- Phàm Tử, con muốn làm gì, đứng lại!
Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc, quay đầu lại thấy không ngờ là ba mẹ Lâm Tú Chi và Diệp Thần Tây.
- Ba, mẹ, việc này ba mẹ đừng quan tâm.
Diệp Phàm nghiêm mặt, biết là Trấn Đông Hải giở trò quỷ, kêu lên một tiếng muốn xoay người đi.
- Tôi không cho đi, có chết cũng không cho đi.
Kiều Viên Viên lại vồ lên, tóc tai rối tung, ngồi xổm xuống đất ôm lấy hai chân của Diệp Phàm.
- Thiến Thiến, hắn không có việc gì, không chịu nhục, vừa rồi thầy thuốc có kiểm tra qua,
Lâm Tú Chi đột nhiên nói:
- Con không nghe có phải không? Con đi mẹ chết cho con xem.
Diệp Phàm nhìn thấy mẹ trong tay cầm cái kéo, sợ tới mức cả người đông cứng, vội vàng dừng bước nói:
- Mẹ, mẹ đừng kích động, con không đi.
Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên cũng hoảng sợ, vội vàng xuống xe lại gần Lâm Tú Chi, Lang Phá Thiên đột nhiên phát lực, trong chớp mắt đoạt lấy kéo trong tay Lâm Tú Chi, Diệp Phàm thở phào nhẹ nhàng…
- Đồ tồi nhà họ Cố, đồ tồi…
Diệp Phàm tức giận, giơ chân đạp mấy cái vào tường. Hai cảnh sát vũ trang đã bị Diệp Phàm đá một cước bay đến mấy mét, không có động tĩnh.
Tuy nhiên, mặc kệ Diệp Phàm đá vào tường như thế nào, nhà họ Cố vẫn không có ai xuất hiệu, Cố Thiên Long vẻ mặt bình tĩnh, Cố Phong Sơn thì sầm mặt, tay có chút run sợ. Theo bản năng nắm một cái cán chổi.
- Lo lắng cái gì, hắn dám vào đến tôi sẽ dám bắn hắn.
Cố Thiên Long bình tĩnh hừ nói.
Buổi chiều ngày hôm sau, mọi người đều bình tĩnh lại.
Cố Thiên Long vẻ mặt trắng bệch từ văn phòng Chủ tịch đi ra, trong tay cầm một văn bản
"Tự mời xử phạt" phê một hàng chữ: Con hư là trách nhiệm của cha mẹ.
Mặt sau là ba dấu chấm than.
Năm ngày lặng lẽ trôi qua, Diệp Phàm về tới Thủy Châu. Sau khi em trai Diệp Tử Kỳ phẫu thuật cũng rất tốt, Tống Thiến Thiến sau vài ngày tinh thần thất thường cũng bình thường trở lại.
Mỗi ngày đều ở bên cạnh Diệp Tử Kỳ, hai người cùng nhau trị liệu. Nhưng cũng phải có một năm đến năm rưỡi mới có thể khôi phục.
Vì an toàn, Diệp Phàm đưa cả nhà đến Thủy Châu. Có Trần Khiếu Thiên và Trần Quân thay phiên bí mật bảo vệ, Báo Săn cũng cử ra vài người thay nhau trực.
Bảy ngày sau Bắc Kinh có phản ứng.
Đã hoàn toàn tê liệt, nói cũng không rõ lắm, chỉ biết ê a giống như trẻ con ba tuổi, tay chân đều không thể nhúc nhích, Cố Tuấn Phi bị xử 10 năm.
Việc này, đương nhiên Diệp Phàm phát huy bí thuật Hải Nam cùng ngũ âm lôi cương chỉ của Trần Khiếu Thiên. Cố Tuấn Phi cả đời sẽ si ngốc. Đại tiểu tiện đều phải có người giúp.
Các chuyên gia của bệnh viện cũng đã kiểm tra qua, không phát hiện cái tật gì, chỉ có điều xương cốt bị chặt đứt hơn mười cái, cái này điều trị được. Nhưng bộ phận trong khố kia đã bị Diệp Phàm làm thành bùn nhão, thầy thuốc chữa vài ngày.
Tuy nhiên hình thức vẫn không đâu vào đâu, không ra hình dáng ban đầu. Không thể kiên trì nên chọn cách dùng kỹ thuật. Nghe nói lấy một ít ở chỗ khác để tạo hình lại. Tuy nhiên, cây gậy kia chắc chắn là bị phế đi, chỉ giống nhau mà không thể hoạt động.
Cố Phong Sơn vì Chủ tịch phê
"con hư là trách nhiệm của cha mẹ", rút lui khỏi ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Nam Phúc, từ chức Phó Bí thư tỉnh ủy, một đảng viên mắc lỗi trầm trọng. Trở lại Bắc Kinh muốn làm công tác tôn giáo. Nghe nói chuyên môn là quản lý các chùa chiền miếu mạo.
Cố Thiên Long trưởng lão nhà họ Cố qua vài ngày nữa là về hưu hiện tại cũng về hưu sớm.Nghe nói là chính y có nguyện vọng, Chủ tịch Trấn giữ mãi sau mới phê chuẩn.
- Cố Thiên Long làm cho người ta cười người ta đều là thí xe giữ tướng, y buồn cười là chơi mấy soái giữ xe.
Triệu Bảo Cương có vẻ bùi ngùi.
- Đúng thế, người này thật sự lợi hại. Y tự xin về hưu sớm, Chủ tịch Trấn không đành lòng ra tay, do đó bảo toàn chức vụ cho con trai thứ hai là tư lệnh viên căn cứ Việt Châu Cố Hữu Cương.
Triệu Quát cũng khâm phục không ngừng, nhìn cha một cái nói:
- Tuy nhiên, nhà họ Cố chỉ có một thiếu tướng, hẳn là không trở mình gây ra được sóng gió gì.
- Y còn muốn trở mình gây sóng gió cái gì, không sợ bị người ta nhổ tận gốc sao. Lần này không cần Tào Mộng Đức luôn lải nhải, còn có nhà họ Cố ở Bắc Kinh?
Triệu Bảo Cương thản nhiên nói.
- Chính nghĩa thì được ủng hộ. Cố Tuấn Phi có hành vi ngu ngốc bị trả giá thê thảm và nghiêm trọng. Cũng là cảnh báo cho một số con cháu những dòng họ lớn ở Bắc Kinh.
Triệu Quát nói, nhìn cha một cái còn nói thêm:
- Chỉ có điều việc này hình như không có Diệp Phàm chỉ là không biết Tống Thiến Thiến thế nào. Cho nên, việc này hạn chế ở một số người cảm kích lúc trước. Nhà họ Phượng cũng không hiểu được việc này, nếu không cô bé nhà họ Phượng kia đã chạy đến trước.
- Muốn biết vì sao, phải tự suy nghĩ.
Triệu Bảo Cương hừ một tiếng
- Cô bé nhà họ Phượng mất một cơ hội, nhưng thật ra là cho cô bé nhà họ Kiều có một cơ hội tốt. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tuy nói là da thịt bị đau nhưng sau này, trong lòng Diệp Phàm xem ra sẽ hơi ngượng ngùng.
Có cách nghĩ này, tất nhiên sẽ nghĩ đền bù cái gì đó. Tạm thời hắn không có khả năng đền bù cho cô bé nhà họ Kiều cái gì, tuy nhiên, về cảm tình sẽ có khuynh hướng nghiêng về cô bé nhà họ Kiều. Trấn Đông Hải thủ đoạn đùa giỡn thật là tài.
- Kiều Viễn Sơn cũng không biết sẽ đau lòng thế nào, ha ha. Con gái bị đánh thành ra như thế, thằng nhóc kia không ngờ con gái mà cũng dám ra tay.
Triệu Quát không ngờ mỉm cười.
- Kiều Viễn Sơn không biết việc này, sau này thấy mặt con gái như vậy cô bé chắc không nói sự thật. Thôi vậy, chuyện con gái chúng ta không nói chuyện, nhàm chán.
Triệu Bảo Cương khoát tay áo.
- Viên Viên, rất xin lỗi.
Diệp Phàm sờ mặt Kiều Viên Viên đã đỡ xưng nhiều ngượng ngùng nói.
- Anh có Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn, có lẽ tôi trở nên hấp dẫn nhiều lắm. Tôi còn hi vọng, dấu tay tôi mãi mãi lưu lại, để cho anh cả đời nợ tôi, hừ hừ.
Kiều Viên Viên tức giận hừ nói.
- Ha ha…
Vẻ mặt Diệp Phàm cười xấu hổ, hai chiếc miệng dần dần gần lại nhau, hai đầu lưỡi không ngờ cũng đánh nhau…
- Em cắn anh, đau quá…
Diệp Phàm đột nhiên hừ nói.
- Cắn chết anh, ai bảo anh đánh em, cho chết.
Cô gái nói.
- Còn dám làm mấy chuyện xấu, xem anh trị em như thế nào.
Diệp Phàm lao thẳng đến, Kiều Viên Viên thân thủ khá tốt, chợt trốn đi.
- Thật sự có tài, nếu trốn nữa anh sẽ rửa chân cho em.
Diệp phàm cười gượng nói.
- Em không cho anh rửa chân.
Kiều Viên Viên nói một câu, bị ôm lấy đặt trên giường, Diệp Phàm hỏi:
- Vì sao?
- Anh là đàn ông.
Cô gái nói.
Trong phòng vang lên hơi thở dồn dập, càng ngày càng dồn dập, dường như còn có tiếng cười của con gái…
Thật ra cũng chưa làm gì.
Trong phòng người đàn ông đang nằm xuống chống đỡ, Kiều Viên Viên cười khanh khách nói:
- 203,204,204…800... cố lên, nhanh đến 1000…
Thật sự là đang nằm xuống chống đỡ không phải là gì…
Thiết Chiêm Hùng mặt dày mở cửa lập tức há hốc mồm, miệng trêu chọc nói:
- Người anh em, không thể tưởng tượng được hai người đúng thật là lãng mạn, ở trong phòng chơi nằm xuống chống đỡ.
- Ha ha, Viên Viên hạ lệnh, đây là lễ vật đền bù tốt nhất cho cô ấy.
Diệp Phàm cười mặt Kiều Viên Viên lập tức ửng hồng, lườm hắn một cái hừ nói:
- Sớm biết thế này phạt anh mười ngàn cái, hừ.
- Mười ngàn cái, tốt, tôi đến giúp cô, nào cô Kiều…
Thiết Chiêm Hùng lập tức vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Đây là anh em sao?
Diệp Phàm giận dữ nói.
- Ông em, đến nhà họ Triệu đi dạo một vòng rồi đi nhậm chức.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Đi dạo gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Cậu còn không biết?
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt kinh ngạc.
- Biết cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Con trai cả nhà họ Triệu Triệu Xương Sơn đến Tỉnh Việt Đông làm Bí thư Tỉnh ủy. Cậu muốn tới Ngư Đồng thì đi thắp hương tạm biệt phật có gì không tốt? Hơn nữa vừa đúng thời cơ, buổi sáng nay Triệu Xương Sơn về Bắc Kinh, buổi tối hẳn là sẽ về nhà thăm hỏi ông cụ.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Ông ấy là Bí thư tôi đương nhiên đã biết, chính là anh báo tin?
Diệp Phàm cười nói trong lòng cảm kích.
- Ha ha, Bộ trưởng của chúng tôi cũng đi họp, cho nên tôi thuận miệng hỏi một chút, mới biết được các bí thư tỉnh ủy đã trở lại.
Thiết Chiêm Hùng nhìn Kiểu Viên Viên khó hiểu cười nói.
- Anh Thiết, có thật là Bộ trưởng của anh nói không?
Trên đường Diệp Phàm hỏi Thiết Chiêm Hùng.
- Đương nhiên không phải, Bộ trưởng làm sao có thể nói cho tôi biết chuyện các bí thư tỉnh ủy về họp. Vả lại tôi cũng không rỗi để hỏi vấn đề này, ha ha.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Thế thì lạ thật chẳng lẽ anh gặp Triệu Xương Sơn?
Diệp Phàm có vẻ nghi ngờ hỏi.
- Cũng không phải, là cô bé nhà họ Triệu kia nói. Tôi thấy buồn, Bắc Kinh lớn như vậy, sao có thể gặp cô bé nhà họ Triệu kia, cậu bảo có lạ hay không?
Thiết Chiêm Hùng có vẻ như cười nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Tôi chưa hiểu?
Diệp Phàm có chút giật mình, nhanh chóng giả bộ ngớ ngẩn đề nói dối.
- Tôi đã nói rồi, ông em, có đi hay không tùy cậu, dù sao tôi đã đưa tới, đi rồi.
Thiết Chiêm Hùng vỗ vỗ vai Diệp Phàm, đưa cho Diệp Phàm một gói văn kiện to nói:
- Việc này chính là tư liệu liên quan đến vụ thảm án 88 ở Ngư Đồng công an điều tra.
Tướng quân Lý kì vọng cao vào cậu, hi vọng cậu có thể vạch trần vụ án giết người thần bí. Thật sự, nếu không điều tra ra cũng không có cách nào, chúng ta cũng đều là người, không phải thần.
Từ xưa đến nay đều có rất nhiều vụ đại án bí mật đến nay đều không thể vạch trần chân tướng, điều tra phá án cũng phải có vận may.
Cậu cố gắng để xứng đáng với những gì Tướng quân Lý giao cho, quan trọng là cố gắng hết sức. Đương nhiên, có thể vạch trần là tốt, cậu hiện tại là Bí thư Đảng ủy công an thành phố kiêm Cục trưởng công an, bảo đảm bình yên là nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu.
Mục tiêu hơi khác với mục tiêu của cậu khi còn ở chính quyền. Trước kia, cậu lấy việc phát triển kinh tế ở địa phương là việc chính, hiện tại, cậu phải thay đổi tư tưởng này thành phá an và bảo vệ bình yên là việc chính.
Cậu cũng phải thích ứng với việc thay đổi mới đúng, đừng tới đó rồi cả ngày ở Cục công an nghĩ đến việc phát triển kinh tế địa phương, đó giống như bắt chó đi cày, sẽ không thu được kết quả.
- Đúng vậy, lời này em nhớ kỹ, tuy nhiên…
Diệp Phàm nhìn Thiết Chiêm Hùng một cái, như định nói gì lại thôi.
- Có gì mau nói, đừng úp mở như thế.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Anh Thiết hiện nay là thứ trưởng Bộ công an, có thể cấp cho Cục công an Ngư Đồng một xe cảnh sát?
Diệp Phàm ấp a ấp úng nói.
- Cậu xem xem, vừa mới nói với cậu, ánh mắt đã nhìn đồ vật này nọ, tư tưởng này của cậu không được, có phải không thể thu tay?
Thiết Chiêm Hùng trợn mắt, thiếu chút nữa văng tục.