Quan Thanh

Chương 446: Bí thư Tiếu tạm thời quyết định

Dương Hoa nhanh chóng đồng ý, cũng không có bất luận điều gì do dự. Ngay trước mặt An Tại Đào gọi điện thoại đến văn phòng Cục giám sát chất lượng tỉnh nhưng mãi vẫn không ai tiếp.

An Tại Đào nhíu mày, nhìn đồng hồ thì thấy đã gần năm giờ thì liền khoát tay nói:

- Phó chủ nhiệm Dương, Cục giám sát chất lượng không có ai làm à? Vậy lập tức gọi điện thoại cho cục Công thương. Bọn họ không phải là có một số đường dây nóng sao?

Dương Hoa vâng một tiếng, rồi gọi tiếp điện thoại. Rất nhanh, đầu dây bên kia có người bắt máy.

- Xin chào, Cục Công thương tỉnh, đường dây nóng tố cáo xin nghe. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Xin chào, tôi là nhân viên phòng Giám sát xử lý phòng chống dịch Sars. Chúng tôi có một chuyện cần mọi người liên lạc một chút.

Dương Hoa còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã cắt ngang lời của cô:

- Nếu là Tỉnh ủy thì xin vui lòng kết nối với lãnh đạo của chúng tôi. Đường dây này của chúng tôi chỉ tiếp nhận khiếu nại của người dân. Còn tình huống mà chị phản ánh thì tôi sẽ ghi chép lại và báo cáo với lãnh đạo vào ngày mai.

Lời nói tuy rất khách sáo nhưng lại có hàm ý trong đó. Dương Hoa do dự một chút, rồi nói:

- Vậy phiền cô cho số điện thoại của Chủ nhiệm. Tôi sẽ trực tiếp gọi cho người đó.

Đầu dây bên kia cười nói:

- Thật ngại quá! Hiện giờ là giờ tan tầm. Lãnh đạo chúng tôi cũng đã ra về. Hay là chị để ngày mai gọi đến nhé.

Dương Hoa cúp điện thoại, cười khổ với An Tại Đào:

- Chủ nhiệm An, có thể là bởi vì giờ tan tầm nên không gọi được ai. Anh xem có nên để sáng mai rồi gọi lại hay không?

An Tại Đào trầm ngâm một chút, giơ tay lên, chỉ vào bảng thông tin nhỏ dán trên vách tường cơ quan Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.

- Việc này không thể chậm trễ, cũng không thể kéo dài. Phó chủ nhiệm Dương, cô lập tức liên lạc với lãnh đạo của Cục Giám sát chất lượng và Cục Công thương, lấy danh nghĩa của văn phòng Giám sát xử lý phòng chống dịch Sars để giải quyết việc chung.

- Đồng thời, Củng Lực, mọi người lập tức đem nội dung tố cáo của quần chúng làm thành một bản, rồi fax cho Cục Giám sát chất lượng và Cục Công thương.

Nói xong, An Tại Đào lập tức rời khỏi phòng.

Nhìn theo bóng dáng của An Tại Đào, Tôn Diễm nhỏ giọng nói:

- Phó chủ nhiệm Dương, vị tân lãnh đạo của chúng ta tác phong làm việc thật sự là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Đi theo lãnh đạo như vậy chỉ sợ là rất vất vả.

Củng Lực trừng mắt nhìn Tôn Diễm, sẵng giọng nói:

- Tiểu Tôn, đừng ăn nói lung tung. Mỗi một lãnh đạo đều có phong cách làm việc khác nhau. Chúng ta cứ làm công việc của mình, thì sẽ dần dần thích ứng với tác phong công tác của lãnh đạo thôi.

Tôn Diễm bĩu môi, cũng không nói gì nữa, yên lặng ngồi im, vùi đầu vào trong bản ghi chép.

Dương Hoa im lặng không nói gì, nhưng trong lòng lại thở dài.

