Thấy tình hình giữa hai người hơi căng thẳng, Trưởng ban biên tập Báo chiều Đông Sơn Tống Phong nhíu mày:
- Tiểu An, người trẻ tuổi không nên nói chuyện cay nghiệt như vậy, Lưu Phóng viên cũng không có ác ý. Quan điểm bất đồng có thể nghiên cứu thảo luận.
Dịch Thần cười ha ha giảm bớt sự xấu hổ của mình, gã vốn là tốt bụng, muốn để An Tại Đào và Lưu Ngạn làm quen một chút, cùng là người trong truyền thông, đều đang lăn lộn trong nghề, tương lai cũng có quan hệ với nhau. Mà Lưu Ngạn dù sao cũng là phóng viên truyền thông Trung ương, trong mắt Dịch Thần, có thể quen biết Lưu Ngạn, đối với An Tại Đào mà nói tuyệt đối có lợi. Cũng không nghĩ tới, dường như hai người này kết thù hận từ kiếp trước, vừa thấy mặt liền đấu đá đỏ mặt tía tai.
- Tiểu An, Lưu Ngạn, tới, chúng ta uống rượu.
Dịch Thần nâng chén rượu lên:
- Mọi người cùng uống.
Người Báo chiều Đông Sơn vốn có ý xu nịnh nào đó với Lưu Ngạn, đương nhiên không chỉ vì thân phận phóng viên báo lớn Trung ương của Lưu Ngạn, còn có nguyên nhân sâu hơn. Nếu không, dùng thân phận Phó Tổng biên tập báo tỉnh hiện giờ của Dịch Thần, sao có thể hạ mình trước một một phóng viên đến từ Yên Kinh.
Thấy đoàn người Báo chiều Đông Sơn rất có ý mâu thuẫn với mình, An Tại Đào thản nhiên cười:
- Không uống nữa, Dịch Tổng, tôi trở về dùng cơm với Hiểu Tuyết, mọi người chậm rãi uống, gặp lại.
An Tại Đào đứng dậy nhẹ nhàng rời đi.
Lưu Ngạn nhẹ nhàng cắn môi, nhìn lướt qua bóng lưng An Tại Đào rời đi, cúi đầu bĩu môi nói:
- Không biết trời cao đất rộng, sớm muộn gì vấp phải đầu rơi máu chảy.
Lời này thật ra truyền vào tai An Tại Đào, nhưng An Tại Đào vốn không muốn tiếp tục giằng co với cô. Hắn âm thầm cười lạnh trong lòng: "Cũng không biết là ai không biết trời cao đất rộng…"
An Tại Đào nhẹ nhàng trở về chỗ ngồi của mình, vừa muốn ngồi xuống, khóe mắt đột nhiên phát hiện một thanh niên đồ tây màu trắng đầu đội mũ lưỡi trai cười hì hì tiến tới, đi thẳng tới bàn của Dịch Thần, từ xa liền hô:
- Lưu Ngạn, tôi tới rồi!
Dịch Thần và tất cả mọi người của Báo chiều Đông Sơn đứng lên, đều cười hàn huyên với thanh niên, lại nhường chỗ một phen. Chỉ có điều dường như cơn giận của Lưu Ngạn còn sót lại chưa tiêu, sắc mặt cũng không quá tốt.
Hạ Hiểu Tuyết liếc đám người Lưu Ngạn một cái, cười hì hì, cúi đầu nói:
- Ông xã, dường như anh mạo phạm phóng viên lớn báo lớn Trung ương người ta.
An Tại Đào nhẹ nhàng cười:
- Không có việc gì, chỉ nói mò.
Hạ Hiểu Tuyết cũng không để ở trong lòng, liền tiếp tục ăn với An Tại Đào. Nhưng tuy rằng An Tại Đào không coi xung đột vừa phát sinh với Lưu Ngạn là chuyện gì, nhưng trong lòng hắn lại nhanh chóng nghĩ ngược lại: Xem thái độ của Lưu Ngạn này, chắc chắn cô ta muốn viết một bài phê bình Tân Hải dỡ bỏ cầu vượt, nếu như vậy mà nói…
…
…
Bữa tiệc món thôn quê này, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết ăn cảm thấy ngon miệng. Hai người đứng dậy chậm rãi ra ngoài phòng ăn, ngay khi hai người đi qua bàn Dịch Thần, An Tại Đào gật đầu cười với Dịch Thần xem như chào hỏi, vừa muốn rời đi, đã thấy thanh niên đồ Tây màu trắng đột nhiên đứng dậy, ngón tay chỉ An Tại Đào lớn tiếng nói:
- Lưu Ngạn, chính là thằng nhóc này?
