Quan Thuật

Chương 229: Bôi thuốc gặp phải Mẫu Dạ xoa

- Anh Diệp, em trách lầm anh rồi, anh là một quân tử đỉnh thiên lập địa.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết hối hận lẩm bẩm, một giọt nước mắt khẽ ứa ra.

Chừng một tiếng đồng hồ sau.

Bọn Lô Vỹ cũng đã vui chơi thỏa thích chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.

Sở Vân Y vui vẻ gõ cửa vì cô và Ngọc Mộng Nạp Tuyết ngủ cùng phòng.

- A! Quỷ a!

Sở Vân Y vừa thấy người ra mở cửa thì hét toáng lên đánh động cả đám Lô Vỹ nhào tới

Vừa nhìn thấy Lô Vỹ thì Sở Vân Y lập tức nhào tới rồi ôm chặt lấy gã.

Lô Vỹ dĩ nhiên sẽ không từ chối chuyện tốt như vậy, vội vàng đưa tay ra vừa an ủi vừa nhân thể chấm mút trước ngực Sở Vân Y.

Sở Vân Y vốn bị gương mặt đen ngòm của Nạp Tuyết hù dọa, gương mặt của cô sau khi Diệp Phàm bôi thuốc xong thì hoàn toàn bị nhuộm đen chỉ lộ ra đôi mắt, chiếc mũi và đôi môi trông không khác vừa ở lò than chui ra nên không trách dọa cho Sở Vân Y vốn vẫn có tiếng gan lỳ sợ đến hết hồn.

Thật ra thì Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng cố tình để bộ dạng như vậy để xem một người gan lỳ như Sở Vân Y có bị dọa không, không ngờ lại quá hiệu quả khiến mọi người được một trận cười vỡ bụng.

- Vân Y, lá gan của em như vậy mà buổi tối còn dám đi bắt quỷ không sợ quỷ bỗng nhiên từ bụi rậm chui ra ôm lấy rồi cắn cho một miếng sao, ha ha.

Tề Thiên cười ngặt nghẽo.

- Hừ! Em sợ gì chứ, có anh Vỹ mà.

Sở Vân Y vừa nói thì thấy ánh mắt mọi người có vẻ là lạ nhìn mình chằm chằm liền chợt tỉnh nhảy vội ra khỏi lòng Lô Vỹ, suy nghĩ một chút thì thấy dường như mình bị lỗ rồi liền lườm một cái:

- Lô Vỹ, bản cô cô mới vừa rồi bị anh chiếm tiện nghi, anh phải bồi thường lại cái gì mới được, nếu không thì em lỗ quá.

- Ha ha, bồi thường thì bồi thường, anh cũng không có tiền chỉ có thân xác thối tha này, em muốn lấy cũng được thôi, anh nguyện xả thân lập địa thành Phật.

Lô Vỹ giảo hoạt cười khan.

- Ha ha ha.

Mọi người lại thêm một trận cười.

Sở Vân Y lần này thì không biết giấu mặt vào đâu, hai má thoáng cái đã hồng lên như quả cà chua hung hăng đuổi đánh Lô Vỹ, hai người náo loạn một hồi rồi mới yên.

Vu Phi Phi tò mò hỏi:

- Nạp Tuyết, em bôi cái gì trên mặt vậy, đã khuya thế này còn dưỡng da, không trách hai má cứ trắng như tuyết, có thể nặn ra nước được đấy.

Không trách có thể ngồi ở vị trí hoa khôi thứ hai ở học viện âm nhạc Thủy Châu, khanh khách, có bí quyết gì thì bày cho chị đi.

- Em có bí quyết gì đâu, đây là vừa rồi bí thư Diệp điều chế trung dược giúp em bôi thôi, còn nói tên gì mà Hậu cung ngọc nhan hoàn, sau khi bôi nửa giờ là có thể xóa được cả mấy nốt rỗ.

Quan trọng là vừa rồi má em bị lằn mấy dấu tay, em cũng không biết có công dụng gì hay không nữa, ai!

Ngọc Mộng Nạp Tuyết thở dài có vẻ lo lắng.

Đối với loại thuốc đen thui thoạt nhìn như đồ bỏ đi này, cô thực không có bao nhiêu tin tưởng.

- Ha ha, anh Diệp đâu phải là bác sĩ chứ, dụ dỗ em dùng thứ bỏ đi vậy mà cũng tin.

Sở Vân Y và Vu Phi Phi đều nhìn chằm chằm Ngọc Mộng Nạp Tuyết giống như một kẻ ngốc không dám cười sợ chọc giận Nạp Tuyết.

- Em cũng không biết, chỉ có thể thử một chút, tuy nhiên anh Diệp nói rất nghiêm túc, còn nói thuốc rất đắt tiền.

Một viên sẽ có giá hơn một ngàn đồng, có tiền cũng mua không được. Hơn nữa, hơn nữa…

Ngọc Mộng Nạp Tuyết vừa định nói tiếp lại nhớ đến cảnh hương diễm lúc nãy thì ngượng ngùng không dám tiếp tục.

- Hơn một ngàn đồng, không thể nào. Tiền lương chúng ta được bao nhiêu, số tiền đó có thể bằng nửa tháng lương rồi, thảo dược gì mà quý như thế chứ

Cho dù là kem dưỡng da nổi tiếng cũng chỉ hơn một ngàn một bộ, đó đã là hàng cao cấp rồi. Em đừng bị phó bí thư Diệp đáng lừa, ha ha ha.

Vu Phi Phi không hề tin tưởng, lập tức đưa ra dẫn chứng.

- Hơn nữa cái gì, nói, nói mau!

Sở Vân Y tò mò, nghe nói đến thuốc này trị giá đến hơn ngàn đồng thì chắc chắc lưỡi hít hà không dứt.

Thấy bộ dạng ngượng ngùng của Ngọc Mộng Nạp Tuyết, hai người chắc đoán ra việc bôi thuốc có gì đó mờ ám nên ép hỏi

- Không nói.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết nói xong thì trở về phòng.

- Không nói có phải hay không? Được rồi, để chúng tôi đi tìm bí thư Diệp xem có chuyện gì.

Sở Vân Y nháy mắt với Vu Phi Phi một cái, hai người lập tức hiểu ý khoác tay ra vẻ định đi tìm Diệp Phàm.

- Đừng, đừng đi, anh ấy mệt lắm rồi.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết vội vàng ngăn lại khiến mấy người lại càng nghi hoặc nghĩ ngợi lung tung.

Vu Phi Phi dù sao cũng là MC đài truyền hình nên dũng cảm hơn, lập tức hỏi tới:

- Mệt mỏi! Tại sao? Vân Y, hình như có vấn đề rồi, khanh khách.

Cô lập tức hiểu sang chuyện nam nữ trốn trong phòng làm chuyện kia, nghe nói chuyện này vô cùng mệt mỏi, có người nam còn bỏ mạng trên bụng người nữ.

- Các anh chị nghĩ đi đâu vậy, anh Diệp mệt là vì dùng tay bôi thuốc cho em, nói là chỉ có dùng bàn tay của anh ấy mới có thể phát huy dược tính ra ngoài, đạt được hiệu quả tốt nhất.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết rất thông minh, vừa nhìn thấy ánh mắt mập mờ của mọi người thì biết có sự hiểu lầm nên mắc cỡ dậm chân giải thích.

- A! Thì ra là anh Diệp dùng tay chạm vào mặt em, khi da thịt hai người chạm nhau thì sẽ p hát huy dược tính. Khanh khách, dược tính này cũng hay quá chứ.

Vu Phi Phi nói giọng là lạ, làm mọi người nhịn không được lại cười phá lên.

- Hừ! Không tin cũng được, Vân Y, cậu giúp mình rửa mặt, anh Diệp nói sau nửa giờ là có thể thấy hiệu quả.

Mình cũng rất muốn biết có hiệu quả hay không nữa.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng không kịp thẹn thùng.

- Được rồi, mình cũng muốn biết thảo dược cao cấp mà anh Diệp nói là gì, còn nói cái gì mà Hậu cung ngọc nhan hoàn, khanh khách, đàn ông hiện giờ ai mà không thích bao gái, tất cả đều là phi tần hậu cung hết, phì!

Một lát sau, Ngọc Mộng Nạp Tuyết vừa rửa mặt xong đi ra thì mọi người vừa nhìn thấy đã ngẩn cả ra.

Dấu tay trên mặt cô đã biến mất hoàn toàn không có dấu vết, ngay cả mấy vết rỗ nhỏ cũng bị kéo liền không nhận ra.

Nhìn qua có thể thấy rõ da mặt của Ngọc Mộng Nạp Tuyết trắng sáng mịn màng hơn.

Mấy người nam chẳng qua chỉ cảm thấy kích động một chút, nhưng Vu Phi Phi và Sở Vân Y thì đã không kìm nổi.

Trên đời này có người phụ nữ nào lại cưỡng được sự quyến rũ của việc sẽ trở nên đẹp hơn, nếu có thể dùng thân thể để đổi lấy dung nhan xinh đẹp chắc là hai người cũng có thể đồng ý.

Hơn nữa Vu Phi Phi còn công tác ở đài truyền hình, gương mặt lại càng trọng yếu.

Vì thế hai cô gái nhanh như chớp chạy thẳng đến phòng Diệp Phàm gõ cửa ầm ầm, hắn vừa ngái ngủ đi ra thì đã bị Vu Phi Phi và Sở Vân Y tóm sống.

- Anh Diệp, Hậu cung ngọc nhan hoàn của anh còn nữa không, chúng em cũng muốn bôi ngay.

Bộ dạng Sở Vân Y giống như thẩm phán thẩm vấn phạm nhân

Lô Vỹ và Tề Thiên đứng cạnh không khỏi run rẩy, thầm nghĩ, "Cái này anh Diệp tự làm tự chịu, thảm rồi. Nếu không còn cái gì mà Hậu cung ngọc nhan hoàn gì đó thì chắc hai bị hai vị Mẫu dạ xoa này không bỏ qua, thuốc quý như vậy xác định rất khó chế luyện"

- Cái gì, hậu cung ngọc nhan hoàn,? Anh có biết gì đâu!

Diệp Phàm đang ngái ngủ chợt nghe thấy thế thì lập tức lạnh toát, thầm mắng, "Bà cô Ngọc Mộng Nạp Tuyết ơi, chẳng phải vừa rồi dặn kỹ cô rồi sao, đừng có tiết lộ ra ngoài, giá tiền không nói, cái này là do anh cực khổ cả tháng dùng nội kình súc tích mới ra, thiếu chút mệt chết

Hơn nữa thuốc này căn bản là không phải là hơn một ngàn đồng, bởi vì dịch thể Thái tuế của anh còn chưa tính vào.

Nếu tính vào thì chắc là cũng đến bốn, năm ngàn đồng một viên a.

Quan trọng nhất là nội kình của anh là vô giá, một viên như vậy cũng tiêu phí hết mười ngày tu luyện nội kình.

Nếu làm thêm mấy viên nữa chẳng phải là giết anh hay sao? Xòng đời rồ, Nạp Tuyết ngây thơ quá, cái này biết làm sao đây."

- Hừ! Còn muốn cho giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Có muốn chúng em đem Ngọc Mộng Nạp Tuyết đến làm chứng không?

Sở Vân Y hai tay chống nạnh, giống như một nữ Dạ Xoa, hừ lạnh một tiếng khiến các đồng chí nam nổi cả da gà.

- Diệp, anh Diệp, em nhất thời lỡ miệng, anh cứ mắng em mấy câu cho hả giận đi. Nguồn: http://truyen360.com

Ngọc Mộng Nạp Tuyết đang đứng trước gương soi lại gương mặt trắng nõn giờ mới chợt nhớ ra vội vàng chạy đến nhăn nhó giải thích.

Cô chưa giải thích thì thôi, nói ra lại càng khiến đồng chí Diệp Phàm giấu đầu lòi đuôi.

- A! Có phải anh sợ chúng em không có tiền trả hay không, em bây giờ chưa làm việc nên chưa có tiền.

Tuy nhiên anh cứ an tâm, em dù có phải đi hát rong cũng sẽ kiếm đủ tiền trả lại cho anh.

Sở Vân Y thoáng cái đã thay đổi hình tượng Mẫu Dạ xoa sang hình tượng một người hát rong đáng thương.

Nước mắt của cô đã rươm rướm, chắc là cảm thấy ấm ức khiến trái tim Lô Vỹ cũng đập thình thịch, đau lòng muốn chết, mở miệng cầu xin:

- Đại ca, em biết thứ thuốc Hậu cung ngọc nhan hoàn kia chắc chắn rất khó điều chế, tuy nhiên có thể…có thể…

Tiểu tử này ậm ừ một hồi cũng không dám đề nghị Diệp Phàm luyện thuốc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất