Sau khi kết thúc cuộc họp cán bộ lãnh đạo, An Tại Đào đứng một bên hàn huyên cùng các lãnh đạo khác. Vừa ra khỏi hội trường không bao lâu, hắn đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ vai chính trong chuyện xấu trên quan trường Phòng Sơn, Chủ tịch huyện Cốc Lan, Chu Lệ Lệ, đứng cách mình không xa, hình như đang đợi xe của cô ta.
An Tại Đào do dự một chút, chậm rãi bước tới.
-Chủ tịch huyện Chu!
An Tại Đào chủ động chào.
Chu Lệ Lệ nhìn hắn. Vì thái độ của Trương Hân với An Tại Đào nên cô ta không thể nào "thân cận" với An Tại Đào được, nhưng cũng miễn cưỡng cười:
-Chủ tịch thành phố An, xin chào.
An Tại Đào định nói chuyện, thấy thái độ của Chu Lệ Lệ lãnh đạm nên cũng thầm cười lạnh một tiếng, gật đầu cười với cô ta, không nói thêm gì nữa, đi nhanh tới lên xe của mình.
Quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng quyến rũ của Chu Lệ Lệ vẫn còn đứng đấy.
Cô cùng đi với Trương Hân, có thể xem là may mắn hay bất hạnh đây? Nói không chừng, sau này Chu Lệ Lệ cô còn phải cảm ơn tôi. An Tại Đào thầm nghĩ, khóe miệng nở một nụ cười kỳ lạ.
Chu Lệ Lệ nhìn theo xe An Tại Đào chạy đi, trong lòng thấy hơi kinh ngạc. Cô cũng không rõ vì sao quan hệ giữa Trương Hân và An Tại Đào lại căng thẳng như vậy. Không ngờ mỗi khi nhắc đến An Tại Đào là Trương Hân không thèm che giấu sự tức giận của mình.
Nghe nói hai người này là bạn học cùng khóa Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, lại cùng được bổ nhiệm làm cán bộ hậu bị. Về lý, quan hệ hẳn phải gần gũi mới đúng. Nhưng kết quả thế này, Chu Lệ Lệ thầm lắc đầu, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
Cô vốn có ấn tượng tốt với An Tại Đào, chỉ có điều sau khi qua lại với Trương Hân, thì cũng chỉ có thể "yêu ai yêu cả đường đi" mà thôi.
Chu Lệ Lệ cũng lên xe nhưng không đi về huyện Cốc Lan, mà đến khu thương mại của thành phố Tân Khánh. Năm ngoái cô đã mua một căn hộ nhỏ ở đây, sau khi ly hôn thì tới đây ở. Lần này cô đã bàn bạc kỹ với Trương Hân, hai người cứ sống chung ở đây trước, sau đó mới suy nghĩ đến chuyện kết hôn.
Chu Lệ Lệ ngồi xe đến cửa hàng bách hóa Phòng Sơn mua một ít vật dụng gia đình, như bát chén, khăn trải bàn…
Chu Lệ Lệ cực kỳ hứng thú quay về bày trí cẩn thận trong nhà mình, vừa dọn dẹp nhà cửa, vừa gọi điện thoại cho Trương Hân, nhưng gọi mãi cũng không được, đường dây luôn bận.
Cô không biết rằng, lúc này, Trương Hân đang nhận điện thoại từ Yên Kinh, người đứng đầu nhà họ Trương là ông nội y đang trách mắng y nghiêm khắc vô cùng. Không biết sao tin Trương Hân và Chu Lệ Lệ ở cùng một chỗ lại đến được Bắc Kinh. Biết y tìm đối tượng kết hôn lớn tuổi hơn, ông nội y rất tức giận, giờ đích thân gọi điện thoại cho y, ra lệnh cho y phải rời bỏ người phụ nữ ấy.
