- Trưởng ban An!
Bành Quân muốn nói gì lại thôi.
An Tại Đào cười cười, trong lòng cũng có chút xúc động. Thời gian tiếp xúc tuy không dài, nhưng bằng sự từng trải nhân sinh qua hai kiếp của hắn, thì Bành Quân cũng là người không tồi, tính tình trong sáng, làm việc chắc chắn, ý thức phục vụ cũng rất cao.
Nếu làm thư ký, thì Tiểu Lộ thị trấn Tư Hà lòng trung thành không cần hoài nghi, người cũng rất thiện lương. Nhưng ưu điểm này cũng chính là nhược điểm của Tiểu Lộ. Cô có thừa trung hậu nhưng thiếu độ linh hoạt. So sánh, Bành Quân chính là người có được cả hai tố chất này.
Khả năng viết lách tốt, quan trọng hơn, gã còn có thể lái xe và đặc biệt là còn có võ. Người như vậy ở cạnh mình vừa làm thư ký vừa làm vệ sĩ thì tuyệt. Chỉ có điều, người này trung thành đến đâu còn cần kiểm chứng thêm, không dễ đưa ra kết luận. An Tại Đào là người cẩn trọng, khi hắn chưa tin một ai đó hoàn toàn, tuyệt đối sẽ không để họ bên người.
An Tại Đào liếc Bành Quân đang ngồi bên cạnh một cái, thấy trong mắt gã khấp khởi hy vọng, không nhịn được, mỉm cười:
- Bành Quân, anh quả nhiên là muốn theo tôi. Tương lai tôi nếu không thành công, chẳng phải là anh đã nhìn sai người rồi không.
Trong xe chỉ có hai người nên họ nói chuyện cũng rất thoải mái.
- An Trưởng ban, anh đừng nói thế, tôi nhìn người rất chuẩn. Tôi cảm thấy anh là người có tâm làm việc, tư duy linh hoạt, khẳng định là tiền đồ vô lượng. Ha hả. Tôi đây là muốn thơm lây, tương lai nếu có thể làm đến cấp cục, coi như không thẹn với tổ tiên Bành gia rồi.
Bành Quân cười ha hả:
- Trưởng ban An, ở đây không có người ngoài, anh có thế nói một câu không, có nhận tôi hay không?
An Tại Đào khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ quay đầu tựa vào cửa xe, kết thúc cuộc nói chuyện này. Bành Quân trong lòng ớn lạnh, cố gắng kiềm chế, tiếp tục lái xe một cách cẩn thận.
Bành Quân cho xe vào sân nhà khách Phòng Sơn. Xuống xe, An Tại Đào mang theo Bành Quân vội vàng đi lên lầu hai của nhà khách, vào một phòng tiệc chung. Trong phòng không khí cực kỳ náo nhiệt. Mấy vị lãnh đạo cao cấp của Phòng Sơn đều đang hoặc đứng hoặc ngồi trò chuyện rất rôm rả.
Cửa mở, An Tại Đào cùng Bành Quân bước vào phòng. Nháy mắt, tất cả lãnh đạo thành phố ngừng bặt, dùng ánh mắt tán thưởng mà nhìn hắn.
Trương Bằng Viễn, và Trương Thắng Lợi ngồi cùng một chỗ, thấy An Tại Đào tiến vào, hai người chậm rãi đứng dậy, cười sảng khoái:
- Các đồng chí, công thần của chúng ta đã đến, haha.
An Tại Đào trong lòng cả kinh. Các Ủy viên thường vụ thành phố không ngờ đang chờ một cán bộ cấp phó huyện như mình, còn đặc biệt vì hắn thiết tiệc mừng công. Thật đúng là có chút không bình thường.
Hắn vội vàng bước lên kính cẩn cười, lại đi tiếp, lần lượt bắt tay các lãnh đạo, luôn mồm cám ơn, luôn mồm không dám.
Thừa hưởng hào quang của An Tại Đào, Bành Quân cũng được ngồi xuống, được ăn cơm cùng với các lãnh đạo, một cơ hội mà ngày trước gã căn bản là không dám mơ. Cho dù chỉ là "bình hoa" trang trí, trong lòng gã vẫn cực kỳ hưng phấn. Gã quay đầu nhìn về phía An Tại Đào, trong ánh mắt tràn đầy vẻ quyết tâm.
Trương Bằng Viễn nâng chén rượu lên, khẽ mỉm cười:
- Các đồng chí, sóng gió cuối cùng cũng đã trôi qua,sự thật chứng minh, bộ máy lãnh đạo của Thành ủy và UNND kiên cường mạnh mẽ. Hôm nay, chúng ta gặp nhau trong một bữa tiệc nhỏ, xem như là tổng kết chúc mừng, và hoan nghênh đồng chí Tiểu An. Đồng chí Tiểu An vì thành phố, vận dụng quan hệ cá nhân, lên tận thủ đô để tìm cách gỡ rối, thật không dễ dàng a.