Lưu Ngạn nhíu mày, cúi đầu nói:
- Anh ngồi xuống, làm gì vậy? Đừng có vô giáo dục như vậy!
Nhưng thanh niên áo tây trắng không để ý tới, trái lại đẩy ghế dựa ra, đi về phía trước một bước, ánh mắt kiêu ngạo nhìn An Tại Đào, trầm giọng nói:
- An Tại Đào đúng không, tôi cũng không nói lời vô nghĩa với anh, xin lỗi Lưu Ngạn!
An Tại Đào đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn thanh niên đồ tây trắng, bĩu môi:
- Vì sao tôi phải xin lỗi?
- Xin lỗi!
Thanh niên đồ tây trắng tiến tới muốn nắm vạt áo An Tại Đào, An Tại Đào nhíu mày đột nhiên lùi về phía sau, đẩy thằng nhãi này một cái:
- Cậu muốn làm gì?
Hạ Hiểu Tuyết cả giận nói:
- Bệnh thần kinh à, chúng ta chọc ngươi sao?
Đám người Báo chiều Đông Sơn vội vàng tiến tới khuyên, Lưu Ngạn xấu hổ và chà chân:
- Trần Duệ!
Dịch Thần ra hiệu bằng mắt với An Tại Đào. An Tại Đào hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn rời đi.
Nhưng thanh niên đồ tây phía sau đột nhiên hô:
- Thằng nhóc thối, Báo Tân Hải Thần đúng không? Được, ngươi chờ, ta sẽ cho ngươi ngay cả phóng viên nhỏ cũng làm không được.
An Tại Đào quay đầu thản nhiên nói:
- Nhìn không ra anh có bản lĩnh lớn đến vậy, được rồi, tôi chờ.
Dịch Thần nhẹ nhàng kéo cánh tay An Tại Đào, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói:
- Tiểu An, kiên nhẫn một chút đi, đừng tranh cao thấp với gã, người này chính là con trai Phó trưởng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trần Cận Nam… Lưu Ngạn là cô gái anh ta đang theo đuổi…
Sắc mặt An Tại Đào bỗng nhiên biến đổi: không ngờ là con trai của người đàn ông kia!
Trong lúc nhất thời cảm xúc của An Tại Đào hỗn độn. Sắc mặt hắn nháy mắt trở nên âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Duệ. Bỗng nhiên, hắn đẩy Dịch Thần ra, đi nhanh tới, nhặt chiếc mũ lưỡi trai rơi trên mặt đất vì Trần Duệ xô đẩy, lập tức đội lên đầu gã, sau đó không coi ai ra gì mà vỗ vai gã, thản nhiên nói:
- Ông em, theo đuổi con gái không nên như thế… Tôi nói cho cậu, con gái càng kiêu ngạo, càng chướng mắt cái loại nhóc con không giáo dưỡng như cậu. Con trai Phó trưởng ban Trần phải không? Gia thế thật lợi hại, chẳng qua nói thật, cậu không quá giống cha cậu.
An Tại Đào đi nhanh về phía trước, đi hai bước quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lướt qua người Lưu Ngạn sắc mặt đỏ lên, sau đó dừng lại trên mặt Trần Duệ, cười lạnh một tiếng:
- Ông em, chào mừng cậu tới Tân Hải.
An Tại Đào nói xong nắm tay Hạ Hiểu Tuyết nghênh ngang mà đi.
…
…
Trưởng ban biên tập Báo chiều Đông Sơn Tống Phong cười nịnh bợ tính giảng hòa:
- Trần Duệ, Lưu Ngạn, đi, đi, đừng tức giận không đâu, chúng ta tiếp tục uống rượu đi, Lưu Ngạn rất vất vả đến núi Lão Hổ một chuyến, đừng vì người như vậy mà làm mất hứng thú.
