Lý Kiệt đột nhiên do dự trong điện thoại. Hắn không nói gì thêm, nhưng trong lòng cũng cảm giác được, liền mỉm cười:
-Lý Kiệt, có gì không ổn sao? Cậu có ý tưởng gì thì cứ nói thẳng với tôi, đừng ấp a ấp úng như vậy. Còn giấu gì tôi sao? Hả?
Lý Kiệt ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng thầm cười khổ. Thầm nghĩ, "anh nói thì hay, nhưng thực tế… Ai không biết An Tại Đào nhưng Lý Kiệt tôi thì rõ rồi."
-Chủ tịch thành phố An, tổ chức thành phố đi thăm các doanh nghiệp tiên tiến thì không có vấn đề gì, nhưng thời gian có phải hơi gấp tí không? Ngày mai là mùng 7, đúng vào lúc còn nghỉ Tết âm lịch, có cần chậm lại một hai ngày để liên hệ lại không?
Lý Kiệt nhỏ giọng nói.
An Tại Đào "à" một tiếng:
-Là tôi sơ sót, tôi quên mất, giờ vẫn còn trong kỳ nghỉ. Thế này đi, tôi sẽ ở lại Lam Yên mấy ngày, cậu sắp xếp văn phòng, ngay ngày đầu tiên đi làm sẽ lập tức liên hệ với công ty Ga Lam Yên, tranh thủ mùng 9 tới đó.
Mượn cớ rửa trái cây, Thạch Thanh vội rời phòng khách. Rốt cuộc, bà ngồi không yên. Bà luôn cảm thấy ánh mắt châm chọc của đứa con rể cứ nhìm vào mình, khiến bà không chịu nổi. Thật ra hoàn toàn là tác động tâm lý, An Tại Đào căn bản không nhìn bà.
Thấy mẹ mình đột nhiên đi vào phòng ngủ, còn chưa đến 8 giờ mà đã ngủ rồi, Hạ Hiểu Tuyết còn tưởng rằng Thạch Thanh không khỏe nên vào phòng ngủ xem thử. Nhưng cô ngồi chưa nóng mông đã bị Thạch Thanh không kiên nhẫn đuổi ra ngoài.
Sau đó, Hạ Thiên Nông cũng vào phòng ngủ, chuẩn bị nghỉ ngơi, nhân tiện cũng muốn vá víu vết thương tình cảm cùng Thạch Thanh. Nhưng không hiểu sao lại bị Thạch Thanh đá bùm ra ngoài.
Hạ Thiên Nông còn tưởng bà chưa hết giận. Vì có con rể ở đó, ông không dám để lộ ra, liền nén giận vào thư phòng đọc sách.
Thạch Thanh lăn lộn trên giường mãi không ngủ được. Mụn nhọt trong lòng ngày càng rối rắm, rất khó chịu. Bà lại là một phụ nữ nhạy cảm, lại đang đến thời kỳ tiền mãn kinh. Vốn chuyện này nặng nề như khối đá lớn từ lâu vương trong lòng bà đã nhiều năm, thật khó khăn lắm mới phai nhạt, không ngờ hôm nay lại nổ ra.
Cảm giác xấu hổ không gì sánh được tràn ngập trong lòng bà. Bà cắn chặt răng, siết tay rời khỏi phòng ngủ, nhìn lướt qua đèn bàn phòng của khách còn đang sáng, nhìn thấy Hạ Hiểu Tuyết còn đang giải quyết công việc trên máy tính.
Trong phòng khách, TV còn đang mở, Thạch Thanh nhìn thử, An Tại Đào còn đang xem TV, hình như là bộ phim Bao Thanh Thiên cũ rích.
Thạch Thanh như ma xui quỷ khiến bước tới, Bà muốn nói chuyện với An Tại Đào trước, giải thích sự tình. Nếu không, sau này bà đừng mong được an bình, đừng mong có thể bình thản đối diện với con rể mình.
Nhưng chuyện thế này sao mở miệng được? Lại là mẹ vợ và con rể nữa! Thạch Thanh muốn nói rồi lại thôi, hơi đỏ mặt.
