- Là hai chuyện khác nhau mà.
Diệp Phàm trả lời câu cuối rồi bỏ ra ngoài.
- Cậu còn có gọi tôi là chú Lô không?
Lô Trần Thiên hỏi với theo bóng dáng Diệp Phàm.
- Sẽ còn chứ!
Khi mấy chữ này thốt ra, Diệp Phàm đã sớm đến cầu thang rồi.
- Sẽ còn cái gì, chẳng hiểu ra làm sao cả, đúng là tên điên.
Vừa lúc một thanh niên từ trên lầu đi xuống.
Nghe thấy tiếng Diệp Phàm mà chẳng thấy tiếng trả lời bèn quay đầu lại nhìn xung quang, chẳng thấy ai.
Thằng nhãi này còn tưởng Diệp Phàm bị điên đang mê sảng. Kỳ thực, cửa phòng Lô Trần Thiên không đóng chặt, nghe được tiếng của Diệp Phàm.
Kỳ thực, Diệp Phàm đang lẩm bẩm trong miệng:
- Lô Vĩ là anh em của cháu.
Mấy ngày này Diệp Phàm vẫn thường đến thôn Đại Vũ chỉ đạo công tác. Còn chuyện lựa chọn Bí thư thị xã La Châu cũng đã chọn xong.
Người được chọn, không phải người đề cử thế mạnh do tỉnh nhúng tay, vì, Trang Thế Thành và
Lô Trần Thiên đoàn kết chưa từng có, đã liên kết toàn bộ Ủy viên thường vụ địa ủy Đức Bình, nhất trí phản đối Bí thư do tỉnh đề cử, mạnh mẽ yêu cầu chuyện của Đức Bình để Đức Bình tự làm chủ.
Hơn nữa, trong tỉnh cũng rất kỳ lạ, Tề Chấn Đào, Thiết Thác, Đoàn Hải Thiên ba vị ủy viên thường vụ liên kết, lấy thái độ cứng rắn mạnh mẽ phủ quyết. Mấy người này yêu cầu tỉnh ủy coi trọng Đức Bình, thu hồi lại quyền bổ nhiệm, lựa chọn Bí thư Thành ủy thị xã La Châu.
Dĩ nhiên, mấy người trong tỉnh biết không phải Diệp Phàm đảm nhiệm, lại thêm ba đầu sỏ Tề, Thiết, Đoạn liên kết tạo áp lực, sau khi cân nhắc được hơn thì không nhúng tay vào nữa. Dù sao, Trang Thế Thành và Lô Trần Thiên cũng là nhân vật số 1, số 2 Đức Bình.
Có một số việc không thể làm quá mức, sẽ làm tên bắn ngược lại. Tỉnh Nam Phúc, trên đầu còn có nhà nước trung ương, chẳng phải một quốc gia độc lập, đều có quy tắc áp chế.
Dĩ nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu, trong chuyện này, chắc chắn có bóng dáng Cố gia, không riêng gì Cố gia, quan hệ trong đó tương đối phức tạp, hình như còn có cả bóng dáng Chủ tịch tỉnh Phí, còn Tống Sơ Kiệt cha của Tống Trinh Dao, chắc chắn cũng có phần.
Diệp Phàm mỗi tỗi nghiền ngẫm cũng không nghiền ngẫm được manh mối, vẫn không hiểu được quan hệ rối rắm, lung tung trong tỉnh.
- Không thể ngờ, một Bí thư khu ủy nho nhỏ, mà hai nhà Tào Cố liên kết với Phí gia, còn thuyết phục Tống gia bản địa cùng nhau xuống tay, hahaha, cả ủy viên thường vụ tỉnh Nam Phúc mất đi một nửa, uy phong quá!
Thượng tướng đã xuất ngũ Tổ đặc nhiệm A Lý Khiếu Phong ngồi trên xe lăn không ngừng cười lạnh.
- Hahaha, để cho thằng nhãi đó chịu khổ một chút cũng tốt.
Trấn Đông Hải vui vì người khác gặp họa.
- Chút suy nghĩ của anh tôi còn không rõ sao? Luôn chú ý vào tên nhóc đó. Nhưng không có đất diễn đâu, sở thích của thằng nhãi đó không phải ở đây. Có thấy chưa, lần này đi Thái Lan, thuận lợi như vậy, chẳng tốn một binh một đạn, thế mà, kiếm về được cho Tổ nghiên cứu khoa học Tổ đặc nhiệm A một triệu đô la Mỹ ngoài dự kiến, làm lão già Bang cứ chảy nước miếng thèm thuồng. Nghe nói lão Bang kia ngày đêm nghiên cứu, thử điều chế mấy đồ chơi mới, tôi đang nóng lòng chờ đợi xem làm ra được con thiêu thân gì?
Lý Khiếu Phong cười nói.
- Tôi với ông cũng có thể kiếm được không ít, tài sản hiện nay của tôi cũng có ba triệu rồi, hahaha, triệu phú, hình như cũng dễ thực hiện nhỉ…
Trấn Đông Hải dĩ nhiên là nói chuyện Diệp Phàm cược quyền.
- Haha, lúc tôi đem sổ tiết kiệm ba triệu đưa cho bà xã, tay bà xã tôi run bần bật. Thật hổ thẹn, bà xã từ trước đến nay chưa từng thấy số tiền lớn như vậy.
Trên mặt Lý Khiếu Phong cũng tươi cười.
- Kỳ thực tôi biết chị dâu cũng chẳng ham gì vài triệu kia, chủ yếu là cảm thấy con trai của anh có khoản tiền này, sau này có thể lăn lộn nhanh trong Ủy ban Kỷ luật, không cần lo lắng vấn đề kinh tế. Cán bộ nước ta, trong số những người bị sa lưới, chắc hơn phân nửa là dính đến tiền bạc rồi.
Trấn Đông Hải cười nói.
- Ừ, tôi cũng yên tâm. Tên nhóc Lý Long đảm nhiệm chân chủ nhiệm giám sát Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Tiền lương mỗi tháng không cao, thêm trợ cấp đi ra ngoài, cuộc sống cũng tương đối khó khăn.
Thường xuyên phải ngửa tay xin tiền tôi, mà nó tiêu tiền chẳng có kế hoạch như mấy ông già chúng ta.
Nhưng, có điều nó vẫn hiểu, làm một cán bộ Ủy ban Kỷ luật, tuyệt đối không thể ngửa tay ra, ngửa tay ra với tôi là được rồi.
Lần này nghe nói thẳng nhãi Tiểu Diệp chỉ dùng một chiêu nhoáng cái đã cho cái tên rắm cho Kiệt Khắc gì đó của Thái Lan hạ đài, tôi với anh kiếm được mấy triệu.
Khoản tiền này, đi đầu tư kiếm chút lời, con tôi cũng đủ dùng cả đời. Giải quyết được lo lắng sau này, hahaha, sướng quá!
Lý Khiếu Phong cười nói, thực sự vui vẻ.
- Lão Lý, anh nói đi, ông lão râu dài ở Phật Ma Nham rốt cục là ai, hình như còn lợi hại hơn Diệp Phàm? Nghe Trương Hùng báo cáo nói là diện mạo người này giống người Trung Quốc chúng ta.
Trấn Đông Hải vẻ mặt ngưng trọng.
- Cái này khó nói, giống người Trung Quốc là bình thường, người Trung Quốc đang sống ở nước ngoài không ít, dựa vào điểm này khó đoán được. Huống chi, Trung Quốc chúng ta rộng lớn, dân số nhiều nhất thế giới. là đất tàng long ngọa hổ. Cao thủ hiện rõ nhìn qua chỉ có mấy người, chẳng hạn Trần Vô Ba. Trên thực tế, số tàng ẩn không ít, chỉ là Tổ đặc nhiệm A chúng ta không nhớ hết thôi.
Lý Khiếu Thiên suy nghĩ, rồi lắc đầu.
- Đáng tiếc, khi lão già kia nói chuyện với Diệp Phàm, đã bắt đám Trương Hùng rời đi. Chuyện này, thằng nhãi Diệp Phàm đó chắc chắn biết được nội tình, bất quá, là hắn không chịu nói ra thôi.
Tôi nghi người đó có quan hệ với Diệp Phàm. Nghe Trương Hùng nói, hai người khi chia tay, ông lão còn đưa cho Diệp Phàm một cái túi da, chẳng biết là cái gì.
Sau đó, hình như còn đeo lên cổ Diệp Phàm chuỗi gì đó. Bên trong không phải có cái thứ gì chứ.
Trấn Đông Hải đã sớm nhìn chằm chằm loại cao thủ này, sư bá Phí Thanh Sơn của Diệp Phàm quá thần bí, hơn nữa hai mươi năm không lộ diện ở Trung Quốc, cho nên, y căn bản chẳng thể tra được chút tư liệu gì về ông ấy.
Hơn nữa, loại cao thủ này đi đến hành tung bất định, muốn phái người theo dõi cũng khó. Mà, Trấn Đông Hải cũng chẳng dám, chọc giận loại người này thì sẽ gây cho thủ hạ của mình tổn thất lớn.
- Thôi vậy, chỉ cần ông ta đối tốt với Diệp Phàm, sau này không thể thấy Diệp Phàm nguy hiểm mà không ra tay, haha, cũng giống như là chúng ta kiếm được một cao thủ miễn phí đứng sau lưng.
Lý Khiếu Phong cười nói, liếc mắt nhìn Trấn Đông Hải,
- Lần này anh kiếm đủ rồi, tiền đã đến tay. Đỗ Phong kia cũng là cao thủ thất đẳng, nói chuyện sao rồi?
- Người này bướng lắm, hiện nay ngay cả tôi cũng không tin tưởng, nói chỉ tin Diệp Phàm, muốn nói chuyện với Diệp Phàm. Thực có chút phiền lòng, thằng ranh Diệp Phàm kia có gì đáng giá mà Đỗ Phong lại tín nhiệm nó như vậy chứ? Lời nói của một thương tướng như ông đây lại coi như cái rắm.
Nguồn: http://truyen360.comTrấn Đông Hải cười nói.
- Đây lẽ nào không phải chuyện tốt? Diệp Phàm mới là tương lai của Tổ đặc nhiệm A, Đỗ Phong do hắn thu phục, kiểu người này, sau này sẽ trung thành với Diệp Phàm. Nhưng, ắt hẳn hai người bọn họ có giao dịch ngầm gì đó. Có thể Diệp Phàm giúp y giải quyết chuyện riêng của Đỗ gia thành phố Phổ Hải.
Lý Khiếu Phong nói, nhíu mày.
- Ừ, chuyện này cũng là chuyện của Tổ đặc nhiệm A, nếu Diệp Phàm xuất mã có yêu cầu Tổ đặc nhiệm A tương trợ, chúng tôi sẽ toàn lực giúp đỡ.
Đỗ gia thành phố Phổ Hải, Đỗ Tử Nguyệt kia có lúc cũng hơi quá, nên chỉnh lại một chút mới được.
Người này gần đây quyết tâm bành trướng, tự cho rằng công lực của mình rất cao, có ý ngông cuồng coi thường thiên hạ.
Trấn Đông Hải cũng nhíu mày, nhìn Lý Khiếu Phong, còn nói thêm:
- Nhưng mà, người này được xưng là tứ tú của Trung Quốc, thực lực cũng cao, mới ba mươi tuổi đầu đã là thất đẳng, đúng là một thiên tài.
- Hừ! Thiên tài, vẫn chưa tới phiên y, Diệp Phàm đang đè trên đầu y kìa.
Lý Khiếu Phong hừ giọng nói.
- Nếu Đỗ Tử Nguyệt không chịu thỏa hiệp, Tổ đặc nhiệm A chúng ta cũng chẳng ngại từ tận gốc Đỗ gia thành phố Phổ Hải. Đỗ Phong có thể bỏ sức vì Tổ đặc nhiệm A, đây là thu hoạch lớn nhất của quốc gia.
- Nhổ tận gốc, haha, không thể nào. Đỗ Tử Nguyệt dù không chịu bỏ sức vì quốc gia, nhưng người có sức ảnh hưởng không nhỏ đến hai giới chính trị và thương nghiệp.
Diệp Phàm chỉnh gia tộc Câu Trần Hải Nam, nhà bọn họ không cần phải lo rồi.
Nhưng, những gia tộc từ xa xưa của Trung Quốc không phải chỉ có mấy nhà này, nhiều lắm, bốn bàn tay cũng chẳng đếm hết.
Nhiều nhất chúng ta chỉ chơi được trò rung cây dọa khỉ thôi, chứ còn nói tận diệt, có thể quốc gia không cho phép. Hơn nữa, cũng không có lợi cho sự phát triển của Tổ đặc nhiệm A chúng ta.
Tuy nói những đại gia tộc này đều đều tự vì trận, nhưng, khi Tổ đặc nhiệm A cần người thì vẫn có thể điều một số người trong bọn họ đến bổ sung. Lần trước không phải gia tộc Câu Trần đã điều đến hai người rồi sao.
Trấn Đông Hải phân tích rất thấu đáo.
- Haha, tôi không ngờ, cậu lại có chủ ý hay như vậy, để họ làm người bổi dưỡng miễn phí cho quốc gia. Bọn họ, trở thành căn cứ tạo máu miễn phí cho quốc gia, Tổ đặc nhiệm A chẳng tốn một phân tiền, kế hay!
Lần trước là Câu gia Hải Nam, lần này đến lượt Đỗ gia thành phố Phổ Hải, lần sau nữa không biết có phải đến lượt Cô nàng Phượng Tứ của Hồ Ly gì đó ở Tân Cương không.
Diệp Phàm tốt thật, tận lực cống hiến vì Tổ đặc nhiệm A. Toàn làm những việc cực khổ, giống như một con bò sữa, ăn cỏ xong, lại tiết ra sữa.
Tổ đặc nhiệm A chúng ta đã làm gì cho hắn, Tổ đặc nhiệm A chúng ta nói khó nghe một chúng, là giương mắt mong thấy hắn bị cái đám ích kỷ tự đại, tự cho là đúng, toàn mù mắt nhìn người, tiểu nhân nịnh hót trong chốn quan trường chính trị bắt nạt mà chẳng chút động lòng, nói ra đúng là xấu hổ quá!
Lý Khiếu Phong dĩ nhiên là mượn cơ hội châm chọc ý chí sắt đá của Trấn Đông Hải.
- Cái đó, lão Lý, tôi cũng chẳng có cách nào, Tổ đặc nhiệm A có kỷ luật của Tổ đặc nhiệm A, chúng ta không thể nhúng tay vào chuyện của chính phủ. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, lúc trước quy định này là do ông ký tên đó.
Trấn Đông Hải cười khổ.
- Con khỉ! Anh không thể rat ay, không thể nhờ bạn anh ra tay à, hừ! Không giúp thì không giúp, nói vậy còn dễ nghe hơn. Nhưng, nếu Diệp Phàm có thể nắm được Đỗ Phong, đưa một cao thủ thất đẳng đến cho Tổ đặc nhiệm A, mà lần này còn đưa về được
"yêu độc", có phải là anh nên đề bạt cậu ta chút không.
Lý Khiếu Thiên lạnh lùng hừ nói.
- Đề bạt thì chắc chắn rồi, tôi đang thương lượng với mấy đồng chí, xem xem có thể cấp cho cậu ấy một danh ngạch
"thiếu tướng" không. Còn chức vụ, tôi định đưa ấn đại soái Tổ thứ tám cho cậu ta, nếu cậu ta không nhận thì còn cách nào khác. Dù sao, thời cơ cũng chưa chín muồi, cứ đợi vài năm nữa tính sau.
Trấn Đông Hải dở khóc dở cười.