính tích cực của cán bộ đảng bồi dưỡng lâu năm, cũng hơi không có tình nghĩa. Ý kiến của tôi là, xử lý nội bộ, cảnh cáo miệng.
Hạ Tưởng trong lòng càng thêm thất vọng.
Hắn vốn định trước hết bắt tay vào từ phương diện kinh tế, dần dần lợi dụng kinh tế thị trường làm đòn bẩy, khuấy động ích lợi và lập trường của các cán bộ chính đảng chủ yếu của Thành ủy, cũng không muốn giống như ở thành phố Lang, vừa tới đã lợi dụng ngay vấn đề nhân sự bên trong Thành ủy mà viết thành bài, nhưng hiện tại xem ra hắn đã sai lầm. Thành phố Thiên Trạch nước lặng lăn tăn, nhưng ngầm tiềm ẩn trong dòng nước xiết cũng là một dòng nước xoáy rất lớn, không muốn bị cuốn vào trong đó, chỉ có hai con đường có thể đi - hoặc là thông đồng làm bậy, hoặc là đánh vỡ quy tắc ngầm.
Hắn vốn muốn ẩn dật, nhưng từ sự kiện Đổng Hiểu Minh phải ra kết luận, hắn nếu không thể hiện một mặt cứng rắn, thủ đoạn mạnh mẽ, quan điểm cầm quyền của hắn, đừng nói sẽ gặp cản trở trong dân chúng, mà ngay cả ở trong trụ sở Thành ủy và các cơ quan trực thuộc thành phố, cũng đừng nghĩ đến chuyện thực thi.
Đổng Hiểu Minh không ngã, chính nghĩa không được mở rộng, liên quan đến cả việc hắn có thể lập uy ở Thành ủy hay không.
- 200 ngàn tệ tiền mặt từ đâu tới đây? Rượu thuốc xa xỉ là ai đưa? Bên trong có giao dịch tiền quyền hay không? Một cục trưởng, trong giờ làm việc uống say đến không ra cái bộ dạng gì, còn đi ngược chiều trên đường quốc lộ rồi đâm xe, còn ra thể thống gì? Xảy ra sự việc lớn như vậy, còn ôm ý tưởng chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, bầu không khí của thành ủy Thiên Trạch khi nào thì mới có thể bình định được?
Hạ Tưởng hạ giọng uy nghiêm nói, hắn giọng điệu nghiêm khắc vẻ mặt nghiêm túc, khiến cho mọi người đang có mặt giật mình không nhỏ,
- Tôi không thể dễ dàng tha thứ cho việc thành phố Thiên Trạch có một Cục trưởng rượu thịt như vậy, phải nghiêm trị, không nghiêm trị không đủ để xoa dịu được sự phẫn nộ của dân chúng, không đủ để tạo ra thái độ làm việc tốt đẹp, không đủ để cảnh tỉnh tất cả cán bộ chính đảng.
Lời nói của Hạ Tưởng có khí phách, lại vô cùng sục sôi, chẳng những Bùi Nhất Phong và Bì Bất Hưu kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả Trần Khiết Văn cũng là vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin được Thị trưởng Hạ vẫn rất ôn hòa từ sau khi đến thành phố Thiên Trạch, như thế nào lại đột ngột phát tác?
Sự kiện Đổng Hiểu Minh, không ai biết Hạ Tưởng cũng có mặt, đều tưởng Đổng Hiểu Minh xui xẻo gặp quân đội đang chấp hành nhiệm vụ quan trọng, không biết lúc ấy Hạ Tưởng cũng đang ngồi ở bên trong xe, nhìn thấy rõ ràng tình hình hiện trường, còn có giao chiến ngắn ngủi với lái xe của Đổng Hiểu Minh. Cũng tưởng có thể giấu diếm được Hạ Tưởng, nào biết đâu rằng, Hạ Tưởng đối với Đổng Hiểu Minh kiêu ngạo, ngông cuồng sớm đã có hiểu biết của bản thân.
- Ủy ban Kỷ luật chưa nhận được tố cáo có liên quan, không thể chỉ bằng việc trên xe có 200 ngàn tiền mặt liền coi là cán bộ Đảng viên của chúng ta không liêm khiết.
Bì Bất Hưu là người Hạ Tưởng thấy không giống Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nhất, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật các địa phương khác phần lớn rất nghiêm khắc mà lạnh lùng, gã thì ngược lại, vẻ mặt hiền lành tươi cười, vừa mở miệng, đã cực lực giải vây cho Đổng Hiểu Minh,
- Ủy ban Kỷ luật đều có ghi chép lại tài sản của tất cả cán bộ trong hồ sơ, cũng thường xuyên lắng nghe vấn đề phản ánh của cán bộ quần chúng. Đồng chí Đổng Hiểu Minh ở trong dân chúng danh tiếng cũng không tệ lắm, liêm khiết tự hạn chế, ngoại trừ thích uống rượu ra, trên cơ bản không có tật xấu gì lớn, đánh giá của Thành ủy đối với ông ấy cũng là nghiêm túc trung thực...
Một cục trưởng hút thuốc 10 tệ một điếu, trên người mang theo 200 ngàn tiền mặt, trong giờ làm việc còn uống rượu không ra bộ dạng gì, mà lại có thể liêm khiết tự hạn chế, lại là từ trong miệng của đường đường Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nói ra, quả thực chính là trò cười lớn nhất thiên hạ, Hạ Tưởng thiếu chút nữa muốn đập bàn.
Tuy nhiên hắn vẫn phải nhịn xuống không phát tác, mà hướng Trần Thiên Vũ nháy mắt ra hiệu...