Tiết Yến biết nhận lầm người, nói xin lỗi, nhưng không hiểu sao mình lại căng thẳng, ngay chính cô cũng không giải thích được. Hoặc là, đó chính là một loại tiềm thức.
An Tại Đào vốn muốn cùng Quý Mộng Khiết đi dạo, nhân tiện nói chuyện công tác, để người vô cùng am hiểu về ngành khí đốt như cô có thể góp ý cho mình một cách toàn diện và xem xét xem có chỗ nào còn thiếu sót cần điều chỉnh và bổ sung hay không.
Nhưng nửa đường, hai người lại tình cờ gặp Tiết Yến. Thật ra là Tiết Yến cố ý tìm đến An Tại Đào, với sự ân cần mời mọc của Tiết Yến, hai người phải lên xe, theo Tiết Yến đi hồ Tùng Sơn.
Khu nghỉ mát hồ Tùng Sơn là khách sạn năm sao cao cấp do tập đoàn Vân Lan đầu tư xây dựng. Tại Phòng Sơn, nó được xem là một nơi ăn chơi, giải trí ẩm thực…tổng hợp.
Dịp cuối tuần, kẻ có tiền và giới thượng lưu tới đây rất đông. Nhưng hôm nay không phải cuối tuần, cho nên hồ Tùng Sơn cũng không có bao nhiêu người, cảnh vật yên tĩnh và sâu lắng.
Xa xa núi rừng xanh thẳm, trước mặt là mặt hồ màu lam nhạt lấp lánh, sóng biếc nhấp nhô vờn quanh, hai hàng liễu xanh đang đâm cành nảy lộc xanh um, không khí tươi mát, trong lành và và làn gió xuân ấm áp mang đầy mùi hương thanh tân làm người ta ngây ngất.
Thành phố Phòng Sơn là một thành phố công nghiệp nặng, ở một thành phố không khí ô nhiễm tương đối nặng mà lại có một nơi thanh tịnh, đẹp đẽ như vậy, khiến Quý Mộng Khiết rất bất ngờ. Cô tỏ ra thích thú cảnh vật nơi đây. Đối với khu nghỉ mát hồ Sơn Tùng, được xây dựng kết hợp theo phong cách Trung Quốc và phương Tây, cô càng tán thưởng.
- Chủ tịch thành phố An, anh xem cái mái cong của nhà khách này, nó được thiết kế rất tinh xảo. Từ phía trên, nó vạch thành một đường vòng cung xuống dưới, vừa vặn bổ khuyết chỗ trống cho tầm nhìn.
- Ồ, Quý tổng còn am hiểu về xây dựng?
- Dạ, tôi cũng học về công nghiệp xây dựng, cũng hiểu được vài phần. Trước kia tôi mơ trở thành một nhà thiết kế xây dựng nổi tiếng.
Ba người thong thả đi vào cổng, Quý Mộng Khiết khen không tiếc lời.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyen360.comTiết Yến chớp chớp đôi mắt to. An Tại Đào rất hoài nghi tự hỏi có phải cô đeo lông mi giả hay không. Bởi vì ánh mắt cô luôn ẩn hiện một màu xanh lam như có như không, giống như mắt loài sói sa mạc trong bóng đêm, làm cho người ta có cảm giác không thật.
- Nếu Quý tổng thích nơi này, tôi cho người dọn cho Quý tổng một căn phòng. Trong mấy ngày ở Phòng Sơn, hoan nghênh Quý tổng mỗi ngày lái xe lại đây. Đây là thẻ VIP, Quý tổng chỉ cần đưa ra thẻ này, sẽ được miễn phí toàn bộ các khoản ăn uống, giải trí.
Tiết Yến nhiệt tình đưa qua một tấm thẻ.
Quý Mộng Khiết do dự, vốn định từ chối, nhưng cô thật sự thích nơi này, liền thuận tay nhận lấy, nhưng cười nói:
- Tôi trả tiền ở là được, sao không biết xấu hổ làm phiền Tiết tổng?