Lưu Ngạn oán giận chà chân, không bao giờ liếc nhìn Trần Duệ một cái nữa, tức giận ngồi trở lại ghế của mình. Tuy rằng cô tức giận An Tại Đào không nể tình, nhưng loại vô giáo dục Trần Duệ này hoàn toàn là tác phong ăn chơi trác táng càng khiến cô thêm khó chịu.
Sắc mặt Trần Duệ hơi xấu hổ, cũng không biết vì sao, gã luôn quen kiêu ngạo, nhưng trước mặt phóng viên nhỏ gã rất khinh thường An Tại Đào này, gã rõ ràng lại hơi khiếp đảm không hiểu ra sao cả. Năm nay gã học đại học năm hai, là sinh viên đại học Yên Sơn, một cơ hội ngẫu nhiên, gã quen biết Lưu Ngạn độc thân lớn hơn gã 5 tuổi, liền khăng khăng một mực yêu cô. Nhưng Lưu Ngạn lại không có cảm giác gì với gã, nếu không phải vì giao tình không thể dứt bỏ giữa hai nhà, căn bản sẽ không để ý tới gã.
Thứ nhất là bởi vì tuổi kém quá xa, thứ hai là Trần Duệ chẳng qua là thằng nhóc ngây ngô, cách tiêu chuẩn Bạch mã hoàng tử trong lòng Lưu Ngạn khá xa.
Nhưng Trần Duệ lại theo đuổi rất căng, nghe nói Lưu Ngạn đến Tân Hải, liền một đường đuổi theo tới. Không nghĩ đến, tới nhanh như vậy, cũng không có lấy được niềm vui của người ngọc, trái lại làm ra trò cười cho thiên hạ như vậy.
Gã hơi căm túc mà cắn chặt răng, hỏi Dịch Thần:
- Dịch Tổng, thằng nhóc này rốt cuộc là ai, thế nào hò hét vênh váo như vậy…
Dịch Thần cười khổ trong lòng, thầm nghĩ, người ta nào vênh váo hò hét, rõ ràng là đám con quan mấy người kiêu ngạo hò hét. Nói thật, nếu không phải vì tiền đồ của chính mình, gã căn bản không muốn giao tiếp với Trần Duệ và Lưu Ngạn xuất thân con cháu thế gia quan chức này.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười kiểu lối mòn:
- Ông em, cũng đừng quá để ý. Kỳ thật Tiểu An còn là đồng học Đại học Yến Sơn với cậu đó, tốt lắm, tốt lắm, uống rượu uống rượu…
Trần Duệ liếc mắt Lưu Ngạn đang tức giận tự ăn tự uống một bên, khẽ cắn môi:
- Hừ, không phải là một phóng viên sao, trở lại tôi để cha tôi gọi điện thoại cho lãnh đạo thành phố Tân Hải…
…
…
An Tại Đào nắm tay Hạ Hiểu Tuyết, đi ra cửa nhà ăn, đi xuống bậc thang, nhìn dãy núi nhấp nhô trong màn đêm dưới trời sao cách đó không xa, thở ra một hơi khó chịu thật dài.
Hạ Hiểu Tuyết biết tâm tình hắn phức tạp, cũng không nói gì thêm, chỉ dịu dàng rúc bên người hắn, cùng hắn lẳng lặng nhìn phương xa.
An Tại Đào trầm mặc nửa ngày, chậm rãi nghiêng đầu, nhẹ nhàng cảm thán nói:
- Hiểu Tuyết, càng nhìn bộ dáng ngang ngược của đám con cháu quan chức này, anh càng cảm thấy, anh thật sự là may mắn ba đời nhặt được bảo bối. Nếu em cũng giống như bọn họ, hai người chúng ta tuyệt đối không thể đi tới ngày hôm nay.
Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng cười:
- Anh nói cũng đừng khẳng định như vậy, cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy.
- Đúng vậy … lời anh nói cũng hơi quá rồi.
An Tại Đào ôm cô vào lòng, đột nhiên trước mắt lại hiện ra khuôn mặt thanh tú động lòng người của Âu Dương Yến Yến.
- Chẳng qua, Hiểu Tuyết, anh cảm thấy lát nữa chúng ta đi gọi điện cho ba em đi, nữ phóng viên tới từ Yên Kinh này muốn viết bài tiêu cực về việc Tân Hải chúng ta dỡ cầu vượt, nếu điều này thật sự gặp được trên báo lớn Trung ương, đối với Bí thư Đỗ và ba em mà nói, không phải chuyện gì tốt.
An Tại Đào thở dài:
- Thật sự không được, để thành phố ra mặt, dàn xếp với phóng viên báo lớn kiêu ngạo này, xem có thể… ứng phó cô ta được hay không.
- Dỡ cũng dỡ rồi, cô ta đưa ra ngoài ánh sáng có tác dụng gì?
Hạ Hiểu Tuyết lơ đễnh mà cười:
- Ông xã, dường như anh còn quan tâm con đường làm quan của ba em hơn ông ấy nữa đó.
An Tại Đào thở dài, thầm nghĩ tuy rằng cô xuất thân trong gia đình quan chức nhưng lại tinh khiết giống như một tờ giấy trắng, nào đâu biết rằng trong quan trường hiểm ác. Nếu lần này chuyện Hạ Thiên Nông vào thường vụ bị nhỡ, chẳng nhưng là một đả kích trầm trọng tròng lòng ông, hơn nữa, còn có thể mang đều nhiều lốc xoáy trong cuộc sống quan trường của ông. Có thể nói, nếu lần này ông không thể như nguyện, dùng biểu hiện cấp tiến của ông hiện giờ, ngày sau ông sẽ không được yên ổn.
Nếu chẳng may, nếu Đỗ Canh … Đỗ Canh là người có hậu trưởng bối cảnh, nhiều lắm là chuyện không thể làm, đổi địa phương tiếp tục có thể làm nhân vật số một, nhưng Hạ Thiên Nông không được. Nếu bởi vì chuyện cầu vượt này Đỗ Canh mất điểm chính trị, bị đả kích nghiêm trọng nhất không phải Đỗ Canh, mà là Hạ Thiên Nông gần đây theo ông ta làm tùy tùng bôn ba xuất lực.
Đừng nhìn Trung ương có lãnh đạo cao tầng chủ trương dỡ bỏ cầu vượt đẩy mạnh quá trình đô thị hóa, nhưng trên chính trị tới giờ đều là thay đổi bất ngờ, mạch nước ngầm mãnh liệt… Kiếp trước An Tại Đào có được lịch duyệt nhân sinh phong phú xem hết quan trường nóng lạnh, tự nhiên nghĩ rất xa.
Vì thế, hắn vẫn cứng rắn kéo Hạ Hiểu Tuyết tới đại sảnh khách sạn, dùng điện thoại của khách sạn gọi một cuộc đến Hạ gia. Lúc gọi điện thoại qua, Hạ Thiên Nông đang thân thiết một hồi với Thạch Thanh, vừa mới xuống giường tắm rửa một cái, đang chuẩn bị xem TV liền nhận được điện thoại Hạ Hiểu Tuyết gọi tới từ núi Lão Hổ.
Bởi vì đi tỉnh thành tìm gặp Lưu Phương Sở Giao thông muốn kiến thiết tài chính, Thạch Thanh hung hăng náo loạn một lần với ông. Nhưng dù sao hai người cũng là vợ chồng ân ái hoạn nạn có nhau hơn mười năm, buổi tối cãi nhau buổi sáng liền tốn đến tám phần, mà tới ngày hôm sau thì chuyện gì cũng không có.
Kỳ thật, trong lòng Thạch Thanh cũng hiểu được, Lưu Phương đối với Hạ Thiên Nông chỉ là tình cảm một phía. Hạ Thiên Nông không hề có cảm giác gì đáng nói với Lưu Phương, chuyện tình mờ ám đàn ông trung niên nhớ lại tình cũ so sánh với tình cảm lâu dài vợ chồng cùng giường bồi dưỡng, vậy kém hơn nhiều lắm. Huống chi, Hạ Thiên Nông là một người đàn ông của gia đình, ông ta lại rất coi trọng con đường làm quan của mình, ông tuyệt đối sẽ không vì một chút mờ ám nhỏ liền bỏ qua gia đình và tiền đồ chính trị của mình.
