Nếu nói giữa hắn và Trần Khiết Văn có xung đột lợi ích thì không thể tránh được. Từng người phát huy tài năng chính trị, kìm hãm lẫn nhau, kìm hãm và đoạt quyền, đơn giản là vì phục vụ quan niệm chính trị của riêng mình. Nhưng Trần Khiết Văn đem sự việc Hoa Nhài vàng, Bạc bôi nhọ vào mặt hắn, chính là không thuộc loại thủ đoạn nào. Hắn vẫn không muốn ở thành phố Thiên Trạch gây ra động tĩnh gì đó. Vốn định nhẹ nhàng cầm quyền. Không nghĩ tới, chẳng những khó khăn chồng chất, thế lực bảo thủ có thủ đoạn phản kích rất quyết liệt, thật là ngoài dự kiến của hắn.
Mà hắn vẫn luôn cho rằng Trần Khiết Văn có kiềm chế. Cũng là kinh nghiệm quan trường, trên cơ bản mâu thuẫn và xung đột đều đã đưa ra bên ngoài, sẽ không lén lút hạ thủ. Không nghĩ cô tự một mình quảng cáo rùm beng là nữ cán bộ bí thư. Cũng mang những tin đồn vu vơ về chuyện tác phong sinh hoạt ra để nói chuyện, hơn nữa rõ ràng nguồn gốc sự tình là do Quốc Hoa Thuỵ dựng lên, lại nói thành sai lầm của hắn, thực đúng là đổi trắng thay đen.
Tức giận qua đi thì đến chấn động, Kỷ Phong Thanh đang yên đang lành, sao lại chết?
Trong điện thoại Bành Vân Phong không nói rõ, nhưng Hạ Tưởng nghe ra có vẻ, dường như cái chết của Kỷ Phong Thanh có liên quan tới hắn.
Hạ Tưởng lòng nóng như lửa đốt, mới rời khỏi thành phố Thiên Trạch vài ngày thì đã xảy ra việc lớn như vậy. Ai nói thành phố Thiên Trạch là một hồ nước lặng? Phía dưới mặt nước phẳng lặng có luồng nước xoáy rất lớn có thể hút người.
Hạ Tưởng phẫn nộ rồi, nếu để hắn kiểm tra quả thật là Trần Khiết Văn ở sau lưng sai khiến kẻ khác bôi xấu hắn, hắn sẽ cho Trần Khiết Văn thưởng thức một chút thủ đoạn của hắn. Đừng tưởng rằng hắn cười mỉm thì dễ bắt nạt.
Hạ Tưởng cũng không phải là một người dễ để người khác bắt nạt.
Bành Vân Phong trước tiên cùng Hạ Tưởng ra thông báo với cấp dưới. Sau đó, Từ Tử Kỳ, Dương Kiếm và Hứa Phàm Hoa đều lần lượt gọi tới. Lẽ ra là thư ký, Từ Tử Kỳ không thông báo được cho Thị trưởng Hạ là không làm tròn bổn phận. Hạ Tưởng cũng không quá so đo tỉ mỉ sai sót trong công tác của Từ Tử Kỳ. Giải thích vài câu liền thúc giục lái xe mau chóng lên đường.
Lúc vào đến thành phố, cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Trần Khiết Văn. Trần Khiết Văn nói rất ngắn gọn:
- Thị trưởng Hạ, sẽ nhanh đến chứ? Thành uỷ đang tìm hiểu sự việc, mời anh mau tới.
Nhân vật số một chính là nhân vật số một, xảy ra một sự việc lớn như vậy vẫn biết giữ bình tĩnh, hơn nữa cũng không nói tường tận với nhân vật số hai. Cũng đúng thôi, để nhân vật thứ nhất báo cáo công tác với nhân vật số hai thì thật mất mặt.
Hạ Tưởng cũng liền lầm bầm đùa cợt vài câu. Buông điện thoại xuống, trong lòng lại hiện lên chút hối hận. Ở thành phố Lang, là hắn chủ động ra tay chèn ép Nga Ni Trần, cuối cùng lại theo đuổi không bỏ Cổ Hướng Quốc, chính là vì biểu dương chính nghĩa. Nhưng ở thành phố Thiên Trạch, hắn ngay từ đầu không thể nói là khắp nơi nhường đường, ít nhất cũng là khiêm nhường. Hơn nữa còn định bụng ẩn dật, không ngờ sau hai lần xung đột mâu thuẫn, vẫn cần phải ngấm ngầm đả kích hoặc công khai so chiêu, không thể không phân ra thắng bại?
Vì sao hắn có thể thoái lui nhường một bước. Chỉ cần có thể thúc đẩy quan điểm chính trị của hắn, đối phương lại tuyệt nhiên không cảm kích, vẫn muốn mang chuyện Hoa Nhài Vàng, Bạc ra nói? Vấn đề tác phong sinh hoạt hiện tại không đủ sức làm gì được hắn. Hắn là cán bộ cấp Giám đốc Sở, cho dù truyền tới Tỉnh uỷ cũng sẽ không có người mang vấn đề tác phong đi điều tra một gã Giám đốc sở thực chức của thị trưởng. Nhưng dụng ý đối phương rõ ràng là muốn bôi nhọ hắn, bởi vì hắn ở thành phố Thiên Trạch uy danh đang lên rất nhanh. Hiện tại đã mơ hồ có vẻ không tương xứng cùng Trần Khiết Văn.
Trần Khiết Văn không giống như Cổ Hướng Quốc, cô thân là một nữ cán bộ, về giới tính có ưu thế rất lớn. Đầu tiên có thể cô có vấn đề về tác phong sinh hoạt cực thấp. Cho dù có, cũng không đến nỗi quá nhiều. Thứ hai, cô cho dù có vấn đề về mặt kinh tế, cũng không dễ dàng tra được. Nam viên chức ngày thường ăn uống tiệc tùng hoặc là ra vào một số nơi, đều lưu lại dấu vết. Trần Khiết Văn thì không, cô có phải làm việc trong sạch hay không trước tiên không nói, chí ít biểu hiện ra ngoài của cô so với nam viên chức ít đi nhiều cơ hội tham ô hủ bại.
Hạ Tưởng đã hiểu rõ hơn một chút, hắn đừng nói lật không đổ Trần Khiết Văn, cho dù có thể, cũng không thể. Bởi vì ở thành phố Lang tình hình đặc biệt, Nga Ni Trần quyền thế ngập trời, không lật đổ Cổ Hướng Quốc, thành phố Lang sẽ hỗn độn lộn xộn lâu dài. Trần Khiết Văn cho dù tham ô hủ bại, cho dù có vấn đề nghiêm trọng, hắn cũng không thể ra tay, bởi vì nếu lại vì hắn mà Trần Khiết Văn bị mất chức, như vậy hắn sẽ không khác gì những kẻ khác trong quan trường. Hoặc thế lực của gia tộc sẽ tán thưởng hắn là có oai phong qua cửa chém tướng. Nhưng thế lực dân thường cũng sẽ xem hắn như nước lũ và thú dữ. Đi tới đâu thì khơi mào tranh đấu ở đó. Sinh mạng chính trị của hắn đáng lo ngại rồi.
Sự thật chính là bất đắc dĩ như vậy. Tỉnh Yến từng sinh ra một Bao Thanh Thiên hiện đại, Chủ nhiệm uỷ ban Kỷ luật nhân nghĩa "thiết diện". Năm đó ở huyện đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật, xét xử rất nhiều tham quan ô lại. Sau này thanh danh ngày càng vang xa, liền bị điều tới thành phố. Ở thành phố vẫn là thiết diện vô tư. Sau khi điều tra mấy vụ án, liện bị điều lên tỉnh. Rất nhiều người cũng nghĩ là bí thư thiết diện chắc chắn vì xét xử tham quan mà liên tiếp được thăng chức, ai ngờ sau khi điều đi nhậm ở tỉnh, bí thư thiết diện liền biến mất dần dần trong mắt mọi người. Không còn thấy xử bất kỳ một vụ án lớn nào.
Ở tầng thấp có lẽ cần nhân vật anh hùng đầu tàu gương mẫu. Nhưng càng hướng về phía trước, lại càng cần ẩn dật, càng cần chú trọng trí tuệ chính trị. Chú ý nói chính trị, nói quang minh chính đại vì đại cục.
Hạ Tưởng suy nghĩ lan man, bỗng chốc suy nghĩ rất nhiều, vừa nhấc đầu mới phát hiện hoá ra ô tô đã vào đến trụ sở Thành uỷ.
Bầu không khí không bình thường, cảnh tượng tất cả mọi người vội vàng, ảnh mắt né tránh, không dám nói chuyện với nhau. Tất cả khẩn cấp như gặp phải đại địch. Nhìn thấy Thị trưởng Hạ trở về đều cung kính chào hỏi nhưng ánh mắt rất phức tạp. Hạ Tưởng cũng không để ý tới, gật đầu đáp lại, vội vàng lên lầu.
Bùi Nhất Phong đang chỉ huy cảnh sát kiểm soát hiện trường. Thi thể của Kỷ Phong Thanh đã được đưa ra xe của nhà tang lễ. Người chết đã lâu rồi, cũng không đưa vào bệnh viện, đưa thẳng đi hoả táng. Một người trẻ khoảng hai mươi tuổi đứng đầu ánh mắt đờ đẫn nâng một người phụ nữ trung niên đã khóc không thành tiếng – rõ ràng là người nhà Kỷ Phong Thanh. Đi theo thi thể của Kỷ Phong Thanh lên xe, uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Trưởng ban thư ký Thành uỷ Trần Thiên Vũ cùng một gã Phó trưởng ban thư ký đi cùng người nhà Kỷ Phong Thanh nói lời an ủi.
Hoàn cảnh bi tráng làm cho người ta không dám nhìn lâu.
Bùi Nhất Phong chỉ huy cảnh sát, ầm ầm mà loạn thành một nùi. Còn có không ít thành viên từ văn phòng nhô đầu ra. Có tò mò, có chút hả hê, có chống đối, cũng có châm chọc.
Hạ Tưởng nổi giận, lần đầu tiên trước mặt mọi người nổi giận:
- Bùi Nhất Phong, để toàn bộ cảnh sát nhanh chân nhanh tay, cố gắng đừng làm loạn bát nháo, tôn trọng người chết là đạo đức cơ bản nhất.
Sau đó lại quay về phía các công chức Thành uỷ đang thò đầu ra nhìn cả giận nói:
- Cũng trở về làm việc đi. Thật sự không có việc gì cũng làm loạn. Đi hết bên ngoài quét dọn vệ sinh.
Thị trưởng giận dữ, gió mây biến sắc. Bùi Nhất Phong trong lòng không phục, cũng không dám không nghe, lập tức quát vài tên cảnh sát, quở mắng bọn họ một chút. Những người khác đều sợ tới mức co rụt cổ, về phòng làm việc, trong lòng tim vẫn đập không ngừng. Bình thường Thị trưởng Hạ rất ôn hoà, hôm nay làm sao vậy? Sao lại giận dữ đến vậy? Không phải người chết là Kỷ Phong Thanh sao, có cái gì ghê gớm.
Đúng là không có gì ghê gớm, nhưng không biết sao Hạ Tưởng cứ không thoải mái trong lòng. Lại nhìn đến đám người dễ thay đổi sắc mặt, hắn liền kiềm nén không được bực tức trong lòng. Tuy nói hiện nay sự kiện cán bộ các nơi tự sát chẳng lạ lùng gì, nhưng trong việc Kỷ Phong Thanh tự sát, cấp bậc không cao, phỏng chừng cũng không thu hút để người đời để ý tới. Nhưng dù sao phát sinh bên cạnh mình, nhất là chứng kiến nổi đau khổ bất lực của vợ con anh ta, Hạ Tưởng trong lòng cảm thấy bực bội khó chịu.
Nếu lúc ấy khi Kỷ Phong Thanh đến đây tỏ vẻ muốn dựa vào, hắn tỏ vẻ thu nhận một chút, có phải có thể vãn hồi việc phát sinh thảm án này không? Tuy rằng hắn cũng không biết nguyên nhân Kỷ Phong Thanh tự sát, nhưng luôn luôn thẹn trong lòng, dường như Kỷ Phong Thanh tuyệt vọng bị từ chối mười mấy năm, cuối cùng đem chút hy vọng gửi gắm lên hắn, hắn cũng quan liêu khe khẽ vung tay, làm mất đi toàn bộ hy vọng của Kỷ Phong Thanh.
Chính mình thật sự bị quan trường làm mất đi nhân tính và khía cạnh tốt đẹp rồi sao? Từ hành lang đến văn phòng Trần Khiết Văn, khoảng cách chỉ có hơn chục bước, Hạ Tưởng lại suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Hắn trong lòng vô cùng nặng trĩu. Từ đầu đến cuối cảnh tượng vợ con Kỷ Phong Thanh đã khóc không ra nước mắt đu đưa trong mắt. Khi mà một người khóc đến độ nước mắt không chảy ra ngoài được, phải là đau đớn và tuyệt vọng đến thế nào?
Hạ Tưởng lại hồi tưởng lại lúc Kỷ Phong Thanh báo cáo công tác với hắn, bất lực và thất vọng. Hắn bỗng nhiên trong lòng dấy lên một nỗi bi thương. Hắn vốn là có niềm tin ôm hy vọng làm quan một lần tạo phúc một phương đi vào chốn quan trường. 10 năm qua, tình cảm và nhiệt huyết của hắn cũng quả thực bị tiêu tan rất nhiều, nhưng còn có tâm niệm "Chỉ cần có lợi cho đất nước, cho dù hy sinh bản thân mình cũng cam lòng, tuyệt đối không vì mình rất có thể sẽ gặp tai hoạ mà trốn tránh". Nhưng hôm nay, lại phạm phải một sai lầm không nên phạm – trong cách dùng người. Có phải quá hiện thực quá thực dụng hay không?
Trần Khiết Văn ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt cáu kỉnh. Hạ Tưởng tiến vào, cô hạ thấp người ra hiệu Hạ Tưởng ngồi xuống.
- Thị trưởng Hạ, công việc khắc phục hậu quả tôi thấy cần ba việc. Thứ nhất, ban Tuyên giáo nghiêm khắc kiểm soát việc tình hình bị phóng to. Ngành công an cố thủ đề phòng nghiêm ngặt. Thứ hai, cấm bất cứ kẻ nào thảo luận về việc tự sát của Kỷ Phong Thanh. Một khi phát hiện ra, sẽ bị xét xử nghiêm. Thứ ba, Thành uỷ lập tức triệu tập đại hội toàn thể cán bộ, thống nhất cách xử lý, phòng có người cố ý đem sự việc làm náo loạn. Ai bôi nhọ thành phố Thiên Trạch người đó chính là tội nhân của thành phố.
Nói rõ ràng hết ý, Trần Khiết Văn lại thay đổi giọng điệu:
- Anh xem có gì không được thì bổ sung thêm?
Trực tiếp hỏi có phải bổ sung không, ý đúng là ba quan điểm của cô không phải quan điểm, là quyết định. Nói quan điểm là nể mặt Hạ Tưởng. Như quả thật nếu là quan điểm, phải nói để Hạ Tưởng đề xuất ý kiến.
- Những việc này….?
Hạ Tưởng không mở miệng tán thành như Trần Khiết Văn dự đoán mà là vẻ mặt nghiêm túc bất ngờ hỏi vặn lại một câu.
- Những việc này, Thị trưởng Hạ chẳng lẽ không có cùng ý kiến?
Trần Khiết Văn vẻ mặt khó hiểu.
- Trước tiên cho dù Kỷ Phong Thanh chết vì nguyên nhân gì, bản thân cũng đã vì Thành uỷ tận tuỵ công tác mười mấy năm. Không có công lao cũng có vất vả, thành uỷ không nghĩ kế sách nào trấn an gia đình người chết, để người chết yên nghỉ và người sống an tâm. Lại nghĩ kế sách đề phòng nghiêm ngặt cố thủ, thầm nghĩ kế sách để lợi ích chính trị của mình sao cho không bị ảnh hưởng. Bí thư Trần, quan trường không phải là chiến trường, chúng ta cũng không phải quan liêu không có cảm xúc.
Hạ Tưởng nói rất thẳng, hơn nữa rõ ràng là giọng điệu nghi ngờ, khiến cho sắc mặt Trần Khiết Văn trong chốc lát đỏ lên. Tức giận đến mức ngực phập phồng không ngừng. – Nếu như bà là phụ nữ 30 tuổi, có lẽ còn đẹp, nhưng đã hơn 50 tuổi dáng ngưòi bà đã thay đổi. Bộ dạng tức giận chỉ khiến cho người ta cảm thấy một luồng khí lạnh.
Hạ Tưởng quá kiêu ngạo, một thị trưởng dám nói với bí thư như vậy; không biết kẻ trên người dưới.
Trần Khiết Văn không thấy vẻ áy náy của Hạ Tưởng, trong mắt cô, Kỷ Phong Thanh chết không đủ để tiếc thương. Chết thì chết. Vì sao lại chết ở toà nhà Thành uỷ, chết trong phòng làm việc? Chết cũng không để cho người ta yên lành, nếu chẳng may tin tức bị truyền ra ngoài cho truyền thông đâm chọc, toàn bộ cán bộ chóp bu của thành phố Thiên Trạch lại thành mục tiêu công kích, lãnh đạo tỉnh không tức giận mới là lạ?
Kỷ Phong Thanh là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc đến, đã chết rồi. Nhưng nếu vì cái chết của y mà mang đến phiền toái cho thành phố Thiên Trạch, còn muốn Thành uỷ chiếu cố vợ con y? Đừng có mơ. Thị trưởng Hạ rốt cuộc sao lại thế này? Quan trường không phải chiến trưởng, nhưng quan trường cũng không phải viện phúc lợi.
- Thị trưởng Hạ, khi nói chuyện phải chú ý đến lập trường giai cấp của mình. Phải nói phù hợp với thân phận của mình, cái gì nên nói thì nói.
Trần Khiết Văn cũng tức giận quá chừng, liền lạnh mặt, lạnh lùng nói:
- Người nhà Kỷ Phong Thanh, Thành uỷ cũng sẽ có cân nhắc. Nhưng sự việc cần phân nặng nhẹ, hiện tại là lúc Thành uỷ thống nhất cách xử lý vấn đề. Hy vọng Thị trưởng Hạ vì đại cục, xuất phát từ việc gìn giữ lợi ích của thành phố Thiên Trạch, không nên hành động theo cảm tính.
- Nếu thật tâm muốn giữ gìn cho thành phố Thiên Trạch yên ổn đoàn kết cục diện chính trị thì không có người ác ý phát ra tin đồn. Bí thư Trần, tôi đến thành phố Thiên Trạch đảm nhiệm chức Thị trưởng, chỉ có một mục đích, chính là phát triển kinh tế, thay đổi diện mạo thành phố Thiên Trạch nghèo khó lạc hậu. Tôi không hi vọng các đồng chí Thành uỷ đều ủng hộ công việc của tôi, nhưng xin đừng làm ra chướng ngại. Tôi mong muốn cùng mọi người cùng tiến bộ. Nhưng nếu có người tự mình không muốn tiến bộ, còn không cho kẻ khác phát triển, vậy thành chướng ngại trên đường tiến lên rồi.
Hạ Tưởng nói lời nói hàm xúc lại thẳng thắn. Hắn tin Trần Khiết Văn có thể hiểu ý tứ của hắn.
Kỳ thực với khả năng kiềm chế của Hạ Tưởng không đến mức ngay trước mặt Trần Khiết Văn nói lời cay độc. Nhưng đúng lúc có việc lớn Kỷ Phong Thanh tự sát, gặp dịp truyền ra những tin tức bất nhã về hắn, mà cách Trần Khiết Văn xử lý khắc phục hậu quả lại rất quan liêu rất không có cảm xúc, liền kích động sự phẫn nộ và bất mãn vô cùng của hắn.
Trần Khiết Văn trợn tròn mắt nhìn Hạ Tưởng. Không thể tin được giọng điệu Hạ Tưởng lại dũng cảm cùng bà nói chuyện như vậy. Nhưng nghĩ lại quả thực sự việc phát ra lời đồn giải quyết không tốt, hơn nữa lại nghĩ Thị trưởng Hạ nói cũng có lý. Không an ủi được người nhà, người nhà sẽ gây rối, Thành uỷ bị mất thể diện. Liền nói:
- Cũng được, công việc trấn an người nhà, cậu đưa ra ý kiến thì tận lực trấn an là được.
Bà chỉ nói ra việc trấn an gia đình, về phần chướng ngại như lời Hạ Tưởng vừa nói thì không đề cập tới.
- Cục diện chính trị Thành phố Thiên Trạch yên ổn đoàn kết không đổi. Hy vọng thị trưởng Hạ có thể làm tốt công tác của mình, cùng tôi làm tốt nhiệm vụ của thành phố Thiên Trạch.
Sau khi Hạ Tưởng đi rồi, Trần Khiết Văn ngồi yên chốc lát, bỗng nhiên "bịch" một tiếng, hung hăng quăng quyển sách. Sau đó lại cầm điện thoại gọi đến thủ đô:
- Lão Dư, anh toàn gây phiền phức cho em. Nói anh đừng dùng thủ đoạn ám muội anh không nghe. Nếu chẳng may Hạ Tưởng tức giận, muốn làm ầm ĩ thì sẽ phát triển công việc như thế nào đây?
Lão Dư đương nhiên là chồng của Trần Khiết Văn – Dư Hoá Thượng.
Chủ ý reo rắc tin đồn về Hạ Tưởng chính là từ Dư Hoá Thượng. Y sau khi nghe được mâu thuẫn giữa Hạ Tưởng và Trần Khiết Văn rất là căm tức. Muốn đem Hạ Tưởng và việc Hoa Nhài Vàng, Bạc tung ra. Trần Khiết Văn vốn không đồng ý, nhưng không chịu nổi Dư Hoá Thượng xúi bẩy, hơn nữa bà cũng quả thực bị đánh bại trên hội nghị thường vụ nên trong lòng đau kịch liệt. Liền ngấm ngầm làm theo hành động không lý trí của Dư Hoá Thượng.
Nếu chẳng may bị Hạ Tưởng phát hiện ra, ảnh hưởng đến hình tượng thể diện quang minh vĩ đại của bà, sẽ không tốt… Trần Khiết Văn cảm thấy đau đầu, lại bỗng nhiên chợt nhớ tới cái chết của Kỷ Phong Thanh, không khỏi càng thêm khó chịu trong lòng. Sau khi buông điện thoại lại gọi Lý Dật Phong đến.
- Di thư của Kỷ Phong Thanh có nói gì không?
Lý Dật Phong nhìn mặt đoán ý, hơn nữa vừa mới nghe được Trần Khiết Văn ở bên trong quẳng đồ vật, hiểu rõ Bí thư Trần trong lòng không vui liền cẩn thận hơn:
- Cũng không viết gì, chỉ nói là cả đời không được chuyện gì lớn lao, tầm thường không chí tiến thủ, rất xin lỗi đảng và nhà nước đã bồi dưỡng. Lại thêm chứng trầm cảm, chỉ muốn chết, không có gì khác…
- Bùi Nhất Phong có nói chuyện gì không?
Trần Khiết Văn không tin Kỷ Phong Thanh là bởi vì chứng trầm cảm mà tự tử, bởi vì sự tình rất trùng hợp.
- Sự việc phải kiểm soát chặt chẽ, đừng cho người ta bàn ra tán vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Cục trưởng Bùi không nói gì.
Lý Dật Phong biết chút ít nội tình, nghĩ thầm có thể che giấu là tốt nhất. Che giấu không được, với Thị trưởng Hạ mạnh mẽ, cứng rắn, lại là một trận sóng gió. Tuy nhiên y vẫn thấy may mắn, cho là người đã chết, khẳng định sẽ không có sóng gió. Thật không ngờ Thị trưởng Hạ chẳng những không bỏ qua việc này, còn mượn cơ hội thu quyền. Không khí quan trường thành phố Thiên Trạch rất là nghiêm túc.
Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu tan. Từ Tử Kỳ đưa nước trà, thấy Thị trưởng Hạ sắc mặt không tốt lắm liền quan tâm nói:
- Thị trưởng Hạ, ngài cũng đừng phiền, sự việc vẫn luôn tiếp diễn…
Hạ Tưởng bỗng chốc nhớ tới:
- Kỷ Phong Thanh vì sao tự sát, có nghe thấy tin đồn gì không?
Từ Tử Kỳ lắc đầu:
- Không có. Bí thư Trần sáng hôm qua trở về. Sau khi trở về cũng không có động tĩnh gì. Chính là chủ nhiệm Bì và Cục trưởng Bùi đi báo cáo công tác, nói chuyện dường như rất lâu.
Hạ Tưởng sửng sốt, nghi ngờ nhìn Từ Tử Kỳ liếc mắt. Từ Tử Kỳ ngay lập tức hiểu rõ nghi vấn của Thị trưởng Hạ, cười ha hả:
- Lý Dật Phong nói cho tôi biết. Tôi và anh ta không phải rất quen thuộc, nhưng cũng là có chơi thân. Tối qua cùng nhau uống rượu anh ta có uống hơi nhiều, sau đó thuận miệng mới nói cho tôi biết.
Hạ Tưởng gật gật đầu, không nghĩ ra Từ Tử Kỳ còn cùng Lý Dật Phong chơi thân, ít nhiều khiến hắn bất ngờ.
Lại một mình ngẫm nghĩ sự tình một chút, Bùi Nhất Phong sẽ báo cáo công tác.
Cục trưởng Công an thế nào cũng đi gặp thị trưởng báo cáo tình hình. Bùi Nhất Phong thái độ ngược lại rất cung kính, tuy nhiên Hạ Tưởng vẫn cảm thấy y có che giấu gì đó. Tuy là cùng Bùi Nhất Phong từng có lần hợp tác, nhưng hắn rất rõ ràng. Ngược lại Bùi Nhất Phong vẫn thân cận Trần Khiết Văn. Phần lớn sự việc vẫn phải cùng Trần Khiết Văn đứng chung một chỗ.
Theo điều tra của Bùi Nhất Phong cho kết luận Kỷ Phong Thanh quả thật là tự sát. Hoàn toàn loại trừ khả năng bị giết. Hiện trường không có bất cứ điểm nào đáng ngờ. Di thư của Kỷ Phong Thanh cũng được sao chép mang theo, mời Thị trưởng Hạ xem qua.
Di thư diễn đạt rất cẩn thận chọn lọc. Vừa thấy nét chữ viết của Kỷ Phong Thanh, gần giống với con người của hắn. Ngay cả Hạ Tưởng cũng có thể theo tài văn chương và nét chữ nhìn ra không phải là giả mạo. Đồng thời, theo di thư cũng không nhìn ra chính xác nguyên nhân Kỷ Phong Thanh tự sát. Chỉ đơn giản nhắc tới: "Trong lòng uất ức, không vui. Rất xin lỗi Đảng và Tổ chức đã bồi dưỡng. Rất xin lỗi gia đình đã kỳ vọng. Hết hi vọng lên chức, lại khổ hạnh sống không bằng chết, cũng là thanh tĩnh…"
Lại khổ hạnh là có ý gì, chẳng lẽ có người bức tử? Hạ Tưởng trong nháy mắt ngừng thở.