- Cháu bảo cô làm thế nào mà giúp cháu được, Diệp Phàm lại chẳng phải cấp dưới của cô.
Mai Phán Nhi lạnh lùng hừ giọng nói.
- Cô ơi, cháu biết Diệp Phàm vẫn sẽ nghe lời cô nói một chút, cô giúp cháu đi mà.
Mai Công Lượng nói thêm.
" Hừ. Quan hệ của mình và Diệp Phàm tuy đã đến mức rất thân cận. Nhưng hắn cũng rất kiêu ngạo, chưa chắc chịu nghe mình". Mai Phán Nhi thầm nghĩ, miệng lại nói:
- Chẳng phải Diệp Phàm cuối cùng đã nhắc nhở một câu đấy sao? Cháu để ý chút là được mà.
- Cô là bảo cháu đi giải quyết chuyện Đại Kiều, Tiểu Kiều đó hả, việc này có chút kỳ lạ. Làm sao mà Diệp Phàm lại bảo cháu đi dụ hai chị em đó được, ở đây không có ẩn tình gì chứ?
Mai Công Lượng nói, thật ra là cố ý giả bộ.
- Đừng có giả bộ ngớ ngẩn với cô, Diệp Phàm có chuyện gì chẳng lẽ cháu còn không rõ? Cháu muốn đội mũ lên đầu thì hãy đi mà lo liệu đi.
Trước tiên đi hỏi thăm một chút, đứng sau câu lạc bộ giải trí Phong Diệp của đại Kiều và tiểu Kiều là ai, xem chừng người này đắc tội với Diệp Phàm, nếu là người Mai gia chúng ta có thể đối phó được thì cháu phải xử lý.
Chỉ cần Diệp Phàm nguôi giận, có lẽ cháu còn có cơ hội. Cháu đưa ra chuyện Sư đoàn trưởng Mã chỉ là đề cử thôi, tác dụng không lớn lắm.
Quyền chủ động còn nằm trong tay quân đoàn trưởng trực tiếp quản lý Cố Thiên Kỳ. Có anh ta đề cử, tin là trong quân khu có sự giúp đỡ của chú cháu có thể thuận lợi mà thăng tiến. Mà người trong quân ủy đó có lẽ cũng đồng ý thôi.
Mai Phán Nhi nói, vẫn là không muốn con đường công danh của cháu mình bị hủy hoại.
- Được ạ, cô có thể đến Đức Bình một chuyến không, cháu muốn mời Chủ tịch Diệp ăn bữa cơm.
Mai Công Lượng cúi thấp người, gần như cầu xin.
- Để cô xem có thời gian không, nếu được ngày mai hay ngày kia có thể đi một chuyến. Tuy nhiên nếu gặp Diệp Phàm, thái độ của cháu nhất định phải thành khẩn, điệu bộ phải đứng đắn, đừng có cả ngày hò hét.
Cháu là một đại tá, đừng tưởng rằng Diệp Phàm chỉ là cấp Cục trưởng nhỏ không ra cái gì. Thực ra chính trong mắt anh ta, cháu căn bản chẳng là gì.
Những cái khác không nói, chính là Thiết Chiêm Hùng, tuy nói ẩn mình ở bộ công an, nhưng mạng lưới quan hệ mà ông ta tạo dựng, biểu hiện oai vũ dạo còn trong quân giới không phải cháu có thể địch nổi đâu.
Đến lúc khiến cho Thiết Chiêm Hùng thực sự nổi giận, cháu nghĩ đi, ông cụ có thể hay không ra đòn khiến cháu bãi binh, cháu hãy nghĩ cho kỹ đi.
Mai Phán Nhi nói.
Sau khi buông điện thoại thầm mắng trong lòng, tên tiểu oan gia này, thật là muốn đối đầu với người của Mai gia. Bản thân mình giữ gìn sự trong trắng hai mươi mấy năm nay, đều đã cho không hắn rồi. Còn không biết lễ độ, cáu giận với mình nữa. Tuy nhiên, Diệp Phàm chào hỏi mình, có nghĩa là trong lòng hắn còn có mình…
Mai Phán Nhi lẩm bẩm, đỏ mặt, cả người nóng ran, thầm nghĩ:
" Tiểu oan gia này, về mặt năng lực thật là giỏi, thứ đồ đó cũng đặc biệt. Nếu đến Đức Bình, lại bị hắn bá chủ, tên khốn kiếp này…"- Quân đoàn trưởng, Diệp Phàm không phải chỉ là một Cục trưởng nhỏ, thật sự cần tôi hạ mình như thế sao?
Sư đoàn trưởng Mã có chút không phục.
- Cục trưởng nhỏ, hừ.
Cố Thiên Kỳ hừ một tiếng với vị tướng mà mình yêu chiều, sau đó nói
- Có biết trung tướng Triệu Quát không?
- Đương nhiên biết, năm ngoái là lãnh đạo của chúng ta. Nguồn truyện:
Truyện FULLSư đoàn trưởng Mã có chút không hiểu, tại sao Cố Thiên Kỳ đột nhiên nhắc tới Triệu Quát của Triệu gia.
- Biết là tốt rồi, có biết tướng quân Triệu khá thân với Diệp Phàm không. Được rồi, chỉ nói đến đây thôi, tự cậu nghĩ lại đi.
Cố Thiên Kỳ dịu giọng lại.
Triệu Quát là trung tướng, hiện tại là phó tổng tư lệnh thứ nhất của đại quân khu Bắc Kinh, làm sao có thể. Diệp Phàm rốt cuộc là thần thánh phương nào, một trưởng phòng nhỏ có thể khiến bao nhiêu nhân vật lớn nhỏ trong giới quân sự phải nhìn sắc mặt mình mà hành động, rốt cuộc là sao vậy…Sư đoàn trưởng Mã cứ nghĩ đi nghĩ lại, vò đầu bứt tóc, khó mà đưa ra một lí do thích đáng.
- Lão Thiết, Mã Thiên nó có chút đắc tội với Diệp Phàm, ông có thể nói giúp nó một tiếng được không, ha ha.
Cố Thiên Kỳ rất là yêu mến Sư đoàn trưởng Mã Thiên, cho nên gọi điện cho Thiết Chiêm Hùng, hẳn là đã biết mối quan hệ thân thiết của Thiết Chiêm Hùng với Diệp Phàm.
- Có chuyện gì vậy? Trước hết hãy kể qua mọi chuyện cho tôi nghe
Thiết Chiêm Hùng nghiêm mặt hừ nói. Ai mà động vào Diệp Phàm như là động vào vảy ngược của Thiết Chiêm Hùng.( rồng có vảy ngược, động vào là dễ nổi giận)
- Là như vậy, hôm đó, Hạ Thiên Dân của sư đoàn dã chiến số hai…
Cố Thiên Kỳ từ từ kể ra.
- Đáng đời, tôi nói này lão Cố, chuyện như này ông bảo tôi làm sao nói được với Diệp Phàm. Chẳng phải đánh vào mặt tôi sao. Mai Công Lượng bày kế, sư đoàn trưởng Mã trúng kế, còn đưa tiền đút lót cho người ta, tôi nói chứ đầu óc Mã Thiên kia hẳn có vấn đề.
Ngày đó trên đường mà Diệp Phàm nói xe là của Thiết Chiêm Hùng tôi, có việc quân sự cơ mật, Hạ Thiên Dân các ông còn bám lấy không buông. Trúng kế của Mai Công Lượng cũng bình thường thôi. Chuyện này, không phải lão Thiết tôi không nể mặt Quân đoàn trưởng Cố. Tôi tuyệt đối không nói gì đâu, muốn đền đáp tạ lỗi bảo Mã Thiên tự mình đi.
Thiết Chiêm Hùng không nể mặt Cố Thiên Kỳ chút nào.
Dẫn tới Cố Thiên Kỳ cũng nổi giận, dựa vào mình hiện nay là nhân mã trấn hệ chấp chính, cũng hừ lạnh nói:
- Lão Thiết, đừng trách huynh đệ tôi không khách khí. Lúc đó Hạ Thiên Dân bọn họ còn đuổi bắt phần tử đặc biệt của địch, phải kiểm tra xe của Diệp Phàm cũng là bình thường.
- Bình thường thì tốt, ông hãy đi kiểm tra xem, hừ.
Thiết Chiêm Hùng hừ lạnh một tiếng, gác máy, rõ ràng không để ý tới Cố Thiên Kỳ.
Thiết Chiêm Hùng, ông tới bộ công an liền vểnh cánh, không thèm nhìn đến Cố Thiên Kỳ tôi, cái gì thế. Cố Thiên Kỳ giận quá thiếu chút nữa quăng điện thoại, ngẫm nghĩ một chút, thẳng thừng gọi điện cho trung tướng Cố Toàn. Cố Toàn là người cầm lái của Cố gia, cũng là Tổ phó tổ đặc nhiệm A.
Hơn nữa, còn là bác của Cố Thiên Kỳ. Cố Thiên Kỳ nghĩ, Diệp Phàm cậu chẳng phải là phó soái của tổ thứ tám sao. Bác Cố Toàn vẫn là tổ phó tổ A, chắc danh lớn hơn.
Nói thật tình, Cố Thiên Kỳ cũng không phải là nhân mã Trấn hệ
" Hải phái" đơn thuần, mà Cố gia tự hình thành một thế lực riêng, chỉ là có cùng tư tưởng với phái đó, nhưng cũng không phải hoàn toàn thống nhất, chỉ có điều Trấn hệ hiện nay chủ quản, danh tiếng lớn, thực lực mạnh, Cố gia thế yếu, cũng chỉ có thể húp ké chén canh nhỏ.
Mà hệ thống của Cố Toàn lại không giống với Kinh phái ở thủ đô của Cố Thiên Long. Loại quan hệ này khá phức tạp, không phân biệt rõ ràng ra còn có thể loạn lên.
- Bác à, Sư đoàn trưởng Mã Thiên của sư đoàn dã chiến số hai tại Đức Bình động chạm đến Diệp Phàm.
Cố Thiên Kỳ kể lại chuyện của Diệp Phàm.
Trung tướng Cố Toàn ở đầu dây bên kia nghe xong một hồi lâu không nói gì, rất lâu sau mới hừ nói:
- Thiên Kỳ cháu nhỏ à, có phải cháu không phục?
Đến tận bây giờ Cố Toàn vẫn gọi Cố Thiên Kỳ là
"cháu nhỏ", quan hệ hai người rất thân.
- Vâng, cậu ta chẳng phải là một phó soái nhỏ của tổ nòng cốt số tám sao, theo cấp bậc, tổ số tám cũng không phải là một đơn vị cấp quân đội, khác với tập đoàn quân thứ hai của Thủy Châu chúng ta. Một phó soái như cậu ta, dựa vào đâu mà dám ra oai với quân đoàn trưởng tập đoàn quân là cháu chứ?
Cố Thiên Kỳ có chút phẫn nộ.
- Cháu thật vênh váo, đường đường Quân đoàn trưởng tập đoàn quân thứ hai đại quân khu Vương Bài của Lĩnh Nam, thủ hạ lên đến năm sáu mươi nghìn, đều là tinh binh mãnh tướng. Kinh phí hàng năm cũng sung túc, là con cưng của quân khu.
Tuy nhiên, cháu là một Quân đoàn trưởng lợi hại như vậy sao lại chỉ phối hợp với tổ chức hậu cần chấp hành nhiệm vụ bên ngoài của Tổ nòng cốt thứ tám?
Cái này, lẽ nào cháu còn không rõ sao? Cả chi bộ tập đoàn quân thứ hai của các cháu chỉ làm bận thêm cho tổ nòng cốt thứ tám thôi.
Cố Toàn căn bản là giọng điệu giáo huấn, giống như dội gáo nước lạnh vào sự kiêu ngạo của Cố Thiên Kỳ.
- Cái đó, chỉ là yêu cầu nhiệm vụ và phân công công tác không giống nhau thôi, cũng không thể chứng minh tập đoàn thứ hai của bọn cháu vô dụng. Lấy Tổng cục hậu cần bên cháu mà nói, vẫn là phục vụ hậu cần cho toàn quân. Vậy là nói lên Tổng cục hậu cần có vị trí thấp kém. Trên thực tế, Tổng cục hậu cần là cơ quan giàu có nhất trong toàn quân. Bất luận chiến sĩ nào đều phải nịnh bợ bọn họ. Thời buổi này, có tiền chính là đại gia.
Cố Thiên Kỳ còn có chút không phục.
- Cái thứ đồ khốn kiếp.
Cố Toàn mắng to một tiêng. Tiếng hô như sấm, giọng khàn khàn, nhưng lại khiến cho Cố Thiên Kỳ ở đầu dây bên kia giật mình hoảng hốt, vội nói:
- Bác ơi, đừng nóng, không đáng phải tự làm mình khổ thế đâu.
- Không giận, thằng nhóc cháu nói những lời như thế bảo bác không giận được không? Có biết không, Diệp Phàm hiện nay đã là Phó trưởng ban Quân vụ của Bộ tổng tham mưu, phó chủ nhiệm phòng Đôn đốc Quân vụ mới được thành lập, quân hàm đại tá. Cháu gặp thiên tài nào mới 21 tuổi đã đeo hàm đại tá chưa?
Nói thật với cháu, Trấn Đông Hải rất cưng Diệp Phàm, coi hắn là bảo bối đó. Nói cho cháu một tiếng, lần trước đi Thái Bình Dương chấp hành nhiệm vụ, Ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc, bí thư thành ủy Thủy Châu, Hứa Vạn Sơn chính vì chặn xe Diệp Phàm, con của hắn Hứa Thông chẳng những bị đâm xe đến thừa sống thiếu chết, mà chính lão ta cũng vì thế mà mất chức.
Tào Chính Đức của Quân khu tỉnh chẳng phải cũng vậy sao. Sự tức giận của cấp trên, không phải những con tép như các cháu có khả năng gánh được đâu.
Đừng tưởng rằng Cố gia chúng ta có chút thế lực, lại cùng trấn hệ với Hải phái, thêm nữa là tập đoàn chấp chính, nhưng có điều này cháu phải hiểu, Trấn Đông Hải thuộc hệ nào chứ. Tuy nói không rõ ràng, bên ngoài thì ông ta là trung lập, nhưng người tỉnh táo thì đều hiểu rằng, Trấn Đông Hải chính là một trong những nhân vật cấp cao của trấn hệ Hải phái.
Thằng nhóc cháu, đừng vì Diệp Phàm mà để cho Trấn hệ đàn áp, Cố gia chúng ta không thể trêu vào người như thế. Diệp Phàm đã lọt vào mắt trấn hệ Hải phái, xem chừng đã là một trong những đối tượng bọn họ bí mật bồi dưỡng.
Tuy nói hiện nay Diệp Phàm xem chừng chưa biết được. Nhưng Trấn Đông Hải rất coi trọng Diệp Phàm,. đến mức cả những quan chức trong giới quân sự đều phải nể hắn một bước.
Nói rõ ra thì Trấn Đông Hải chỉ cần nói một câu, có thể khiến cháu, một vị thiếu tướng Quân đoàn trưởng khó khăn lắm mới ngồi được đến vị trí này đem giáng xuống mười tám tầng địa ngục. Bác còn cách nào ngăn cản được?
Hãy nghĩ lại cho kĩ, dặn dò Mã Thiên, thái độ phải nhún nhường, dù có đến mức dập đầu cũng phải giải quyết. Còn phải nói rõ cho cậu ta chút, nếu cậu ta không thể làm cho Diệp Phàm vừa lòng, về sau Cố gia chúng ta không còn muốn gặp lại cậu ta nữa, hừ.
Cố Toàn buông điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng.
Lão tướng quân day trán thở dài:
"Nhân vật này, không phải là người cháu có thể động vào được. Hắn không chỉ là con cưng của Hải phái, mà còn là con cưng của cả quốc gia, trụ cột của tổ đặc nhiệm A, không phải kẻ nào cũng có thể động vào hắn".
Ôi, ai động vào hắn là xui xẻo, hắn đúng là người có ảnh hưởng lớn. Có tiền, có người nâng đỡ, có năng lực. Nếu không xử lý cẩn thận bị phái khác bắt lấy, muốn nói chuyện với hắn cũng thật khó.
Gần đến bữa trưa ngày hôm sau, lúc Diệp Phàm đang tiến hành bàn bạc việc quy hoạch cùng với đồng chí ở phòng Quy hoạch, liền nhận được điện thoại khẩn.
- Cục trưởng Diệp, lập tức đến tập trung tại nhà ăn Địa ủy.
Trong điện thoại là một giọng nữ.
- Cô là...?
Diệp Phàm không biết nên xưng hô thế nào, cho nên hỏi.
- Tôi là Khương Xuân Linh ở văn phòng Địa ủy, vừa mới nhận được thông báo, Chủ tịch Địa khu mới nhậm chức đã đến Văn phòng Địa ủy.