Trương Thắng Lợi nói tiếp:
- Công tác "dập lửa" của đồng chí Tiểu An rất tốt, trên cả dự đoán của tôi và Bí thư Trương, hiệu quả tốt lắm, hiệu quả tốt lắm.
Các Ủy viên thường vụ ở đây, ngoại trừ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân, những người khác thái độ đều rất vui vẻ thân mật. Cho dù đúng là đối với việc An Tại Đạo được bổ nhiệm làm Trưởng ban Truyền thông, Trưởng ban Tuyên giáo Âu Dương Khuyết Như có chút bất mãn nhưng vẫn nâng chén rượu lên:
- Đồng chí Tiểu An, rất chính xác, công tác rất xuất sắc, rất có sáng tạo.
- Bí thư Trương, Chủ tịch Trương, đồng chí Tiểu An và Ban truyền thông quan hệ rất rộng, tôi xem, Ban tuyên giáo cần những nhân tài như vậy, hay là điều anh ấy đến Ban tuyên giáo đi…
Âu Dương Khuyết Như nghiêm túc mà nhìn Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi.
An Tại Đào âm thầm nhíu mày, nhưng trên mặt vẫn cười rất kính cẩn.
Trương Bằng Viễn khẽ mỉm cười:
- Được rồi, hôm nay chúng ta không nói chuyện công việc, uống rượu đi thôi.
Sau khi Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi một chủ xị một phó xị nâng chén, An Tại Đào đứng dậy hướng các ủy viên thường vụ kính rượu, hắn không thể không nhấp môi, nếu không sẽ bị coi là phụ lòng tốt của mọi người.
Hắn tuy rằng không thích uống rượu, nhưng cũng phải tùy trường hợp. Hôm nay là một trường hợp như thế, nếu không tán thưởng Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi, hắn chắc chắn sẽ khiến hai người đắng miệng.
Nguồn truyện: Truyện FULLCác Ủy viên thường vụ đều rất thân tình, không hề tỏ ra chút gì là ngông ngênh cả. Cách bọn họ nhìn Bành Quân rất ra vẻ ban ơn, nhưng nhìn An Tại Đào lại có chút như mờ ám. Điều này quả có chút không bình thường.
Rất lâu sau tiệc rượu đó, hắn mới biết được rằng trong khoảng thời gian hắn ở Phòng Sơn, Tỉnh ủy viên,Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trần Cận Nam nhân buổinói chuyện cuối năm với lãnh đạo các huyện thị đã có ám chỉ nào đó với lãnh đạo cao cấp của thành phố Phòng Sơn.
Trương Bằng Viễn không cần phải nói, ông ta sớm đã đoán được quan hệ giữa Trần Cận Nam và An Tại Đào. Nhưng mấy người Trương Thắng Lợi nghe nói An Tại Đào là con ngoài giá thú của Trần Cận Nam, hơn nữa, xem thái độ của Trần Cận Nam thì có vẻ như sẵn sàng bất chấp ra mặt ủng hộ An Tại Đào, đều suy nghĩ về chuyện này.
Nhưng ám chỉ vẫn chỉ là ám chỉ, mấy người Trương Thắng Lợi không dám lời ong tiếng ve. Chuyện liên quan đến lãnh đạo trọng yếu của Tỉnh ủy, cũng chính là người nhà của bọn họ, dĩ nhiên sẽ phải nói năng thận trọng. Dù sao, Trần Cận Nam là Tỉnh ủy viên, lại nắm quyền quản lý cán bộ, đối với lãnh đạo thành phố sức uy hiếp rất lớn. Hơn nữa, Trần Cận Nam ở Trung ương hậu trường rất vững, tính tình lại quyết đoán, nghiên khắc, một khi dùng đến thủ đoạn ai dám chống đối?
Cho nên, trong lòng mấy lãnh đạo chủ chốt Phòng Sơn, An Tại Đào đã trở thành "Thái tử gia". Vì thế, khi Trương Thắng Lợi đột nhiên ở Hội nghị thường vụ đề xuất An Tại Đào làm Phó chủ tịch huyện Cốc Lan, Quyền chủ tịch huyện, đại đa số Ủy viên thường vụ đều giơ tay tán thành.
Chủ tịch huyện, tất nhiên là quan một phương, dựa theo quy trình tổ chức và quy định của phát luật thì phải do Hội đồng nhân dân bầu ra. Cho nên, khi Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân đã bế mạc, Đảng ủy cấp trên chỉ có thể đề xuất, từ Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân họp thông qua bầu Phó chủ tịch, có thể nhiều lắm là làm Quyền chủ tịch huyện. Phó chủ tịch huyện có thể do Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân huyện quyết định, nhưng Chủ tịch huyện lại phải do Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân huyện bầu ra.
Cho nên, bình thường, trước khi nhậm chức Chủ tịch huyện, trước đó phải được đề cử, rồi được Hội đồng nhân dân huyện bổ nhiệm Phó tịch huyện, sau khi nắm Quyền chủ tịch huyện, cuối cùng mới thông qua bầu cử chọn ra Chủ tịch huyện.
Chuyện này kỳ thật cũng rất bất ngờ. Chủ tịch huyện Cốc Lan tạm thời bị cách chức, bởi vì việc đề cử ứng viên vào vị trí này mà Hội nghị thường vụ xảy ra tranh cãi. Tuy rằng chính trường Phòng Sơn không giống huyện Quy Ninh chia thành hai phái: Tôn – Hạ, đấu tranh kịch liệt, nhưng bổ nghiệm cán bộ là việc lớn, tranh cãi là chuyện đương nhiên.
Nếu hòa hợp êm thấm không gợn sóng, thì không phải quan trường.
Trương Bằng Viễn đến một thời ngắn, ông ta cũng chưa có ứng cử viên tín nhiêm của mình, cho nên cũng không nóng vội. Xem mấy Ủy viên thường vụ tranh qua cãi lại, Trương Bằng Viễn lại im lặng mỉm cười không nói. Trương Thắng Lợi trong lòng vừa nghĩ đến, đã buột mồm đề xuất An Tại Đào.
An Tại Đào! Trương Thắng Lợi vừa thốt lên, mấy Ủy viên thường vụ đang tranh cãi kịch liệt cũng vội im bặt, đột nhiên trầm mặc hẳn. Rồi, đồng loạt giơ tay tán thành. Trương Thắng Lợi là muốn qua việc này thể hiện thiện ý với Trần Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, bọn họ không phải là đồ ngốc, cho nên cho dù trong lòng có ý kiến khác cũng không dám công khai phản đối.
Nhưng đúng là không ai ngờ, người duy nhất đứng lên phản đối là Trương Bằng Viễn. Trương Bằng Viễn cười cười:
- Các đồng chí, đồng chí Tiểu An tuy rằng năng lực xuất chúng, nhưng dù sao thời gian nhậm chức cũng quá ngắn, nếu để cho cậu ấy đảm đương trọng trách một phương, cá nhân tôi không đồng ý. Đồng thời, việc này cũng không có lợi cho công tác cán bộ lâu dài của chúng ta. Tôi đề nghị, đối với vấn đề nhân sự lần này, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy cần phải thận trọng khảo sát.
Trương Bằng Viễn chỉ một câu nhẹ nhàng đã phủ nhận đề cử của Trương Thắng Lợi. Nhưng Trương Thắng Lợi không tức giận, thậm chí còn mỉm cười. Sau một thời gian dài làm việc cùng nhau, giữa hai người càng thêm ăn ý. Một đấm một xoa, cực kỳ hiệu quả. Vì thế sau khi xảy ra tai nạn mỏ, quan trường Phòng Sơn tuy rằng rung chuyển nhưng không rối loạn.
Trở lạiPhòng Sơn, An Tại Đào bắt đầu trải qua gần hai tháng đến cơ quan làm việc đúng giờ. Ban truyền thông chuyên trách sự cố tạm thời được hủy bỏ, công việc ở ban khôi phục như xưa, xử lý công văn giấy tờ hằng ngày cực kỳ nhàm chán.
Năm 1999 trôi qua, năm 2000 đang chậm chạp đi tới. Trong khoảng thời gian này, An Tại Đào mỗi ngày chừng 5h chiều đều lái xe chạy về huyện Quy Ninh, không đến 7h thì về đến nơi, vừa lúc ăn tối cùng Lưu Ngạn và Trúc Tử. Rồi sáng 7h xuất phát từ Quy Ninh, kịp 8h đi làm.
An Tại Đào về Quy Ninh một cách lặng lẽ. Hắn không lo lắng, hắn đang nhẫn nại chờ đợi. Hắn biết, việc bổ nhiệm trên cơ bản đã định.
Ngày 26 tháng 1, cũng chính là 20 tháng chạp theo nông lịch, Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi đại diện Thành ủy và UBND thành phố tìm hắn nói qua một lần. Cuộc nói chuyện diễn ra vào giữa trưa, nên cơ quan Thành ủy và UBND thành phố gần như không ai chú ý tới.
Gần đến tết âm lịch, Lưu Ngạn phải về thủ đô ăn tết, tuy rằng cô không nỡ xa An Tại Đào và Trúc Tử, nhưng cũng không có cách nào khác, cô không có lý do gì để lưu lại.
Ngày 31 tháng 1, nhằm ngày 25 tháng chạp nông lịch, Lưu Ngạn bị gia đình thúc giục, cuối cùng quyết định ngày mai sẽ lái xe về thủ đô. Sáng sớm, cô yên lặng ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho Trúc Tử và An Tại Đào còn chưa ngủ dậy. Đây là bữa sáng cuối cùng trước tết âm lịch mà cô chuẩn bị cho hai anh em.