- Tự lừa dối mình, không lừa dối được người thôi, vừa nãy tài liệu chứng tỏ, Dương Mỹ Phương chỉ có cửa hàng bán hoa nho nhỏ, sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
Diệp Phàm lạnh giọng nói, mắt sáng như đuốc.
- Bà ta có một cửa hàng mặt tiền, một tháng trừ tiền thuê và trả lương nhân viên, còn lại khoảng hai chục ngàn. Hơn nữa, tôi điều tra được, Bí thư huyện ủy Dương Điền An Hồng Thành cũng có một biệt thự ở vịnh Tân Lang, cũng tương tự như của Lục Dũng. Trên danh nghĩa là của cha vợ ông ta, người này rất cẩn thận, ngay cả vợ cũng không để đứn tên. Nhưng, cha vợ ông ta làm nghề nuôi cá, cả đời có thể kiếm được bao nhiêu tiền, quả thực buồn cười.
Thiết Chấn Thu cười nói.
- Tôi biết rồi, anh cứ về trước đi.
Diệp Phàm thản nhiên gật đầu, nhìn Thiết Chấn Thu ra đến cửa sổ đột nhiên hỏi lại:
- Nghe nói hiện nay anh đang là Trung đoàn trưởng trung đoàn hai căn cứ Liễu Đỉnh Sơn đúng không?
- Đúng vậy!
Thiết Chấn Thu giật mình, biết có chuyện tốt rơi xuống đầu mình rồi.
- Anh đi trước đi, nếu theo dõi Lục Dũng, thì đừng để gã phát hiện, bất cứ lúc nào có chuyện thì gọi điện báo cáo cho tôi.
Diệp Phàm khoát ta không nói nữa. Tuy nhiên, Thiết Chấn Thu cũng kích động theo đường ống nước đi xuống.
- Diệp tiên sinh, Lý Nguyệt lại đến ngủ ở góc tường nhà anh.
Lý Cường điện thoại báo cáo.
- Xem cô nàng có thể kiên trì tới khi nào, chắc hẳn thời gian ngả bài không xa nữa đâu, Lý Cường, anh nhất định phải bảo vệ tốt an toàn cho cô ấy. Nếu cô ấy bền lòng như vậy, dùng thủ đoạn này, rất có khả năng sẽ không thu được tin tức gì. Cô nàng này nghị lực hơn người thường nhiều, chúng ta phải để cô ấy tự nguyện mới được.
Diệp Phàm dặn dò.
Nửa đêm, Diệp Phàm gọi Vương Triều tới, đưa tài liệu liên quan đến Lục Dũng cho anh ta xem qua, dặn dò một lần, Vương Triều lại đi ra.
Hai ngày trôi qua, cảnh sát hình sự Cục công an thành phố vẫn kiên trì, cảnh sát có vũ trang đã rút lui trước. Các cảnh sát hình sự lập trạm kiểm tra bên đường.
Tuy nói có ít người đến Công ty khai thác mỏ Dương Điền, nhưng vẫn cực kỳ bất tiện. Còn xe vận chuyển quặng của Công ty khai thác mỏ Dương Điền, thì đừng mong vào được một chiếc, và cũng không thả ra chiếc nào. Quân nhân căn cứ Liễu Đỉnh Sơn cũng chưa rời đi, nghe nói vẫn đang tiến hành tập huấn diễn tập.
- Mẹ nó, càn rỡ, công nhiên giam lỏng Công ty khai thác mỏ Dương Điền chúng ta.
Quản Phi vỗ mạnh tay lên bàn, sắc mặt u ám.
- Cao Cương, Quân khu Việt Châu sao không có chút động tĩnh gì, sao anh không gán cho Diệp Phàm cái tội vi phạm diễn tập quân sự, làm hỏng an toàn quân sự quốc gia đưa lên cho họ?
Tào Dục quay đầu hỏi Cao Cương.
- Đã đưa rồi, hơn nữa, còn dặn người tương đối có phân lượng đưa lên. Nhưng, sao vẫn chưa có động tĩnh gì, chuyện này thật quái lạ, lẽ nào bọn họ mặc kệ?
Nên biết, tài liệu này là do căn cứ Liễu Đỉnh Sơn và Công ty khai thác mỏ Dương Điền cung cấp. Theo lý thuyết Quân vụ Việt Châu hẳn phải tức tốc cho người xuống điều tra lấy chứng mới đúng.
Nếu có thể, sẽ trực tiếp đem Diệp Phàm về Việt Châu thẩm vấn cũng có.
Cao Cương bực bội, không tìm được cách giải thích hợp lý.
- Xem ra người anh tìm vẫn chưa đủ phân lượng, chưa thể khiến thượng tầng của quân đội chú ý rồi.
Tào Dục thản nhiên, liếc nhìn Cao Cương, ý là năng lượng của anh sao mà nhỏ thế.
Cao Cương bị chọc giận, hừ giọng nói:
- Tôi không tin, không ai trị được hắn. Các người chờ đó!
Cao Cương nói xong vào buồng vệ sinh, dĩ nhiên là đi gọi điện xin viện binh rồi.
Lát sau bước ra, cười nói:
- Chắc hẳn chiều nay sẽ có người xuống điều tra, chúng ta chuẩn bị xem kịch vui là vừa rồi. Diệp Phàm, xem hắn còn có dám chặn đường Công ty khai thác mỏ Dương Điền chúng ta nữa không. Tên này đúng là khó chơi, không ngờ còn nghĩ được trò không cho vào cổng. Một quan nhỏ địa phương, tôi cũng hơi khâm phục hắn, hahaha.
- Quan nhỏ, người ta làbậc Phó giám đốc sở đó, trong thể chế cũng coi như vừa chạm được ngưỡng cửa quan lớn.
Quản Phi thản nhiên nói, tâm tình cũng tương đối thoải mái.
- Phó Chủ tịch Miêu nói muốn đích thân đi một chuyến.
Lúc này, đồng chí Tào Dục vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Lúc này đi không phải chui đầu vô lưới sao, e là không được thỏa đáng.
Quản Phi có chút không nắm bắt được.
- Sợ cái quái gì, chẳng lẽ Diệp Phàm thực sự dám trói Phó Chủ tịch Miêu sao? Đó quả là gan to bằng trời. Hơn nữa, chiều nay người của Quân vụ Việt Châu xuống, hắn lo thân chưa xong, còn rảnh để quản chuyện nhàn rỗi sao?
Cao Cương giọng điệu tương đối xung.
- Ông em Cao, anh thực sự khẳng định người của Quân khu Việt Châu chiều nay sẽ xuống chứ?
Quản Phi vẻ mặt ngưng trọng hỏi.
- Tuyệt đối, không có ai xuống thì cứ đá Cao Cương tôi vài cái.
Cao Cương vô cùng khẳng định.
- Vậy chúng tôi mỏi mắt mong chờ đây.
Tào Dục liếc nhìn Cao Cương.
- Cứ chờ đi, hừ!
Cao Cương cũng liếc ngược lại, hai người này có chút kình nhau. Kỳ thực, Tào Dục được ngồi vị trí thứ hai của Tập đoàn Dương Điền, còn bản thân mình ủy khuất xếp hạng ba, trong lòng Cao Cương dĩ nhiên không phục.
Nghe nói Tào Dục có người ở Bắc Kinh, nhưng người đứng sau Cao Cương tôi cũng đâu yếu. cho nên hai anh em này thường xuyên ngầm so đo với nhau.
4 giờ chiều, phòng làm việc của Diệp Phàm đột nhiên có mấy quân nhân mặc quân trang đứng nghiêm, đi vòng qua mặt đại tá tư lệnh Lô An Cương đến trước mặt Diệp Phàm.
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi là Thái Cách Lương Phó trưởng ban Quân vụ quân khu Việt Châu.
Thái Cách Lương mở miệng trước, vẻ mặt nghiêm túc.
- Chào Trưởng ban Thái, tôi là Diệp Phàm, Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ngư Đồng kiêm Cục trưởng cục công an thành phố, Trưởng ban Thái, có chuyện gì cần chúng tôi hỗ trợ sao?
Diệp Phàm sớm đã nghe được tin tức từ Lô An Cương, trong lòng không chút sợ hãi.
- Không phải hỗ trợ, mà là đến hỏi.
Lúc này, ánh mắt thượng tá đứng cạnh Thái Cách Lương căng thẳng, nghiêm túc nói.
- Hỏi, nghĩa là sao, xin hỏi anh là?
Diệp Phàm mặt không thay đổi, thản nhiên hỏi ngược lại.
- Tôi là trưởng phòng Ban Quân Vụ Vệ Thiên Danh, nghe nói anh đem cảnh sát hình sự và cảnh sát có vũ trang của cục công an thành phố đến quấy nhiễu hoạt động diễn tập của quan quân, binh lính căn cứ liễu đỉnh sơn, ảnh hưởng đến an toàn quốc phòng an ninh quốc gia.
Chuyện này căn cứ Liễu Đỉnh Sơn và Công ty khai thác mỏ Dương Điền đã đưa tài liệu lên cho Phòng Quân vụ quân khu chúng tôi.
Hy vọng anh có thể nói thật, không được nói dối nửa lời, những gì anh nói đều được ghi lại trong hồ sơ.
Vệ Thiên Danh nói, ra hiệu quan quân bên cạnh bắt đầu ghi chép. Lão này, hoàn toàn dùng tư thế của một thẩm phán hỏi cung tội phạm.
Diệp Phàm nghe xong trong lòng rất khó chịu, nói:
- Trưởng ban Thái, sao Bộ phận quân vụ các anh chẳng hiểu quy củ gì vậy, cả vú lấp miệng em, xem ra công tác tư tưởng của bộ phận Quân vụ các anh làm việc không tốt, để tôi phản ánh vấn đề tư tưởng và thái độ làm việc của các đồng chí lên bộ phận có liên quan của ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu.
- Anh nói gì?
Vệ Thiên Danh nổi giận, âm lượng tăng lên không ít.
- Trưởng phòng Vệ, đây là Ngư Đồng, không phải Ban quân vụ quân khu Việt Châu các anh.
Lúc này, Lô An Cương nhíu mày, lạnh giọng hnói. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Haha. Lô tư lệnh, dồng chí Diệp Phàm, trên thực tế đồng chí Thiên Danh là đồng chí tốt, chỉ có điều nói chuyện thẳng thắn quá thôi.
Thái Cách Lương cười haha, nháy mắt, thằng nhãi này nhớ đến lời dặn dò của cấp trên, kiềm chế ý cười, quay qua nói với Diệp Phàm:
- Dù nói anh là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ngư Đồng, nhưng anh cũng nên hiểu quy củ.
Những vấn đề liên an ninh quốc phòng, ai cũng phải chịu sự điều tra của quân đội, dù anh có là Bí thư thành phố Ngư Đồng thì cũng phải để quân đội điều tra.
Hy vọng trong quá trình điều tra anh sẽ nói thật, nếu như không phối hợp, tôi không ngại đem anh về quân khu Việt Châu tổ chức điều tra tỉ mỉ.
- Tôi xin lỗi, tôi không định phối hợp với các anh, muốn điều tra cũng được, kêu đồng chí Cung Kỳ đích thân đến đây.
Diệp Phàm vẻ mặt lạnh lung, ngồi xuống ghế xoay, châm điếu xì gà. Tư thế chẳng coi air a gì, so với Trưởng phòng Vệ kia thì còn kiêu ngạo hơn nhiều.
- Anh mà cũng muốn Trưởng ban của chúng tôi phải xuất ngựa, buồn cười.
Vệ Thiên Danh cười lạnh vài tiếng, nói với Phó trưởng ban Thái Cách Lương:
- Nếu đồng chí Diệp Phàm không phối hợp, chúng ta đành dùng phương án hai.
Tuy nhiên, tiếc là Thái Cách Lương kinh nghiệm phong phú hơn Vệ Thiên Danh nhiều, nếu Diệp Phàm ngay cả tên Trưởng ban Quân quân khu Việt Châu mà cũng dám gọi ra, chắc chắn là người này có quan hệ nhất định với ông ấy, hoặc là có chỗ dựa trong quân đội, bằng không, sao dám ngông nghênh như vậy.
