Mã Hán đòi người khá thuận lợi, Khương Nhất Lâm cứ việc không cam lòng nhưng cũng biết việc an toàn quân sự quốc gia quan trọng, còn nguyên nhân cũng không hỏi đến, ông ta biết quy tắc.
Tô Hương Linh cũng khá kiên cường, vì không nói ra chuyện bị Kiều Báo Quốc dụ dỗ, cô vẫn không nói gì, về 5 triệu kia vẫn khăng khăng là cô cho mượn. Dù sao Tô Thanh Vân cũng có chút năng lực, Viện kiểm sát tỉnh cũng không dám làm quá mức.
Mã Hán sau khi đưa Tô Hương Linh đến căn cứ làm ra vẻ thẩm vấn một hồi, ba ngày sau liền mang Tô Hương Linh về Viện kiểm sát, để lại một phần tài liệu, nói với Khương Nhất Lâm:
- Sự việc đã điều tra rõ, sự việc của Tô Hương Linh không liên quan đến quân sự.
Hơn nữa, còn có kết quả ngoài mong muốn, lúc đầu chúng tôi nghi ngờ 5 triệu của cô có vấn đề, qua điều tra mới rõ, 5 triệu này là khoản tiền mà Kiều Báo Quốc cấp.
Mà Kiều Báo Quốc lấy khoản tiền này từ chỗ em gái Kiều Viên Viên. Mà Kiều Viên Viên là mượn của bạn trai là Diệp Phàm.
Kiều Viên Viên đã đưa ra biên lai vay mượn làm căn cứ chính xác ở đây. Tô Hương Linh nói Kiều Báo Quốc là bạn trai cô hai người đang chuẩn bị kết hôn.
Kiều Viên Viên và Kiều Báo Quốc là anh em, góp một chút vì anh cũng là bình thường. Diệp Phàm lại là bạn trai Kiều Viên Viên, cho người yêu vay tiền cũng là đúng. Việc này căn cứ quân sự Hùng Sơn chúng tôi đều lập hồ sơ.
Ý của Mã Hán Khương Nhất Lâm sao có thế không biết, thế này rõ ràng là muốn Viện kiểm sát tỉnh nhanh chóng kết án, Tô Hương Linh không phạm tội anh còn muốn giữ cô ấy, thì quá là không bình thường.
Đêm đó, Tô Hương Linh được về nhà.
Tô Thanh Vân nhíu mày có chút băn khoăn, nhưng có vẻ là lo lắng.
- Có gì tài giỏi, chỉ là tìm người.
Tô Quốc Hưng đứng bên cạnh nói, làm cho Tô Thanh Vân tức giận, đập bàn quát:
- Mày! Chỉ là tìm người, mày đi tìm cho tao xem, không có chút bản lĩnh nào còn nói. Tránh xa tao ra, nhìn ngứa mắt.
- Không thể tưởng tượng được bọn họ có thể dùng quân đội vào lúc then chốt, rốt cuộc là như thế nào?
Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền nhả một hơi thuốc, vẻ mặt khó coi.
- Việc này không rõ lắm. Hẳn là nể mặt Kiều Hoành Sơn.
Khương Nhất Lâm vẻ mặt cung kính đứng đối diện Chủ tịch tỉnh Uông.
- Diệp Phàm là xảy ra chuyện gì?
Chủ tịch tỉnh Uông đột nhiên mắt sáng lên, hỏi.
- Mã Hán ở căn cứ kia có nói hình như Diệp Phàm là bạn trai của Kiều Viên Viên. Người này rất trẻ tuổi, đương nhiệm Bí thư Đảng ủy công an thành phố Ngư Đồng. Thăng chức cũng vi phạm nguyên tắc tổ chức, trong đó khẳng định có vấn đề.
Khương Nhất Lâm cũng có chút bất mãn muốn cho nhà họ Kiều một đòn.
- Chuyện đề bạt thì thôi đi, ở Trung Quốc chúng ta có hai mươi mấy cán bộ cấp Phó giám đốc sở như hắn, những người này đều là những người của các gia tộc có hạng, rút dây động rừng, đó là một tổ ong bò vẽ lớn không động vào được.
Uông Chính Tiền nghiêm túc nói, nhìn Khương Nhất Lâm một cái, còn nói thêm:
- Nếu Diệp Phàm là cán bộ, sao có thể có nhiều tiền như vậy?
- Việc này không rõ lắm
- Không rõ thì điều tra đi thôi. Nếu nhà họ Kiều không có chuyện gì phải ra tay, chúng ta cũng phải tỏ vẻ một chút có phải không?
Chủ tịch tỉnh Uông vẻ mặt sáng lên.
- Hắn hình như rất nhiều tiên, 5 triệu chỉ là phần ít, còn cho Kiều Báo Quốc mượn 5 triệu để hoàn lại tiền cho Tô Hương Linh. Việc này đều có Diệp Phàm tham gia, nếu không, bọn họ sẽ đau đầu.
Khương Nhất Lâm nói.
- Không phải 20 triệu, một cán bộ có 20 triệu xem ra hắn không dừng ở con số này. Nghe nói người này gia thế bình thường, cha mẹ đểu làm công ăn lương ở Cổ Xuyên thành phố Mặc Hương tỉnh Nam Phúc. Một gia tộc như thế lại có nhiều tiền như vậy, đó là điều đáng nghi ngờ.
Uông Chính Tiền thản nhiên mỉm cười.
- Tôi sẽ điều tra rõ, hừ, nhà họ Kiều cũng không thể lấy đồ ăn trên bàn của chúng ta, đến phút cuối phải cho một nhát mới được.
Khương Nhất Lâm lạnh lùng nói.
- Thôi đi, một nhát có thể khiến họ đau nhưng không thể đào sâu được. nhà họ Kiều dù sao vẫn là một sân lớn.
Uông Chính Tiền khoát tay, Uông Chính Tiền vừa đi, ông ta lập tức im lặng.
- Cái gì? Nhà họ Tô tìm được người quân đội ra tay, sao có thể thế được?
Triệu Bảo Cương vẻ mặt nghi ngờ.
- Cực kỳ chính xác, là người của căn cứ Hùng Sơn ở Ngư Đồng ra mặt. Tìm cớ đem Tô Hương Linh đi một hồi lại đem kết quả trả lại Viện kiểm sát tỉnh, và sau một ngày trả lại người. Con vốn định tình hình đặc biệt thì tỏ vẻ ra tay, không thể tưởng được toàn bộ dự định bị quân đội phá hủy, mẹ nó thực là xui quá.
Nhân vật số 1 tỉnh Việt Đông Triệu Xương Sơn không ngờ nổi nóng văng tục trên điện thoại.
Ông ta trong đầu cố nén giận, lần này Uông Chính Tiền cùng Tô Thanh Vân âm thầm phân cao thấp, vui nhất chính là Triệu Xương Sơn.
Vốn tưởng rằng có thể mượn chuyện này kéo Tô Thanh Vân về phía mình, không thể tưởng được quân đội ra tay kết thúc mọi chuyện. Triệu Xương Sơn thiếu chút nữa phun huyết, im lặng một hồi nói thêm:
- Ba, việc này hẳn là có bàn tay của Kiều Hoành Sơn.
- Kiều Hoành Sơn, không giống phong cách của ông ta.
Triệu Bảo Cương thản nhiên nói, nhưng thật ra khá bình tĩnh.
- Không phải Kiều Hoành Sơn còn có ai có thể mời được căn cứ Hùng Sơn? Nghe nói căn cứ này tuy mặt ngoài quy mô không lớn, chỉ mấy quân hạm nhưng thực ra vị trí khá quan trọng. Cảng nước sâu có thể đón tàu mấy vạn tấn.
Triệu Xương Sơn đương nhiên cũng có nghe được một số tin tức, việc này không phải Bảo Cương vừa nói với ông ta.
- Ừ, chứng tỏ sự nhạy cảm chính trị của con đã tăng không ít. Xương Sơn, tuy nói con công tác trong chính quyền nhưng con là nhân vật số một của tỉnh Việt Đông, đương nhiên cũng phải có một ánh mắt chiến lược mới đúng. Ngày xưa vị trí của con là tuần phủ, cũng phải đảm đương việc chống ngoại xâm, bảo vệ bình an của một vùng.
Triệu Bảo Cương tinh thần khá tốt.
Im lặng một hồi cười nói:
- Nghe nói gần đây cô bé nhà họ Kiều cũng đến Việt Châu?
- Vâng, con vốn không biết, tuy nhiên chuyện Kiều Báo Quốc xảy ra, cô bé kia mỗi ngày đều ở tỉnh thành con mới biết cô đã đến đại học Trung Sơn dạy học. Tuy nhiên, nghe nói Diệp Phàm cũng cả ngày ở bên cạnh cô bé nhà họ Kiều. Con thấy bực hắn vừa đến Ngư Đồng liền nói trong nửa năm sẽ phá án, nay chỉ còn ba tháng, án không phá hắn ở tỉnh thành làm gì?
Triệu Xương Sơn thản nhiên nói, trong đó mang theo một chút nghi ngờ khó hiểu.
- Cậu nhóc đó, ha ha, chuyện lần này bị hủy chính là do hắn.
Triệu Bảo Cương cười.
- Phá hủy là do hắn? Sao có thể thế được?
Triệu Xương Sơn hoàn toàn không tin.
- Xương Sơn, có việc con thấy không có khả năng, nhưng thực ra lại có khả năng.
Triệu Bảo Cương cố gắng mới không nói ra cái gì đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Thật sự là hắn làm, sao có thể thế được. Tuy nhiên, ông cụ đã khẳng định như vậy là có lý do, ông cũng không phải người ăn nói lung tung. Thật sự là lạ, người này sao có khả năng nói được người của căn cứ Hùng Sơn…
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Xương Sơn thầm nói.
Sau khi nghĩ một hồi, đột nhiên đập bàn nói:
- Chắc là Thiết Chiêm Hùng lợi dụng quan hệ trước kia thay Diệp Phàm giở trò quỷ, như vậy có vẻ có lý, thằng nhóc, cậu làm hỏng việc lớn của tôi, việc này tôi nhớ kỹ, khi nào phải đập mới được, nếu không…
- Thật sự là lạ, hắn sao có thể mời người của căn cứ Hùng Sơn. Việc này thực sự là có chỗ lạ, không phải là tướng quân Lý lên tiếng chứ. Như vậy quả thật là ông ta nói, xem ra lão Lý không phải yêu quý cậu nhóc này bình thường, tuy nhiên cũng tốt, ít nhất mình đỡ một ít chuyện phiền toái.
Kiều Viễn Sơn ở Bắc Kinh cảm giác nghi ngờ, suy nghĩ.
Lúc này chuyện nhà họ Tô đã giải quyết khá tốt nên Diệp Phàm trở lại Ngư Đồng tâm trạng cũng không tồi.
Tuy nhiên, gần đến chỗ ở của mình thấy một bóng người mờ mờ nằm ở góc tòa nhà của mình, Diệp Phàm nhìn qua biết chắc chắn là Lý Nguyệt.
Diệp Phàm không để ý lên tầng gọi điện thoại cho Lý Cương hỏi việc của Lý Nguyệt.
- Đúng là cô ấy, mấy ngày nay anh ở tỉnh thành, Lý Nguyệt có vẻ hơi lạ, thường xuyên đến góc tòa nhà anh ngủ.
Lý Cường nói.
- Có tình hình gì lạ không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tạm thời không có, tuy nhiên, Lý Nguyệt hình như quan tâm đến Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền, Quản Phi thường thường điên sẽ đến chỗ ở của ông ta.
Đương nhiên, là lén lút đến, tuy nhiên, chỗ của Quản Phi có mấy người thanh niên thân thủ cũng không tệ lắm.
Mấy người đó ánh mắt tàn nhẫn, xem ra ở xã hội cũng là người có số. Những người này trợ thủ cho một người đàn ông tên là Thanh Lang.
Người này là vệ sĩ của Quản Phi, tôi lần nào cũng thấy Thang Lang đi cùng Quản Phi. Hơn nữa có buổi tối Lý Nguyệt đến một gốc cây cách biệt thự của Quản Phi không xa, chính mắt tôi thấy Quản Phi một cước đã gãy một cái cây.
Lý Cương nói.
- Cây đấy to bao nhiêu?
Diệp Phàm giật mình hỏi. Bởi vì hắn nghĩ tới chuyện mấy người bị giết, trên trán có chỗ bị lõm xuống. Diệp Phàm gần đây cũng luôn cân nhắc, cảm giác không biết có phải có một cao thủ dùng nội kình giết người mới có thể làm cho trán người chết có tình trạng như vậy không.
Chỉ có điều đây chỉ là suy đoán, Diệp Phàm vốn định tìm sư bá Phí Thanh Sơn hỏi một chút. Tuy nhiên, sư bá đến vô ảnh, đi vô tung, không liên hệ được.
- So với nắm tay người còn to hơn một chút.
Lý Cương trả lời, giọng có vẻ có chút khâm phục.
- Có thể đá gãy cây gỗ to hơn nắm tay bàn chân không có hai nghìn cân sức thì không có khả năng. Người này sức bật kinh người, ít nhất đôi bàn chân phải có tứ đẳng đỉnh bậc, có lẽ là cao thủ ngũ đẳng.
Diệp Phàm nói, nhíu nhíu mày, còn nói thêm:
- Thanh Lang là người giỏi võ, Quản Phi có phải là người giỏi võ không?
- Hẳn là không phải.
Lý Cương thản nhiên nói.
- Quản Phi có thể loại trừ, Thanh Lang chính là cao thủ mà Quản Phi dùng số tiền lớn mời đến.
Diệp Phàm nói xong im lặng một lát, nói:
- Theo dõi cẩn thận, không cần gây hấn với Thanh Lang.
- Tôi biết.
Lý Cường nói.
- Việc này Lý Nguyệt chắc chắn có vấn đề, chúng ta theo dõi cô, đối thủ không biết có cử người theo cô hay không. Một khi Lý Nguyệt có sơ hở gì, phỏng chừng chính là lúc cô bỏ mạng. Lý Cường, cậu đến phòng tôi, tôi cho cậu một khẩu súng, cậu đã học bắn súng chưa?
Diệp Phàm dặn dò nói.