- Ha ha, việc này tôi không dám nghĩ, tôi chẳng qua là nói lên chút kiến nghị, vấn đề bộ máy lãnh đạo là việc của lãnh địa Địa khu, tôi chỉ từ việc xây dựng phát triển thôn Đại Vũ mà nêu lên vài ý kiến thô thiển. Có tiếp thu hay không là việc của quyền của lãnh đạo các ngài.
Diệp Phàm cười nói.
- Được, ý tưởng này hay lắm, nhưng lại liên quan tới hai khu Đức Bình và Thông Đô, muốn tách một thị trấn thuộc hai khu này ra, quy hoạch lại khu vực hành chính của hai khu này, vấn đề này cũng rất lớn.
Cậu nghĩ xem, hai Khu Đức Bình, Thông Đô tự nhiên bị rút mất một thị trấn, lãnh đạo của Khu sẽ không phản đối sao?
Hơn nữa, nhân dân hai thị trấn kia cũng chưa biết có chịu nhập vào khu Đại Vũ mới thành lập hay không. Phải biết rằng Khu Đại Vũ gây dựng từ hai bàn tay trắng, chính quyền Khu sẽ không thể có nhiều tiền để cấp cho.
Đương nhiên, nếu đồng chí Tiểu Diệp có ý thành lập được khu mới thì tôi cũng có thể nêu việc này ra Hội nghị thường vụ Địa ủy.
Nhưng không biết cậu đã chuẩn bị tốt chưa, phải biết rằng một khu nghèo mới được thành lập, có lẽ còn khó làm hơn cả việc đưa huyện Ma Xuyên thoát khỏi tình trạng nghèo nhất tỉnh ngày trước. Thôn Đại Vũ căn bản là một đống rối rắm, cậu đã có tâm lý chuẩn bị hay chưa.
Trang Thế Thành nghiêm túc hỏi.
- Nếu không thì làm đơn giản hơn vậy, việc cắt một thị trấn chỗ giáp ranh của hai khu Đức Bình, Thông Đô coi như bỏ qua, lấy thôn Đại Vũ thành lập một khu mới là xong, để Địa ủy cử người quản lý.
Diệp Phàm trong lòng cũng có chút sợ hãi, tình hình của thôn Đại Vũ quả thực quá khó khăn.
Ý tưởng thành lập khu mới chỉ là nhất thời xuất hiện, nếu để hắn đi làm người đứng đầu, có thể đưa khu mới phát triển được không thì cũng khó nói.
Diệp Phàm đương nhiên cũng không chắc chắn. Chưa biết chừng không làm được còn gặp bao nhiêu chuyện phiền phức. Cuối cùng ngày cả miếng mồi béo bở là thị xã La Châu cũng bị mất luôn.
- Bí thư Trang, đây chỉ là chút ý tưởng của tôi, cuối cùng quyết định thế nào, lãnh đạo bảo sao thì tôi làm vậy. Bất kể có tiền hay không, tôi sẽ cố gắng cải thiện tình hình thôn Đại Vũ. Có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu việc.
Diệp Phàm lại lùi thêm một bước.
- Ừ, cậu về trước, tôi suy nghĩ một chút.
Trang Thế Thành gật đầu nói.
Trong hai ngày Diệp Phàm cũng đã cơ bản nắm được tình hình của thôn Đại Vũ, trong lòng không khỏi buồn bực.
Thôn Đại Vũ này đúng là rách nát, không có lấy một nhà xưởng gì, toàn là một đống nhà dột nát, rác rưởi khắp nơi.
Có lẽ giải quyết đống rác rưởi của toàn bộ khu vực Đức Bình này cũng đã là một công trình cực lớn, không có bốn năm trăm ngàn thì đừng có mơ.
Trang Thế Thành cho một triệu, lập tức đã đi tong bốn năm trăm ngàn rồi, quả thực là khiến Diệp Phàm lòng đau như cắt.
Hơn nữa, việc xử lý hồ Nguyệt Nữ cũng cần một khoản tiền lớn, không xử lý xong hồ Nguyệt Nữ thì có lẽ sau khi giải quyết xong đống rác rưởi kia người ta lại sẽ đổ rác xuống, vừa phí công còn tốn công tốn của.
Hơn nữa, thôn Đại Vũ bởi vì bẩn thỉu nên ảnh hưởng cũng rất không tốt, người ta vừa nghe đến thôn Đại Vũ là đã lắc đầu, đều coi đó như là bãi rác vậy.
Nhưng Diệp Phàm sau khi nghiên cứu thì đã phát hiện ra một hiện tượng rất kỳ lạ, thôn Đại Vũ này trước kia do tám thôn hợp thành, tám thôn này lần lượt gọi là Càn Thiên, Khôn Địa, Trường Chấn, Khảm Trung, Cấn Thiếu, Tốn Nữ, Li Dương, Đoái Trường.
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện ra, tên của tám thôn này có liên quan chặt chẽ với tám phương vị trong bát quái của Trung Quốc.
Nếu có thể làm trò gì ở bát quái này thì sẽ có thu hoạch lớn. Người Trung Quốc rất tin việc này, Diệp Phàm cũng đã có chút ý tưởng về việc này.
Muốn cải tạo thôn Đại Vũ thì phải có tiền, có tiền sẽ dễ làm việc. Nhưng khu Đức Bình cũng sẽ chẳng thể cấp nổi bao nhiêu tiền, còn thôn Đại Vũ cũng chẳng phải còn gà đẻ trứng vàng, mà là một con gà đẻ trứng thối. Muốn quả trứng thối này ra tiền, so với việc bắt đàn ông sinh con có lẽ còn khó hơn.
Nhưng Diệp Phàm có ý tưởng của riêng mình, mấy ngày nay hắn vẫn luôn ngẫm nghĩ về ý tưởng này, và yêu cầu các đồng chí ở Phòng quy hoạch căn cứ theo phương vị bát quái quy hoạch thôn Đại Vũ.
Để làm rõ vấn đề này, Diệp Phàm cũng đã đi thăm viếng vài vị bát quái kinh dịch đại sư, nhờ đó cũng đã có được chút ý tưởng mới.
Qua tìm hiểu Diệp Phàm mới biết thầy phong thủy nổi tiếng trong nước hiện nay là Trương Đạo Lâm ở núi Võ Đang, Diệp Phàm liền vội vàng đi tới núi Võ Đang.
Nhưng nghe nói Trương Đạo Lâm cũng không phải là đạo sĩ núi Võ Đang, chỉ ở đó mà thôi, hơn nữa về mặt phong thủy thì đúng là nổi tiếng trong ngoài nước.
Người này tính tình cổ quái, người bình thường khó mà gặp được. Nghe nói cổng chính của Bộ tài chính quốc gia chính là do ông ta xem phong thủy cho.
Diệp Phàm sau khi tới núi Võ Đang liền đi thẳng tới chùa Thấu Nguyệt, sau khi công đức mười nghìn tệ thì cũng gây được sự chú ý với Trụ trì Trương Vu Chính của chùa Thấu Nguyệt.
Đương nhiên, Diệp Phàm trong lòng rất xót xa, nhưng bước đầu tiên của kế hoạch của hắn đã thành công, ít nhất là gặp được Trụ trì Trương Vu Chính.
Nghe nói Trương Đạo Lâm ở trên một ngọn núi cách không xa chùa Thấu Nguyệt, có quan hệ rất tốt với Trụ trì Trương Vu Chính. Diệp Phàm chẳng qua cũng chỉ là giương đông kích tây, muốn thông qua Trương Vu Chính để làm quen với Trương Đạo Lâm.
Sau một ván cờ, Diệp Phàm đã bị Trương Vu Chính đánh cho không còn mảnh giáp, vội nói:
- Trình độ cờ của trụ trì đúng là xuất thần nhập hóa, vãn bối khó mà chống đỡ nổi, ha ha.
Nghe hắn nịnh như vậy, Trương Vu Chính tuy đã ngoài sáu mươi rồi nhưng vẫn rất thích thú. Xem ra ngay cả một người sống tiêu dao như Trương Vu Chính cũng khó thoát khỏi hai chữ danh lợi.
- Không tồi, Diệp thí chủ, cậu mới 20 tuổi đã có thể cầm cự với tôi nửa canh giờ, trong đám thanh niên cũng có thể coi có chút bản lĩnh. Trước kia, những người như cậu thường đi trước mà không ngó sau, chỉ mấy phút là kết thúc ván cờ.
Trương Vu Chính cười ha ha, vuốt râu, thực ra trong lòng rất đắc ý, ánh mắt thoáng qua đó đã bị đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm nhìn thấy.
- Trụ trì có khen vãn bối, chút bản lĩnh của vãn bối sao đáng để Trụ trì để ý tới, chẳng qua là Trụ trì quan tâm tới hậu bối mà thôi, ha ha ha...
Diệp Phàm khiêm tốn nói, thực ra trình độ cờ của Diệp Phàm cũng không tồi.
Hồi còn bé suốt ngày đánh với sư phụ, hồi cấp II cũng đã từng nhất thành phố. Nhưng so với Trương Vu Chính thì vẫn còn kém xa.
- Ha ha ha, Diệp thí chủ rất khiêm tốn, người trẻ tuổi mà được như vậy rất hiếm có. Xã hội tiến bộ, coi trọng thể hiện bản thân, thanh niên bây giờ sợ không thể hiện hết được bản thân mình, còn ai chịu khiêm tốn che đậy nữa chứ.
Trương Vu Chính cười.
- Trụ trì nói đúng, xã hội hiện đại không còn là thời hữu xạ tự nhiên hương nữa rồi. Thanh niên bây giờ mà không thể hiện mình thì làm sao lãnh đạo biết được, lẽ nào lãnh đạo thích dùng một kẻ tầm thường. Xã hội rất thực tế, khiến con người cũng phải vậy.
Diệp Phàm cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Ừ, Diệp thí chủ nói có lý lắm, thực ra nói về tài nghệ đánh cờ thì có một người mới đáng gọi là cao thủ, lão đạo so với ông ta chỉ như con suối và dòng sông.
Trương Vu Chính nói, xem ra cũng rất cao hứng.
- Ồ, còn có cao thủ như vậy, lẽ nào là cao thủ cấp quốc gia?
Diệp Phàm làm ra vẻ kinh ngạc, vẻ mặt không tin, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, đoán chừng lão đạo sẽ dần dần để lộ Trương Đạo Lâm ra.
- Không phải, ông ta chỉ là một người ẩn dật chốn núi non, Trương Đạo Lâm đại sư về phương diện phong thủy học thì khắp nước ta ai ai cũng biết, Trung Quốc chúng ta có bốn vị phong thủy đại sư, gọi là Nam Trương Bắc Lý Đông Ngưu Tây Trần.
Trương Vu Chính cao hứng nói, có lẽ đang coi một gã thanh niên một lúc đã công đức mười ngàn tệ như Diệp Phàm là một ông vua con nào đó.
- Ồ, Trương Bắc Lý Đông Ngưu Tây Trần, vãn bối đúng là chưa từng nghe tới, thật là đáng chê cười, Trụ trì có thể nói rõ hơn được không, đối với mặt này vãn bối cũng rất hiếu kỳ.
Diệp Phàm bộ dạng thích thú, thầm nghĩ cúng tiến mười ngàn tệ, cuối cùng cũng đã lôi được Trương Đạo Lâm ra rồi.
- Nam Trương chính là chỉ Trương Đạo Lâm đại sư ở núi Võ Đang của chúng ta, Bắc Lý là Lý Tịnh ở Hương Sơn ở Bắc Kinh, Đông Ngưu là Ngưu Dụ Dân đại sư ở Tử Kim Sơn ở Nam Kinh, Tây Trần chính là Trần Đạo Tử đại sư ở Lhasha.
Bốn người này được coi là tứ đại danh gia trong giới phong thủy, nhưng bốn vị đại sư tính cách cũng không giống nhau, thậm chí có thể nói là rất cổ quái.
Xây nhà xây mộ xây cổng bình thường khó mà mời bọn họ được, ví dụ như Trương đại sư ở núi Võ Đang của chúng ta, rất nhiều Bộ ngành trung ương muốn sửa sang cổng đều tới tìm ông ấy.
Nhưng ông ấy rất ít khi ra tay, năm xưa cổng của Bộ tài chính vốn cũng định sửa, sau đó Trương đại sư đi xem, nói là bốn phương tám hướng đều tích tụ tài khí, sau đó Bộ tài chính liền không sửa nữa, ha ha ha...
Trương Vu Chính rất cao hứng.
- Trụ trì, nói đến phong thủy, vãn bối luôn cảm thấy rất thần bí, cảm thấy họ đều là những cao nhân, không biết có thể gặp mặt Trương đại sư một lần, coi như không uổng chuyến đi Võ Đang lần này, ha ha.
Diệp Phàm cuối cùng cũng lộ ra mục đích của mình.
Trương Vu Chính mỉm cười nói:
- Muốn gặp ông ấy cũng không khó, nhưng muốn ông ấy ra tay thì khó hơn lên trời. Trương đại sư cả đời không tham tiền, không ham sắc, nhưng...
Trương Vu Chính nói đến đây liền dừng lại, Diệp Phàm lại có chút sốt ruột. Sau chữ nhưng này nhất định là việc Trương đại sư thích.
Trương Vu Chính nếu đã có quan hệ gần gũi với Trương Đạo Lâm thì có lẽ cũng hiểu tính nết của ông ta, chỉ cần biết tính cách của ông ta, đáp ứng sở thích của ông ta thì lẽ nào ông ta còn không nghe theo sao?
- Trụ trì, lẽ nào sau chữ
"nhưng" này lại là còn có điều gì.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt chỉ có chút tò mò, nhưng không hề vội vàng.
- Nói đúng lắm.
Trương Vu Chính vuốt râu, lắc đầu, nói:
- Người trẻ tuổi, có phải cậu muốn xin Trương đại sư xem phong thủy cho cậu.
- Ha ha, Trụ trì sớm đã nhìn ra rồi.
Diệp Phàm sờ sờ đầu, biết là ý đồ của mình sớm đã bị Trụ trì nhìn ra rồi, cũng không làm bộ nữa.
Thực ra Diệp Phàm vẫn có chút cảm thán trong lòng, sắp xếp rất chu đáo rồi mà Trương trụ trì chỉ liếc một cái đã nhìn ra, đương nhiên trong lòng cũng có chút thất vọng.
Thực ra Diệp Phàm cũng không nghĩ thử xem, loại cao nhân thế ngoại như Trương trụ trì kinh nghiệm vô số, sao có thể để cho một tên oắt con như mình lừa được chứ.
- Bắc Sùng Thiếu Lâm, Nam Tôn Võ Đang, anh bạn trẻ, câu này đã nghe qua chưa?
Trương Vu Chính nhấp ngụm trà, cười nói.