Trương Hân cảm thấy mình còn oan hơn nàng Đậu Nga, khổ sở vô cùng nhưng không nói được nên lời. Y vốn chỉ đùa cợt với Chu Lệ Lệ, chỉ là tình một đêm, nhưng nào ngờ cô này lại thật sự "tích cực" yêu y.
Hơn nữa Trương Hân cũng là một người đàn ông trưởng thành, khó nhịn được chuyện ấy. Một người phụ nữ sành sỏi như Chu Lệ Lệ chủ động mời gọi, sao y có thể từ chối nổi. Lần nào cũng muốn nói chia tay với Chu Lệ Lệ, nhưng cứ thấy Chu Lệ Lệ có ý ấy là y không khống chế được thú tính của mình, hai người cứ nửa thật nửa giả như thế mà ở cùng nhau.
Trương Hân vốn chưa từng có ý nghĩ kết hôn với Chu Lệ Lệ, đơn giản là lừa gạt Chu Lệ Lệ mà thôi. Vốn định tiếp xúc một thời gian, sau đó tìm cớ chia tay cô ta, nào ngờ người trong nhà lại biết.
Buông điện thoại, Trương Hân căm tức nghiến răng, mặt mày đỏ bừng. Nhưng lời ông nội nói, y không dám không nghe. Nếu để ông nội biết được y còn lui tới với Chu Lệ Lệ, dựa theo tính cách tàn nhẫn có một không hai của ông, chắc chắn sẽ đích thân chạy tới Phòng Sơn cho y vài cái tát. Thậm chí có thể cấm cửa y, không cho về nhà họ Trương. Không về nhà cũng không sao, dù sao Trương Hân đã ra ngoài sống từ sớm. Nhưng rời bỏ Trương gia, sao y còn có thể lăn lộn trong quan trường? Không có ông nội, ai sẽ nể mặt y đây?
Cũng may y không thích Chu Lệ Lệ thật lòng, chia tay thì chia tay. Trương Hân khẽ cắn môi, gọi điện thoại cho Chu Lệ Lệ, dùng giọng điệu mà y cảm thấy là dịu dàng nhất, uyển chuyển nói hết sự tình cho Chu Lệ Lệ biết.
Chu Lệ Lệ nắm chặt điện thoại trong tay, mặt tái nhợt như tờ giấy, hai đầu vai khẽ run lên. Cô thật lòng thích Trương Hân, hiện giờ đang ôm mộng xây dựng một gia đình hạnh phúc với y. Đột nhiên Trương Hân lại đề xuất chia tay, hạnh phúc của Chu Lệ Lệ từ thiên đường lập tức sa xuống địa ngục. Bao nhiêu cay đắng cũng không đủ để hình dung.
-Vì sao? Vì sao lại như vậy?
Giọng nói của Chu Lệ Lệ khàn khàn, run run nói:
-Hôm qua anh còn nói là muốn kết hôn với em, anh gạt em!
-Thật xin lỗi, Chu Lệ Lệ, tôi không muốn như thế, nhưng gia đình tôi muốn như vậy. Ông nội tôi là cách mạng lão thành, tôi không dám làm trái ý ông. Chu Lệ Lệ, còn có nhiều người đàn ông khác tốt hơn tôi mà.
Trương Hân bất giác có chút áy náy, nói nhỏ.
Nhưng y còn chưa dứt lời thì Chu Lệ Lệ đã khóc rống lên:
-Trương Hân, anh gạt em, có phải không? Có phải không? Anh phải nói cho em biết, anh có thật lòng thích em không? Nói đi, anh nói đi!
Trương Hân do dự một chút.
-Chu Lệ Lệ, thật xin lỗi, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, trước đây tôi thật sự không yêu cô. Cô nói đi, cô muốn tôi bồi thường thế nào, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định làm giúp cô.
Chu Lệ Lệ nước mắt như mưa, nắm chặt di động trong tay, nằm trên mặt đất như người tàn phế. Dù Chu Lệ Lệ nổi danh là nữ cường nhân trong quan trường, nhưng cuối cùng vẫn là một người phụ nữ yếu đuối, giờ phút này lại còn là một người phụ nữ luyến tiếc tình yêu đã mất.
Nhưng dù sao cô cũng không phải là người phụ nữ bình thường. Sau khi khóc được rồi, bình tĩnh và suy nghĩ cũng dần trở lại với vị nữ Chủ tịch huyện. Cô bắt đầu sắp xếp lại nỗi lòng đau đớn của mình.
Cuối cùng cô cũng tỉnh ngộ. Ngay từ đầu Trương Hân đã đùa cợt với tình cảm và thân xác cô. Mỗi câu nói ngon ngọt yêu thương với cô chỉ là đầu môi chót lưỡi. Đáng tiếc cô chẳng những không hề nghi ngờ mà còn vô cùng tin tưởng, còn si ngốc mong chờ y kết hôn với mình.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLBội tình bạc nghĩa sao?
Khóe miệng thanh tú của Chu Lệ Lệ khẽ nhếch lên. Trong ánh mắt phẫn nộ chợt lóe lên một tia quật cường rồi biến mất.
Hai giờ chiều, phòng họp lầu ba công ty Than Khí Ga Phòng Sơn đang có cuộc họp lãnh đạo bộ máy thường kỳ. Các thành viên trong bộ máy đã đến đông đủ, đang trao đổi công việc, đã thấy An Tại Đào sóng vai cùng một cô gái cao gầy thanh tú xinh đẹp, ăn mặc thời trang bước đến.
Mọi người đều ngẩn ra, thầm đánh giá cô gái này, quả thật rất đẹp
Lý Kiệt đứng dậy đầu tiên:
-Chủ tịch thành phố An đến.
Mọi người cũng đứng cả dậy, chào hỏi An Tại Đào. An Tại Đào gật đầu:
-Các vị, mời ngồi.
Nói xong, An Tại Đào lại cười nói với Quý Mộng Khiết:
-Tổng giám đốc Quý, tôi xin giới thiệu một chút.
-Các đồng chí, để giúp đỡ công ty chúng ta bắt đầu xây dựng công ty theo thể chế quốc tế và quản lý đầu tư đối ngoại, tôi cố ý mời một vị cố vấn đến, chỉ đạo công tác sắp tới của chúng ta.
An Tại Đào mỉm cười, chỉ vào Quý Mộng Khiết nói:
-Vị này chính là Tổng giám đốc Quý Mộng Khiết, vốn là Tổng giám đốc thành phố Ga Lam Yên. Hiện giờ cô ấy là Tổng giám đốc tập đoàn An Hạ kiêm Chủ tịch điều hành quốc nội, là nhân tài trong việc quản lý công ty. Tôi vất vả lắm mới mời được cô ấy đến dạy cho mọi người. Mọi người hãy hoan nghênh đi!
-Bắt đầu từ hôm nay, các công việc của công ty, Tổng giám đốc phải được tham dự toàn bộ quá trình, để có thể nắm vững phương thức quản lý của công ty ta, hy vọng mọi người có thể ủng hộ Tổng giám đốc Quý. Tóm lại, Tổng giám đốc Quý là chuyên gia do tôi mời đến, là khách quý của công ty chúng ta.
An Tại Đào đột nhiên phất tay:
-Được rồi, mọi người cùng làm quen với Tổng giám đốc Quý đi.
-Chào Tổng giám đốc Quý!
-Hoan nghênh Tổng giám đốc Quý.
-Tổng giám đốc Quý, chúng ta lại gặp nhau. Lần trước ở Lam Yên, vô cùng cảm ơi Tổng giám đốc Quý đã tiếp đón.
Lương Mậu Tài bước lên bắt tay Quý Mộng Khiết.
-Xin chào, Tổng giám đốc Lương.