Tiết Yến là Phó tổng giám đốc thường vụ của tập đoàn Văn Lan, Tổng giám đốc là cha cô -Tiết Đức Bản. Nhưng Tiết Đức Bản chủ yếu quản lý chung, còn điều hành cụ thể đều do một tay Tiết Yến lo liệu. Đối với một người quản lý xuất sắc như Quý Mộng Khiết, Tiết Yến cũng có ý muốn kết giao.
Tiết Yến cười hì hì:
- Chị Quý, chúng ta đã là bằng hữu, sao chị còn khách sáo thế? Chị đến Phòng Sơn là khách của chúng tôi, dù chị không tiếp nhận ý tốt của tôi, nhưng khoản chi phí đó Chủ tịch thành phố An cũng nên trả mới phải. Đường đường là Trợ lý chủ tịch thành phố đứng đầu một xí nghiệp lớn của Nhà nước hẳn không đau lòng vì khoản tiền nhỏ đó.
An Tại Đào cười ha hả, cũng không so đo với Tiết Yến. Tuy hắn không để ý đến chút tiền nhỏ, nhưng doanh nghiệp Nhà nước thì khác với doanh nghiệp tư nhân, An Tại Đào không muốn người ta nói ra nói vào.
Bất quá, Quý Mộng Khiết thích ở nơi này thì ở, Tiết Yến đã thanh toán, dù sao đi nữa hắn cũng phải sắp xếp chỗ ở cho cô, đến khu nghỉ mát Tùng Sơn ở cũng thích hợp. Từ đây chạy tới nội thành không xa mấy, từ cổng khu nghỉ mát, theo quốc lộ đi thẳng một đường là đến công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, vô cùng dễ dàng.
Ba người dạo bước bên hồ một lúc rồi Tiết Yến dẫn hai người đến xem căn phòng cô bố trí cho Quý Mộng Khiết. Đó là một căn phòng nhỏ trang hoàng theo lối đông phương, mang đầy phong cách cổ điển, có thể thấy được là Tiết Yến cố ý chọn theo sở thích của Quý Mộng Khiết.
Quý Mộng Khiết hiểu rõ ý định "lấy lòng" của Tiết Yến, mỉm cười, nắm tay Tiết Yến nhẹ nhàng nói:
- Tiết Yến quả là có lòng, khi nào em đi Yên Kinh, nhất định chị tiếp đón em thật tốt!
Tiết Yến cười, thấy lúc đó An Tại Đào đi vào toa-lét chưa quay ra, đột nhiên khẽ hỏi:
- Chị Quý, chị đang làm rất tốt ở tập đoàn khí đốt Lam Yên, sao đột nhiên lại chuyển đến tập đoàn An Hạ Yên Kinh? À, nghe nói Hiểu Tuyết- vợ An Tại Đào, là một người hết sức xinh đẹp, rất được yêu chiều?
Quý Mộng Khiết như thoáng suy nghĩ một chút, liếc nhìn Tiết Yến một cái, cười cười:
- Hạ tổng là một người rất đẹp, phong thái cao quý, ung dung, năng lực rất tốt nhưng cũng rất ôn hoà, bình dị và gần gũi, nếu cô gặp Hạ tổng nhất định sẽ thích.
Về phần công tác của tôi, Hạ tổng và Chủ tịch thành phố An chân thành mời, tôi không thể không nể tình. Đương nhiên, sang đó tôi sẽ có cơ hội quản lý một công ty có quy mô lớn hơn. Dù sao tập đoàn Lam Yên không thể so với tập đoàn An Hạ, tôi tin rằng ở An Hạ, tôi sẽ có cơ hội phát triển cao hơn.
Quý Mộng Khiết mỉm cười, liếc Tiết Yến:
- Việc tôi đồng ý đến An Hạ còn liên quan đến Hạ tổng, cô ấy là một phụ nữ rất cuốn hút, tuy rằng ở thương trường nhưng tâm địa thiện lương, tôi cam tâm tình nguyện làm việc cho một người như vậy.
Thấy Quý Mộng Khiết không tiếc lời ca ngợi Hạ Hiểu Tuyết, bất giác trong lòng Tiết Yến cảm thấy không phục, nhưng cô là người sâu sắc, không biểu hiện ra ngoài mặt.
- Ồ, sau này tôi đi Yên Kinh, phiền chị giới thiệu tôi với Hạ tổng!
Tiết Yến mỉm cười, thoáng thấy bóng An Tại Đào đi ra, liền chuyển sang đề tài khác.
Quý Mộng Khiết quay lại liếc nhìn bóng dáng phóng khoáng của An Tại Đào, vừa rồi khi Tiết Yến chăm chú nhìn An Tại Đào, cô bắt gặp trong ánh mắt cô ta một tia nhìn nồng nhiệt, cô giật mình, mơ hồ đoán ra điều gì xảy ra.
Không thể không nói, An Tại Đào là một chàng trai rất ưu tú, rất hấp dẫn phụ nữ. Khuôn mặt anh tuấn, dáng vẻ nho nhã, thân hình cao lớn, tuy rằng trẻ tuổi nhưng không lỗ mãng. Thoạt nhìn, trông hắn rất chín chắn, vững vàng, bên cạnh vẻ nho nhã văn nhân lại pha lẫn uy thế mạnh mẽ của quyền lực. Phong độ hơn người của hắn dễ khiến các cô gái như Tiết Yến mơ màng tơ tưởng.
Tiết Yến cũng là một cô gái rất tự cao. Tuy rằng đã hai bảy, hai tám tuổi nhưng chưa lập gia đình, cũng chưa có người yêu. Cô không thích những người đàn ông tầm thường, khi ở nước ngoài cảm thấy rất chán ghét những kẻ tự cao, tự đại khoe sang khoe giàu, về nước cũng không ai có thể làm trái tim cô rung động, cho đến lúc An Tại Đào xuất hiện.
Từ buổi dạ tiệc ở sân vận động Quy Ninh, nghe An Tại Đào hát, Tiết Yến bỗng nhiên say đắm hắn như bị bỏ bùa mê.
Cô lên mạng tìm kiếm, sưu tập hình ảnh khôi ngô tuấn tú của hắn, những bài viết về sự tài hoa của hắn, thành tích, chức vụ của hắn…nghĩa là tất cả mọi điều liên quan đến hắn, lưu vào một chỗ, mỗi ngày lúc rảnh rỗi lại mở ra say sưa ngắm nhìn.
Tuy rằng biết rõ An Tại Đào đã có vợ, nhưng Tiết Yến vẫn chuẩn bị "tấn công" hắn một cách mạnh mẽ. Cô là một phụ nữ dám yêu, dám hận, cũng có thể nói, cô là một cô gái có tính cách nổi loạn và hướng ngoại rõ rệt, nghĩ là làm. Đó là nguyên nhân hai ngày nay, cô mượn cớ chủ động tìm cách tiếp xúc với An Tại Đào.
"Tiết Yến chắc chắn coi trọng An Tại Đào", trong lòng Quý Mộng Khiết âm thầm cân nhắc, mình phải sắm vai gì trong hoàn cảnh này.
Nếu không có Hạ Hiểu Tuyết, chỉ sợ Quý Mộng Khiết cũng khó chống được sức hấp dẫn của An Tại Đào. Nhưng sau khi gặp Hạ Hiểu Tuyết, Quý Mộng Khiết tự biết mình, tuy cô cũng là một phụ nữ rất ưu tú, nhưng so với Hạ Hiểu Tuyết thì còn chênh lệch nhiều lắm.
Chính mình còn như thế, huống chi là Tiết Yến? Tuy Tiết Yến xuất thân gia đình phú quý, nhưng tiền bạc của cô cũng không thể so với Hạ Hiểu Tuyết được. "Cô muốn giành giật người đàn ông của Hạ tổng ư? Tiết Yến à, chỉ sợ là cô sẽ mang lấy một vết thương lòng mà thôi!"
Quý Mộng Khiết trong lòng ngầm thở dài, nhưng khó nói được gì, chỉ có thể yên lặng mỉm cười.
Lúc này, trước mặt cô hiện lên gương mặt dịu dàng của Hạ Hiểu Tuyết. Người phụ nữ này, cho tới bây giờ vẫn luôn ung dung, điềm tĩnh như vậy, nụ cười chân thành, lời nói nhỏ nhẹ; nhưng dù thời gian tiếp xúc không dài, Quý Mộng Khiết biết rõ, tuyệt đối Hạ Hiểu Tuyết không dịu dàng như vẻ ngoài của cô.
Nếu ai cho rằng có thể vo tròn bóp méo gì cô cũng được là hoàn toàn sai lầm. Không phải cô không có uy lực, không phải cô không sắc sảo, chỉ là cô che giấu chúng thật sâu sau nụ cười hoà nhã. Phụ nữ càng dịu dàng như thế, nếu ai làm họ thật sự tức giận, phản ứng và sự trả đũa của họ càng dữ dội và nguy hiểm!
An Tại Đào bước nhanh đến, mỉm cười:
- Quý tổng, ăn cơm xong cô ở lại đây hay đi dạo chơi thành phố với chúng tôi? Tuy Phòng Sơn không phồn hoa bằng Lam Yên, sinh hoạt về đêm cũng không tệ.
Quý Mộng Khiết khẽ mỉm cười:
- Không cần. Tôi thích yên tĩnh, ăn cơm xong, tôi sẽ đi dạo bên hồ, sau đó đọc sách, sẽ rất thoải mái đây!
Chợt, Quý Mộng Khiết nhướng mắt lên một cách tinh quái:
- Ồ, xem ra Chủ tịch thành phố An có thói quen sống về đêm nha, hi hi, anh cảm thấy buồn bực thì cứ đi chơi cho thoải mái, không cần để ý đến tôi. Ngày mai chỉ cần sai lái xe đưa tôi vào thành phố, hoặc là anh điều cho tôi một chiếc để tôi tự lái.
An Tại Đào cười khổ, khoát tay:
- Sao lại nói vậy? Quý tổng lần đầu đến chơi, tôi là chủ đương nhiên phải mời khách chứ? Tôi cũng thích yên tĩnh, thường là buổi tối không ra ngoài. Xe không thành vấn đề, ở nhà tôi có một chiếc Mercedes-Benz, là xe riêng của tôi. Ngày mai tôi cho người mang sang cho cô.
An Tại Đào bổ sung.
Tiết Yến cười khúc khích:
- Chủ tịch thành phố An, chị Quý, nếu muốn đi chơi không cần đến thành phố. Ở đây chúng tôi có đầy đủ các loại hình giải trí: karaoke, sàn nhảy, quán bar, bowling, cầu lông…Buổi tối còn có câu đêm. Bên hồ có sẵn các dụng cụ câu cá, hai người muốn giải trí theo hình thức nào, tôi sẽ lập tức sắp xếp.
***
Trước khi hết giờ làm, Chu Lệ Lệ đến phòng làm việc của An Tại Đào.
Trương Hân cho rằng hai người đều là quan chức, có thân phận và địa vị, tuyệt đối Chu Lệ Lệ sẽ không vì chuyện đó mà làm ầm ĩ lên với y. Nhưng lần này y đã xem thường sự coi trọng của phụ nữ đối với chuyện tình cảm, xem thường lửa giận và sự điên cuồng của một phụ nữ bị y vứt bỏ sau khi đã đùa giỡn chán chê.
Chu Lệ Lệ lạnh lùng đứng trước cửa, Trương Hân thở ra:
- Chu Lệ Lệ, có chuyện gì cô vào đây nói!
Đột nhiên Chu Lệ Lệ cười giận dữ:
- Sao? Trương Hân, bây giờ anh đã biết phải giữ thể diện à? Lúc anh đùa bỡn bà đây thì sao? Anh nghĩ cái quái gì vậy?
Chu Lệ Lệ cao giọng la lên, Trương Hân hết hồn, vội kéo Chu Lệ Lệ vào phòng, đóng cửa lại, giận dữ khẽ nói:
- Cô ồn ào cái gì?
Chu Lệ Lệ cắn chặt răng, trong mắt hừng hực lửa giận:
- Tôi ồn ào cái gì à? Trương Hân, ngươi muốn chơi với bà đây hả? Không có cửa đâu! Bà đây là Chủ tịch Uỷ ban nhân dân huyện, không phải loại gái đứng đường, ngươi chơi xong rồi vứt bỏ. Ngươi không cho ta sự công bằng, ta sẽ lên Thành uỷ, Tỉnh uỷ tố cáo ngươi đùa bỡn xâm phạm phẩm hạnh phụ nữ!
Trương Hân lui một bước, cắn chặt răng, khàn khàn nói:
- Rốt cuộc là cô muốn cái gì? Tiền ư? Cô nói đi, chỉ cần tôi có thể làm, tôi sẽ thoả mãn cô.
Chu Lệ Lệ xấu hổ và tức giận phá lên cười:
- Tiền? Ngươi quá coi thường ta rồi! Chu Lệ Lệ ta là cái loại phụ nữ ham tiền sao? Ta nói cho người biết, Trương Hân, ta không chịu thua đâu! Ngươi phải lấy ta, nếu không, chúng ta lập tức "cá chết, lưới rách"!
Trương Hân trong lòng rất giận dữ, nhưng phải cố gắng kiềm chế. Y lấy lại bình tĩnh, né tránh ánh mắt dữ tợn của Chu Lệ Lệ, nhỏ giọng nói:
- Chu Lệ Lệ, cô cũng biết, không phải tôi không muốn kết hôn với cô, nhưng cô đã từng ly hôn, người nhà tôi sẽ không đồng ý cho tôi lấy cô. Tôi khuyên cô đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Cô có ép tôi, tôi cũng không có cách gì kết hôn với cô.
- Ly hôn thì làm sao?
Chu Lệ Lệ cười lạnh nói:
- Ta đây trong sạch, thanh bạch, tại sao không xứng với ngươi? Hừ, Trương gia các ngươi ngon lành lắm sao? Bất quá chỉ là một dòng họ suy tàn thôi, còn tưởng rằng đây là mấy chục năm trước sao? Trương Hân, ta cho ngươi một đêm suy nghĩ, sáng mai, ta sẽ đến nghe ngươi trả lời.
Chu Lệ Lệ căm giận đẩy cửa ra, tức tối mà đi.
Trương Hân sắc mặt xanh mét ngồi trong phòng làm việc, cả buổi chưa hết tức giận.
Trong đại sảnh ca múa của khu nghỉ mát Tùng Sơn Hồ
Bởi vì không phải vào cuối tuần, khách tới chơi rất ít. Dưới ánh đèn xoay đầy màu sắc lập lòe, đội ngũ nhân viên phục vụ và dàn nhạc tất cả đều ra trận, cho dù là tay bass kiêm người chủ trì Hồ Qua cũng không dám chậm trễ, đi vào chủ trì phòng khiêu vũ.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tiết Yến – bà chủ lớn phía sau - đêm nay đích thân dẫn khách quý tới đây chơi, dù là chỉ có ba người khác bọn họ, dàn nhạc và toàn bộ phòng ca múa cũng đều phải vây quanh ba người di chuyển, không thể có chút buông thả.
Ngoại trừ ba người Tiết Yến, sô pha bên cạnh có vài thương nhân vùng khác ngồi đó, còn lại chỉ là đám nhân viên làm việc của các bộ phận bên khu du lịch được Tiết Yến cho người gọi đến để trợ hứng. Nhân viên phục vụ, đầu bếp các loại, tập hợp lại ước chừng có mấy chục người.
Một thương nhân vùng khác chọn một bài hát, đi lên trên đài gầm rú vang với cái giọng vịt cổ lun, thế là khiến cho một đám nhân viên phục vụ dưới đài cười vang một trận
Tiết Yến hì hì cười, nóng bỏng nhìn An Tại Đào,
- Chủ tịch thành phố An, anh cũng lên đài hát một bài đi, thả lỏng chút, dù sao chúng ta chính là đến chơi mà
An Tại Đào khẽ mỉm cười
- Tôi nào có biết ca hát, chủ tịch Tiết trêu đùa tôi rồi
Tiết Yến lập tức đem thanh âm đề cao tám độ
- Chủ tịch thành phố An, anh nói lời này cũng quá giả tạo rồi đó. Anh không biết hát? Lần trước anh ở sân thể dục Quy Ninh hát bài Hoàng Hôn, tôi đến bây giờ vẫn còn nhớ như in đây này. Chị Quý, chị không biết đấy thôi, Chủ tịch thành phố An hát rất tuyệt, không thua gì cái gọi là ngôi sao ca nhạc chuyên nghiệp.
Quý Mộng Khiết ồ một tiếng, cũng cười nói
- Phải không? Chủ tịch thành phố An, nếu hát hay như thế, thì không ngại để chúng tôi thưởng thức chút chứ
Lời Tiết Yến, Quý Mộng Khiết đương nhiên không thể tin hết, An Tại Đào dù sao cũng là một cán bộ không phải ca sĩ. Có lẽ có thể hát được vài bài, nhưng sao có thể cùng ca sĩ chuyên nghiệp đánh đồng.
- Được rồi, cũng đừng bày ra bộ dạng cán bộ lãnh đạo. Nơi này không ai nhận anh là Chủ tịch thành phố An đâu, ngoại trừ hai chúng tôi
Tiết Yến nhiệt tình giục An Tại Đào, đồng thời hướng chủ trì Hồ Qua vẫy vẫy tay
Hồ Qua để bộ tóc dài khiến người ta chán ghét và râu đầy mặt. Những người được gọi là người chơi nghệ thuật, hình như đều là hoá trang kiểu này. Dường như không để tóc dài, không để râu, thì không đủ để biểu hiện thân phận nghệ thuật của mình
Hồ Qua mặt lộ vẻ nịnh nọt tươi cười, lăn xăn chạy tới
- Chủ tịch Quý, ngài có việc mời chỉ bảo
Tiết Yến nhỏ giọng thì thầm bên tai Hồ Qua vài câu, Hồ Qua vội vội vàng vàng gật đầu đi khỏi. Không bao lâu, Hồ Qua ở trên đài dùng giọng điệu rất tình cảm hò hét
- Thưa các quý bà, các quý ông, giờ chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh vị khách quý tối nay – ông An, vì chúng ta mang đến một bản tình ca dÂu Dương "Hoàng Hôn". Mọi người hoan hô nào, vỗ tay lên nào
Tiếng vỗ tay lập tức nhiệt liệt vang lên, Tiết Yến hưng phấn mà vỗ tay, trong lòng nhớ lại bài Hoàng Hôn đêm đó của An Tại Đào, trong lòng liền có một loại cảm giác tim đập rộn ràng
Quý Mộng Khiết cũng cười dài vỗ tay. Lẳng lặng nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào nhíu nhíu mày, nhìn quanh bốn phía, thấy quả thật không có người quen, do dự một chút, lúc này mới đi lên sân khấu
Dàn nhạc bắt đầu đệm nhạc, câu hát đầu tiên của An Tại Đào vừa vang lên, mọi người tại hiện trường liền đều đột nhiên rung lên, nhất là thành viên dàn nhạc trên đài, một bên đệm cho hắn nhạc một bên nhìn về phía An Tại Đào, trong ánh mắt đều mang ra vài phần tò mò: người này thanh âm có sẵn rất có từ tính và sức xuyên thấu như thế, còn mạnh hơn nhiều so với ca sĩ chuyên nghiệp
Quý Mộng Khiết dưới đài giật mình kinh hãi, thật là rất không ngờ. Nếu chỉ nghe thanh âm, cô tuyệt đối không tin là An Tại Đào đang hát. Khẳng định sẽ cho rằng là ca sĩ chuyên nghiệp nào đó hát lại bản chính
An Tại Đào tiếng nói rất có từ tính, nhất là khi đang hát càng thêm rõ ràng. Bài "hoàng hôn" từ trong miệng của hắn hát ra, tràn ngập thương cảm của nỗi buồn ly biệt thản nhiên, so với bản gốc hoàn toàn là hai loại phong cách, nhưng có một hương vị khác
- Hay!
- Quá tuyệt vời!
Dưới đài tiếng reo hò ầm ầm vang lên, Tiết Yến lại hưng phấn mà đứng dậy, hai tròng mắt mê ly nhìn lên sân khấu, dùng sức mà vỗ tay nhiệt liệt, thỉnh thoảng còn giơ tay lên cùng người bên cạnh hoan hô
An Tại Đào khẽ mỉm cười, buông microphone liền chuẩn bị xuống sân khấu, nhưng bị Hồ Qua ngăn lại
- Các quý bà, các quý ông, tiếng hát của ông An đây rất chuyên nghiệp quá tuyệt vời. Hoan nghênh ông An hát thêm bài nữa, được không mọi người?
