Quan Thuật

Chương 1213: Chủ tịch thành phố bị đánh

- Không phải, là người của tổ chức Điền Thần Đông làm, ông ta chắc cũng có lòng tốt, muốn gây cho Cục công an chút áp lực, trước kia việc này cũng có làm vài lần rồi. Rất hiệu quả, không thể ngờ Diệp Phàm đến thì lại không giống như vậy, người này, ra tay rất quỷ dị. Hơn nữa, cực kỳ độc.

Một giọng hơi sắc nhọn nói.

- Ngu ngốc, trong thời khắc mấu chốt mà sao lại làm mấy trò này.

Phó chủ tịch tỉnh Đới Duy Cường miệng mắng, trầm ngâm vài phút mới nói,

- Tuy nhiên, Điền Thần Đông coi như có lòng làm chuyện xấu. Đầu óc cũng không ngu, trù tính chu đáo chặt chẽ cẩn thận, đầu tiên là đem toàn bộ cảnh sát phân tán đi, chỉ có điều cuối cùng bị người ta phá hỏng, họ Diệp thật là có chút khí phách.

- Phó chủ tịch tỉnh Đới, Dương Điền huyện chuyện thị trấn Mai Khê có phải Điền Thần Đông sai người làm không. Nói thế nào thì ông ta cũng chẳng có đủ can đảm đi làm sụp đê ngăn song đó.

Nếu vì chuyện này mà tạo nên lũ lụt thì chắc chắn rơi đầu, nhưng, chuyện này không biết là ai làm, Thị cục công an cũng đang điều tra, còn tổ chức cuộc họp nghiên cứu thảo luận vụ án nữa.

Người gây ra vụ đập nước quả là thâm độc, tuy nhiên, người của Cục công ăn chắc chắn cho rằng là Đới gia sai người khác làm, cho nên, cũng có ảnh hưởng không tốt cho Đới gia."

Giọng nói sắc nhọn âm trầm nói.

- Quái lạ, bọn họ nlàm sao biết các người sẽ làm loạn vào ngày hôm đó? Hình như là cố ý phối hợp các người làm lớn chuyện.

Đới Duy Cường có chút khó hiểu.

- Việc này tuy nói Công ty xây dựng số 1 Ngư Đồng rất giữ bí mật, nhưng phải tổ chức nhiều người như vậy, dù sao người biết chuyện cũng không thể ít. Chắc chắn ai đó biết chuyện đã để lộ ra ngoài, hoặc chính người làm vụ đập nước đã cắm người vào, mục đích của người này là gì?

Giọng nói sắc nhọn nghi hoặc khó hiểu.

- Các người bị người ta lợi dụng có biết không hả, hừ! Một đám ngu ngốc!

Đới Duy Cường lạnh giọng hừ nói, lập tức nói,

- Rốt cuộc là ai làm?

Buổi chiều hôm sau, Diệp Phàm vừa mới đến văn phòng, An Vệ Dân vội vã bước vào, nói:

- Bí thư Diệp, Chủ tịch thành phố Túc bị đánh.

- Bị đánh, ai dám đánh Chủ tịch thành phố?

Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc, nhìn chằm chằm An Vệ Dân.

- Hình như là nói Chủ tịch thành phố Túc khi đi xử lý vấn đề đê ngăn sông của thôn Thượng Hà và Hạ Hà thị trấn Mai Khê Dương Điền thì dính đến Ngưu Quy Lĩnh thượng du khe suối Đương Đình, sau lại không cẩn thận xảy ra tranh chấp với nhân viên bảo vệ núi công ty khai thác mỏ Dương Điền. Cuối cùng, hình như còn chọc cho công nhân khai thác mỏ Dương Điền nổi giận, xông vào đánh ngay tại chỗ.

An Vệ Dân nói.

- Bị thương thế nào? Chuyện đánh nhau có báo cảnh sát không?

Diệp Phàm giật mình, hỏi.

- Vẫn không rõ lắm, báo cảnh sát chắc chắn là báo, thư ký Lưu Phong của Chủ tịch thành phố Túc điện thoại tới cho tôi nơi, nhờ Cục công an thành phố ra mặt xử lý.

An Vệ Dân nói.

- Phòng công an huyện Dương Điền bất tài đúng không?

Diệp Phàm lạnh lùng hừ một cái, cảm thấy công ty khai thác mỏ Dương Điền ở huyện Dương Điền đã thành một con hổ, nó không ngừng kiêu ngạo như vậy chắc chắn là có liên quan đến sự dung túng của Phòng công an huyện Dương Điền. Ít nhất, Phòng công an huyện Dương Điền phản ứng chậm, hơn nữa, có mắt nhắm mắt mở hiềm nghi.

Chợt, Diệp Phàm lập tức điện thoại cho Vương Triều, nói:

- Lập tức mang vài người đến huyện Dương Điền xử lý việc Chủ tịch thành phố Túc bị đánh mặc kệ dính đến ai, cứ bắt trước nói sau.

- Vâng, chuyện này thật đúng lúc, tôi lập tức phải đi. Bí thư Diệp, có phải điều tra Ngưu Quy Lĩnh không?"

Vương Triều xin chỉ thị nói.

- Nhân cơ hội xuống tay, tuy nhiên, không cần làm lớn quá, phải chú ý, đừng cho công ty khai thác mỏ Dương Điền nhìn ra mục đích chính của chúng ta ở Ngưu Quy Lĩnh.

Diệp Phàm giải thích nói.

- Tôi hiểu.

Vương Triều sau khi gác điện thoại, đem theo Đội trưởng cảnh sát Hình sự Điền Thất Hòa cùng với mười cảnh sát đi xuống.

- Lão Túc, bị thương thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Mẹ nó, họ nhà rùa, kiêu ngạo con mẹ nó, một công ty khai thác mỏ nát thì có gì đáng khoe khoang, không ngờ dám đánh tôi. Người anh em, phái vài người đến bao vây nó đi.

Túc Nhất Tiêu tức giận phun nước miếng không ngừng.

- Phong Dương Điền khai thác mỏ, ha hả, lão Túc, anh không phải không biết gốc gác của Dương Điền chứ.

Diệp Phàm cảm giác Túc Nhất Tiêu bị thương hẳn là không nặng, bằng không, sao còn sức để mắng chửi người ta.

- Sau lưng có người liền bay trên trời à, Quản Nhất Minh cũng không thể một tay che trời, Việt Đông này, không phải chỉ có mình Phó Bí thư ông ta. Ông đây cũng có người, mẹ nó đám rùa con, người anh em Diệp, cậu ra tay mạnh vào, nếu thật sự không được tôi cũng gọi người đi, mẹ nó, răng sắp rụng hết cả rồi.

Túc Nhất Tiêu bị Diệp Phàm chọc cho tức giận.

- Ờ, đằng sau anh Túc chắc cũng là một Phó Bí thư tỉnh ủy, bằng không...

Diệp Phàm giật mình, lập tức kích tướng, hôm nay thế nào cũng phải đào ra người đứng sau Túc Nhất Tiêu mới được.

- Cái này...

Túc Nhất Tiêu ngừng một chút, lập tức phản ứng lại.

- Không tin anh em vậy không cần phải nói nữa.

Diệp Phàm giọng điệu hơi có vẻ lãnh đạm.

- Thôi vậy, nói cho cậu cũng được, ông ấy cũng là Phó Bí thư tỉnh ủy, phân công quản lý công tác của Ủy ban Kỷ luật. Cậu chắc cũng đã biết rồi.

Túc Nhất Tiêu lại có vẻ hơi đắc ý.

- Người anh nói chính là Phó Bí thư Tỉnh ủy Diệp Đông?

Diệp Phàm rốt cục đã bình thường trở lại, không ngờ người đứng đồng chí lão Túc cũng gai góc như thế, không ngờ là Phó Bí thư chuyên trách Diệp Đông xếp hạng thứ tư Tỉnh ủy. So ra thì Phó Bí thư Tỉnh ủy quản lý Đảng và quần chúng Quản Nhất Minh kém hơn một chút, người này quản lý Ủy ban Kỷ luật, cũng là người nắm giữ thực quyền.

Ủy ban Kỷ luật là bộ môn tước mũ cán bộ, ai cũng tương đối sợ bộ môn này. Vì, mấy cán bộ trong thể chế đã kiểm chứng và điều tra rồi rồi.

Huống chi, người ta muốn chỉnh anh, không có việc gì cũng có thể làm ra được, chuyện nhỏ như lông gà cũng có thể làm thành chuyện lớn. Nếu anh thanh liêm, người ta mượn chuyện công tác của anh ra nói. Trên đời này, mấy ai dám cam đoan trong công tác không có chút sơ suất nào.

Cho dù bản thân anh không có chuyện gì, nhưng anh dám cam đoan vợ con người nhà, thân thích bằng hữu của anh, những người tốt với anh không ai có nhược điểm để người ta nắm không, cho nên, tra đi tra tra lại như thế cuối cùng cũng tra được điểm yếu của anh.

- Ừ.

Túc Nhất Tiêu lên tiếng.

- Tôi an tâm rồi, tuy nhiên, mặc kệ thế nào? Tôi đều đã cứng rắn, mạnh mẽ xử lý, anh yên tâm, chúng ta là anh em. Tôi đã kêu Phó cục trưởng Vương Triều đích thân đem theo đồng chíđội Cảnh sát Hình sự xuống dưới đó. Đương nhiên, về chuyện khai thác mỏ của Phong Dương Điền…

Diệp Phàm nói đến nơi đây, cố ý trầm ngâm một lát.

Túc Nhất Tiêu không kìm nổi, hừ giọng nói,

- Không cần lo lắng gì cả, Quản Nhất Minh là bác Quản Phi, tuy nhiên, Diệp Đông cũng là cậu của vợ tôi, ha hả, cứ bao vây trước đi, có chuyện tôi gánh.

- Đã nắm được điểm mấu chốt rồi, tôi sẽ mạnh tay, ha hả, đến lúc đó anh nói qua với Phó Bí thư Diệp nhé, bằng không, Hà Trấn Nam gây áp lực xuống tôi cũng khó đứng vững.

Diệp Phàm đáp, vẩy tàn thuốc, mày lập tức giãn ra.

Những dấu vết gần đây cho thấy, công ty khai thác mỏ Dương Điền hình như có nhiều mối liên hệ với thảm án 88. Nếu có thể mở được đường từ khai thác mỏ Dương Điền, có lẽ sẽ tìm được lối vào thảm án 88, Diệp Phàm trong lòng tương đối kích động.

Chợt hỏi:

- Bị thương bao nhiêu người?

- Cái đám rùa đó độc ác lắm, tôi đem đi gần 20 người, bị ngã hết 15 người, hơn nữa, ai nấy đều bị thương.

Có mấy người xương sườn trước ngực còn bị đánh gãy, tôi coi như vẫn còn may mắn, chỉ bị đấm đá mấy cái trúng bụng thôi.

Nhưng, mũi sắp không còn là của mình rồi, có bị gãy không còn khó nói. Hơn nữa, bực mình hơn là đám rùa đó quá kiêu ngạo, tuyên bố nói chúng cứ đánh đấy, có bản lĩnh kêu cục công an thành phố xem có dám đến không.

Túc Nhất Tiêu chắc hẳn có thêm mắm thêm muối.

- Phản thiên, lão Túc, không được thì về thành phố trị trước đã, đừng để lưu lại di chứng thì phiền phức.

Diệp Phàm thật tâm khuyên nhủ.

- Không được, việc này không xử lý tốt Túc Nhất Tiêu tôi sẽ chết ở thị trấn Mai Khê.

Túc Nhất Tiêu nổi khùng, xem ra, cơn giận cũng không nhẹ, muốn cứng rắn đấu với công ty khai thác mỏ Dương Điền.

- Lão Túc, anh cần phải nghĩ cho kỹ, dù anh quyết định thế nào, tôi ủng hộ anh vô điều kiện.

Diệp Phàm giật mình, ra sức giật dây Túc Nhất Tiêu. Cái này, có thể dựa thế đương nhiên phải mượn thôi.

