Thấy Âu Dương Đan cũng không ủng hộ cô, Hạ Hiểu Tuyết không khỏi hơi thất vọng.
Âu Dương Đan thấy bộ dạng 'khổ tình' này của cô, không kìm nổi cười, chợt thân thiết mà vuốt ve bụng cô một chút:
- Hiểu Tuyết, hiện giờ con mang thai trong người, vẫn phải chú ý duy trì cảm xúc bình thản mới được, bằng không sẽ không tốt cho đứa bé đâu…
Mặt Hạ Hiểu Tuyết đỏ lên, khuôn mặt chơt jdâng lên một chút thần thái mẫu tính, nhẹ nhàng gật đầu:
- Vâng, con biết rồi, a di. Chẳng qua, con vẫn muốn để cha con từ chức tới Mĩ dưỡng bệnh!
Âu Dương Đan cười khổ một tiếng, vỗ vai cô dịu dàng nói:
- Tốt lắm, Hiểu Tuyết, chuyện này chờ sau khi cha con bình phục sẽ bàn lại! Con không biết người theo chính trị, cán bộ cao cấp giống như cha con, dốc sức cả đời trong quan trường, có được ngày hôm nay cũng không dễ dàng… Việc này, không đơn giản giống như trong tưởng tượng của con! Không phải nói buông là có thể buông được!
Hạ Hiểu Tuyết không nói gì, yên lặng mà gật đầu. Quả thật cô không thể hiểu được cha và người đàn của mình, trong mắt cô, người ta làm quan đơn giản là vì thăng quan phát tài khiến bản thân và người nhà sống tốt một chút, nhưng mà Hạ gia cũng tốt An gia cũng vậy hiện giờ căn bản không thiếu tiền, cần gì phải ở lại trong quan trường lục đục với nhau lãng phí thời gian và sinh mạng chứ?
Trước kia lúc không có tiền, Hạ Hiểu Tuyết chưa từng suy xét qua vấn đề này. Mà từ khi giá trị con người cô tăng lên gấp bội cùng với sản nghiệp Long Đằng nhanh chóng khuếch trương, cô cảm thấy hiện giờ có thực lực để người nhà mình trải qua cuộc sống hạnh phúc, bởi vậy mà không cách nào hiểu nổi, vì sao Hạ Thiên Nông và An Tại Đào không nghỉ ngơi sống thanh thản, thế nào cũng muốn trải qua cuộc sống hao phí tâm lực này.
Nhất là đối với An Tại Đào, hiện giờ cô ngày càng sinh ra 'oán giận đầy bụng', sản nghiệp An gia càng làm càng lớn, nhưng hắn vẫn kiên trì không chịu từ chức giúp cô xử lý xí nghiệp… Chẳng lẽ đã nghiện chức vị sao?
…
…
Ba ngày sau, tình trạng thân thể Hạ Thiên Nông chuyển biến tốt đẹp, rời khỏi phòng giám hộ chuyển vào phòng bệnh cán bộ bình thường, cơ bản nằm vài ngày là có thể xuất viện. Ở lại hai ngày, at thấy tình hình Hạ Thiên Nông ổn định lại, cũng chạy về Phòng Sơn. Ở Phòng Sơn hắn còn có một đống việc, không để hắn ở lại Lam Yên lâu dài. Mà chuyện công ty của Hạ Thiên Nông càng bận rộn, càng không thể 'rời khỏi cương vị' lâu dài, luôn dặn dò cha mình thật sự suy xét đề nghị của mình một chút, cũng theo sau rời khỏi Lam Yên đi Lục Đảo bay trở về Yên Kinh.
Trong vài ngày An Tại Đào ở tại Lam Yên, không chỉ cán bộ thành phố Lam Yên không ngừng lui tới bệnh viện, Phòng Sơn cũng có rất nhiều cán bộ đi ô tô mấy trăm dặm tiến tới Lam Yên thăm bệnh, đương nhiên là xem trên mặt mũi Chủ tịch thành phố An Tại Đào này.
Tâm phúc cấp dưới của An Tại Đào, trên cơ bản đều tới đây. Đám người Cổ Trường Lăng, Mã Hiểu Yến, Lý Kiệt, Đồng Hồng Cương, Bành Quân còn có một số cán bộ Quy Ninh lặng yên tới đây một chuyện rồi đi. Dương Hoa và Trang Ninh, Chu Quân, Cổ Vân Lan ba Chủ tịch thành phố trợ lý này cùng nhau đến. Sau đó chủ quản một số bộ phận thành phố Phòng Sơn đều tự phân công nhau hành động, dùng danh nghĩa bất đồng đến thăm bệnh. Thật ra, nói là thăm bệnh Hạ Thiên Nông, nói thẳng ra là thăm An Tại Đào.