- Anh quen Trương ban Cung của chúng tôi?
Thái Cách Lương không để ý đến đồng chí Vệ Thiên Danh, hỏi Diệp Phàm, thái độ tốt hơn nhiều.
- Haha, không quen.
Diệp Phàm lắc đầu. Vẻ mặt Thái Cách Lương dĩ nhiên kinh ngạc, còn vẻ mặt Vệ Thiên Danh dĩ nhiên là tức giận, cho rằng Diệp Phàm đang trêu chọc họ.
Chỉ có Lô An Cương trong lòng thản nhiên, nghĩ các đồng chí ban Quân vụ Việt Châu đang tự làm mất mặt mình mà, thế thì mình cũng có trò hay để xem rồi.
- Kỳ lạ!
Trưởng ban Thái Cách Lương thì thào một câu.
- Trưởng ban Thái, người này căn bản đang đùa giỡn chúng ta, coi Ban Quân vụ chúng ta là câu lạc bộ giải trí đúng không nào? Không trực tiếp bắt đi, đối với những đồng chí coi thường an ninh quốc gia, chúng ta không thể để yên được,
Vệ Thiên Danh hừ giọng nói, xem ra, đã nổi giận rồi.
- Trưởng phòng Vệ, hy vọng anh chú ý thân phận, hừ!
Thái Cách Lương đột nhiên nổi giận, đối tượng nổi giận không ngờ là Vệ Thiên Danh chứ không phải Diệp Phàm, làm Vệ Thiên Danh đang làu bàu không dám nói gì nữa, cặp mắt phẫn nộ trừng trừng nhìn Diệp Phàm.
Mấy đồng chí trong ban quân vụ, cũng kinh ngạc, lờ mờ liếc nhìn Thái Cách Lương, cảm thấy hôn nay trời có phải đổi rồi không, mẹ nó đúng là quái tai mà.
- Ừ, tác phong của Trưởng ban Thái đáng để một số đồng chí học tập, haha.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, liếc nhìn Vệ Thiên Danh một cái.
- Bí thư Diệp, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình một chút, không có ý gì khác. Anh xem chuyện hôm đó có thể nói lại với các đồng chí ban Quân vụ chúng tôi một chút không, chúng tôi cũng có cái về báo cáo kết quả công tác, haha, đều là làm việc thôi mà.
Thái độ của Thái Cách Lương thay đổi, không ngờ lại dùng giọng điệu tán gẫu với Diệp Phàm.
Thằng nhãi này, dĩ nhiên có suy nghĩ của riêng mình. Vừa rồi khẩu khí của Diệp Phàm rất lớn, làm cho Thái Cách Lương không thể không có suy nghĩ khác.
Còn đám Vệ Thiên Danh, dĩ nhiên cho rằng đồng chí Thái Cách Lương hôm nay đã phẫu thuật thay đổi tính cách.
- Được, vậy thì tôi nói.
Diệp Phàm cười, cùng Thái Cách Lương tán gẫu chuyện chấp pháp ở Công ty khai thác mỏ Dương Điền. Nghe Diệp Phàm nói xong, Thái Cách Lương trầm ngâm hồi lâu.
Mới nói:
- Nếu Bí thư Diệp đã nói tình hình thực tế, chuyện này thực ra hai bên đều có lý do của mình.
Cục công an thành phố các anh chấp pháp, đây chẳng có gì đáng trách, là ở giữ gìn tôn nghiêm pháp luật. Còn quan quân của căn cứ Liễu Đỉnh Sơn kết hợp với một số nhân viên Công ty khai thác mỏ Dương Điền tiến hành diễn quân, cũng là góp phần bảo vệ quốc gia.
Như vậy đi, chúng tôi sẽ qua bên căn cứ Liễu Đỉnh Sơn xác định lại chuyện này, bằng không, người ta sẽ nói Thái Cách Lương tôi chỉ nghe lời một bên.
- Vậy tôi không giữ Trưởng ban Thái nữa, anh cứ đi trước đi.
Diệp Phàm khách khí gật đầu.
Đám người Thái Cách Lương đến thẳng căn cứ Liễu Đỉnh Sơn, giữa đường, Thái Cách Lương cầm điện thoại lên:
- Trưởng ban Cung, Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ngư Đồng Diệp Phàm, anh có quen hắn không?
- Diệp Phàm, hình như có nghe nói ở đâu rồi, quái, sao nhất thời lại không nhớ ra…
Đồng chí Cung Kỳ Trưởng ban Quân vụ quân khu Việt Châu miệng thì thào, chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức nói,
- Chờ chút, tôi nghĩ đã, tạm thời chưa nhớ ra.
Lát sau, Thái Cách Lương nhận được điện thoại của Cung Kỳ, hỏi:
- Anh hỏi đồng chí Diệp Phàm để làm gì?
- Là thế này, căn cứ Liễu Đỉnh Sơn…
Thái Cách Lương kể lại mọi chuyện.
- Có phải Phó trưởng ban tham mưu Cao nhờ anh chuyện này đúng không?
Trưởng ban Cung Kỳ giọng nghiêm chỉnh.
- Không phải, là Cao Cương cháu của Phó trưởng ban tham mưu Cao có điện thoại nói qua một lần. Tên tiểu tử đó là Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền.
Chắc hẳn là Tập đoàn Dương Điền với Cục công an thành phố có gút mắc gì đó, lúc nãy từ cách nói của Diệp Phàm có thể cảm nhận được một chút.
Hình như tập đoàn Dương Điền đánh một Phó chủ tịch thành phố họ Túc, lại làm bị thương mười mấy cảnh sát hình sự. Cho nên, Cục công an thành phố muốn đến Công ty khai thác mỏ Dương Điền bắt người.
Còn Cao Cương lại giật dây người ở căn cứ Liễu Đỉnh Sơn làm huấn luyện quân sự gì đó. Làm cho Diệp Phàm ngay cả cổng Công ty khai thác mỏ Dương Điền cũng chẳng vào được, hai bên bèn giàng co với nhau.
Ảnh hưởng tương đối không tốt, chuyện này, anh xem, nên xử lý thế nào, chuyện lần này thật rắc rối.
Thái Cách Lương cẩn thận xin chỉ thị.
- Ừ, nếu mọi việc đúng như vậy thì tập đoàn Dương Điền kia đúng là quá ngông cuồng. Dù sao Cục công an thành phố cũng đại diện nhà nước chấp pháp, người ta đến xử lý việc cũng chẳng có gì đáng trách.
Đồng chí Lục Dũng này sao vậy, đang yên đang lành lại dính vào rắc rối với địa phương người ta làm gì?
Còn giở trò diễn tập quân sự. Thực sự cho rằng khối quân đội chúng ta là vô địch thiên hạ sao. Trên đời này, không có bộ môn nào là độc lập, quân đội, kỳ thực có rất nhiều mối quan hệ với Chỉnh phủ địa phương.
Trưởng ban Cung Kỳ có chút không hài lòng.
- Chắc hẳn là tranh giành chút lợi ích gì đó, haizz, đem đổ lên đầu chúng ta, mẹ nó, đúng là xui xẻo.
Thái Cách Lương bất mãn chửi má nó, lại nói:
- Trưởng ban Cung, anh xem, giờ nên làm thế nào?
- Làm sao? Anh tự quyết định đi. Nhưng phải tìm hiểu rõ mọi chuyện, chỉ là, chuyện của địa phương chúng ta không tiện can thiệp quá nhiều.
Cũng không thực sự liên quan đến an toàn quốc gia đúng không nào? Cho nên, quyết định thế nào, anh là quan điều tra chính, anh cứ quyết định.
Nhưng, có một số đồng chí nên chỉnh đốn thì chỉnh đốn một chút, bằng không, nuôi dưỡng sự kiêu ngạo, tạo thói quen coi thường chính phủ địa phương thì sau này sẽ thiệt thòi lớn. Hơn nữa, nếu gây họa cho quân đội chúng ta, ảnh hưởng rất không tốt.
Cung Kỳ nói những câu khó hiểu rồi cúp máy.
Thái Cách Lương, dĩ nhiên ngồi trong xe cẩn thận cân nhắc những lời huyền diệu của Trưởng ban Cung Kỳ.