Quan Thuật

Chương 107: Sau đó là đề bạt làm đảng ủy viên

Giờ phút này Lý Hồng Dương đem chuyện trước kia nói ra thì không buộc được Trương Tào Trung phải chấp nhận chuyện đề bạt Diệp Phàm sao? Tiểu Diệp ở thôn đập Thiên Thủy có được thành tích rất lớn, hơn nữa chỉ dựa vào việc xin được 200 vạn cũng đã thừa đủ, có lý do gì không thực hiện lời hứa của bản thân. Với 200 vạn nện xuống chẳng lẽ còn mua không được một chức vụ Phó Chủ tịch thị trấn? Nếu như không thực hiện người ta lại không chửi cho ngập mặt, tuy nhiên chuyện này những thường vụ ngồi đây không nói thì cũng coi như không, nhưng giờ Lý Hồng Dương nói ra rồi thì muốn tránh cũng không được.

Trương Tào Trung bất đắc dĩ gật đầu nói:

- Công tác của Đồng chí Diệp Phàm trong khoảng thời gian này đúng là làm được rất nhiều việc, thôn đập Thiên Thủy cũng đã yên, thôn dân cũng đoàn kết. Tôi đồng ý với đề nghị của bí thư Lý giao thêm trọng trách cho Diệp Phàm, đề bạt làm Phó Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền. Còn về quản lý mặt nào đó là chuyện của thị trấn Lâm Tuyền.

Tuy nhiên Trương Tào Trung nhấn mạnh rất xảo quyệt, không nói thay thế vị trí Phó Chủ tịch thị trấn của Trương Hi Lâm mà chỉ nói đề bạt, ý vị rất sâu xa. Bởi vì Phó Chủ tịch thị trấn Trương Hi Lâm còn là đảng ủy viên nên Trương Tào Trung có thể mất vị trí Phó Chủ tịch thị trấn nhưng cái ghế đảng ủy viên tuyệt đối không thể để cho Lý Hồng Dương thuận lợi chiếm được. Thị trấn Lâm Tuyền lớn như vậy thì có thêm một Phó Chủ tịch thị trấn cũng không phải là việc khó gì, nhưng số lượng đảng ủy viên thì có hạn, lại là quyền lợi trung tâm, Trương Tào Trung không thể vứt bỏ.

Mang danh thường vụ huyện ủy hứa hẹn mà không thực hiện thì người ta nhổ cho vào mặt, đây không phải là nói lãnh đạo sống hai mặt sao? Tất cả mọi người đều không phải người ngu nên chuyện đề bạt Diệp Phàm làm Phó Chủ tịch thị trấn không ai phản đối, tất cả đều bỏ phiếu thuận.

- Bí thư Lý, chủ tịch Trương, phó bí thư Chung, tôi còn có một đề nghị. Các anh có thể còn chưa biết, Diệp Phàm vừa được Bộ Công an khen thưởng cấp bộ. Vì biểu hiện đặc biệt xuất sắc của lần phá án trước nên được tặng danh hiệu "Dũng sĩ kiệt xuất của Hoa Hạ", phần thưởng này từ khi lập nước đến nay chưa trao tặng quá 30 người, đây chính là phần thưởng cấp bộ a! Vì thế để cho Diệp Phàm thay thế chức vụ đảng ủy viên của Trương Hi Lâm là hoàn toàn hợp lý.

Vào thời khắc mấu chốt, Vương Xương Nhiên nói ra thông báo của Bộ Công an, các thường vụ nghe xong thì ai cũng thầm than thằng ranh này đúng là được thần tài gõ cửa.

- A! Nghe bí thư Vương nói tôi cũng mới nhớ, Diệp Phàm còn đạt được một giải thưởng lớn hơn nữa.

Trưởng ban tuyên giáo Lỗ Lệ Châu khẽ nhướng mày, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng muốt làm 9 thường vụ khác đều mắng thầm:

- Yêu tinh.

Sau đó Lỗ Lệ Châu đem chuyện Diệp Phàm được tặng thưởng huân chương Rồng Vàng nói ra, thường vụ lại một lần nữa sôi sục.

Huyện đội trưởng Tạ Cường thở dài đầu tiên:

- Thật không ngờ! Đúng là thật không ngờ! Diệp Phàm nhận được huân chương Rồng Vàng cấp đồng do đích thân phó thủ tướng Tần cấp, lợi hại! Đã vậy thì làm đảng ủy viên thị trấn là hợp cách rồi, tôi ủng hộ! Có bản lĩnh nên đề bạt.

Tạ Cường lần này cũng không phải vì lấy lòng Lý Hồng Dương mà nói mà thực sự là bội phục. Y vừa nói xong thì các thường vụ đều kinh ngạc bởi vì trước giờ Tạ Cường trên căn bản đều bỏ phiếu trắng, biểu hiện hôm nay đúng là cực kỳ chói mắt. Thậm chí ngay cả Lý Hồng Dương cũng hoài nghi Diệp Phàm có phải là thân thích của Tạ Cường hay không, nếu không thì tại sao y liên tiếp nhảy ra khai hỏi như vậy, mạo hiểm đắc tội cả Chủ tịch huyện và Phó bí thư đảng – đoàn, nếu như không phải là thân thích thì sao lại bán mạng như vậy, trừ phi Diệp Phàm nện xuống mười mấy vạn cho Tạ Cường. Điều này lại càng không thể vì Tạ Cường luôn liêm khiết chưa bao giờ dính dáng chuyện tiền bạc.

- Phần thưởng đúng là rất cao nhưng mới 19 tuổi đã có cấp bậc phó phòng thì đã là trường hợp đầu tiên của Ngư Dương chúng ta. Đề bạt làm Phó Chủ tịch một thị trấn lớn đã coi như là vượt cấp, chắc là ở lứa tuổi này trên toàn Hoa Hạ cũng là hiếm có, tôi nghĩ nhận thêm chức vụ đảng ủy viên nữa là không ổn.

Trương Tào Trung dày mặt phản đối, vừa rồi để Diệp Phàm nhận được vị trí Phó Chủ tịch thị trấn đã khiến tim y đau nhói, giờ lại cả thêm chức vụ đảng ủy viên thì đúng là nhịn không được nên vin cớ vào độ tuổi để phản đối.

- Chủ tịch huyện, không phải là 19 tuổi, nghiêm khắc mà nói mới 18 tròn tuổi.

Trưởng ban Tổ chức Phí Mặc nói ra càng khiến mọi người sợ hãi, y còn đắc ý liếc nhìn cả phòng:

- Tôi đã đọc qua tài liệu về Diệp Phàm, hắn sinh ngày 9 tháng 10 năm 1976, theo như cách tính tuổi của quốc gia thì những người sinh trước 31 tháng 8 sẽ giảm đi một tuổi, vì thế Diệp Phàm nói là 19 tuổi nhưng trên thực tế mới tròn 18 tròn tuổi. Chúng ta khi xét đề bạt hay các vấn đề khác cũng tính theo tuổi tròn, giống như nhi đồng nhập học vậy, không tính theo tuổi mụ của dân gian. Vì vậy,18 tuổi làm phó chủ tịch thị trấn đã là một bước lên trời rồi, vào bộ máy đảng ủy nữa thì e không hợp chính sách, cũng hơi thái quá. Ha ha!

Phí Mặc nói xong thiếu chút nữa làm Lý Hồng Dương tức chết, y gõ cạch một cái chát chúa, đây là tín hiệu thể hiện sự bất mãn cao độ. Phí Mặc bất giác run rẩy vội vàng ngồi xuống, gần đây nghe nói Lý Hồng Dương đã hết sức bực mình với y nên muốn khai đao, nên nói không hoảng hốt là giả. Tuy nhiên dòng họ Phí Mặc là dòng họ mạnh ở Ngư Dương, có căn cơ sâu dày nên luống cuống một chút nhưng cũng không đến nỗi quá sợ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trương Tào Trung liếc y một cái thầm nghĩ, " Sợ gì! Bọn hèn nhát! Sau lưng chúng ta cũng có người", liền lập tức mở miệng trợ uy nói:

- Ừ! Trưởng ban Phí rất cẩn thận a! Các đồng chí chúng ta đều phải tuân thủ chính sách, không tính theo tuổi mụ. Tròn18 tuổi vào đảng ủy thị trấn, Lâm Tuyền tương lai sẽ là thị trấn lớn nhất huyện, các đồng chí lão thành cực khổ mấy chục năm qua sẽ nghĩ thế nào, mấy trăm cán bộ cấp phó phòng ở Ngư Dương chúng ta e là chỉ sợ không tìm được cái quần lót rồi, đúng là hơi......

Trương Tào Trung ý vị sâu xa, tuy bỏ lửng câu nói nhưng ai cũng biết là phản đối.

- Trẻ tuổi có cái gì không tốt? Cam La thời xưa 12 tuổi đã nhận chức Tể tướng. Trong thời Tam quốc, Chu Du mới 24 tuổi nghe nói Tôn Sách được phong Ngô hầu, Thảo nghịch tướng quân liền đến gia nhập. Tôn Sách tự mình nghênh đón Chu Du, phong làm Trung Lang tướng. Trung Lang tướng a! Tương đương với tướng quân hiện giờ.

Vào ngày 2 tháng 9 năm nay, trung ương Đảng đã phát hành điều lệ đề bạt và tuyển dụng cán bộ, điều thứ hai là chọn người tài đức vẹn toàn, điều thứ ba là phải coi trọng sự công nhận của quần chúng.

Thành tích của Diệp Phàm ở thôn đập Thiên Thủy không được quần chúng công nhận sao? Các anh thử đi thôn đập Thiên Thủy điều tra thêm, hỏi thăm một chút. Tôi nghe bí thư Tần Chí Minh nói, Diệp Phàm bây giờ ở Thiên Thủy được coi như Phật sống vậy.

Đương nhiên chúng ta là đảng cán bộ không thể nói cái gì "Phật sống" các loại, nhưng từ đó để nói nhân dân Thiên Thủy rất tôn kính Diệp Phàm. Thành tích thì càng không cần phải nói rồi, lấy được 200 vạn bằng một phần 20 tài chính thu vào cả năm của chúng ta, một khoản tiền lớn biết bao nhiêu a. Chắc là khoản tiền lớn nhất mà huyện chúng ta nhận được trong mười mấy năm qua.

Hơn nữa quan trọng nhất là đại diên của tập đoàn Nam Cung lần này đến Lâm Tuyền, tập đoàn Nam Cung lại là tập đoàn lớn có tài sản mười mấy tỷ. Chúng ta không thể bỏ qua cơ hội thu hút đầu tư hấp dẫn này. Tôi nghĩ muốn thu hút đầu tư thì Diệp Phàm chính là một lời mời tốt nhất. Các thường vụ chúng ta ngồi đây mỗi ngày nói trăng nói sao chẳng phải là không hy vọng để thu hút đầu tư phát triển kinh tế huyện nhà sao, từ đó mới có thể giữ được vị trí của mình, có nhân tài như vậy không ủy thác trách nhiệm nặng nề hơn còn đợi khi nào? Chẳng lẽ cứ để cho một đám bình bình sống lâu lên lão làng giữ chức thì mới gọi là phù hợp tình hình trong nước, phù hợp lý lịch......

Sở thích của chủ nhiệm ủy ban Giang Á Trạch là đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa, tra cứu lịch sử, đem chuyện của Diệp Phàm nói ra hết sức thuyết phục làm Lý Hồng Dương âm thầm gật đầu, Trương Tào Trung âm thầm nuốt nghẹn, hận không được nuốt tươi Giang Á Trạch, Chung Minh Nghĩa thì cũng âm thầm hơi thay đổi.

- Tôi nghĩ hay là như vậy, Diệp Phàm là sinh viên xuất sắc của đại học Hải Giang, chắc là cũng có thể làm tốt công tác quản lý kinh tế, cứ phân cho hắn quản lý công nghiệp thị trấn Lâm Tuyền, tiến hành thu hút đầu tư, cùng với công tác tổ chức xem sao?

Chung Minh Nghĩa ném ra miếng thịt béo để xoa dịu Lý Hồng Dương. Mảng công nghiệp của Lâm Tuyền khẳng định là quan trọng, nhất là trong bối cảnh huyện đang ra sức đẩy mạnh thu hút đầu tư, quản lý mảng này dĩ nhiên là một miếng thịt béo.

Công tác tổ chức của Lâm Tuyền lại là một cái bánh ngọt thơm phức, nhất là trong bối cảnh hợp nhất xã Khanh Hương và thị trấn, không muốn ăn cũng không được a! Chung Minh Nghĩa đương nhiên không phải là có lòng tốt để cho Diệp Phàm ôm chút ít thực quyền, mà thật ra thì không muốn để cho hắn thêm cái chức vụ đảng ủy viên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất