Cao Hải ở một bên nghe vậy mí mắt nhảy mấy lần, hoảng hốt suýt nữa đứng thẳng cũng không xong, nhưng nhìn ánh mắt của Trần Phong vẫn không có gì khác biệt so với lúc bình thường, lập tức khiến Cao Hải mất đi ảo tưởng trong lòng. Gã vừa mới thăng lên làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, không có khả năng lại thăng tiếp lên làm Phó thị trưởng, về sau cho dù có thăng thêm nửa cấp cũng không có khả năng một khóa đã lên làm Phó thị trưởng thường trực.
Thành phố Yến là tỉnh lị, thành phố cấp Phó tỉnh, Phó thị trưởng thường trực từ trước tới giờ đều là thường ủy thành ủy.
Trần Phong đang vui sướng vì có được thu hoạch ngoài ý muốn, không chú ý thấy vẻ khác thường của Cao Hải, viết lên giấy hai chữ, lại vẽ mấy vòng bao quanh, nói:
- Anh nói Hạ Tưởng đang làm thư ký ở huyện Bá cho bạn cùng học của anh là Lý Đinh Sơn?
Không đợi Cao Hải trả lời, Trần Phong lại nói tiếp:
- Có thể điều Hạ Tưởng lại đây không? Cậu ta là một nhân tài, đặt ở huyện Bá lãng phí quá. Để cậu ta đi theo tôi, có thể trước hết tới tổ lãnh đạo cải tạo thôn nội đô làm một trợ thủ.
- Hơi khó khăn......
Cao Hải cũng không giấu diếm, ăn ngay nói thật
- Cậu ta không muốn rời khỏi Lý Đinh Sơn, muốn làm ở cơ sở trước. Trước kia tôi cũng đã lộ ra ý tứ này với Đinh Sơn nhưng Đinh Sơn không đồng ý. Mấu chốt là Hạ Tưởng chỉ muốn đi theo Lý Đinh Sơn.
- Cậu ta xem trọng bạn học cũ của anh vậy à? Năm nay Lý Đinh Sơn 40 tuổi, muốn lên tới cấp sở không phải là không có khả năng, tuy nhiên khó khăn cũng không nhỏ. Hạ Tưởng dựa vào cái gì mà chỉ muốn đi theo anh ta? Người thanh niên này, hơi thú vị, không, là khá thú vị.
Trần Phong thích nói chuyện thẳng thắn trực tiếp, liền cầm lấy điện thoại:
- Tôi không biết ai ở huyện Bá nhưng ở thành phố Chương Trình thì có người quen. Để tôi gọi một cuộc điện thoại hỏi tình huống một chút. Tôi không tin sinh viên thành phố Yến đi ra ngoài còn có thể cự tuyệt triệu tập của nhân dân thành phố Yến!
Nguồn: http://truyen360.comTrần Phong cũng không kiêng dè Cao Hải, trực tiếp gọi điện thoại:
- Trưởng ban Vương, tôi là Trần Phong. Ha ha... Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho anh sao? Được rồi, không vòng vo với anh nữa, tôi muốn hỏi thăm anh một người, cậu ta công tác ở huyện ủy huyện Bá, tên là Hạ Tưởng...
Tháng tám ở huyện Bá, trời cao mây nhạt, so với sự nóng bức của thành phố Yến thì khí hậu trong lành, mát mẻ, sảng khoái ở đây khiến Hạ Tưởng say mê. Đương nhiên say mê chỉ là cảm giác trong nháy mắt vì đại bộ phận thời gian, hắn đều kiên nhẫn chờ đợi tin tức từ Thủ đô truyền tới. Vẫn chậm chạp không có tin tức xác thực về làng du lịch Tam Sơn, hắn và Lý Đinh Sơn đều ít nhiều có điểm lo lắng.
Lo lắng là lo lắng nhưng công tác bình thường vẫn phải triển khai. Bởi vì lần trước bị Lưu Hà uy hiếp ở xã Cổ Trại, Lý Đinh Sơn mượn cơ hội triển khai hoạt động chỉnh đốn trị an, khiến Trưởng phòng công an huyện Vương Quan Thanh bận rộn tới sứt đầu mẻ trán, đồng thời Lý Đinh Sơn còn thừa dịp một phó phòng công an huyện về hưu, thông qua Trịnh Khiêm đề xuất chọn người làm phó phòng công an, xem như bán cho Trịnh Kiêm một lần mặt mũi. Đánh cờ chính trị không nhất định nơi nào cũng đều xếp người nhà vào, chỉ cần ở thời khắc mấu chốt lôi kéo một phương, chèn ép một phương, là có thể biểu hiện đầy đủ ý chí quyền lực, có thể chậm rãi nắm quyền chủ động trong tay.
Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh viễn, những lời này phóng tới quan trường cũng có thể áp dụng.
Kỳ quái chính là, trong việc đề bạt phó trưởng phòng công an huyện, một vị trí mấu chốt như vậy mà Lưu Thế Hiên lại không tỏ thái độ, Hoàng Bằng Phi là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, tuy rằng không có minh xác tỏ vẻ ủng hộ, cũng giơ tay đồng ý, khiến Lý Đinh Sơn không hiểu chút nào, không rõ vì sao Lưu Thế Hiên không tranh thủ một chút, đề xuất người của mình vào.
Sau đó phó phòng mới đề bạt là Triệu Thường Dũng mang lễ vật tới cảm tạ Lý Đinh Sơn, Lý Đinh Sơn cũng không khách khí, nhận lễ vật, cuối cùng Triệu Thường Dũng vô cùng vui vẻ đi về, cho rằng Bí thư Lý nhận lấy lễ vật tức là chính thức tiếp nhận mình, từ nay về sau tự cho mình là người của Bí thư Lý và Phó bí thư Trịnh.
Hạ Tưởng đoán ở sự tình Trương Tín Dĩnh, giữa Lưu Thế Hiên và Trương Thục Anh khẳng định có tranh chấp. Khi Trương Thục Anh rời khỏi huyện Bá cũng không nói, Lý Đinh Sơn cũng sẽ giả vờ không biết cô đến. Hiện tại cô ta đã đi gần một tuần nhưng Lưu Thế Hiên vẫn không hề có động tĩnh, có lẽ là hai người vẫn chưa đàm luận xong, chưa đạt thành thỏa hiệp. Hạ Tưởng cũng không thèm để ý, nếu Lưu Thế Hiên muốn thi thố sự kiên nhẫn với họ, vậy xem ai kiên nhẫn hơn!
Hạ Tưởng cũng không sốt ruột đối với việc mình có được đề bạt lên làm phó phòng hay không. Dù sao hắn tới huyện Bá thời gian còn ngắn, nếu cứng rắn đề bạt cũng không phải là không thể, nhưng sẽ dễ bị người ta nói ra nói vào. Cho nên Lý Đinh Sơn nói trong vòng nửa năm sẽ đề bạt hắn lên làm phó phòng, ngược lại hắn còn khuyên Lý Đinh Sơn không cần nóng vội, cứ chờ đúng thời cơ mới ra tay, không nên cứng rắn, mạnh mẽ nâng cao, làm không tốt lại chữa lợn lành thành lợn què, ngược lại tự tổn hại ích lợi bản thân. Lý Đinh Sơn không nói gì, hiển nhiên là đồng ý với lời Hạ Tưởng, bởi vì Hạ Tưởng đã buộc chặt với Trương Tín Dĩnh, nếu đề bạt thì cùng đề bạt, nếu không thì cùng để nguyên. Lợi và hại của việc đề bạt hay không đề bạt đều phân tích vô cùng rõ ràng, chỉ cần lấy việc của Trương Tín Dĩnh ra làm, không lo Trương Thục Anh không quan tâm. Chỉ cần Trương Thục Anh nhúng tay việc này, tất nhiên sẽ nói điều kiện với Lưu Thế Hiên, thành hay không đều tạo ra vết rách giữa hai người đó.
Đề bạt một Trương Tín Dĩnh, nhân tiện đề bạt Hạ Tưởng, đồng thời lại mai phục một mầm mống bất hòa giữa Lưu Thế Hiên và Trương Thục Anh, tính thế nào cũng là một vụ làm ăn vô cùng có lợi. Cho nên bọn họ cũng không cần gấp gáp. Người gấp gáp chính là Trương Thục Anh, tức giận chính là Lưu Thế Hiên, mồi lửa chính là Trương Tín Dĩnh.
Tuy nhiên Đỗ Song Lâm vẫn cần phải an ủi, Hạ Tưởng cũng đã từng tiếp xúc vài lần. Đỗ Song Lâm sống già thành tinh, sau vài lần nói chuyện, Hạ Tưởng mới chậm rãi hiểu được vì sao ông ta luôn luôn ở phái trung gian, vì sao không có ý định ngả theo Lý Đinh Sơn. Có một lần hắn được Đỗ Song Lâm mời về nhà làm khách, quen biết vợ Đỗ Song Lâm là Phùng Vân, Phùng Vân mới nói một câu lộ ra thiên cơ.
- Thư ký Hạ, lão Đỗ và tôi đều già rồi, về sau thiên hạ chính là của thanh niên các cậu.
Phùng Vân công tác ở bệnh viện huyện, tuy rằng chỉ là phó viện trưởng xếp hạng phía sau quản lý hậu cần nhưng trong tay cũng có chút quyền lực, tướng mạo hơi già, ăn mặc khá gọn gàng. Cô bưng một đĩa hoa quả lên, quan tâm hỏi:
- Cha mẹ cậu còn khỏe chứ? Ở nhà còn người thân nào không?
Tình cảm giữa người với người cứ dần bồi dưỡng trong những câu hỏi thăm, tán gẫu về việc nhà. Hạ Tưởng nhận hoa quả, nói:
- Dì không cần vất vả, cháu cũng không phải người ngoài, không cần khách khí... Cha mẹ cháu đều khỏe, trong nhà còn một cậu em trai.
Phùng Vân thở dài, hâm mộ nói:
- Người ta vẫn nói nuôi con phòng khi tuổi già, cha mẹ cậu thật may mắn, ít nhất bên cạnh còn có một đứa con. Thằng con trai thối của tôi thì đáng chê trách, sau khi tốt nghiệp đại học cứ nằng nặc ở lại thành phố Yến, nói gì cũng không chịu quay về huyện Bá, ngay cả thành phố Chương Trình cũng không thèm. Cậu bảo thế gọi là gì? Nam nhi chí ở tứ phương, nhưng cũng phải suy xét cảm thụ của cha mẹ một chút đúng không nào? Lão Đỗ nói, chờ sau khi ông ấy về hưu, chúng tôi sẽ đến ở cùng với con ở thành phố Yến, nhưng thành phố Yến không thể so với huyện Bá được, làm sao sinh hoạt tốt bằng được chứ? Con tôi tâm tư cao ngất, cảm thấy có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình vươn lên ở thành phố Yến. Thành phố Yến là nơi nào? Là tỉnh lị, nhân tài đông đúc, một sinh viên rất bình thường, muốn vươn lên quá khó khăn.
- Bà lại nói lung tung gì thế? Tôi và thư ký Hạ nói chuyện chính sự, sao bà lại nói loạn vậy? Mau đi sang một bên, mua chút đồ ăn, rượu ngon, trưa nay chúng tôi uống một chút.
Đỗ Song Lâm đỏ mặt, nói oang oang đẩy Phùng Vân chạy ra ngoài.