Nếu An Tại Đào nói như vậy, Cổ Lam và Triệu Kiến Quốc cũng không thể thu hồi chút tính toán nhỏ nhặt này của mình, ngậm miệng không nói, không hề nhắc tới vấn đề này, tránh cho An Tại Đào phản cảm.
Nếu để An Tại Đào phản cảm, sẽ hoàn toàn ngược lại. Cổ Lam vừa mới sửa đổi lại quan hệ tốt với An Tại Đào, không muốn vì loại việc nhỏ này phá hỏng quan hệ.
Giữa trưa tiệc rượu vui vẻ mà tàn. Buổi chiều, mọi người, mọi người say rượu mà rời đi, Lãnh Mai hơi không thoải mái, liền trực tiếp ngồi xe về nhà nghỉ ngơi, Cổ Lam và Triệu Kiến Quốc cũng nói trong nhà có việc, đều tự ngồi xe về nhà. Buổi chiều Vương Chí Quân tới huyện Cốc Lan tham gia một hội nghị, liền đi thẳng. Chỉ còn An Tại Đào và Dương Hoa, vẫn cùng ngồi một chiếc xe đi tới UBND thành phố.
Buổi trưa Dương Hoa cũng không uống vài chén rượu, hơn nữa lại là rượu vang, cho nên đầu óc vẫn duy trì thanh tỉnh. Mà An Tại Đào tuy rằng uống vào hơn nửa cân Mao Đài, nhưng tửu lượng hắn vẫn còn, chút rượu ấy không đến mức làm ảnh hưởng tới công tác của hắn.
Lên xe, ngay từ đầu An Tại Đào không nói gì, chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Dương Hoa thấy hắn như thế, cũng chỉ im miệng không nói.
Một lát sau, An Tại Đào đột nhiên mở mắt mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Lão Dương, vừa rồi lão Triệu và Cổ Lam nói cũng có chút đạo lý, lực lượng bộ máy UBND thành phố chúng ta vẫn yếu một chút, nhân viên phân phối ít, hơn nữa không bổ nhiệm nhiều Chủ tịch thành phố trợ lý giống như thành phố khác, khiến lượng công việc của từng người đều rất lớn...
Dương Hoa kính cẩn mà nghe, chờ An Tại Đào nói xong, mới cười nói:
- Lãnh đạo, ý của ngài là chúng ta cũng lựa chọn bổ nhiệm vài Chủ tịch thành phố trợ lý?
An Tại Đào cười ha ha:
- Tôi cũng ngẫu nhiên nghĩ tới điều này, thuận miệng mà nói. Bổ nhiệm Chủ tịch thành phố trợ lý, cũng không phải UBND thành phố chúng ta có thể quyết định, phải thức đẩy Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tới Thành ủy khảo sát...
Nghiêm khắc mà nói, Chủ tịch thành phố trợ lý là không hợp pháp, bởi vì pháp luật quy định nhân veien tạo thành UBND thành phố không có chức vụ Chủ tịch thành phố trợ lý này. Nhưng bắt đầu từ niên đại 90, chính quyền các nơi trong cả nước bắt đầu thiết lập Chủ tịch thành phố trợ lý, cũng liền trở thành tồn tại thật sự. Bình thường là do Chủ tịch thành phố đề cử, Thành ủy thông qua, sau đó báo Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy khảo sát, cuối cùng do UBND thành phố bổ nhiệm, đa số kiêm chức chủ quản một số bộ môn quan trọng. Ví dụ như ở rất nhiều thành phố, Cục Trưởng Cục Tài chính nắm danh hiệu Chủ tịch thành phố trợ lý khá dễ gặp.
Cấp bậc hành chính của Phó Chủ tịch thành phố trợ lý và Phó Chủ tịch thành phố vẫn không thể so sánh (rất mơ hồ cũng không rõ ràng, tình hình các nơi không giống nhau), nhưng trên đãi ngộ, Chủ tịch thành phố trợ lý cũng hưởng đãi ngộ cấp Phó Giám đốc Sở. Ở một số thời điểm, Phó Chủ tịch thành phố có thể được sử dụng, phân công quản lý một lĩnh vực, coi như là lãnh đạo thành phố, có thể đại biểu UBND thành phố trong lĩnh vực phân công quản lý.
Điều này, Dương Hoa đương nhiên cực kỳ rõ ràng trong lòng. Nhưng trong lòng cô cũng hiểu được, An Tại Đào tuyệt đối không phải thuận miệng mà nói, An Tại Đào là một người cẩn thận, nói chuyện cũng không nói suông, làm một cấp dưới từng làm việc cùng hắn hơn nửa năm, Dương Hoa tự thấy cực kỳ hiểu phẩm tính của hắn. Nếu An Tại Đào nói như vậy, chắc chắn có chủ ý.
Dương Hoa nghĩ tới đây, liền cười nói:
- Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy khảo sát chỉ là một hình thức, chủ yếu vẫn là ngài đề cử với tư cách Chủ tịch thành phố... Mà chỉ cần bên này chúng ta dề cử, Thành ủy bên kia hẳn sẽ không thành vấn đề.
An Tại Đào cười cười, gật đầu:
- Đã là chúng ta nói đến đề tài này, lão Dương, cô hãy lo lắng chuyện này ---- thứ nhất cô vừa quen thuộc công tác, vừa khảo sát vài cán bộ bộ môn chủ yếu, xem ai thích hợp. Trước nghĩ danh sách, xong rồi hai người chúng ta gặp mặt thương lượng một chút, lại đưa ra hội nghị Chủ tịch thành phố nghiên cứu một chút...
Nghe An Tại Đào nói như vậy, đầu tiên Dương Hoa ngẩn ra, trong lòng chợt dâng lên vài phần cảm kích. Trong lòng cô hiểu được, An Tại Đào đây là tự sáng tạo cơ hội cho cô lập quyền uy Phó Chủ tịch thường trực thành phố. Cô vừa mới đến nhận chức, An Tại Đào đã giao chuyện quan trọng như vậy cho cô làm, đây không thể nghi ngờ tuyên bố với bên ngoài quan hệ chặt chẽ giữa hắn cùng Dương Hoa... Mượn việc này, Dương Hoa sẽ thực hiện việc tạo quyền uy rất nhanh.
Nhìn lướt qua Dương Hoa hơi kích động, An Tại Đào thản nhiên cười trong lòng, thầm nghĩ đây là hồi báo nào đó đối việc hôm nay cô công khai tỏ thái độ.
Đương nhiên, sở dĩ An Tại Đào làm như vậy, cũng không chỉ là vì lôi kéo Dương Hoa và thu mua lòng người, còn vì trong mắt hắn, Dương Hoa đích thật là một người có khả năng, điều động đầy đủ tính tích cực công tác của cô, sẽ thay hắn chia sẽ một khối lượng công việc rất lớn.
Người có năng lực và khả năng, dưới tay An Tại Đào luôn có được sân khấu biểu hiện rất lớn, trong phạm vi đủ khả năng, An Tại Đào sẽ tận khả nẳng mà ủy quyền xuống. Đồng thời dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, đây là đặc điểm lớn nhất của An Tại Đào.
Chẳng qua, kiếp trước kiếp này, lĩnh lãm trong quan trường nhiều năm như vậy, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng một người, mỗi người hắn sử dụng, đều trải qua quan sát thận trọng, Dương Hoa cũng không ngoại lệ. Trong dịch SARS lúc trước, Dương Hoa chia sẻ rất nhiều công tác cho hắn, biểu hiện nặng lực và ý thức phối hợp phục vụ rất mạnh. Lúc trước trong đầu An Tại Đào còn có ý niệm điều cô tới Phòng Sơn, chỉ là sau đó An Tại Đào đi Yên Kinh tạm giữ chức ở Bộ Ngoại giao, lại xuất ngoại làm quan ngoại giao một thời gian, suy nghĩ này tạm thời gác xuống.
- Vâng, lãnh đạo, ngài yên tâm, tôi sẽ chú ý chuyện này.
Dương Hoa kính cẩn cúi đầu nói, An Tại Đào cười cười, cũng không nói gì.
Nói chuyện với người thông minh, không cần nói nhiều, điểm đến là có thể dừng, Dương Hoa chính là một người thông minh.
...
...
Xe An Tại Đào vừa mới tiến vào đại viên cơ quan chính quyền, Lý Bình liền nhận được điện thoại của Bành Quân:
- Lý Bình, ông chủ sắp trở lại rồi chứ?
Lý Bình trả lời:
- Vâng, chúng tôi đã tới trong viện, lãnh đạo lập tức sẽ đi lên.
Bành Quân vội vàng nói:
- Lý Bình, cậu nói với Lãnh Đạo, Chính ủy quân khu Lưu tới, tìm ngài có việc, xem lãnh đạo có tiện hay không.
Lý Bình ứng lời, cúp điện thoại, quay đầu nhỏ giọng nói với An Tại Đào:
- Chủ tịch thành phố An, Trưởng Ban Thư ký Bành gọi điện thoại nói, Chính ủy quân khu Lưu tới đây, tìm ngài có việc, đang chờ trong phòng làm việc của anh ta, hỏi một chút ngài có tiện hay không...
- Chính ủy quân khu Lưu?
An Tại Đào đang chuẩn bị xuống xe, đột nhiên nghe thế, ngẩn ra:
- Chính ủy Lưu nào? Ồ, có phải quân khu Phòng Sơn Lưu Lập Quốc hay không?
Lý Bình vâng một tiếng:
- Đúng vậy.
Lưu Lập Quốc tìm mình? An Tại Đào trầm ngâm một chút, khoát tay áo:
- Được, tôi đã biết, tôi sẽ đi lên.
Lưu Lập Quốc là Chính ủy quân khu Phòng Sơn, dựa theo lệ thường cán bộ Đảng và quân nhận chức giao nhau, Chính ủy quân khu địa phương bình thường đều là ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thương Thành ủy bình thường là Bí thư số một của Đảng ủy quân khu, Lưu Lập Quốc cũng không, nhưng Lưu Lập Quốc ủy viên thường vụ quân sự này có chút đặc thù.
Ông nhậm chức nhân vật số hai quân khu Phòng Sơn hai tháng, đột nhiên được điều động tới Bộ Tổng chính trị biên soạn số liệu quân đội, phần lớn thời gian đều công tác ở Yên Kinh, thời gian ở Phòng Sơn không nhiều lắm. Có lẽ bởi vì bối cảnh của ông ta khá sâu, tuy rằng không "làm việc" ở quân khu Phòng Sơn nhiều, nhưng chức vụ Chính ủy quân khu kiêm ủy viên thường vụ Thành ủy Phòng Sơn của ông ta vẫn giữ lại, chỉ là ông ta gần như không tham dự hội nghị thường vụ Thành ủy Phòng Sơn, cũng rất ít lộ diện trên quan trường Phòng Sơn, người quan trường Phòng Sơn cũng không quen thuộc ông ta.
An Tại Đào cũng không quen thuộc ông ta, nếu không phải hôm nay ông ta xuất hiện, có lẽ An Tại Đào còn không nhớ nổi có một người như vậy.
Người này tìm mình làm gì? Chính ủy quân khu không giống bình thường này, đột nhiên tìm tới mình... An Tại Đào vừa cùng Dương Hoa đi lên lầu, vừa cân nhắc trong lòng.
Lên lầu, An Tại Đào đi nhanh tới văn phòng của mình, không tới hai bước, liền thấy Bành Quân thái độ kính cẩn cùng một người đàn ông trung niên tướng mạo uy nghiêm đi ra. An Tại Đào chậm rãi quay đầu, nhìn ủy viên thường vụ Thành ủy, Chính ủy quân khu Phòng Sơn thần bí trong biên chế nhưng không có mặt này, suy nghĩ nhanh chóng, trên mặt mang theo nụ cười bình thản.
Bành Quân bước nhanh tới hai bước, cười giới thiệu cho hai người:
- Chính ủy Lưu, vị này là Chủ tịch thành phố An, Chủ tịch thành phố An, vị này chính là Chính ủy quân khu Phòng Sơn Lưu...
Chợt, Bành Quân thấy Dương Hoa cũng đứng một bên còn chưa kịp tiến vào văn phòng, liền mỉm cười giới thiệu:
- Chính ủy Lưu, vị này chính là ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Dương.
An Tại Đào mỉm cười hơi tiến lên nửa bước. Dựa theo quy củ, hắn là Chủ tịch thành phố, tuy Lưu Lập Quốc là ủy viên thường vụ Thành ủy Chính ủy quân khu, nhưng địa vị chính trị vẫn dưới An Tại Đào, trên lễ tiết Lưu Lập Quốc hẳn phải chủ động một chút.