- Quản Phi, mẹ nó, không chết cũng phải lột được da nó. Không thì sau này Túc Nhất Tiêu tôi mặt mũi đâu mà lăn lộn ở Ngư Đồng nữa, ai còn để ý đến tôi, cậu nói đúng không người anh em.

Túc Nhất Tiêu bị đánh thảm, cho nên, cũng quyết tâm rửa hận. Tập đoàn Dương Điền anh ta dĩ nhiên biết một ít, muốn chống lại Dương Điền cần phải có dũng khí lớn lao.

Diệp Phàm đương nhiên vui khi đồng chí lão Túc làm như vậy, bởi vì, vẫn đang hiềm nghi tập đoàn Dương Điền, nên luôn mong ước có cơ hội để xuống tay.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng cũng không muốn hại Túc Nhất Tiêu, có là dựa thế thôi. Tin rằng có Phó Bí thư Tỉnh ủy Diệp Đông chống, Túc Nhất Tiêu tuyệt đối không có việc gì.

Mà Quản Phi có Phó Bí thư Tỉnh ủy quản lý Đảng và quần chúng Quản Nhất Minh chống, cũng tuyệt đối không có việc gì. Đến cuối cùng, hai vị thân đại lão thích ở tỉnh chắc chắn sẽ vì hai bên ra mặt điều đình. Tuyệt đối sẽ thỏa hiệp với nhau.

Chính trị, là nghệ thuật thỏa hiệp.

Còn mình, sẽ làm lão ngư ông bắt cá sau khi quấy đục nước. Đương nhiên, cũng tương đối mạo hiểm, nếu làm không tốt sẽ bị hai vị đầu sỏ ghi nhớ, trí tuệ người ta tuyệt đối không thấp hơn mình.

- Anh Kiều, anh xem như vậy được không...

Diệp Phàm điện thoại cho Kiều Báo Quốc, không lâu sau, lại điện thoại cho Thiết Thác, Thiết Thác sẽ tự gọi điện cho Phó Bí thư Lôi Ngư tổ trưởng tổ điều tra phó.

Hơn ba giờ chiều.

Hà Trấn Nam nhân vật số một Thành phố Ngư Đồng đón hai vị khách trong văn phòng, đương nhiên là Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lôi Ngư vàPhó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Kiều Báo Quốc.

Hà Trấn Nam nhiệt tình nghênh đón hai vị lãnh đạo ở tỉnh tới, chào hỏi nhau xong ba người ngồi xuống.

- Gần nhất bề bộn nhiều việc, hai vị lãnh đạo xuống tôi cũng chưa có ngày nào rãnh để cùng mọi người triển khai công tác.

Hà Trấn Nam một miệng nói lời khách sáo. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ha ha, Bí thư Hà có bốn năm triệu dân đang chờ mà, làm sao có thời giờ để tiếp chúng ta.

Lôi Ngư bật cười ha hả, nói.

- Kỳ thật, Bí thư Hà đã hết sức ủng hộ tổ điều tra chúng tôi triển khai công tác rồi. Trong lúc bận trăm việc vẫn điều nhân viên, đặc biệt sắp xếp Trưởng ban thư ký Thành ủy Giang Ly Ly cùng đi với chúng tôi tiến hành công tác điều tra lấy chứng cứ. Điểm này, tổ phó tổ điều tra tôi vô cùng cảm ơn Ủy ban Thành ủy Thành phố Ngư Đồng thị.

Kiều Báo Quốc thản nhiên nói lời khách sáo.

Hai bên ngầm hiểu ý nhau hàn huyên một trận, cùng tâng bốc cung kính nhau. Không lâu sau, Lôi Ngư và Kiều Báo Quốc đều có vẻ có chút trầm mặc, hơn nữa, còn khẽ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.

Hà Trấn Nam vừa thấy, tự nhiên hiểu rõ, hỏi:

- Bí thư Lôi, Trưởng ban thư ký Kiều. Có phải trong lúc điều tra có người không phối hợp không?

- Không phải vậy, cái này, có chút khó nói.

Lôi Ngư bộ dạng khó khăn, Kiều Báo Quốc cũng gật đầu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất