Lúc Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Tuyên giáo Tôn Quảng Sinh tới văn phòng An Tại Đào tại UBND thành phố, vừa lúc ở đại sảnh tòa nhà UBND thành phố gặp được Phó Trưởng Ban Tuyên giáo Phòng Sơn kiêm Chủ tịch Hội đồng quan trị, Tổng Giám đốc, Tổng biên tập, Bí thư Đảng ủy báo nghiệp Phòng Sơn Lý Tương cũng được An Tại Đào gọi đến.
Nhật báo Phòng Sơn thuộc báo nghiệp Phòng Sơn là cơ quan ngôn luận Thành ủy Phòng Sơn, nhân vật số một báo Đảng kiêm nhiệm Phó Trưởng Ban Tuyên giáo Thành ủy, luôn là lệ thường hành chính, tình huống các nơi trên cơ bản là như thế.
Nguồn truyện: Truyện FULLHiện giờ Lý Tương cũng là cán bộ cấp Cục trưởng thực chức, coi như là một nhân vật của thành phố Phòng Sơn.
Lý Tương mỉm cười dừng bước, chủ động tiến tới chào hỏi Tôn Quảng Sinh:
- Trưởng Ban Trương! Chào ngài!
Tôn Quảng Sinh mỉm cười nhìn cô gái thanh tú xuất trần trước mắt này, cũng vươn tay ra, cười ha ha:
- Chào đồng chí Lý Tương, gần đây không thấy cô, bận rộn gì sao?
- Trưởng Ban Trương, cũng không bận gì, chỉ là cảm thấy lãnh đạo bận quá, không dám tùy tiện tới quấy rầy lãnh đạo...
Lý Tương sớm không phải phóng viên nhỏ ngây ngô của Báo Tân Hải Thần lúc trước, lăn lộn trong truyền thông coi như nửa quan trường nhiều năm như vậy, hiện giờ đi tới cương vị lãnh đạo cấp Cục trưởng, nhiều năm lịch luyện đã sớm khiến cô trở nên thành thục.
Lý Tương cùng Tôn Quảng Sinh cười ha ha, vừa nói chuyện vừa đi lên lầu, chỉ là Lý Tương biết thân phận của mình, tuy rằng nhìn qua là sóng vai mà đi với Tôn Quảng Sinh, nhưng thật ra cô vẫn hơi lạc lại phía sau Tôn Quảng Sinh nửa bước. Đây là quy củ, quy củ quan trường, ai cũng không thể vượt qua.
Lý Tương kính cẩn vừa phải, Tôn Quảng Sinh đương nhiên có thể cảm giác ra được, chẳng qua làm ủy viên thường vụ Thành ủy, một trong lãnh đạo trung tâm của Thành ủy Phòng Sơn, Tôn Quảng Sinh sớm đã quen loại kính cẩn này của cán bộ bình thường ở thành phố, cũng bình thản.
Rẽ ở hành lang lầu ba, tuy rằng nắng hè chói chang, nhưng trong tòa nhà cổ xưa này vẫn hơi âm trầm. Bước về phía trước vài bước, Tôn Quảng Sinh đột nhiên cười dừng bước lại, thản nhiên nói:
- Đồng chí Lý Tương, hiện giờ Bí thư An tìm chúng ta đến họp, là vì chuyện tuyen truyền dư luận cải cách xe công. Gần đây thậm chí có một truyền thông bên ngoài trên truyen360.com đưa tin hướng phát triển cải cách xe công của thành phố xuất hiện một số vấn đề... Làm tiếng nói của Thành ủy, lúc này tập đoàn báo nghiệp Phòng Sơn phải đủ bản lĩnh, phát huy tác dụng ở thời khắc mấu chốt, không nên phụ sự phó thác của Thành ủy!
Thấy Lý Tương sắc mặt kính cẩn nghiên tai lắng nghe, Tôn Quảng Sinh vừa lòng gật đầu cười nói:
- Ừ, vừa rồi khi Bí thư An nói chuyện với tôi còn đặc biệt nhắc tới điểm này... Một lát, Bí thư An có thể còn đặc biệt đại biểu Thành ủy sắp xếp nhiệm vụ cho cô! Cô chuẩn bị trước trong lòng!
- Tôi hiểu được, Trưởng Ban Tôn, tôi nhất định dựa theo chỉ thị quan trọng của Trưởng Ban Tôn và lãnh đạo Thành ủy. Tuyệt đối quán triệt tinh thần tuyên truyền du luận chứng thực Thành ủy...
Lý Tương cung kính trả lời, cô hiểu được, giờ phút này Tôn Quảng Sinh nói chuyện này với mình có mục đích gì.
Đừng nhìn Tôn Quảng Sinh quyền cao chức trọng, thân ở địa vị cao ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng tính cách của gã nội liễm, tính tình cẩn thận chặt chẽ, làm việc quy củ, cũng rất khiêm tốn, trước mặt lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy, gã chính là trợ thủ và phó chức, chưa từng tranh quyền hoặc có ý niệm làm loạn trong đầu. Sở dĩ gã "đánh thức" Lý Tương trước tiên, là sợ trước mặt An Tại Đào, trong lời nói của Lý Tương sẽ xuất hiện "đường rẽ" nào đó, khiến An Tại Đào bất mãn.
- Được.
Tôn Quảng Sinh cười uy nghiêm, vẫn duy trì phong độ lãnh đạo, tiếp tục chậm rãi bước đi. Tới cửa văn phòng An Tại Đào, Tôn Quảng Sinh hơi lấy lại bình tĩnh, tránh ra nửa bước. Lý Tương cười cười, biết điều mà vội vàng tiến lên gõ cửa.
- Tiến vào.
Trong phòng làm việc truyền đến giọng nói trầm thấp trẻ tuổi nhưng điềm đạm, chắc chắn khác thường của An Tại Đào.
Lý Tương đẩy cửa ra, đi vào liếc An Tại Đào một cái, cười nói:
- Bí thư An! Tôi đã đến, Trưởng Ban Tôn cũng đến rồi.
Lúc này, Tôn Quảng Sinh vừa vặn xuất hiện ở cửa An Tại Đào, mặt hướng tới An Tại Đào lộ vẻ khiêm tốn như có như không:
- Bí thư An!
An Tại Đào cũng cười hơi gật đầu:
- Tới đây, lão Tôn, Lý Tương, tới, mời ngồi.
Tôn Quảng Sinh cười khiêm tốn, đi lên phía trước,ngồi trên sô pha, mà lúc gã quay đầu lại, lúc đối mặt với Lý Tương, thần sắc kính cẩn và khiêm tốn vừa phải trên khuôn mặt kia cũng biến mất không còn thấy bóng dáng, thay vào đó là ngưng trọng và uy nghiêm.
Tôn Quảng Sinh có thể kính cẩn trước mặt quan trên hoặc là lãnh đạo, nhưng trước mặt cán bộ thuộc cấp hoặc cán bộ bìn hthường, quan uy của gã vẫn phải duy trì, đây là một loại tâm tính tinh tế.
An Tại Đào vừa muốn gọi thư ký Lý Binh tới pha trà, Lý Tương đã đứng dậy chủ động pha trà cho Tôn Quảng Sinh. Nhìn hành động của cô, An Tại Đào cũng không nói gì thêm, liền cười nói chuyện với Tôn Quảng Sinh.
- Đúng rồi, lão Tôn, người nhà và con cái của anh đều ở đây sao? Cuộc sống có khó khăn gì hay không...
An Tại Đào tùy ý cười hỏi, hắn là Bí thư Thành ủy, quan tâm một chút cuộc sống của Tôn Quảng Sinh, coi như là bình thường.
Trước khi Tôn Quảng Sinh điều nhiệm ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Tuyên giáo Phòng Sơn là một Phó Chủ tịch thành phố bình thường của thành phố An Thái, người nhà và con cái đều ở thành phố An Thái.
Tôn Quảng Sinh cười cười:
- Bí thư An, người nhà và con cái của tôi tạm thời còn chưa tới đây...
An Tại Đào ồ một tiếng:
- Sao còn chưa chuyển tới? Còn khó khăn gì sao? Chị dâu ở bên kia thuộc đơn vị gì?
- Ha ha, nhà tôi công tác tại Cục Giáo dục thành phố An Thái... Bí thư An, hiện giờ nam nữ bình đẳng, nữ đồng chí nhà tôi cũng có sự nghiệp của chính mình, muốn để cô ấy bỏ sự nghiệp theo tôi tới Phòng Sơn, trong lòng người ta sẽ không vui... Ha ha, tôi đang làm công tác, chờ một chút!
Tôn Quảng Sinh cười cười, không tiếp tục nói tiếp. Tuy rằng lời gã lướt qua liền dừng, nhưng An Tại Đào vẫn nghe ra vài phần ý tứ. Rất hiển nhiên, vợ Tôn Quảng Sinh ở Cục Giáo dục An Thái cũng là người có chức vụ, tuy rằng làm ủy viên thường vụ Thành ủy, Tôn Quảng Sinh cũng có năng lực điều vợ mình đến Phòng Sinh, an bài một cương vị lãnh đạo, nhưng tính tình gã cẩn thận khiêm tốn, vừa mới nhậm chức không lâu bởi vậy không muốn để người ta nói cái gì, cho nên tạm thời gác lại.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, khẽ mỉm cười:
- Lão Tôn, việc này không có gì, cho dù thế nào, người nhà lãnh đạo Thành ủy chúng ta cũng phải an bài chứ. Nếu ngay cả công tác của vợ ủy viên thường vụ Thành ủy mà thành phố cũng không an bài được, như vậy mọi người còn an tâm công tác thế nào? Tôi thấy như vậy đi, tôi nói với Cổ Vân Lan một tiếng, để cô ấy nắm chặt giải quyết vấn đề công tác của chị dâu!
- Bí thư An... việc này...
Tôn Quảng Sinh hơi bất ngờ, dùngánh mắt phức tạp nhìn An Tại Đào, thấy trong đôi mắt An Tại Đào một mảnh bình tĩnh và chân thành, gã đành nuốt vài lời từ chối muốn nói phía dưới.
Lúc này An Tại Đào nhấc điện thoại gọi cho Cổ vân Lan. Cổ Vân Lan đang ở công trường công trình cải tạo khu gia đình sống bằng lều phía nam thành phố, tiếng người ồn ào, dương như không nghe thấy tiếng di động, thật lâu sau mới nhận điện thoại, thấy là số của An Tại Đào, lập tức cung kính đáp:
- Bí thư An, là tôi, Cổ Vân Lan.
- Đồng chí Vân Lan, có một chuyện cô đi làm một chút. Vợ Trưởng Ban Thành ủy Tôn đến giờ còn ở An Thái... Cô phân công quản lý hệ thống giáo dục, tôi mặc kệ cô làm như thế nào, nhanh chóng sắp xếp tốt công tác cho vợ Trưởng Ban Tôn, tình huống cụ thể cô trưng cầu ý kiến của Trưởng Ban Tôn. Tốt lắm, cứ như vậy.
An Tại Đào quyết định thật nhanh mà cúp điện thoại.
Tôn Quảng Sinh hơi kích động trong lòng, ánh mắt hơi mê ly. Giờ phút này, trong lòng gã có một chút cao hứng, bởi vì gã cảm thấy nhiều ngày mình kính cẩn và khiêm tốn rốt cuộc đổi được sự tán thành và tín nhiệm của lãnh đạo Thành ủy chủ chốt An Tại Đào này, nhìn từ biểu hiện của hắn, trên cơ bản đã xếp gã vào hàng ngũ cấp dưới thuộc phái của mình; nhưng đồng thời, Tôn Quảng Sinh lại hơi bất ngờ và mê hoặc: Bí thư Thành ủy trẻ tuổi trước mắt này, rốt cuộc là một người thế nào? Ở rất nhiều thời điểm, nguyên tắc và chế độ hắn duy trì tới một trình độ khắc nghiệt không thể tin nổi, nhưng đôi khi, thay đổi linh hoạt khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhưng cho dù thế nào, đây đều là một loại biểu hiện An Tại Đào chủ động thể hiện thiện ý với gã, trong lòng Tôn Quảng Sinh cũng cao hứng lên, cười nói:
- Bí thư An, chờ vợ tôi tới đây, tôi để cô ấy tự mình nói lời cảm ơn với ngài...
An Tại Đào cười ha ha:
- Tốt lắm, việc tư nói đến đây. Tiếp theo, chúng ta bắt đầu nói chuyện công việc.