Kỳ thật, đối với một số việc của An Tại Đào làm cô cũng không tán thành, cho rằng không cần phải như vậy. Ví dụ như nhận được đơn tố cáo lúc này đây, hoàn toàn có thể phô trương thanh thế bàn giao cho Cục Công thương và Cục Giám sát chất lượng xử lý. Dù sao thì đây cũng không phải thuộc phạm vi xử lý của phòng Giám sát xử lý, căn bản không cần phải liên hệ với lãnh đạo đối phương, nhúng tay vào quá sâu. Biểu hiện này ngược lại sẽ làm cho người ta nói xấu.

Nhưng lãnh đạo chung quy vẫn là lãnh đạo. Lãnh đạo nói thì cấp dưới phải quán triệt và chấp hành. Nếu không thì sẽ rất không hay. Nhất là kiểu lãnh đạo như An Tại Đào, sẽ không dễ dàng tha thứ cho cấp dưới "bằng mặt mà không bằng lòng". Tuy rằng thời gian tiếp xúc với An Tại Đào không dài, nhưng giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt, Dương Hoa trong lòng sớm biết rõ ràng.

Thở dài, Dương Hoa liền lôi ra quyển sổ số điện thoại liên lạc, rồi gọi cho Chánh văn phòng Cục Giám sát chất lượng Tiếu Ngọc Phượng.

Đối phương hiển nhiên là đang ở trên xe, khi tiếp điện thoại thì có chút không kiên nhẫn.

- Alo, xin hỏi ai đầu dây?

- Xin chào, Chánh văn phòng Tiếu, tôi là Dương Hoa của văn phòng Tỉnh ủy.

- Ồ, là Chủ nhiệm Dương à? Sao có thời gian rảnh gọi điện thoại cho tôi thế?

Tuy rằng mối quan hệ với Dương Hoa không thân thiết cho lắm, nhưng dù sao đối phương cũng là người của Tỉnh ủy, là người bên cạnh lãnh đạo Tỉnh, thanh âm của Tiếu Ngọc Phượng trở nên thân thiết hơn.

- Là như thế này, Chánh văn phòng Tiếu, phòng Giám sát xử lý phòng chống dịch Sars của chúng tôi nhận được đơn tố cáo của quần chúng. Phó chánh văn phòng của chúng tôi đồng thời cũng là Chủ nhiệm phòng Giám sát xử lý Chủ nhiệm An chỉ thị cho tôi lập tức liên lạc với Cục Giám sát chất lượng và cục Công thương.

Dương Hoa lập tức đem sự việc ra nói qua một lần.

Dương Hoa lấy danh nghĩa của văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy liên lạc với lãnh đạo cục Giám sát chất lượng và Cục Công thương để chuyển đạt ý tứ của lãnh đạo Cục giám sát xử lý, đồng thời đã đem nội dung tố cáo của quần chúng fax qua.

Bởi vì văn phòng Giám sát xử lý của Tỉnh ủy ra mặt phối hợp nên toàn bộ lãnh đạo của hai ngành không dám chậm trễ. Khi An Tại Đào cùng với Mạnh Cúc chạy đến Trần gia thì dưới sự sắp xếp của Cục Giám sát chất lượng và Cục Công thương tỉnh, Cục Giám sát chất lượng và Cục Công thương thành phố Thiên Nam đã khẩn cấp hành động, tiến hành kiểm tra toàn bộ sản phẩm của các siêu thị lớn trong toàn thành phố. Đương nhiên, dựa theo lệ thường, cùng với Cục Giám sát chất lượng và Cục Công thương hành động còn có các phóng viên của các hãng truyền thông của tỉnh và thành phố.

Đứng dưới lầu nhà Trần Cận Nam, Mạnh Cúc mặc một bộ đồ công sở màu hồng, mái tóc dài màu đen buông thả tự nhiên. Trên mặt chỉ trang điểm một lớp mỏng, nhìn qua trông rất thanh lịch mà đoan trang. Cô do dự một chút, rồi nhẹ nhàng kéo tay An Tại Đào, nhỏ giọng nói:

- Đào, em cảm thấy khẩn trương.

