Nghê Muội thấy vậy thì dựa hẳn vào trong ngực của Diệp Phàm, cảm giác rất thoải mái.
Con đường rất khó đi, trời đã tối đen rồi mà mới đi được một nửa đường, trời càng tối xe đi càng chậm, nhiều lúc bò như một chiếc xe trâu.
Ước chừng đi thêm khoảng được mười lăm phút nữa thì sương núi bắt đầu tràn ngập, ban đêm yên tĩnh chỉ có tiếng xe lam kêu bình bịch.
Xe chạy được khoảng mười lăm cây thì gặp chuyện, đèn lớn phía trước bị hỏng, đành phải gọi Triệu Thiết Hải đi phía trước chậm lại một chút để soi đường.
May mắn lúc đi ra ngoài có cầm theo mấy cái đèn pin cỡ lớn có độ chiếu sáng rất mạnh, Ngọc Tiêu lấy đèn ra đặt trước xe rồi tiếp tục đi, tuy tốc độ có chậm đi nhưng vẫn có thể tiến về phía trước.
Phương Nghê Muội càng lúc càng thấy mệt mỏi, thấy thùng xe chỉ có mình và Diệp Phàm liền dứt khoát buông thả, rúc vào người Diệp Phàm, cảm giác rất an toàn.
Lúc đầu Diệp Phàm còn đang lo lắng chuyện của lão bí thư chi bộ nên không có cảm giác gì, tuy nhiên qua một lúc thì Phương Nghê Muội cảm thấy có một vật cứng ngắc chọc vào mông mình.
Phụ nữ vốn rất nhạy cảm, Phương Nghê Muội lập tức nhớ tới lần khiêu vũ với Diệp Phàm ở lâm trường Cảnh dương, lần đó cũng qua mấy tầng ngăn cách song chỉ cần Diệp Phàm điểm vào mấy cái thì đã ướt sũng cả quần.
Lúc này ở xe lam lại càng kích thích, vốn định xích ra xa nhưng trong nội tâm lại mơ hồ có chút khao khát.
Vì vậy cô cũng không xích ra, trong lúc vô tình cái mông thỉnh thoảng lại chạm vào vật kia.
Cứ như vậy, hai người giả vờ coi như không biết chuyện gì, cả hai đều rạo rực.
Qua mấy phút, Diệp Phàm cảm giác bên dưới của mình đã dần phình ra, khó lòng kiềm chế, hắn thi triển ra thuật Ưng Nhãn nhìn về phía trước thì thấy Ngọc Tiêu và lái xe đều chăm chú nhìn về phía trước không dám khinh thường.
Con đường đất này chỉ rộng khoảng bốn mét, không cẩn thận thì lăn xuống chân núi thăm âm phủ, vì thế cả hai đều tập trung lái xe.
Còn chiếc xe lam của Triệu Thiết Hải cách phía trước khoảng 20 mét, không thể nào nhìn thấy phía sau, trừ khi là mắt thần.
Hắn nghĩ tới cặp mông cao vút của Phương Nghê Muội rồi tiếp tục tưởng tượng ra lạch đào nguyên thần bí liền lập tức can đảm hẳn, lại phát hiện ra lúc nãy đi vội nên cô chưa kịp thay quần mà vẫn mặc váy lại càng nóng rực, liền vội vàng mở túi du lịch lấy ra áo khoác quân dụng đặc biệt mà Tề Thiên đưa cho khoác lên..
Có áo khoác che chở, hắn bạo gan đưa tay ra vuốt ve cặp mông của Phương Nghê Muội, thấy cô cũng không có ý né tránh hay cự tuyệt, tiện tay xoay đầu Nghê Muội lại.
Hắn thuận tay thọc vào quần con của Phương Nghê Muội, bởi vì áo khoác quân dụng rất lớn nên dù Ngọc Tiêu xoay đầu lại cũng không thể phát hiện ra gì.
Tuy nhiên biên độ động tác này quá lớn, Phương Nghê Muội có phản ứng, đưa tay định kéo quần lên, tuy nhiên bị Diệp Phàm ghé sát tai nói khẽ:
- Đừng động!