"Ngươi giả mạo Trạng Nguyên, lừa gạt Thánh Thượng, là bất trung; ham công danh, quên nguồn cội là bất hiếu, hại người kết nghĩa kim lan với mình, giết hại người vô tội là bất nhân, ngươi khiến vợ mất chồng, con mất cha là bất nghĩa. Loại người bất trung bất hiếu bất nghĩa như ngươi thì luật pháp Đại Tống không thể tha cho ngươi được! Trời đất không dung cho ngươi được!"
"Bổn phủ cũng nghĩ nói giúp cho ngươi, nhưng người có thể bắt nạt, nhưng trời không thể bắt nạt, người muốn tha nhưng trời không thể tha. Ngươi đi đi! Bổn phủ thật sự muốn nhìn, cái gì gọi là thiên lý sáng rỡ? Cái gì gọi là thiên lý bất dung, sao có thể lại tha cho ngươi? Thiên hạ tuy lớn nhưng không còn chỗ cho ngươi nữa!"
Người mặt đen trong TV kia đột nhiên vỗ bàn thét lớn:
-Người đâu? Cẩu đầu đao chờ lệnh!
Thạch Thanh đang tập trung tinh thần, thình lình nghe Bao Chửng trên TV thét lớn như vậy, trong lòng hơi hoảng sợ, trên trán đã toát mồ hôi lấm tấm.
An Tại Đào lấy làm lạ đứng dậy cười nói:
-Mẹ, có việc gì sao?
-Không có việc gì. Con xem TV đi.
Thạch Thanh không chịu nổi há hốc mồm, vội vàng quay đầu bước đi.
An Tại Đào giật mình kinh ngạc nhìn Thạch Thanh, vội vàng vào phòng ngủ, đóng cửa phòng ầm một tiếng. Hắn chậm rãi suy nghĩ, dường như đêm nay biểu hiện của Thạch Thanh hơi lạ.
Từ từ, hắn mơ hồ đoán được một ít. Chỉ có điều hắn không thể tin được, chẳng lẽ chút chuyện như vậy mà Thạch Thanh còn nhớ trong lòng? Không ngờ mẹ vợ hắn vốn là người khá truyền thống, cảm thấy không thể ngẩng đầu trước mặt con cháu. Chuyện này phải nói chuyện với Hạ Hiểu Tuyết, cho cô làm công tác tư tưởng với Thạch Thanh. Nếu không bỏ cái u nhọt trong lòng Thạch Thanh, sau này người một nhà không thể ở chung sao?
Nghĩ đến đây, An Tại Đào không còn lòng dạ nào xem TV, lập tức dùng điều khiển từ xa tắt TV, đi vào phòng của khách. Hạ Hiểu Tuyết đang làm việc với máy tính, thấy An Tại Đào vào, liền đặt tay xuống, dịu dàng hỏi:
-Ông xã, không xem TV nữa sao?
Thấy động tác của Hạ Hiểu Tuyết, lòng An Tại Đào cảm thấy ấm áp. Dù Hạ Hiểu Tuyết bận rộn thế nào, chỉ cần có hắn, cô đều không do dự bỏ công việc qua một bên, làm tròn bổn phận người vợ. Hai ngày nay, An Tại Đào phát hiện có lúc cô phải thức dậy lúc nửa đêm để giải quyết công việc.
Dù sao, giờ làm người cầm lái của hai công ty lớn, rất nhiều việc chờ Hạ Hiểu Tuyết giải quyết.
-Hiểu Tuyết, công việc quan trọng hơn, nhưng em đừng làm đến mệt quá. Thật ra anh thấy em không cần phải… công ty lớn như vậy, nếu chuyện gì cũng tới tay Chủ tịch Hội đồng quản trị thì không em phải mệt chết sao? Hay là buông ra cho người dưới làm đi.
An Tại Đào bước qua, nâng tay Hạ Hiểu Tuyết, lưu văn bản rồi tắt máy tính, đem ly cà phê để lên đầu giường qua.
-Thật ra có chút chuyện anh muốn nói với em.
