Mọi người đang nói chuyện, điện thoại của Hà Trấn Nam vang lên, ông ta à ừ một lúc, sau khi gác máy sắc mặt trầm xuống.
Nói:
- Các đồng chí, tôi vừa nhận được điện thoại của Tổ trưởng tổ điều tra Tỉnh ủy Lôi Ngư gọi đến, nói là tổ điều tra đang nghỉ ngơi ở nhà khách Ngư Đồng thì có mấy chục người dân đến trước cổng lớn thỉnh nguyện. Nói là người nhà của công nhân viên chức Công ty khai thác mỏ Dương Điền. Họ nói là Công ty khai thác mỏ Dương Điền sắp bị Cục công an thành phố chỉnh hỏng cả rồi, giờ đang ngừng sản xuất. Vì bị ngưng điện, có ảnh hưởng rất lớn đến máy móc của mỏ…
- Hừ, đến thật đúng lúc, các nhân vật tầng cao của Dương Điền đúng là người có tâm mà!
Vu Chí Hải có vẻ châm chọc, hừ giọng nói.
- Bất luận tới trễ tới kịp, dù sao thì cũng phải gọi người qua xử lý một chút. Tổ điều tra là đại diện của Tỉnh ủy xuống, ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ.
Nếu mấy chục người đó có hành động côn đồ gì, làm bị thương các đồng chí của Tổ điều tra thì lại gây ra phiền phức lớn mất thôi. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Phải khẩn trương kêu người tới khuyên giải mới được, dù không phát sinh chuyện gì, nhưng ảnh hưởng này cũng cực kỳ xấu. Nếu để tổ điều tra đem chuyện này báo lên tỉnh, chúng ta sẽ bị vây trong cục diện bị động cực đoan.
Hà trấn nam dĩ nhiên đứng ngồi không yên, quay qua nói với Giang Ly Ly:
- Cô lập tức đến Cục công an thành phố, mang vài công an đến, khuyên người ta về đi. Không cho phép động thủ, nếu bị đánh cũng không đánh lại, không được mắng lại.
Giang Ly Ly nhận lệnh nhanh chóng bước đi.
- Như vậy đi, để áp chế phát sinh tình hình tiếp theo. Nên khôi phục điện cho Công ty khai thác mỏ Dương Điền trước, còn về chuyện Cục công an thành phố xử lý Công ty khai thác mỏ Dương Điền như thế nào, đợi người của Căn cứ Liễu Đỉnh Sơn đi rồi nói sau. Bọn họ cũng chẳng thể đứng cả đời ở Công ty khai thác mỏ Dương Điền, Hội nghị thường vụ chỉ bảo đồng chí Diệp Phàm đợi thêm vài ngày, tạm ngưng xử lý mà thôi.
Lý Quốc Hùng cũng đứng ngồi không yên, ngừng điện tạo nên ảnh hưởng quá lớn. Ngay khoản thu thuế cũng làm ông ta tổn thương rồi, chứ đừng nói đến đám người thỉnh nguyện.
- Chỉ sợ đồng chí Diệp Phàm không chịu.
Lúc này Khang Văn Sinh lại buông ra một câu.
- Việc này phải bảo đồng chí Diệp Phàm sắp xếp cung cấp điện trở lại, cũng hơi làm khó cậu ấy, trên thực tế, cậu ta chẳng làm sau gì cả. Nhưng, xuất phát từ đại cục, vẫn hy vọng cậu ấy có thể tiếp nhận, Bí thư Hà, anh thấy thế nào?
Lý Quốc Hùng đẩy quyền quyết định về phía Hà Trấn Nam.
- Chuyện này cứ xử lý theo đề nghị của Chủ tịch thành phố Lý đi, tôi tán thành. Còn về đồng chí Diệp Phàm, nhờ Chủ tịch thành phố Thôi làm công tác tư tưởng với cậu ấy.
Hy vọng cậu ấy có thể xuất phát từ đại cục toàn thành phố, tạm ngưng lại một thời gian, dĩ nhiên, Công ty khai thác mỏ Dương Điền chắc chắn phải được xử lý, công nhân mà dám công nhiên chống lại pháp luật đánh Phó chủ tịch thành phố, chuyện này tuyệt đối không được.
Nhưng, chuyện gì cũng phải phân nặng nhẹ, chuyện cần phải giải quyết trước mắt là trấn an công nhân viên chức Công ty khai thác mỏ Dương Điền một chút.
Hà Trấn Nam khi bắt đầu nói thì rất nhẹ nhàng, thằng nhãi này cố ý ngừng lại một chút, đột nhiên, khuôn mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, nói:
- Nếu đồng chí Diệp Phàm cố ý ngăn cản, vậy thì mời Chủ tịch thành phố Thôi nói với cậu ấy, đây là quyết định của bộ máy Hội nghị thường vụ.
Lời của Hà Trấn Nam làm cho Lý Quốc Hùng tương đối tức giận, thằng nhãi này không ngờ lại bắt lỗi lời nói của mình, lập tức đã đem quyền kiến nghị của Hội nghị thường vụ chụp lên đầu mình. Bản thân ông ta chỉ là người phụ họa còn mình là người đề xướng, bản thân mình là nhân vật chính, còn Hà Trấn Nam trở thành nhân vật phụ, sau này không phải Diệp Phàm sẽ hận chết mình sao.
- Chỉ sợ đồng chí Diệp Phàm không chịu nghe lời khuyên thôi.
Khang Văn Sinh thình lình phán một câu, câu nói rõ ràng là tương trợ cho Hà Trấn Nam.
- Nếu nói do bộ máy Hội nghị thường vụ quyết định, không biết có phải các Ủy viên thường vụ đều đồng ý không.
Vu Chí Hải thản nhiên nói. Liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói:
- Đầu tiên, cá nhân tôi phản đối cấp điện cho Công ty khai thác mỏ Dương Điền, theo như đồng chí Diệp Phàm nói thì đã được đồng chí Viện kiểm sát tán thành, ký thông báo tạm thời niêm phong Công ty khai thác mỏ Dương Điền.
Đợi chuyện Phó chủ tịch thành phố Túc và các cảnh sát hình sự bị đánh được điều tra rõ ràng rồi nói sau. Nếu Viện kiểm sát thành phố đã tán thành tạm thời niêm phong Công ty khai thác mỏ Dương Điền, chứng tỏ hành vi của đồng chí Diệp Phàm là hợp lý hợp pháp.
Đồng chí Diệp Phàm, chỉ đang chấp hành pháp luật mà thôi. Còn Công ty khai thác mỏ Dương Điền đang ở trong tình trạng niêm phong tạm thời ngừng sản xuất, thì còn cần cung cấp điện làm gì?
Dù có phải cung cấp điện, cũng chỉ là cung cấp lượng điện sinh hoạt cần thiết thôi. Chẳng hạn như, trước đây mỗi ngày cung cấp cho Công ty khai thác mỏ Dương Điền 10000 ký điện, thì giờ chỉ cần 100 ký là đủ cho họ dùng để sinh hoạt rồi.
Còn nói đến công tác khai thác, không đáng ủng hộ. Chỉ có như vậy, mới có thể giữ gìn được sự tôn nghiêm của pháp luật, bất kỳ ai, đều không thể áp đảo được pháp luật.
Lời nói của Vu Chí Hải rất có lực, nói năng khí phách, hơn nữa, từ góc độ pháp luật dùng làm lý do giải thích, vừa có lý lại làm người ta khó có thể phản bác lại.
- Ừ, đồng chí lão Vu nói có lý. Từ tôn nghiêm của pháp luật mà nói, bất kỳ ai cũng không thể áp đảo pháp luật.
Chỉ cung cấp đủ điện sinh hoạt cho Công ty khai thác mỏ Dương Điền, căn cứ theo tinh thần nhân đạo, cũng nên làm như vậy. Còn đối với công tác khai thác, nếu Viện kiểm sát thành phố đã phê chuẩn yêu cầu bọn họ tạm thời gừng sản xuất không tiếp tục kinh doanh, vậy không cần thiết phải cung cấp một lượng điện lớn.
Lý Quốc Hùng dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội rửa sạch mình, lập tức phụ họa và lại đưa quyền chủ động giao cho đồng chí Hà Trấn Nam.
Thằng nhãi Hà Trấn Nam tức giận đến nỗi suýt chút nữa đập bàn chửi má nó, nhìn chằm chằm vào kẻ gây rối Vu Chí Hải. Rất lâu sau, Hà Trấn Nam mới vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Dù thế nào, cứ xuất phát từ đại cục, bất luận nhận thức của Diệp Phàm như thế nào.
Cung cấp điện lại cho Công ty khai thác mỏ Dương Điền là việc nên làm. Không riêng gì điện sinh hoạt, mà còn bao gồm cả điện khai thác sản xuất.
Người thỉnh nguyện của Công ty khai thác mỏ Dương Điền phải mời trở về, nếu Công ty khai thác mỏ Dương Điền không khởi công, chắc hẳn khó lòng khuyên được đám người thỉnh nguyện kia về. Tổ điều tra tỉnh ủy vẫn đang ở Ngư Đồng, ảnh hưởng xấu đến các vị đó chẳng được lợi gì, đặc biệt là đối với hình tương Ngư Đồng chúng ta, càng là chuyện không nên.
Hơn nữa, chúng ta không thể đắc tội quá mức với tầng cao của tập đoàn Dương Điền, nếu quả thực đưa đến hậu quả rút đầu tư, thì thành phố chúng ta đúng là chẳng thể chịu đựng nỗi.
- Bí thư Hà, Viện kiểm sát thành phố đã ký lệnh niêm phong mỏ, nếu chúng ta kêu Cục điện lực cung cấp điện công nghiệp, như vậy có phải hơi trái pháp luật không. Thành ủy chúng ta đi đầu công nhiên làm trái pháp luật, sau này Kiểm sát trưởng Cố của Viện kiểm sát thành phố phản ánh lên tổ điều tra, chúng ta có thể đảm đương nổi không còn khó nói.
Vu Chí Hải lại dùng Viện kiểm sát để cãi lại Hà Trấn Nam.
- Chuyện này tôi sẽ thương lượng với Kiểm sát trưởng Cố, bằng không, lão Vu, anh nói giờ phải làm sao? Nếu có thể giải quyết được đám người thỉnh nguyện này. Còn nữa, có thể thuyết phục được tầng cao của Dương Điền đừng có cách nghĩ khác. Cứ nói trước đi, ai chịu làm chuyện này, Hà Trấn Nam tôi có thể không cung cấp điện.
Hà Trấn Nam tương đối sâu cay, một câu nói thốt ra, đám Vu Chí Hải hơi ngừng phun lửa.
Chuyện này, ai có thể đi nói thông được, cho nên, chậu phân này, dĩ nhiên chẳng có ai tự nguyện nhận về.
Cuối cùng, chuyện này được Hội nghị thường vụ miễn cưỡng thông cho. Vu Chí Hải và Chu Ngọc Minh bỏ phiếu chống, Thái Chí Dương bỏ phiếu trắng, còn chòm sao song tử Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải bỏ phiếu tán thành.
Vì, dù sao Công ty khai thác mỏ Dương Điền đi vào sản xuất hay không, cũng tương đối liên quan đến lợi ích của hai vị Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải.
Lý Quốc Hùng là Chủ tịch thành phố, nắm toàn bộ công tác kinh tế của thành phố. Còn Thôi Minh Khải là Phó Chủ tịch thường trực thành phố, cũng chủ yếu nắm công tác kinh tế. Kinh tế mà làm không xong thì hai vị Chủ tịch thành phố muốn được đề bạt thăng chức là chuyện khó khăn rồi.
Cho nên, cân nhắc lợi hại, hai người đồng ý với đề nghị của Hà Trấn Nam, khôi phục cung cấp điện. Kỳ thực, Hà Trấn Nam sao không suy xét vấn đề này, thêm áp lực ngầm của Phó bí thư tỉnh ủy Quản Nhất Minh cũng là một vấn đề.
Nhưng, làm nhân vật số một của Ngư Đồng, dĩ nhiên cũng không hy vọng một công ty lớn như Công ty khai thác mỏ Dương Điền bị ép phải chuyển khỏi Ngư Đồng.
Làm như vậy, tổn thất quả không thể nào lường được. Một vùng kinh tế phát triển, nhân vật số một dĩ nhiên cũng vinh dự lây, sau này khi có cơ hội đề bạt thì đây cũng là chiến tích vẻ vang.
Sắc trời dần chuyển sang hoàng hô.
Lô An Cương đem từ quân khu tới nhiều lều trại quân dụng, mọi người nghỉ lại trên núi. Thái độ của Diệp Phàm rất kiên quyết, hoàn toàn không có tư thế chịu thả Công ty khai thác mỏ Dương Điền.
Nhưng, sáu giờ tối, Tổng bộ Công ty khai thác mỏ Dương Điền vốn đang tối tăm bỗng sáng lên.
Diệp Phàm biết, thành phố đã hạ chỉ thị cung cấp lại điện. Đúng lúc này, PhóChủ tịch thường trực thành phố Thôi Minh Khải cũng tới trước cổng Tổng bộ Công ty khai thác mỏ Dương Điền.
- Chủ tịch thành phố Thôi tới khuyên tôi à.
Diệp Phàm ngồi trên một cái ghế trong lều, mặt không chút thay đổi, thản nhiên hừ giọng nói.
Tình thế trên Hội nghị thường vụ, Diệp Phàm đã biết rõ từ miệng của Chu Ngọc Minh và Vu Chí Hải. Biết Thôi Minh Khải và Lý Quốc Hùng bỏ phiếu tán thành, trong lòng dĩ nhiên khó chịu.
- Hahaha, Bí thư Diệp, tôi được Bí thư Hà ủy thác, đại diện thành ủy đến nói với anh một tiếng. Kỳ thực, chuyện này Chủ tịch thành phố Lý cũng là bất đắc dĩ.
Khoản thuế lớn của Công ty khai thác mỏ Dương Điền có ảnh hưởng quá lớn đến Ngư Đồng. Sauk hi ngưng điện khoảng ba tiếng, nhân vật tầng cao của tập đoàn Dương Điền, vị phó Chủ tịch tên Miêu Thanh Mi đích thân đưa thư kháng nghị quyết liệt lên Ủy ban thân dân thành phố và Thành ủy.
Yêu cầu lập tức khôi phục cung cấp điện, bồi thường tổn thất do việc ngưng điện đem đến. Hơn nữa còn tuyên bố, nếu Cục công an thành phố Ngư Đồng còn làm như vậy nữa, họ sẽ nghĩ đến việc rút đầu tư khỏi Dương Điền.
Thôi Minh Khải trên mặt lộ vẻ tươi cười, Diệp Phàm dĩ nhiên biết, người này chỉ làm cứng vậy thôi, chứ trong lòng chắc chắn tương đối xấu hổ.
Bảo Thôi Minh Khải đến đây, chính là thủ đoạn của Hà Trấn Nam. Sao đồng chí lão Hà không gọi tay chan của ông ta, chẳng hạn đám Khang Văn Sinh xuống.
Kỳ thực, đây là đang phát tín hiệu với Diệp Phàm. Hiện nay, chòm sao song tử Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải cũng phải dựa vào ông ta, nếu anh mà cứ cố chấp nữa thì hậu quả tương đối nghiêm trọng. Đây là lời cảnh cáo Hà Trấn Nam lờ mờ đưa ra cho Diệp Phàm.
Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải đương nhiên cũng hiểu được dụng ý của Hà Trấn Nam, nhưng vì cục diện phát triển kinh tế đành bất đắc dĩ đến đây.
Dĩ nhiên, Thôi Minh Khải sẽ không làm Hà Trấn Nam quá mức đắc ý.
- Nói khó nghe một chút, Ủy ban nhân dân thành phố Ngư Đồng kết hợp với Căn cứ Liễu Đỉnh Sơn, và Công ty khai thác mỏ Dương Điền cùng nhau chống lại pháp luật. Đối với việc này, Diệp Phàm tôi sẽ dùng văn bản chính thức phản ánh tình hình lên tổ điều tra Chính trị pháp luật tỉnh ủy và sở công an tỉnh về những gì Ủy ban nhân dân thành phố Ngư Đồng đã làm.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, từng chữ như kim dâm vào Thôi Minh Khải.