Mời sư phụ xuất mã
- Ha ha, không sao, đồ của người này em không nhận là uổng phí đấy, huống hồ, người của Diệp gia, cái này có gì đâu, cho nên, anh sẽ có lý do riêng của mình.
Diệp Phàm nhận lấy, Diệp Tử Kỳ vui vẻ đưa nhẫn cho Diệp Thiến Thiến.
Tuy nhiên, lúc Diệp Phàm bước chân ra khỏi cửa nhà họ Tống, Kiều Viên Viên vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cái hộp nhẫn trong tay Tống Thiến Thiến.
Tên nhãi này vô cớ tặng quà thế, hẳn có gì không ổn, không khéo thạch bảo mắt mèo này là gây ra họa, đàn bà mà, đều thích những thứ như thế này, nhưng không phải nói là Kiều Viên Viên tham tiền, mà chủ yếu là đôi nhẫn này khiến cô có chút cảm động, chắc chắn là cô đang nghĩ đến chính mình.
- Viên Viên, cái đấy có gì chứ, sau này chúng ta cũng sẽ có thôi, phải không?
Diệp Phàm nhanh chóng nháy mắt.
- Có, anh chừng nào thì đưa cho em?
Sắc mặt Kiều Viên Viên ửng đỏ, giơ tay ra như kiểu cô gái đòi kẹo vậy.
Đồng chí Diệp toát mồ hôi nhìn Kiều Viên Viên, thật là hết lời để nói. Trong lòng nghĩ có kẻ còn vô liêm sỉ hơn cả mình, chợt gượng cười một cái:
- Sắp rồi, sắp rồi, chờ chút nữa!
- Hừ!
Kiều Viên Viên rụt tay về, hậm hực nhìn vị
"kẻ" vô liêm sỉ một cái rồi không nói gì nữa, nhưng đồng chí Diệp lại nhanh chóng đưa Kiều Viên Viên trở về nhà đi mất.
Vừa mới ngồi vào trong xe, Mai Thiên Kiệt cười gượng rồi cũng ngồi vào.
- Có chuyện gì thì mau nói đi,, biết thằng nhóc cậu không có lòng tốt như vậy đâu, tặng đá tai mèo có phải là muốn nhận chút lợi lộc gì không?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Sư phụ, đồ đề đâu dám đòi báo đáp từ sư phụ chứ, hơn nữa, cái này cũng là của cô cô đồ đệ tặng, cũng không phải là của đồ đệ, chỉ là bây giờ đồ đệ gặp phải một chuyện khó.
Mai Thiên Kiệt vẻ mặt cay đắng, có vẻ đáng thương nữa. Diệp Phàm vốn biết món đồ này chỉ là giả bộ mang đến đẻ lấy lòng cảm thông thôi.
- Việc khó, thật sao? Diệp Phàm thản nhiên hừ 1 tiếng nhưng cũng không phản ứng, đến lúc này Mai Thiên Kiệt có chút cuống rồi, mông hắn ở trên ghế xe mà cứ xoay đi xoay lại.
Một lúc lâu sau, thấy Diệp Phàm ngồi trong xe yên lặng, thật là không nhịn được nữa, đành gãi gãi đầu nói:
- Sư phụ, người thực mặc kệ việc khó của đồ đệ sao?
- Ở đất thủ đô này còn có việc mà họ Mai nhà cậu không làm được sao? Chẳng phải cái gì mà nhà họ Mai ghê gớm sao?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Sao có thể đều làm được hết, nhà họ Mai cũng không phải nhà đế vương. Mai Thiên Kiệt lẩm bẩm nói.
- Thôi vậy, nói ra nghe xem nào, xem tôi có hứng thú không.
Diệp Phàm liếc gã một cái rồi khoát tay, nói.
- Sư phụ, đồ đệ đưa sư phụ đến một chỗ được không?
Mai Thiên Kiệt có chút bộ dạng bí bí ẩn ẩn nói.
- Đi đâu?
Diệp Phàm nhíu mày. Mai Thiên Kiệt lại có chút lo sợ, nhanh chóng lấy lại nụ cười, nói:
- Dưới chân núi Hương Sơn có vịnh Phong Diệp. Nguồn truyện:
Truyện FULL- Bây giờ chắc còn chưa phải mùa ngắm lá đỏ nhỉ? Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
- Đương nhiên không phải, phải đến đến mùa thu mới có cảnh lá phong đỏ trong 2 tháng.
Mai Thiên Kiệt cười nói.
- Có phải là dưới cây Phong Diệp có mỹ nữ?
Lời này của Diệp Phàm là từ khoang mũi mà ra.
- Sư phụ chính là vị thần anh minh vĩ đại, tính toán được hết mọi chuyện trên đời như đại tiên giáng trần.
Mai Thiên Kiệt giơ ngón tay cái lên làm ra vẻ tán dương nịnh bợ.
- Cái này lạ rồi, cậu muốn đi tán gái, đâu nhất thiết phải kéo cả tôi, hay là muốn tôi đi làm vật trang trí?
Diệp Phàm cảm giác có chút kinh ngạc.
- Đồ đệ đâu dám, nếu là kéo người đi làm vật trang trí đồ đệ sợ vật trang trí này sáng quá, lại cướp cả em ấy đi mất, như thế chẳng phải thảm hại rồi sao?
Mai Thiên Kiệt vẻ mặt khổ sở, đương nhiên là làm bộ rồi.
- Thế thì càng lạ, cũng không phải kéo tôi đi làm bóng đèn, thế tôi đi để làm gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Hì hì, là thế này, gần đây đồ đệ người đang theo đuổi một cô gái, cô ấy là Ninh Hòa Hòa, dáng người như nàng tiên vậy, đến cả nụ cười cũng có thể làm nghiêng thành đổ nước, nhưng mà, cô ấy thích nhất là được đến vịnh Phong Diệp dưới chân núi Hương Sơn.
Mai Thiên Kiệt vừa làm vẻ mặt khổ sở vừa nói.
- Người ta đi thì để người ta đi, liên quan gì đến cậu?
Diệp Phàm hừ một tiếng, rồi lại quay người lại cười nói:
- Không phải là dưới vịnh Phong Diệp có một con hổ đáng sợ đến mức khiến cho đường đường một Mai thiếu gia của thủ đô này cũng không dám đi đấy chứ?
- Ôi…
Mai Thiên Kiệt có vẻ bị nói trúng tim đen, vẻ mặt buồn bực, Diệp Phàm ngược lại, lòng hiếu kỳ lại dâng lên, hỏi:
- Nếu đúng là như thế thì kỳ lạ thật, vẫn còn có nơi mà Mai thiếu gia không dám đến sao? Không phải là đầm rồng hang hổ chứ?
- Thực ra, cái này, nhà họ Mai tuy nói bên ngoài truyền đi còn được, chứ ở thủ đô, như gia tộc nhà đồ đệ thì chỉ xếp ở đỉnh núi hạng hai, vẫn không đứng được trong hàng hạng nhất.
Như những gia tốc phẩm cấp màu đỏ, cái đế của những đấy không dày hơn của nhà họ Mai, như Triệu gia, Trấn gia, …
Những dòng họ này đều có nền tảng sâu hơn nhà họ Mai, những điều này vẫn không phải lý do tôi sợ, chỉ là giữ cái vịnh Phong Diệp kia là người nhà họ Phí. Mai Thiên Kiệt cũng không khoa trương, nói đúng tình hình thực tế.
- Họ Phí…
Diệp Phàm miệng lẩm nhẩm nói ra 2 chữ này, trong lòng suýt chút nữa là nói to ra. Thầm nhủ lẽ nào Phí gia đó chính là người bác họ Phí kia, thôi xong rồi.
Trước đây khi ở Samoa của vương quốc Thái, khi người bác ấy ra đi có đưa cho mình một sợi dây chuyền, nói muốn nhờ mình đưa cho cô gái tên là Yến Hồng ở dưới chân núi Hương Sơn, thời gian này vì bận quá mà quên khuấy mất chuyện kia.
Tuy nhiên, Sư phụ Phí Thanh Sơn thời gian trước vẫn ở thành phố Phổ Hải, hẳn là có đi qua chỗ cô gái có tên Yến Hồng ấy, cũng không nói chuyện này với mình, việc này thật đúng có chút kỳ lạ. Có lẽ không có khả năng đấy, đâu có thẻ trùng hợp đến thế, không thể có chuyện người phụ nữ tên Hồng Yến ấy lại là bạn tuổi già của bác ấy được…
- Người nhà này lý lịch ra sao?
Diệp Phàm hỏi, cũng là rất nghiêm túc hỏi.
- Ừm, nhà họ Phí trước là Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương thứ nhất Phí Nhất Hoàn, tuổi của người này không phải là lớn, có lẽ khoảng 60 gì đấy, nghe nói Phượng Bảo Sơn cũng sắp nghỉ hưu, người kế nhiệm chắc tám phần là Phí Nhất Hoàn rồi.
Mai Thiên Kiệt vẻ mặt trầm xuống, nói ra những lời này.
- Thực là lý lịch cũng rất lớn, chả trách cậu thành ra cái bộ dạng lo sợ này. Phí Nhất Hoàn nếu có thể kế nhiệm Phượng Bảo Sơn thì đúng là 1 trong 9 trụ cột Chính trị rồi, là lãnh đạo quốc gia đấy, vậy Phí gia còn sợ không lên được hạng dòng họ hạng nhất trong thành sao.
Diệp Phàm thoáng như có chút suy nghĩ, xoa xoa cằm, rồi gật gật đầu.
- Không đúng thưa sư phụ, Phí gia vốn đã là gia tộc hạng nhất ở thủ đô rồi, kiêu ngạo cũng chẳng kém gì Triệu gia, cũng có thể so sánh với Trấn gia người đang chấp chính thủ đô, thuộc vào top 10 dòng họ quyền lực đỉnh cao nhất của Trung Quốc chúng ta, nếu nói đến Phí gia, Phí Mãn Thiên chủ tịch tỉnh Phúc Nam chúng ta chính là người nhà họ Phí đấy, hơn nữa còn là thân thích trực hệ.
Mai Thiên Kiệt đúng là cũng biết không ít, dù sao cũng là từ miệng nhà họ Mai ra, bình thường đúng là nghe ngóng cũng không ít.
- Người nhà họ Phí kia cũng khá nhiều đấy phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên nhiều, nhiêu hơn cả người nhà họ Mai, chỉ tính anh em của Phí Nhất Hoàn nghe nói cũng đã có đến mấy người, có thể hợp thành một ban được.
Mai Thiên Kiệt cười nói.
- Quan nhà họ Phí! Thế nều nói vậy, quyền lực nhà họ Phí là chuyên chú cho một khối chính quyền rồi?
Diệp Phàm nói.
- Cũng không phải một nhà, thực tế, như những dòng họ ở trong thành này, không thể nói là chuyên chú cho một khối nào, ví dụ chính quyền hoặc quân đội, hoặc thương nghiệp, kỳ thực, như những dòng họ cấp cao này, đều chia ra các khối, quân đội cũng có, chính quyền cũng có, thậm chí trong thương nghiệp cũng có lúc ra mặt, không có sự hậu thuẫn của kinh tế, chẳng có dòng họ nào có tiền mà thịnh vượng được.
Tiền là cái gốc của một gia tộc hưng thịnh, là hòn đá tảng của một vượng gia. Như Kiều gia ở thủ đô này, bởi vì không tham gia vào kinh thương cho nên tất cả đều ăn vào cái vốn tổ tiên để lại, trong vấn đề thương nghiệp có lúc phải cấm gập khủy tay.
Có sự hậu thuẫn của kinh tế, như cá gặp nước, hơn nữa, người trong dòng họ tham ô cũng sẽ giảm đi rất nhiều, nhược điểm cũng không bị đối thủ bắt lấy được.
Mai Thiên Kiệt nói ra một thôi một hồi lý lẽ.
Nhìn Diệp Phàm rồi lại nói:
- Đương nhiên, họ cũng có trọng điểm, ví dụ nhà họ Mai, coi trọng về quân đội, Triệu gia cũng thế, cho nên bị người ngoài cho rằng là thế gia quân giới, đại gia quân giới…
- Không đúng, cậu theo đuổi người họ Ninh, có liên quan gì đến nhà họ Phí?Diệp Phàm ra vẻ không hiểu, thực ra là muốn thăm dò nguồn gốc nhà họ Phí.
- Ha ha, đúng là họ Ninh, nhưng là bà con với nhà họ Phí, đời trước là quan hệ an hem. Mai Thiên Kiệt cười nói, mới nhắc đến Ninh Hòa Hòa, hai con mắt lại có chút ánh lên, xem ra có chút bị rơi vào võng tình.
- Ừ, xem ra, thế lực nhà họ Phí này lớn lắm, đến lãnh địa của họ hẳn có chút khiến người ta phải sợ, chỉ bằng cái chức Phó giám đốc sở này của tôi mà đến đấy hẳn sẽ bị người ta coi thường, nói vậy chắc cậu cũng không muốn sư phụ của mình bị mất mặt chứ? Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tối mai nghe nói Phí gia sẽ mở 1 bữa tiệc, số người được mời cũng khá đông, bởi vì quan hệ giữa đồ đệ và Ninh Hòa Hòa cũng không tệ lắm nên đồ đệ cũng nhận được thiệp mời, nhà họ Phí vẫn còn dùng thiệp gỗ.
Mai Thiên Kiệt nói, có chút đắc ý, tiện tay rút trong ví ra tấm thiệp.
Diệp Phàm nhận lấy nhìn, đúng là có mùi thơm của gỗ, mỏng như cánh ve, màu hơi đỏ đậm snag trọng, phía trên có khắc hình đại bang đang bay lượn trên mây, kiểu dáng đầy khí phách.
- Ừ, thiệp không tồi. tuy nhiên, cũng không có gì kỳ lạ.
Diệp Phàm hừ nói, đem thiệp trả lại Mai Thiên Kiệt.
- Không có gì đáng ngạc nhiên, sư phụ à sư phụ, xem đi, người thật là quê quá, không nhìn ra gì cả. Mai Thiên Kiệt thiếu chút nữa cắn răng, làm ra vẻ tiếc rằng sắt không mài thành thép, cảm thấy có chút đã nói sai, liền quay mặt cười nói:
- Xin lỗi, nhỡ miệng rồi, hì hì.
- Hừm, chẳng lẽ tấm thiệp gỗ này có lai lịch gì chăng?
Diệp Phàm khinh liếc thằng nhãi này một cái, hừ nói.
- Đương nhiên là có, đây là tấm thiếp bát phẩm mộc đàn ở thành này.
Mai Thiên Kiệt không phục, nói.
- Còn phân chia phẩm hạng, cũng không phải là quan chức võ công, phải chia đẳng cấp sao, thật là người thô quá đi, tấm thiệp này, có là cái trò gì chứ?
Diệp Phàm hồn nhiên không để ý, rõ ràng có chút cố ý.
- Sư phụ, người có thể không hiểu, ở thủ đô này các đại gia tộc, quyền quý và giàu có đều mở tiệc cưới, chuyển nhà, chúc thọ để mời khách…đều phải đến Trần Ký làm thiếp, hơn nữa, tất cả đều là thiếp của Trần Ký làm vinh dự.
Huống hồ, thiếp gỗ đàn này phân thành bát phẩm, loại tốt nhất đương nhiên là nhất phẩm, loại thiệp bát phẩm này đương nhiên đều do công nhân thủ công chế tác.
Người xem xem, cách chế tác này, kiểu dáng này, loại gỗ đàn sang quý này đưa cho công nhân làm thành mỏng như cánh ve, đây đúng là có bí thuật và tài năng mới làm được.
Hơn nữa, tương đối quý, chỉ một tấm thiệp này thôi cũng phải đến 1 ngàn tệ.
Mai Thiên Kiệt đắc ý xoa xoa tấm thiệp, giống như nhặt được bảo kiếm vậy.