- Ừ, hai bên đều không tệ, em không thể nào lựa chọn được.
Diệp Phàm có chút bất đắc dĩ thở dài nói.
- Muốn làm cỏ đầu tường (nghĩa là người ba phải, gió chiều nào theo chiều đó) mọi chuyện suôn sẽ là không thể. Nếu cậu chỉ là Cục trưởng cục Xây dựng Địa khu, làm cỏ đầu tường còn được, cái vị trí đó dù quan trọng, nhưng cũng không có sức ảnh hưởng lắm đến địa ủy.
Sau khi đến thị xã La Châu thì lại khác, cái vị trí đó tương đối có phân lượng, quyền lực thực tế chẳng thua ai, thậm chí còn quan trọng hơn ngai vàng Phó chủ tịch Địa khu một chút. Dù nói là cấp bậc là Cục trưởng, nhưng quyền lực trên sự tế so với cục xây dựng địa khu, không thể so được.
Lời cậu nói, thái độ cậu thể hiện, một tiếng nói một hành động của cậu đều có ảnh hưởng sâu xa đến hai đầu sỏ Đức Bình. Vì, thị xã La Châu mở miệng đâu phải chỉ có một mình cậu, cậu còn có cả một đám thủ hạ trong tay.
Bọn họ đều coi lời cậu nói là chong chóng đo chiều, lấy cậu làm trung tâm, cậu chỉ chỗ nào, bọn họ dồn sức vào chỗ đó, cậu nói, cậu còn có thể trốn tránh được không?
Một câu của Đoàn Hải Thiên hung hăng đánh vào chỗ trọng yếu của Diệp Phàm.
- Em không làm Bí thư thị ủy nữa được không?
Diệp Phàm nói.
- Không làm Bí thư thị ủy, thế thì cậu nghĩ ở Đức Bình còn vị trí nào hợp với cậu. Nếu hai năm nữa cậu muốn ngồi ở vị trí Phó chủ tịch Địa khu, cái vị trí đó không phải cũng có ảnh hưởng với địa ủy như vậy sao? Đến khi đó, không phải cậu vẫn phải suy nghĩ vấn đề nên theo ai à?
Đoạn Hải Thiên nói.
- Em về tỉnh tìm một phòng ban nào đó là được rồi.
Diệp Phàm thở dài, ở Đức Bình này, quả thực là chốn thị phi, đối với người khác mà nói đề bạt nghĩa là thăng chức, còn đối với mình thì không phải vậy, La Châu, sắp trở thành địa ngục rồi.
- Dỗi rồi đúng không? Cậu vẫn muốn lăn lộn trong chốn quan trường, thì phải dũng cảm mà đi. Từng là bí thư một huyện, đối với tương lai có thể đi tiếp trong thể chế sau này của cậu tương đối quan trọng.
Để sau này cậu có thể đi lên vị trí quan trọng hơn thì phải thử nghiệm đã, ở nước ta dù là địa khu hay tỉnh đều tương đối nhiều, đại để là giống nhau
Tỷ như nói, cậu có thể chủ trì tốt công tác ở thị xã La Châu, sau vài năm tôi luyện, sau này sẽ cho cậu một thành phố cấp ba, cậu cũng có thể chủ trì được, căn bản là na ná nhau thôi mà.
Cho nên, kinh nghiệm nền tảng tương đối mấu chốt.
Đoạn Hải Thiên cười nói, kỳ thực đã coi Diệp Phàm là bạn tốt.
Vì con rể Trần Quân sau khi từ Thái Lan trở về, hầu bao lập tức nhiều thêm vài triệu, thêm phần Trần Khiếu Thiên được chia, hai cha con nghe nói cũng kiếm được hơn chục triệu.
Đoạn Hải Thiên dù nói không phải người tham tiền, nhưng cũng tương đối vui vẻ, ít nhất con gái sau khi gả cho Trần Quân đầu tiên cũng được đảm bảo về mặt vật chất.
- Thế nên làm sao bây giờ. Thị xã La Châu không thể đi, cứ ở sở tỉnh thì lại lảng phí thời gian, hay là Bí thư Đoạn, em đến chỗ anh kiếm cơm nhé, hahaha…
Diệp Phàm đột nhiên hắng giọng cười nói.
Hừ, tên nhãi này, đợi câu nói này của cậu, Đoạn Hải Thiên trong lòng cười suýt thành tiếng, đó là vì biểu hiện của Diệp Phàm rất được mắt, từ khu kinh tế Lâm Tuyền Ngư Dương cho đến quốc lộ Thiên Tường huyện Ma Xuyên lại đến kiến thiết thôn Đại Vũ cục Xây dựng địa khu, điểm nào cũng khiến Đoạn Hải Thiên hài lòng.
Sớm đã muốn đưa Diệp Phàm đến Thủy Châu rồi, vừa hay, lần này cơ hội tới rồi. Đoạn Hải Thiên vì hỏi thăm quan hệ của Diệp Phàm với hai đầu sỏ Đức Bình, cũng tốn chút công sức. Hơn nữa, Đoạn Hải Thiên từ thành phố Ngư Đồng tỉnh Việt Đông điều đến.
Cũng không quen với người ở bản địa, gần đây mấy đối thủ trong Hội nghị thường vụ tỉnh cũng chẳng có ai dễ nắm bắt, Đoạn Hải Thiên cần phải đạt thêm thành tích để làm đậm quầng sáng của mình, vì thế, đã nghĩ đến Diệp Phàm.
Nhưng, y cũng chưa trả lời ngay, mà trầm mặc một lúc trong điện thoại, dĩ nhiên là muốn diễn một chút thôi, sau đó nói:
- Cậu đến Thủy Châu? Nếu thực sự muốn đến, tôi sẽ nghĩ xem có chỗ tốt nào đang thiếu người.
- Cái đó… em đến thật đó.
Diệp Phàm cũng bị ép không có đường lùi rồi, thận trọng nói, lòng thầm nghĩ Đoạn Hải Thiên sẽ nể mặt Trần Quân mà không bạc đãi mình, ở Đức Bình bị hai đầu sỏ ức hiếp, công việc sau này cũng chẳng thể nào triển khai mạnh một chút được.
Nửa tiếng sau, Đoạn Hải Thiên gọi tới.
Nói:
- Vừa nãy tôi có kiểm tra rồi, có một chỗ thấy cũng hợp với cậu.
- Không sao, Bí thư Đoạn sắp xếp chỗ nào thì em đi chỗ đó.
Diệp Phàm ngoài miệng đương nhiên nói như vậy.
- Đừng có nghĩ một đằng nói một nẻo, cậu em, sau này lúc riêng tư cứ gọi tôi là anh Đoàn được rồi. Còn trước mặt mọi người thì cứ theo quy củ.
Đoạn Hải Thiên tỏ vẻ thân thiết. Vì Đoạn Hải Thiên cũng là cao thủ lục đẳng. Trên phương diện quốc thuật y rất bội phục Diệp Phàm, cho nên kết giao.
- Haha, anh Đoàn, được.
Diệp Phàm tùy tiện gọi, cái này đã không gọi thì thôi, gọi rồi chắc chắn sẽ không bị thiệt.
- Ừ, gần đây tỉnh thành làm một khu kinh tế tổng hợp, gọi là khu kinh tế mới Hồng Liên. Nhiệm vụ chính là thu hút đầu tư phát triển kinh tế. chuyên nghiên cứu phát triển công nghệ cao khu kinh tế mới. Đương nhiên, phạm vi quản lý bao gồm hai huyện.
Tỉnh thành có tổng cộng 12 huyện, khu. Khu kinh tế mới Hoa Liên quản hai huyện, còn có địa bàn trung tâm của chính mình, chuyện này thành phố rất coi trọng, đã báo lên tỉnh rồi, cũng có biến đổi bất ngờ, nhưng, giờ cuối cùng đã thông qua.
Định sẽ để một Phó Chủ tịch thành phố đến kiêm Bí thư Quận ủy. Hơn nữa, cấp bậc khu kinh tế mới Hồng Liên là đơn vị Phó giám đốc sở nói cách khác, một Phó chủ tịch quận trong đó, cấp bậc của anh ta cũng là cán bộ cấp Cục trưởng.
Mà hàng cục của ủy viên thường vụ Quận ủy không phải cục trưởng thì cũng là cán bộ cấp Phó cục, còn Đảng uỷ Quận ủy, tất cả đều là cán bộ cấp Cục trưởng, có thể còn sắp xếp một số cán bộ cấp Phó giám đốc sở đảm nhiệm ủy viên thường vụ Quận ủy, làm các chức vụ khác trừ Chủ tịch quận.
Chẳng hạn, Bí thư quản lý Đảng và quần chúng có khả năng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Khu Hồng Liên, thậm chí tỉnh còn chuẩn bị lập một khu thử năng lượng cao, nếu có thể thành công thì sẽ mở rộng toàn tỉnh, thành quả rõ rệt ắt hẳn tỉnh còn có thể báo lên trung ương, cho nên, rất quan trọng.
Những lời Đoạn Hải Thiên vừa nói ra quả có chút kinh người, cái khu Hồng Liên đúng là một cái sọt lớn toàn cán bộ cấp bậc Phó giám đốc sở.
Diệp Phàm lúc này cũng hưng phấn, nói:
- Anh Đoạn, thế có phải sắp xếp em đến làm một chân Phó chủ tịch quận không, nếu là vị trí Phó chủ tịch ủy viên thường vụ quận thì càng tốt, ít nhất trên đầu còn có mấy chứ Ủy viên thường vụ, phân lượng cũng nặng hơn nhiều, haha, đó là cấp bậc Phó giám đốc sở, so với bí thư thị xã La Châu còn tăng lên một bậc.
- Da mặt cậu cũng không mỏng nhỉ? Mới bao nhiêu tuổi, không ngờ lại muốn lên Phó giám đốc sở?
Đoạn Hải Thiên đâm thẳng một gậy, thằng nhãi Diệp Phàm vội vàng nói:
- Vậy thì vị trí cấp cục trưởng có phân lượng là được rồi.
- Haha, lá gan của nguyên Chủ tịch thị trấn trăm triệu đâu mất rồi?
Đoạn Hải Thiên đột nhiên cười, Diệp Phàm biết, chắc chắn bị đùa giỡn rồi, bất mãn nói thầm:
- Anh Đoạn, anh đùa em.
- Được rồi, nói chuyện chính, ý tôi là cậu đến khu kinh tế mới Hồng Liên đi, đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy, nghe hiểu ý tôi chứ?
Những lời này của Đoạn Hải Thiên mang uy lực bùng nổ tuyệt đối.
Làm cho đồng chí Diệp Phàm sửng sốt lát sau mới lẩm bẩm:
- Bí thư Đảng ủy, vừa nãy không phải anh Đoạn nói chức đó là do Phó Chủ tịch thành phố Thủy Châu kiêm nhiệm sao? Nói vậy chẳng phải em cũng ghê gớm vậy à?
Diệp Phàm thấy đầu hơi mông lung, miệng cũng phát khô cả rồi.
- Không đùa với cậu đâu, thứ nhất cậu sẽ phải tranh thủ vị trí Phó Chủ tịch thành phố Thủy Châu, nhưng, cái cấp Phó giám đốc sở, phải được Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thông qua mới được.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ đương thời Lô Minh Châu là người Lô gia, quan hệ của cậu với người nhà đó tôi cũng rõ, tôi tin bên bà ấy chẳng có vấn đề gì.
Bên này tôi sẽ toàn lực ủng hộ cậu, nhưng, phân lượng hai chúng ta còn hơi nhẹ, dù sao, Thủy Châu cũng là tỉnh thành, Phó Chủ tịch thành phố nơi này không thể so với các thành phố cấp ba khác được.
Đoạn Hải Thiên nghiêm túc nói.
- Anh Đoàn yên tâm, em sẽ tìm được người ủng hộ.
Giọng điệu Diệp Phàm đầy tự tin, Đoạn Hải Thiên biết quan hệ của hắn với Tề Chấn Đào tương đối sâu, nhưng cũng không vạch trần.
Trầm ngâm một lát, Đoạn Hải Thiên nói:
- Gần đây cậu có đắc tội với ai không?
- Anh Đoàn đang nói về chức Bí thư thị xã La Châu?
Diệp Phàm giật mình, hỏi thử.
- Chức Bí thư thị xã La Châu chắc Trang Thế Thành và Lô Trần Thiên đều lờ mờ tỏ thái độ ủng hộ cậu lên chức, nhưng, ở tỉnh có tiếng không đồng ý.
Cái này, cậu thử nghĩ lại đi. Làm quan không sợ gây thù hằn, nhưng gây nhiều thù hằn quá cũng không sáng suốt. Có thể hóa thù thành bạn đó là thủ đoạn cao minh nhất, ai có thể nói bản thân mình có thể khống chế thiên hạ không cần nhờ vả ai.
Trung Quốc chúng ta có câu
"Sơn không chuyển thủy chuyển". Có thể hôm qua, cậu và Đoạn Hải Thiên tôi chẳng có xung đột lợi ích lớn, hơn nữa Đoạn Hải Thiên tôi không quản được cậu.
Cậu có thể đắc tội với tôi, nhưng, có thể hôm nay, cậu điều đến Thủy Châu, không phải là chuyển cả một khối rồi sao. Đến lúc đó, tôi muốn ép cậu lại tương đối dễ dàng.
Cho nên, thái độ với đối thủ, cậu phải suy nghĩ lại. Dĩ nhiên, chúng ta không phải sợ, cái này nên phân rõ…
Giọng Đoạn Hải Thiên khá thân thiết, giống người anh trai đang nói chuyện với em, cũng giống như đang dạy bảo.
- Em sẽ suy nghĩ một chút.
Diệp Phàm giọng kính trọng, nói.
Sau khi gác máy, chỉnh trang lại suy nghĩ một chút, lập tức gọi cho Tề Chấn Đào:
- Chú Tề, nghe nói tỉnh thành đang định làm khu kinh tế mới Hồng Liên?
- Ừ, cậu hỏi cái này làm gì?
Tề Chấn Đào thản nhiên nói, trầm mặc trong chốc lát, hỏi:
- Thị xã La Châu thế nào? Trang Thế Thành và Lô Trần Thiên có ý đưa cậu lên, nắm chặt lấy cơ hội nhé.
Tiểu Diệp, không phải chuyện gì cũng có thể đợi người khác làm sẵn cho đâu, có những chuyện, cậu thấy dễ dàng, cảm giác vị trí đó chắc chắn là của cậu.
Nguồn: http://truyen360.comNhưng, cậu phải nghĩ, có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào vị trí đó, hơn nữa, tuổi tác kinh nghiệm của cậu làm cậu ở trong hoàn cảnh không được tốt.
Có lẽ, cậu cảm thấy ở tỉnh cũng có mấy Ủy viên thường vụ ủng hộ cậu, chẳng hạn như tôi với Trưởng ban Lô. Nhưng, cậu cũng phải nghĩ, chẳng lẽ Trưởng ban Lô lại không có họ hàng bạn bè?
Còn có rất nhiều vấn đề tình cảm thể diện, chuyện trong thể chế đều dính líu đến nhau. Tự cố gắng, và nắm bắt cho chặt cơ hội là tương đối mấu chốt.
Có cơ hội, cậu thấy dường như đã nắm chắc rồi, nhưng kỳ thực sớm đã rời khỏi tay. Cậu phải nhớ kỹ, bất kể làm chuyện gì, đều phải nhớ kỹ, đời người, giống như đi trong dòng nước ngược, không tiến tức là lùi. Dĩ nhiên, trừ phi cậu muốn làm một người bình thường, cả đời không lăn lộn, còn chuyện muốn đề bạt ngồi lên vị trí trên thành phố, cái đó không thể.
Những gì Tề Chấn Đào nói nhìn thì dễ hiều, nhưng kỳ thực lại là những lời huyền diệu, Diệp Phàm nghe cái hiểu cái không.
Biết chú Tề lờ mờ phê bình mình không đủ tích cực chuyện lên chức Bí thư thị xã La Châu. Thiếu đi ý chí và quyết tâm đi lên.