Quan Thần

Chương 922: Gió lớn lửa vượng

Thay Trương Vưu giải quyết những phiền toái đến từ giới công thương, là Phó cục trưởng cục Công an thành phố Thiên Trạch Lưu Nhất Cửu.

Lưu Nhất Cửu là bạn tốt của Bành Vân Phong, hai người tính tình rất tâm đầu ý hợp. Căn cứ vào ý tưởng san sẻ với lãnh đạo, Bành Vân Phong tinh tế mà ý thức được Thị trưởng Hạ chỉ có ảnh hưởng có hạn đối với Cục Công an thành phố, Bùi Nhất Phong hoàn toàn chỉ nhìn ánh mắt của Bí thư Trần để làm việc.

Nhưng Phó cục trưởng phụ trách hình sự Lưu Nhất Cửu bất hòa với Bùi Nhất Phong, bởi vì tính tình Bùi Nhất Phong thích đao to búa lớn, đồng thời vừa thích phô trương, vừa thích phóng đại, Lưu Nhất Cửu vô cùng không ưa tính tình của Bùi Nhất Phong, có một lần ám chỉ nói Bùi Nhất Phong cố làm ra vẻ, không có bản lĩnh thật sự mà chỉ nịnh nọt vuốt đuôi ngựa, chỉ là một cục trưởng vô tích sự. Kết quả là lời nói lọt vào tai Bùi Nhất Phong, Bùi Nhất Phong liền rất ghét Lưu Nhất Cửu, đáp trả lại nói Lưu Nhất Cửu là Lưu Nhất "Tửu" (rượu), ngoài việc uống say rồi chửi "mẹ nó" ra, không nói được cái gì hay.

Lưu Nhất Cửu quả thật thích uống rượu, gặp rượu là say, lúc say thì nhất định chửi "mẹ nó", cũng là tật xấu lớn nhất của y, không thay đổi được, với lại y cũng không có ý định sửa. Nghe xong lời đáp trả của Cục trưởng Bùi, y không giận mà cười, còn nói y thích rượu, không tham ô không chơi gái, nhưng tốt hơn nhiều so với một số người có mặt người dạng chó cả bụng chỉ biết chuyện nam nữ.

Bùi Nhất Phong vài lần muốn trừng trị Lưu Nhất Cửu, thế nhưng dù Lưu Nhất Cửu có hậu trường không mạnh mẽ vững vàng, nhưng lại liên tục lập được chiến công ở Cục Công an thành phố, hơn nữa còn được các viên cảnh sát vô cùng yêu quý, nhất là liên tiếp phá những vụ án lớn trọng yếu, mỗi lúc nguy hiểm nhất y luôn xông lên phía trước, tuyệt đối là Phó cục trưởng có uy vọng nhất ở Cục Công an Thành phố, Bùi Nhất Phong không có một chút biện pháp nào để động đến y.

Nếu Lưu Nhất Cửu không lôi thôi lếch thếch, không mang bộ dạng như vậy mỗi ngày, y tiếp nhận chức vụ người đứng đầu Cục Công an thành phố tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng y thứ nhất là không bợ đỡ lãnh đạo thủ trưởng, thứ hai là không a dua nịnh hót, thứ ba là lại không có chí tiến thủ, cho nên trên cơ bản cũng không thể đi lên, bởi vậy mới không muốn lại được, chẳng sợ ai. Bởi vậy Lưu Nhất Cửu ở Cục Công an thành phố và thậm chí trong toàn bộ quan trường của thành phố Thiên Trạch, xem như là một người ngoại tộc.

Tuy nhiên vì với Bành Vân Phong thân thiết nhất, chỉ cần Bành Vân Phong có việc, y tuyệt đối sẽ không nói không.

Bành Vân Phong mời y ra mặt bình ổn bàn tay đen phía sau màn giới công thương liên hợp chống lại của Trương Vưu, y không nói hai lời liền đáp ứng luôn, dẫn một đội Cảnh sát Hình sự, đến các công ty tiêu thụ vật liệu xây dựng lấy lý do điều tra vụ án, yêu cầu bọn họ phối hợp điều tra, ồn ào đến mức hỗn loạn.

Kỳ thật cũng không phải Lưu Nhất Cửu làm càn, quả thật là gần đây thành phố Thiên Trạch đã xảy ra hai vụ án hiếp dâm tình tiết vô cùng ác liệt, trên cơ bản có thể kết luận là do một người gây nên. Hơn nữa cũng bước đầu xác định nghi phạm là công nhân thuê từ ngoài vào, rất có khả năng đã ẩn náu ở nơi nào đó trong công trường hoặc ở trong chợ vật liệu xây dựng.

Thành phố Thiên Trạch có hai chợ vật liệu xây dựng, một chỗ ở phía đông thành phố, gọi là Chợ vật liệu xây dựng Đông Thành, một chỗ ở phía Tây thành phố, gọi là Chợ vật liệu xây dựng Thị Tây. Thông thường mọi thị trường tập trung hay phân tán với quy mô lớn đều có một hai nhân vật phía sau màn khống chế, đã là công ty kinh doanh chính quy, sẽ có tính chất xã hội đen, nếu không thì không dọa được ác bá cường hào trong thị trường. Thị trường ăn uống có ác bá ăn uống, thị trường vật liệu xây dựng cũng có ác bá xây dựng, nhân vật phía sau màn hai thị trường vật liệu xây dựng là Tiêu Dật Lăng, một cái tên rất phóng khoáng rất thú vị, bộ dạng của y cũng rất thú vị, có điều lại làm những sự tình khiến cho người ta nói đến mà thay đổi sắc mặt.

Tiêu Dật Lăng cậy có Bùi Nhất Phong làm hậu trường, cho rằng Lưu Nhất Cửu chỉ tùy ý kiểm tra, qua loa cho xong chuyện, không nghĩ tới Lưu Nhất Cửu kiểm tra kỹ càng, tra xong Đông Thành liền tra sang Thị Tây, ngày nào cũng náo loạn, khiến lòng người hoảng sợ, việc kinh doanh xuống dốc không phanh.

Đương nhiên, ai tới nhập hàng cũng bị cảnh sát gặng hỏi một hồi. Hiện tại là đầu năm, việc buôn bán của ai chẳng có một chút mưu mẹo. Đều sợ bị cảnh sát nắm được nhược điểm. Tuy rằng cũng biết rằng cảnh sát hình sự không quan tâm đến bằng chứng bọn họ đủ tư cách có đầy đủ hay không, bất kể có quá tải hay không, nhưng vẫn không một ai tự nguyện tiếp xúc với cảnh sát.

Lưu Nhất Cửu chẳng những kiểm tra, còn bắt người, bắt đi năm sáu nghi phạm. Năm sáu người đều là mấy người ồn ào nhất trong liên minh liên hợp chống lại Trương Vưu, Tiêu Dật Lăng chợt nghĩ ra điều gì, đến thỉnh cầu Bùi Nhất Phong. Bùi Nhất Phong yêu cầu Lưu Nhất Cửu đừng làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chợ vật liệu xây dựng, Lưu Nhất Cửu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

- Tôi đang điều tra vụ án nhé Cục trưởng Bùi, hiện tại đã có hai người bị hại, nếu chẳng may lại có người thứ ba, chúng ta làm sao đối mặt với sự tín nhiệm của quần chúng nhân dân? Ngài không muốn tôi kịp thời phá án sao? Lần trước phóng viên Kim của đài truyền hình còn muốn phỏng vấn tôi, tôi thiếu chút nữa nói lỡ miệng.

Bùi Nhất Phong bị nghẹn nói không ra lời, án hiếp dâm tuy rằng không phải là án gì lớn, nhưng ảnh hưởng xã hội rất tồi tệ, Cục Công an thành phố vẫn đang đè xuống, không cho truyền thông đăng tải tin tức. Lưu Nhất Cửu tuyên bố rõ ràng là uy hiếp gã, không cho y điều tra phá án, y sẽ thông báo cho truyền thông tin tức. Tin tức truyền thông mà truyền đi, chắc chắn sẽ gây ra sự hưởng ứng vô cùng lớn trong dân chúng, tiếng nghi ngờ chất vấn và áp lực sẽ khiến gã phải mệt mỏi ứng phó.

Lưu Nhất Cửu bản lĩnh xỏ lá hạng nhất, Bùi Nhất Phong hận y như hận hàm răng bị ngứa, nhưng ngoại trừ việc bắt chẹt y trong công việc ra, thì thật đúng là không có cách nào làm gì y.

Đừng nói, Lưu Nhất Cửu gây sức ép được một hai ngày, thật đúng là hiệu quả. Tiêu Dật Lăng không có biện pháp đành phải khuất phục, khiến tất cả nhà cung cấp vật liệu xây dựng bán vật liệu xây dựng cho Trương Vưu, dù sao chỉ có vật liệu xây dựng mà không có thiết bị, Trương Vưu cũng không làm việc được. Tiêu Dật Lăng cũng hận Lưu Nhất Cửu thấu xương, nhưng không thể không bày ra bộ mặt cười để đưa tiễn.

Lưu Nhất Cửu thấy Tiêu Dật Lăng đáp ứng làm việc, mắt thấy sẽ rút quân, thu đội ngay. Tuy nhiên lúc thu đội, lại đúng lúc bắt được nghi phạm, Lưu Nhất Cửu còn thân thiết mà nắm tay Tiêu Dật Lăng:

- Cảm tạ sự phối hợp của Tổng giám đốc Tiêu, mới khiến chúng tôi thuận lợi mà bắt giữ nghi phạm. Anh thật là một công dân tuân thủ pháp luật, tôi đại biểu cho Cục công an thành phố bày tỏ sự cảm tạ đối với anh.

Tiêu Dật Lăng trên mặt mỉm cười, trong lòng đang chửi bới, thối tha, tôi vừa thỏa hiệp thì ông liền bắt được nghi phạm, trên thế giới đâu có có sự việc trùng hợp như vậy được? Ai biết được có phải ông đã sớm bắt được người hay không, bây giờ lại cố ý giả vờ giả vịt mang người đến, lừa ma quỷ chắc? Text được lấy tại http://truyen360.com

Nhưng không có cách nào, đừng thấy Lưu Nhất Cửu vui vẻ ồn ào, dường như không được thoải mái, kỳ thật y khôn khéo hơn người. Trong sự hoang đường cũng có chính sự, lúc anh cảm thấy y cố tình gây sự, y lại có chính sự để bày ra, anh nói chuyện chính sự với y, y có thể hoang đường khiến cho anh dở khóc dở cười. Cũng bởi vì điều này, Lưu Nhất Cửu tuy rằng bị Bùi Nhất Phong không ưa, nhưng đường đường Cục trưởng Bùi cũng không làm gì được y.

Một cảnh tượng khiến cho Tiêu Dật Lăng và tất cả những người bán hàng ở chợ vật liệu xây dựng ấn tượng sâu sắc với Lưu Nhất Cửu là, lúc Lưu Nhất Cửu đang chuẩn bị áp nghi phạm lên xe, nghi phạm cũng không biết làm như thế nào lại thoát ra được, nhanh chân bỏ chạy. Lưu Nhất Cửu nổi giận, tiến lên đá một cước khiến gã ngã lăn trên mặt đất, đá thêm một cước vào hạ bộ của gã, chửi:

- Mẹ nó, cái trò quái gì, cưỡng hiếp phụ nữ? Trong đời chưa có ai dạy bảo à, mẹ mày hẳn là từ nhỏ đã giáo dục mày, hiếp dâm không bằng đi chơi gái. Khách làng chơi so với mày còn có đạo đức nghề nghiệp hơn. Một kẻ phạm tội hiếp dâm như mày, ở trong nhà giam đến ngay cả thằng kẻ trộm cũng khinh thường mày. Vào đấy rồi, sẽ có đủ loại khốn khiếp đến chào hỏi mày đấy.

Một cước của Lưu Nhất Cửu, cùng với câu danh ngôn "Hiếp dâm không bằng đi chơi gái" của y chẳng những khiến tất cả những người đang có mặt đều kinh hồn bạt vía, đến ngay cả Tiêu Dật Lăng tự nhận là người được ưa chuộng ở thành phố Thiên Trạch, cũng thấy căng thẳng ở phía dưới, thiếu chút nữa không khống chế được vãi ra quần, trong lòng đã quyết định, mẹ nó, về sau ngàn vạn lần chớ chọc Lưu Nhất Cửu, hạng này không phải là người.

Không lâu sau, tiếng tăm Lưu Nhất Cửu vang xa, bởi vì câu danh ngôn "Hiếp dâm không bằng đi chơi gái" của y được truyền lại trong dân chúng, trong lúc truyền tụng, có người bao che có người châm biếm, có người mắng có người cười. Sau khi đến tai Trần Khiết Văn, Trần Khiết Văn vô cùng bất mãn, gọi điện thoại phê bình Bùi Nhất Phong một hồi. Bùi Nhất Phong trong đại hội toàn cục đã yêu cầu không được lan truyền lung tung, phải luôn luôn ghi nhớ bổn phận và tác phong của một cảnh sát công an.

Không ai biết như thế nào, câu danh ngôn lại truyền tới sở Công an tỉnh, sau khi Giám đốc sở Công an tỉnh Mã nghe xong, thầm nói đùa một câu:

- Nói rất thô, nhưng cũng có chút ý tứ đấy chứ. Đồng chí Lưu Nhất Cửu này, nếu dùng trí óc một cách đúng đắn, tuyệt đối là một nhân tài.

Câu nói của Giám đốc sở Mã, cũng không biết như thế nào lại truyền đến Cục Công an thành phố, sau khi Bùi Nhất Phong nghe xong cũng không hề nói gì cả, chỉ có sắc mặt có thêm vài phần u ám.

Tiêu Dật Lăng cảm thấy bị Lưu Nhất Cửu làm mất mặt, tìm Bùi Nhất Phong kể khổ. Bùi Nhất Phong bảo gã nhịn một chút, Trương Vưu không có thiết bị, chẳng khác nào không có nồi, không có nồi chỉ có đồ ăn còn đáng lo hơn.

Bùi Nhất Phong ít nhiều đoán được Lưu Nhất Cửu là làm việc thay Thị trưởng Hạ, bởi vì quan hệ của Lưu Nhất Cửu và Bành Vân Phong trong lòng y cũng biết. Nhưng y không tin Thị trưởng Hạ có thể mở ra cục diện, mạng lưới quan hệ ở thành phố Thiên Trạch, mỗi một mắt xích đều liên quan đến nhân sự mọi mặt, chỉ bằng một mình Thị trưởng Hạ mà muốn thay đổi hiện trạng của thành phố Thiên Trạch? Nằm mơ đi, trên có chính sách dưới có đối sách, lời nói của Thị trưởng, Cục trưởng phải nghe, nhưng Cục trưởng chỉ bảo xuống, nhân viên cấp dưới làm việc đối phó, Cục trưởng có thể làm gì được?

Càng không cần phải nói nếu cục trưởng cũng bằng mặt không bằng lòng, Thị trưởng Hạ có thể cách chức bọn họ không?

Cấp trên hàng ngàn sợi chỉ, cấp dưới chỉ một cây kim, cây kim là mấu chốt. Tình huống hiện tại là, cây kim phía dưới không có mấy người là tâm phúc của Thị trưởng Hạ, Thị trưởng Hạ muốn châm lửa ở thành phố Thiên Trạch, rất xin lỗi, thành phố Thiên Trạch là đầm nước, nước có thể dập tắt lửa.

Cho dù Thị trưởng Hạ có đồng minh ở Thành ủy, khống chế hoàn toàn Ủy ban nhân dân thành phố cũng vô dụng, cục trưởng và lãnh đạo phía dưới không một lòng, không thật lòng tiếp thu chấp hành mệnh lệnh, ha ha, lời nói của Thị trưởng, cũng khó mà ra khỏi trụ sở Thành ủy.

Bùi Nhất Phong đối với việc Hạ Tưởng nắm giữ sự việc Đổng Hiểu Minh không tha, rất là bất mãn, Đổng Hiểu Minh rất biết đối nhân xử thế, lãnh đạo Thành ủy ai chẳng nhận được lợi lộc từ ông ta? Nhất là y và Đổng Hiểu Minh nói lý ra xưng anh xưng em, quan hệ vô cùng tốt. Ý tứ của Thị trưởng Hạ là phải lật đổ lão Đổng, quá độc ác, lão Đổng cũng không đắc tội hắn, cũng không phải không dự định không cấp biệt thự cho hắn, đến mức cắt đường lui của người ta sao? Quả nhiên là tuổi trẻ, thật đúng là một cái gai trước mắt.

Cục diện hiện tại là, thứ nhất là mượn vấn đề Đổng Hiểu Minh, khiến Thị trưởng Hạ vấp phải một cái đinh mềm, thứ hai là mượn vấn đề Trương Vưu, dùng một súng bắn chim đầu đàn, khiến Thị trưởng Hạ va phải một bức tường cứng rắn, vừa đấm vừa xoa, Thị trưởng Hạ hẳn là sẽ ngã một lần đúng chứ?

Tuy rằng sự kiện Trương Vưu bị Lưu Nhất Cửu quấy rối làm thất bại phân nửa, nhưng vấn đề thuê thiết bị hạng nặng thì Thị trưởng Hạ chắc chắn không giải quyết được, bởi vì thành phố Thiên Trạch chỉ có một công ty cho thuê, công ty đó lại có cổ phần của y ở trong đó, y nói cho dù không kiếm tiền cũng phải kẹp chết Trương Vưu, chưa kịp nẩy mầm đã mục nát trước.

Hơn nữa còn không thiếu phòng ban tương quan phối hợp hành động, chính là muốn phát triển đầy đủ nhiệt tình cách mạng ăn chặn, ép cho Trương Vưu phải chết. Trương Vưu không nhúc nhích được, công trình an dân sẽ không có cách nào khởi công đúng kỳ hạn, Thị trưởng Hạ sẽ mất mặt...

Lúc Bùi Nhất Phong đang cùng Tiêu Dật Lăng ngồi nói chuyện ở văn phòng, thảo luận thế cục bước tiếp theo, điện thoại bất chợt réo ầm ĩ, y dè dặt hơn mười giây, chờ điện thoại đổ năm tiếng chuông mới tiếp:

- A lô, ai đấy?

- Cục trưởng Bùi, tôi là Ngạo Bát Ma, đã xảy ra chuyện. Có mấy chục chiếc thiết bị hạng nặng đến từ phía Bắc Kinh, hiện tại đều đã đến công trường...

Ngạo Bát Ma là đội trưởng phân đội ba đại đội cảnh sát giao thông, phụ trách chỉ huy giao thông phía Nam thành phố.

Hiện tại Ngạo Bát Ma vẫn là nhân vật tiểu tốt không ai biết tên, vài năm sau, thanh danh của y đại chấn, gần như toàn bộ người trong cục đều biết đến y, bởi vì tên vị Tổng thống người da đen đầu tiên của nước Mĩ và tên của y phát âm hoàn toàn giống nhau, khiến cho y cũng thành danh nhân.

- Sao có thể?

Bùi Nhất Phong sợ ngây người, sau khi hỏi qua loa tình huống vài câu, liền lập tức buông điện thoại của Ngạo Bát Ma, gọi cho cho Trần Khiết Văn.

- Bí thư Trần, tình huống không tốt lắm...

...

Đối với Trương Vưu mà nói, tình huống đúng là tốt không thể tốt hơn được nữa.

Các thiết bị hạng nặng từ Bắc Kinh kịp thời tới trợ giúp Trương Vưu, là bút tích của bất động sản Đạt Vạn.

Lần trước sau khi Phó tổng giám đốc bất động sản Đạt Vạn Trần Bằng Trình đến khảo sát thành phố Thiên Trạch, sau khi trở về liền lập tức định ra chiến lược phát triển tiến tới khai thác thị trường thành phố Thiên Trạch, bởi vì trong vòng kinh tế Bắc Kinh, thành phố Thiên Trạch mặc dù bình thường nhất, nhưng thành phố Thiên Trạch lại có một Thị trưởng xuất chúng nhất - Hạ Tưởng.

Bất động sản Đạt Vạn trải qua suy xét thận trọng, cho rằng Thị trưởng Hạ tuyệt đối là một Thị trưởng có xu hướng đổi mới, hắn chắc chắn sẽ có nhiều đất dụng võ ở thành phố Thiên Trạch. Đúng lúc nhân việc Thị trưởng Hạ thi triển chân tay, bất động sản Đạt Vạn có thể thành công đánh vào thành phố Thiên Trạch nơi duy trì chủ nghĩa thế lực nghiêm trọng, trước hết phải bắt tay từ việc cho thuê thiết bị.

Bởi vì thành phố Thiên Trạch chỉ có một công ty cho thuê thiết bị - công ty TNHH cho thuê thiết bị Mạch Gia, hơn nữa cũng rõ ràng hậu trường của Mạch Gia chính là Bùi Nhất Phong.

Để Dương Uy đứng giữa làm trung gian giới thiệu bắt cầu, mọi việc sẽ dễ dàng hơn, vừa lúc gặp cơ hội Trương Vưu bị người kẹp cổ, Trần Bằng Trình lập tức quyết định, cung cấp thiết bị miễn phí cho Trương Vưu sử dụng, không bắt buộc phải sử dụng phục vụ công trình nhà ở cho người thu nhập thấp, chỉ có một điều kiện, phải mở công ty cho thuê thiết bị Đạt Vạn ở thành phố Thiên Trạch, các công tác giai đoạn đầu do Trương Vưu có trách nhiệm hoàn thành.

Dương Uy và Bành Vân Phong vừa cùng bàn kế, hai người nhanh chóng đạt được sự đồng thuận. Bành Vân Phong cũng xin chỉ thị của Thị trưởng Hạ, Thị trưởng Hạ chỉ nói một câu:

- Hoan nghênh nhà đầu tư Bắc Kinh đến thành phố Thiên Trạch đầu tư.

Bành Vân Phong liền trực tiếp xúc tiến việc này, y hiện tại đã hạ quyết tâm, ở lại vị trí nửa vời Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân mà qua ngày tháng, không bằng đi theo Thị trưởng Hạ làm lớn một trận, Thị trưởng Hạ chưa từng bạc đãi bất kỳ người nào ở bên cạnh hắn.

Lúc này, trên công trường công trình nhà ở cho người thu nhập thấp, Trương Vưu nước mắt lưng tròng, các công nhân một mảnh sôi sục.

Đầu tiên có điện có nước – điện nước đều là kết quả Lý Hiểu Mẫn ra mặt phối hợp, Phó thị trưởng đích thân tới hiện trường chỉ huy, phải nể mặt Phó thị trưởng - sau đó người của cục giám sát chất lượng cố ý gây khó dễ bị Từ Tử Kỳ răn dạy một hồi, sau đó là đến vật liệu xây dựng tiến vào công trường... Thiết bị hạng nặng tiến vào công trường, khí thế chưa từng có từ trước đến nay, cảnh tượng khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

Thị trưởng Hạ là người làm việc thực tế, có quyết đoán có thủ đoạn, cũng có quan hệ cá nhân.

Bị Từ Tử Kỳ quở mắng hai câu, Thiên Văn không dám cãi lại, lại nghe y sắp xuất hiện trên TV, lập tức sợ tới mức lùn đi ba phân, TV là con đao giết người không thấy máu, y chính mắt gặp qua phóng viên ngầm hỏi một cảnh sát giao thông phạt tiền bừa, sau khi trên TV phát ra, cảnh sát giao thông chẳng những bị cách chức, còn trở thành chuột chạy qua đường ai cũng hô đánh, nếu y cũng lên TV làm đề tài phản diện cho giáo dục, người sẽ bĩ ném về quê, liền vội vàng thẽ thọt khúm núm mà cầu xin tha thứ:

- Thư ký Từ, xin ngài tha cho tôi một lần, mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, tôi cũng là làm việc theo mệnh lệnh...

Từ Tử Kỳ nói chuyện không khôn khéo như Bành Vân Phong, y không kiên nhẫn mà phất tay:

- Rất xin lỗi, tôi không có quyền can thiệp vào tự do tin tức.

Giọng quan điển hình, câu nói đầu tiên làm Thiên Văn nghẹn đến thiếu chút nữa tròng mắt trợn ngược.

Từ Tử Kỳ ghét nhất loại tiểu nhân nịnh bợ như Thiên Văn này, không hề để ý đến y, bắt tay Trương Vưu:

- Đồng chí Trương Vưu đã vất vả, công trình nhà ở cho người thu nhập thấp là chuyện lớn lợi quốc lợi dân, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố nhất định sẽ hết sức ủng hộ, bất cứ kẻ nào lại đến gây khó dễ và quấy rối, nhất định sẽ xử lý nghiêm túc.

Trương Vưu trước kia luôn cảm thấy chính mình rất giỏi, từ một nông dân lăn lộn đến ngày hôm nay, cũng coi như xuất sắc, cũng hiểu được chính mình có bản lĩnh hô mưa gọi gió ở thành phố Thiên Trạch, hôm nay mở mang kiến thức về uy lực khắp nơi liên hợp, lại thấy được khí thế giống như dời non lấp biển của hơn mười mấy chiếc xe tải thiết bị cỡ lớn nhập cuộc, y mới biết được trước kia mình thật sự là ếch ngồi đáy giếng, Thị trưởng Hạ không cần lộ diện, có thể hóa giải được cạm bẫy người khác tỉ mỉ bện lên, về sau đi theo Thị trưởng Hạ, không lo không có tiền đồ.

Trương Vưu nghiến răng một cái, mẹ ơi, làm, phải làm tới cùng.

Thiết bị cỡ lớn đang được chuyển vào sân bãi dưới sự hướng dẫn của Bành Vân Phong và Dương Uy. Bành Vân Phong làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, ở thành phố cũng coi như nhân vật số một, y vừa đến, mấy người lấm là lấm lét của một số cơ quan trực thuộc thành phố cùng với các cục cấp dưới có mặt ở hiện trường, đều đã biến mất.

Dương Uy đại diện cho công ty Đạt Vạn tiếp xúc với Trương Vưu, đưa ra điều kiện hợp tác, thay đổi trước kia, với sự thông minh lanh lợi và xảo quyệt của Trương Vưu, chắc chắn sẽ lại nói về điều kiện, hiện tại gã ngay cả một chút do dự cũng không có, lập tức đáp ứng:

- Chỉ cần dùng được chỗ của tôi, tuyệt đối không nhăn mặt chau mày. Về sau Đạt Vạn muốn mở ra thị trường ở thành phố Thiên Trạch, tôi có thể giúp bao nhiêu thì sẽ giúp bấy nhiêu, hoàn toàn nghiêm túc.

Dương Uy mỉm cười, y cười một mặt vì sự sảng khoái của Trương Vưu, bởi vì y cũng biết Trương Vưu là một nhân vật, đừng thấy nhất thời bị người ta khiến cho chật vật, nhưng Trương Vưu tuyệt đối có sự chuẩn bị ở sau, một khi có cơ hội có thể sẽ trở về. Một mặt khác cười, cũng vì Thị trưởng Hạ hết sức tận dụng đòn bẩy công trình nhà ở cho người thu nhập thấp, chẳng những động chạm lợi ích của không ít người, còn hoàn toàn thu phục được Trương Vưu, và khiến Đạt Vạn cũng thành công tiến nhập vào thị trường công nghiệp xây dựng của thành phố Thiên Trạch, có thể nói là một mũi tên trúng nhiều đích, quả thật là thủ đoạn cao siêu.

Đồng thời, còn thăm dò được không ít nội tình của các lãnh đạo Thành ủy, làm cho một phần giấu dưới nước của bọn họ, chậm rãi trồi lên mặt nước. Dương Uy thầm nghĩ, tình thế thành phố Thiên Trạch dần dần trở nên khẩn trương, y cũng nên đến Thiên Trạch tham gia giúp vui. Y không có thực lực đầu tư bất động sản, trước hết đánh nhỏ ít ồn ào, làm ngành du lịch cũng không sai.

Tin tức về việc công trình nhà ở cho người có thu nhập thấp chính thức khởi công được truyền đi, khiến rất nhiều người vô cùng kinh ngạc.

Nhưng điều mà nhiều người không biết chính là, dưới sự che đậy của đoàn xe trùng trùng điệp điệp, từ Bắc Kinh và thành phố Yến lại liên tục có người tới thành phố Thiên Trạch, không chỉ có nhà đầu tư thực lực hùng hậu, còn có Lý Thấm nhân vật trung tâm ban kinh tế của Hạ Tưởng – Lý Thấm vẫn chưa hề thi triển chân tay ở thành phố Lang, nghẹn một luồng khí phải thi triển thủ đoạn kinh tế của cô ở thành phố Thiên Trạch.

Càng khiến cho Trần Khiết Văn, Bùi Nhất Phong và lãnh đạo chủ yếu của Thành ủy Thiên Trạch tức giận chính là, trong bản tin tối của thành phố Thiên Trạch, truyền đi một tin tức vô cùng chướng mắt. Phóng viên Kim Nhan Chiếu đài truyền hình Thiên Trạch phỏng vấn tại hiện trường thi công công trình nhà ở cho người có thu nhập thấp, tiến hành bác bỏ một cách nhẫn tâm đối với hiện tượng cố tình gây khó dễ, cản trở công trình thi công, chỉ ra những phòng ban cá biệt không thay đổi tác phong tư tưởng, không thay đổi hành vi ăn chặn ác liệt, không ngờ còn xốc lại sự chú ý đối với công trình nhà ở cho người có thu nhập thấp...

Thị trưởng Hạ nhậm chức tới nay ngọn lửa thứ nhất, càng đốt càng vượng, cuối cùng đã khiến một vài người cảm thấy đau nhức.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất