Đột nhiên một tiếng hắt xì đánh thức dạy, dụi dụi mắt nói:
"Quái, là ai nhắc tới mình, không phải là, xong đời, có phải mình với Đổng Oanh Oanh ấy một chút, nên Viên Viên đang mắng mình. Tuy nhiên, cơ thể của Đổng Oanh Oanh quả là làm người ta phát hỏa, giống như nước có thể làm hóa bùn đàn ông."- Chính xác là hóa thạch, vẫn còn thành sắc, tương đối đẹp, hóa thạch loài chim được bảo tồn vô cùng hoàn chỉnh, chắc hẳn đã 200 năm lịch sử.
Từ hóa thạch này người ta có thể nghiên cứu tình hình loài chim ở thời điểm đó. Bởi vì loài chim có tập tính bay, chúng nó rất khó hình thành hóa thạch
Từ năm 1861 khi nước Đức phát hiện chim thủy tổ tới nay, hơn 100 năm sau những nước trên thế giới phát hiện chim hóa thạch có thể đếm trên đầu ngón tay
Giáo sư Trần Khả Phong đại học Bắc Kinh vẫn truy vấn tôi hòn đá này phát hiện ở đâu. Việc này bảo tôi nói như thế nào, ha ha
Thiết Chiêm Hùng điện thoại nói việc này.
- Điều này cho thấy nghiên cứu hóa thạch này có giá trị tương đối cao, hẳn là không ít tiền đâu?
Diệp Phàm hỏi
- Ừ, đặc biệt là loài chim nhỏ, chất lượng trung bình là mấy chục ngàn, tốt hơn thì một hai trăm ngàn cũng có, thậm chí giá trị vài triệu cũng có
Nếu trong mỏ quặng Dương Điền thực sự phát hiện loài chim hóa thạch này, nếu mà nhiều nữa thì quả thật có giá trị dọa người.
Tuy nhiên, trước mắt các cậu còn chưa tìm được địa điểm cụ thể đào được hóa thạch, bọn họ làm rất bí mật. Nếu có thể tìm được người hiểu rõ chuyện hóa thạch kia thì có thể tra ra manh mối.
Tuy nhiên, việc này Quản Phi làm Chủ tịch Hội đồng quản trị Dương Điền, hẳn là biết rõ, thứ bọn họ đào ra được khẳng định là đã bán đi rồi.
Tuy nhiên vừa rồi cậu cũng nói qua, tập đoàn Dương Điền không kinh doanh xuất khẩu, địa điểm bán loại chim hóa thạch này tốt nhất là nước ngoài. Thần không biết, quỷ không hay, chuyên gia nước ngoài cũng thích phải không nào?
Thiết Chiêm Hùng phân tích nói
- Nước ngoài, bọn họ lại không kinh doanh xuất khẩu, chất lượng ngọc thạch Dương Điền không tốt, đa số đều cung cấp trong nước. Có thể bọn họ vận chuyển vòng vo giữa các công ty chi nhánh rồi xuất khẩu không?
Diệp Phàm nói
- Có khả năng này, hơn nữa, thông thường mà nói bọn chúng sẽ không công khai làm chuyện này đâu, có phải chuyển đến công ty khác thìcũng làm bí mật, trong tập đoàn Dương Điền không có bất cứ ghi chép gì, cho nên, cậu muốn tìm cũng không tìm được đâu.
Thiết Chiêm Hùng nói
- Việc này thật ra tương đối khó làm, loại việc bí mật này, chỉ sợ có vài lãnh đạo cấp cao Dương Điền đã biết, hơn nữa, Quản Phi và Đới Chí Quân hẳn đều biết. Đới Chí Quân hiện tại đã bị em bắt, tiểu tử này rất thận trọng, nghe nói chú cậu ta chính là Phó chủ tịch tỉnh Việt Đông Đới Duy Cường
Vừa rồi con của Trưởng ban Kim là Kim Hạo cũng đã điện thoại cho em, nói là Đới Duy Cường đã đến bãi câu cá Ấp Tử ở Ngư Đồng
Trưởng ban thư ký Thành ủy Giang Ly Ly nói là buổi chiều có việc phải đi ra ngoài, giao cho Kim Hạo một việc, đó là tìm đầu bếp nướng.
Chắc hẳn đám bọn họ khi đi câu cá sẽ đốt nướng gì đó. Người tiếp khách chắc chắn là nhân vật số một Hà Trấn Nam
Diệp Phàm thản nhiên nói
- Lai giả bất thiện (kẻ đến thì không có ý đồ tốt)
Thiết Chiêm Hùng thở dài có vẻ hơi lo lắng
- Vâng, em đã sớm có chuẩn bị tốt, chuẩn bị nhận mưa gió từ Phó chủ tịch tỉnh Đới. Tuy nhiên, Đới Chí Quân thật sự phạm tội, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, em cũng không sợ Đới Duy Cường gây sóng gió gì
Diệp Phàm bình tĩnh nói, trong lời có vẻ rất kiên quyết.
- Tốt hơn nên tìm gốc đại thụ Triệu Xương Sơn dựa vào đi.
Thiết Chiêm Hùng đột nhiên mỉm cười
- Tìm ông ta, chưa chắc chịu giúp em. Nghe nói trừ ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh Đới là Phó chủ tịch tỉnh già nhất. Trong cácchức phó xếp hạng khá cao, năng lực không nhỏ. Dù là Triệu Xương Sơn cũng phải cân nhắc được mất. Em so với Phó chủ tịch tỉnh Đới, có vẻ kém quá nhiều
Diệp Phàm thản nhiên nói, trong lòng cũng không quá lo lắng.
- Ha ha, cậu chỉ biết một mà không biết hai
Thiết Chiêm Hùng đột nhiên mỉm cười
- Có ý gì vậy?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc hỏi
- Xem ra cậu em đối với thế cục trong tỉnh Việt Đông phản ứng vẫn tương đối chậm chạp, đối với lãnh đạo cao tầng ở tỉnh không đi hỏi thăm, nghiên cứu và cân nhắc. Điều này thật không tốt, cậu mải mê phá án, một câu của người ta có thể kéo đổ cậu, thành tích làm ra tất cả đều là nói suông
Thiết Chiêm Hùng nói có vẻ trách cứ
- Trước mắt phá án còn chưa xong, chỉ riêng các ủy viên thường vụ ở thành phố Ngư Đồng cũng đủ làm em đau đầu, làm sao có thời gian quản chuyện gì ở tỉnh. Huống chi ở tỉnh em cũng không biết người nào, cho dù có biết một hai người, cũng không thân quen, làm sao người ta có thể đem việc lãnh đạo cấp cao của tỉnh nói cho em nghe
Diệp Phàm có chút buồn rầu, gần đây quả thực bề bộn nhiều việc, buổi tối có khi tự mình đi tìm manh mối, thời gian rất eo hẹp. Vụ án, như treo trên đầu hắn một thanh thượng phương bảo kiếm, như mũi nhọn trước ngực.
- Nói vậy cũng đúng, những chuyện bí mật thế này người ta chưa chắc đồng ý nói cho cậu. Hơn nữa, ông em tự mình bức mình đến chân tường, dù sao cũng phải xông về phía trước
Nói cho cậu nghe, gần đây hai Phó Chủ tịch tỉnh Đới Duy Cường và Lỗ Đông đều hoạt động ở Bắc Kinh, mục đích, đương nhiên chính là danh ngạch ủy viên thường vụ tỉnh ủy còn trống, danh ngạch Phó chủ tịch tỉnh rồi.
Nguồn: http://truyen360.comTôi cũng chỉ là tình cờ nghe được, nghe nói Chủ tịch tỉnh Uông ủng hộ Đới Duy Cường, Triệu Xương Sơn ủng hộ Lỗ Đông.
Ông em, hiện tại đã biết rõ chưa, cho nên, thật sự nên đi tìm lão Triệu đi, chắc chắn ông ta vui vẻ ủng hộ cậu, ha ha
Thiết Chiêm Hùng cười gượng nói.
- Thì ra là thế, em đây càng thêm tự tin, thật sự không thể đến văn phòng Triệu Xương Sơn, có lẽ, Bí thư Ủy ban chính trị Pháp luật khác muốn đến gặp Triệu Xương Sơn nhân vật số một Việt Đông thì khó, nhưng tin rằng ông ta đồng ý gặp em
Diệp Phàm cười nói, cảm thấy thoải mái không ít.
Không phải sợ Đới Duy Cường đối với mình như thế nào, chỉ sợ ông ta quấn đít làm rối, trì hoãn thời gian phá án, như vậy sẽ mất nhiều hơn được.
- Anh Thiết, Phó Bí thư thứ nhất phần quản Ủy ban Kỷ luật tỉnh Việt Đông Lôi Ngư là người thế nào? Anh có nghe nói qua về anh ta chưa?
Diệp Phàm hỏi
- Tôi cũng không phải thần tiên, sao có thể biết được mọi chuyện. Nếu không phải ông em ở Việt Đông, tôi cũng chẳng muốn đi hỏi thăm chuyện Đới Duy Cường. Mấy chuyện mục nát trong Bộ đủ để tôi suy tính, quốc gia lớn như vậy, sao có thể đều được lòng mọi người. Ngay cả Chủ tịch nước, nhà họ cũng có đoàn mưu sĩ.
Thiết Chiêm Hùng tức giận hừ nói
- Ha ha, lần trước về Thủy Châu, ở nhà chú Tề có gặp anh trai Thiết Thác của anh. Là anh ấy nói với tôi, Lôi Ngư là bạn học cũ của anh ấy, bảo em nếu gặp khó khăn gì thì đi tìm anh ta
Diệp Phàm cười nói.
- Ờ, anh tôi bảo cậu đi tìm anh ta cậu phải tìm, sao lại không tìm? Anh tôi nói Lôi Ngư là bạn của anh ấy, thì chắc chắn là bạn tốt. Anh tôi rất để ý chọn người, có thể làm bạn của anh ấy không nhiều. Bình thường đều là quan hệ giao tiếp hời hợt, không phải là bạn, đúng rồi, Lôi Ngư là Phó bí thư thường vụ Ủy ban Kỷ luật tỉnh, hẳn là biết một chút động hướng trong tỉnh, cậu có thể hỏi thăm anh ta
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Ừ, em sẽ tìm cơ hội đi hỏi thăm anh ta
Diệp Phàm nói, lại hỏi
- Vụ án liên quan tới Lâm Thiên Dân bên Đức Bình điều tra thế nào rồi?
- Lâm Thiên Dân rất giảo hoạt, đến bây giờ Hạ Hải Vĩ cũng chưa tìm được chứng cứ trực tiếp liên quan tới gã ta. Không có chứng cứ trực tiếp mà muốn đụng vào gã ta, điều này thật không thể.
Sợ rút dây động rừng, ngay cả Lâm Thiên Cục công an cũng không dám động vào gã ta, khẽ động thì nhà Lâm Thiên Dân sẽ biết ngay.
Làm không xong chuyện tốt chưa được thưởng thức lại rước họa vào thân. Lão già này, ngày hôm qua trong cuộc họp các bộ và ủy ban trung ương lại chống lại tôi, vẻ mặt, cứ như giáo huấn người khác
Ông đây giận quá đã nói lại lão ta hai câu, cậu nói cuối cùng thì sao chứ, Bộ trưởng đập tay xuống bàn, bảo tôi chú ý cách nói chuyện
Mẹ nó, Lâm Thiên Dân có thể đánh rắm được mà không cho tôi đây nói hai câu. Nếu ở Báo Sắn, ông đây sớm rút súng ra kết liễu tên kia rồi, cái thứ trò gì chứ.
Thiết Chiêm Hùng có chút không cam tâm, thậm chí là phẫn lộ
- Ha ha, đừng nóng vội, đừng tức giận, anh hiện là người đứng cuối hàng, vài năm có người lui, không phải xếp hạng của anh sẽ tăng lên sao.
Hơn nữa, anh mới bao nhiêu tuổi, trong bộ công an chắclà người trẻ tuổi nhất, các Phó trưởng ban khác hẳn là đều từ 45 hoặc 50 tuổi trở lên, anh còn chưa đến bốn mươi.
Với lão già kia, thời gian nắm quyền không còn nhiều, đương nhiên hung hăng ôm chặt quyền, bằng không, đến lúc về hưu làm sao còn có cái rắm gì nữa đúng không nào?
Kể ra thời gian anh Thiết nắm quyền lực nhiều hơn rất nhiều so với bọn họ, bọn họ đương nhiên có chút đố kỵ. Ngay cả em mà nói, chính là bởi vì trẻ tuổi, chỗ nào cũng bị mọi người xem xét kỹ.
Ngày hôm đó, thực gian nan. Hôm trước nằm mơ, đột nhiên mơ thấy mình đã ba mươi rồi. Cũng hoảng sợ, vẫn còn hô, ông đây còn chưa cưới vợ sinh con,đây là sao chứ, anh nói thử coi?
Diệp Phàm cười nói
- Ha ha ha, ông em nói có lý, tôi không cần tức giận, nhà có rồi, vợ thì rất hài lòng, nói theo kiểu người ta thì đó là tiền và tình đều có, tôi còn cần cái gì chứ?
Thiết Chiêm Hùng cười rồi gác điện thoại
Cái này phải chúc mừng anh Thiết một chút, nhân sinh đắc ý nên càng, khôn nỡ để chén vàng trơ với nguyệt. thôi! Ở bộ vẫn tốt, thảnh thơi hơn nhiều, anh xem xem chúng em làm việc rất vất vả, thời gian cấp bách, chân trước chạy dán vào sau lưng, còn cả ngày bị khinh bỉ, mắng mỏ
Diệp Phàm cười nói.
- Thôi vậy, nhà nào cũng có chuyện khó nói, nắm chắc phương hướng đi là được
Thiết Chiêm Hùng khuyên nhủ, gác điện thoại
Diệp Phàm nhấp ngụm trà, vừa mới nhấm nháp một chút, điện thoại bên này lại vang lên.
- Diệp Phàm, Từ Lâm có người chú tên là Từ Kim Bạch là nhân vật số một ở sở Giao thông tỉnh chúng ta, huyện Ngư Đồng chúng ta đang làm dự án cải tạo quốc lộ Ngư Dương – Triều Hồ đưa tới sở Giao thông tỉnh, hình như nghe nói là đã thông qua.
Tuy nhiên, buổi chiều hôm nay tôi đi làm, Chủ tịch thành phố Lý và Chủ tịch thành phố Thôi sắc mặt tương đối khó coi, Thôi Minh Khải mắng: sói mắt trắng, đã nói rồi giờ lại hủy, thương gia phải coi trọng chữ tín, chẳng lẽ các phòng ban trong chính phủ làm việc không chú ý điều này.
Sau khi nghe ngóng, hóa ra Thôi Minh Khải đang nói chuyện quốc lộ Ngư Dương – Triều Hồ. Ôi, ắt hẳn việc này lại thất bại
Đúng là mục nát, chắc là sẽ ghi lên đầu cậu. Nếu chọc giận cả chòm sao song tử chủ tịch thành phố Lý và chủ tịch thành phố Thôi, sau này chúng ta sẽ càng không thuận lợi
Phó Chủ tịch thành phố Chu Minh Ngọc có chút lo lắng gọi ngay cho Diệp Phàm để nhắc nhở hắn.
- Có thể khẳng định là Từ Kim Bạch đang giở trò ở sở Giao thông sao?
Diệp Phàm trong lòng chợt lạnh hỏi, không thể tưởng tượng việc khai trừ Từ Lâm và Chung Nhất Minh lại gây ra hậu quả này
Nhưng, Diệp Phàm không hề hối hận chút nào. Ít nhất phải trải qua trận náo nhiệt như vậy, hiện tại, cục công an cơ bản đã nằm trong lòng bàn tay mình. Một cục cảnh sát, không thể nắm trong tay thì làm sao có thể làm việc?