Phương Nghê Muội hẩy người một cái rồi nhìn về phía trước, mặc kệ Diệp Phàm làm gì thì làm. Hắn lập tức dán sát người vào cô, trong đũng quần thoáng cái đã nhô ra một vật tròn tròn dán vào khe giữa hai chân Phương Nghê Muội.
Dĩ nhiên vẫn còn có một chiếc quần con che chở, đụng đi đụng lại mấy lần thì cảm giác rất thoải mái.
Hơi thở của Phương Nghê Muội dần dần nặng nề, cô không xích ra mà còn dịch thêm vào.
Diệp Phàm cảm thấy còn chưa đủ, đánh bạo đưa tay lần xuống kéo tuột quần lót của Phương Nghê Muội.
Vừa đúng lúc chiếc xe bị xóc nảy lên làm vùng tam giác huyền diệu lộ ra, tý nữa làm anh Trư phun máu mũi.
- A!
Phương Nghê Muội kêu thất thanh một tiếng, định khom người kéo quần lót lên nhưng Diệp Phàm nhanh tay hơn, một tay còn lại ôm lấy ngực của Phương Nghê Muội khiến cô luống cuống không biết chống đỡ thế nào.
- Đừng! đừng như vậy, làm cho người ta nhìn thấy.
Phương Nghê Muội nhỏ giọng dãy giụa, thật ra không phải cô không chịu, chỉ là sợ bị nhìn thấy thì đúng là ngượng chết, dù sao cũng chưa trải qua chuyện này.
- Đừng sợ, phía ngoài có áo khoác quân dụng, không phát hiện ra được đâu.
Diệp Phàm ép sát vào an ủi, phụ nữ lúc này cần nhất là vậy.
Phương Nghê Muội cũng không lên tiếng nữa, thân thể cũng thôi không dãy dụa, bàn tay Diệp Phàm dần đi xuống sờ nắn hai cặp nhũ phong cao vút, qua một lúc thì Phương Nghê Muội bắt đầu phối hợp, cặp mông cũng không vặn vẹo nữa mà phát tín hiệu để cho người khác tiến công.
Diệp Phàm dĩ nhiên là ngầm hiểu, vuốt ve thêm mấy cái nữa thì Phương Nghê Muội càng thở dốc nhưng không dám quá mạnh chỉ cắn chặt răng kìm chế.
Diệp Phàm đối với chuyện này giờ đã thành thục, đưa tay vào vùng tam giác thần bí kia thì thấy đã ẩm ướt, mũi giáo rốt cuộc đâm ra.
Tuy nhiên Diệp Phàm rất dịu dàng, lần đầu tiên đối với phụ nữ không nên quá mạnh, hơn nữa còn vờn bên ngoài chưa đi sâu vào. Phương Nghê Muội vừa sợ hãi vừa kích thích, cố gắng khom người đứng đó, nếu không sớm đã mềm nhũn.
Qua mấy lần mà vẫn chưa vào được, Diệp Phàm,
" Nghê Muội, đừng trách ca ca ta quyết rồi, phụ nữ đều có một lần, không qua đau đớn sao có hạnh phúc."Lần này hắn dùng đôi mắt ưng nhắm chuẩn mục tiêu rồi đúng lúc xe xóc lên thì rồng nhập biển lớn.
Tiểu Diệp phàm nhất thời bị kẹp cứng, một cảm giác sướng khoái bao phủ toàn thân.
- Ừ!
Phương Nghê Muội đau đớn cắn răng hừ một tiếng khẽ, nước mắt cũng ứa ra.
Diệp Phàm nghe thế cũng không dám cử động thêm, qua một lúc thì bắt đầu chuyển động nhanh dần.
Trong tiếng loảng xoảng của xe lam, dưới sự hướng dẫn của Diệp Phàm, Nghê Muội rốt cuộc đã hưởng thụ vị khổ tận cam lai.
Hơn nữa là còn chiến đấu từ phía sau (doggy ^^).
Không lâu thì ca khúc khải hoàn, hai người thu dọn chiến trường, tuy nhiên soi đèn pin thì thấy trên xe còn vương một vệt máu xử nữ, Phương Nghê Muội vẻ mặt đau khổ, nhỏ giọng oán giận nói:
- Làm sao bây giờ, nếu như bị lái xe phát hiện thì em chắc nhảy lầu quá.
- Không có chuyện gì, sẽ có biện pháp.
Diệp Phàm nhỏ giọng an ủi.
- Không được, anh có cách gì?
Phương Nghê Muội hiển nhiên không tin, vội vàng móc khăn tay ra chùi tuy nhiên vết máu đã ngấm vào sàn xe không dễ mất,, Phương Nghê Muội lo lắng đến tái mặt, thân thể bắt đầu run rẩy.
- Nói là có cách mà em cứ không tin.
Diệp Phàm ngẩng đầu thì thấy khe núi đằng xa đã thấp thoáng ánh đèn, biết là sắp đến thôn Quy Lĩnh rồi.
Hắn liền đưa ngón tay lên miệng khẽ cắn một cái ứa máu rồi miết lên chỗ vết máu, quay sang Phương Nghê Muội đắc ý:
- Như thế nào đây? Có mà quỷ cũng khó đoán được vừa rồi xảy ra chuyện gì, hắc hắc.
- A! Tay của anh có đau không, để em băng bó cho.
Phương Nghê Muội cảm động đến rơi nước mắt, định băng bó cho Diệp Phàm thì hắn xua tay:
- Không vội, để tý nữa băng, chẳng phải xe trước có nhân viên y tế sao, để cho bọn họ băng tốt hơn.
Diệp Phàm cười quỷ dị.
- Anh Diệp, anh đối với em tốt quá, em, em. Phương Nghê Muội cảm động run run.
- Ai! Anh Diệp vừa rồi đối với em không tốt, trên xe quá phóng túng rồi, thật xin lỗi em, lần đầu của em mà qua loa như vậy.
Diệp Phàm lắc đầu có chút sầu não.
Tình cảm của hắn với Phương Nghê Muội đúng là không rõ ràng, nói thích thì cũng không phải là đặc biệt thích, còn nói không thích thì dĩ nhiên là không phải, có lẽ hắn có cảm giác với thân thể của cô, dĩ nhiên là cũng không thể nói hoàn toàn là xác thịt.
- Diệp, Anh Diệp, em rất hạnh phúc, em thật sự hạnh phúc.
Phương Nghê Muội rúc vào trong ngực Diệp Phàm làm hắn hổ thẹn tự tát tai mình mấy lần, mắng thầm,
" Không bằng cầm thú!"- Ai, …ai
Diệp Phàm thở dài mấy tiếng rồi cũng không nói gì.
- Anh Diệp, em biết anh có bạn gái, chị gái đã nói với em rồi, em biết chúng ta là không thể nào. Anh còn có tiền đồ xa hơn, em cũng không dám hy vọng gì, chỉ mong lúc anh còn ở Lâm Tuyền có thể thương em thì em đã thỏa mãn rồi.
Phương Nghê Muội nói ra như vậy khiến trong lòng Diệp Phàm cảm thấy ngọt ngào lẫn chua xót.
Bởi vì lúc trước gặp chị gái của Phương Nghê Muội, hắn nói mình đã có bạn gái, thật ra lúc ấy Diệp Phàm vẫn chưa dứt bỏ được hình bóng mối tình đầu Phí Nguyệt Yên.
Tuy nhiên nửa năm qua Diệp Phàm cũng dần quên cô, bởi vì trong thời gian này cô đến một cú điện thoại hỏi thăm cũng không có, chắc đã có người khác rồi.
- Thương em.
Diệp Phàm mãi mới nói được hai từ rồi ôm siết Phương Nghê Muội vào ngực, trong lòng tràn đầy yêu thương.
Không lâu thì đến thôn.
Nghe nói tay của chủ tịch Diệp bị thương nên một nhân viên y tế vội vàng chạy lại băng bó.
- Bị thương ngoài da thôi, không có gì.
Diệp Phàm cười cười:
- Xem ra tôi còn là không bằng các người, ngay cả đại cô nương như chủ nhiệm Phương đây cũng không có gì, đàn ông như tôi lại có chuyện.
- Không thể nói như vậy, chủ tịch Diệp, anh phải lo nhiều việc, nhất định là đang lo chuyện của lão bí thư nên mới sơ ý như vậy.
Ai! Chủ tịch tốt như anh bây giờ ít quá. Thôn Quy Lĩnh rất hiếm thấy cán bộ thị trấn đến, một giám đốc sở còn khó nói chi đến Chủ tịch.
Tôi nhớ đã qua năm năm rồi nhưng cũng chỉ mới thấy Trịnh Lực Văn tới một lần, còn bình thường cả mấy phó chủ tịch xã Khanh Hương cũng không thấy bóng dáng.
Cũng khó trách bọn họ, đường thì khó đi, trong núi đâu có gì đãi khách, buổi tối ngay cả chăn cũng không có mà đắp. Ai! Nghèo rớt *** a.
Người lái xe khen Diệp Phàm làm hắn ngượng chín người.
Đoàn người vội vã chạy tới nhà của lão bí thư chi bộ, thôn Quy Lĩnh đúng là có thể xưng thôn nghèo nhất huyện, cả thôn không có một nhà gạch mà toàn cột gỗ vách đất.
Tuy nhiên mỗi nhà đều xây hết sức rộng rãi và đầy đủ, hầu hết đều có bốn tầng. Đi vào trong nhà lão bí thư thấy khoảng trăm người đang tụ tập.
- Chủ tịch Diệp, ngài đã tới. Ai! Lão bí thư chi bộ sắp không qua được rồi.
Thấy Diệp Phàm đi vào, một người đàn ông da dẻ thô ráp tiến lên đón.
- Các người vào trước xem bệnh tình thế nào, phải dốc toàn lực cứu chữa.
Diệp Phàm gật đầu rồi quay sang nói với nhân viên y tế.
Lão bí thư chi bộ Phong Cửu Công nắm trên một tấm phản đặt trên giường, chiếc đệm đã ố màu, bốc mùi hôi hám, Diệp Phàm chua xót, có cảm giác da ngựa bọc thây.
Đột nhiên nhìn thấy Diệp Phàm đi vào, Phượng Cửu Công khẽ lắc đầu nói với nhân viên y tế:
- Không phiền toái, tôi không qua được đâu, chỉ lãng phí thôi, chi bằng để tiền xây trường cho bọn nhỏ. Tôi muốn khẩn cầu chủ tịch Diệp vài chuyện, để tôi nói xong đã.
Vừa nói ông vừa liều mạng không cho nhân viên y tế treo bình để truyền.
- Bí thư Phượng, để nhân viên y tế xem bệnh đã, chúng ta cũng cứ nói chuyện.
Diệp Phàm đi tới bên giường khuyên.
- Không được! Chủ tịch Diệp, tôi nếu nói không được chuyện này thì không yên lòng, chỉ sợ chết đi sẽ không có cơ hội. Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật của đời người, tôi không sao cả, chỉ là không an lòng nếu chưa làm xong chuyện.
Lão bí thư chi bộ rất kiên quyết. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Lão bí thư chi bộ, ngài nói đi, tôi nghe đây.
Diệp Phàm phất tay ngồi ở trước giường, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Phượng Cửu Công, Triệu Thiết Hải bên cạnh đã mở máy ghi âm, Phương Nghê Muội thì cầm giấy bút để ghi chép.
Thái độ vì dân đến chết của Phượng Cửu Công thật sự làm Diệp Phàm rất cảm phục, ai nói cán bộ của đảng đều là quan tham, ai nói thời giờ không có cán bộ vì dân?
Phượng Cửu Công chính là một hình mẫu, một hình mẫu của thời đại, đáng để cho toàn bộ cán bộ Hoa Hạ học tập làm tấm gương.