Quý Mộng Khiết cũng nhận ra Lương Mậu Tài, khẽ mỉm cười, dù Lương Mậu Tài vẫn còn nắm bàn tay nhỏ bé của cô, cô đã lặng lẽ rút về.
Mọi người tự nhiên theo thứ tự trong bộ máy mà tiến lên chào hỏi Quý Mộng Khiết.
Quý Mộng Khiết tao nhã mỉm cười, cao giọng nói:
-Chủ tịch thành phố An, các vị lãnh đạo trong công ty Than Khí Ga Phòng Sơn. Tôi đến Phòng Sơn lần này, thứ nhất là nhận lời mời của Chủ tịch thành phố An, thứ hai là chịu sự ủy thác của Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ, đừng nói là chỉ bảo gì cả, chúng ta chỉ học hỏi lẫn nhau thôi.
Cuộc họp bộ máy hôm nay chỉ để An Tại Đào giới thiệu Quý Mộng Khiết cho mọi người biết, không có đề tài gì quan trọng phải bàn bạc. Nhưng không bao lâu, ngoài cửa phòng họp lại vang đến những tiếng ồn ào, bước chân hỗn loạn, nghe ra có tiếng người ầm ĩ ngoài cửa.
An Tại Đào nhíu mày, nhìn lướt qua Chánh văn phòng Tôn Chấn Lâm đang ngồi bên cạnh làm biên bản. Tôn Chấn Lâm hiểu ý, vội đứng dậy bước ra cửa, nhưng anh ta còn chưa bước ra, cửa phòng họp đã bị đẩy vào một cách thô bạo. Mười mấy người chen chúc ùa vào.
-Các người làm gì vậy? Đang họp, ra ngoài cả đi!
Phó Tổng giám đốc Cố đang ngồi cạnh cửa cả giận nói.
Nhưng mười mấy người cả nam lẫn nữ vừa xông vào này không xem ông ta ra gì. Cả đám người đứng đó, nhìn An Tại Đào chằm chằm.
An Tại Đào nhìn lướt qua, thấy đều là các cán bộ quản lý trung tầng, phó trưởng ban, quản lý bảo vệ… Trong lòng đoán là đã xảy ra chuyện, nhất định là vì chức vụ trung tầng.
Dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của An Tại Đào, văn phòng công ty một lần nữa thiết lập lại cơ cấu các ban. Bảy ban một phòng, tổng cộng có tám phòng, mỗi phòng chỉ thiết lập một vị quản lý trung tầng, không có chức phó. Nói cách khác, chỉ có thể sắp xếp tám vị quản lý trung tầng thôi. Điều này đồng nghĩa với việc các cán bộ trung tầng trong cơ quan hiện nay, phải có sáu người thất nghiệp hoặc làm việc khác.
Phương án thiết lập và cạnh tranh vị trí sau khi được công bố, trong cơ quan bắt đầu nổi sóng gió. Công nhân viên chức thì cao hứng, vừa xem náo nhiệt vừa bình luận. Còn những người có lợi ích liên quan lại lo lắng không yên, tiếp theo là phẫn nộ.
Cương vị trung tầng của bọn họ trước giờ ổn định, lương cao, cán bộ trẻ tuổi hiện giờ theo không kịp, sao bằng lòng để mất vị trí đó chứ? Không có chức vụ, cũng không có quyền lực, chẳng còn gì béo bở, chuyện đầu tư phía trước đành thả trôi sông sao?
-Lão Lý, các anh làm gì vậy? Các lãnh đạo đang họp, có chuyện gì đến tìm lãnh đạo sau không được sao?
Tôn Chấn Lâm xua trợ lý quản lý Lý Gia Cương ra ngoài. Những người tới đây đều là những người không có năng lực gì để cạnh tranh, không phải lớn tuổi, mà là bằng cấp thấp, lại bị công nhân viên chức ghét bỏ, biết mình nếu cạnh tranh sẽ trượt ngay.
Dính líu đến lợi ích bản thân, Lý Gia Cương sao còn để ý đến Tôn Chấn Lâm chứ? Gã tức giận xô Tôn Chấn Lâm ra, nói lớn tiếng với An Tại Đào và các lãnh đạo:
-Chúng tôi muốn đến hỏi các lãnh đạo, vì sao công ty lại không cấp vị trí cho chúng tôi?
-Mấy người chúng tôi đã dành cả tuổi thanh xuân và mồ hôi cho công ty Than Khí Ga Phòng Sơn. Mười mấy năm không có công cũng có lao, nói thế nào mà không cho chúng tôi có chức vụ?
-Chúng tôi đều là cán bộ do Đảng ủy công ty bổ nhiệm. Dựa vào cái gì nói miễn là miễn? Dựa vào cái gì?
-Đúng rồi! Có công ty nào mà không thiết lập các phó trưởng ban? Một ban không phải nhiều việc sao? Sao chỉ có chức trưởng ban thôi? Những người chúng ta giờ phải làm sao?
Nếu chỉ một người thì sẽ không ai dám xông vào phòng họp chất vấn An Tại Đào thế này, nhưng cả đám người như thế, sự e dè cũng mất đi. Dù sao họ cảm thấy người đông thế mạnh. Pháp luật không xét số đông, nên đều đứng cả đó hùng hổ hô hào.
Nhưng hung hăng như vậy, thật ra chỉ là hổ giấy, muốn phá thì phá thôi. Chức vụ trung tầng sao có thể so với công nhân viên chức. Nếu thật sự quậy lên, gây trở ngại cho công ty, điều tra rõ rồi, có người nào còn thanh sạch?
An Tại Đào bình tĩnh nhìn mọi người, tựa vào ghế, ánh mắt lạnh lùng.
Những người liên quan thì cứ nháo nhào, các lãnh đạo khác thì cứ ngồi yên một chỗ không hề hé răng. Lương Mậu Tài thì có chút lo lắng nhìn An Tại Đào đang bình tĩnh, muốn đứng dậy bảo vệ lãnh đạo, nhưng lại sợ người khác không vui, bèn cố nén xuống.
Thật ra, đối với An Tại Đào hiện giờ, rất nhiều lãnh đạo công ty cũng không thể biết được hết, cho rằng như vậy sẽ phát sinh mâu thuẫn gay gắt. Ngay cả Lý Kiệt và Lương Mậu Tài đều cảm thấy không ổn. Nhưng An Tại Đào quyền cao chức trọng, hiện nay ở công ty nói một không hai, cho dù mọi người có ý tưởng cũng không dám lên tiếng.
Nên biết, An Tại Đào không phải nhân vật số một bình thường trong công ty. Hắn là Trợ lý Chủ tịch thành phố, sau khi rời khỏi công ty không lâu sẽ được thăng chức, tiếp đó chắc chắn An Tại Đào là một phó Chủ tịch thành phố. Trong công ty này, có ai dám đắc tội với An Tại Đào như thế?
Hơn nữa, khi công ty Than Khí Ga Phòng Sơn rơi vào đường cùng, trong tay An Tại Đào, nó lại tỏa sáng. Tất cả chứng minh, suy nghĩ của An Tại Đào rất chính xác, có lợi cho sự phát triển lâu dài của công ty.
Quý Mộng Khiết cũng nhìn An Tại Đào bằng ánh mắt tò mò, thầm đánh giá hắn. An Tại Đào thờ ơ, lãnh đạm. Tuy cô không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng không được mười cũng được chín. Cô muốn xem thử, An Tại Đào giải quyết chuyện này thế nào, nhìn xem tác phong của một cán bộ xuất thân từ chính phủ xử lý việc công ty thế nào.
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lướt qua mọi người:
-Tôi đã nói từ lâu, thiết lập các phòng ban trong công ty là dựa theo nguyên tắc tinh giản cơ cấu và vận hành hiệu suất cao. Cho nên, bảy ban một phòng, toàn bộ chỉ có tám phòng là vấn đề có tính nguyên tắc, đã được Ban giám đốc và Đảng ủy họp bàn cùng nhau, không thể sửa lại được, cũng không thể vì bất kỳ người nào mà phá bỏ.
-Về chuyện các ban không có chức phó, tôi đã giải thích rồi. Sau này công ty chúng ta thực hiện quản lý tiểu ban đơn chức, giữ nhiều nhân viên như vậy làm gì?
-Trong cuộc họp cán bộ trung tầng gần đây nhất, tôi cứ nói mãi, chúng ta phải thiết lập một bộ máy bằng các nhân tài được cạnh tranh, khôn sống mống chết. Quản lý trung tầng chỉ có một. Những người bình thường giữ chức quản lý, ai mạnh mẽ, ai xứng đáng, ai có thể mang đến lợi ích và hiệu quả cho công ty, thì để người đó ngồi vào vị trí này. Công ty không phải viện dưỡng lão.
-Nếu mọi người cảm thấy thiết lập bảy ban một phòng là có vấn đề, thế này, chúng ta có thể tiến hành hội nghị biểu quyết, xem số đông công nhân viên chức có đồng ý muốn thiết lập nhiều vị trí trung tầng như vậy không!
An Tại Đào lại nói tiếp với giọng nghiêm khắc hơn:
-Thấy dáng vẻ của các người, còn xứng đáng làm cán bộ trung tầng sao? Ý kiến có thể đề xuất, nhưng đề xuất như thế nào, đừng nói là mục đích biện minh cho phương tiện? Tập họp đông đảo tấn công cuộc họp lãnh đạo? Còn ra thể thống gì nữa!
-Tôi biết giữa các người sẽ có người không phục, thậm chí có người còn muốn làm náo loạn. Tôi không sợ, tôi không sợ các người làm ầm ĩ. An Tại Đào tôi cùng tất cả mọi người trong công ty Than Khí Ga Phòng Sơn không hề tính đến lợi ích bản thân, tất cả những điều tôi làm đều vì tương lai phát triển của công ty.
-Đừng chỉ thấy lãnh đạo và công ty để các người thua thiệt, hãy để tay lên ngực tự hỏi, tố chất của cán bộ trung tầng như thế là có xứng đáng không? Các người lập tức quay về cho tôi! Trở về cho tỉnh táo một chút. Ai cảm thấy mình là nhân tài, chỉ cần tất cả mọi người đều tán thành năng lực quản lý của anh, thì cứ tìm tôi. Tuyệt đối không sót người nào! Đừng nói là cán bộ trung tầng, dù là lãnh đạo bộ máy, An Tại Đào tôi cũng có thể thỏa mãn được yêu cầu của anh.
An Tại Đào cười lạnh một tiếng, chậm rãi ngồi xuống.
Đám người Lý Gia Cương ngơ ngác nhìn nhau, hơi đỏ mặt. Có vài người bắt đầu hối hận, không nên theo vào đây làm ầm ĩ, có ý muốn lui.
Lý Kiệt nhíu mày, đứng dậy khoát tay nói:
-Lời lãnh đạo các người có nghe không? Tai điếc rồi sao? Mau quay về đi, lãnh đạo còn phải họp!
-An tâm cạnh tranh làm việc, đừng hơn thua nữa. Ở cơ quan tuy không có cương vị, nhưng bước tiếp theo công ty có rất nhiều dự án mới, còn có thể có rất nhiều lựa chọn cho mọi người. Mọi người cứ trở về suy nghĩ cho kỹ, không cần tự hủy tiền đồ của mình.
An Tại Đào ngồi yên một chỗ, đưa tay lên, sẵng giọng nói:
-Cơ hội tôi chỉ cho một lần, nếu ai không nắm lấy thì đừng trách tôi không cho cơ hội.