Đọc Truyện Online Tại http://truyen360.comMột ngày trước khi An Tại Đào rời Lam Yên, khiến An Tại Đào bất ngờ chính là, Chủ nhiệm Ban quản lý đương nhiệm của khu kinh tế mới Tư Hà là Khương Khôn không ngờ cũng tới đây ột chuyến, gã dùng cờ hiệu đến Lam Yên công tác.
…
…
Con gái con rể đều đi rồi, Thạch Thanh trở về từ cửa bệnh viện, trở lại phòng bệnh thấy Hạ Thiên Nông vừa truyền dịch vừa nằm trên giường xem văn kiện, bà mất hứng tiến tới cướp đi văn kiện trong tay ông, sẵng giọng:
- Khó trách Hiểu Tuyết nói ông, thân thể này của ông vừa tốt một chút liền bắt đầu để ý chuyện lung tung này! Đừng làm nữa! Lão Hạ, tôi cảnh cáo ông, bác sĩ nói ông phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, không thể lại mệt nhọc quá độ!
Hạ Thiên Nông cười khổ một tiếng:
- Tôi chỉ xem văn kiện cũng không mệt mỏi được, không quan hệ. Nằm viện mấy ngày, một đống chuyện ở thành phố chờ tôi xử lý, tôi không xem sao được? Dù sao tôi vẫn là Bí thư Thành ủy Lam Yên, tôi không ký tên gật đầum rất nhiều chuyện bọn họ cũng không thể làm!
- Không có ông trái đất không quay nữa sao?
Thạch Thanh ngồi xuống nhẹ nhàng nói:
- Lão Hạ, thật ra ông nên thận trọng suy nghĩ đề nghị của con gái một chút, từ chức đi, ông đã tới đỉnh con đường làm quan, không có khả năng thăng lên nữa, liền dừng ở đây từ chức đi. Tiếp theo, chúng ta cũng xuất ngoại hưởng thụ cuộc sống một chút. Hiểu Tuyết nói, chờ thêm vài năm, để ông cùng tôi đi Châu Âu một vòng! Cả đời này tôi gả cho ông, còn chưa ra nước ngoài đó!
Hạ Thiên Nông trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng nói:
- Lão Thạch, bà nói cả đời này sống là vì cái gì? … Mặc kệ chức vị hay làm người, đơn giản là muốn có thể làm ra một số chuyện trong phạm vi năng lực của mình, không cầu tên lọt vào sử sách nhưng cầu không thẹn với lòng… Con cái của chúng ta không thua kém, hiện giờ ở nhà cũng không thiếu cái gì, niệm tưởng duy nhất của tôi chính là có thể nắm chắc cơ hội hiện tại, làm một số chuyện tới nơi tới chốn tại thành phố Lam Yên…
- Con gái chúng ta có tiền như vậy, Bí thư Thành ủy tôi cũng sẽ không phạm vào vấn đề kinh tế chứ? Bỏ đi gánh nặng tư tưởng này, sẽ không bị trượt chân vì hấp dẫn, đối với tôi mà nói, có thể ngồi ổn định tại vị trí này vài năm, cơ hội này khó được cỡ nào! Tôi cũng muốn thanh nhàn một chút, mang theo bà đi dạo chung quanh, du sơn ngoạn thủy tự do tự tại vài năm, nhưng bà có nghĩ tới không, cuộc sống như vậy thật sự là chúng ta muốn sao?
- Vài năm này tôi làm rất nhiều chuyện ở Lam Yên, tôi không thẹn với lương tâm. Tin tưởng 2 triệu quần chúng Lam Yên cũng thấy trong mắt, ghi trong lòng. Làm quan tạo phúc một phương. Tôi hy vọng sau khi tôi rời khỏi Lam Yên về hưu, còn có thể được người ta thường xuyên nhớ lại, nói Hạ Thiên Nông tôi là một cán bộ làm việc cho dân chúng!
- Tâm tình của tôi bà không hiểu, Hiểu Tuyệt cũng không hiểu.
Hạ Thiên Nông thở dài:
- Thật ra tiểu Đào cũng là như vậy, không phải chúng tôi tham tiếc quan chức này, mà là muốn lợi dụng quyền lực trong tay làm một số việc. Lão Thạch, cho tôi thời gian hai năm, chờ tôi làm xong mấy chuyện trong tay, tôi sẽ báo cáo với Tỉnh ủy yêu cầu từ chức, sau đó chúng ta xuất ngoại giải sầu, được không?
Hạ Thiên Nông vươn hai tay ra:
- Chỉ hai năm, tôi và tiểu Đào giống nhau, làm người làm việc thích trước sau vẹn toàn, tôi làm nhiều chuyện như vậy, trả giá nhiều tâm huyết như vậy, nếu hiện giờ tôi đi rồi, chắc chắn là người vừa đi, toàn bộ cố gắng làm lúc trước đều sẽ biến thành bọt nước.
- Mở rộng khu kinh tế mới công nghiệp kỹ thuật cao, xây dựng kinh tế ven biển, còn có hạng mục 20.000 căn hộ đảm bảo, làm xong ba chuyện này, tôi lập tức từ chức.
Hạ Thiên Nông cười cười:
- Về phần cơ thể của tôi, sau này tôi chú ý một chút là được…
Thạch Thanh do dự một chút:
- Lão Hạ, tôi vẫn hy vọng ông suy xét một chút đề nghị của Hiểu Tuyết, từ chức đi. Nếu ông lo lắng chuyện ông làm bỏ dở nửa chừng, không phải còn có thể để tiểu Đào đến Lam Yên thay thế ông sao? Điều tiểu Đào đến Lam Yên, để nó làm theo suy nghĩ của ông, ông cũng không an tâm sao?
Hạ Thiên Nông ngẩn ra, cúi đầu nói:
- Tiểu Đào tại Phòng Sơn cũng có mở đầu, có sự nghiệp của nó. Chỉ sợ nó sẽ không nguyện ý rời Phòng Sơn. Hai người không biết thằng nhóc này, nhưng tôi lại biết. Thật ra lòng nó rất lớn, việc nó muốn làm, chỉ sợ ông lão tôi nghĩ cũng không dám nghĩ. Hiện giờ, hoàn cảnh chính trị trong nước rất lỏng, từ Trung ương đến địa phương đều đang đẩy mạnh cải cách chính trị và cải cách thể chế, mà tiểu Đào có thể dùng điều kiện thích hợp, nó vẫn có thể buông tay buông chân làm một sự nghiệp lớn.
- Bà xem nó tại phòng Sơn làm chọn lựa công bằng như vậy, rất thành công. Chuyện này, chờ tương lai cải cách thể chế quốc gia tích lũy tới trình độ nhất định, loại thử nghiệm và thăm dò này của nó, tất nhiên sẽ ghi vào sử sách đó...
Hạ Thiên Nông đỏ mắt, giọng nói cũng trở nên có lực:
- Tiểu Đào không phải một người am hiểu kinh doanh, nó có được tính nhạy bén và suy nghĩ chính trị hơn người, trời sinh chính là một người làm chính trị. Nếu muốn để nó rời khỏi cơ quan, nó sẽ không làm tốt bằng Hiểu Tuyết, tài hoa của nó sẽ mai một.
- Thương nhân có thể kiếm tiền chỗ nào cũng có, nhưng thật sự có thể làm cán bộ một phen, cũng không thấy nhiều. Một đoạn thời gian trước tiểu Đào xuất hiện trên mặt bìa Time Magazine nước Mĩ... chính là bởi như vậy!
Hạ Thiên Nông giơ tay lên:
- Qua hai ngày tôi còn chuẩn bị tổ chức cán bộ các bộ môn có liên quan ở thành phố đi Phòng Sơn học tập khảo sát một lần, tôi chuẩn bị muốn làm một lần tuyển chọn cán bộ công bằng tại Lam Yên, dưới sự cho phép của chính sách và thể chế thử một chút dân chủ chính trị hữu hạn.
Nghe xong Hạ Thiên Nông nói lời này, Thạch Thanh thở dài, không nói gì thêm nữa. Bà quả thật hiểu quá rõ chồng mình, ông ta nhìn qua là một người bình thản, nhưng trong xương có một sức mạnh quật cường, nếu là chuyện ông ta quyết định, ai nói cũng không được. Ở điểm này, đôi bố vợ con rể Hạ Thiên Nông và An Tại Đào, cực kỳ tương tự.