Với sự sắp xếp của Đại sứ quán, ba người ăn qua loa, tắm rửa để tẩy hết bụi đường. Buổi tối, ba người gặp đại sứ Tạ Á Trữ, Công sứ Trình Bình, Tham tán thương mại Yến Giá và các cán bộ trung tần của Đại sứ quán.
Tạ Á Trữ là một người đàn ông trung niên tao nhã, không cao lớn, lời nói và cử chỉ mang vài phần phong cách phương Tây, nhưng lại thiếu đi cái hơi hướm công danh lợi lộc trên người một cán bộ trong nước, điều đó có lẽ liên quan tới công việc luôn ở nước ngoài của y.
Đối với "đặc phái viên" An Tại Đào được lãnh đạo cao cấp phái tới này, Tạ Á Trữ cũng không thật sự chú ý cho lắm. Trước hết là do An Tại Đào còn quá trẻ, thứ hai là không có kinh nghiệm về ngoại giao, trông cậy hắn sẽ làm được thành tích gì đó trong công tác, rõ ràng là điều rất không thực tế.
Rõ ràng là Tạ Á Trữ xem An Tại Đào như loại con ông cháu cha của nhà quyền thế, chỉ ra nước ngoài một thời gian để đánh bóng tên tuổi, sau đó không bao lâu sẽ được triệu hồi và lên chức. Đó cũng là suy nghĩ của đại đa số người trong đại sứ quán.
Cho nên, đám Tạ Á Trữ đối với An Tại Đào rất khách khí, trong lúc nói chuyện không hề đề cập đến công tác thực chất, chỉ căn dặn Bí thư thứ ba Tần Thành Lượng và Tùy viên Trương Lập Bình chú ý quan tâm ba người An Tại Đào, sắp xếp để họ nghỉ ngơi và thích ứng một thời gian rồi nói sau…
-Chánh văn phòng An, các đồng chí vừa đến, đi đường vất vả, tôi thấy trước hết các đồng chí nên nghỉ ngơi đã. Sau vài ngày, Tần Thành Lượng này, cậu và Trương Lập lái xe đưa Chánh văn phòng An đi dạo Mạc Thành, nếu có cơ hội, cũng có thể đến thăm vài thành thị khác, giao thông cũng rất thuận tiện.
Tạ Á Trữ cười, ngồi đó khoát tay, mọi người trong phòng đại sứ quán nghe Tạ Á Trữ nói xong, cũng cười phụ họa.
Tần Thành Lượng và Trương Lập Bình vội đứng dậy đáp lời.
Ý của Tạ Á Trữ thật ra rất rõ ràng, để ba người An Tại Đào ở đại sứ quán chỉ thêm phiền, chi bằng phái họ ra ngoài đi dạo, khi nào tình hình lắng xuống, có lẽ trong nước cũng điều họ về. Như thế, hai bên đều hài lòng, sao lại không làm? An Tại Đào sao không nhìn ra được tâm tư của Tạ Á Trữ, chỉ có điều hắn cũng khó nói được gì, càng không thể giải thích gì, thản nhiên cười:
-Không cần đâu, Đại sứ Tạ.
Ba người chúng tôi cấp tốc từ trong nước tới đây là để làm việc, về cảnh đẹp nước này, khi nào công tác đã xong, chúng tôi sẽ dành ra vài ngày để đi!
Không để Tạ Á Trữ từ chối, An Tại Đào lập tức đứng dậy, mỉm cười:
-Đại sứ Tạ, theo chỉ thị của lãnh đạo Quốc vụ viện và Bộ Thương mại, Bộ Ngoại giao, tổ công tác chúng tôi phải nhanh chóng triển khai công tác. Ngày mai, tôi sẽ triệu tập các doanh nhân Hoa Kiều ở Moskva dự một hội nghị tọa đàm, xin sứ quán giúp chúng tôi sắp xếp một chút.
Tạ Á Trữ thấy lòng tốt của mình bị từ chối, mặt hơi có vẻ khó coi. Nhưng trên danh nghĩa, An Tại Đào là tổ trưởng tổ công tác do trong nước phái tới, lại là Tham tán công sứ lâm thời, cấp bậc hành chính chỉ kém y nửa cấp, y không có lý do gì cũng không thể từ chối phối hợp công tác với An Tại Đào.
Chỉ có điều…Tạ Á Trữ thầm cắn chặt răng, miễm cưỡng cười:
-Tốt, nếu Chánh văn phòng An đã noi như vậy, trước hết chúng ta tăng cường công tác, đợi khi nào xong chuyện, tôi sẽ bảo bọn Tần Thành Lượng dẫn các cậu đi chơi vài ngày, các cậu đi một chuyến cũng không dễ dàng gì.
An Tại Đào mỉm cười, nhìn Tạ Á Trữ gật đầu.
Cuối tháng 9, thời tiết Moskva đã bắt đầu rét lạnh, nhiệt độ xuống thấp, gống như đầu mùa đông trong nước, nhất là vào sáng sớm và ban đêm, rõ ràng cảm thấy gió lạnh thấu xương.
Buổi sáng, An Tại Đào mặc áo ngủ, mở cửa sổ phòng ngủ ra, một luồng gió lạnh đập vào mặt, hắn không khỏi rung mình, vội đi lấy áo gió thật dày mặc vào, đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn cảnh tượng trên một quảng trường cách đó không xa.
Trên quảng trường có không ít người tập thể dục sáng sớm. Trên con đường cạnh quảng trường, xe cộ lui tới như mắc cửi. Phía chân trời một vầng ráng đỏ càng lúc càng sáng, mặt trời sắp lên. An Tại Đào dõi mắt nhìn ra xa, những tòa thành thời Trung cổ xây dựng theo kiến trúc cổ điển phương Tây mơ hồ điểm xuyết giữa những tòa nhà cao tầng hiện đại, khiến cho người ta có một cảm giác tang thương dâu bể.
Đây là một thành phố dung hợp giữa văn hóa và văn minh Đông Tây, một thành phố hòa lẫn yếu tố hiện đại và cổ điển cùng tồn tại và phát triển, một thành phố biểu hiện tinh thần hiện đại trên một nền tảng văn minh lâu đời. An Tại Đào yên lặng nhìn về phía xa xa, trong lòng bỗng dâng lên một thoáng cảm xúc buồn bã và cảm động của một thi nhân.
Nhưng chung quy hắn không phải là một người theo chủ nghĩa lãng mạn, tính cách hắn đầy lý trí và thực tế. Hắn mỉm cười, tự giễu mình vì một lúc nhất thời lãng mạn, rồi đóng cửa sổ, vừa mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, vừa suy nghĩ về công việc.
Hắn đi xuống lầu vào nhà ăn, Phùng Thanh, Tôn Kế Hồng, Tần Thành Lượng và Trương Lập Bình đã chờ sẵn từ lúc nào.
Tần Thành Lượng và Trương Lập Bình đang cười nói gì đó với Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng. Thấy An Tại Đào xuống, Tần Thành Lượng vội đứng dậy cười chào hỏi:
-Chánh văn phòng An, anh dậy rồi à? Điểm tâm đã chuẩn bị xong, đều là nấu theo khẩu vị ẩm thực trong nước, anh dùng thử đi!
Đây là một phòng ăn lớn làm phòng ăn tập thể của đại sứ quán, kê hơn mười bàn ăn cỡ vừa. Bàn ăn, ghế và khăn trải bàn đều theo phong cách cổ kính điển hình của địa phương, nhưng trên bàn bày đầy những món ăn theo kiểu Trung Quốc, thoạt trông có vẻ kỳ lạ.
An Tại Đào mỉm cười, liếc nhìn bàn ăn một chút, thấy không ngờ còn có bánh quẩy và sữa đậu nành, không khỏi kinh ngạc nói:
-Bí thư Tần, chỗ này có thể ở được đấy!
Tần Thành Lượng cười:
-Đây là do Đại sứ Tạ dặn đầu bếp của Đại sứ quán nấu. Chánh văn phòng An, các vị vừa mới từ trong nước sang, về mặt ăn uống chắc chắn là chưa quen, cho nên hai ngày này phải bảo đầu bếp nấu nướng theo khẩu vị trong nước.
An Tại Đào gật đầu:
-Cảm ơn.
Nói xong An Tại Đào ngồi xuống, lại liếc nhìn Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng một cái:
-Lão Phùng, lão Tôn, tối qua ngủ có ngon không?
Phùng Thanh cười ha hả:
-Chánh văn phòng An, có thể do tôi thường xuyên đi công tác, bất kể là đến nơi nào, chỉ cần có giường để tôi nằm xuống là tôi có thể ngủ ngon lành, mặc kệ là ở trong nước hay ở nước ngoài.
Tôn Kế Hồng hơi ngượng ngùng, mặt cô hơi đỏ lên, nhưng chỉ cười chứ không nói gì. Tối hôm qua cô bị đau bụng, phải vào toa-lét nhiều lần, đến rạng sáng mới chợp mắt được một lát. Ngủ được rất ít, sáng sớm liền rời khỏi giường.
-Bí thư Tần, anh cũng cùng ăn nhé? Các đồng chí khác của Đại sứ quán đâu?
An Tại Đào cười cười, cúi xuống uống một ngụm sữa đậu nành nóng hổi. Sữa đậu nành rất ngon, tỏa ra mùi thơm nồng đặc trưng của đậu nành. Ở nước người, lại có thể uống sữa đậu nành thơm ngon đến như vậy, hắn không kìm nổi phải buột miệng khen:
-Sữa đậu nành thơm ngon quá!
-Các đồng chí khác đều ăn xong rồi. Chánh văn phòng An, Đại sứ Tạ đang ở trong phòng làm việc, Trưởng phòng Trình và Chủ nhiệm Yến sáng sớm đã ra ngoài lien hệ giao thiệp với phía chính phủ.
Tần Thành Lượng ngồi một bên, châm một điếu thuốc:
-Tôi đã ăn rồi, Chánh văn phòng An, các vị cứ từ từ ăn. À, có cần nhà bếp làm thêm không? Bánh quẩy sữa đậu nành có đủ không?
An Tại Đào vừa ăn vừa nhìn đồng hồ, định nói gì, thì Tần Thành Lượng lại nói tiếp:
-Chánh văn phòng An, về việc tổ công tác mời các doanh nhân người Hoa đến Đại sứ quán dự hội nghị tọa đàm, tối hôm qua đã thông báo rồi. Sáng nay cuộc họp sẽ được tổ chức ở lầu một của Đại sứ quán, anh xem có được không?
An Tại Đào gật đầu:
-Tốt, ba chúng ta ăn sáng xong sẽ về trước văn phòng hội ý một chút, xong rồi đi tham dự hội nghị.
Bước lên tấm thảm đỏ mềm như nhung, ba người An Tại Đào tới phòng làm việc do Đại sứ quán bố trí, hội ý một chút. Bởi vì An Tại Đào đặc biệt yêu cầu, Đại sứ quán không bố trí mỗi người một phòng mà sắp xếp cả ba vào chung một phòng làm việc lớn.
Ghế sô pha của nước này được làm rất rộng, có lẽ liên quan đến hình thể của người nước này. Ghế quá rộng làm An Tại Đào ngồi cũng không cảm thấy thoải mái lắm.
Bởi vậy hắn đứng dậy, đến ngồi ở ghế sau bàn làm việc. Phùng Thanh ngồi trên sô pha, Tôn Kế Hồng đứng phái trước bàn làm việc của An Tại Đào, vẻ mặt hai người đều thả lỏng. Sau khi tới Moskva và tìm hiểu một chút, hai người phát hiện mâu thuẫn đã trở nên gay gắt, tuy rằng tình hình phức tạp và khó giải quyết hơn nhiều so với tưởng tượng của họ lúc còn ở trong nước, nhưng căn bản là không cần họ phải làm gì.
Hai người Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng đều không chủ động nói chuyện, đều lẳng lặng nhìn An Tại Đào chờ đợi, bởi vì tuy hắn trẻ tuổi nhưng là lãnh đạo cấp bậc cao hơn họ nhiều.
An Tại Đào cũng im lặng không nói. Thật lâu sau, hắn mới thở ra một cái, cười nói:
-Lão Phùng, cô Tôn, tôi phát hiện ba chúng ta tới nơi này, có phần tự làm mất mặt của mình. Nói thật, nếu sớm biết trước thế này, tôi sẽ không nhận chuyến công tác này. Rõ ràng là chuyện này tuy đến bây giờ mới bùng phát nhưng mâu thuẫn đã tôn tại và tích lũy đã lâu rồi.
An Tại Đào cười khổ:
-Mấu chốt của sự việc dường như nằm ở chỗ cái gọi là "chạy thủ tục hải quan", tôi nói đúng không? Đối với vụ "chạy thủ tục hải quan" này, hai người là chuyên gia, hãy nói cụ thể một chút, rốt cuộc là như thế nào?
-Chánh văn phòng An, cái gọi là "chạy thủ tục hải quan" là chỉ việc rất nhiều thương nhân người Hoa vì để né tránh thủ tục thông quan phức tạp, bên giao tất cả mọi việc liên quan đến thủ tục thông quan giao hết cho các công ty chuyên lo liệu các thủ tục này. Một số công ty gọi là "công ty thủ tục hải quan", giúp các thương nhân được hưởng mức thuế thấp hơn quy định khi đưa hàng hóa vào thị trường nước này. Công ty phụ trách lo liệu các thu tục hải quan, các khoản thuế má, nhưng thường là không cung cấp biên lai khai báo hải quan.
Cho nên, "chạy thủ tục hải quan" thực chất là một hoạt động trái pháp luật, bởi vì chỉ có một số "công ty lo thủ tục hải quan" nộp đủ định mức thuế cho hải quan, còn phần lớn thì đút lót cho cán bộ hải quan để thông quan hang hóa. Việc chạy thủ tục hải quan giúp thương nhân người Hoa giảm chi phí nhập khẩu, tạo thuận lợi cho các thương nhân người Hoa không biết ngôn ngữ nước sở tại và không thông thạo thủ tục khai báo hải quan, đồng thời, nó cũng làm tăng lượng hàng hóa giá rẻ thông quan, làm phong phú thị trường.
Tôn Kế Hồng cười nói:
-Nguồn gốc của các các công ty chuyên lo thủ tục hải quan này rất phức tạp, phía ssau họ không những có bóng dáng của cán bộ tham nhũng mà hơn nữa còn liên quan đến không ít kẻ trong xã hội đen. Bọn họ vì chạy theo lợi nhuận cao, thường sẽ khai báo thấp đi số lượng hàng hóa, giá trị hàng hóa và sửa đổi tên các loại hàng hóa, dẫn đến các số liệu không khớp giữa hàng hoá nhập khẩu thật sự và tờ khai hải quan. Chủ hang không có tờ khai hải quan, thậm chí không biết công ty chạy thủ tục hải quan khai tên hàng hóa loại gì, giá cả ra sao. Như vậy, một khi ngành chức năng của địa phương kiểm tra, số hàng hóa đó nhất định gặp rắc rối.
Chỉ cần thục tục hải quan không hợp pháp, như vậy thương nhân người Hoa không thể nộp thuế theo đúng như pháp luật quy định, là vi phạm pháp luật. Như vậy, trên đầu thương nhân người Hoa dường như đang treo một thanh kiếm sắc, lúc nào cũng có thể rơi xuống. Họ luôn lo lắng đề phòng.
Phùng Thanh chen vào nói:
-Hiện nay vấn đề mấu chốt ở chỗ, vì phát triển kinh tế, từ trước đến nay phía chính phủ đã ngầm đồng ý với hành động này, khiến nó trở thành một loại quy tắc ngầm trong mua bán. Chính phủ nước này hiểu rất rõ tệ nạn "chạy thủ tục hải quan" nhưng dường như không đủ sức để thật sự chấn chỉnh hình thức buôn bán không chính quy này.
An Tại Đào yên lặng lắng nghe, đột nhiên thở phào một hơi dài:
-Lúc tôi tới, Bộ trưởng Thương mại Từ Gia Dũng đã nói với tôi là bởi vì phương thức mua bán này có hoàn cảnh lịch sử đặc thù, muốn giải quyết hoàn toàn được vấn đề cần phải có thời gian nhất định Nói cách khác, về ngắn hạn, căn bản là không thể thật sự giải quyết được. Nếu phía chúng ta cùng địa phương thương lượng, thì xét về phương diện chính trị, ý nghĩa hình thức lớn hơn ý nghĩa thực tế, có phải vậy không?
Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng lúng túng cười, năm nào họ cũng liên hệ với quan chức ngoại giao và thương mại trong nước, họ biết rất rõ ràng sự lắt léo và uẩn khúc trong đó. Kháng nghị và điều đình cứ xoay vần mà không có được bất cứ kết quả thực chất nào, chỉ có thể vì thương nhân người Hoa tranh thủ một chút lợi ích cho họ.
Đúng như An Tại Đào nói, ý nghĩa hình thức lớn hơn ý nghĩa thực tế, nặng là nặng ở việc giữ gìn hình tượng quốc gia.
Thấy hai người ngầm thừa nhận không trả lời, đột nhiên An Tại Đào lại thở dài:
-Nói cách khác, ba chúng ta tới đây, thật đúng là không có gì làm, tựa như Đại sứ Tạ đã nói, chuyển tới chuyển lui, dạo chơi mấy tháng rồi về nước.
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy đến bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh tượng náo nhiệt ngoài đường phố.
-Thật ra, Chánh văn phòng An, chúng ta đúng là chỉ làm một chút công tác giữ thể diện, chẳng hạn như sáng nay mời các thương nhân người Hoa tới tham dự hội nghị tọa đàm. Qua hai ngày, chúng ta lại lấy danh nghĩa chính thức nói chuyện với người của chính quyền sở tại. Tuy biết rằng điều đó hầu như uổng công, nhưng dù sao cũng phải làm một lần.
Phùng Thanh khẽ cười nói:
-Nếu không, chúng ta về nước cũng không có cách nào báo cáo kết quả công tác.
An Tại Đào im lặng không nói.
Trong giờ phút này, hắn mới chân chính hiểu được, hàng hóa bị trong nước kiểm tra và tịch thu là không thể trả lại được, bởi vì đó là hàng nhập khẩu lậu, người ta kiểm tra và ngăn cấm theo pháp luật. Tuy vậy một số lượng lớn hàng hóa e là đã được đưa vào lưu thông trên thị trường nước này. Mà ngay cả là điều đình, kháng nghị với phía chính quyền, cũng chỉ làm theo hình thức, không có gì thực chất, những gì cần điều tra họ sẽ điều tra, chắc chắn sẽ không nương tay.
Tất cả những gì Bộ ngoại giao Trung Quốc cố gắng làm, không thể nói là vô dụng, nhưng suy cho cùng chỉ là làm qua loa. Bao gồm cả việc thành lập tổ công tác, bất quá chỉ là để tỏ rõ thái độ của Bộ ngoại giao, còn về phần mình và hai người kia, đến đây cũng không cần phải làm cái gì, mà muốn làm cũng không làm được, ở lì mấy tháng đợi cho sự việc lắng xuống là có thể lên đường về nước.
Trước mắt, sứ quán đã gửi thông báo đến Bộ ngoại giao và Bộ nội vụ, báo cáo tình hình, yêu cầu nhìn thẳng vào hoạt động chạy thủ tục hải quan trong kinh tế và thương mại, yêu cầu phía bạn trả lại tất cả các hàng hóa và tài sản kê biên, xử lý việc này một cách công bằng và khách quan. Đồng thời, Tạ Á Trữ cũng như Tham tán công sứ thương mại đã về nước báo cáo Cao Minh Lượng, đều khẩn cấp định ngày hẹn cán bộ ngoại giao tiến hành can thiệp. Điều nên làm, trước mắt Đại sứ quán đều đã làm, còn cần ba người bọn họ làm cái gì? Bọn họ có năng lực làm cái gì? Thảo nào Bộ ngoại giao không ngại phái một cán bộ ngoài ngành ngoại giao như mình tới đây, hóa ra là để làm một "bình hoa"!
Nghĩ thông suốt điều này, nhưng An Tại Đào vẫn thấy lòng không được thoải mái.
Hắn biết, đừng nói là mình không có cách nào, dù cho có kẻ nào có quyền lực thông thiên, cũng không thể thay đổi được những mâu thuẫn tích lũy lâu dài, không chỉ đụng chạm tới những quy tắc ngầm đầy mờ ám trên thương trường, mà còn đụng chạm tới cả quan trường và giới xã hội đen.
Nguồn: http://truyen360.comNhưng An Tại Đào là người coi trọng thực chất trong công việc, hắn không muốn làm một bình hoa trang trí, nếu có sứ mệnh và chức trách tương ứng, hắn sẽ cố gắng làm đến cùng. Ngay cả chỉ là uổng công vô ích, nhưng một khi đã cố gắng hết sức, cũng không uổng phí lần xuất ngoại này.
Nghĩ đến đây, lòng An Tại Đào bình tĩnh lại, bỗng nhiên hắn xoay người lại, nhìn Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng, trầm giọng nói:
-Hai vị, tôi nghĩ thế này, chúng ta đã đến đây rồi, sẽ hết sức làm tốt công tác của mình. Tóm lại, điều nên làm thì chúng ta phải làm, còn có hiệu quả hay không là chuyện khác.
Đối với ngoại giao và ngoại thương, tôi chỉ là một lính mới, có một số vấn đề về nghiệp vụ, tôi nắm không được rõ lắm. Cho nên, xin hai vị hết sức hỗ trợ tôi làm tốt công tác. Bây giờ chúng ta đi xuống họp đi.
Nói xong, An Tại Đào liền quay đi.
Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng ngơ ngác nhìn nhau, vội đuổi theo hắn. Họ biết An Tại Đào thời gian chưa lâu, nhưng nhận ra tác phong và tính cách của hắn qua thái độ làm việc hết sức dứt khoát, quyết đoán và nghiêm túc. Thấy An Tại Đào bắt đầu "tích cực", trong lòng hai người thầm kêu khổ, biết sẽ phải theo An Tại Đào làm rất nhiều việc đã biết trước là không có hiệu quả.
Trong phòng hội nghị của Đại sứ quán, mười mấy thương nhân đại diện cho thương nhân Hoa Kiều ở Moskva đã có mặt, người triệu tập hội nghị là Tham tán Tiết Cương.
Tiết Cương đang ở ngoài phòng hội nghị, tháy ba người An Tại Đào đi tới, vội ra tiếp đón, cười nói:
-Chánh văn phòng An, tôi là Tham tán Tiết Cương.
-Xin chào, Tham tán Tiết. Thương nhân Hoa Kiều đến rồi sao?
An Tại Đào vừa bắt tay Tiết Cương vừa hỏi.
-Đã tới cả rổi, còn có mấy người đi đến thành phố khác, chỉ sợ không về kịp.
Tiết Cương cười, giúp An Tại Đào mở cửa:
-Chánh văn phòng An, Cục trưởng Phùng, Cục trưởng Tôn, mời vào!
An Tại Đào cùng với ba người bước vào phòng họp ở đại sứ quán. Những người trong phòng họp đang châu đầu ghé tai bàn luận, thấy bốn người đi vào thì liền chậm rãi đứng lên.
Đại đa số ánh mắt tò mò đều dừng lại trên người An Tại Đào. Chàng thanh niên được ba người kia vây quanh rõ ràng giống như một lãnh đạo. Anh ta chính là Tổ trưởng tổ công tác từ trong nước đến? Đại sứ tham tán không ngờ lại là một cán bộ trẻ tuổi đến như vậy? Thật không đơn giản.
Chỉ có một số người là nhìn vào Tiết Cương, dường như là muốn từ Tiết Cương tìm được một ít tin tức nào đó.
An Tại Đào quét mắt nhìn đám thương nhân người Hoa, trong lòng hơi có chút kinh ngạc. Rất hiển nhiên, hắn từ trên mặt đám thương nhân người Hoa không phát hiện được một cảm xúc dao động nào. Thái độ của bọn họ rất vững vàng, căn bản không có cái gì gọi là đang ở trong hoàn cảnh "bốn bề là địch".
Hàng hóa bị kiểm tra và ngăn cấm, tổn thất to lớn, trong nước hoảng sợ không chịu nổi một ngày, điều động nhiều nguồn lực khác nhau, nhưng những người này sao lại bình tĩnh đến như vậy?
An Tại Đào mỉm cười ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn mọi người. Lúc này đây, hắn đột nhiên nhớ đến lúc còn ở trong nước Hạ Hiểu Tuyết có nói với hắn một điều.
Hạ Hiểu Tuyết khuyên hắn không cần phải tích cực. Giới thương nhân người Hoa không giống như người trong nước đã tưởng tượng là "tình cảnh gian nan" và "phi thường nguy hiểm". Hạ Hiểu Tuyết bởi vì muốn mở rộng nguồn năng lượng nên đã đến Moscow nhiều lần, và đã từng giao tiếp với giới thương nhân người Hoa ở đó. Cho nên đối với tình hình của giới thương nhân này cũng ít nhiều có chút hiểu biết.
Hạ Hiểu Tuyết nói, kinh doanh giống như một sòng bạc, một vốn bốn lời. Ở Moscow, người Hoa buôn bán với số lượng rất lớn với mục đích chung là kiếm thật nhiều tiền.
Mà trên thực tế, người Hoa ngoại trừ làm thương nhân thì còn mở nhà khách và ngân hàng tư nhân, nhất là kinh doanh nhà khách. Bởi vì số lượng thương nhân đến Moscow ngày càng tăng, nên những người Hoa đã ở trước đó thường có những căn phòng cho thương nhân hoặc cán bộ người Hoa đến Moscow công tác. Cái gọi là nhà khách đều là ký túc xá của học sinh trước kia.
Thứ hai chính là ngân hàng tư nhân. Thương nhân người Hoa ở Moscow thường đem tiền gửi vào ngân hàng tư nhân. Bọn họ có thể thông qua điện thoại gọi cho bạn thân để có thể chỉ định địa điểm thu đổi đô la Mỹ và ngoại hối của các quốc gia khác theo tỷ giá đồng nhân dân tệ.
Khi Hạ Hiểu Tuyết nói những lời này thì An Tại Đào không để ở trong lòng. Nhưng hiện giờ thì quả thật những lời cô nói không sai. Hắn trong lòng thầm than một tiếng, nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt liền không tự chủ được phát ra một tia lạnh.
Nếu những người này sống không khó khăn thì những gì mình cố gắng không phải là nước trôi sông sao? An Tại Đào trong lòng có chút khó chịu.
An Tại Đào ngồi chính giữa bàn hội nghị, bên cạnh là Tiết Cương, Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng. Còn đám thương nhân người Hoa thì ngồi xung quanh.
Tiết Cương hắng giọng cười nói:
- Xin giới thiệu với mọi người một chút. Vị này chính là tổ trưởng tổ công tác liên hợp giữa Bộ Ngoại giao và Bộ Thương mại, đại sứ tham tán đặc phái toàn quyền, Phó chánh văn phòng Bộ Ngoại giao đồng chí An Tại Đào. Còn hai vị này là Trưởng phòng Phùng Bộ Ngoại giao và Trưởng phòng Tôn của bộ Thương mại. Bọn họ vừa mới đến ngày hôm qua, buổi sáng nay đã lập tức triệu tập cuộc họp với mọi người.
Tiết Cương nói vài câu giới thiệu đơn giản thân phận của ba người An Tại Đào, cho thấy chính phủ quốc gia rất coi trọng lợi ích của giới thương nhân người Hoa.
Thương nhân người Hoa vỗ tay nhiệt liệt, nhưng nhìn kỹ thì chỉ ít nhiều làm cho có lệ.
An Tại Đào trong lòng âm thầm cười lạnh, thần sắc thản nhiên tiếp lời của Tiết Cương:
- Hoan nghênh các vị. Đầu tiên, tôi xin đại diện cho tổ công tác hướng đến các vị lòng cám ơn. Bộ Ngoại giao và Bộ Thương mại vì sự kiện lần này mà liên hợp thành một tổ công tác đặc biệt, đây chính là biểu hiện cho sự coi trọng của lãnh đạo quốc vụ viện, bộ Ngoại giao và bộ Thương mại đối với giới thương nhân người Hoa. Lúc này đây, ba người chúng tôi đến Moscow, mục tiêu chỉ có một: Dựa theo nguyên tắc ngoại giao và quy tắc mậu dịch quốc tế, nội quy pháp luật trong nước, tận khả năng vì mọi người mà tranh thủ lợi ích, giảm bớt tổn thất.
- Sở dĩ phát sinh chuyện như vậy, tôi nghĩ mọi người trong lòng rất minh bạch. Nguyên nhân phức tạp rất nhiều, nhưng nhân tố cá nhân cũng không ít. Đến ngày hôm nay, chúng ta hẳn là phải suy xét vấn đề, mâu thuẫn vì sao lại gay gắt và diễn biến ngày càng mãnh liệt hơn? Đơn giản chỉ là lợi ích chi tranh mà thôi. Thương nhân người Hoa đã dùng đủ phương thức cạnh tranh bất chính, tạo thành sự tấn công thật lớn đối với nền tảng lợi ích của thương nhân trong nước.
An Tại Đào nói một cách chậm rãi, đi sâu vào trình tự vấn đề. Hắn vừa đến đã bắt tay vào chỉ trích vấn đề tồn tại của giới thương nhân người Hoa, không chỉ khiến cho thương nhân người Hoa cảm thấy bất mãn và buồn bực, mà còn khiến cho đám người Tiết Cương cảm thấy xấu hổ.
Mấy vấn đề này ai cũng đều rất rõ ràng, nhưng làm đại sứ thì chỉ có thể giả bộ hồ đồ mà thôi. Trong trường hợp như thế này, An Tại Đào lại triển khai phê bình thực là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nhìn thấy sự bất mãn và khinh thường hiện lên trên nét mặt của một số thương nhân, An Tại Đào thần thái vẫn không thay đổi. Hắn trong lòng cười lạnh. Nếu mọi người vẫn thích duy trì vẻ mặt trầm mặc đó thì cứ để cho tôi vạch mặt hết ra.
Cái khăn che mặt dối trá nên bị tháo đi. Nếu không tháo đi thì làm sao mà giải quyết được vấn đề.
Hắn tiếp tục nói:
- Tôi là loại người không thích vòng vo, quanh co. Vấn đề này đã rất nghiêm trọng, cũng không chấp nhận được việc chúng ta cứ ngồi đây mà bàn lý luận suông. Mặc kệ là mọi người thừa nhận hay không thừa nhận thì đây đều là sự thật tồn tại. Giày Triết Châu sở dĩ nhiều lần bị kiểm tra và ngăn cấm, ở Tây Ban Nha còn nhiều lần bị thiêu đốt. Một trong những nguyên nhân chủ yếu chính là thương nhân người Hoa của chúng ta không nói quy tắc, phá giá cạnh tranh, khiến cho người ngoại quốc nhất trí chống lại.
- Trước khi tôi đến đây, một lão tiền bối trong hội liên hiệp công thương nghiệp đã nói với tôi như vậy. Hôm nay tôi nói chuyện với mọi người chính là muốn cùng mọi người nỗ lực. Đã là thương nhân thì phải có tâm. Cái gọi là "tâm" chính là làm người và khi cạnh tranh buôn bán phải cấp cho đối phương một con đường.
- Không nói đến người Do Thái, chúng ta hãy đề cập đến người Ấn Độ. Bọn họ có rất nhiều cửa hàng đồ điện và cửa hàng quà tặng trải rộng trên khắp thế giới.
- Người Nhật Bản cũng ở nước Mỹ mở nhà hàng. Nếu người đầu tiên mở nhà hàng với giá là hai mươi đô la Mỹ thì người thứ hai sẽ mở với giá là ba mươi đô la Mỹ. Người thứ ba khi mở thì giá cả chắc chắn cao hơn người thứ hai. Bọn họ rất chú ý đến chất lượng cạnh tranh, phục vụ cạnh tranh, nhưng là cạnh tranh công bằng. Còn chúng ta thì sao?
- Chúng ta lại phá giá mà kiếm lợi ích bất hợp pháp.
An Tại Đào nói đến đây thì thanh âm trầm thấp trở lại.
Hắn dừng lại, cúi người uống một chút nước.
Một người phụ nữ trung niên cho là không đúng, bĩu môi cười:
- Phó chánh văn phòng An, xin thứ cho tôi nói thẳng. Sự việc có nghiêm trọng như anh đã nói không? Về việc phá giá, giá cả để sản xuất ra một đôi giày trong nước thấp, thì khi xuất qua đây đương nhiên là phải thấp rồi. Haha, nếu không rẻ thì thương phẩm của chúng tôi làm sao được người trong nước hoan nghênh chứ?
Người này mỉm cười, các thương nhân người Hoa cũng đều mỉm cười theo, thầm nghĩ: "Cậu trẻ tuổi như vậy thì biết cái gì. Ngồi ở chỗ này nói ẩu nói tả, quả thật là không biết điều". Nếu không phải những thương nhân người Hoa này đối với đại sứ quán có sự trung thành thì những thương nhân tiền nhiều thế lớn này nói không chừng sớm đã phẩy tay áo bỏ đi rồi.
Mọi người ban đầu trong lòng còn tràn đầy hy vọng, hy vọng quốc gia lúc này đây thái độ sẽ mạnh mẽ cứng rắn. Thái độ của quốc gia mạnh mẽ, cứng rắn thì chính phủ đối phương sẽ nhượng bộ, việc kinh doanh của thương nhân người Hoa sẽ càng thịnh vượng hơn. Chỉ cần quốc gia đừng cùng với nước ngoài kiểm tra và ngăn cấm hàng hóa của thương nhân người Hoa là được rồi.
Nhưng khi nghe An Tại Đào nói như vậy, mọi người trong lòng đều cảm thấy thất vọng. Sao quốc gia lại cử đến một người chỉ thích lý luận suông như thế?
Moscow chính là một sòng bài, một mỏ vàng. Đem quy tắc đạo đức nhân nghĩa và đạo đức buôn bán vào có phải là rất buồn cười hay sao?
Phản ứng của mọi người, An Tại Đào xem như không.
- Sức lao động của chúng ta chính là một thuận lợi. Nhưng sức lao động chỉ tính bằng giá rẻ thôi sao? Tiền lương của công nhân rẻ mạt, bảo hiểm xã hội không có, lại không suy xét đến việc bảo vệ tài nguyên và môi trường. Theo chuyên gia phân tích, phí tổn cho sức lao động của việc sản xuất ra giày Triết Châu chưa đến 10%, so với phí tổn 30% sức lao động của giày Tây Ban Nha.
- Với giá rẻ như vậy, chúng ta cần tự hỏi là, chúng ta cạnh tranh có công bằng không? Năm ngoái, một bài báo ở Tây Ban Nha có tiêu đề là "Xung đột giữa giày Tây Ban Nha và giày Triết Châu". Bởi vì khi nhập khẩu có người nhét vào thùng hàng thật nhiều giày, lại còn trốn thuế, giá cả bán ra thấp hơn so với giá giày ở Tây Ban Nha, lại không có ngày nghỉ, không tuân thủ quy định vệ sinh và tiêu chuẩn an toàn của Tây Ban Nha.
- Người u Châu thì xem ra tuyệt đối không thể tin nổi, nhưng đồng bào chúng ta lại làm ra chuyện đó. Có người phê bình người Tây Ban Nha làm biếng, đụng chút là nghỉ. Còn người dân Trung Quốc thì chẳng phân biệt ngày hay đêm, vẫn cần mẫn làm việc. Kỳ thật thì quan điểm này chính xác hay sao? Nhiều năm trước kia, tôi đã từng xem qua một bài báo, nói một người công nhân u Châu liên tục vài năm không có nghỉ ngơi, đi làm hàng ngày. Kết quả bị tố cáo lên tòa án, tòa án cuối cùng phán quyết người công nhân kia bị cưỡng chế nghỉ ngơi, bù đắp lại số ngày người đó không nghỉ trong mấy năm qua.
An Tại Đào mấy ngày nay vì vấn đề này mà cảm thấy rối rắm, sự chất vấn của thương nhân người Hoa đã khiến cho sự phẫn uất tích lũy đã lâu trong lòng hắn bùng phát.
An Tại Đào cứ như vậy mà chậm rãi nói cho đám thương nhân người Hoa một đạo lý lớn. Mọi người mặc dù trong bụng đầy oán khí nhưng lại không có một lời chống đỡ, không có bất luận một lời phản bác.
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, thở phào một cái, biết mình có chút kích động. Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng ngồi bên cạnh hắn cũng âm thầm cười khổ, thầm nghĩ Phó chánh văn phòng An lý tính gần như ác nghiệt này, không ngờ còn có dáng vẻ thư sinh như vậy.
Thương nhân người Hoa nhìn nhau ngơ ngác, cảm thấy rất buồn cười. Từ xa thật xa chạy đến đây, không ngờ lại bị một cán bộ trẻ tuổi giảng giải chính trị cho mình nghe.
- Tuy nhiên, chúng ta cần hỏi một vấn đề. Sinh tồn và phát triển ở ngoại quốc, chúng ta như thế nào để giữ gìn và bảo vệ lợi ích của bản thân?
An Tại Đào lập tức trở lại vấn đề chính, ánh mắt nghiêm nghị nhìn tất cả mọi người:
- Sau đây, mọi người có thể thảo luận đầy đủ một chút. Đối mặt với sự thật, đối mặt với sự kiểm tra và ngăn cấm vô lý của cảnh thuế ở đây thì chúng ta nên làm như thế nào?
Một người thương nhân người Hoa hơn ba mươi tuổi bắt đầu nói chuyện. Xem ra, y hẳn là một tai to mặt lớn trong giới thương nhân người Hoa.
- Phó chánh văn phòng An, mấu chốt của vấn đề hết thảy ở chỗ là việc trốn thuế. Một đôi giày nếu dựa theo con đường chính quy thì giá giày có thể là hai đồng. Nhưng nếu thông qua các cơ quan chuyển đổi thủ tục hải quan thực hiện việc trốn thuế thì đôi giày có thể chỉ trị giá một đồng. Nói cách khác, phí hợp tác giữa xí nghiệp trong nước và cơ quan chuyển đổi thủ tục hải quan căn bản là không có giảm bớt. Chỉ có điều thời gian vận chuyển hàng hóa rút ngắn lại rất nhiều, chỉ cần ba bốn ngày mà thôi.
- Chúng tôi cũng rất hy vọng thông qua con đường quang minh chính đại tiến vào thị trường quốc nội và được bảo hộ. Nhưng cán bộ hải quan hiệu suất làm việc lại rất kém.
Nói đến đây người đàn ông đó rất tức giận, khoát tay nói. Người phụ nữ dáng vẻ phúc hậu ngồi bên cạnh anh ta cũng phụ họa theo:
- Đúng vậy, Phó chánh văn phòng An, hàng của chúng tôi ngắn thì một tháng, lâu thì nửa năm cũng chưa đi được. Hơn nữa, nhiều năm qua xí nghiệp Triết Châu khi đến thủ đô thì thường thông qua các cơ quan chuyển đổi thủ tục hải quan để nhanh hơn. Đây là sự thật sớm cam chịu của chúng tôi. Bọn họ thà chịu sự kiểm tra và ngăn cấm, nếu mà bỏ qua thì sẽ có người nhân cháy nhà mà đi hôi của thôi.
Một người phụ nữ trẻ tuổi cũng gật đầu tiếp lời:
- Chúng tôi mong quốc gia có thể giúp thương nhân người Hoa chúng tôi được ngẩng đầu, hướng chính phủ đề xuất kháng nghị nghiêm chỉnh.
An Tại Đào thản nhiên cười, lại hướng qua Tiết Cương hỏi một câu, là hỏi tên cùng xí nghiệp của người đàn ông vừa rồi.
- Giám đốc Thái Nhâm Sinh?
An Tại Đào ngẩng đầu nhìn Thái Nhâm Sinh:
- Anh là đến từ xí nghiệp giày Triết Châu, là một nhà máy quốc hữu lớn. Nghe nói lần này là tổn thất lớn nhất của các anh?
- Đúng vậy, Phó chánh văn phòng An. Lần này nhà máy chúng tôi tổn thất rất nhiều.
Thái Nhâm Sinh cũng không biết vì sao đột nhiên lại không dám trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt trong sáng của An Tại Đào.
- Vấn đề trốn thuế tồn tại đã lâu. Nói thật, tuy rằng con đường ngoại giao cùng với nước Nga chính phủ chúng ta đã triển khai bàn bạc, nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa thể phát huy tác dụng. Cá nhân tôi cho rằng, thương nhân người Hoa chúng ta cũng muốn phối hợp chặt chẽ với hành động của chính phủ, triển khai những hành động bảo hộ có lợi cho lợi ích của mình. Trong khoảng thời gian ngắn, có thể giảm bớt, thậm chí tạm thời hủy bỏ số lượng hàng hóa chuyển ra thị trường nước ngoài. Tôi nghĩ đây là một biện pháp khả thi, nhưng sẽ khiến cho người trong nước có một chút áp lực.
An Tại Đào lời còn chưa nói xong thì người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh Thái Nhâm Sinh liền không kìm nổi nói chen vào:
- Phó chánh văn phòng An, nếu không chuyển hàng ra nước ngoài thì lợi nhuận của chúng tôi sẽ bị trượt giảm. Hiện tại, thị trường nước ngoài là thị trường tiêu thụ chủ yếu. Nếu mất đi thị trường này thì xí nghiệp làm sao mà trụ được?
Mọi người đều bắt đầu phụ họa theo.
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, thản nhiên cười:
- Dựa theo lý luận của mọi người chính là như thiêu thân muốn lao đầu vào lửa? Biết rõ đơn giản hóa thủ tục hải quan là một cái bẫy, nhưng lại muốn không chùn bước nhảy vào? Đây chính là đánh bạc với vận may. Một khi đã như vậy thì tại sao mọi người lại không ngừng hướng Bộ Ngoại giao và Bộ Thương mại cầu viện làm gì? Đây chẳng phải là mâu thuẫn sao?
- Con đường ngoại giao chỉ là một phương diện công tác. Tôi hy vọng thương nhân người Hoa có thể lợi dụng phương thức tự thân, cấp cho người trong nước thực hiện một chút áp lực, tạm thời chịu tổn thất một ít mà cam đoan ích lợi lâu dài sau này.
An Tại Đào đột nhiên dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn lướt qua tất cả mọi người:
- Tôi biết xí nghiệp của mọi người đều là xí nghiệp tiền nhiều thế lớn. Một chút tổn thất vẫn có thể chịu đựng được.
- Kỳ thật thì chính phủ cũng biết trốn thuế cũng khiến cho khoản thuế của quốc gia bị xón mòn nghiêm trọng, Nhưng nhất định phải đả kích nó. Thứ nhất là trực tiếp hoặc gián tiếp tham dự vào mậu dịch dân gian trong nước. Nếu đột nhiên đóng cửa thì sẽ làm cho rất nhiều người thất nghiệp. Thứ hai thì việc trốn thuế này đã tồn tại mười mấy năm, hình thành một rắc rối khó gỡ.
An Tại Đào ánh mắt nghiêm nghị, lớn tiếng nói:
- Nếu như vậy, là một thương nhân người Hoa, chúng ta phải tự thân triển khai phương pháp cứu vớt mình, tạm thời giảm bớt hoặc ngừng việc cung cấp hàng hóa ra nước ngoài, tạo áp lực cho chính phủ bọn họ. Do đó sẽ giải quyết vấn đề. Ngay cả không giải quyết được thực chất vấn đề thì ít nhất cũng sẽ bảo đảm được lợi ích lớn nhất của thương nhân người Hoa.
- Tôi sẽ lập tức hướng lãnh đạo quốc vụ viện có liên quan để báo cáo việc này, đồng thời cũng sẽ kết nối với Ủy ban nhân dân thành phố Triết Châu, đề nghị từ Hiệp hội giày da Trung Quốc, Bộ thương mại tạm thời ra chỉ thị giảm bớt thậm chí là đình chỉ việc cung cấp hành hóa ra nước ngoài. Hy vọng là các vị sau khi trở về, lập tức liên hệ với xí nghiệp, hưởng ứng và ủng hộ hoạt động của chính phủ.
An Tại Đào nói xong thì lạnh lùng cười:
- Nếu có người bí quá hóa liều mà hành động một mình thì xuất hiện bất luận hậu quả gì xảy ra thì người đó sẽ tự mình gánh vác. Tôi ngày mai sẽ định ngày hẹn cán bộ có liên quan của Bộ Ngoại giao, Bộ Nội vụ chính phủ Nga, trịnh trọng cho thấy lập trường, chúng ta kiên quyết chống lại việc trốn thuế. Hy vọng là mọi người sẽ nghiêm khắc đả kích việc trốn thuế này.
Người này quá mạnh mẽ, cứng rắn. Hắn đến tột cùng là có lai lịch gì mà giọng điệu lại lớn lối như vậy? Hắn thì biểu hiện quá khích, còn đám người đại sứ Tạ Á Ninh thì lại biểu hiện ra thái độ ung dung, dường như là có chút mâu thuẫn. Thái Nhâm Sinh và hai người phụ nữ ngồi bên cạnh trao đổi một ánh mắt với nhau.
An Tại Đào sắc mặt trầm tĩnh, nhìn mười mấy người thương nhân người Hoa, trong lòng cười lạnh. Hắn kỳ thật trong lòng hiểu được, đám thương nhân người Hoa này căn bản là không quan tâm hàng hóa của họ bị kiểm tra. Họ đưa ra thái độ kháng nghị và nghi ngờ, đơn giản là làm ra bộ dáng cho chính phủ Nga xem mà thôi.
Tổn thất chính là xí nghiệp. Bọn họ thì không có bất luận một tổn thất gì. Phải biết rằng, việc đưa hàng hóa ra nước ngoài mà trốn thuế thì như cơm bữa. Cho nên, hao tổn thì là nhà nước bị hao tổn chứ còn mình thì vẫn bình yên vô sự.
Mấy năm nay, bọn họ đã kiếm được đầy chậu, đầy bát. Người nào mà chẳng là đại phú hào chứ? Ví dụ như Thái Nhân Sinh, ngoài mặt thì ra vẻ chỉ là một cửa hàng đại diện của giày Triết Châu ở nước ngoài, nhưng trên thực tế là anh ta còn có một nhà máy sản xuất giày trong nước. Ở Moscow còn có hai khách sạn, một siêu thị. Gia đình đều ở Moscow cả.
Cho nên, không ngoài dự kiến của đám người Tiết Cương, An Tại Đào đề xuất việc đình chỉ cung cấp hàng hóa khiến cho đám thương nhân người Hoa nhất trí phản đối.