-Ông xã, không phải vậy đâu, vì mới đặt nền móng cho Long Đằng, chứ sau này vào quỹ đạo rồi thì em không lo những chuyện nhỏ nữa, cũng như An Hạ hiện giờ em đâu có nhúng tay vào, mướn những người chuyên nghiệp trả lương cao làm giám đốc là được rồi.
Hạ Hiểu Tuyết quỳ nửa người, đó lấy tách cà phê của An Tại Đào, mỉm cười:
-Ông xã nghiêm túc như vậy, muốn nói với em chuyện gì?
-Có cần công ty Long Đằng chúng em giúp đỡ đồng chí Trợ lý Chủ tịch thành phố An này xây dựng dự án không?
Hạ Hiểu Tuyết nghịch ngợm nhún vai, bộ ngực căng tròn phập phồng, chiếc áo ngủ rộng thùng thình rộng mở, cảnh xuân lồ lộ.
An Tại Đào ngẩn ra, lập tức lắc đầu, biết vợ đã hiểu lầm ý của mình. Đương nhiên, chuyện này cũng chứng tỏ, trong lòng Hạ Hiểu Tuyết luôn muốn chia sẻ với mình.
-Không phải, công trình xây dựng của anh, anh sẽ tự nghĩ cách, em đừng lo.
An Tại Đào muốn nói, lại thấy khó mở miệng, hơi do dự.
Hắn có chút khó xử, không thể mở miệng nói được rằng "mẹ em lúc trước xem đĩa cấp 3, anh phát hiện được, giờ trong lòng mẹ có u nhọt rồi, em giúp mẹ trị nó đi" sao?
Mẹ vợ và con rể lại xen vào cái đĩa cấp 3 như vậy, tất nhiên phải có chút xấu hổ và ngượng ngùng.
Ngoài cửa vang lên tiếp dép lẹp xẹp. Hạ Hiểu Tuyết rời khỏi giường, tới cửa nhìn thoáng qua, thấy Thạch Thanh bưng một ly trà đi tới đi lui trong phòng khách, thần sắc hơi khác thường.
-Mẹ, đã khuya rồi, sao mẹ còn chưa ngủ?
Hạ Hiểu Tuyết nhíu mày hỏi.
-Ừ thì ngủ.
Thạch Thanh hơi hoảng loạn lên tiếng, quay đầu về phòng.
Hạ Hiểu Tuyết quay đầu nhìn lại An Tại Đào, nhẹ nhàng đóng cửa phòng:
-Ông xã, có chuyện thì nói đi, sao còn ấp a ấp úng vậy?
An Tại Đào cười khổ một tiếng:
-Cưng ơi, em có thấy mẹ em đêm nay hơi khác thường không?
-Đúng rồi, em cũng cảm thấy trong lòng mẹ có việc, có thể là còn u nhọt trong lòng, còn chưa bỏ được, chờ vài ngày nữa chắc tốt hơn rồi.
"U nhọt" mà Hạ Hiểu Tuyết nói là Hạ Thiên Nông lăng nhăng bên ngoài, chứ không phải chuyện xem đĩa cấp 3.
-Ha ha..
An Tại Đào cắn răng, vội đem sự nghi ngờ về chuyện cũ kia của mình nói cho vợ nghe. Hạ Hiểu Tuyết che miệng lại đầy kinh ngạc, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần.
-Ông xã, chuyện này…
Hai má Hạ Hiểu Tuyết đột nhiên ửng hồng. Cô thật không ngờ mẹ mình tuổi tác như thế mà còn tâm tư xem mấy thứ đó. Chẳng lẽ bà học cha cô làm mấy chuyện như vậy? Nghĩ đến đây, mặt Hạ Hiểu Tuyết càng đỏ hơn.
-Hiểu Tuyết, em đi tâm sự với mẹ đi. Ha ha, anh cảm thấy bỏ được khối u này là tốt nhất, bằng không, bà gặp anh cứ xấu hổ, anh cũng không được tự nhiên. Nhưng em ngàn vạn lần đừng nói thẳng. Cứ ở bên cạnh khuyên nhủ là được rồi. Mấy năm nay chuyện này là bình thường rồi mà.
Nói xong, An Tại Đào cũng mỉm cười. Hắn thật sự thấy buồn cười, không tưởng được sẽ xảy ra chuyện thế này.
Hạ Hiểu Tuyết cũng muốn cười, nhưng nhớ tới tôn nghiêm và hình tượng của mẹ mình trước mặt An Tại Đào, liền trừng mắt nhìn hắn:
-Cười cái gì? Không cho cười!
Cũng không biết Hạ Hiểu Tuyết khuyên Thạch Thanh những gì. Chỉ biết Hạ Hiểu Tuyết vào phòng ngủ Thạch Thanh rất lâu, hơn một giờ. Hai mẹ con nói chuyện một lúc, rốt cuộc Thạch Thanh ngủ yên. Còn có phải đã dỡ được khúc mắc "bị con rể bắt gặp xem đĩa cấp 3" hay không thì không biết được.
Hạ Hiểu Tuyết mỉm cười quay về phòng, thấy An Tại Đào đã ngủ trên giường. Cô liền nhẹ nhàng cởi áo ngủ, chui vào ổ chăn ấm áp, theo thói quen định dựa sát vào để ôm An Tại Đào, lại bị một đôi tay vội vàng bắt lấy bộ ngực đẫy đà của cô.
-Này.
Hạ Hiểu Tuyết hoảng sợ nói khẽ:
-Anh chưa ngủ sao? Làm em hết hồn.
An Tại Đào cười ha hả, xoay người nằm đè lên người cô, kề vào tai cô nói:
-Cả đêm mẹ em không nói được chuyện cái đĩa cấp 3, ông xã em lại nghĩ ra cách.
-Xì.
Hạ Hiểu Tuyết xấu hổ xì một tiếng, giãy ra hờn dỗi, đột nhiên nơi mẫn cảm của cô lại bị An Tại Đào khiêu khích mãnh liệt, cả người không còn chút sức lực, chỉ có thể đưa đôi mắt long lanh nhìn người đàn ông của mình, mặc cho hắn chiếm giữ cả người cô.
Buổi sáng mùng mười tháng giêng.
Hạ Hiểu Tuyết đi dạo phố với Thạch Thanh. An Tại Đào từ chối ý tốt của anh tài xế, cố ý đi xe bus. Hắn phải đến công ty Ga Lam Yên để họp với đám người Lương Mậu Tài. Đoàn khảo sát công ty Than Khí Ga Phòng Sơn tối qua cũng đã đến Lam Yên.
Trên xe bus, An Tại Đào nhìn xung quanh. Hắn nghe Hạ Thiên Nông nói, Yên Lam rất nhiều xe bus và xe taxi sử dụng nhiên liệu là khí đốt thiên nhiên và ga hóa lỏng, nên muốn tự thể nghiệm một chút.
Xe bus vừa chạy vừa dừng, tới công ty tập đoàn Ga Lam Yên thì An Tại Đào xuống xe. Hôm nay thời tiết rất kỳ lạ, rõ ràng là mặt trời lên cao, nhưng gió lạnh gào rít, lạnh đến thấu xương, nhiệt độ rất thấp. Vì là vùng thành phố duyên hải, nên khí hậu rất ẩm ướt. Thời tiết như vậy khiến người ta khó chịu. Cổ họng An Tại Đào ngứa ngáy, liền ho khan một hồi, đứng trong gió lạnh, siết áo khoát chặt vào người, nhìn xe bus chạy xa dần.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLNói thật, hắn hơi thất vọng về loại ô tô chạy ga này. Dường như sức đi lại không đủ, khi chạy làm cho người ta cảm thấy không có sức. Địa thế Lam Yên bằng phẳng còn như thế, nếu là Phòng Sơn lên xuống nhấp nhô, ở huyện còn tệ hơn, thì rõ ràng không thích hợp cho việc phát triển loại xe này.
Hay là xe taxi thì có thể? An Tại Đào cân nhắc trong lòng. Sở dĩ hắn có hứng thú với ô tô chạy ga vì hắn luôn muốn xây dựng một ngành công nghiệp xanh tiết kiệm nhiên liệu và năng lượng.
Nếu có thể, hắn thà sử dụng xe ô tô chạy ga làm phương tiện đi lại, cũng không muốn dùng mấy thứ gây ô nhiễm môi trường kia.
Công ty Than Khí Ga Phòng Sơn có mấy công ty con chuyên về ga hóa lỏng. Nếu mở rộng quy mô, có thể mở rộng và duy trì công nghiệp xanh, sử dụng năng lượng mặt trời, nhận thêm một đám nhân viên chắc chắn không có vấn đề gì.
Nhưng ý tưởng thì vậy, có thể thực hiện được hay không là cả một vấn đề.
An Tại Đào đứng ở bến xe bus, lẳng lặng nhìn khu làm việc của công ty tập đoàn Ga Lam Yên đối diện bên đường. Một chiếc xe tải màu vàng của Phòng Sơn đột nhiên dừng lại bên cạnh hắn. Chánh văn phòng công ty Tôn Chấn Lâm và thư ký Bành Quân của An Tại Đào, cùng phó Tổng giám đốc công ty Lương Mậu Tài, lần lượt nhảy xuống xe, mỉm cười bước đến chào hắn:
-Chủ tịch thành phố An.
An Tại Đào quay lại cười:
-Mọi người đến rồi à? Lão Lương, liên hệ với họ xong chưa?
Lương Mậu Tài cười nói:
-Lãnh đạo, đều liên hệ xong cả rồi. Chủ nhiệm Tôn, không phải anh nói người của Lam Yên sẽ đón chúng ta sao? Người đâu?
Tôn Chấn Lâm xoa tay:
-Chủ tịch thành phố An, Tổng giám đốc Lương, tôi lập tức gọi lại cho văn phòng bọn họ.
Lúc Tôn Chấn Lâm gọi điện thoại cho văn phòng công ty Ga Lam Yên, An Tại Đào cười nói cùng Lương Mậu Tài, nhảy lên xe, chiếc xe chậm rãi lăn bánh.
-Các đồng chí, hôm nay chúng ta đến học tập kinh nghiệm, nên khiêm tốn một tí. Lão Lương, anh dẫn dầu đoàn khảo sát, tôi làm một thành viên bình thường trong đoàn, tôi không ra mặt đâu.
Lương Mậu Tài hơi xấu hổ nhìn An Tại Đào, do dự một chút mới đồng ý. Thật ra anh ta cũng biết thân phận đặc biệt của An Tại Đào. Vả lại, nghiêm túc mà nói, hắn không phải lãnh đạo công ty, là Trợ lý Chủ tịch thành phố Phòng Sơn. Nếu giờ hắn công khai cũng có chút không tiện.
Xe tại chậm rãi chạy vào sân công ty Ga Lam Yên, rất sạch sẽ, rộng và đẹp. Hai người một nam một nữ từ trong toà lầu lớn đi ra, mỉm cười bước tới đón.
Tôn Chấn Lâm đã nói chuyện trước với họ, biết người đàn ông khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi trước mặt này là Chánh văn phòng hành chính công ty Ga Lam Yên, Cung Mạnh Quân, còn cô gái trẻ bên cạnh một nhân viên bình thường trong văn phòng công ty Ga Lam Yên.
Thấy đối phương chỉ phái một cán bộ trung tầng ra tiếp đãi, trong lòng Tôn Chấn Lâm không vui, đồng thời lại sợ lãnh đạo bất mãn. Anh ta nhíu mày, miễm cưỡng giới thiệu với Cung Mạnh Quân các thành viên trong đoàn khảo sát Than Khí Ga Phòng Sơn.
An Tại Đào không quan tâm, tránh mặt ra phía sau, để Lương Mậu Tài đứng ra xã giao. Khóe mắt Lương Mậu Tài thấy An Tại Đào chuồn ra phía sau, thầm cười khổ, kiên trì bước ra trước.
-Chủ nhiệm Cung, vị này chính là Ủy viên Đảng ủy công ty chúng tôi, phó Tổng giám đốc, anh Lương Mậu Tài.
Tôn Chấn Lâm giới thiệu rõ ràng, Cung Mạnh Quân mỉm cười bước tới bắt tay đám người Lương Mậu Tài, nói lớn:
-Các vị lãnh đạo công ty Than Khí Ga Phòng Sơn, hoan nghênh mọi người đến công ty Ga Lam Yên, mời mọi người vào phòng họp nói chuyện.
Vào phòng họp công ty Lam Yên, người của công ty Than Khí Ga Phòng Sơn đều hơi xấu hổ. Ngay cả hoa quả người ta cũng không chuẩn bị, có thể nhận thấy, tập đoàn Ga Lam Yên căn bản không xem việc chủ động đề xuất khảo sát của công ty Than Khí Ga Phòng Sơn ra gì cả.
Một nữ nhân viên mặc quần áo lao động màu xanh da trời vội vàng dùng ly giấy rót nước cho mọi người, không ngờ bên trong không có cả lá trà. Trong lòng Tôn Chấn Lâm rất bực dọc nhưng không nói nên lời.
Trong lòng Lương Mậu Tài đương nhiên cũng mất hứng. Dù sao, một phó Tổng giám đốc của công ty Thanh Khí Ga Phòng Sơn dẫn người đến khảo sát, bên công ty Ga Lam Yên hẳn là nên phái ra một lãnh đạo cấp bậc tương đương đón tiếp mới đúng, nhưng hiện giờ xem ra, bọn họ chỉ làm cho có lệ.
Lương Mậu Tài thầm nhìn An Tại Đào, thấy An Tại Đào ngồi nơi đó, sắc mặt không thay đổi, chỉ có điều đang ngước lên nhìn khẩu hiệu tuyên truyền của công ty trên tường, dường như rất thích thú.
Cũng may Cung Mạnh Quân thấy một vị phó Tổng giám đốc của công ty Than Khí Ga Phòng Sơn đến đây, dù thế nào cũng là khách, bèn mỉm cười đi ra ngoài, tìm Tổng giám đốc công ty Quý Mộng Khiết, muốn Quý Mộng Khiết ra mặt cho có thể diện hoặc là phái một vị phó Tổng giám đốc nào ra tiếp đãi một chút, dù là vào phòng họp vài phút, nói mấy câu xem như là nể mặt đối phương.
Nhưng Quý Mộng Khiết lại lạnh lùng khoát tay:
-Công việc của tôi bề bộ, không có thời gian đâu. Để giám đốc Triệu đi tiếp họ đi, xem bọn họ muốn học hỏi những gì thì cố gắng sắp xếp một chút, giữa trưa anh cứ sắp xếp một bữa cơm đi, anh tiếp là được rồi.
Quý Mộng Khiết nhắc đến giám đốc Triệu chính là Triệu Quân, Trợ lý Tổng giám đốc công ty tập đoàn.
Thân phận của Quý Mộng Khiết ở tập đoàn Ga Lam Yên có chút đặc biệt. Cô là nghiên cứu sinh về Ga thành thị, lại đang là Trợ lý Chủ tịch thành phố Lam Yên, con gái một của Cục trưởng Quý Đức Lỗ, không chỉ có tiền mà còn có quyền.
Cô vốn làm trưởng phòng trong Ủy ban xây dựng thành phố Lam Yên, sau khi công ty Ga Lam Yên thay đổi cơ cấu, chuyển thành tập đoàn, đã được trao quyền tới doanh nghiệp này, đảm nhiệm chức Tổng giám đốc. Gần như là nhân vật số hai trong Hội đồng quản trị công ty tập đoàn, luôn luôn nói một không hai, thuộc loại người phụ nữ của công việc, cứng rắn, thủ đoạn.
Cung Mạnh Quân hơi do dự, nhưng cũng không dám nói gì, ra khỏi văn phòng Quý Mộng Khiết, đi tìm Triệu Quân.
Không bao lâu sau, Cung Mạnh Quân và một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen dáng vẻ kiêu căng đi nhanh đến. Trợ lý Tổng giám đốc tập đoàn Ga Lam Yên ngạo nghễ bắt tay từng người trong đám người Lương Mậu Tài. Chào hỏi xong mới ngồi vào vị trí chủ nhân, cười vang:
-Tổng giám đốc Lương, các vị anh em công ty Than Khí Ga Phòng Sơn, tôi thay mặt công ty tập đoàn Ga Lam Yên hoan nghênh mọi người quang lâm. Tôi tên Triệu Quân, là trợ lý Tổng giám đốc tập đoàn. Tôi được sự ủy thác của Tổng giám đốc công ty tập đoàn chúng tôi là Quý Mộng Khiết….
Ngay từ đầu, lời nói của Triệu Quân còn theo khuôn mẫu, còn có chút "lễ phép" nhưng càng nói thì giọng điệu càng cao cao tại thượng.
Công ty Than Khí Ga Phòng Sơn hiện giờ tiếng xấu lan xa trong ngành. Năm ngoái lại mới bị Hiệp hội ga cả nước phê bình, cho nên, nói thật, công Than Khí Ga Phòng Sơn trong tình hình thù trong giặc ngoài đến nỗi sắp phá sản đóng cửa, bị mọi người rất khinh thường. Thái độ của lãnh đạo công ty Ga Lam Yên như thế, tuy hơi quá đáng, nhưng cũng có tình lý bên trong.
Lương Mậu Tài hơi không chịu nổi, cố lấy lại bình tĩnh, mỉm cười:
-Cảm ơn giám đốc Triệu, cảm ơn chủ nhiệm Cung, cảm ơn phía công ty Ga Lam Yên đã tiếp đón. Hôm nay chúng tôi đến đây chủ yếu muốn học tập quý vị cách thức hoạt động công ty, quản lý tài sản quốc hữu, tổ chức cơ cấu, quản lý tài nguyên nhân lực và kinh nghiệm tiên tiến. Đồng thời, cũng muốn đi khảo sát thực địa ở quý công ty về chuyện đưa ga thành thị vào hoạt động, cùng với mấy dự án ô tô chạy ga…, mong quý công ty giúp đỡ.
Lương Mậu Tài vừa mới nói xong, An Tại Đào ngồi một bên đột nhiên xen vào:
-Trợ lý Triệu, chúng ta có thể đến nhìn trạm các anh bơm ga không?
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, An Tại Đào lại gọi Triệu Quân là Trợ lý Triệu. Điều này khiến cho Triệu Quân thấy khó chịu, biến sắc. Tuy anh ta là Trợ lý Tổng giám đốc, nhưng theo lễ phép bình thường thì nên gọi là giám đốc Triệu, hiếm có người gọi thẳng là Trợ lý Triệu như vậy.
An Tại Đào ngồi ngay bên cạnh. Vị trí này bình thường là của nhân viên công tác ở vị trí bình thường nhất. Triệu Quân liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt bình thản, không lên tiếng.
Cung Mạnh Quân hơi do dự, định lên tiếng, đã thấy An Tại Đào cười nói:
-Đúng vậy, trước khi chúng tôi đến đây, đã nghe nói quý công ty làm ô tô chạy ra rất tốt. Lãnh đạo căn dặn chúng tôi, nhất định phải nhìn được chuyện này.
-Ừ, tốt nhất là được nhìn thực tế, xem tài liệu không cũng không có khái niệm gì. Thế này đi, chút nữa chúng ta phải đi thực địa ngay, phiền quý công ty sắp xếp một chút.
Nhắc đến vấn đề mình quan tâm, An Tại Đào quên mất "thân phận hiện tại" của mình, theo bản năng nói xen vào. Thói quen làm lãnh đạo của hắn, bình thường muốn lên tiếng thì cứ lên tiếng, chẳng phải suy nghĩ gì khiến Triệu Quân vô cùng phản cảm. Hơn nữa, trước đó hắn lại gọi là Trợ lý Triệu khiến Triệu Quân vốn đã không vui.
Nghe An Tại Đào không hiểu quy củ gì cả, cứ "vênh mặt hất hàm sai khiến" như thế khiến sắc mặt Triệu Quân âm u hơn, đột nhiên đứng dậy khoát tay:
-Tiểu Cung, tôi phải ra ngoài gọi điện thoại, mọi người cứ tiếp tục đi.
Triệu Quân tức giận bước ra, Cung Mạnh Quân nhìn theo y có chút khinh thường, còn mấy người Lương Mậu Tài thì xấu hổ ngồi yên, không khí lập tức nặng nề vô cùng.
Đến lúc này An Tại Đào mới giật mình, hóa ra mình đã thất lễ, đắc tội với trợ lý Triệu của công ty Ga Lam Yên này. Nhưng An Tại Đào cũng không để ý lắm, với thân phận hiện giờ của hắn, chuyện thế này cũng không là gì.
Mọi người lẳng lặng chờ đợi Triệu Quân nhưng hơn nửa giờ trôi qua, Triệu Quân cũng không quay lại. Đến cuối cùng, Cung Mạnh Quân kia cũng mượn cớ ra ngoài gọi điện thoại, không biết tung tích. Trong phòng họp chỉ còn một nữ nhân viên, làm cho qua chuyện. rất hiển nhiên là đã gởi chim bồ câu cho người của công ty Than Khí Ga Phòng Sơn.
Thật ra An Tại Đào không quan tâm đến thái độ của công ty Ga Lam Yên, mục đích của hắn là tới học kinh nghiệm chứ không phải lấy sĩ diện. Thái độ tiếp đãi của đối phương chỉ là chuyện vặt thôi.
Nhưng bị "bỏ quên" trong này, lại khiến trong lòng hắn không kìm nổi lửa giận. Hắn trầm giọng nói:
-Tôn Chấn Lâm, đến hỏi vị Chủ nhiệm Cung kia, có sắp xếp cho có thể đi xem một chút được không, không thể ngồi trong này nhìn tài liệu luôn được.
Thấy An Tại Đào giận dữ, Tôn Chấn Lâm hơi sợ hãi trong lòng, bèn đứng lên ra ngoài tìm người, đã thấy Cung Mạnh Quân đẩy cửa bước vào, mỉm cười:
-Thật ngại quá, tôi liên hệ với nhân viên ở dưới, giờ mấy trạm bơm ga hơi bận rộn, thật sự là không có cách nào để khảo sát được. Thế này vậy, chúng tôi sẽ sắp xếp vào buổi chiều sẽ đi, có được không?
-Còn buổi sáng, để Tiểu Trương cùng các vị đến thăm phòng hoạt động của công nhân viên chức tập đoàn công ty chúng tôi, trường Đảng, phòng học thêm, sân thể dục của công nhân viên chức…nếu cần tài liệu gì thì cứ nói Tiểu Trương cung cấp.
Cung Mạnh Quân cười có vẻ xin lỗi:
-Tôi còn có chút việc phải làm, trước hết xin lỗi không tiếp được.
Tôn Chấn Lâm biến sắc, khẩn trương quay đầu nhìn lại An Tại Đào. Trong lúc nhìn chăm chú, Tôn Chấn Lâm rõ ràng thấy được trong mắt An Tại Đào một chút tức giận và lạnh lùng.
An Tại Đào lúc này không chỉ rất tức giận mà còn thất vọng nữa. Đừng nói gì khác, chỉ dựa vào không khí của công ty Ga Lam Yên này cũng chứng tỏ họ không có gì đáng để học tập. Nhưng chuyện đến đây, là do chính mình đề xuất, không thể tay không mà về như vậy.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, bấm bấm một dãy số nhưng không gọi được, đưa cho Bành Quân.
-Bành Quân, cậu liên hệ với thư ký Hàn Cổ của Thành ủy Lam Yên đi.
Bành Quân mừng rỡ trong lòng. Cậu ta biết cha vợ An Tại Đào chính là Bí thư Thành ủy thành phố Lam Nhan, ở Lam Yên này vẫn còn uy phong, lời của An Tại Đào cũng có chút quyền lực. Bành Quân vốn cho rằng An Tại Đào thông qua Hạ Thiên Nông để sắp xếp khảo sát, nhưng sau khi thấy đối phương tiếp đãi lạnh nhạt như vậy mới biết An Tại Đào không vận dụng mối quan hệ này.
Lúc Bành Quân gọi điện thoại, An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, dựa vào vách tường phía nam của phòng họp, lẳng lặng nhìn lên bức tranh thư pháp treo trên đầu, vẻ mặt vô cùng chăm chú.