Phí Vũ Vân bình thản cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Diệp, tôi là Tổng giám đốc của công ty Vũ Thần, chúng ta cứ nói thẳng ra, tôi cũng không vòng vo nữa. Lần này tôi xuống chủ yếu là vì công trình nhà máy của Quỷ Anh Than và công trình
"Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền" mà Diệp tiên sinh đề xuất.
Chủ tịch Diệp có lẽ cũng sớm điều tra về công ty Vũ Thần rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa. Có một lời của Chủ tịch Diệp, tôi cũng dễ điều nhân viên xuống chuẩn bị công việc.
Hi vọng Chủ tịch Diệp có thể ủng hộ công ty ở địa phương. Công ty địa phương chúng ta kiếm tiền cũng chẳng khác nào là giảm bớt gánh nặng cho chính quyền huyện Ngư Dương.
- Công ty Vũ Thần, tôi đương nhiên có nghe nói đến, là một trong những công ty kiến trúc lớn nhất nhì của huyện ta, nhưng vấn đề xây dựng của nhà máy giấy Ngư Dương ở Quỷ Anh Than phải đi hỏi Tổng giám đốc Hồ Thái Hòa của nhà máy giấy.
Tôi là Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền cũng không thể can thiệp vào vấn đề xây dựng cơ bản của loại xí nghiệp hùn vốn này, nếu chính quyền không nắm được thì cũng không can thiệp vào, đây chỉ là xí nghiệp tự hành động mà thôi, vấn đề mấu chốt vẫn nằm ở người đứng đầu nhà máy giấy là Tổng giám đốc Hồ.
Chính quyền thị trấn Lâm Tuyền chúng ta theo luật pháp mà nói chỉ là đại cổ đông xếp thứ 2, không được làm chủ. Hơn nữa tôi cũng không có nhiều thời gian đi quản lý những vấn đề cụ thể, tinh lực có hạn mà!
Còn nói về
"Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền", mặc dù nói là tôi đề xuất ra, nhưng công trình này liên quan đến số tiền hơn hai ngàn vạn đầu tư tài chính.
Cho nên cá nhân tôi cũng không có quyền làm chủ, hiện tại vẫn nằm ở giai đoạn quy hoạch, lúc nào khởi công thì còn tùy huyện quyết định.
Hơn nữa phương diện công trình thao tác cụ thể như thế nào cũng không phải cá nhân Chủ tịch thị trấn nhỏ bé như tôi có thể làm chủ, quyền định đoạt vẫn phải do huyện, ha ha, cho nên Tổng giám đốc Phí lên huyện hỏi xem.
Diệp Phàm bật cười ha ha, rất khách khí, trên thực tế chính là đùn đẩy trách nhiệm của mình.
Phí Vũ Vân là con trai của trưởng ban Tổ chức Phí Mặc, đương nhiên cũng không thể cự tuyệt quá mức, cho nên lời nói của Diệp Phàm cũng tương đối uyển chuyển.
- Vậy sao? Chủ tịch Diệp, anh cũng biết tôi là ai, chúng ta không cần phải pha trò nữa. Loại thủ đoạn chơi Thái Cực này tôi sớm đã lĩnh giáo hết rồi. Lần trước chú họ tôi đến thăm hỏi còn bị Chủ tịch Diệp đá thành mông heo, chuyện đó tôi cũng không muốn nhắc tới.
Tôi nghĩ Chủ tịch Diệp là một người hiểu chuyện, chuyện san bằng nền đất nhà xưởng và xây dựng nhà xưởng của nhà máy giấy, Tổng giám đốc Hồ Thế Lâm đã giao lại toàn bộ cho chính quyền thị trấn Lâm Tuyền. Và anh lại là tổ trưởng tổ công tác nhà máy giấy, tự mình phụ trách.
Chuyện này không phải anh quyết định thì còn ai quyết định nữa? Hơn nữa con đường đó, tôi cũng không cần nhiều, anh chỉ cần đem con đường huyết mạch của đập Thiên Thủy cho công ty Vũ Thần chúng tôi nhận thầu là được.
Con người tôi từ trước đến nay không tham lam, anh có thể đi hỏi thăm uy tín của tôi ở Ngư Dương, Tôi biết các anh cũng khó khăn. Các phương diện cần người chiếu cố cũng rất nhiều.
Phí Vũ Vân bắt đầu hiển lộ ra vẻ kiêu ngạo của công tử ca, trực tiếp ép Diệp Phàm. Căn bản là tới sắp xếp công trình, chứ đâu phải tới lôi kéo công trình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
" Hừ! Anh thật ra biết chọn đoạn tốt đấy, đoạn đường đi qua đập Thiên Thủy dài khoảng 30 ngàn mét, chiếm gần một nửa tổng vốn đầu tư, từ lâu đã được quân đội sửa sang.
Đoạn đường này kỳ thực là dễ làm nhất, kiếm tiền nhiều nhất, không thể tùy tiện bỏ thầu cho bất cứ người nào. Anh còn nói là không tham, tôi thấy anh sắp biến thành con côn trùng tham *** rồi."Diệp Phàm khẽ cười nhạt, cũng không thèm để ý đến sự kiêu ngạo của Phí Vũ Vân:
- Anh kêu tôi bây giờ trả lời anh, chuyện này thật sự không thể, hiện tại chuyện này vẫn chưa ấn định thời gian khởi công, đoán chừng phải đợi đến sang năm rồi.
Hơn nữa đoạn đường của đập Thiên Thủy khẳng định là phải phối hợp, không thể tùy tiện nói là cấp cho ai, chuyện này tôi nói không được, anh vẫn phải đi tìm lãnh đạo có liên quan đi!
Diệp Phàm vẫn giữ thái độ bình thản khiến Phí Vũ Vân tức đến nghiến răng trèo trẹo.
Phí Vũ Vân từ trước đến nay chưa từng phải chịu sự tức giận như vậy. Trước kia trong huyện có công trình hơi lớn một chút, các lãnh đạo đơn vị vì muốn nịnh bợ Phí Mặc, thường thường sẽ chủ động đưa công trình đến tận cửa.
Người nào nghĩ đến thằng nhãi này thật không thức thời. Bố mày đã ăn nói nhã nhặn nhờ vả hắn, mà hắn vẫn không nể mặt bố mày, thật sự tưởng rằng mình là Bí thư, Chủ tịch huyện sao.
Gã lạnh lùng nói:
- Chủ tịch Diệp, làm việc gì cũng phải biết thay đổi theo thời cuộc, phải nhìn lên chứ đừng cả ngày cúi đầu xuống thì thấy cái gì. Lúc nào không còn ở vị trí đấy nữa mới biết là mình hồ đồ.
- Lời này của anh là có ý tứ gì?
Diệp Phàm cũng hơi tức giận rồi, ngữ khí cũng cứng rắn lên rất nhiều.
- Ha ha…không có ý tứ gì, tự anh đoán đi, cáo từ. Nhắc nhở anh thêm một lần nữa, công trình này Phí Vũ Vân tôi đã bao trọn rồi, anh không quản được đâu. Thứ gì chứ, một Chủ tịch thị trấn quèn mà cũng dám đấu với bố mày.
Cùng với lời nói này là một tiếng loảng xoảng, Phí Vũ Vân đứng dậy nặng nề đi ra ngoài.
- Đúng là tức thật, gần đây hình như toàn gặp xui xẻo, toàn gặp phải bọn mất dạy. Anh em Vương gia đã như vậy rồi, bây giờ lại có thêm một công tử Phí gia, công tử Mâu cũng không khác gì, bố mày đúng là số khổ, ài!
Diệp Phàm thốt ra mấy câu bực tức, nhấp mấy ngụm trà lại nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Đúng! Hay là gọi Nghê Muội đến tình cảm một tí.
Đang định gọi điện thoại, đã thấy Phương Nghê Muội đẩy cửa bước vào,
" Hên thật! Vừa nhắc đã thấy đưa mình đến tận cửa rồi.", trong lòng Diệp Phàm âm thầm cảm thấy giữa hai người như có sự tương thông.
Phí Vũ Vân chạy thẳng tới phòng làm việc của Hoàng Hải Bình.
- Mẹ nó, đúng là không biết điều.
Phí Vũ Vân hùng hùng hổ hổ đặt mông ngồi lên chiếc ghế của Hoàng Hải Bình xoay một vòng.
- Sao vậy nhị thiếu gia, ai làm cậu tức giận vậy, trong huyện Ngư Dương này làm gì có mấy người như thế, ha ha ha, thật sự làm Hải Bình kinh ngạc đấy.
- Còn ai vào đây nữa? Anh nói xem trong thị trấn các anh còn có ai, hừ!
Phí Vũ Vân nhận lấy điếu thuốc Hoàng Hải Bình đã châm lửa tức giận nói.
- Là tên họ Diệp đó à!
Hoàng Hải Bình suy đoán, Phí Vũ Vân nhất định vì chuyện công trình mà bị Diệp Phàm từ chối.
- Nhưng hắn ra vẻ không được mấy ngày đâu, ha ha ha.
Hoàng Hải Bình thư thái cười vui vẻ, từ trước đến nay chưa bao giờ thư thái được như vậy.
- Sao lại thế?
Phí Vũ Vân hỏi, nghĩ thầm, " Kỳ quái, lẽ nào Hoàng Hải Bình đã nghe được tin tức gì về đại biến động nhân sự trong huyện và thành phố?
Tin tức này rất bí mật, sao y có thể biết được? Lẽ nào Hoàng Hải Bình cũng có người quen trong thành phố? Có lẽ không phải.
Nếu có người còn có thể bị ức hiếp đẩy đến thị trấn Lâm Tuyền làm một Phó Chủ tịch thị trấn rách nát sao, nói thế nào cũng là một cán bộ cấp trưởng phòng, lẽ ra nên quay về huyện chủ trì một cục nào đấy mới đúng…"
- Vừa rồi cậu xuống có phải nhìn thấy có người qua lại trong phòng đại hội nghị của thị trấn chúng tôi không?
Hoàng Hải Bình cười thần bí.
- Phòng hội nghị ở tầng trên, tôi không có đi qua. Nhưng trong hành lang thật sự có người qua lại, lẽ nào thị trấn các anh hôm nay muốn mở đại hội, cho nên mới có nhiều người dân đến như vậy? Phí Vũ Vân thật sự thấy hứng thú.
- Không phải, Chủ tịch thị trấn Diệp của chúng ta muốn xây dựng công trình thành tích, kỳ thực chính là công trình thể diện không biết lượng sức mình. Muốn xây dựng đường phố của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta rộng rãi, thoáng mát như thành phố Phúc Xuân. Yêu cầu các hộ dân chịu hỏa hoạn trên con đường Đông Tỏa Dương phải lùi xuống khoảng 20 mét…
Hoàng Hải Bình mỉm cười nói ra chuyện lùi đường.
- Phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể lùi hết, thị trấn các anh có thể chịu nổi sao? Hơn nữa có chủ nhà có tiền, chưa chắc chịu lùi.
Phí Vũ Vân thật sự có chút bội phục quyết đoán của Diệp Phàm.
- Đúng vậy! Đêm hôm đó phó Chủ tịch thị trấn Tiếu Trường Hà và tổ trưởng tổ công tác công trình Đoạn Hải mở cuộc họp lần đầu đã chẳng khác gì con thiêu thân, suýt chút nữa thì gây thành huyết án rồi.
Mấy trăm người xông vào Ủy ban. Tiếu Trường Hà còn bị đập cho một cái, nhất thời máu chảy đầy mặt hiện tại vẫn đang nằm ở nhà dưỡng thương đấy.
Lúc ấy thằng nhãi đó vừa từ thành phố Mặc Hương quay về, đang lái đến thị trấn Vũ Khê ở hạ du, quýnh lên quay ngược trở lại, kết quả là lái xe lao xuống suối cách Quỷ Anh Than không xa.
Chiếc xe Mitsubishi đó cũng không rẻ, nghe nói còn tân trang lại, có lẽ cũng phải đến sáu, bảy mươi vạn.
Lúc ấy hắn gọi tôi đến hiện trường, may mà bị tôi đẩy ra, nếu không thật sự rước họa vào thân rồi.
Hoàng Hải Bình biểu thị cảm xúc vui mừng trên nỗi đau của người khác, cường điệu lên, chứ lúc ấy phó Chủ tịch Tiếu bị một quyển sách đập vào mặt, kết quả mũi chảy mấy giọt máu mà thôi. Vậy mà Hoàng Hải Bình thoáng cái đã thổi phồng lên là máu chảy đầy mặt.
Nhưng Tiếu Trường Hà cũng thông minh, lúc ấy dứt khoát nằm ở bệnh viện nghỉ ngơi, không muốn quay về nhận củ khoai nóng tay này.
Cho nên chuyện hôm nay vẫn do ba người Đoạn Hải, Trịnh Lực Văn và Đỗ Bằng dưới sự giúp đỡ của phó Bí thư Hạ Giai Trinh giải quyết chuyện lùi đường.
- Đúng! Chuyện này cũng bình thường, nhưng văn chương bên trong vẫn phải làm, ha ha ha…
Trong lòng Phí Vũ Vân vừa chuyển chủ ý đã lên rồi.
- Đúng vậy, cưỡng bức người dân lùi phòng trọ dẫn đến huyết đấu, mấy trăm người xông vào Ủy ban, người này vô cùng kiêu ngạo, không quan tâm đến sự sống chết của dân chúng, vì nguyên nhân này có lẽ cái mũ quan của họ Diệp đó lập tức sẽ bị người khác lột xuống.
Trước mắt Hoàng Hải Bình giống như hiện ra tình cảnh ban Tổ chức tuyên bố bãi miễn chức vụ Chủ tịch thị trấn của Diệp Phàm, trong lòng thoáng cái lung lay.
Nếu như họ Diệp đó ngã xuống thì bản thân mình có hi vọng lớn rồi. Hơn nữa mình vốn là một cán bộ cấp trưởng phòng, thăng lên làm Chủ tịch thị trấn là chuyện đương nhiên. Có thể ngồi lên chiếc ghế Chủ tịch thị trấn tất nhiên là vinh quang hơn nhiều so với nhà máy giấy rách nát trước kia.
- Không cần phiền phức như vậy Hải Bình, tên nhãi ranh đó sẽ không may mắn được mãi đâu, ha ha ha.
Phí Vũ Vân đắc ý cười điên cuồng, nước bọt giống như bong bóng thổi bay đi khiến cho Hoàng Hải Bình cứ thắc mắc trong lòng. Nhưng nếu muốn cướp được chiếc ghế Chủ tịch thị trấn này vẫn phải dựa vào trưởng ban ban Tổ chức Phí Mặc, cho nên Hoàng Hải Bình cố gắng giữ bình tĩnh, trên mặt vẫn thể hiện nụ cười ôn hòa.
- Nhị thiếu, lời này tôi có chút không hiểu lắm. Lẽ nào bên trong còn có lý do gì khác hay sao?
Hoàng Hải Bình giả vờ vô cùng kinh ngạc, người lộ vẻ cung kính. Kỳ thực trong đáy lòng hắn thật sự có chút kinh ngạc. Nghe khẩu khí của Phí Vũ Vân hình như có các khác có thể lập tức kéo gã họ Diệp đó rơi đài.
- Hải Bình, anh và Phí gia chúng tôi cũng qua lại nhiều năm rồi. Cũng xem như là bạn bè tâm giao, tôi sẽ để lộ nội tình cho anh biết trước, nhưng ngàn vạn lần đừng truyền ra ngoài.
Phí Vũ Vân nhỏ giọng.
- Nhị thiếu gia, cái miệng tôi còn chắc hơn khóa sắt.
Hoàng Hải Bình cả kinh, càng lộ vẻ cung kính.
- Trong thành phố lần này đã có biến đổi nhân sự rất lớn, Bí thư thị ủy Dương đã đi rồi. Thời thế thay đổi, Bí thư Chu Kiền Dương đã ngồi lên chiếc ghế của người đứng đầu thị ủy.
Chuyện này mấy hôm trước đã tuyên bố rồi, chỗ xó xỉnh hẻo lánh như Lâm Tuyền các anh quá vắng vẻ, có lẽ không có mấy người biết được.