Mã Hiểu Yến vui mừng khấp khởi, quay về phòng trang điểm sửa soạn. Có thể cùng la cà với Bí thư An, là một cơ hội tuyệt hảo để nơi đất khách quê người này có thể kéo gần quan hệ với Bí thư An.
Hắn đồng ý cùng mình ra ngoài mua sắm, điều này đã chứng minh rồi.
Thấy An Tại Đào tìm Mã Hiểu Yến mà không tìm mình, Tôn Hiểu Linh thầm oán giận An Tại Đào, đứng dậy quay về phòng mình. An Tại Đào nhìn theo bóng dáng của cô, thầm hít một hơi.
Hắn muốn ra ngoài mua cho Lưu Ngạn và Trúc Tử một ít quà tặng và quần áo, bản thân mình là một gã đàn ông không hiểu nhiều chuyện này, tất nhiên phải nhờ một nữ đồng chí giúp đỡ thì tốt hơn. Hắn vốn định nhờ Tôn Hiểu Linh đi, nhưng xem ra cô vẫn còn duy trì trạng thái chiến tranh lạnh với mình, do dự một chút, nên chọn Mã Hiểu Yến.
Dĩ nhiên, còn một yếu tố nữa là Mã Hiểu Yến khá giống Lưu Ngạn, đều là những người trẻ thời trang, vóc dáng cũng không khác nhau nhiều, để cô ấy thử quần áo giúp cũng đỡ hơn phải mua đại như vậy.
Lúc đi ra, thấy Mã Hiểu Yến thay bộ trang phục mày hồng phấn, trên mặt cũng trang điểm kỹ càng, rõ ràng là sửa soạn công phu, An Tại Đào không khỏi thầm lắc đầu. Xem ra cô gái này đã hiểu lầm ý hắn rồi.
Cùng An Tại Đào đi ra khỏi nhà khách, Mã Hiểu Yến liền bước nhẹ nhàng, cúi đầu cười nói:
- Bí thư An, HongKong này quả là phồn hoa. Không biết anh muốn mua cái gì, có cần phải tìm người hỏi hay không, ở gần đây có chợ lớn nào không, nghe nói HongKong…
An Tại Đào khẽ cười:
- Không cần hỏi người khác, tôi biết rõ mà.
Mã Hiểu Yến không ngờ An Tại Đào lại thành thạo HongKong như vậy. Hắn dẫn cô đi vòng vo liên tiếp mấy cửa hàng bách hóa lớn, nhờ cô giúp chọn mấy bộ quần áo cho Lưu Ngạn và Trúc Tử. Thấy An Tại Đào quen thuộc đường sá, ra tay hào phóng, Mã Hiểu Yến âm thầm ngưỡng mộ.
Trong một cửa hàng độc quyền, Mã Hiểu Yến chọn được một bộ váy liền áo màu lam nhạt, cô cũng muốn mua, nhưng nhìn thấy giá cả ba bốn ngàn đô la HongKong, trong lòng đã nguội phân nửa, lưu luyến buông tay, chuẩn bị rời đi. Tuy gia cảnh của cô cũng khá giả nhưng cô vẫn tiếc khi bỏ ra mấy ngàn đô la HongKong mua một bộ váy. Không phải là không mua nổi, chỉ thấy nó mắc quá.
An Tại Đào cười cười, nói:
- Bí thư Mã thích bộ váy này? Vậy cứ mua đi, ha ha…tôi trả tiền.
Mã Hiểu Yến đỏ mặt lắc đầu:
- Bí thư An, sao có thể không biết xấu hổ như vậy được?
- Cô thử xem đi.
An Tại Đào cười cười.
- Nếu vừa thì cứ mua, xem như tôi cảm ơn hôm nay cô đã giúp đỡ tôi.
Hơn bốn giờ chiều, An Tại Đào và Mã Hiểu Yến mang theo túi lớn túi nhỏ quay về nhà khách. Tôn Hiểu Linh đứng ở cửa nhà khách, thấy mặt Mã Hiểu Yến hưng phấn đỏ bừng, trong đầu tràn đầy nỗi niềm không nói nên lời.
