Sáng hôm sau, dù về đập Thiên Thủy cũng không có việc gì làm nên đợi lấy được tiền trong tay rồi về cũng được. Vì lúc ấy đã thương lượng với Lưu Trì và Lý Xuân Thủy về thị trấn Lâm Tuyền ba ngày để kiếm tiền. Đây cũng tính là nội dung công tác, chỉ khác về tính chất mà thôi. Giờ thấy có tiền trước thời hạn mà còn dư ra hai ngày, Diệp Phàm đi lên tỉnh thành Thủy Châu.
Bỏi vì Diệp Phàm hôm trước ở đập nước Thiên Thủy được ăn một món rau tên là Thiên Nhĩ Linh, có hỏi Diệp Kim Liên món rau này ở đâu, cô ấy nói là ngắt ở nhà. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Diệp Phàm lúc ấy cũng đi hái một chút về, loại cỏ này hình dáng rất giống lỗ tai người, sau khi phơi khô đem xào hoặc hầm canh đặc biệt thanh ngọt mềm ngon.
Buổi tối vẫn cảm thấy dư vị vô cùng ngon, dường như trước đây đã từng ăn rồi. Nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra trước đây khi học ở đại học Hải Giang tại Thủy Châu đã từng có một bạn học nhà giàu tên là Vương Kim Vượng, trong một lần sinh nhật đã mời các bạn cùng phòng đến - Khách sạn Thủy Châu- ăn uống thoải mái, lúc đó có ăn một bát rau tương tự như
"Thiên Nhĩ Linh" nhưng khách sạn không gọi là
"Thiên Nhĩ Linh" mà gọi là
"Tiên Vân Ti" gì đó.
Diệp Phàm nhớ rõ lúc đó một bàn 16 người đều ăn uống rất ngon lành. Sau đó lại nghe nói món
"Rau Tiên Vân" còn là đặc sản của khách sạn Thủy Châu. Đương nhiên giá tiền cũng đắt đến kinh người, một đĩa giá hơn năm trăm tệ.
Lúc ấy Vương Kim Vượng cũng cảm thấy ăn rất ngon, sau đó lại gọi thêm một đĩa. Cuối cùng một vị quản lý đích thân đến xin lỗi, giải thích là vì sản lượng loại rau đặc biệt đó quá ít nên không gọi thêm được nữa.
Một bàn giới hạn một đĩa, nếu
"Thiên Nhĩ Linh" mọc ở đập Thiên Thủy chính là nguyên liệu của
"Tiên Vân Ti", vậy thì mình phát tài rồi.
Vì nghe nói là Thiên Nhĩ Linh ở thôn Thiên Thủy tương đối nhiều, truyền thuyết nói là rau thần từ trên trời giáng xuống, vì nước ở đập Thiên Thủy trong vắt nên mới có vẻ tươi tắn như vậy, dân bản xứ còn nói rau này có thể trị được một số bệnh đơn giản.
Nhưng người trong thôn đập Thiên Thủy cũng chỉ xem nó là một loại rau dại bình thường. Vì vậy muốn hái đủ lượng cho một đĩa rau cũng tương đối phiền toái cho nên chỉ khi có khách thì mới dùng Thiên Nhĩ Linh đã tốn công hái đem phơi khô trước đó ra chiêu đãi.
Bình thường cũng không có mấy người rảnh rỗi đi phơi khô loại cỏ này vì quá tốn sức. Diệp Phàm dự định là nếu kiểm chứng được thì mình sẽ thu mua rồi bán lại cho khách sạn Thủy Châu, nói không chừng có thể kiếm được một món tiền.
Cuộc sống không có tiền bây giờ cũng thật sự là khó khăn, mình không quyền không thế nên không có ai biếu xén. Tiền lương phải đến ngày 15 mới được nhận, chắc cũng không vượt quá 300 tệ.
Hơn nữa Diệp Phàm cũng hạ quyết tâm, cho dù làm quan cũng tuyệt đối không nhận tiền, mỗi lần nhìn thấy những vị quan tham ngã ngựa vào tù, ra pháp trường v..v..Diệp Phàm cũng thấy ớn lạnh, cho nên mình cứ cố kiếm ít tiền trước đã.
Đên tối thì Diệp Phàm tới được khách sạn Thủy Châu, cắn răng gọi một đĩa - Tiên Vân Ti-, nếm thử cẩn thận thì cảm thấy mùi vị có mấy phần tương tự với món ăn mà Diệp Kim Liên nấu ở đập Thiên Thủy. Chẳng qua đầu bếp trong khách sạn là cao thủ, nấu ăn ngon hơn một chút mà thôi.
Cuối cùng nhìn giá tiến, lại tăng lên rồi, một đĩa mà tận 800 tệ, tương đương với hai tháng rưỡi tiền lương của Diệp Phàm.
- Cô nương, trong quán các cô có nhiều
"Tiên Vân Ti" này không?.
Diệp Phàm hiếu kỳ hỏi.
- Không nhiều lắm! Khi đông khách mỗi bàn một đĩa cũng không cung cấp đủ, chỗ có không có.
Cô gái phục vụ xinh đẹp mỉm cười đáp.
- Cô à, tôi muốn gặp quản lý của các cô, tôi có việc, hơn nữa tuyệt đối là việc tốt.
Diệp Phàm giả vờ tràn đầy tự tin nói, kỳ thực trong lòng hắn cũng có chút bồn chồn, sợ nhầm lẫn thành trò cười thì xấu hổ lắm.
- Được rồi, để tôi mời cô ấy đến.
Cô gái nhìn kỹ Diệp Phàm một hồi, cảm thấy có lẽ người thanh niên này sẽ không trêu chọc mình.
Không lâu sau có một cô gái lông mi dài, cái mũi cao thẳng, rất có khí chất giai nhân đi đến.
- Tiên sinh, tôi là Dư Thanh Liên, phó quản lý bộ phận ăn uống của khách sạn Thủy Châu. Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?
Nữ giám đốc hơi ngạc nhiên, không biết người thanh niên này tìm mình có chuyện gì, nhưng thái độ lại vô cùng tốt.
Diệp Phàm cũng không đáp lời, lấy từ trong túi du lịch dưới đất ra một cái hộp rồi mở đặt lên bàn nói:
- Giám đốc Dư, tôi có thứ này, có lẽ cô không xa lạ đâu, xem kỹ đi-
Trong hộp đựng hai loại Thiên Nhĩ Linh tươi và Thiên Nhĩ Linh đã phơi khô.
- A! Để tôi xem xem.
Dư Thanh Liên khẽ nói, vươn tay lấy ra một đóa Thiên Nhĩ Linh nhìn thật kỹ, sờ sờ ngửi ngửi. Cô nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên chấn động tinh thần, quay sang bảo người phục vụ bên cạnh:
- Hồng Mai, em lập tức đi mời bếp trưởng Quách đến đây.
- Vâng, thưa quản lý.
Hồng Mai xoay người bước nhanh đi.
- Tiên sinh tên gì, loại cỏ này ngài lấy từ đâu? Có bao nhiêu? Dư Thanh Liên khom lưng ngồi xuống ghế, một khoảnh ngực trắng như tuyết lướt qua trước mặt Diệp Phàm.
- Ha ha! Tôi tên là Diệp Phàm. Những cái khác không thể trả lời, xác định xong rồi nói tiếp.
Diệp Phàm điềm nhiên nói.
Không lâu sau có một người trung niên mập mạp, đầu đội mũ đầu bếp đi tới.
- Sư phụ Quách, ông xem xem loại cỏ này có phải là làm Tiên Vân Ti không?
Dư Thanh Liên hỏi, trên mặt thoáng hiện nét mong chờ. Vì cỏ Thiên Nhĩ Linh này gần đây càng ngày càng ít, nếu không có đủ hàng cung cấp thì chắc khách sạn Thủy Châu sẽ mất đi một nhóm khách hàng thường đến vì món ăn này.
Sư phụ Quách không nói gì, cầm Thiên Nhĩ Linh lên kiểm tra cẩn thận. Bốn thuật
" nhìn, ngửi, hỏi, bắt" của đông y còn thiếu
"hỏi" là không thể thực hiện được, muốn hỏi cũng phải để cỏ này thành yêu mới hỏi được.
Cuối cùng sư phụ Quách còn cắt một miếng nhỏ đưa lên miệng nhấm nháp.
- Không cần phiền toái như vậy, ông có thể dùng nguyên liệu tôi cung cấp xào luôn một đĩa thì cái gì cũng rõ ràng.
Diệp Phàm khẽ cười nói.
- Vậy…vậy xin lỗi, tiên sinh chờ một lát.
Quách sư phụ cũng là hết sức hưng phấn, vì chất lượng loại cỏ tươi ngon mọng nước này hình như còn tốt hơn loại mua được trước kia.
Một canh giờ sau, một đĩa Tiên Vân Ti giữa màu xanh hai bên màu đỏ được đặt lên bàn.
- Giám đốc Dư, tôi đã nếm qua rồi, chất lượng cực kỳ tốt, mềm mà không ngấy, vô cùng thanh khiết, sau khi xào tỏa hương thơm ra bốn phía.
Sư phụ Quách khen ngợi nói.
Giám đốc Dư cũng gắp mấy miếng để vào trong miệng xinh xắn, cẩn thận nhai nếm.
- Đúng! Rất ngon!
Cô buột mồm khen ngợi rồi quay sang nói với Diệp Phàm:
- Anh có thể chuẩn bị được bao nhiêu loại cỏ khô Tiên Vân này, khách sạn chúng tôi bao hết, một cân 500 tệ.
- Có 500 tệ, phải biết rằng một đĩa chỗ các cô đã bán được 800 tệ. Ta nghĩ một đĩa ước chừng có hai ba lạng loại cỏ khô này là đủ rồi. Ta nói đúng chứ.
Diệp Phàm sớm đã tính toán kỹ càng, hiện tại đã biết khách sạn đang thiếu loại hàng này, đương nhiên có thể kiếm thêm một chút lại càng tốt. Nếu giá cao hơn thi mình thu mua cũng có thể cao hơn, dù sao người của thôn đập Thiên Thủy cũng được lợi ích thực tế, họ thật sự sống quá vất vả rồi.
- Diệp tiên sinh cũng không thể nói như vậy, anh phải biết chúng tôi phải phối hợp bao nhiêu nguyên liệu. Riêng loại cỏ khô tiên vân này phải dùng nước canh bào ngư để nấu, lại phối hợp thêm mấy chục loại nguyên liệu mới làm ra…
Đầu bếp Quách có chút nóng nảy.
- Nước canh bào ngư nấu cỏ khô, quả thực là xa xỉ, chẳng trách lại ăn ngon hơn người của đập Thiên Thủy nấu rất nhiều.
Diệp Phàm trong lòng cũng là cả kinh, cỏ Thiên Nhĩ Linh này cũng là kỳ quái, Thiên Nhĩ Linh tươi thật ra không thể nào ăn được, rất là đắng. Phải ngâm nước một thời gian, sau đó phơi khô, vị đắng mới có thể mất đi, đoán chừng khách sạn Thủy Châu cũng có phương pháp đặc biệt.
- Như vậy đi, Diệp tiên sinh, loại cỏ khô Tiên Vân này của anh nhìn phẩm chất nhiều nhất chỉ đạt tới cấp hai, chúng tôi tăng thêm 100 tệ. Nếu phẩm chất đạt được cấp một sẽ là 800 tệ, anh thấy như thế nào?
Giám đốc Diệp nhàn nhạt cười nói đồng thời đưa ra một tờ danh thiếp:
- Sau này khi anh đưa hàng tới thì gọi điện thoại là được rồi.
- Được!
Diệp Phàm cũng không muốn rao giá quá mức, thầm nghĩ phơi khô có lẽ còn có một số tuyệt kĩ, không biết người trong thôn đập nước Thiên Thủy có cao thủ phương diện này hay không? Quay về rồi tính, đã làm thì phải làm thành thượng đẳng.
Khi đi còn hỏi rõ phẩm chất của cấp thượng đẳng, quan sát qua hàng mẫu, Diệp Phàm chơi ở Thủy Châu một tối. Vốn định quay về thăm trường học một chút, sau đó không có thời gian nên không đi. Ai ngờ lại gặp được một người bạn học cũ nên ở lại Thủy Châu chơi một ngày.