An Tại Đào cười:

- Có gì mà khẩn trương, cũng không phải người ngoài mà. Thôi, chúng ta đi lên lầu.

Âu Dương Đan đối với Mạnh Cúc vừa khách khí lại vừa thân thiết. Từ cửa bước vào đã nắm tay cô hỏi han ân cần. Trần Cận Nam cũng mỉm cười, chủ động hỏi chuyện Mạnh Cúc một chút.

Trong lúc ăn cơm, Âu Dương Đan không ngừng gắp rau cho Mạnh Cúc khiến Mạnh Cúc mặt đỏ bừng lên, có chút không quen. Còn Trần Cận Nam thì ngồi một bên mỉm cười bàng quan, chỉ lo nói chuyện với An Tại Đào.

Kỳ thật An Tại Đào trong lòng cũng hiểu được, vợ chồng Trần Cận Nam sở dĩ xem trọng Mạnh Cúc bởi vì không chỉ là cảm thấy áy náy khi Mạnh Cúc không thể danh chính ngôn thuận trở thành con dâu Trần gia, mà còn bởi vì cô ấy là cháu của Triệu lão. Xuất thân cao quý này của Mạnh Cúc, cho dù là Trần Cận Nam là Chủ tịch tỉnh, Âu Dương Đan là thiên kim nhà quyền quý cũng không dám có chút chậm trễ.

Thân phận của Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, Hạ Hiểu Tuyết chỉ có thể giữ kín. Nếu xử lý không tốt, không cần nói đến An Tại Đào, thì đối với cha mẹ của Hạ Hiểu Tuyết sẽ giống như một đòn trí mạng.

Đương nhiên, nếu suy tính lợi ích thì đây chỉ là một nhân tố nhỏ. Hiện tại, giữa Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc, ngoại trừ sự tồn tại của An Tại Đào, thì về phương diện kinh tế, cả hai không thể ai rời bỏ ai được.

Sau khi ăn cơm xong, tất cả mọi người cùng nhau ngồi trò chuyện trong phòng khách, vừa xem TV. Khi bản tin thời sự đài CCTV kết thúc, An Tại Đào lập tức dùng điều khiển chuyển sang kênh tin tức của đài truyền hình Đông Sơn. An Tại Đào hiện giờ quan tâm nhất chính là tin tức phòng chống dịch Sars trên TV. Tuy rằng chưa phản ánh được thực chất của vấn đề nhưng cũng có thể biết được nhiều tin tức hữu ích.

Xuất hiện trên TV là hình ảnh của hai ngành Cục Giám sát chất lượng và Cục Công thương phối hợp hành động. Một nữ phóng viên tay cầm micro, đứng trước cửa trung tâm thương mại Hoa Liên, ngoài miệng đeo một cái khẩu trang có in hình hoạt họa trông rất đáng yêu.

- Kính thưa quý vị xem đài, hiện tại phóng viên đang có mặt tại hoạt động của Cục Giám sát chất lượng và Cục Công thương tại thành phố Thiên Nam. Khẩu trang phòng dịch Sars là một đồ dùng rất quan trọng. Nhưng khi mua khẩu trang nhất định phải lưu ý. Vì nếu mua phải khẩu trang chất lượng kém thì chẳng những không có khả năng phòng bệnh mà còn làm dịch bệnh gia tăng. Buổi chiều ngày hôm nay, Cục Giám sát chất lượng và Cục Công thương tỉnh Đông Sơn đã nhận được đơn thư tố cáo về khẩu trang kém chất lượng.

- Trước mắt, nhân viên chấp pháp của Cục Giám sát chất lượng và Cục Công thương thành phố Thiên Nam đã tịch thu lại toàn bộ những khẩu trang kém chất lượng.

- Theo như chỉ thị của Cục trưởng Cục Giám sát chất lượng tỉnh Đông Sơn Khổng Lệnh Quang, đã phát ra thông báo khẩn cấp đến toàn bộ tỉnh, yêu cầu các cấp của Cục Giám sát chất lượng phải tập trung toàn lực, giám sát kiểm tra những đồ dùng phòng dịch như áo phòng hộ, đồ dùng chống độc, đồ dùng rửa vệ sinh…Nếu không hợp quy cách, đặc biệt là làm giả thì sẽ theo pháp luật mà xử trí. Đồng thời, Cục trưởng Khổng cũng đã lên tiếng, nếu người mua nhằm loại khẩu trang này, khi mang đến đại lý để đổi, nếu như bị cự tuyệt thì có thể mang đến Cục giám sát chất lượng để tố cáo. Cục Giám sát chất lượng nhất định sẽ vì người tiêu thụ mà làm chủ.

An Tại Đào nghe xong bản tin thì cười nói:

- Sự việc khẩu trang ngày hôm nay là do bên văn phòng Giám sát xử lý của con nhận được. Con đã chuyển cho Cục Giám sát chất lượng và Cục Công thương. Tuy nhiên, không nghĩ đến là bọn họ lại hành động nhanh như vậy, không đến mấy giờ đã triển khai hành động chấp pháp.

Trần Cận Nam liếc mắt nhìn An Tại Đào, thản nhiên nói:

- Trong lúc dịch Sars đang hoành hành, bất luận sự việc gì cũng rất mẫn cảm. Tiểu Đào, khi con làm việc cũng phải cẩn thận, không được để cho người khác lưu lại rồi nói mình. Khi xử lý vấn đề nhất định phải toàn diện, suy xét vấn đề phải an toàn, không thể cứ dựa vào nhiệt tình là được đâu.

An Tại Đào yên lặng gật đầu, cũng không nói gì.

Trần Cận Nam trong lúc đang cùng Mạnh Cúc và An Tại Đào nói chuyện thì đột nhiên điện thoại trong nhà vang lên. Âu Dương Đan bước lại tiếp điện thoại, đột nhiên che ống nghe, hô lên:

- Lão Trần, mau đến nghe điện thoại, là của Bí thư Tiếu đấy.

Tiếu Tác Niên rất ít khi gọi điện thoại đến nhà Trần Cận Nam. Trần Cận Nam có chút kỳ quái nhưng vẫn rất nhanh chóng bước về phía điện thoại.

- Bí thư Tiếu, tôi Trần Cận Nam nghe đây.

- Đồng chí Cận Nam à, ăn cơm chưa?

Trong điện thoại truyền đến giọng nói ôn hòa của Tiếu Tác Niên.

- Bí thư Tiếu, tôi vừa mới ăn cơm xong, đang xem TV. Ngài ăn cơm chưa?

Trần Cận Nam cười hỏi lại một câu.

Hai vị lãnh đạo chủ chốt của tỉnh trong điện thoại hỏi han vài câu, sau đó Tiếu Tác Niên mới cười dài nói:

- Đồng chí Cận Nam, tập đoàn dầu mỏ Long Đằng Minh Thiên muốn có hoạt động quyên tặng cho tỉnh. Tôi ngẫm nghĩ một chút thấy cũng được. Thứ nhất là xã hội hiện nay đang ủng hộ tỉnh chúng ta trong công tác phòng chống dịch Sars. Để đáp tạ, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh chúng ta hẳn là phải có một hình thức thích hợp, thông qua truyền thông rộng khắp, tuyên truyền sự tương trợ tinh thần và ý thức trách nhiệm của toàn xã hội.

Trần Cận Nam mặc dù trong điện thoại cười đáp ứng nhưng trong lòng khiếp sợ. Tập đoàn dầu mỏ Long Đằng tuy quyên tặng số tiền rất lớn nhưng dù sao cũng là một xí nghiệp quyên tặng, sự việc cũng không tính là lớn. Vốn Ủy ban nhân dân tỉnh chỉ cần một Phó chủ tịch tỉnh tham dự là được rồi. Nhưng Mạnh Cúc chung quy là người yêu của An Tại Đào, phía sau lại có bối cảnh rất lớn. Trần Cận Nam suy nghĩ, cuối cùng quyết định chính mình sẽ tham dự hoạt động. Thứ nhất là xem trọng người con dâu giấu mặt này. Thứ hai là nể mặt Triệu lão ở Yên Kinh.

Chủ tịch tỉnh tham dự đã là vinh hạnh quá rồi. Nếu cả Bí thư Tỉnh ủy cũng tham dự thì đây gọi là quá vinh hạnh.

Tiếu Tác Niên đột nhiên đề xuất tham dự hoạt động, chẳng lẽ với trí tuệ chính trị của Trần Cận Nam, khẳng định là Tiếu Tác Niên đã biết thân phận đằng sau của Mạnh Cúc. Cái gọi là không nể mặt tăng thì cũng nể mặt Phật. Tiếu Tác Niên mặc dù không quan tâm đến vật chất nhưng muốn kéo mối quan hệ với Triệu lão thì ông ấy cũng không muốn bỏ qua cơ hội.

Trên thực tế, Tiếu Tác Niên cũng vừa mới biết được tin tức này, nên liền đưa ra quyết định ngay. Chiều nay, khi ông cùng với người bạn làm việc tại Các bộ và Ủy ban trung ương nói chuyện điện thoại, trong lúc vô ý đã nhắc đến việc tập đoàn dầu mỏ Long Đằng quyên tặng, thì vị bằng hữu này liền thần thần bí bí nói cho ông biết thân phận đích thực của Mạnh Cúc.

Ngay từ đầu thì Tiếu Tác Niên cũng không tin lắm. Nhưng thông qua con đường nào đó, hướng đến người quen của mình tại văn phòng trung ương liền xác định được thân phận thật sự của Mạnh Cúc. Bởi vậy, Tiếu Tác Niên suy nghĩ, liền quyết định tham dự hoạt động.

Suy nghĩ đến điều này, Trần Cận Nam khóe miệng hiện lên nụ cười ẩn ý hơn.

Bất kể là Trần gia hay là An Tại Đào mà nói, đây cũng không phải là chuyện xấu. Mạnh Cúc là cháu của Triệu lãi, cô ấy lại là Chủ tịch tập đoàn dầu mỏ Long Đằng. Tiếu Tác Niên trong lòng tất có tính toán.

Trần Cận Nam cúp điện thoại, xoay người nhìn Mạnh Cúc ôn hòa nói:

- Mạnh Cúc, hoạt động ngày mai, Bí thư Tiếu cũng muốn đích thân tham gia. Haha, Bí thư Tiếu, chú, Phó bí thư Ma, Phó chủ tịch tỉnh lý và các lãnh đạo tỉnh đều tham dự. Lần này xem như là nể mặt công ty Long Đằng của mọi người.

Mạnh Cúc giật mình kinh hãi:

- Chú Trần, có phải là chuyện bé xé ra to hay không?

Trần Cận Nam cười ha hả, nhìn Mạnh Cúc đầy thâm ý nói:

- Không phải đâu. Là do tỉnh muốn mượn cơ hội lần này để cảm ơn những người đã ủng hộ cho công tác phòng chống dịch Sars tại tỉnh Đông Sơn. Một hoạt động như vậy sẽ có tác dụng ngưng tụ lòng người.

An Tại Đào ở một bên cười nói:

- Quyên tặng hơn trăm triệu, hẳn là số lượng quyên tặng lớn nhất mà tỉnh chúng ta được nhất. Lãnh đạo Tỉnh ủy rất coi trọng cũng là chuyện bình thường.

Khi nói chuyện, hai cha con đều liếc mắt nhìn nhau, từ mắt đối phương đọc được một điều gì đó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất