Ngô Quốc Cẩm được phân công quản lý mảng nông lâm nghiệp. Việc đề bạt phó chức, ông ta là một Phó chủ tịch thành phố, tất nhiên là lời nói có quyền hạn tương đối lớn. Chẳng qua, việc đề bạt một cán bộ cấp Phó huyện, Phó Cục trưởng, thì ở thành phố mà nói thì cũng chẳng phải là chuyện đại sự lớn gì nhưng cũng không thể coi là không có chuyện gì.
Điều này phải được Thành ủy khảo sát, và cần lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy gật đầu. Đương nhiên, cấp Phó huyện thì cương vị rất nhiều, lãnh đạo chủ chốt khả năng cũng không thể biết được hết. Ngoại trừ những cương vị quan trọng tại những bộ môn chủ yếu, còn bình thường thì chỉ gật đầu cho qua chuyện.
Nước quá trong ắt không có cá. Trong thể chế chính trị quốc nội, quyền lực tập trung là một điều tất nhiên, Nếu lãnh đạo chủ chốt có được quyền trong tay quá nhanh, khiến những lãnh đạo thành thị khác một ly cũng đều không hơn thì hiển nhiên sẽ có vấn đề.
Cho nên, nhân vật số một trong chốn quan trường thường có những nguyên tắc sử dụng quyền lực cơ bản của mình.
Nếu như Tống Nghênh Xuân và Đông Phương Du hai lãnh đạo chủ quản của thành phố không nói điều gì hoặc là không có người thích hợp để chọn thì Ngô Quốc Cẩm có thể lén lút làm chuyện này.
Cho nên, Ngô Quốc Cẩm mới yên tâm thoải mái nhận tiền của Nghiêm Minh.
Ông ta nghĩ rằng, chuyện này chỉ cần vài cuộc điện thoại là xong.
Nghiêm Minh đắc ý rời khỏi phòng làm việc của Ngô Quốc Cẩm. Y đã để lại một trăm ngàn đồng trong một cái bao đen, không để cho Ngô Quốc Cẩm cự tuyệt, chứng tỏ rằng y không đến tay không.
Tuy nhiên, trong lúc y rời khỏi trụ sở làm việc của cơ quan chính phủ, đột nhiên thấy được người phụ trách của một phòng trong Ủy ban nhân dân huyện. Người này là một trong những đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của y, Trưởng phòng Nhân sự Cục Lâm Nghiệp Tạ Dung Dung.
Tạ Dung Dung năm nay hơn ba mươi tuổi, dáng người cao gầy. Tuy rằng chưa thể nói là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng có thể được xem là quyến rũ phong tình. Tạ Dung Dung tố chất và kinh nghiệm lý lịch đương nhiên là không thể so sánh với Nghiêm Minh, nhưng nghe nói là rất có bối cảnh.
Tạ Dung Dung cầm một cái bọc nhỏ màu trắng ngà, đôi giày cao gót gõ lộp độp trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, phát ra âm thanh trong trẻo. Ngực to mông nở trông rất hấp dẫn. Nghiêm Minh vừa nhìn thấy cô ta đi vào trong tòa nhà thì không khỏi âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.
Nhưng Nghiêm Minh cũng chợt cả kinh. Cái người đàn bà lẳng lơ này đến Ủy ban nhân dân để làm gì? Chẳng lẽ….
Nghiêm Minh vội vàng biến sắc, vội vã chạy vào trong tòa nhà, theo đuôi Tạ Dung Dung lên trên lầu, nhìn thấy Tạ Dung Dung xoay thắt lưng, ưỡn mông ưỡn ngực đi vào phòng của Ngô Quốc Cẩm, trong lòng y bỗng nhiên chìm xuống.
Nhưng y chợt nhớ đến bọc tiền một trăm ngàn nặng trịch của mình, trong lòng lại bốc lên một tia hy vọng thật lớn.
Cục Công an thành phố Phòng Sơn phối hợp với Ban tuyên giáo Thành ủy thành một tổ điều tra.
Động tác như vậy khiến cho quan trường gợn sóng không nhỏ.
Kỳ thật thì căn bản không cần phải tốn nhiều thời gian và tinh lực để điều tra. Người mà được phát thiệp khẳng định sẽ phải là cán bộ thành phố Quy Ninh, hơn nữa không phải là cán bộ bình thường. Bởi vì tham dự đại hội bổ nhiệm cán bộ của thành phố Quy Ninh trên cơ bản đều là thành viên bốn bộ máy lãnh đạo thành phố Quy Ninh, các bộ môn của thành phố, Công - Kiểm - Pháp, các xí nghiệp lớn và người phụ trách đơn vị chủ yếu của thành phố. Thấp nhất cũng đều là cán bộ thực chức cấp Trưởng phòng.
Mà bộ môn có liên quan chỉ cần vận dụng kỹ thuật tương quan thì có thể tra ra được địa chỉ của người được phát thiếp. Sau đó căn cứ vào địa chỉ thì hiển nhiên có thể trong thời gian ngắn nhất tra ra được người phía sau được nhận thiệp.
Việc này không ảnh hưởng đến công tác sắp xếp hàng ngày của An Tại Đào. Tống Nghênh Xuân và Trịnh Phương gây sức ép thì An Tại Đào cũng mặc kệ, vui vẻ bàng quan nhìn Tống Nghênh Xuân mượn đề tài để nói chuyện của mình. Hắn muốn xem xem ngọn lửa này rốt cuộc sẽ được đối trong bao lâu.
Sau, An Tại Đào cũng hiểu Tống Nghênh Xuân rõ ràng là muốn mượn chuyện này giết gà dọa khỉ. Càng làm ra động tĩnh càng lớn thì lại càng nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Hội nghị thường vụ Thành ủy kết thúc vào buổi sáng, buổi chiều An Tại Đào dựa theo kế hoạch đến điều tra nghiên cứu tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn.
Hắn mới đến đảm nhiệm nên công tác của hắn được sắp xếp từ ngày mùng 4 đầu tháng đến cuối tháng. Hắn chuẩn bị tận dụng hai tháng thời gian của mình để nghiên cứu lại toàn bộ lĩnh vực sản xuất mà mình được phân công quản lý. Cuối cùng hình thành phương hướng thi hành chính trị của mình.
Chiếc xe Audi màu đen của hắn tiến ra đường lộ, khoảng cách đến tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn còn chưa đầy 400 mét. Ngồi ở vị trí lái phụ, Bành Quân đột nhiên kinh ngạc nói:
- Lãnh đạo, Lý tổng cùng với nhân viên của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn ra đón anh kìa.
An Tại Đào ồ lên một tiếng, quay cửa kính xe nhìn ra ngoài, cũng giật mình kinh hãi. Ngay cổng chính của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, Lý Kiệt và rất nhiều công nhân và lãnh đạo đang đứng chờ ở hai bên. Một băng rôn bắt mắt giăng trên hai cành cây trúc với hàng chữ: "Nhiệt liệt chào mừng Phó chủ tịch thành phố An đến chỉ đạo công tác". Ngoài ra còn có một số công nhân cầm lá cờ màu đỏ quơ trong tay.
An Tại Đào nhíu mày nói:
- Thật sự là bữa bãi mà! Bành Quân, anh gọi cho Lý Kiệt, bảo bọn họ nhanh chóng rút lui đi. Hoàng Thao, xe của anh đừng ngừng lại, cứ một đường chạy về phía trước xung quanh thành phố một vòng rồi hãy quay trở lại. Bành Quân, nói cho Lý Kiệt biết, tôi chỉ cho anh ta mười phút, khẩn trương rút lui cho tôi.
- Vâng, tôi lập tức gọi điện thoại ngay.
Bành Quân khẩn trương móc điện thoại ra.
Nhìn thấy chiếc xe màu đen của An Tại Đào, Lý Kiệt hướng đằng sau khoát tay, những công nhân ở hai bên công lập tức ra sức hoan hô. Nhưng điều khiến cho Lý Kiệt và những người ở tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn kinh ngạc chính là, chiếc xe Audi màu đen dường như không có ý định dừng lại, một đường lướt qua cửa chính của công ty, ngang qua mặt mọi người.
Lý Kiệt và mọi người ở tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngay lúc Lý Kiệt chuẩn bị gọi điện thoại cho thư ký An Tại Đào là Bành Quân thì Bành Quân đã gọi điện thoại đến. Lý Kiệt vội vàng tiếp ngay, có chút la lên:
- Thư ký Bành, sao lại thế này? Lãnh đạo không phải nói là đến công ty điều tra nghiên cứu sao? Sao lại bỏ đi như vậy? Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?
Bành Quân nhỏ giọng nói:
- Lý tổng, các người đang làm gì vậy? Lãnh đạo vừa mới đến nhận chức, đến công ty chỉ là một chuyến khảo sát khiêm tốn mà thôi. Anh lại làm ra động tĩnh lớn như vậy. Mau khẩn trương rút lui đi, xe chúng tôi đi một vòng rồi sẽ quay trở lại. Lãnh đạo nói, trừ một vài lãnh đạo ra, còn những người khác bao gồm cả cán bộ trung tầng thì hết thảy trở về làm việc đi.
Nghe xong lời này của Bành Quân, Lý Kiệt mới tỉnh ngộ. Lúc này mình đại khái là quá nịnh bợ An Tại Đào rồi. Lấy tác phong đối nhân xử thế và sự cẩn thận của An Tại Đào, hắn khẳng định là không muốn thấy sự phô trương quá mức này, tránh để cho người khác lấy làm đề tài câu chuyện.
Trong lòng đám người Lý Kiệt, An Tại Đào là một người khá mâu thuẫn. Hắn có những thời điểm, với một số việc, biểu hiện rất mạnh mẽ, cứng rắn, thậm chí là am hiểu thể hiện đầu cơ. Nhưng có những thời điểm, và có một số việc, lại tỏ ra khiêm tốn khác thường. Phong cách biến hóa này khiến cho người khác không thể nắm bắt được.
Kỳ thật thì việc này cũng không khó lý giải. An Tại Đào ở một số thời điểm cứng rắn, mạnh mẽ không phải là để khoe khoang quyền lực hay là uy phong mà là vì muốn xác lập địa vị chính trị và quyền uy của mình, để công tác sau này được thuận lợi tiến hành. Một cán bộ lãnh đạo nếu không có quyền uy trên mình thì những cán bộ ở dưới cũng không nể mặt thì công tác của hắn phải làm như thế nào?
Nhưng trong nhiều trường hợp, nhất là trường hợp hiện tại, lại không thể lên giọng, bởi vì chẳng có cái gì quan trọng. An Tại Đào căn bản cũng không phải là người thành công vĩ đại gì thì cũng chẳng thích trường hợp xu nịnh dối trá như vầy.
Chiếc xe màu đen chậm rãi quay trở lại, tiến vào cổng chính của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, đậu ngay phía trước. Lý Kiệt và một vài lãnh đạo của tập đoàn đứng ở nơi đó, khi xe dừng lại, Bành Quân còn chưa xuống xe mở cửa cho An Tại Đào thì Lý Kiệt đã chủ động kính cẩn mở cửa xe cho An Tại Đào.
An Tại Đào cười bước xuống xe, nhẹ nhàng bắt tay Lý Kiệt.
- Lãnh đạo!
Đối với chuyện vừa rồi, Lý Kiệt định giải thích thì An Tại Đào đã buông tay hắn ra, cùng bắt tay với đám người Lương Mậu Tài.
Không bao lâu, đám người Lý Kiệt vây quanh An Tại Đào bước vào phòng họp lầu hai. Trong phòng hội nghị, cấp dưới của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn có đến mấy chục người, vừa nhìn thấy An Tại Đào thì đều nháy mắt đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay. An Tại Đào cười, tách đám người Lý Kiệt, nhiệt tình bắt tay với các cán bộ trung tầng.
Đối với những cán bộ trung tầng, An Tại Đào thái độ rõ ràng là thân thiết và ôn hòa hơn so với đám người của Lý Kiệt. Hắn thậm chí kiên trì, chịu đựng bắt tay nói chuyện với những cán bộ trung tầng quen thuộc.
- Các đồng chí, đầu tiên chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh lãnh đạo cũ của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn chúng ta, Phó bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố đồng chí An Tại Đào đến công ty để kiểm tra chỉ đạo.
Tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người như muốn át đi tiếng nói của Lý Kiệt.
Không biết làm sao, y chỉ có thể mỉm cười, tạm thời im lặng chờ mọi người hoan hô xong.
An Tại Đào cười ha hả, hơi hạ thấp người xuống, khoát tay, cất cao giọng nói:
- Được rồi, mọi người không cần vỗ tay nữa. Tôi đã đến đây, vỗ tay vài cái là được rồi. Nếu mọi người cứ vỗ tay mãi thì tôi biết làm sao. Haha, cám ơn mọi người đã hoan nghênh.
Tiếng vỗ tay dần dần im lặng. Tuy không còn tiếng vỗ tay nữa nhưng không khí vẫn còn rất nhiệt liệt. Rất nhiều cán bộ trung tầng cúi người khe khẽ nói nhỏ, nhìn An Tại Đào đang ngồi trên đài Chủ tịch, vẻ mặt rất hưng phấn.
Lúc trước Quý Mộng Khiết đến công ty Than - Khí gas Phòng Sơn để hỗ trợ công tác, liếc mắt một cái đã nhìn ra ý đồ của An Tại Đào. Giải quyết nội loạn và khống chế được cục diện của công ty Than - Khí gas Phòng Sơn, sắp xếp những công nhân bị thất nghiệp. Đây chính là bước thứ nhất. Xây dựng tập đoàn công ty chính là bước thứ hai. Mà bước thứ ba chính là một tay thao tác đưa công ty này trở thành một tập đoàn danh tiếng.
Hiện giờ, An Tại Đào trở về Phòng Sơn, điều này có nghĩa hắn sẽ tiếp tục thúc đẩy tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn tiến ra thị trường. Tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn nếu có thể thành công đưa thị trường, như vậy, toàn bộ công ty cấp bậc sau này sẽ tiến lên thêm một tầng, đãi ngộ, thu nhập và địa vị xã hội giống như là nước lên thì thuyền lên.
Đối với những người công tác tại xí nghiệp thì đây là một triển vọng huy hoàng. Nhân viên quản lý trung tầng cũng không thể nào tránh khỏi việc hưng phấn.
Mà An Tại Đào là một người trước sau vẹn toàn. Bất kể như thế nào, tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn đưa ra thị trường là do hắn mở đầu. Hắn hy vọng chính mình có thể mau chóng thúc đẩy việc đó.
- Mọi người có nghe rằng, lãnh đạo quốc vụ viện muốn Phó chủ tịch thành phố An ở lại trung ương công tác, nhưng Phó chủ tịch An đã từ chối. Quan hệ của Phó chủ tịch An lúc này đã rất tốt, nhất định là có thể đưa công ty chúng ta ra thị trường.
Những cán bộ trung tầng nhỏ giọng thảo luận, mơ hồ truyền vào lỗ tai của An Tại Đào.
An Tại Đào thản nhiên cười, liếc nhìn mọi người đang hưng phấn châu đầu ghé tai thảo luận, tiếp tục nói:
- Tôi hôm nay đến công ty chủ yếu là điều tra nghiên cứu. Lấy điều tra nghiên cứu và hiểu biết tình huống là chính. Đây chính là nguyên tắc của tôi.
- Haha, được rồi, sau đây chúng ta chính thức bước vào cuộc họp. Lý Kiệt, không nên câu nệ hình thức, tôi và mọi người sẽ tọa đàm giao lưu, mọi người cứ nói thoải mái.
Nói xong, An Tại Đào mở quyển sổ ghi chép ra trước mặt mình, ngồi nghiêm chỉnh chuẩn bị ghi chép. Bành Quân khẩn trương rót cho An Tại Đào một tách trà đặt ngay trước mặt hắn.
Lý Kiệt thanh thanh cổ họng, cười nói:
- Phó chủ tịch thành phố An, tôi xin đại diện cho Đảng ủy tập đoàn và bộ máy hành chính, xin báo cáo với lãnh đạo tình trạng cơ bản và công tác sắp đến của công ty.
Lý Kiệt lời nói còn chưa nói xong, đã bị An Tại Đào chen ngang:
- Hôm nay, tôi không muốn thao thao bất tuyệt báo cáo công tác gì cả. Lý Kiệt, các đồng chí hãy cất tài liệu trong tay đi. Lý Kiệt, bắt đầu từ anh trước. Anh hãy nói cho tôi biết công ty có điều kiện đưa ra thị trường hay không. Nếu có điều kiện thì trước hết nên có công tác chuẩn bị nào? Mọi người trước mắt đã làm được công tác nào rồi? Không cần nói lời vô nghĩa, tôi chỉ muốn nghe nội dung thực tế. Anh hãy nói vào vấn đề chính đi.
Lý Kiệt âm thầm cười khổ, không thể không thu hồi lời nói lại, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Phó chủ tịch thành phố An, chúng tôi đã ký kết với một công ty tài chính chuyên nghiệp đến hỗ trợ công ty đưa ra thị trường. Trước mắt tính toán và đánh giá các hạng mục, tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn hoàn toàn có điều kiện đưa ra thị trường cơ bản. Chúng ta trước mắt tiến hành nghiên cứu, đánh giá và xét duyệt. Đồng thời còn một lần nữa xác định là sản nghiệp cấp dưới của tập đoàn.
Lý Kiệt dẫn đầu, sau đó là đến các quản lý của tập đoàn lên tiếng, đưa ra giải thích của mình về việc đưa tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn ra thị trường. Có thể nhìn ra được, Lý Kiệt trước đây đã có sự tính toán, chuẩn bị công tác. Tình huống trước mắt trên cơ bản đã là vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông mà thôi.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, giơ tay lên, cất cao giọng nói:
- Không phải nói tất cả các xí nghiệp đều có thể vận tác đưa ra thị trường, nhưng nếu có thể đưa ra thị trường thì có thể nói là tiền đồ vô lượng. Tôi nghĩ, vận tác đưa ra thị trường chính là một điểm mấu chốt để tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn bay lên lần thứ hai. Thượng Hải? Mỹ? Hay là Hương Cảng? Đến tột cùng là nên đưa ra thị trường nào là tốt? Phải căn cứ vào điều kiện hiện có của xí nghiệp và đưa ra một lựa chọn hợp lý.
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Nếu tính đến phí tổn đưa ra thị trường thì trị trường trong nước là tốt hơn hết. Đối với một số xí nghiệp muốn tiến ra nước ngoài, lựa chọn thứ nhất là ngoại cảnh đưa ra thị trường. Cái này thì phải xem tập đoàn của mọi người phát triển như thế nào.
- Thời gian đưa ra thị trường nước ngoài khá ngắn. Còn thị trường trong nước trên cơ bản phải được phê duyệt. Bình thường là từ hai đến ba năm. Mà Hongkong thì chỉ cần một năm là có thể thu phục. Trước đây tôi có xem qua một số tư liệu, việc kinh doanh thị trường ở Hàn Quốc không phát triển lắm. Nhưng gần đây đã có sự hỗ trợ rất nhiều cho doanh nghiệp Trung Quốc phát triển ra thị trường.
- Tóm lại, lựa chọn thị trường để đưa ra cần phải suy nghĩ thật kỹ, phải tính toán đến tính kinh doanh, tính lưu động, phí tổn, tài chính, ngôn ngữ và văn hóa giao tiếp. Những nhân tố này phải suy tính rõ ràng.
An Tại Đào phất tay nói:
- Mọi người nên nắm chặt thời gian, xuất ra một phương án, lựa chọn thị trường thật tốt, và thông báo cho Ủy ban nhân dân thành phố phê chuẩn.
An Tại Đào cúi người uống một ngụm nước, rồi ngẩng đầu lên chuẩn bị tiếp tục thì đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
An Tại Đào nhíu mày, không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Lý Kiệt.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyen360.comCổng chính của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn đột nhiên bị một đám thôn dân vây quanh. Nhóm thôn dân mang theo một tấm băng rôn màu đỏ, dùng các loại xe nông và máy kéo, gắt gao chặn ngay cổng chính của công ty.
An Tại Đào sắc mặt âm trầm, đứng nhìn qua cửa sổ phòng họp nhìn thấy hàng chữ trên tấm băng rôn: "Trả lại môi trường, trả lại ruộng. Chúng tôi phải sinh tồn".
An Tại Đào trong lòng đột nhiên có một dự cảm bất hảo. Tay hắn nắm chặt lại, nhìn chằm chằm vào Lý Kiệt:
- Sao lại thế này?
Lý Kiệt thở dài, sắc mặt có chút tái nhợt. Y nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo, đây đều là thôn dân của thôn Vân Lan. Bọn họ gần đây thường hay đến công ty làm ầm ĩ, nói là chúng ta xây dựng nhà máy đã gây nên ô nhiễm nghiêm trọng, yêu cầu chúng ta ngừng sản xuất.
- Chuyện này xảy ra khi nào? Sao lại không báo cáo với thành phố chứ?
An Tại Đào giọng nói trở nên sắc bén. Lý Kiệt vốn định giải thích vài câu, nhưng bỗng nhiên thấy ánh mắt An Tại Đào lạnh lùng thì trong lòng run lên, không khỏi vô lực cúi đầu xuống.