Nhưng Lưu Lập Quốc dường như hơi ngạo mạn, chỉ cười cười, đánh giá An Tại Đào vài lượt, mới chậm rãi vươn tay thản nhiên nói:
- Chủ tịch thành phố An, xin chào, tôi là Lưu Lập Quốc của quân khu.
An Tại Đào cũng thản nhiên cười, vươn tay nắm lấy tay Lưu Lập Quốc:
- Ha ha, Chính ủy Lưu là khách ít tới, kính đại danh của ngài đã lâu, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu gặp mặt ---- tới, mời vào văn phòng của tôi nói chuyện. Lý Bình, đi pha trà.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLDương Hoa quả thật hơi tò mò liếc Lưu Lập Quốc một cái, nhiệt tình tới bắt tay hàn huyên với Lưu Lập Quốc một hồi, lúc này mới vào văn phòng của mình. (Văn phòng Dương Hoa và văn phòng của An Tại Đào nằm cạnh nhau)
...
...
Hai người vào văn phòng An Tại Đào, đánh giá nhau, cũng không mở miệng nói. Trong lòng An Tại Đào cảm thấy rất kỳ quái, người này tìm tới cửa là vì 'mắt to trừng mắt nhỏ' với mình sao? Có lòng hàn huyên với ông ta hai câu, nhưng nhìn thần sắc thản nhiên của ông ta, An Tại Đào cũng mất hứng thú.
Bối cảnh Lưu Lập Quốc ông có mạnh, tại một mẫu ba phần đất Phòng Sơn này, An Tại Đào là Chủ tịch một thành phố, ông chẳng qua là một ủy viên thường vụ, hắn sao có thể cúi người nhường Lưu Lập Quốc ông? Tuy rằng An Tại Đào cũng không phải người thích sĩ diện, nhưng tôn nghiêm quyền lực cơ bản vẫn phải duy trì.
An Tại Đào hơi mất kiên nhẫn, đột nhiên nghe Lưu Lập Quốc cười nói:
- Chủ tịch thành phố An, thật ra mà nói, đối với ngài ---- tôi mới chính thức là ngưỡng mộ đại danh đã lâu… Đầu năm nay tôi mới biết được, hóa ra tôi và Chủ tịch thành phố An còn có chút quan hệ…
Lưu Lập Quốc nói lời này hơi kỳ quái, An Tại Đào nhíu mày, nhưng không có lên tiếng.
Lưu Lập Quốc lại nói:
- Tôi nói như vậy, ngài nghe vào lại hơi hồ đồ, ha ha… Nói như thế này, Lưu Ngạn gọi tôi là chú, tôi và cha Lưu Ngạn là anh em họ, cha tôi cùng ông nội Lưu Ngạn là anh em ruột, tôi gọi ông nội Lưu Ngạn là bác lớn, chúng ta là người một nhà… Nói như vậy, ngài hiểu chưa?
Lời Lưu Lập Quốc giống như một trận sấm sét, khiến An Tại Đào nghe xong chấn động cả người. Ông nội Lưu Ngạn có một người anh em ruột, cũng là một viên hổ tướng trong quân đội, Là Lão Bát Lộ thời kì kháng chiến, từng tham gia chống Mỹ giúp Triều Tiên, thiếu tướng lập nước, Phó Tham mưu Trưởng tối cao của một quân khu lớn.
Điều này An Tại Đào biết được, nhưng bởi vì quan hệ giữa hắn và Lưu Ngạn không thể công khai, hắn vốn cũng chưa từng tiếp xúc vói người nhà Lưu Ngạn, càng thật không ngờ, vị ủy viên thường vụ Thành ủy, Chính ủy quân khu Phòng Sơn Lưu Lập Quốc thần bí trước mắt này, không ngờ là trực hệ Lưu gia!
Mà Lưu Ngạn cũng chưa từng đề cập với An Tại Đào cô có một người họ hàng gần nhậm chức tại Phòng Sơn… Thật ra cũng không trách Lưu Ngạn, lúc Lưu Ngạn ở Phòng Sơn, Lưu Lập Quốc còn nhậm chức ở một bộ tại Yên Kinh, chỉ là sau khi Lưu Ngạn tới Nam Dương, Lưu Lập Quốc mới đảm nhiệm Chính ủy quân khu Phòng Sơn.
Khó trách ông ta… Người ở Yên Kinh, lại kiếm Chính ủy một quân khu, ủy viên thường vụ một thành phố cấp thị xã mà không tới đảm nhiệm.
…
…
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đứng lên khẽ mỉm cười:
- Hóa ra Chính ủy Lưu là người trong nhà, ha ha, tôi còn chưa nghe Lưu Ngạn nói qua…
Là bề trên của Lưu ngạn, cho dù thế nào, xem mặt mũi Lưu Ngạn và ông cụ Lưu gia, An Tại Đào đứng dậy vốn muốn gọi Lưu Lập Quốc tiếng 'chú' theo lễ, nhưng hắn đứng dậy thoáng nhìn khuôn mặt ngạo mạn nhìn từ trên cao cùng ngôn ngữ khinh thường không thể nói nào đó của Lưu lập Quốc, trong lòng hắn còn hơi phản cảm, cũng thản nhiên mà đáp lại một tiếng 'Chính ủy Lưu'.
An Tại Đào mang áy náy đối với Lưu Ngạn trong lòng, nhưng không có nghĩa là hắn đều mang áy náy đối với thân thuộc Lưu gia trong lòng. Lưu Lập QUốc tự cho mình là bề trên Lưu gia, dùng ánh mắt 'đùa cợt' nhìn xem hắn, điều này khiến cho An Tại Đào cảm thấy rất không thoải mái, hắn cực kỳ chán ghét cách nhìn này.
Lưu Lập Quốc cũng không ngờ An Tại Đào không tôn ông ta làm bề trên, trong lòng cũng hơi mất hứng, liền lạnh lùng đánh giá An Tại Đào, thản nhiên nói:
- Chủ tịch thành phố An quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn tâm cao khí ngạo… Chỉ là tôi cảm thấy không đáng giá thay tiểu Ngạn của chúng tôi…
An Tại Đào chợt run lên trong lòng, sắc mặt hơi đỏ lên, bị người đối mặt nói, hắn xấu hổ và giận dữ có thể tưởng được. Nắm chặt tay, hắn chậm rãi nói:
- Chuyện của tôi và tiểu Ngạn, tôi không muốn giải thích. Đây là chuyện riêng của tôi, không quan hệ tới người khác.
…
…
Dường như nhớ tới hôm nay mình đến còn có việc, Lưu Lập Quốc lạnh lùng cười, cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, chỉ trầm ngâm một hồi, mới lại trầm giọng nói:
- Đây là chuyện của người trẻ tuổi, chúng ta làm bề trên, cũng không quản nhiều như vậy, dù sao thời đại thay đổi… Hôm nay tôi đến đây, là tìm cậu có chút việc.
Cho dù giọng điệu Lưu Lập Quốc vẫn chói tai, nhưng dù sao ông ta cũng là bề trên của Lưu Ngạn, chú ruột, An Tại Đào không muốn làm bế tắc quan hệ, chỉ có thể âm thầm dồn nén cơn tức, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Ngài nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định xử lý hết sức.
- Là thế này, ở nhà tôi ---- hai cô em của Lưu Ngạn muốn tới nước Mĩ lưu học, muốn Công ty con tại nước Mĩ của Công ty Long Đằng bảo đảm một chút…
Lưu Lập Quốc không khách khí mà đưa ra yêu cầu của mình.
Ông nội Lưu Ngạn chỉ có một người em ruột, chính là Lưu Bá Hùng cha của Lưu Lập Quốc. Người nhà của Lưu Bá Hùng không nhiều, chỉ có một trai một gái, con gái cả Lưu Lệ ở Khoa Công ủy Quốc Phòng, con út chính là Lưu Lập Quốc. Lưu Lập Quốc có một cặp con gái sinh đôi, ông ta muốn đưa hai cô con gái của mình tới nước Mĩ tự túc lưu học, nhưng cảm thấy tiêu tốn quá lớn ---- đầu năm nghe nói một số thân thuộc nhà Lưu Ngạn được chỗ tốt của An Tại Đào, không chỉ vào Long Đằng công tác, còn được một tí cổ phần. Đầu năm sau khi Lưu Lập Quốc biết được quan hệ thật sự của An Tại Đào và Lưu Ngạn, trong lòng cũng nổi lên tâm tư, cảm thấy loại tiện nghi này không chiếm thì phí.
Vì thế, ông ta mượn cơ hội ngắn ngủn tới Phòng Sơn, chủ động tìm tới An Tại Đào. Trong mắt ông ta, An Tại Đào có được hôm nay, hoàn toàn là bởi vì Lưu gia, lại cảm thấy mình là bề trên của Lưu Ngạn, cho nên trước mặt An Tại Đào, cũng thở hơi mạnh.
Cơn tức trong lòng An Tại Đào chậm rãi dâng lên. Vốn, giải quyết chuyện hai đứa bé ra nước ngoài lưu học không phải chuyện gì lớn, chuyện nhấc tay mà thôi, cho dù gách vác phí dụng lưu học của các cô, cũng không tính là cái gì. Nhưng, không ngờ Lưu Lập Quốc vênh váo tự đắc tìm tới cửa… Hắn nhẹ nhàng cắn răng, thản nhiên cười:
- Ha ha, như vậy à, tôi đã biết, ngài đi về trước, tôi sẽ nhanh chóng cho ngài một câu trả lời thuyết phục được không?
…
…
Tiễn bước 'đại thần' Lưu Lập Quốc này, An Tại Đào trở lại văn phòng, sắc mặt lập tức liền âm trầm xuống, lửa giận trong lòng tuôn ra mạnh mẽ, rốt cuộc ngăn chặn không được, hung hăng nhấc chân đá cửa phòng làm việc, phát ra một tiếng vang lớn.
Bành Quân mới ra cửa chuẩn bị đi nhà vệ sinh, đột nhiên nghe thấy văn phòng An Tại Đào truyền đến tiếng vang lớn, hoảng sợ, có lòng muốn đến xem, cuối cùng vẫn nhịn xuống, vội vàng vào buồng vệ sinh.
An Tại Đào làm giảm lửa giận trong lòng, biết mình tuyệt đối không thể mở ra lỗ hổng này, nếu lỗ hổng này mở ra, những quỷ trâu thần rắn của Lưu gia đều theo nhau mà đến, kiêu ngạo dạng chó hình người trước mặt mình.
Vốn muốn gỏi điện nói chuyện này với Lưu Ngạn, nhưng suy nghĩ lại ,hắn cảm thấy vẫn không để Lưu Ngạn biết thì thỏa đáng. Do dự một hồi, hắn nhấc điện thoại lên, gọi điện thoại thư phòng Lưu Đức Thắng ông nội Lưu Ngạn, An Tại Đào biết, lúc này bình thường Lưu Đức Thắng sẽ ở trong thư phòng nhấm trà viết chữ.
Điện thoại vừa thông, giọng nói trong trẻo có lực của Lưu Đức Thắng đã vang lên:
- Tôi là Lưu Đức Thắng, ai vậy?
- Ông nội, chào ngài, con là Tiểu Đào.
An Tại Đào cười nói.
- Ồ? Tiểu Đào à…
Qua lâu như vậy, quan hệ giữa Lưu Ngạn và An Tại Đào vốn đã ổn định lại thành chuyện thật, Lư uĐức Thắng xem Triệu lão cũng cam chịu loại quan hệ này, ông ta cũng không còn gì để nói nữa. Hơn nữa, An Tại Đào đối với ông rất chấp lễ, lại thêm Hạ Hiểu Tuyết ở Yên Kinh thường xuyên đi thăm ông, quan hệ với người Lưu gia rất chặt chẽ, Lưu Đức Thắng cũng dần dần chấp nhận cháu rể An Tại Đào này.
Đương nhiên, quan trọng hơn là, một số đời thứ hai thứ ba của Lưu gia đã có muôn vàn liên hệ với sản nghiệp An gia, có ích lợi rất lớn trong đó, đã không để cho Lưu Đức Thắng nói gì được nữa.
- Ông nội, cháu sai người làm một ít trà mới bản địa, giảm huyết áp giảm máu mỡ, thanh tâm hạ sốt, chau lập tức cho người đưa đến Yên Kinh cho ngài, ngài nếm thử một chút.
An Tại Đào cười nói.