Quan Thuật

Chương 169: Đồ thiết bị theo dõi chó hoang này

Lô Đinh thì mới tam đoạn Khai Nguyên, Lô Trác cũng tương tự như mình, nghe trưởng lão nói mấy trăm năm trước nhà họ Lô cao thủ tam, tứ đoạn đầy rẫy, quả thực có thể lập thành một đại đội chính quy.

Khi đó ở Thủy Châu được xưng là "Lô gia đường", là một thế lực lớn, ai cũng không dám tới vuốt râu hổ. Hiện giờ vũ khí nóng dần thay thế vũ khí lạnh, nhà họ Lô cũng đã xuống dốc.

Cao thủ tam, tứ đoạn hợp lại hợp lại không đủ một bàn trà. Có lẽ anh họ Lô Vỹ đã sớm thấy được như vậy, nếu không làm sao bỏ ra nhiều khí lực như vậy để kết giao với Diệp Phàm chứ bản thân nhà họ Lô đâu phải dễ với.

Ở xã hội hiện đại tuy nói lấy vũ khí nóng làm chủ, nhưng tác dụng của cao thủ võ thuật truyền thống Trung Quốc không hề nhỏ. Bởi vì thị giác, thính giác của các cao thủ này vượt xa người thường, thân thể cũng rất khỏe mạnh, ngay cả tiền thuốc cũng tốn rất ít, nếu trong tay còn có súng thì uy lực dĩ nhiên khác xa người khác.

Vì thế quốc gia không hề coi nhẹ quốc thuật, gần đây càng ra sức phục hồi. Khi tuyển người vào quân đội, an ninh, tình báo cũng đều đề cao phương diện tố chất thân thể.

Điều này lại càng cần cao thủ quốc thuật, tuy nhiên đáng tiếc người hiện đại phần lớn đều không chịu được đau khổ khi luyện công. Hầu hết đều học được vài ngày thì chán nản, vì thế mà quốc thuật ngày càng tàn lụi. Các đại sư võ thuật một đời của Hoa Hạ đều tỏ ra lo lắng không biết một quốc túy có thể bị chặt đứt truyền thừa hay không.

Diệp Phàm lại lần thứ hai mò xuống nước từ một chỗ rất hiểm hóc, tuy nhiên cũng như lần trước, vừa mới lặn được mấy mét thì đèn pha bờ bên kia của cảnh sát vũ trang giống như biết trước, dõi đúng khu vực để bọn họ bắn loạn một trận, đạn bay chiu chíu quanh thân.

Bảy, tám khẩu súng tạo thành hỏa lực đáng sợ, muốn thành công đột phá qua chỉ e xác suất là con số lẻ, nếu cứ cưỡng ép vượt qua thì chắc là đi luôn xuống địa phủ báo cáo!

Dù sao cao thủ quốc thuật thất đoạn cũng không phải là tiên thuật có thể đằng vân giá vũ hay kim cương bất hoại, vẫn còn rất phải e ngại vũ khí nóng hiện đại.

Chỉ có thể nói là so với người bình thường thì lợi hại hơn một chút, nhạy cảm hơn một chút, năng lực mạnh hơn một chút, còn dĩ nhiên không thể so với súng đạn.

Diệp Phàm cũng không ngu ngốc đi hơn thua với uy lực của đạn súng bắn tỉa, vội vàng lặn trở lại lủi vào đám cỏ, buồn bực đứng yên.

Đội lùng bắt trên sườn núi đã cách mình không xa, chắc nửa giờ nữa là có thể khép vòng vây, Diệp Phàm suy nghĩ một chút, rồi chạy ra sau một bụi cỏ gọi điện thoại.

- Tề Thiên, chuyện gì xảy ra vậy? Hai lần tôi muốn lặn xuống để vượt suối đều không thành công. Vừa vượt sang được khoảng ba, năm mươi mét thì đã bị bọn họ nổ súng, dường như đã biết đại khái vị trí của tôi nên bắn ngăn chặn.

- Ừ! Có lẽ là bọn họ đã động tay chân trên người anh, chắc là có thiết bị định vị. Anh mau kiểm tra xem tất cả các đồ vật đi.

Loại đồ vật này thường được bên an ninh sử dụng, ứng dụng công nghệ cao nên rất khó nhận biết, có khi chỉ bằng một sợi tóc

Chúng tôi đã đến thành phố Mặc Hương, đang chạy về công viên Kê Công sơn. Vừa rồi lật bản đồ ra xem thấy xung quanh công viên ngoài núi còn có một ngọn suối gọi là suối Kê Câu, tại đó có một cây cầu đá nhỏ gọi là Kê Công kiều.

Chúng tôi sẽ tiến ra cầu triển khai hành động, anh nghĩ cách lặn tới đáy cầu thì thì chúng tôi sẽ tiếp ứng.

Nếu như không được thì chúng tôi sẽ trực tiếp điện cho cục an ninh thành phố Mặc Hương, yêu cầu cục trưởng Nguyễn rút quân về. Tuy nhiên để đề phòng đám người ** và Triệu Tuấn Võng chó cùng rứt giậu chơi đòn âm.

Tề Thiên nhanh chóng phân tích.

- Thiết bị theo dõi, chắc là có chuyện này,, nếu không cảnh sát vũ trang đối nắm vững cử động của mình trong lòng bàn tay. Tôi sẽ lập tức xem xét, còn về thân phận quang minh tạm thời không cần. Tôi muốn tự mình trừng phạt hung thủ, đợi lát nữa lẻn về thành phố bắt hai con chó ** và Triệu Tuấn Võng trừng trị, sau khi hỏi rõ tình huống sẽ đến cục trưởng Nguyễn hỏi tội. Hừ! Không đập tan cái cục an ninh thì sao có thể nuốt giận.

Diệp Phàm nói xong cúp điện thoại, bắt đầu lục soát trên người, trong áo thì chắc là không có vì cái áo lót bông của cục an ninh đã bị mình thay bằng cái áo jacket lấm lem trong xe.

Diệp Phàm lục đến quần và quần đùi cũng không thấy có gì khác thường, ngay cả những đường may cũng cẩn thận sờ qua một lần.

"Kỳ lạ! Rốt cuộc là ở đâu nhỉ", Diệp Phàm thầm nghĩ, trong lòng có chút nóng nảy, nếu tìm không ra vật này thì bên người như có bom hẹn giờ, không bao giờ có thể thoát thân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hắn xoay người đi vài bước thì cảm thấy chân trái bị băng đau nhói, liền kêu lên thất thanh:

- Móa. Không phải là giấu trong vết thương chứ.

Ngẫm nghĩ một chút thì thấy hết sức có lý, giấu trong cuộn băng vừa an toàn vừa làm người ta không ngờ tới, có ai lại đi gây sự với vết thương của mình.

- Có lẽ lúc ấy ** và Triệu Tuấn Võng đã cố tình làm chân mình bị thương để giấu thiết bị định vị vào đó, đồ con rùa, độc a!

Diệp Phàm nhanh chóng mở vòng băng ra thì thấy dài chừng bốn mét, chân trái của hắn đã bị đánh cho bầm dập, không phải là vết thương nhỏ.

Cũng không biết bọn họ ra tay ra sao, cuối cùng cũng tìm thấy bên trong có một cục tròn bằng hạt đậu, giống như là hợp kim.

- Đoán chừng chính là nó, đồ chó hoang. Thiếu chút nữa bị đồ chơi nhỏ này hại.

Diệp Phàm tức giận mắng một câu, vừa giơ tay định ném đi thì nghĩ tới điều gì nên dừng lại cười âm hiểm:

- Đồ con rùa, không phải là muốn tìm ông mày sao?

Hắn đứng dậy chạy về phía đầu nguồn suối, sau mười mấy phút chạy hết sức thì ném mạnh cái thiết bị theo dõi vào chỗ sâu.

Sau đó hắn chạy ngược trở về, cả một quãng đường bảy, tám cây số trừ mấy lần chạm phải các tổ mai phục ở những chỗ cố định thì lực chú ý của tất cả đoán chừng đều tập sung lên chỗ đầu nguồn suối.

Quả nhiên là vậy!

- Báo cáo phó cục trưởng Hồ, phạm nhân đã chạy về hướng suối đông bắc, tốc độ rất nhanh, chắc là cùng đường tính được ăn cả ngã rồi.

Tên chuyên gia theo dõi để râu Trương Vượng Thịnh lập tức báo cáo tình huống cho **.

- Ở phía đông bắc không phải là thuộc địa phận huyện Hồng Mạch sao? Huyện này gần tỉnh Tích Ninh, chẳng lẽ hắn muốn trốn sang tỉnh này.

** nhìn điểm sáng lập tức hạ lệnh:

- Toàn bộ đội viên nghe lệnh, nhanh chóng chạy về hướng suối đông bắc, tội phạm muốn trốn sang huyện Hồng Mạch để đi vào tỉnh Tích Ninh.

Không lâu sau!

Trương Vượng Thịnh tiếp tục báo cáo:

- Kỳ lạ! phó cục trưởng Hồ, tội phạm sau khi chạy một thời gian ngắn thì dường như đã ngừng lại.

- Ngừng lại à, hay là muốn vượt suối để trốn vào rừng già! Có thể lắm.

** lẩm bẩm tiếp tục ra lệnh:

- Trần Kính, báo cho tổ ở đoạn 2 và 3 tập hợp bên bờ suối chờ lệnh của tôi.

- Báo cáo! Tội phạm đã nhanh chóng xuống suối rồi, đã xuống nước rồi.

Trương Vượng Thịnh hét lớn, thầm nghĩ " Kỳ lạ! Lần này làm sao thoáng cái đã nhanh như vậy, giống như là nhảy suối tự sát vậy, chắc là hoảng hốt chạy bừa lung tung rồi nhảy xuống. Hừ, nhảy vậy thì chết chắc"

Thật ra thì Trương Vượng Thịnh nhìn thấy đúng là lúc Diệp Phàm cầm cái thiết bị theo dõi ném vào suối, tý nữa thì đã bị lộ, cũng may thiết bị theo dõi của cục an ninh những năm đó không hiện đại như bây giờ, nếu không chắc đã bị khám phá.

- Bắn, toàn bộ đều bắn!

** hét lớn trong loa. Ngay sau đó từng hồi đạn bắn tới tấp về suối.

Diệp Phàm chạy đến lưng chừng núi thì nghe thấy phía trước có tiếng động, hắn nhìn lại thì thấy ba cảnh sát vũ trang đang cầm súng đứng lom khom.

- Hừ! Để ông mày giải hết giận rồi hãy nói.

Diệp Phàm như một con cá vô thanh vô tức trượt vào rừng, khi còn cách mấy cảnh sát vũ trang chừng vài mét thì đột nhiên công kích.

- Bịch! Bịch! Bịch!

Mấy tiếng nổ dữ dội phát ra, mấy cảnh sát vũ trang còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã thấy toàn thân chấn động rồi văng cả vào bụi rậm.

Diệp Phàm thuận thế bắn ra liên tiếp Thiên Âm lôi cương chỉ, trong nháy mắt đã đánh hôn mê ba cảnh sát vũ trang. Hắn cũng chỉ tạm thời phong bế kinh mạch bọn họ, sau mấy giờ nữa sẽ tự động tỉnh lại, không phải là hạ tuyệt thủ.

Sau đó Diệp Phàm đang định đi tiếp thì bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng thanh âm sắc nhọn như tiếng kéo quy lát súng.

Hắn lập tức nghiêng người tránh qua, mũi chân điểm vào gốc cây bắn lên chừng 4, 5m giống như chim ưng sau đó xoay người bổ nhào lại kẻ tập kích phía sau.

Bên dưới là một cảnh sát vũ trang đang cầm súng vọt tới, lúc trước đoán chừng là sợ bắn nhầm nên không dám nổ súng bừa bãi.

Diệp Phàm từ phía sau phóng ra một cước, tên cảnh sát vũ trang nghe động nghiêng người tránh qua. Tuy nhiên vẫn bị đạp một cái vào mông thuận thế lăn tròn nấp sau một gốc cây. Gã mở to mắt tìm kiếm, tuy nhiên lúc này áng chừng ba, bốn giờ sáng nên trời tối đen không nhìn thấy cái gì, hơn nữa cũng không dám bật đèn pin, chỉ có thể dùng tai nghe ngóng.

Hiện giờ Diệp Phàm đã chiếm ưu thế cực lớn vì nhờ vào Ưng Nhãn thuật mà mắt hắn giống như chim ưng, vô cùng tinh nhạy.

Hắn có thể mơ hồ nhìn thấy nơi ẩn thân của người cảnh sát vũ trang, lẳng lặng chọn một viên đá rồi ném vụt qua.

- Bịch!

Tuy không phải là Tiểu Lý đao, nhưng uy lực cục đá cũng hết sức kinh người, người cảnh sát vũ trang đột nhiên cảm thấy cánh tay tê dại đau, vội vàng tới lăn sang một tảng đá khác để ẩn nấp.

- Hắc hắc! Người anh em, cậu không nhìn thấy bản thiếu gia nhưng bản thiếu gia lại có thể thấy được cả cái bóng của cậu. Tuy nhiên thân thủ của cậu cũng được đấy, chắc là có thực lực nhị đoạn Thuần Hóa

Diệp Phàm cũng không muốn dây dưa, tung mấy cước đá ngất người cảnh sát vũ trang. Sau đó hắn chạy trốn lên núi, trên đường cũng gặp phải mấy người nhưng đều dùng thuật khinh thân chạy thoát.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất