- Tôi… tôi xin lỗi trưởng ban Kim. Người thư ký khi nãy kiêu ngạo giờ khuôn mặt đã trở nên trắng bệch, sợ hãi mau chóng đi lấy chén trà.
- Không có gì đâu trưởng ban Kim, Viên Viên bình thường thích uống nước ngọt, không thích uống trà.
Diệp Phàm liếc nhìn thư ký, ra bộ không để ý gì cả. Thực chất là giải vây cho viên thư ký thôi, thời buổi cũng cần phải giúp đỡ nhau, hơn nữa cũng có thể ghi lại chút tình cảm này.
- Đúng vậy bác Kim ạ, cháu không khát nước.
Kiều Viên Viên nói theo lời Diệp Phàm.
Quả nhiên, Diệp Phàm cảm nhận viên thư ký có ánh mắt cảm kích. Việc này, nếu có quan hệ tốt với thư ký của Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy thì sẽ hiểu được động thái nhân sự trong Tỉnh, cũng là một việc rất tốt.
- Đi thôi Viên Viên, hôm nay bác mời cháu đi ăn.
Trưởng ban Kim mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Phàm vẫn không ra sao. Viên thư ký kia cũng cảm nhận được, biết rằng Trưởng ban trong lòng đã có chút khúc mắc với mình. Việc này đối với thư ký của lãnh đạo mà nói, thì là trí mạng. lúc nào mà muốn vừa lòng thì cũng phải xem tâm tình của lãnh đạo thế nào thì mới nói được.
- Việc này…
Kiều Viên Viên có vẻ không xác định được, quay sang nhìn Diệp Phàm. Kim Thụ Dương trong lòng ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào Diệp Phàm và Viên Viên đang trong thời gian tìm hiểu nhau, có vẻ như Viên Viên muốn có ý kiến của anh ta, tên này không thể có thân thế thế được. Cho dù có đang tìm hiểu nhau thì cũng làm gì có thái độ thế chứ, rồi nhìn Diệp Phàm cười nói:
- Thế nào hả Bí thư Diệp khó mới lên tỉnh một chuyến mà.
- Trưởng ban Kim, buổi tối tôi xin mời ông. Bây giờ chỉ lo công việc của Trưởng ban còn nhiều nên tôi không dám nhận lời.
Diệp Phàm đâu có hiểu ý của Kiều Viên Viên, người ta có ý tạo mối quan hệ cho anh mà tạo quan hệ không hề có dấu vết gì, để lộ rõ tầm quan trọng của mình.
- Ha ha, giờ cũng đến giờ ăn cơm rồi, hơn nữa, đã lâu rồi tôi không gặp Viên Viên, có bận hơn nữa thì cũng phải đi ăn cơm, nếu không Trưởng ban Kiều lại trách tôi.
Trưởng ban Kim rất hứng thú, rồi quay sang nói với viên thư ký một câu. Mà thư ký này vừa nghe lãnh đạo nói xong, ngây người vài giây rồi lập tức nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt càng trắng bệch.
- Cháu thật có phúc ăn uống, bác đừng tốn kém quá nhé.
Kiều Viên Viên cười nói, rồi tự nhiên bám tay Diệp Phàm ra ngoài.
Khi đi ra, đều có người cung kính chào Trưởng ban Kim, sau đó hiếu kỳ quan sát Diệp Phàm và Kiều Viên Viên.
- Viên Viên, em bỏ tay ra, bao nhiêu người nhìn thế này.
Diệp Phàm ghé vào tai Viên Viên nói, đúng là thể hiện của Viên Viên như là dính hồ vào Diệp Phàm, trong Tỉnh ủy mà cũng không chút xấu hổ.
- Sợ gì chứ? Em thích như thế này.
Kiều Viên Viên lớn tiếng nói, Kim Thụ Dương cũng nghe thấy nói lại:
- Viên Viên của chúng ta đã lớn rồi, ha ha…
Kim Thu Dương nói lời này rất đứng đắn, nhưng lại có ý sâu xa, có chút mờ ám.
Vừa mới đến tòa nhà Tỉnh ủy, nhìn ngay thấy một người trung niên gầy ngẩng đầu cúi chào Trưởng ban Kim:
- Trưởng ban Kim, tối nay cùng nhau ăn cơm được không?
- Tiểu Trần, đây là đồng chí Diệp Phàm là bí thư mới nhận chức ở Ngư Đồng.
Kim Thụ Dương giới thiệu cho người trung niên nói, rồi cũng nhìn Diệp Phàm giới thiệu:
- Tiểu Diệp, vị này là Giám đốc sở Công an tỉnh Trần Bố Hòa, sau này hai người sẽ thường xuyên phải qua lại với nhau đó.
Trưởng ban Kim xưng hôi
" đồng chí Diệp Phàm" là đã quá tốt rồi, còn
"tiểu Diệp" xem ra có chút biến đổi, chắc chắn là do ảnh hưởng của Kiều Viên Viên đứng sau.
Diệp Phàm điềm tĩnh cười rồi chào hỏi, thầm nghĩ Giám đốc sở Trần Bố Hòa có thể không kiêm chức Bí thư chính trị Tỉnh, nếu không Trưởng ban Kim lại không giới thiệu chức danh to như thế…
Sau khi Trần Bố Hòa nghe Kim Thụ Dương giới thiệu xong đã ngây người trong vài giây, lát sau mới bình tĩnh lại:
- Thật không ngờ, Bí thư chính trị mới nhận chức ở Ngư Đồng lại là chàng thanh niên trẻ tuổi thế này…
Diệp Phàm nghe ra trong tiếng cười của ông ta có chút châm chọc, ý tứ rõ ràng muốn nói mình ngồi lên chức đó là do có quan hệ đây.
- Giám đốc sở Trần cũng đâu có già đâu.
Diệp Phàm nói.
- Cũng đã già rồi.
Trần Bố Hòa thản nhiên nói.
- Anh này, có phải không phục không? Người ta còn trẻ điều đó không sai, nhưng người ta có năng lực. Hơn nữa, cục công an thành phố Ngư Đồng có cục diện đáng buồn, tham gia cũng phỉa góp cả công sức, tâm huyết.
Trưởng ban Kim hài hòa nói, xem ra quan hệ hai người này rât tốt.
Ông ta nhìn Trần Bố Hòa rồi nói:
- Chúng ta cùng đi thôi, tôi vừa mời Viên Viên đi ăn.
Lần này Trưởng ban Kim dùng từ
"mời" khiến Trần Bố Hòa càng ngạc nhiên, rồi lát sau mới trở lại bình thường, không thể không nhìn Kiều Viên Viên rồi cười nói:
- Mời khách là do Trưởng ban Kim mời, còn thanh toán là việc của tôi. Bí thư Diệp chẳng mấy khi có thời gian rảnh lên thành phố, thật không dễ dàng gì.
- Ha ha, Giám đốc sở Trần, sau này có thể tôi sẽ thường xuyên đến phiền anh rồi, đến lúc đó anh đừng kêu là phiền nhé.
Diệp Phàm nói theo câu chuyện, tạo quan hệ.
- Điều đó tất nhiên rồi, đây là số điện thoại của tôi, đến lúc đó gọi điện cho tôi.
Trần Bố Hòa đang hứng lấy luôn ra danh thiếp đưa cho Diệp Phàm, Diệp Phàm nhận lấy rồi ngại ngùng nói:
- Giám đốc sở Trần, tôi không có danh thiếp, xin để lại số điện thoại.
- Anh Phàm, anh cũng để lại số cho cả bác Kim đi, đến lúc có việc gì gọi cho anh cũng sẽ tiện mà.
Kiều Viên Viên thông minh lanh lợi, nói ra được câu rất hay, lý do rất hợp lý.
Kim Thụ Dương đã hiểu ý, cũng lấy danh thiếp ra đưa cho Diệp Phàm, Diệp Phàm trong lòng thầm vui sướng. Có được danh thiếp riêng người bình thường chắc ông ấy không đưa.
Quán Hắc Thiên Nga nằm bên Châu Giang, đến đó dùng bữa có thể vừa ăn, vừa thưởng thức rượu và thưởng thức cả cảnh sắc của Châu Giang.
Vừa đi vào phòng liền có một thanh niên bước vào, nhìn bộ dạng rất giống Trưởng ban Kim. Trưởng ban Kim liền cười nói:
- Kim Hạo, giới thiệu với con, vị này là Diệp Phàm sẽ nhận chức Bí thư chính trị thành phố Ngư Đồng.
- Xin chào Bí thư Diệp, tôi làm việc tại Thành ủy.
Kim Hạo nói xong nhìn Kiều Viên Viên, cười nói:
- Cô Kiều sao nay lại có thời gian đến Việt Châu thế này?
Trần Bố Hòa vừa nghe thấy Viên Viên họ Kiều liền nghĩ ngay đến gì đó, khuôn mặt vụt lên sự ngạc nhiên rồi biến mất. Lại nhìn Diệp Phàm và Kiều Viên Viên, rồi nghĩ đến thái độ mà Trưởng ban Kim đối với hai người họ, trong lòng đã hiểu phần nào.
- Em đi cùng anh Phàm ạ.
Kiều Viên Viên tự nhiên nói.
- Anh Phàm, nghe thật thân thiết, anh ta không phải là???
Trên mặt Kim Hạo hiện lên sự chua xót, rồi trêu đùa nói.
- Em nào có phúc phận đó, người ta đào hoa lắm. Nào là tiểu Tứ nhà họ Triệu, hay cô con gái nhà họ Phượng kia đều đang theo đuổi muốn làm vị trí gì của anh ta mà.
Kiều Viên Viên cố tình nói kiểu ghen tị, nhưng thực ra cũng chỉ là mượn cớ để nhắc vị trí của Diệp Phàm trong lòng trưởng ban Kim.
Kiều Viên Viên biết những lời cô nói không ai hiểu nhưng Kim Thụ Dương chắc chắn hiểu. Bởi vì Kim Thụ Dương là bạn học của cha cô, thường xuyên tới thủ đô, và cũng học được nhiều chuyện từ cha cô.
Quả nhiên, Giám đốc sở Trần đang phan tích hai nhân vật này, Kim Thụ Dương sức mặt sửng sốt nhìn Diệp Phàm.
- Tiểu Tứ nhà họ Triệu có phải là cô tứ của Chủ tịch Triệu không, hình như người Bắc Kinh đều gọi là tiểu thư Triệu Tứ. Còn cô gái nhà họ Phượng thì tôi chưa từng nghe qua.
Kim Hạo mượn cớ nói chuyện.
- Đúng rồi, nhà họ Phượng ở Kinh thành cũng có mấy nhà.
Kiều Viên Viên thản nhiên nói.
- Được lắm Viên Viên, có gì để tối nói. Trưởng ban Kim, tôi mời trưởng ban một chén.
Diệp Phàm cố ý nhíu mày, chuyển chủ đề, Kiều Viên Viên cũng không nói gì thêm.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Được đồng chí Cố Canh Phó trưởng ban tổ chức thường vụ tỉnh trực tiếp dẫn Diệp Phàm đi nhận chức, hơn nữa, Giám đốc sở Trần nói muốn đến Ngư Đồng đi xem xem thế nào nên không cho nhiều người đi.
Đoàn người này cấp bậc cao rồi, mặc dù Cố Canh là cán bộ cấp Sở nhưng người ta ở vị trí quan trọng.
Một nhân viên cấp dưới nhận chức, ban tổ chức phái một trưởng phòng dưới đi là chưa đủ. Một hai người nhạn chức ở thành phố, có khi Phó trưởng ban cũng không phải đến. Hơn nữa, lần này có Giám đốc sở cảnh sát tỉnh Trần Bố Hòa đích thân đi cùng.
Hai chiếc xe hiệu Audi đi về hướng Ngư Đồng, Kiều Viên Viên về thủ đô.
Ngư Đồng là thành phố ven biển tỉnh Việt Đông. Kinh tế xếp thứ 4 toàn tỉnh, có khoảng 6 triệu dân sinh sống, và có 10 huyện.
Thành phố Ngư Đồng vốn phân thành hai khu, là Khu Đông Hà và khu Tây Hà. Bởi vì sông Áp Tử chảy xuyên qua Ngư Đồng rồi ra biển, chảy qua Ngư Đồng và phân Ngư Đồng thành hai bên, bên đông và bên tây, ở giữa có vài chiếc cầu bắc qua.
Đến Ngư Đồng cũng vừa lúc ăn trưa.
Bí thư Hà Trấn Nam của thành phố Ngư Đồng, Chủ tich thành phố Lý Quốc Hùng cùng với các bộ máy của Ủy ban nhân dân thành phố đang đứng ở cửa tiếp đón. Diệp Phàm biết, người ta tiếp đón là Phó trưởng ban Cố Canh, bản thân cũng chỉ là làm nền mà thôi.
Sau khi tuyên bố xong thì cùng đi ăn cơm trưa, Phó trưởng ban Cố Canh có việc nên đã ra về trước.
Giám đốc sở Trần Bố Hòa và Bí thư Đảng quần chúng thành phố Ngư Đồng Thái Chí Dương cùng các đồng chí ban chính trị đưa Diệp Phàm tới Cục cảnh sát thành phố.
Việt Đông là một tỉnh giàu có, mà kinh tế của Ngư Đồng khác so với kinh tế của Đức Bình tỉnh Nam Phúc. Mặc dù kinh tế tỉnh Nam Phúc chủ yếu là nằm ở thành phố Mặc Hương, nhưng dân số ở đó cũng ngang như Ngư Đồng, tuy nhiên kinh tế Ngư Đồng phải nhiều gấp 3 lần Mặc Hương.
Vì thế, tòa nhà Thành phố rất có khí thế, giống như khách sạn cấp sao đàng hoàng.
Tuy nhiên, lần đầu Diệp Phàm đến cục cảnh sát đac rất thất vọng, Ngư Đồng vốn có tiền, vậy mà Cục cảnh sát lại tồi tàn quá mức, ai cũng biết hoàn toàn không ra thể thống gì.
Tòa nhà 6 tầng ở chính giữa bãi cỏ còn coi được, mới xây dựng không lâu nhưng những nhà bên cạnh hay đằng sau lại giống như xây vào những năm 60, 70, rất cổ rồi.
Vừa mới bước vào không lâu đã xảy ra chuyện khiến Diệp Phàm xấu hổ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLVừa mới đến của chính, Diệp Phàm đòi dừng xe, hắn ta muốn đi đi lại lại xem xem. Bên cạnh xuất hiện hàng trăm viên cảnh sát, mặc đồng phục, vỗ tay hoan nghênh đồng chí Diệp Phàm mới đến nhận chức.
Không lâu sau, có hai em thắt khăn đỏ, một trai một gái tay cầm bó hoa tiến tới.