- Thêm bài nữa!
- Thêm bài nữa!
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, An Tại Đào do dự một chút, cũng không đạo đức giả, nhẹ nhàng hướng Hồ Qua và dàn nhạc cười cười,
- Cảm ơn, Nước mắt của nàng Mona Lisa, mời ban nhạc!
Trong kinh đô lãng mạng, em đã nhìn thấy nụ cười của nàng Mona Lisa
Em nói rằng điều này thật tuyệt với em
Chuyến đi lần này đã khiến em trải qua sự thoái trào trong tình yêu
Em cảm thấy từng yêu thật quá khổ đau
Cảm ơn anh đã nghe em thổ lộ những khổ đau dịu dàng ấy
Trong giấc mơ của anh vì được cùng em yêu thương và hạnh phúc
… …
An Tại Đào hoàn toàn thả lòng, đem bài Nước mắt của nàng Mona Lisa lưu hành đương thời hát tới nổi khiến mọi người ở đây như si như dại. Bài hát kết thúc, trong tiếng vộ tay sấm dậy, An Tại Đào lướt qua đi xuống. Cuối cùng lại ở trong tiếng vỗ tay đó, hai cô Quý Mộng Khiết Tiết Yến hoàn toàn trầm tĩnh lại, sóng vai nói cười rời đi.
Tiết yến tắm rửa xong, thay một bộ áo ngủ, ngồi ở trước cửa sổ chống cằm suy tư, bên tai còn quanh quẩn tiếng ca tràn đầy từ tính và lực xuyên thấu vừa rồi của An Tại Đào
Cô khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ từ từ ửng hồng lên, khắp người mơ hồ bay bổng một loại hào quang màu đỏ mờ ám như có như không. Cô chậm rãi đứng dậy. Ma xui quỷ khiến đi ra cửa phòng. Đến cửa phòng cũng quên đóng, liền gõ cửa phòng kế bên của An Tại Đào
An Tại Đào cũng là mới tắm rửa xong, đang nằm xem TV. Trên TV, bản tin buổi tối của đài truyền hình Phòng Sơn đang phát hình vụ tai nạn xe cộ xảy ra vào lúc hơn 7 giờ, đột nhiên nghe có người gõ cửa. Hắn liền đứng dậy xuống giường đi mở cửa.
Mở cửa, thấy là Tiết Yến với sắc mặt hồng nhuận thẹn thùng ướt át, hắn trong lòng nhảy dựng, liền đứng ngay cửa, cũng không có ý cho Tiết Yến vào, , cười cười.
- Chủ tịch Tiết, đã khuya vậy, còn có việc gì sao?
Tiết yến không trả lời hắn, lại nóng bỏng nhìn hắn, hai tròng mắt mờ ám quyến rũ sáng rọi chớp động không nói gì. Cô ngửa đầu, lông mi thật dài chớp chớp, hơi thở ra như hương ngọc lan, cùng với hô hấp gấp gáp khẩn trương. Trước ngực cô phập phồng không ngớt
Thần thái như vậy, kỳ thật đã không cần ngôn ngữ
Nhưng An Tại Đào trước sau đều không phát ra tín hiệu rõ ràng cho Tiết Yến tiến vào. Hắn tuy rằng không là thánh nhân gì đó, nhưng dù sao cũng không phải là một người lạm tình dục. Cùng Tiết Yến loại phụ nữ không mấy thân thiết, không có cảm tình lên giường, dù là tình một đêm, An Tại Đào cũng là không làm được
Hơn nữa, hắn biết thân phận của mình. Tiết Yến này tiếp cận mình, ý đồ thế nào cần nghiên cứu thêm. Sao có thể tiến vào sự dịu dàng chết người của cô ta được. Mơ hồ, An Tại Đào cảm thấy mục đích Tiết Yến tiếp cận mình cũng không đơn thuần, đối với tín hiệu mờ ám mà cô cố ý vô tình toát ra, hắn không chỉ làm bộ như nhìn không thấy còn tràn đầy sự cảnh giác
Tiết Yến hô hấp trở nên càng thêm dồn dập, cô đột nhiên áp sát vào, vòng tay ra ôm lấy eo An Tại Đào, sau đó đem bộ ngực phập phồng dán vào lòng An Tại Đào
Cảm giác hương thơm và thân thể mềm mại tràn đầy cõi lòng ở một số thời điểm kỳ thật cũng không sảng khoái gì. Mà là xấu hổ và kinh hãi. An Tại Đào thật không ngờ người phụ nữ này lại lớn gan và điên cuồng như vậy, không ngờ ở cửa mà bắt đầu nhào vào ôm lấy, hắn vội vàng nhìn xung quanh, khẩn trương "Ôm" thân mình Tiết Yến nóng lên nhũn ra lui vào phòng, vội vàng đóng cửa lại
- Chủ tịch Tiết, cô đừng bức xúc quá đà như thế.
An Tại Đào dùng sức đẩy tiểu yêu tinh sớm bị lạc phương hướng trong lòng ra
Tiểu yêu tinh đung đưa cơ thể, ánh mắt mê ly nhìn An Tại Đào, trong mắt phóng ra một tia lửa nóng như muốn đem An Tại Đào hòa tan thành nước
Cô cứ như vậy đứng ở nơi đó, vì mới tắm xong, chỉ mặc một chiếc váy ngủ ngắn đến không thể ngắn nữa, đôi chân chân thon dài trắng nõn xinh đẹp đến cả hoa mắt, lộ cả ra bên ngoài, khiến người ta vừa thấy là trong miệng khô rang; chân mang đôi dép nhựa màu trong suốt, cá chân để trần rất tròn tuyệt đẹp. Mười đầu ngón chân đỏ thẫm, đã được quét màu sơn móng tay tươi đẹp
Mái tóc cuộn như mây bồng bềnh bay bổng. Đôi mày lá liễu nhu mì, đôi mắt hút hồn, mơ màng, cái mũi yêu kiều tinh xảo, đôi má hây hay, đôi môi nhỏ xinh, khuôn mặt trái xoan trắng nõn như tuyết thẹn thùng ẩn tình. Cánh tay trăng nõn mượt mà, dáng người tuyệt mỹ. Rất là hấp dẫn
- Khụ khụ!
An Tại Đào ho khan hai tiếng, khẩn trương chuyển mắt sang chỗ khác, cúi đầu nói,
- Chủ tịch Tiết! Tiết yến!
- Tôi thích anh. Anh là người đàn ông đầu tiên khiến lòng tôi rung động. Anh lấy tôi đi
Tiết Yến mê dại nói. Đây dường như là tiểu yêu tinh ăn phải tình dược, không ngờ điên cuồng cởi nút thắt của váy ngủ mình ra, lộ ra thân thể mềm mại trằng mượt như hương hư ngọc rất hút hồn bên trong
Bước nhẹ lay động, hai đỉnh đỏ hồng của bầu ngực như theo gió phất phơ, xẹt qua từng đạo màu đỏ
An Tại Đào trong lòng rùng mình, không có bất cứ do dự nào, dùng một giọng điệu quyết đoán kiên định trầm giọng nói,
- Tiết Yến, cô đừng thế! Cô về đi!
- Về đi!
Tiết Yến khó chịu trở lại phòng mình, âm thầm khóc một hồi. Cô lớn như vậy, chưa từng bị uất ức và nhục nhã như vậy. Cô thật không ngờ, chính mình không biết liêm sỉ nhào vào ôm lấy, hắn không ngờ lại thờ ơ!
Hắn có còn là đàn ông không vậy?
Nhưng Tiết Yến cũng không phải một phụ nữ dễ dàng buông tha, sự tình đã nhìn nhận bò chin đầu cũng kéo không trở về. An Tại Đào càng là như thế Cô đối với hắn lại càng thêm tò mò
Sáng sớm hôm sau, cô dường như không có việc gì chủ động gõ cửa gọi An Tại Đào và Quý Mộng Khiết dậy ăn sáng, bảo nhân viên phục vụ nhà ăn đem ba phần ăn sáng đưa đến trong phòng An Tại Đào, ba người an vị ở trong phòng hắn ăn bữa sáng.
Thấy cô như thế, An Tại Đào lại càng cảnh giác hơn.