- Dùng quân đội để trấn áp thỉnh nguyện của nhân dân, Lô An Cương chắc chắn mất chức rồi. Lần này tư lệnh quân khu Vu Thăng đến, không riêng gì người của Quân khu tỉnh ủy tới điều tra. mà người dẫn đầu là Lôi Ngư - Phó bí thư thường vụ ban kỷ luật cùng với Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy kiêm chủ nhiệm phòng đôn đốc cùng Kiều Báo Quốc liên kết điều tra, Khúc Bạch Thu là Tổ phó. Đương nhiên nếu muốn chơi thì chúng ta sẽ chơi lớn. Mẹ nó, không thành công thì cũng thành nhân.
Mã Bách Sinh hừ một tiếng ác độc.
Trên mặt An Lôi lóe lên một tia sáng nói:
- Đúng, chúng ta bàn bạc xem sẽ nói gì.
Phòng bệnh của Mã Ngọc Hòa lập tức biến thành phòng họp. Chủ đề của cuộc họp đương nhiên là làm thế nào để liên kết làm loạn việc điều tra, đánh đổ đồng chí Diệp Phàm
- Thật hả hê, ha ha.
Phó chủ tịch thường vụ Thôi Minh Khải cười nói, liếc nhìn chủ tịch Lý Quốc Hùng.
- Anh Thôi, trong lòng tôi hết sức phức tạp. anh nói xem nếu Diệp Phàm bị lật đổ thì dự án quốc lộ Ngư – Triều và sân vận động có thể được tiến hành. Nhưng nếu Diệp Phàm bị hạ thì cũng không phải là tin tốt với chúng ta.
Lý Quốc Hùng thở dài, ánh mắt hơi lóe lên
- Vâng, ngày trước khi Diệp Phàm chưa đến, chúng ta luôn bị Hà Trấn Nam trấn áp, ông ta giống như thổ phỉ, cái gì cũng muốn nhúng tay vào.
Khi Diệp Phàm đến, thứ nhất, hạ gục được An Lôi, chí ít hiện nay túi tiền cũng dễ dùng hơn nhiều.
Thứ hai là Dư Chí Hải, Châu Ngọc Minh, Lô An Cương ba người đó với Diệp Phàm đều có quan hệ không tệ, có 4 người đó khuấy trộn một chút, cũng có thể gây chút khó dễ cho Hà Trấn Nam.
Nói đúng ra thì chúng ta cũng chỉ có thể nước đục thả câu. Thứ ba, khi Diệp Phàm đến Ngư Đồng, độ cứng rắn, chặt chẽ trong việc trị an có không ít biến đổi.
Mặc dù vụ thảm án 88 hiện nay tạm thời chưa đựơc phá nhưng ít nhất Cục cảnh sát cũng có nhiều thay đổi. Anh ta mới đến mấy tháng mà đã kiếm cho Cục năm, sáu mươi triệu, thật cao tay.
Ít ra cũng kiếm cho túi tiền của tỉnh chúng ta không cạn kiệt. Thứ tư, An Lôi bắt đầu để ý Diệp Phàm, Diệp Phàm khiến bọn họ tiêu hao nhiều tinh lực, và cũng tạo cho chúng ta nhiều cơ hội. Mặc dù nói người này ra tay có chút kỳ quặc nhưng luôn hiệu quả. Đương nhiên rắc rối cũng có. Đới Duy Cường và Từ Kim Bạch ép quá, nếu hạng mục quốc lộ Ngư – Triều và sân vận động dừng lại thì chúng ta không có cách nào giải thích vớinhân dân thành phố.
Nếu đúng là như vậy thì Hà Trấn Nam sẽ nắm chắc thủ đoạn để tấn công chúng ta. Ông ta ra tay như con dao hai lưỡi, khó có thể nói được có lợi hay có hại.
- Ít ra, Ngư Đồng cũng không phải là thời đại dành cho Hà Trấn Nam.
Thôi Minh Khải khách quan đánh giá một lượt. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Vì vậy trong lòng tôi thấy rất phức tạp. Anh nói xem, lần này tổ điều tra đến nhay cả Phó Bí thư ủy ban kỷ luật cũng đến, Tư lệnh quân khu cũng đích thân đến.
Sự việc lần này, náo động quá lớn. Đới Duy Cường cũng quá khích, những chuyện thế này, có thể lớn có thể nhỏ.
Không có ai bị bắt thì là chuyện nhỏ, nếu có người bị bắt thì là chuyện lớn động trời rồi. Có người đã báo lên trên, nếu việc này có thể đăng trên báo tỉnh thì chắc chắn có người trong tỉnh đã ra tay.
Hơn nữa, có thể là một vị Ủy viên thường vụ nào đó, Đới Duy Cường này không đủ nhẫn nại để thuyết phục Ban tuyên truyền làm chuyện này.
Đấu tranh trong tỉnh là để thăng chức, Ngư Đồng của chúng ta chỉ là một trận chiến nhỏ mà thôi. Tất cả những người tham dự vào mối bất hòa ở Ngư Đồng trong tay đều cầm mộtcon cờ.
- Lãnh đạo Tỉnh ủy biến Ngư Đồng thành một bàn cờ, kết quả như thế nào cũng rất khó đoán. Anh Thôi, chúng ta phải cẩn thận, trong thời khắc quan trọng, chỉ một bước sai cũng sẽ biến thành thua cả ván.
Lý Quốc Hùng nghiêm mặt, lắc đầu.
- Haizz, Ngư Đồng đã trở thành một nơi nguy hiểm rồi. Mấy vị lãnh đạo Tỉnh cũng đã trừng mắt lên, chúng ta phải cẩn thận thôi.
Nghiêng theo ai cũng không được, ai có thể đoán được mục đích của tổ điều tra lần này? Có người đâm Diệp Phàm, cũng có người lợi dụng việc của Diệp Phàm để làm văn.
- Nhưng có lẽ lần này Diệp Phàm và Lô Anh Cương thảm rồi, tôi có cảm giác không tốt. Anh Lý, anh nói xem sự việc náo loạn của đội xây dựng số 1 có phải do Đới Duy Cường làm không?
Thôi Minh Khải kiềm chế ý cười, trở nênnghiêm mặt.
- Việc này cũng khó nói, xem ra có thể là Đới Duy Cường làm. Nhưng Đới Duy Cường là Phó chủ tịch tỉnh, trong thời điểm quan trọng như thế này sao lại có thể làm hành động ngu xuẩn như thế được? Tôi thực sự không tin nổi.
Nếu như nói thuộc hạ của Đới Chí Quân tự ra tay, cũng không phải, bọn họ chắc chắn không có gan lớn như vậy.
Việc này thật sự là phức tạp. Diệp Phàm cũng đã nói với tôi về dự án quốc lộ Ngư – Triều và sân vận động, anh ấy nói sẽ nghĩ cách.
Cũng không biết dùng cách nào để giải quyết. Nhưng dự án quốc lộ Ngư – Triều còn dễ nói, Từ Kim Bạch là Giám đốc sở, nếu như Diệp Phàm có thể đem lãnh đạo tỉnh ủy ra áp chế thì có thể sẽ tốt đẹp.
- Nhưng, cũng có những khó khăn nhất định, nghe nói Từ Kim Bạch khá thân với chủ tịch Uông, có chủ tịch Uông chống Ủy viên thường vụ tỉnh ủy bình thường cũng khó mà ép được anh ta.
Lý Quốc Hùng thở dài một cái, mặt hiện lên cả chữ
"khó".
- Đúng, muốnthông qua được Đới Duy Cường trừ phi Diệp Phàm chịu thả Đới Chí Quân, bằng không việc này là điều không thể.
Thôi Minh Khải lắc đầu, nhìn Lý Quốc Hùng một cái, rồi nói:
- Anh Lý, anh nói xem chúng ta nên nói gì khi tổ điều tra hỏi, chắc chắn bọn họ sẽ hỏi chúng ta.
- Tùy cơ ứng biến thôi, thật khó.
Lý Quốc Hùng bật ra mấy từ, Thôi Minh Khải như suy nghĩ gì đó, gật đầu.
- Thật khó nói, ha ha ha.
Lúc này, Phó Bí thư quản lý Đảng quần chúng Thái Chí Dương cùng người thân cũng là Ủy viên thành phố Thiên Đông – Phi Thủy Hương đang đi học.
- Chú à, tổ điều tra đã đến rồi, chắc chắn không có lợi cho Diệp Phàm và Lô An Cương, chúng ta có thể nhân cơ hội này mà làm gì không?
Phí Thủy Hương có chút khó hiểu hỏi.
- Hồ đồ!
Thái Chí Dương nói lớn tiếng, đập nhẹ lên bàn, nói:
- Việc này cháu phải giả vờ hồ đồ. Tại sao? Bản thân cháu phải tự cân nhắc. Nhưng cháu phải nhớ rằng, dù có biết rõ ràng cũng phải giả bộ hồ đồ mới được. Nếu không mình bị rơi vào đó khi nào cũng chẳng biết. Mắt cháu không nên chỉ chăm chăm vào Ngư Đồng mà phải nhìn lên trên. Thế gian này không có cái gì là độc lập cả, ngón chân bị đènhưng tại sao cả thân cảm thấy đau? Đó chính là nguyên nhân.
- Ý chú là bên trên còn có người lấy chuyện này ra nói?
Phí Thủy Hương có vẻ như đã hiểu ra,
- Đúng, nếu làm không tốt thì Ngư Đồng sẽ bị tẩy lại bài. Vì vậy, trong thời gian này cháu tuyệt đối không được hồ đồ, mỗi một câu chữ đều phải suy nghĩ.
Thái Chí Dương nghiêm mặt nói.
Phí Thủy Hương đi rồi, nhưng trong lòng dường nhưa vẫn còn gì đó chưa hiểu.
- Hồ đồ, sao anh lại hồ đồ thế?
Tư lệnh quân khu Vu Thăng đập chén trà lên bàn.
- Tôi cũng không có cách nào khác, không thể nhìn đám công nhân đó phá vỡ Ủy ban nhan dân thành phố được. Hơn nữa, tôi và Diệp Phàm đều là Ủy viên thường vụ thành ủy người ta có khó khăn thì phải giúp đỡ. Tình hình hôm đó rất đặc biệt, đập nước Mai Khê huyện Dương Điền xảy ra ẩu đả, đại bộ phận cảnh sát đều đi giải quyết. Phó Cục trưởng đã bị thương, mười mấy cảnh sát cũng bị thương, trong tình cảnh đó tôi có thể đứng giương mắt nhìn mà không xuất quân sao?
Lô An Cương có vẻ bất an đứng dậy nói.
- Anh là anh hùng, rất uy phong, xuất binh, xuất binh làm cái gì? Trấn áp nhân dân, người ta đăng báo thế đấy, anh đã xem chưa?
-
"Trấn áp" viết thì dễ nhưng đã đăng lên báo rồi, lại còn đăng lên trang đầu nữa thì nó không giống nhau.
Ảnh hưởng chính trị đặc biệt xấu, bất kỳ một quốc gia nào Đảng cầm quyền đều phải nắm giữ chặt quân đội trong tay.
Trong thời kỳ hòa bình, anh xem, có vẻ như quân đội của chúng ta quá nhàn hạ, không có gì thì cứ luyện tập, rồi lại luyện tập, nên khi vừa xảy ra tình trạng khẩn cấp đã vội cứu trợ.
Dường như chẳng đáng quan tâm, nhưng anh nên nhớ, trong tình huống khẩn cấp, muốn điều quân thì cũng phải được sự phê chuẩn của Quân ủy.
Anh nhìn lại anh xem, gan to quá rồi, tự mình điều quân. Hơn nữa, lại còn dùng để chống công nhân thỉnh nguyện, anh đã nghĩ đến ảnh hưởng của nó chưa?
Tôi đã nói rõ với anh rồi, việc này khiến Bí thư tỉnh ủy Triệu Xương Sơn phải đập bàn, bằng không, tôi cũng không quan tâm đến việc làm ngốc nghếch của anh làm gì.
Anh nghĩ xem, nói rõ thế ràng thế nào. Chuyện lần này, ài…. Tôi cũng chẳng còn cách nào.
Vu Thăng thở dài.
Thực ra,Vu Thăng và Lô An Cương đều cũng thuộc hạng không có bức tường vững chắc trong giới quân đội.
Hai người như cùng một chiếc thuyền, hơn nữa, tác phong làm việc của Lô An Cương, rất khí phách, Vu Thăng cũng rất ủng hộ
Lần này đích thân anh ta đến, là để xem xem tự mình có thể điều tra đựơc gì để giữ đựơc vị trí cho Lô An Cương không.
Nhưng, Vu Thăng cũng không biết phải làm sao, quan trọng là thái độ Triệu Xương Sơn quá kiên định, lo lắng làn này Lô An Cưong không thể giữ được chức này.
Vu Thăng đương nhiên là muốn bảo vệ cho Lô An Cương rồi, nhưng chỉ dựa vào chức Tư lệnh của anh ta cũng không thể giúp Lô An Cương đựơc.
- Tôi biết thưa Vu tư lệnh. Cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi. Nên làm gì thì anh cứ làm đi, việc lần này tôi có chút thiếu cẩn trọng nhưng tôi có thể đảm bảo là tôi làm tất cả vì nhà nước, vì công việc,
Lô An Cương dõng dạc nói.
- Haizz…
Vu tư lệnh thở dài, nhìn Lô An Cương, một lúc sau sắc mặt biến đổi nói:
- An Cương, cũng không phải không có cách giữ lại chức này cho anh,
- Vu tư lệnh có chỉ thị gì xin cứ nói ạ.
Lô An Cương cung kính nói.
- Không phải là chỉ thị, việc này là việc riêng, tôi sẽ nói chuyện riêng với anh. Anh nghe xong cũng coi như chưa nghe nhé, anh hiểu ý không?
Vu tư lệnh nhìn rất phức tạp nói.
- Vâng.
Lô An Cương trả lời, cảm thấy rất căng thẳng. Thực chất anh ta chẳng không lo lắng chút nào, vì, anh ấy tin tưởng Phó trưởng ban Quân vụ Bộ tổng tham mưu Diệp Phàm sẽ không ngồi nhìn không để ý đến anh ta. Đối với Vu Tư lệnh, Lô An Cương rất cung kính, vì những năm gần đây, Vu tư lệnh như anh trai của anh ta, quan tâm anh ta, nên Lô An Cương rất cảm kích.
- Việc này là Diệp Phàm yêu cầu anh làm đúng không?
Vu tư lệnh mãi mới nói đựơc lời này, có vẻ như là phải dùng hết sức
Lô An Cương vừa nghe đã hiểu ngay, hiểu Vu tư lệnh muốn anh ta đổ hết tội cho Diệp Phàm để tránh tội, thậm chí có thể giảm hết tội của mình.
- Cảm ơn tư lệnh đã nhắc nhở.
Lô An Cương nói cảm ơn VuThăng, liếc trộm anh ta rồi nói:
- Nhưng, đồng chí Diệp Phàm cũng là vì công việc. Khi đó gọi tôi đến thực ra quyền chủ động là do tôi. Dù sao thì Diệp Phàm cũng không thể tự điều quân khi tôi không đồng ý.