Suy nghĩ như vậy, lòng dạ Thạch Thanh bình thản rất nhiều.
Hạ Thiên Nông trở về từ tỉnh thành, còn tặng bù cho Thạch Thanh một phần quà sinh nhật. Cảm nhận được tình yêu và sự yêu thương của chồng, chút ghen tuông không hiểu ra sao trong lòng Thạch Thanh sớm đã tan thành mấy khói, dưới động tình, người đến trung niên đã khó có được tình cảm mãnh liệt không ngờ hai vợ chồng giao hoan một hồi cuồng nhiệt như vậy, còn bày ra rất nhiều kiểu xấu hổ.
Cũng may con gái không có nhà, nếu không Thạch Thanh cũng sẽ dám kêu rên thỏa thích trên giường như vậy.
- Alo, tôi là Hạ Thiên Nông.
- Ba, là con, Hiểu Tuyết, để Tiểu Đào nói chuyện với ba.
Hạ Hiểu Tuyết chợt giao điện thoại cho An Tại Đào.
An Tại Đào nhận điện thoại cẩn thận nói một lần chuyện Lưu Ngạn đến Tân Hải phỏng vấn chuyện cầu vượt, dù sao Hạ Thiên Nông cũng là kẻ lõi đời lăn lộn trong quan trường gần hai mươi năm, nếu ông không có một chút cảm tính mẫn cảm chính trị như vậy, ông cũng không thể làm được Phó Chủ tịch Thành phố.
Nguồn: http://truyen360.comÔng giật mình trong lòng một cái, trầm ngâm một chút, mới chậm rãi nói:
- Cô ta đến Tân Hải phỏng vấn, nhất định phải thông qua Ban Tuyên giáo Thành ủy. Tiểu Đào, các con đi chơi hai ngày, chuyện này các con không cần phải quan tâm, một lát ba đi trao đổi tin tức với Bí thư Đỗ, nói chuyện với Trưởng ban Tuyên giáo trước.
Hạ Thiên Nông dập điện thoại, đi phòng ngủ tìm quần áo mặc. Thạch Thanh thân trên để trần ngồi trên giường, lười biếng mà nhìn chồng mình, giọng nói kiều mị khiến chính bà sau này còn cảm thấy đỏ mặt:
- Ông Hạ, ông đừng ra ngoài, tôi muốn ông giúp tôi.
Hạ Thiên Nông cười ha ha:
- Thật sự là cầm tinh con Hổ, con sói cái em hơn nửa giờ còn chưa ăn no… đừng náo loạn, anh muốn tới nhà Bí thư Đỗ thương lượng chút chuyện, trước tiên em đứng lên tắm rửa, một lát anh sẽ trở lại.
…
…
Đỗ Canh cùng Hạ Thiên Nông chậm rãi bước đi trong vườn hoa nhỏ thuộc khu nhà cao cấp, nghe xong Hạ Thiên Nông nói, Đỗ Canh đột nhiên xoay người cười:
- Ông Hạ, cô ta muốn tới phỏng vấn để cho cô ta đến thôi --- tôi thật sự cảm thấy, đây dường như không phải một chuyện xấu.
Hạ Thiên Nông kinh ngac:
- Bí thư Đỗ, ý của ông là…
- Ông Hạ, thật không dám dấu diếm, tôi đã nhận được tin tức xác thực từ trung ương, không ít đại biểu Hội đồng dân dân và Ủy viên Mặt trận Tổ quốc cả nước đưa chương trình cả nước thi hành dỡ bỏ cầu vượt xúc tiến kinh tế phát triển và tiến trình đô thị hóa ra nghị sự, trước mắt chương trình nghị sự này đạt được sự coi trọng của Trung ương, đang được Viện Quốc vụ xem xét trình tự ----
Đỗ Canh nhẹ nhàng nói.
Đuôi mày Hạ Thiên Nông nhảy dựng, không có ngắt lời Đỗ Canh, lẳng lặng chờ đợi nhân vật số 1 nói tiếp.