Mã Hiểu Yến cực kỳ hứng thú, theo sát Tôn Hiểu Linh để bắt chuyện, thấy Tôn Hiểu Linh dường như muốn nói hết suy nghĩ với An Tại Đào, bèn mỉm cười nói:
- Bí thư An, tôi về phòng trước đây.
Mã Hiểu Yến quả là rất hưng phấn.
Đây không phải vì cô đã được một bộ váy giá ba, bốn ngàn đô la HongKong, mà vì An Tại Đào đã bằng lòng mua cho cô. Một bộ váy tính bằng đô la Hong Kong tuy không chứa lẫn "yếu tố tình cảm", nhưng mặt khác, nó chứng minh ấn tượng của An Tại Đào với cô đang chuyển biến tốt đẹp.
Ôm cái túi to chứa bộ váy đó quay về phòng, tựa vào cửa phòng, vệt đỏ do hưng phấn trên mặt chẳng những không mất đi mà càng thêm đậm.
Tiếp xúc với An Tại Đào trong thời gian dài, cô ngày càng phát hiện An Tại Đào có đủ thứ không giống người bình thường. Hắn không chỉ tiền đồ thênh thang trong quan trường, không ngờ lại còn giàu có đến vậy, tài mạo song toàn, là rồng trong đám người hiện nay. Cô nghĩ trong lòng rồi thầm thở dài. Đàn ông ưu tú, xuất sắc như vậy, đáng tiếc không thuộc về mình. Nếu có thể có được một người đàn ông như vậy, cô sao đến nỗi thế này.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL"Ai…"
Cô lặng lẽ thở dài, Giờ phút này, cảnh tượng đêm ấy thoáng hiện trước mặt cô như một bộ phim.
"Mã Hiểu Yến, tôi biết cô nghĩ gì, còn tôi, đương nhiên có thể cho cô thứ mà cô muốn!
Nhưng tôi phải nhắc nhở cô. Con người của tôi có một thói xấu, những gì tôi đã chạm qua, nhất là phụ nữ, tôi không muốn cho người khác chạm vào nữa. Nếu cô có thể làm như vậy thì cô đến đây, tôi không phản đối làm một giao dịch với cô. Cô hãy suy nghĩ cho kỹ".
Bên tai cô văng vẳng lời nói lạnh lùng, rất kiêu căng và cũng vô cùng bá đạo của An Tại Đào. Trước mắt cô hiện ra gương mặt anh tuấn của An Tại Đào. Trong mắt hắn lúc ấy toàn những tia khinh miệt, giờ vẫn còn khiến Mã Hiểu Yến cảm giác được từng đợt run rẩy như trước.
Mã Hiểu Yến mơ màng một hồi. Ánh mắt chậm rãi khép lại, nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống.
Cửa nhà khách.
An Tại Đào gởi những món đồ trong tay lại đại sảnh, sau đó bước ra nhìn Tôn Hiểu Linh, mỉm cười nói:
- Lão Tôn này, hay là chúng ta tìm một nhà hàng nào ăn thử vài món ngon HongKong đi? Ha ha…tôi mời cô ăn cơm.
Mặt Tôn Hiểu Linh ửng đỏ, cô lắc lắc đầu, cúi đầu xuống nói:
- Bí thư An, đi theo tôi một chút, tôi cũng có mấy câu muốn hỏi Bí thư An.
An Tại Đào gật gật đầu.
Hai người lững thững bước ra đường, nhưng vẫn im lặng. Đi đến hơn nửa ngày, Tôn Hiểu Linh mới chầm chậm dừng lại, cắn chặt môi, ánh mắt phức tạp nhìn vào mặt An Tại Đào:
- Tôi muốn hỏi một chút, trong lòng anh từ đầu đến giờ, anh có hay không?
An Tại Đào thầm thở dài. Tuy lời nói của Tôn Hiểu Linh thật sự không rõ ràng, nhưng hắn lại hiểu rất rõ. Cô muốn làm cho rõ, việc hắn đề bạt và tín nhiệm cô có pha tạp yếu tố tình cảm hay không.
Trong phút chốc, An Tại Đào cảm thấy hơi khó xử. Nếu nói theo tình hình thực tế thì chắc chắn sẽ là một đòn tấn công mạnh mẽ vào tinh thần vốn đã yếu ớt của Tôn Hiểu Linh, nhưng nếu không nói thẳng thì phải trả lời thế nào?
Nghĩ đến đây, hắn lại ra sức gãi đầu, trong lòng ngày càng buồn bực. Mẹ nó, vốn chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, như thế nào lại đột nhiên rối tung hết cả, lộn xộn không ngừng. Chẳng lẽ chính mình trong lúc vô tình đã phát ra tín hiệu mờ ám với cô ấy, khiến cô ấy hiểu lầm? Hay là lâu ngày sinh tình, chẳng biết tại sao cô ấy lại thích mình?
Nếu là cấp dưới khác, ví dụ như Mã Hiểu Yến, An Tại Đào cơ bản sẽ không khó khăn như vậy, chỉ cần nói thẳng ra. Nhưng hắn lại không mở miệng được với Tôn Hiểu Linh. Cô dù sao cũng là người con gái mềm yếu, vết sẹo hôm qua còn chưa kịp khép lại, nếu hôm nay lại trét thêm muối vào, chỉ sợ….
Thấy An Tại Đào đã thật lâu vẫn không trả lời câu hỏi của mình, hai vai Tôn Hiểu Linh lại khẽ run lên, thầm thở dài:
- Thôi đi, xem như tôi chưa nói.
Cô biết, cô chỉ là si tâm vọng tưởng, loại phụ nữ như cô, Bí thư An sao có thể để mắt đến được.
An Tại Đào đứng thừ ra đó, không hiểu sao lại bực bội vô cùng. Đối với tình huống với Tôn Hiểu Linh, hắn ngày càng thấy khó chịu. Quả thật là Tôn Hiểu Linh chiếm một vị trí nhất định trong lòng hắn, nhưng vị trí này lại không liên quan đến tình cảm nam nữ. Hắn thật lòng coi trọng năng lực, lòng trung thành và sự hoạt bát của cô, còn chuẩn bị hợp tác lâu dài với cô. Hắn không muốn mất đi một đối tác tốt như vậy.
Nhưng Tôn Hiểu Linh lại sinh ra tình cảm "lãnh đạo và nữ nhân viên" đối với hắn. Nếu thật sự có quan hệ, trong quan trường cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu lẫn lộn yếu tố tình cảm vào trong, thì loại quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới phải duy trì như thế nào?
Hắn mệt mỏi nhìn Tôn Hiểu Linh đang buồn bã:
- Lão Tôn, vẫn là câu nói đó, cô muốn tôi phải làm sao bây giờ? Thật ra, chắc cô phải hiểu rõ, giữa chúng ta thật không thể nào. Cô là một cô gái tốt, tôi càng không muốn làm cô tổn thương, lại càng không mong muốn mất đi một người hợp tác trong công việc. Nhưng rốt cuộc tôi không phải là người chồng tốt đẹp của cô, những gì cô muốn, cơ bản là tôi không thể cho cô.
Tôn Hiểu Linh đột nhiên cúi đầu xuống, nhưng lại lập tức ngước mắt lên, hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt quyến rũ, si dại nói:
- Anh có muốn biết em nghĩ gì không? Em không hy vọng lớn lao xa vời, em chỉ muốn có thể tựa vào ngực anh để nũng nịu. Ai sẽ là chồng em? Trong lòng em sau khi có anh, em còn cách nào có thể nghĩ đến người đàn ông khác?
...
Dù An Tại Đào luôn miệng nói, người của công ty Phú Thành có thể tìm đến cửa, nhưng mấy người Lương Mậu Tài vẫn có chút nghi ngờ. Nhưng mối nghi ngờ ấy, đến buồi chiều đã hoàn toàn biến mất.
Đúng như An Tại Đào đoán, ông chủ đứng phía sau công ty Phú Thành hóa ra chính là ông Tiếu của tập đoàn Tiếu Thị Nam Dương, cũng là cha nuôi của hắn.
Khi An Tại Đào bước vào đại sảnh cao ốc Phú Thành, trong lúc vô tình đã nhìn thấy tám chữ lớn "Vĩnh bất ngôn bại, truy cầu trác việt", đã cảm thấy nét chữ rất quen thuộc. Sau đó, khi ở lại công ty Phú Thành xem các tư liệu tranh tuyên truyền đã phát hiện, công ty Phú Thành hóa ra là công ty con của tập đoàn Tiếu Thị ở HongKong.
Như vậy, sự việc trở nên dễ hiểu. Vì sao công ty Phú Thành HongKong lại chủ động đề xuất muốn đầu tư vào khu kinh tế mới Tư Hà, hơn nữa còn trịnh trọng mời An Tại Đào tổ chức một đoàn đến thăm HongKong. Tất cả chuyện này là do ông Tiếu sắp xếp. Muốn hắn đến Hong Kong, chắc chắn là ông Tiếu muốn gặp mặt hắn một lần.
Nếu hắn đoán không sai thì Tổng giám đốc Hoàng của công ty Phú Thành chính là Hoàng Á Long, trợ lý của ông Tiếu mà trước đâu hắn từng gặp mặt. Lúc này Hoàng Á Long rời HongKong đi Nam Dương e là phải đi giúp ông Tiếu đến HongKong gặp An Tại Đào. Ông cụ trước đây sở dĩ không nói rõ, hiển nhiên vì sợ An Tại Đào sẽ từ chối việc đầu tư của ông.
Hơn 8 giờ tối, quả nhiên Hoàng Á Long chạy đến nhà khách.
Mấy người Tôn Hiểu Linh và Lương Mậu Tài không ngờ An Tại Đào lại quen biết Tổng giám đốc Hoàng của công ty Phú Thành, gặp mặt chưa nói câu gì đã ôm chầm lấy nhau, hiển nhiên không phải quan hệ bình thường.
Hoàng Á Long cười ha hả bước vào phòng An Tại Đào, thuận tay đóng cửa lại, nhốt cả đám cấp dưới của An Tại Đào ngoài cửa.
- Anh Hoàng, ông cụ có khỏe không?
An Tại Đào cười cười.
- Em lại nói có tập đoàn tài chính nào lại nhìn trúng Tư Hà của chúng em, hóa ra là do ông cụ sắp xếp!
Hoàng Á Long cười ha hả:
- Cũng không phải do ông cụ sắp xếp hết.
- Anh đọc trên mạng thấy em muốn làm chút chuyện ở Bắc Kinh, cũng có hứng thú với các dự án sinh thái nông nghiệp của em. Sau đó ông cụ nghe được, liền dặn anh nhất định phải lừa cho được em đến HongKong. Đã lâu như vậy rồi, em cũng không chịu đến thăm ông cụ, em cũng biết đó, ông cụ rất nhớ em. Dù ông cầm trong tay gia tài mấy chục tỉ, nhưng trong lòng lại rất cô đơn.
Hoàng Á Long thở dài:
- Vì thế anh mới nhận lời với ông cụ. Đi thôi, chúng ta cùng đến thăm ông cụ đi. Khách sạn mà ông cụ nghỉ lại cách đây cũng không xa.
Ông chủ lớn sau bức màn cũng đã đến rồi, chuyện đầu tư còn có thể trì hoãn gì nữa.
Mười giờ sáng hôm sau, Hoàng Á Long tự mình đón tiếp sáu người An Tại Đào đi vào cao ốc Phú Thành. Lại bước vào tòa nhà này, tâm tình của sáu người hôm nay đương nhiên khác hẳn hôm qua.
Lần này đầu tư thành công! Lương Mậu Tài nhìn Hoàng Á Long đang đi trước, cười nói với An Tại Đào, cúi đầu khẽ nói với Tôn Hiểu Linh:
- Chủ nhiệm Tôn, Bí thư An luôn có thể mang đến cho chúng ta niềm vui bất ngờ, lần này thu hút đầu tư thành công. Công ty Phú Thành tiền nhiều thế lớn, hứa hẹn đầu tư hai trăm triệu tệ chia làm ba lần, cho dù là khu kinh tế mới Tư Hà của chúng ta không có công ty khác tiến vào thì cũng không sao cả!
Tôn Hiểu Linh tất nhiên cũng khá hưng phấn, gật gật đầu, bước chân cũng nhanh hơn.
Khác hẳn hôm qua, ba vị phó Tổng giám đốc công ty Phú Thành đều ngồi chờ trong phòng họp, nét mặt hàm chứa sự xấu hổ.
Sau khi bắt tay hàn huyên xong, nhân viên hai bên đều tự ngồi vào chỗ của mình, nhưng Hoàng Á Long lại cười ra hiệu bằng mắt với An Tại Đào, khóe miệng An Tại Đào nhếch lên cười khổ, cũng chỉ có thể đứng dậy, cùng Hoàng Á Long bước ra phía cửa. Ông Tiếu hôm nay khăng khăng đến tham dự cuộc đàm phán đầu tiên của công ty Phú Thành và khu kinh tế mới Tư Hà.
Ông Tiếu vẻ mặt sáng rỡ, trong sự tiền hô hậu ủng của mọi người đã chậm rãi đi tới. Hoàng Á Long và An Tại Đào khẩn trương đón tiếp.
Ông Tiếu cười ha hả, gạt mọi người qua một bên, bước đến ôm chầm lấy An Tại Đào, cùng An Tại Đào thong thả bước vào phòng họp. Ông Tiếu vừa đến, toàn bộ lãnh đạo cấp cao của công ty Phú Thành đều giật mình, khẩn trương đứng dậy chào hỏi.
Tập đoàn Tiếu Thị có tài sản khổng lồ, công ty Phú Thành chỉ là một công ty con nhỏ bé không đáng kể. Là người cầm lái của tập đoàn, vang danh trong giới kinh doanh Nam Dương và Đông Nam Á, không ngờ hôm nay ông Tiếu lại tham dự buội hội đàm này. Mấy vị phó Tổng giám đốc của công ty Phú Thành ngơ ngác nhìn nhau, thấy ông Tiếu thân thiết nắm tay An Tại Đào không chịu buông ra, khiếp sợ không nói nên lời.
Hóa ra cán bộ trong nước lại có quan hệ với ông Tiếu? Mồ hôi lạnh từ trên trán lập tức tuôn xuống.
Thật ra, Tôn Hiểu Linh và Lương Mậu Tài không hề xa lạ gì ông Tiếu, nhưng Mã Hiểu Yến ngoài dự kiến, thấy một già một trẻ cùng đi tới, trong lòng cũng chấn động. Ông cụ này nhìn qua đã khẳng định là một nhân vật khó lường. Bí thư An…
An Tại Đào trở về vị trí của hắn, còn ông Tiếu thì ngồi trực tiếp ngồi bên công ty Phú Thành, được Hoàng Á Long và các quản lý cấp cao nhường vị trí trung tâm.
Ông Tiếu khẽ mỉm cười:
- Đầu tiên, tôi đại diện tập đoàn Tiếu Thị và công ty Phú Thành hoan nghênh đoàn đại biểu khu kinh tế mới Tư Hà. Trường hợp thế này, vốn tôi không nên tới, nhưng lần này đàm phán đầu tư có chút đặc biệt.
Thấy ông Tiếu nhiệt tình hướng mắt về phía mình, An Tại Đào thầm than không ổn. Trộm nghĩ, ông già ơi là ông già, chẳng lẽ những lời con nói tối hôm qua đều là vô ích?